Đổi thay tâm tính... không, có lẽ không đúng lắm. Phải nói là tôi đã thắp lại ngọn lửa nhiệt huyết của những ước mơ ban đầu thì đúng hơn.
Bước sang năm mới, lòng tôi rực cháy hơn bao giờ hết.
Bởi vì, một sự kiện trọng đại, có lẽ là lớn nhất đời tôi, đang cận kề.
Cuốn light novel 『Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới』, đứa con tinh thần được tôi – Izumi Masamune và cô giáo Eromanga dồn hết tâm huyết, sẽ lên sóng anime vào tháng Tư này.
Và quan trọng hơn.
Em gái tôi – Izumi Sagiri, người vốn chỉ quanh quẩn trong nhà bấy lâu, cuối cùng cũng nói sẽ đi học từ tháng Tư.
Cứ như thế mà gom hai chuyện này vào chung một giỏ á? Chứ còn gì nữa!
Nhân tiện đây, tôi xin khẳng định rõ ràng luôn.
Tôi có rất nhiều ước mơ!
Nhưng suy cho cùng, tất cả đều quy về một mục đích duy nhất.
Đó chính là: 『Khiến cho Sagiri bé bỏng tôi yêu thương hạnh phúc!』
Izumi Masamune vẫn luôn nỗ lực vì điều đó. Từ trước đến giờ và cả sau này cũng vậy. Những việc mà con bé không thích, tôi tuyệt đối sẽ không làm. Còn những gì con bé vui lòng, tôi sẽ làm bằng bất cứ giá nào.
Thế nên.
── 『Cùng Sagiri xem anime của cuốn light novel mà chúng tôi đã tạo ra với cô giáo Eromanga』.
Việc trở thành một người sáng tạo và đưa 『Sekaimo』 đạt được thành công vang dội cũng vậy.
── 『Sagiri có thể tự tin bước ra thế giới bên ngoài』.
Việc để gia đình có được cuộc sống tốt đẹp hơn cũng vậy.
Tất cả đều là một. Tôi sẽ dốc hết sức mình cho cả hai điều đó.
Bởi vì đó là niềm vui lớn nhất đối với tôi! Là thứ hạnh phúc tột cùng!
“Và chính vì vậy!”
Tôi hồ hởi nói với Sagiri đang đi bên cạnh mình.
“Chúng ta cùng đi làm thôi nào, cô giáo Eromanga!”
“Em không quen ai có cái tên như vậy hết!”
Tiếng la của con bé vang lên giận dỗi. Bình thường tôi vẫn trò chuyện từ xa, mỗi người một thiết bị, nhưng hôm nay... từ hôm nay, con bé sẽ luôn ở ngay cạnh tôi.
Tim tôi đập thình thịch không ngừng – nhưng mà...
“Anh xin lỗi vì cứ hỏi đi hỏi lại, nhưng... em thực sự ổn chứ? Việc cùng anh đi họp với nhà xuất bản ấy...”
“Em ổn mà!”
Sagiri nắm chặt bàn tay đang đan vào tay tôi.
Chúng tôi đã rời nhà và đang trên đường đến ga Gotanda.
Tình hình đúng như tôi vừa kể.
Chị Kagurazaka Ayame, biên tập viên phụ trách của Izumi Masamune và cô giáo Eromanga, đã liên hệ nói rằng: 『Với việc anime sắp lên sóng chỉ còn vài tháng nữa, tôi muốn gặp mặt trực tiếp để thảo luận』. Và Sagiri đã ngay lập tức bảo: 『Nếu vậy, em cũng sẽ đi cùng』.
Đương nhiên là tôi đã choáng váng. Kể từ khi Sagiri nói sẽ đi học, trái tim tôi cứ thế mà ngỡ ngàng muốn nổ tung.
“Anh Masamune lo lắng quá đấy. Em đã luyện tập từng chút một mỗi ngày, khoảng cách có thể đi được cũng tăng dần... không phải anh đã nói chuyện về việc đi thử tàu điện rồi sao?”
Ngoài việc tập luyện để vượt qua chứng sợ giao tiếp xã hội, con bé còn miệt mài với công việc họa sĩ minh họa, và cả tập làm việc nhà nữa...
Kể từ đầu năm đến giờ, Sagiri đã cố gắng, cố gắng hơn rất nhiều so với trước đây.
“Đúng là vậy, nhưng... đi xa đến nhà xuất bản, không phải là hơi sớm quá sao?”
“Nhưng chắc chắn đó sẽ là một cuộc nói chuyện quan trọng mà? Ngay cả chị Kagurazaka còn không chịu gửi chi tiết qua email nữa là.”
“Biết đâu đó lại là chuyện chẳng hay ho gì thì sao.”
Thật vậy, đến cả chị Kagurazaka cũng không chịu gửi chi tiết qua email.
Tôi không khỏi cảm thấy có một ý đồ xấu xa nào đó, muốn nói chuyện ở một nơi mà tác giả không thể dễ dàng bỏ trốn.
Nói sau lưng người ta thì có vẻ không hay, nhưng... chị ấy là một người như vậy đó.
Sagiri, không biết những suy nghĩ trong lòng tôi, bĩu môi không vui.
“M... tại sao anh lại tiêu cực như vậy chứ?”
“Khi biên tập viên phụ trách mà thay đổi thái độ, nghiêm túc nói muốn ‘thảo luận’, thì thường chẳng phải là chuyện tốt lành gì đâu. Anh có kinh nghiệm mà.”
“...Thật ư? Không phải anh nghĩ quá nhiều sao?”
“Khi series bị ngưng, hoặc dự án bị hủy, cũng đều là cảm giác này cả.”
“...Hụ hụ...”
Con bé rưng rưng nước mắt.
Anh xin lỗi Sagiri. Nhưng không còn cách nào khác... linh cảm xấu của anh có căn cứ quá mạnh...
Dù giờ đây Izumi Masamune có thể xem là một tác giả bán chạy, nhưng những ký ức cay đắng về khoảng thời gian không xuất bản được sách nào vẫn còn rất mới mẻ.
“Thời kỳ đó, thật sự khó khăn quá đi mất...”
“Vâng... thật khó khăn...”
Chúng tôi, những người cùng chia sẻ nỗi ác mộng đó, thấy phố phường Adachi càng trở nên u ám hơn bao giờ hết.
“Nhưng, Izumi-sensei.”
Sagiri gọi tôi bằng bút danh.
“Đó hầu hết là lỗi của Muramasa-chan đúng không?”
“Cũng phải.”
Lúc đó, người đó thường viết những nội dung rất giống với Izumi Masamune, và liên tục làm hỏng các dự án mới của tôi.
“Nhưng mà, nếu lúc đó anh có thể đưa ra một dự án thú vị và có triển vọng bán chạy hơn Muramasa-sensei thì đâu có vấn đề gì. Nếu đó là một tác phẩm mới mà dễ dàng bị đánh bại như vậy, thì dù không bị chị ấy phá, chắc nó cũng sẽ bị cắt giữa chừng thôi.”
“Thế nên, hồi đó anh ghét lắm.”
“Giờ thì khác rồi sao?”
“Đúng vậy. Izumi Masamune hồi đó chỉ là chưa trưởng thành mà thôi. Giờ anh đã có thể nghĩ như vậy rồi. Giờ đây, chị ấy có muốn làm lại cái trò 'phá hoại tác phẩm mới của Izumi Masamune' thì anh cũng chẳng ngại đâu.”
“Oa, Izumi-sensei ngầu quá!”
“Hề hề, cứ khen anh nhiều hơn nữa đi!”
Nhận được lời khen chân thành từ Sagiri, tôi ngượng ngùng xoa xoa sống mũi.
“Tuyệt vời! Anh có tự tin rằng mình có thể đối đầu trực diện với Muramasa-chan và chiến thắng!”
“Đúng vậy! Với anh của bây giờ... nhất định có cơ hội chiến thắng!”
……………………Gửi đến các tác giả light novel trẻ đang có tác phẩm mới bán chạy, tôi, Izumi Masamune, xin cảnh báo với tấm lòng của một bà lão rằng:
Đừng bao giờ tự trách bản thân về những điều mình đã làm khi còn chưa trưởng thành.
Bởi vì, như bạn thấy đó, dễ dàng để lộ ra vẻ tự mãn của mình.
Và có thể vô tình tạo ra những “flag” kỳ lạ.
Khoảng một giờ sau –
“Izumi-sensei, chúng tôi mong muốn anh sẽ chấp bút một series mới, song song với việc anime 『Sekaimo』 lên sóng!”
Series mới. Một light novel mới của Izumi Masamune, khác với 『Sekaimo』.
“Thật sao?!... Vậy thì, em phải hỏi ý kiến Muramasa-senpai nữa, để đảm bảo không bị trùng lặp chủ đề!”
“Trước đây chúng ta đã gặp rắc rối vì chuyện đó rồi mà.”
“Chính xác là vậy.”
Trong cuộc họp tại tòa soạn, tôi và biên tập viên phụ trách Kagurazaka-san đang trò chuyện qua bàn như vậy.
Kagurazaka-san, trong bộ vest quần bó sát, cười khẩy nói.
“Nếu đối đầu trực diện, Izumi-sensei chắc chắn sẽ không có cơ hội thắng đâu.”
“Ể... chị nói vậy không phải quá đáng sao?”
Tôi cũng cười giả lả đáp lại, bên trong lòng lại hơi khó chịu.
Ngay lúc đó.
“Thái độ của Izumi-sensei mới đáng ghét.”
Một lời châm chọc lạnh lùng đáng sợ vang lên.
Người đang lườm tôi với ánh mắt nửa cụp xuống, dĩ nhiên là người bạn đồng hành của tôi – cô giáo Eromanga.
“Lời biện minh đáng xấu hổ đó là sao? Vừa nãy còn nói lời hùng hồn lắm cơ mà.”
“Xin cho em được biện minh ạ!”
Tôi cúi đầu hết sức trước cô bé đang ngồi cạnh.
“Hừm... nói đi?”
“Trước hết, việc có một chút cơ hội chiến thắng là lời thật lòng của em. Em nghĩ mình... đã có thể nhìn nhận năng lực của bản thân một cách khách quan.”
“Vậy sao à ~... Thế còn việc nói rằng ‘cứ làm hỏng tác phẩm mới đi, tôi hoan nghênh’ thì sao?”
“Đó là... cái đó... quả thật vừa nãy em đã nói như vậy, nhưng... thực sự mà nói khi phải viết một tác phẩm mới thì...”
“Khi phải viết một tác phẩm mới thì sao?”
“Xin hãy đừng phá hoại tác phẩm mới của em. Thật sự là chịu không nổi đâu.”
Ai cũng nói vậy hết! Dù không phải em thì người khác cũng sẽ nói!
Cái trò “phá hoại tác phẩm mới” của Thiên Thọ Muramasa-đại-tác-gia, là việc một tác giả siêu bán chạy với hơn mười triệu bản, sẽ 100% sao chép ý tưởng, cố tình hủy diệt tác phẩm mới của chúng tôi đó!
Thật đáng sợ... Con người đó, sau ngần ấy chuyện, rốt cuộc còn làm gì nữa đây...
“Xin hãy tha cho em. Em đã tự mãn quá mức, em xin lỗi.”
Vậy nên, chỉ còn cách đầu hàng thôi! Chính vì là một người chuyên nghiệp! Chính vì là một tác giả thương mại!
“Izumi-sensei thật chẳng oai phong gì cả.”
“Ực...!”
Xin giải thích lại tình hình. Sau khi đến tòa soạn an toàn, ngay khi gặp Kagurazaka-san, chúng tôi đã hỏi lý do được gọi đến. Và câu trả lời nhận được chính là những lời vừa rồi.
── Một series mới song song với việc anime 『Sekaimo』 lên sóng à.
Dù không phải là “chuyện chẳng hay ho gì” như tôi lo lắng.
“Xin phép quay lại vấn đề... Kagurazaka-san, chị nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi ạ. Với hiệu ứng truyền thông từ anime, doanh số của tiểu thuyết gốc 『Sekaimo』 nhất định sẽ tăng mạnh. Nếu có thể tận dụng điều đó dù ít hay nhiều cho series mới, thì còn gì tuyệt vời hơn nữa! Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch quảng bá cho việc đó rồi!”
Chị ấy vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.
Khoan đã.
“『Doanh số nhất định sẽ tăng mạnh』... sao ạ?”
“Vâng, nhất định ạ. Không phải là dự đoán hão huyền, mà là nhất định.”
Kagurazaka-san khẳng định chắc nịch. Dù chị ấy là người thường có xu hướng khẳng định mọi thứ mà không mấy trách nhiệm... nhưng lần này, giọng điệu nghe có vẻ như là một sự tin tưởng đến từ kinh nghiệm.
“Tất nhiên, nếu chất lượng anime không tốt, hoặc độc giả mới từ anime không thích nguyên tác... thì doanh số có thể không tăng như mong đợi vì nhiều lý do khác nhau.”
“À...”
Chị ấy lại khơi dậy sự bất an trong tôi. Mặc cho Sagiri đang ngồi bên cạnh, chị ấy chẳng chút e dè nào cả.
“Về 『Sekaimo』, tất cả các tập đã được quyết định tái bản. Về cơ bản, việc tác giả nguyên tác bị thiệt hại khi tác phẩm được chuyển thể sang nhiều phương tiện truyền thông là điều không thể xảy ra. Hễ làm là sẽ có lợi nhuận. Về ý nghĩa đó, có thể nói rằng việc anime hóa không bao giờ thất bại.”
Dù là một người phụ nữ xinh đẹp, tôi vẫn phải nói.
Chị ấy có gương mặt của một kẻ xấu.
Tôi uể oải nói.
“Kagurazaka-san... chị có thể nói điều đó trước mặt các tác giả nguyên tác đã từng thất vọng sau khi anime lên sóng không?”
“Họ chắc chắn cũng có lợi nhuận mà?”
Chị ấy đúng là thích chọc tức người khác!
Đây là ban biên tập light novel đó? Lỡ như có tác giả nguyên tác nào đó đang nghe thấy thì sao.
“Tuy rất khó để bình luận, nhưng... ừm... không phải rất nhiều người sẽ không coi đó là thành công chỉ vì có tiền sao?”
Sagiri gật đầu lia lịa đồng ý với giọng nói gượng gạo của tôi.
Không có thất bại trong việc anime hóa.
Từ góc nhìn của Izumi Masamune – một tác giả light novel độc lập, có thể là như vậy.
Nhưng với tư cách là một người sáng tạo, tôi tuyệt nhiên không nghĩ thế.
Thước đo thành công hay thất bại thay đổi tùy thuộc vào vị trí và cách nhìn của mỗi người.
Với Kagurazaka-san, nếu có lợi nhuận thì dự án đó là thành công.
“Hừm hừm.”
Nghe xong ý kiến phủ định của tôi, Kagurazaka-san với nụ cười gượng gạo hỏi.
“Izumi-sensei, anh đánh giá sự thành công hay thất bại của một dự án như thế nào?”
“Tiêu chí đánh giá của em có ba điều.”
Tôi không chút do dự mà trả lời ngay lập tức.
“Thứ nhất là liệu cô giáo Eromanga có vui hay không. Thứ hai là liệu các fan có vui hay không. Thứ ba là liệu bản thân em có hài lòng hay không.”
“Ồ, nói lưu loát ghê. Hì hì... anh vừa nói theo thứ tự quan trọng đó sao?”
“Vâng ạ.”
“Cô giáo Eromanga được yêu thương quá nhỉ?”
“K-không biết gì hết!”
Sagiri quay mặt đi. Tôi có thể thấy tai con bé đỏ bừng.
Từ giây phút rời khỏi nhà, tôi đã luôn chú ý quan sát từng giây mà không hề lơ là – có vẻ như mọi thứ đều ổn.
Con bé có thể trò chuyện bình thường với Kagurazaka-san.
Đối với tôi, buổi họp hôm nay, chỉ cần như vậy thôi đã là thành công rồi.
Kagurazaka-san với nụ cười bí hiểm nói.
“Có được những tiêu chí đánh giá rõ ràng như vậy là điều tốt.”
“Nhờ có các tiền bối và... rất nhiều người khác ạ.”
Sagiri là quan trọng nhất. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng chắc chắn nếu là tôi của một chút trước đây, tôi sẽ không thể trả lời lưu loát như vậy.
Khuôn mặt của những người tiên phong vĩ đại, cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí tôi rồi biến mất như các đoạn OP của anime.
Thầy Kusanagi Ryuki, tiền bối cùng hoạt động trong nhà xuất bản.
Thầy Yamada Elf, tác giả thiếu nữ thiên tài.
Họa sĩ minh họa Alm-sensei, người đã đóng góp rất lớn cho anime đình đám.
Thầy Aoi Makina, người chấp bút kịch bản anime 『Sekaimo』.
Và Yamana Shiganma-sensei, họa sĩ truyện tranh kỳ cựu với nhiều tác phẩm được chuyển thể anime, cũng là đối thủ cuối cùng đứng chắn con đường thực hiện ước mơ của chúng tôi.
Những lời khuyên mà họ, những người đó, đã trao cho tôi đã định hình nên tinh thần của tác giả light novel Izumi Masamune.
Tôi vẫn nhớ như in mình chưa từng nhận được lời khuyên hữu ích nào từ tiền bối Muramasa – người thành công nhất mà tôi quen biết. Anh ấy thiên tài quá, lại ngây thơ đến mức chẳng bao giờ hiểu được những chuyện thường tình của bọn tôi.
Kagurazaka-san hiếm hoi nở một nụ cười mỉm, nói:
“Anh Izumi được những người xung quanh giúp đỡ thật đấy nhỉ.”
“Đúng là như vậy. Mà dựa vào lời khuyên của những người đó, tôi mới muốn nói rằng… phát hành series mới ngay trước khi anime lên sóng thế này, chẳng phải là quá liều lĩnh sao? Làm sao có thể ra mắt trong lúc phim đang chiếu được chứ?”
“Hãy quên mấy lời khuyên vô bổ đó đi.”
“Sao cô lại nói mấy lời đó với ân nhân của tôi!”
“Nhưng mà, họ viết chậm lắm mà~”
“...Ừm, so với tôi thì đúng là thế.”
“Trong số đó còn có vài người chẳng tuân thủ deadline gì cả~”
“Không phải là ‘vài người’ đâu, mà người phụ trách kịch bản anime của ‘Sekaiimo’ (Em gái đáng yêu nhất thế giới) chính là một điển hình đó!”
“À ha ha, đúng là như vậy thật.”
Chẳng có gì đáng cười cả.
Nếu anime của ‘Sekaiimo’ đại thắng và được làm tiếp mùa hai thì phải làm sao đây? Biên kịch của mùa hai không thể là ai khác ngoài người đó… Lại phải bắt đầu lại “quá trình khơi gợi động lực cho Makina-san” từ đầu sao? Tôi cảm thấy mình chẳng thể làm được nữa rồi…
Kagurazaka-san vui vẻ vỗ tay một cái "bốp", rồi nói:
“Vậy thì, hãy quên hết lời khuyên của mấy nhà văn viết chậm đó đi! Izumi-sensei chắc chắn làm được!”
“Cô nói nghe đơn giản quá…”
“Nhưng anh sẽ làm, phải không?”
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm.”
Tôi lại đáp ngay lập tức.
“K-khoan đã, Izumi-sensei?!”
Thầy Eromanga đứng bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên.
“Chấp nhận nhanh như thế… Có ổn không? Đây là giai đoạn quan trọng mà?”
“Nhờ có mọi người mà lịch trình của tôi không thành vấn đề. Với lại, lời đề nghị ra mắt series mới vào thời điểm kiếm tiền được nhiều nhất này, tôi cũng thấy rất hợp lý. Những tác giả khác ngoài tôi, nếu có thể cũng sẽ muốn phát hành. Chẳng qua là vì họ không thể, nên không làm thôi. Tôi thì không phải là không thể, nên tôi sẽ làm. Chỉ vậy thôi.”
Kiếm tiền không phải là thước đo duy nhất cho thành công của một tác phẩm. Nhưng đối với tôi, công việc chính là để kiếm tiền.
Cả hai thiếu một đều không thể tiếp tục được. Kiếm tiền khi có thể là điều đương nhiên.
“Đúng là Izumi-sensei có khác! Tuyệt vời!”
“Không cần phải khen đâu, thấy ghê quá.”
“À, thế à. Vậy thì, hạn chót là ngày mốt nhé.”
“Ơ hayyyyyy!”
Từ nãy đến giờ, Thầy Eromanga cứ liên tục bị dọa đến sững sờ.
“Sao thế, Eromanga-sensei?”
“X-xin hãy gọi tôi bằng cách khác!”
“Ôi, vậy thì… Tôi gọi là E-Manga-sensei nhé?”
“Tôi không biết cái cách rút gọn kiểu mục lục truyền hình đó đâu!”
Cái tên E-Manga nghe chẳng hiểu gì cả. Không có cách nào khác à?
“Không phải là không phải mà! Deadline ngắn quá! À, ngày mốt… nghĩa là… chỉ là bản đề cương thôi phải không?”
“Đương nhiên là bản thảo rồi. Nếu là rom-com thì tôi muốn nhận khoảng 260 trang.”
“…Hai ngày 260 trang? Hả? Hả? Cô nói cái gì vậy?”
“Nếu có thể gửi trước giờ quy định thì tôi rất vui. Izumi-sensei chắc chắn làm được phải không?”
“Tôi sẽ làm.”
“………………………………………………………………………………”
Thầy Eromanga trố mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Dù biểu cảm nào đi chăng nữa, thì em ấy vẫn đáng yêu.
“Izumi-sensei… Những cuộc họp mặt… luôn là như thế này sao?”
“Thường là như thế này.”
“Thường là như thế này đấy ạ.”
“Oa…”
Sao lại phải kinh ngạc đến vậy chứ.
Sagiri bỗng bật dậy nhanh nhẹn như thể một linh hồn elf nhập vào,
“Ối trời ơi!”
Em ấy dang tay vươn mình, cất tiếng hét lớn. Rồi thẳng thừng chỉ vào tôi:
“Nghe đây! Izumi-sensei không được đi họp một mình! Từ nay về sau, nhất định em sẽ có mặt cùng anh!”
“T-tại sao?”
“Vì anh thiếu kiến thức chung!”
Em ấy hờn dỗi tức giận. Nhìn thấy vậy, Kagurazaka-san mỉm cười nói:
“Izumi-sensei bị mắng rồi kìa.”
“Tôi cũng đang nói cô đấy Kagurazaka-san!”
“Ôi trời.”
“Không phải ‘ôi trời’ đâu! Dù Izumi-sensei làm việc nhanh đến mấy, cũng cấm đưa quá nhiều việc! Cấm đặt deadline quá gấp! Vì anh ấy có khó khăn đến mấy cũng sẽ cố gắng làm hết tất cả!”
“Fufu, tôi biết rõ điều đó mà.”
“Biết mà còn làm!”
Sagiri mắt ><, giận dỗi thay cho tôi.
Dù đây chỉ là cảnh tượng quen thuộc trong các buổi họp, và thực ra tôi cũng không hề cảm thấy khó xử gì.
…Tôi thành thật thấy vui.
Kagurazaka-san bị Thầy Eromanga trách mắng, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu, chỉ đặt ngón trỏ lên môi.
“Ưm… Vậy thì, hạn chót là một tuần nữa thì sao, Izumi-sensei?”
“Vâng, được ạ, nhưng mà…”
“Không được.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên cạnh.
“Sau đó còn thêm việc khác nữa, nên phải kéo dài thêm một chút.”
“Đúng là đoán không sai mà, quả nhiên là Eromanga-sensei.”
“Tôi không biết người nào có cái tên đó.”
Thầy Eromanga khoanh tay, quay mặt đi phụng phịu.
Kagurazaka-san thấy vậy bỗng tủm tỉm cười.
“Vậy thì, hãy hoàn thành bản đề cương trong một tuần nhé. Lần này chắc hẳn là một deadline thoải mái đấy.”
“…Không không, Kagurazaka-san… Ý cô là cô thật sự định thêm việc sau này sao? Lịch trình bỗng nhiên thoải mái hơn, nhưng ban đầu lại định thế sao?”
Xin tha cho tôi đi mà.
Khi tôi dùng ánh mắt chứa đựng ý đó để lườm cô ấy, cô ấy vẫn tỉnh bơ nói:
“Vì Izumi-sensei rất thẳng thắn, và là một tác giả sẽ tỏa sáng hơn khi bị dồn vào chân tường.”
Nghe lời lẽ quá đáng của biên tập viên, Sagiri khẽ “grừ grừ…” dễ thương, bắt đầu đe dọa.
Kagurazaka-san khẽ giơ hai tay lên đầu hàng.
“À ha ha, từ nay tôi sẽ tiết chế lại. Nếu có Eromanga-sensei tham gia cùng trong các buổi họp, có lẽ tôi nên dùng cách khác.”
“Chừng nào tôi còn ở đây, sẽ không bao giờ chấp nhận lịch trình vô lý!”
Thầy Eromanga nói dứt khoát, phì phì mũi đầy giận dữ.
Quả là một người cộng sự đáng tin cậy.
“Ưm… Hay là tôi không được Eromanga-sensei tin tưởng lắm nhỉ?”
Tôi thực sự ngưỡng mộ cái cách mà cô ấy có thể nói ra câu này không chút e dè.
Cả hai anh em chúng tôi đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Kagurazaka-san khẽ thấm một giọt mồ hôi trên trán.
“À phải rồi. Đằng nào hai người cũng ở đây rồi… Hãy nói một chút về chuyện có thể giúp hai người tin tưởng tôi hơn nhé?”
“Khi cô nói ra lời báo trước rõ ràng như vậy, chúng tôi càng phải đề phòng hơn đấy chứ.”
Trong tình cảnh này mà muốn tăng mức độ tin cậy từ chúng tôi, e rằng sẽ khó khăn lắm đây?
“Đừng nói thế mà hãy nghe tôi nói. – Đây là chuyện về mẹ của Eromanga-sensei đấy.”
““Hả?!””
Câu chuyện bất ngờ chuyển hướng khiến tôi và Sagiri đều trố mắt ngạc nhiên.
Đúng là biên tập viên có khác, thật biết cách gợi tò mò. Tôi không thể không quan tâm đến phần tiếp theo của câu chuyện.
“À, hình như… Kagurazaka-san và mẹ của em ấy… là quen biết từ trước rồi thì phải?”
“Vâng, đúng vậy đó. Cơ bản thì… việc một người trẻ tuổi như anh có thể làm việc như Eromanga-sensei, là vì tôi biết rõ mọi chuyện đó.”
Cô ta thật biết cách kể lể ân nghĩa quá đáng.
Thế còn chuyện tăng mức độ tin cậy đâu rồi hả Kagurazaka-san?
Tôi giục cô ấy nói tiếp.
“Nhân tiện, cô đã quen biết Eromanga-sensei đời đầu như thế nào vậy?”
“Chuyện này tôi đã kể trước đây chưa nhỉ? Cha tôi từng là một biên tập viên đó.”
“Không lẽ, là của mẹ của em ấy sao…?”
“Vâng, ông ấy là biên tập viên phụ trách. Đúng vào khoảng thời gian cô ấy chuyển nhà, cha tôi đã liên hệ với cô ấy đó.”
Chuyển nhà à. Dù nói giảm nói tránh, nhưng ý là “khoảng thời gian bố mẹ Sagiri ly hôn” đây mà.
“Ồ…”
Thầy Eromanga tròn mắt lắng nghe.
“Nếu vậy, đối với em thì cha của Kagurazaka-san… cũng có thể là ân nhân. Mẹ em, lúc đó… đã rất vất vả tìm việc làm.”
Ý là ân nhân đã giúp đỡ cứu vãn gia đình sao.
…Ân tiền bạc là rất nặng nề.
Được cha của Kagurazaka-san liên hệ, Eromanga-sensei đời đầu đã có được công việc mới.
Nghĩ vậy thì đúng là một mối duyên kỳ lạ.
Biên tập viên và họa sĩ minh họa.
Giờ đây, những người con gái của họ lại cùng nhau làm việc.
Tôi đã nhiều lần nói rằng thế giới thật nhỏ bé. Và ngành mà chúng tôi đang làm việc này, đúng là nhỏ bé thật.
Con người ta, lại được kết nối với nhau ở những nơi không ngờ.
Tôi cất lời với cảm xúc ấm áp.
“Cha của Kagurazaka-san, hẳn là một biên tập viên tốt nhỉ.”
“Chắc chắn rồi. Ông ấy rất xuất sắc, nổi tiếng, không chỉ trong giới tiểu thuyết mà còn có mối quan hệ rộng cả trong giới giải trí, giới game… Nói theo phong cách light novel thì ông ấy được gọi là ‘biên tập viên huyền thoại’ đó.”
Hô hô… Cha của Kagurazaka-san… là biên tập viên huyền thoại.
“Nếu nói rằng ông ấy là biên tập viên phụ trách đầu tiên đã phát hiện ra tác giả Umezono Rintaro, thì anh có cảm nhận được sự vĩ đại của ông ấy không?”
“Vô cùng.”
Thầy Eromanga liên tục gật đầu lia lịa.
Umezono Rintaro. Một bậc thầy của tiểu thuyết lịch sử, và cũng là cha của tiền bối Muramasa.
Nếu hỏi toàn dân Nhật Bản rằng ai là tiểu thuyết gia số một, tên ông ấy chắc chắn sẽ là cái tên đầu tiên được nhắc đến.
Một biên tập viên huyền thoại đã phát hiện ra một đại tác giả như vậy.
“Mà con gái của ông ấy…”
“Đúng vậy, chính là tôi đây.”
“Ước gì được đổi cha với cô.”
“À ha ha, ông ấy mất rồi nên không được đâu.”
“Vậy Kagurazaka-san trở thành biên tập viên là do ảnh hưởng từ gia đình sao?”
Tôi cố ý hỏi một cách tự nhiên, bình thường nhất. Vì nếu là tôi, tôi cũng sẽ muốn được hỏi như vậy.
“Vâng. Trở thành một biên tập viên như cha tôi, đó là ước mơ và mục tiêu của tôi đó…”
“Ồ…”
Tôi không hề biết. Kagurazaka-san lại có một tâm tư thầm kín như vậy.
“—Đó là điều tôi nói trong bài kiểm tra tuyển dụng. Thực ra, tôi chọn chỗ làm này vì nghĩ rằng nêu tên cha ra sẽ có lợi hơn thôi.”
“Cô có thể trả lại cảm xúc đã lấy đi của tôi không?”
“Fufufu, khi làm công việc giống vậy, quả thực cũng rất thú vị đó.”
Có vẻ hứng thú, Kagurazaka-san hiếm khi nói nhiều về bản thân.
“Có lẽ tôi hợp với công việc này chăng — cái cảm giác dễ chịu đó chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn. Dần dần, cái tên của cha lại trở nên phiền toái. Dù có đạt được thành tích trong công việc biên tập, thì cũng lại bị so sánh kiểu ‘đúng là con gái của người đó có khác’ hết lần này đến lần khác.”
“Với động cơ nghề nghiệp như vậy, quả là ‘gieo nhân nào gặt quả ấy’ mà.”
“Thực ra, việc tôi có thể phụ trách tác giả đại thắng Senju Muramasa cũng là nhờ mối quan hệ của cha mà thôi. Không thể nói rằng mọi người đang đánh giá thấp tôi được.”
Kagurazaka-san, chính vì cha cô ấy là biên tập viên phụ trách Umezono Rintaro, nên mới có thể giúp tiền bối Muramasa ra mắt với tư cách tác giả, và cũng mới có thể trở thành biên tập viên phụ trách của anh ấy.
Tôi nhớ mình đã nghe chuyện này khi đến nhà Umezono.
“Chính vì vậy,”
Biên tập viên phụ trách của chúng tôi xoay lòng bàn tay lại, chỉ vào chúng tôi.
“Izumi-sensei chính là niềm tự hào của tôi.”
“…Kagurazaka-san.”
“Sau này, dù ‘Sekai de Ichiban Kawaii Imouto’ có đại thắng, thì sự đánh giá của mọi người về tôi cũng sẽ không thay đổi nhiều đâu. Nhưng này, ‘sự đánh giá của tôi về bản thân’ chắc chắn sẽ thay đổi.”
“Đó là… tại sao vậy?”
“Vì Izumi-sensei là một tác giả hoàn toàn không liên quan gì đến cha tôi cả. Anh là tác giả mà tôi tìm thấy đầu tiên trong số tất cả các biên tập viên. Tôi đã liên hệ ngay sau khi anh trượt giải, tôi đã chọn họa sĩ minh họa, và chúng ta đã cùng nhau làm ra nhiều tác phẩm ngay từ trước khi ra mắt. Cuối cùng, chúng ta đã tạo ra một tác phẩm ăn khách đến mức được chuyển thể thành anime đó.”
“…Đúng vậy.”
Kể từ khi Izumi Masamune ra mắt, người đã cùng làm việc lâu nhất với cậu ấy chính là Eromanga-sensei và… Kagurazaka-san.
Dù đã xảy ra nhiều chuyện… dù tốt hay xấu, thì những cảm xúc gắn bó đều rất sâu sắc.
Cả lòng biết ơn và cả những lời nguyền rủa, chất chồng lên nhau nhiều đến mức ngước nhìn lên cũng thấy mỏi cổ.
Kagurazaka-san, với vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày, cúi đầu.
“Từ nay về sau, xin hãy chiếu cố tôi. Ngoài việc biến ‘Sekai de Ichiban Kawaii Imouto’ thành công vang dội ra,”
Cô ấy ngẩng mặt lên, nở nụ cười tinh quái.
“Chúng ta hãy làm cho tác phẩm tiếp theo cũng thành công rực rỡ nhé. – Cùng với Izumi Masamune-sensei, Eromanga-sensei và cả tôi nữa.”
Còn về việc chúng tôi đã đáp lại như thế nào ư?
Không cần phải nói cũng đủ biết rồi.
Tôi, Izumi Masamune, sẽ bắt tay vào viết phần truyện mới cho tác phẩm “Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới” của mình, nhân dịp anime chuyển thể chuẩn bị lên sóng.
Chúng tôi, ngay khi vừa về nhà sau buổi họp, đã lập tức "mở hội nghị bàn tròn" ngay tại phòng của Sagiri.
Cả hai trải bàn gấp ra, đặt những tấm đệm ngồi và đối diện nhau.
Tôi mở quyển sổ tay dày, nở nụ cười nhìn Sagiri.
“Viết truyện thương mại mới, kể từ ngày anh biết danh tính thật sự của cô giáo họa sĩ Eromanga, đúng là chuyện của ngày xửa ngày xưa rồi nhỉ.”
“Vâng, nhớ thật ạ.”
“Đúng thế thật.”
Ai mà ngờ được cộng sự bấy lâu nay của mình lại chính là cô em gái suốt ngày ru rú trong nhà cơ chứ.
Rồi Elf chuyển đến sống cạnh bên, rồi chúng tôi thách đấu nhau… rồi tôi đưa bản nháp như một lá thư tỏ tình cho chính Sagiri đọc…
Chỉ cần hồi tưởng lại những chuyện đã qua, tim tôi lại đập thình thịch.
Mọi biến cố dẫn đến sự ra đời của series mới “Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới” này chắc chắn sẽ là kỷ niệm theo tôi suốt cuộc đời.
“Nhớ lại chuyện cũ, nghĩa là đã lâu lắm rồi…”
Tôi khẽ thở dài.
“Viết series mới cũng là chuyện lâu lắm rồi. Chậc, không biết phải làm sao đây.”
Mình của ngày xưa đã tiến hành công việc này như thế nào nhỉ?
Mình của hiện tại, cần làm gì và làm như thế nào để tạo ra tác phẩm hay hơn mình của ngày xưa đây?
Tim tôi đập thình thịch, dồn dập hơn.
“Anh trông có vẻ vui lắm.”
“Ừ.”
Vui lắm chứ!
Tại vì “Em gái đáng yêu nhất thế giới” được đón nhận nồng nhiệt, tôi đã viết tiếp câu chuyện ấy mãi, mãi… mãi thôi.
Dù cho công việc ấy cũng cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ vui.
Dù cho đó là niềm hạnh phúc tột cùng, một sự bận rộn đáng ao ước.
Nhưng bắt đầu một câu chuyện mới bao giờ cũng vui nhất.
Tôi biết đây là giai đoạn quan trọng trước khi anime lên sóng. Nếu có đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, họ có thể sẽ khuyên tôi rằng có nên dành thời gian và tâm trí cho những chuyện không cần thiết lúc này không.
Nếu độc giả của “Em gái đáng yêu nhất thế giới” nhìn thấy tôi thế này, chắc chắn họ sẽ mắng rằng: “Làm gì có thời gian mà chơi bời kiểu đó!”
Nhưng mà…
“Ha ha ha!”
Tôi không thể kìm được tiếng cười dâng trào trong lòng.
Chắc chắn đây là một thôi thúc nguyên thủy đến lạ lùng.
“Cô giáo họa sĩ Eromanga, tiếp theo chúng ta sẽ tạo ra câu chuyện như thế nào đây!”
Để tôi nói cho bạn biết một sự thật mà bất kỳ tác giả light novel nào cũng biết.
Sáng tạo ra câu chuyện là trò giải trí thú vị nhất trần đời.
“Em đã nói nhiều lần là em không biết người tên đó mà – ôi, anh Izumi khó tính quá đi mất.”
Sagiri dùng giọng nói dịu dàng trách nhẹ tôi, như thể đang dỗ dành một cậu nhóc kém tuổi.
“Mà này, đáng lẽ những chuyện như thế này phải bàn trước mặt Kagurazaka-san chứ? Cô ấy là biên tập viên của chúng ta mà.”
“Anh chưa bao giờ làm theo cách đó cả.”
Còn mấy đồng nghiệp khác thì tôi không rõ.
Izumi Masamune, khi bắt đầu viết tác phẩm mới, chuyện như cùng biên tập viên nảy ý tưởng – hay nhận đề xuất cho dự án – hay “anh có muốn viết về mấy thứ đang thịnh hành này không” –
“…Tôi không nhớ mình từng làm những chuyện đó bao giờ.”
Dù có đọc lại mười hai tập truyện của chúng tôi, chắc cũng không có đoạn nào ghi lại mấy chuyện như vậy đâu… chắc là thế.
“Ê… anh cứ đột ngột đưa ra kế hoạch kiểu ‘tôi sẽ viết câu chuyện này đây’ à?”
“Cũng có lúc anh nộp hẳn bản thảo hoàn chỉnh nữa là khác.”
Thậm chí còn là phần lớn trong số đó nữa chứ.
Sagiri đang ngơ ngác thì chợt nghĩ ra điều gì đó.
“…À mà hình như ‘Em gái đáng yêu nhất thế giới’ cũng…”
“Ha ha, đúng rồi, anh đã nộp bản thảo hoàn chỉnh đấy. …Thật ra, có lần anh còn viết khoảng ba tập rồi nộp một lúc, bảo là kế hoạch nữa cơ.”
“Chắc Kagurazaka-san đã bất ngờ lắm đấy ạ.”
“…Thật sao?”
Vì anh làm nhiều lần rồi nên cuối cùng cô ấy cũng quen thôi mà.
“Vâng, chắc chắn là thế. Ngay cả em, lần đầu đọc tiểu thuyết web của Izumi Masamune, cũng nghĩ rằng ‘viết nhanh quá đáng sợ’ luôn đấy.”
“Sagiri của ngày xưa thật quá đáng nha?”
“Không có đáng sợ! Đến khi biết đó không phải là bản thảo viết sẵn mà là viết một lèo như thế, em đã xanh mặt luôn đó. …Nộp nhiều bản thảo một lúc như thế, nếu bị từ chối thì sao?”
“Đương nhiên cũng có lúc bị từ chối – nói đúng hơn là hầu hết đều bị từ chối.”
“…Đúng là thế thật.”
Và sau đó tôi bị nói những câu như “Đọc lười quá!” hay “Làm ơn đưa tôi thứ gì đọc trong mười giây thôi!”
Sagiri khẽ khúc khích, như thể nụ cười của tôi đã lây sang em ấy.
“Giờ mới nói nhưng… anh Izumi đúng là kiểu người như thế nhỉ.”
“Đúng là kiểu người như thế đó. May mà em còn nhớ.”
Sau khi tác phẩm trước đó “Ngân Lang Chuyển Sinh” kết thúc, trong khoảng thời gian trước khi “Em gái đáng yêu nhất thế giới” ra đời, tôi đã liên tục gửi tác phẩm mới cho biên tập viên, rồi họp bàn – rồi lần nào cũng bị từ chối.
Tự hỏi sao mình lại làm theo một cách vụng về và kém hiệu quả đến vậy.
Izumi Masamune hồi đó chỉ có thành tích “bị sa thải là chết chắc”, và có lý do phải tự lập càng sớm càng tốt – thế nên tôi mới liều lĩnh đến vậy.
Nghĩ lại thì đó là một khoảng thời gian vừa cay đắng vừa vui vẻ.
Không ngày nghỉ, không lương, làm thêm giờ không giới hạn!
Một cuộc sống chuyên nghiệp vui vẻ làm sao.
Ôi những ngày tháng xưa cũ mà nhiều tác giả light novel chắc hẳn cũng đã trải qua.
Những ngày ấy, tôi vừa lẩm bẩm nguyền rủa trong độc thoại, vừa cười phá lên mà nảy ý tưởng.
“Hoài niệm về quá khứ, anh chợt nhớ ra bí quyết nảy ý tưởng rồi!”
“A, anh lại làm cái mặt kiểu sắp nghĩ ra điều gì đó nhảm nhí rồi.”
Từ nãy đến giờ, con bé này cứ thỉnh thoảng lại quá đáng thế nào ấy.
Dường như em ấy đang dùng cách xưng hô khác nhau để gọi tôi – không biết có quy tắc gì không nhỉ?
Tôi sẽ không hỏi đâu. Rồi thể nào cũng khám phá ra thôi.
“Đừng nói thế, nghe anh nói đi chứ, cộng sự của anh.”
“Hứ… vậy thì em nghe vậy, cộng sự của em.”
Cô giáo họa sĩ Eromanga đáp lại bằng giọng điệu hơi giống đàn ông,
“Bí quyết nảy ý tưởng của Izumi Masamune là gì nào?”
“Nảy ý tưởng trong bồn tắm – đây chính là nó!”
Tôi trả lời ngay lập tức, và Sagiri liền đờ người ra, mặt ngạc nhiên tột độ.
“Cái đó có hiệu quả không?”
“Cực kỳ hiệu quả là đằng khác. Anh muốn đi truyền bá cho các đồng nghiệp ghê luôn ấy chứ.”
Thật mà. Tắm bồn là một hành động sáng suốt, vừa có thể sáng tạo vừa có thể hồi phục năng lượng cùng lúc.
“Hmm… Nhưng mà, làm theo cách đó thì không thể cùng nhau nảy ý tưởng được.”
“Ồ, vậy thì, chúng ta cùng vào bồn tắm rồi nảy ý tưởng đi.”
“……………………………………………………………………………………………………”
“Anh đùa thôi!”
Đừng có im lặng rồi đỏ mặt như thế chứ! Anh thấy tội lỗi ghê lắm đó!
“…………………………………………Đồ ngốc.”
Sagiri thì thầm bằng ánh mắt lườm nguýt, mặt vẫn còn đỏ bừng.
“……………………Xin lỗi em.”
Tôi đứng hình, lúng túng.
Phải mất vài chục giây tôi mới thốt ra được câu từ để vớt vát lại tình hình mà tôi đã chuẩn bị từ trước.
“À, ừm, này em… anh còn một cách nữa. – Một bí quyết nảy ý tưởng.”
“…”
Sagiri phồng má lên, tỏ vẻ giận dỗi.
“...Em có muốn nghe không?”
“Không phải cái gì đó tục tĩu chứ?”
“Không phải đâu. Nói thật thì, nó cũng bao gồm cả mục đích ngoài việc nảy ý tưởng nữa, nhưng… không phải là cái gì đó tục tĩu đâu.”
“……………Vậy thì em nghe.”
Được phép rồi, tôi liền nói một cách nghiêm túc.
“Phương pháp mà chỉ có thể thực hiện được sau khi Sagiri đã có thể ra ngoài…”
“Sắp đến ngày ra mắt tập mới của ‘Em gái đáng yêu nhất thế giới’ rồi đúng không? Chúng ta cùng đến nhà sách ở Akiba để xem quầy bán hàng đi.”
Đến nhà sách vào ngày sách của mình được phát hành.
Tận mắt nhìn thấy cảnh sách mới được bày bán.
Đó là cách đơn giản nhất để một tác giả light novel làm việc với tinh thần tràn đầy năng lượng.
Ngày mười tháng Giêng.
Tôi nắm tay Sagiri, đi đến ga Akihabara.
Nói cách khác, đây là “buổi hẹn hò đầu tiên ra ngoài” của chúng tôi!
Tất nhiên, tôi và Sagiri đã ra ngoài cùng nhau vài lần rồi, nhưng điểm đến là hiệu sách Takasago, hay đi chùa đầu năm với mọi người, nên không thể gọi là hẹn hò được.
Hôm qua, chúng tôi đã đi đến gần ga Kagurazaka, nơi có nhà xuất bản, nhưng thấy Sagiri có vẻ mệt mỏi nên tôi không dám đề nghị ghé đâu đó trên đường về.
Qua một đêm, hôm nay thì sao nhỉ?
“Sagiri, em thấy thế nào?”
“Vui lắm ạ!”
Sagiri trông hào hứng đến nỗi như sắp nhảy chân sáo.
“Vậy thì tốt rồi. Nếu thấy mệt thì nói anh ngay nhé.”
“Em biết mà. – Anh hai.”
“Hửm?”
“Em đã luôn muốn được ra ngoài cùng anh như thế này.”
“Anh cũng vậy.”
“…He he… sao mà, thích ghê.”
“Ừ, đúng thế.”
Tôi không thể ngừng cười tủm tỉm. Chắc hẳn người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chúng tôi là một cặp đôi ngớ ngẩn không ai bằng.
Bảo là để nảy ý tưởng – vậy mà chúng tôi lại toàn tâm toàn ý chỉ muốn đi chơi mà thôi.
“Vui lắm nhưng mà, đi chơi xong thì không được bỏ bê công việc đâu đấy?”
“Được thôi, buổi hẹn hò hôm nay sẽ giúp ích triệt để cho công việc mà.”
“………………Rốt cuộc vẫn là hẹn hò mà!”
Sagiri che miệng cười khúc khích.
Đáng yêu quá khiến tôi muốn ngất đi.
Cảm giác này chắc chắn sẽ là nguồn dưỡng chất tuyệt vời để tôi viết tiểu thuyết lãng mạn hài hước, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến giá trị của ngày hôm nay là vô giá. Nhưng mục đích ban đầu không phải là vậy.
“Nào.”
Vượt qua cổng soát vé, tôi nhìn quanh. Ngắm nhìn con phố từ lối ra cổng Điện Máy của ga Akihabara.
Ngày tập một của “Em gái đáng yêu nhất thế giới” được phát hành, mình cũng đến đây như thế này nhỉ.
Hồi đó, tôi một mình, ôm chiếc máy tính bảng đi bộ trên phố.
– Nhớ thật.
Phố điện máy ngày xưa. Con phố của dân otaku.
Chỉ vài năm trôi qua, nhưng đã đủ lâu để tôi cảm thấy hoài niệm.
Series mới bắt đầu, được công nhận là tác phẩm ăn khách, anime được phát sóng – bấy nhiêu thời gian đã trôi qua.
Con phố này cũng đã thay đổi nhiều. Những tòa nhà ngày xưa đã biến mất, và có rất nhiều tòa nhà mới xuất hiện. Màu sắc của phố điện máy có lẽ đã phai nhạt đi đôi chút?
Dù vậy, nó vẫn là một trong những con phố otaku hàng đầu vùng Kanto.
Màn hình tương lai được gắn trên cột.
Trên tấm gương kỳ diệu đó, chợt hiện lên quảng cáo của một cuốn light novel.
– “Em gái đáng yêu nhất thế giới” chính thức được chuyển thể anime.
Cô em gái đáng yêu do họa sĩ Eromanga vẽ đang nở nụ cười nhìn tôi.
“…………………………”
“…………………………”
Hai chúng tôi đều chăm chú nhìn.
“Ôi… Nặng nề quá đi mất!”
“Em hiểu! Vui lắm nhưng mà… vui lắm, vui lắm luôn nhưng mà… ôi trời ơi… áp lực khủng khiếp quá…”
Một cảm giác như đang vác một gánh nặng oằn vai.
Khi “Hắc Yêu Tinh Bùng Nổ” được chuyển thể anime và trở thành bom tấn.
Tôi đã cực kỳ ghen tị với đại tác giả Yamada Elf.
Vì quá đỗi ngưỡng mộ, vì quá đỗi ghen tị.
Mỗi lần nhìn thấy quảng cáo, tôi lại lẩm bẩm những lời nguyền rủa xấu xí rằng: “Thằng cha đó liệu có lỡ lời trên Twitter rồi bị ném đá không!” hay “Giá mà hình ảnh bị vẽ méo mó!” và nhiều thứ khác nữa.
“…Khụ khụ…”
Khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu… thực sự không còn chút thời gian nào để suy nghĩ lung tung.
Chắc hẳn cũng có những đồng nghiệp đang ghen tị với chúng tôi như Izumi Masamune ngày xưa.
Với sự thật đó, tôi cảm thấy thế nào ư?
Mặc kệ! Thời gian đâu mà để ý mấy chuyện đó! Đó chính là cảm giác thật lòng, không hề dối trá của tôi.
“Đầu óc em lại quay cuồng rồi, vì một lý do khác so với lúc nãy. …Ôi trời ơi… trong tầm mắt em cứ xuất hiện ảo ảnh răng cưa màu cầu vồng ấy…”
“Nhất định phải đi bệnh viện đó nhé?”
Nói thật, những ai có triệu chứng tương tự thì nên đi khám bác sĩ nhé. Tôi đây là minh chứng sống.
“Nhờ thế mà đầu óc anh tỉnh táo lại rồi. Vừa đi vừa bàn tiếp nha.”
“…Vâng… anh thật sự ổn chứ?”
Từ lối ra cổng Điện Máy của ga Akihabara, hướng về phía UDX. Chúng tôi lên cầu vượt bằng thang cuốn, đi trên con đường quen thuộc ngày xưa, nhưng lần này là đi cùng nhau. Trên màn hình khổng lồ “Akihabara UDX Vision” đang chiếu PV của các anime phát sóng mùa này, khiến MP (năng lượng) của chúng tôi cứ cạn dần.
“Em gái đáng yêu nhất thế giới.”
Và cả tác phẩm đối thủ phát sóng cùng thời điểm là “Ma Cà Rồng Ánh Dương.”
Cả hai đều là những tác phẩm đặc biệt đối với chúng tôi.
“…………………………”
Chúng tôi chăm chú nhìn.
Dừng chân, cả hai đứng nhìn màn hình lớn một lúc.
“Anh, chúng ta đi thôi.”
“…Được rồi.”
Chúng tôi hướng đến một nhà sách lớn đang tổ chức sự kiện cho “Em gái đáng yêu nhất thế giới.”
“Chúng ta cùng ôn lại mục đích đến Akiba hôm nay nhé –”
“Đi xem video cosplay hơi ecchi của ‘Em gái đáng yêu nhất thế giới’ được bán đó!”
“Không phải đâu!”
Đừng có hăng hái nói mấy câu đó chứ!
Cái cô giáo họa sĩ Eromanga mà cứ thế này, chả trách sao bị cấm bán ở nước ngoài!
Dù nội dung truyện rất trong sáng…
"Lần đến Akiba hôm nay là để tìm ý tưởng cho series mới── đúng không?"
"Biết rồi mà!"
"Thật không đấy?"
"Thật mà!… Mà sao cứ đến hiệu sách ở Akiba là lại có ích cho việc tìm ý tưởng nhỉ… em thấy hơi khó hiểu."
Tôi giải thích chưa rõ rồi.
"Khi thấy những cuốn sách mới chất chồng trên kệ, em có thấy phấn khởi cực độ không?"
"Có! Cái đó thì, em hiểu rõ luôn!"
Đúng rồi. Trước hết, đó là mục đích hàng đầu.
"Dĩ nhiên không chỉ có vậy. Khi bắt tay vào làm series mới, anh cũng muốn tận mắt nhìn thấy 'khu bán light novel đông khách' như thế nào. Ở tiệm sách Takasago thì đâu làm được điều đó, đúng không?"
"Em mách Tomoe-chan được không?"
"Xin cô tha cho tôi."
Con bé đó mà giận lên thì đáng sợ lắm.
"Thế… anh hai. Sao anh lại muốn nhìn ngắm khu bán hàng vậy ạ?"
"Để nắm bắt xu hướng đấy. Hiện giờ những tác phẩm nào đang hot, thể loại nào đang được yêu thích. Nhân vật chính ra sao, nữ chính thế nào là hợp thị hiếu. Và cả những độc giả đang cầm sách trên tay là kiểu người nào nữa──"
Nếu chỉ là dữ liệu, chỉ là con số, thì biên tập viên có thể cung cấp bao nhiêu tùy thích.
"Nhưng anh muốn tận mắt nhìn thấy, để cảm nhận rõ ràng hơn."
Liệu thông tin họ cung cấp có thực sự chính xác không?
Liệu việc đi theo hướng mình đang ấp ủ có ổn thỏa không?
Để "biết mình đang đứng ở đâu," tôi đến Akiba. Đây là lý do thứ hai.
"Ừm..."
Sagiri nắm tay tôi, "phì cười" một tiếng.
"Sao thế?"
"Anh hai nói chuyện nghe cứ như một tác giả light novel ấy."
"Anh chính là tác giả light novel mà."
"Đúng rồi nhỉ. Nhưng em vẫn cảm thấy vậy đó. Kiểu như đang nói chuyện công việc nghiêm túc ấy."
"…………"
Tôi thấy ngại ngùng đến mức nghẹn lời. Ho khụ một tiếng để thay đổi không khí, rồi tôi mở lời:
"Từ giờ chúng ta sẽ nghĩ xem 'series mới sẽ là một tác phẩm như thế nào'."
"Nghe chung chung quá."
"Mọi thứ lúc bắt đầu đều thế cả mà."
Dù không phải là tác giả light novel, bất cứ dự án nào trong bất kỳ ngành nghề nào cũng đều bắt đầu một cách mơ hồ. Dần dần biến chúng thành hình là công việc của tôi, là dịp để trổ tài, và cũng là phần vô cùng thú vị.
"Thật ra thì, trong đầu anh cũng đã phác thảo được đôi chút rồi."
"Ồ, thật ạ?"
"Cũng đúng."
Thực tế là, ngay từ lúc Kagurazaka-san thốt ra cụm từ "series mới," tôi đã nghĩ ra rồi.
Cũng không phải là chuyện gì đáng được ngưỡng mộ.
Nếu tôi đặt một câu đố cho những đồng nghiệp, biên tập viên, hay độc giả có kinh nghiệm làm việc đã đọc câu chuyện của chúng tôi đến đây:
"Izumi Masamune nên viết gì cho series mới tiếp theo?"
Tôi nghĩ họ sẽ đoán trúng phóc không sai một li. Chuyện hiển nhiên đến mức đó mà.
Thôi không vòng vo nữa. Tôi nói ra câu trả lời.
"Series mới của Izumi Masamune chỉ có thể là 'rom-com về em gái' mà thôi."
"…Em có thể hỏi lý do không?"
Sagiri hỏi, gương mặt dường như đã hiểu lờ mờ.
"Vì đó là thứ anh muốn viết nhất, là thứ biên tập muốn anh viết nhất, và cũng là thứ độc giả muốn đọc nhất."
Cung và cầu hoàn toàn khớp nhau.
Tôi từng than vãn là biên tập viên chẳng đề xuất gì cả… nhưng nghĩ lại thì, nếu tôi ở vị trí của anh ấy, tôi cũng chẳng thèm khuyên Izumi Masamune làm gì cả.
Các lựa chọn gần như không tồn tại.
Đó chỉ là kiểu chuyện như: "Món mới của quán cà ri tốt nhất nên là cà ri thôi."
Kiểu chuyện như: "Người ghé quán cà ri muốn ăn gì?"
Đúng là câu hỏi ngu xuẩn hết sức. …Không thể nào khác được.
Nhờ *Sekai Imo*, Izumi Masamune đã được – hay đúng hơn là *bị* – định danh là "tác giả light novel chuyên viết rom-com về em gái."
Giống như việc treo biển hiệu trước cửa hàng vậy.
Một quán cà ri đã trở thành quán cà ri, thì việc ra món mới là ramen là cực kỳ khó khăn.
Quán cà ri chỉ có thể làm cà ri. Thứ duy nhất có thể chọn là làm loại cà ri nào.
"…Anh hai?"
"Không…"
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ.
Nếu rom-com về em gái là "thứ Izumi Masamune không muốn viết," thì chắc anh ấy sẽ phải vò đầu bứt tai lắm nhỉ.
Và rồi… anh ấy sẽ làm gì?
Tôi không thể hình dung ra việc viết trong sự ghét bỏ.
Liệu anh ấy có tìm cách thay đổi tấm biển hiệu không?
Hay là sẽ bắt đầu nỗ lực "yêu thích thứ mình nên viết" chăng?
"Ai mà biết được…"
Có thể, một Izumi Masamune bị dồn vào đường cùng sẽ đạp ga hết cỡ.
Cười khẩy nói chẳng quan tâm thứ gì mình "nên" viết, và cứ thế viết thứ mình "muốn" viết.
Rồi sau đó, hoặc là dùng thực lực để khiến mọi người câm nín, hoặc là thất bại và bị loại bỏ.
"…Anh hai tự lẩm bẩm một mình kìa."
Một giọng nói đầy oán giận kéo tôi trở lại thực tại.
"Xin lỗi."
Tôi xin lỗi, rồi kể cho Sagiri nghe những chuyện vớ vẩn mình vừa nghĩ. Nghe xong, em ấy thản nhiên nói:
"Nếu Izumi-sensei ở trong một hoàn cảnh khác──"
Em ấy mỉm cười dịu dàng,
"Chắc chắn sẽ viết ra những câu chuyện thú vị khác bây giờ."
"…Cảm ơn em."
Dù thế nào đi nữa, điều đó có nghĩa là tôi đang hạnh phúc.
Bởi vì thứ tôi nên viết và thứ tôi muốn viết đều trùng khớp.
Hoặc kể cả không phải vậy.
Vì Izumi Sagiri đang ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi đã đến tiệm sách mục tiêu.
"Ư…"
"Aaaaa…"
Cả hai chúng tôi cùng bị tổn thương tinh thần khi thấy PV *Sekai Imo* đang phát trên màn hình trước cửa, rồi bước vào bên trong.
Hàng loạt light novel chất chồng trên các kệ phẳng.
"………………………………"
Chúng tôi dần dần tránh xa khu sách mới của mình, rồi di chuyển lên tầng hai, đến khu truyện tranh.
"…Để lát nữa hẵng xem khu sách mới light novel đi."
"Ừm… nhìn thẳng nguy hiểm lắm."
Nỗi đau thắt trong lồng ngực này khác với cảm giác vào ngày phát hành tác phẩm đầu tay.
──Sao lại… cái giọng nói đó chứ? Có lồng tiếng luôn cơ mà? Sức sát thương lớn quá đi mất.
──Tên tác phẩm và những câu nói được đọc lên một cách dễ thương…
Cầu trời! Mong cho bản chiếu phim sẽ bắt đầu và kết thúc suôn sẻ!
Mong là sẽ không có vụ nào liên quan đến người nổi tiếng gây tranh cãi!
Mong là sẽ không có thiên tai lớn, đại dịch, khủng hoảng kinh tế hay ngày tận thế nào xảy ra ở Nhật Bản!
Ít nhất là cho đến khi đĩa BD bán hết và bản chiếu mạng kết thúc! Chúng tôi sẽ liên tục phát hành tiểu thuyết gốc, chuyển thể truyện tranh, game và nhiều thứ khác mỗi tháng, nên ít nhất là cho đến khi đợt đó kết thúc!
Cho đến khi khai báo thuế lần kế tiếp nữa kết thúc!
Lạy Chúa, Đức Phật, Yamada Elf-sama! Xin hãy cứu giúp! Amen! Nam mô A Di Đà Phật!
Tôi biến thành một cỗ máy cầu nguyện liên tục trong đầu.
Leo hết cầu thang, chúng tôi đến khu truyện tranh.
"Vậy đó, anh sẽ viết một bộ rom-com về em gái."
"…Anh quay lại chủ đề vừa nãy một cách đột ngột quá đi mất."
"Chuyện lúc nãy vẫn chưa kết thúc mà."
"Haizz… Izumi-sensei khi nghĩ về tiểu thuyết lúc nào cũng quá tùy hứng. Sao lại tiếp tục vào lúc này cơ chứ── à, thì ra là vậy."
Sagiri đảo mắt nhìn quanh khu truyện tranh, rồi em ấy hiểu ra.
Nơi nổi bật nhất đang trưng bày là những bộ truyện tranh nổi tiếng đang thịnh hành gần đây.
Bản chuyển thể truyện tranh *Sekai Imo* do Alumi-sensei vẽ, đang tỏa sáng rực rỡ từ trên kệ được trưng bày mặt bìa.
"Gừ… Mắt tôi sắp mù rồi."
Khi tôi dùng tay phải che mắt, giữ tư thế phòng thủ, Sagiri khẽ thốt lên một câu cảm thán.
"Sao mà toàn những bộ có chữ 'em gái' trong tên vậy nhỉ?"
"Thì đó là xu hướng mà."
Dù niên hiệu đã thay đổi, nhưng trong game, light novel, hay anime vẫn cứ là em gái, em gái, toàn em gái.
Xu hướng "em gái" vẫn tiếp tục càn quét trái tim của giới otaku.
Tuy tiện lợi cho Izumi Masamune, nhưng thế giới này rốt cuộc đang ra sao vậy chứ…
Các nhà sáng tạo, thế giới tràn ngập em gái quá rồi đấy.
Thật sự tôi nói điều này cũng kỳ, nhưng cảm giác là ba phần đồng cảm, ba phần ngưỡng mộ, ba phần nghi vấn.
Phần trăm còn lại, là chút gì đó thấy hơi… hốt.
"Tạm gác chuyện về em gái sang một bên. …Theo dữ liệu gần đây, có vẻ như thể loại rom-com, vốn từng có lúc suy yếu, đang dần hồi sinh trở lại."
Sagiri nhìn lướt qua điện thoại rồi nói. Chắc hẳn là dữ liệu xu hướng mà bộ phận biên tập gửi cho em ấy.
"Nói chính xác thì, tình hình là 'nhiều tác phẩm nổi tiếng mà rom-com là yếu tố chính' đang xuất hiện."
*Sekai Imo* cũng là một trong số đó.
Đó là thứ được gọi là rom-com theo nghĩa hẹp, hay rom-com thuần túy.
"Sao anh lại nói vòng vo vậy?"
"Nếu ví von bằng món ăn, thì yếu tố rom-com giống như 'muối' vậy, anh nghĩ nó không có thịnh suy gì cả."
Dù món ăn ít gia vị có thịnh hành, hay tác hại của muối đối với sức khỏe có bị bàn tán, muối vẫn luôn là loại gia vị hàng đầu. Ngay cả món ăn nhạt nhẽo cũng cần dùng đến muối mà.
Và thời gian quay vòng── giờ đây, món ăn đậm vị mặn đang được ưa chuộng.
Thế nên chúng tôi, những tác giả light novel và truyện tranh, đang rắc muối tứ tung.
Chắc hẳn chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.
Nghe tôi nói xong, Sagiri chỉ buông một câu đầy vô cảm.
"Izumi-sensei giống otaku quá."
Dũng sĩ Masamune đã nhận 50 điểm sát thương.
Tôi gượng cười, lái sang chuyện khác.
"Sagiri nghĩ series mới của chúng ta nên là loại truyện nào?"
"……………Nếu em nói, anh sẽ viết theo đúng không? Kể cả bỏ qua nhiều điều quan trọng khác."
"Không phải như thế đâu mà…………"
"Có phải không?"
"…Ừm, thì… không thể phủ nhận được."
Bởi vì lời năn nỉ của em gái được ưu tiên hơn tất cả.
"Không, nhưng anh trong công việc vẫn hay phớt lờ yêu cầu của Eromanga-sensei đấy chứ."
Tôi còn đưa ra yêu cầu sửa đổi nữa là, dù đó là lời nói của cô gái tôi yêu thích đến nhường nào, tôi cũng không thể vô điều kiện làm theo. Đặc biệt là với công việc liên quan đến chén cơm manh áo.
Nghe tôi nói vậy, Sagiri lắc đầu.
"Dạo gần đây thì đáng ngờ lắm."
"………………"
…Vì chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò rồi mà.
Tình yêu khiến con người mù quáng. Việc em ấy tự mình chỉ ra và cố gắng uốn nắn điều đó, có lẽ là một điều đáng quý.
"Xin lỗi. Anh hiểu rồi. Anh sẽ sửa."
Tôi đã nhận ra lỗi lầm, nên thành thật xin lỗi.
"Trong công việc, anh sẽ không quá coi trọng ý kiến của Sagiri nữa."
"Ừm, cứ thế đi."
"Vậy thì anh hỏi nhé. ──Em nghĩ nên là truyện nào?"
"Chuyện đó thì rõ rồi. Hãy làm một cô em gái đáng yêu hơn cô bé kia đi."
Eromanga-sensei chỉ tay vào một cuốn truyện tranh đang được trưng bày mặt bìa, vào cô nữ chính trên bìa sách.
Tựa đề là *Cô em gái đáng yêu nhất thế giới*.
Tác phẩm đỉnh cao mà Izumi Masamune đã viết, lấy Sagiri mình yêu quý làm hình mẫu.
"Tuy vẫn chưa biết phải làm thế nào,"
Khi tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, em ấy nói: "Hãy vượt qua kiệt tác. Đó là yêu cầu của em."
Em ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, với một thái độ như bạn bè thân thiết.
"Chiến thôi, Izumi-sensei."
"Được thôi."
Trước lời đề nghị quá mạnh mẽ đó, tôi cười và đáp lại.
Series mới của Izumi Masamune và Eromanga-sensei.
Khái niệm là──
Giành chiến thắng trước kiệt tác.
Tạo ra nữ chính em gái mạnh nhất, đáng yêu hơn cả tác phẩm trước.
"Đã rõ, Eromanga-sensei."
Với tôi, *Sekai Imo* là tác phẩm tiêu biểu cho sự nghiệp viết lách.
Giờ đây, nó đã trở thành một đối thủ đáng gờm mà tôi phải vượt qua.
Nhìn tôi đang hừng hực khí thế, Sagiri hỏi:
"Anh hai muốn câu chuyện tiếp theo như thế nào?"
"Để anh xem…"
Một câu trả lời bật ra nhẹ bẫng.
"Anh muốn một câu chuyện mà nhân vật chính cùng với nữ chính em gái, cố gắng để có được hạnh phúc."
Thốt ra những lời này ngoài đời chắc hẳn sẽ rất sến súa và xấu hổ.
Có lẽ vì đặc thù nghề nghiệp mà tôi có thể nói mà không hề e dè.
Nếu cứ xấu hổ thì chẳng viết được gì cả, và sẽ không bao giờ nghĩ đến việc biến câu chuyện tuyệt vời nhất hay nữ chính đỉnh cao mình nghĩ ra thành hàng hóa, để hàng vạn người đọc.
Những người không biết xấu hổ mới thực sự phù hợp với nghề tác giả light novel.
"Làm tác giả light novel đã nhiều năm… anh hay tự hỏi. Việc tạo ra những cuốn sách thú vị là công việc của chúng ta, nhưng── rốt cuộc 'thú vị là gì?'"
"Thú vị" là gì?
"Light novel thú vị" là gì?
Nếu có thể đưa ra câu trả lời hoàn chỉnh, thì như lời ai đó đã nói, thậm chí có thể chinh phục cả thế giới.
"Trên đời này có rất nhiều kiểu 'thú vị', và 'thú vị' của người này có thể khác với 'thú vị' của mình── càng nghĩ càng thấy khó hiểu."
Không phải là không có những định nghĩa sẵn có.
"Thú vị" là điều con người cảm nhận được khi cảm xúc của họ được lay động mạnh mẽ.
Tác phẩm có khả năng khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ nơi người đọc chính là một sáng tạo tuyệt vời.
──Và cứ thế, nếu lục lọi sách hướng dẫn sáng tác, bạn sẽ tìm thấy một số câu tương tự.
Ngẫm lại thì cũng thấy có phần đúng, tôi cũng không muốn phủ nhận việc định nghĩa đâu.
Nhưng chưa bao giờ tôi thấy một định nghĩa nào hoàn toàn thỏa đáng cả. Ngay cả bản thân tôi cũng chưa tìm ra câu trả lời.
Thật ra mà nói, dù làm cái nghề viết ra những câu chuyện "thú vị", tiểu thuyết gia Izumi Masamune vẫn cứ sáng tác không ngừng, mà bản thân còn chẳng rõ rốt cuộc "thú vị" là gì nữa.
"Thế nên, tôi vẫn đang nghĩ, đang viết và đang truyền tải cái 'thú vị' theo cách riêng của mình đấy thôi."
Nếu được thân thiết, chí chóe với một cô nàng như thế này – mình chắc chắn sẽ thấy thú vị.
Nếu được phiêu lưu qua một thế giới như thế này – mình chắc chắn sẽ thấy thú vị.
Nếu được sở hữu năng lực vô song như thế này – mình chắc chắn sẽ thấy thú vị.
Mình biết rất nhiều điều 'thú vị'.
Mình thích tưởng tượng đủ mọi cái 'thú vị'.
Kết hợp vô số điều 'thú vị' lại với nhau, vui đến mức không cưỡng nổi.
Mình muốn khoe, muốn tự hào, muốn được mọi người đồng cảm với cái 'thú vị' mình đã nghĩ ra.
Nếu đó có thể trở thành kế sinh nhai, làm tài khoản tiết kiệm của mình thêm đầy đặn, thì còn gì bằng.
"Chỉ vậy thôi."
Tôi thở ra một hơi lẫn lộn giữa tự giễu và kiêu hãnh.
Sagiri đảo mắt, bày ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, rồi nói với tôi:
"Em nghĩ thế là được rồi... Em nghĩ thế là tốt nhất."
Cô bé nắm tay tôi, cùng xuống cầu thang.
"Giờ đây... mỗi ngày của anh là những ngày 'thú vị' nhất cuộc đời!"
"Thế nên, anh muốn biến nó thành chất liệu?"
"Ừ!"
Dù đã cố nói một cách khó hiểu, nhưng cô bạn tri kỷ vẫn nắm bắt được trọn vẹn.
Vừa thấy yên tâm, lại vừa thấy vui.
"Nói sao nhỉ... Anh không biết diễn tả thế nào cho đúng..."
"Vâng."
"Anh đã nỗ lực để được hạnh phúc bên em... đã chạy đuổi theo giấc mơ để hiện thực hóa nó... vậy mà trên đường đi, mọi thứ lại cứ vui vẻ quá đỗi."
"A ha ha."
Vừa bước xuống cầu thang, Sagiri vừa khúc khích cười.
"Em cũng vậy!"
"Thật ư!"
Tôi đâm ra bối rối.
Con đường đi tới giấc mơ sao lại có thể thú vị đến thế này.
Những ngày tháng nỗ lực hết mình vì hạnh phúc lại bản thân nó đã hạnh phúc đến nhường này.
Cứ như thể giấc mơ và phương tiện đã đảo ngược, hay là bị trộn lẫn vào nhau vậy.
Nghe thật kỳ cục.
Nhưng cái lúc "xa rời bản chất" này đây, lại chính là khoảnh khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời chúng tôi.
"Lần tới, nhân vật chính của tác phẩm mới cũng cho cậu ta trải qua cảm giác này đi. Chắc chắn –"
"– sẽ rất thú vị!"
Giọng chúng tôi hòa vào nhau khi chúng tôi xuống đến tầng một.
Hàng loạt tiểu thuyết nhẹ được bày bán.
Một vài độc giả cầm cuốn sách mới, trò chuyện rôm rả với bạn bè.
Một vài độc giả có vẻ còn ít tiền tiêu vặt, đang chăm chú chọn sách như thể muốn tìm ra một báu vật.
PV của "Sekaiimo" và các anime phát sóng cùng thời điểm đang làm náo nhiệt cả cửa hàng, phô trương bản thân là "tác phẩm hay ho" đầy nhiệt huyết.
Vô vàn câu chuyện đa dạng đang đua nhau khoe sắc.
Cái "thú vị" của người này được người khác cầm lấy, mua về.
Nếu được yêu thích, nó sẽ được giới otaku nhắc tới, được biết đến, được tiêu thụ, và cái "thú vị" ấy sẽ được chia sẻ rộng rãi.
Cứ thế, cái "thú vị" ấy sẽ lây lan.
Tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời.
Chúng ta hãy cùng tạo ra một "đại dịch" nơi mọi người đều hạnh phúc.
Lần nữa, rồi lần nữa.
Chừng nào sự nghiệp viết lách còn tiếp diễn.
Trước mắt, là tác phẩm tiếp theo.
Nghề nghiệp của nhân vật chính là...
Trong lúc chạy đuổi theo những ước mơ và mục tiêu mới, tôi thầm nghĩ:
— Này, Sagiri... anh cũng có một giấc mơ rồi đấy.
— Giấc mơ của anh à?
— Ừ, đúng vậy. Một giấc mơ thật lớn lao của anh.
Thời gian thấm thoắt trôi, giấc mơ đã thề nguyện ngày ấy dần dần đến gần.
— Anh sẽ đưa em ra khỏi phòng, rồi hai anh em mình cùng xem anime!
— Là anime mà anh viết kịch bản gốc, còn em vẽ minh họa, là anime của riêng chúng ta!
— Như thế, anh chắc chắn sẽ thấy vui lắm đấy!
"Anh đã nói như vậy mà, phải không?"
"Ờ, anh đã nói vậy."
Giờ đây, chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách ở nhà, đúng như đã hẹn.
Đã thay chiếc TV lớn như tôi từng thông báo, và lắp đặt một bộ loa đắt tiền.
Vì thời khắc thực hiện giấc mơ đã đến.
Anime "Em gái đáng yêu nhất thế giới".
Chỉ còn ba phút nữa là bắt đầu phát sóng—
"Tất cả những gì anh nói, em đều nhớ cả. Rằng tác phẩm của chúng ta sẽ được nhiều người đọc, được họ thấy thú vị, và yêu thích nhân vật chính cùng nữ chính thật nhiều."
"Anh còn nói sẽ biến light novel của chúng ta thành anime, thành một tác phẩm ăn khách, kiếm tiền và tự lập nữa."
"Và anh đã thề sẽ đưa em ra khỏi phòng."
"Ừ, chuyển thể anime chỉ là bước chuẩn bị thôi mà!"
Làm cho Sagiri hạnh phúc mới chính là bản chất của giấc mơ.
"Em đã ra khỏi phòng từ lâu rồi."
"Ha ha, có hơi khác so với dự tính nhỉ."
Vì Sagiri đã nỗ lực rất nhiều.
Bản chất của giấc mơ đã thành hiện thực trước, còn bước chuẩn bị thì bắt đầu sau.
Một kết cục chẳng đâu vào đâu, rất giống với phong cách của tôi.
"Thế nhưng, như vậy cũng tốt."
Còn hơn cả khung cảnh mà hai chúng tôi từng mơ tưởng trong ngày tâm sự về giấc mơ.
"Hôm nay còn vui hơn nhiều."
"Đúng chứ!"
Thực tại vượt xa giấc mơ, đang hiển hiện ngay trước mắt.
"Anh lúc nào cũng thế nhỉ, thầy Izumi. Lúc nào cũng trao cho em những giấc mơ."
"Chúng ta hòa nhau mà. Giấc mơ kế tiếp là do em tặng cho anh đó."
— Hãy biến nó thành giấc mơ của hai chúng ta.
Ngay cả khi giấc mơ thành hiện thực, lễ hội vui vẻ vẫn chưa kết thúc.
Nào, còn một phút nữa là phát sóng.
Tôi cầm lấy chiếc điều khiển từ xa và nhấn nút nguồn.