Và rồi thì…
Tôi và Elf bắt chuyến tàu điện từ ga Gotanno để vào trung tâm thành phố.
Giữa trưa Chủ nhật, khoang tàu không quá đông. Thế nhưng, vẻ ngoài của Elf – một cô gái tóc vàng xinh đẹp trong trang phục Lolita – lại nổi bật đến lạ, khiến các chị em trong toa phải thốt lên ‘dễ thương quá!’ hay ‘y như búp bê Pháp!’.
Chính cô nàng, chắc đã quá quen với những lời khen, nên vẫn bình thản như không. Chúng tôi đứng cạnh nhau gần cửa ra vào, còn Elf thì từ nãy đến giờ, cứ liên tục tíu tít, huyên thuyên như một đứa trẻ.
“Này này, Masamune! Được đi chơi riêng với tớ vào ngày nghỉ thế này, cậu vui lắm đúng không? Bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến hết, đây đúng là cách giải khuây tuyệt vời nhất!”
Mới chỉ lên tàu thôi mà cô nàng này đang nói gì thế không biết.
“Tớ có thấy phiền muộn gì đâu. Tớ tin tưởng Erromanga-sensei mà.”
“Thế à? Tớ cứ nghĩ nếu em gái cậu có chuyện buồn, cậu sẽ thuộc kiểu ‘tớ chẳng biết phải làm sao cả!’ rồi cứ thế mà chán nản theo chứ.”
Quả nhiên là tinh ý.
“Ừm, cũng đúng. Tuy tớ không lo lắng đến mức đó, nhưng… không thể làm gì cho em gái, chỉ có thể tin tưởng em ấy thôi… điều đó cũng khiến tớ hơi khó chịu.”
“Đúng rồi còn gì, ra ngoài là quyết định đúng đắn!”
“Ừ… có lẽ vậy.”
Ra ngoài, đi đây đó, đón nắng… chỉ vậy thôi cũng đã khác hẳn rồi.
Tôi nói thật lòng.
“…Cảm ơn Elf. Một buổi giải khuây thật sảng khoái.”
“!” Elf đứng hình một chốc rồi nói, “Không có gì đâu! Chúng ta là bạn thân mà!”
…Cô nàng này cười đẹp thật đấy.
Chắc chắn rồi, chỉ cần nói chuyện với Elf thôi cũng đủ khiến tâm trạng tôi tươi sáng hẳn lên.
“Mà, đây đâu phải là ‘hai người riêng tư’ đâu? Không phải em nói Erromanga-sensei cũng đi cùng sao?”
Tôi giơ chiếc máy tính bảng được ôm giữ cẩn thận lên và nói.
Erromanga-sensei, người không thể ra khỏi phòng, cũng “tham gia” chuyến đi dưới dạng “liên lạc trực tuyến” này.
Gọi Skype trong toa tàu thì có vẻ hơi thiếu lịch sự, lại còn vấn đề pin nữa, nên bây giờ chúng tôi dùng chức năng chat nhóm của LINE để liên lạc.
Nhân cơ hội này, tôi cũng đã xin được LINE ID của em gái. Tuyệt thật!
『Elf-chan muốn tôi gặp ai thế?』
Tin nhắn từ Erromanga-sensei hiện lên.
Tôi và Elf cùng xem tin nhắn trên điện thoại của mình.
“Fufu, gặp rồi sẽ biết thôi!”
『Giấu diếm làm gì chứ? Để tôi tiết lộ cho mà xem, quần lót hôm nay của em là loại kẻ sọc hồng đấy!』
“––Hả? A, anh, anh… sao anh lại biết chuyện đó chứ!?”
Elf hét toáng lên, đồng thời cũng gõ nguyên xi câu nói đó vào LINE.
Thế rồi, một tiếng ‘tinh!’ vang lên, Erromanga-sensei liền gửi một bức ảnh.
Đó là bức ảnh chiếc quần lót kẻ sọc.
“Gì chứ! Làm, làm sao mà… Hự!”
Vai Elf giật bắn lên. Má cô nàng đỏ bừng,
“Đ-đ-đ-đ-đừng nói là… anh… anh… của tớ…”
『Vừa cởi ra xong đấy.』
“! L-làm cái quái gì thế!?”
Choàng! Elf vội vàng dùng một tay che chắn trước chiếc váy ngắn.
Toàn thân cô nàng run rẩy,
“Ể, ể ể ể… ở ga tàu có bậc thang mà! Cậu bé học sinh đứng đằng sau chắc chắn đã nhìn thấy hết rồi, anh tính sao đây hả!?”
『––Đấy là nói dối.』
“Kiểu gì cũng bị nghĩ là chị gái biến thái siêu xinh đẹp cho mà xem––Ể? Nói dối á?”
『Ừ, chiếc quần lót này là tranh tôi vẽ.』
“……………………Th-thật sao…?”
Elf và tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Nhìn kiểu gì cũng giống hệt quần lót thật…
“Tranh… thật à.” “Tranh… à.”
『Ghê gớm chưa?』
Erromanga-sensei gửi tin nhắn với vẻ đầy tự hào.
Tôi gần như có thể hình dung ra cảnh anh ta đang ưỡn nhẹ lồng ngực lép kẹp, vẻ mặt đầy tự mãn.
Chuyến đi chơi với Elf có lẽ không chỉ tác động tốt đến tôi, mà còn cả Sagiri – người đang bế tắc trong căn phòng của mình nữa.
“Đúng là đáng kinh ngạc thật… nhưng dù đây là bức tranh của Erromanga-sensei thì… anh cũng đã, đã nhìn… đúng không?”
Nhìn quần lót của Elf ấy.
“Nếu không thì… cái đó… tớ… làm sao anh có thể vẽ ra họa tiết giống hệt đồ thật chứ…”
『Không nhìn cũng vẽ được.』
Erromanga-sensei trả lời (bằng tin nhắn) đầy tự tin.
『Đó là một chiêu bí mật trong hội họa mà ‘thầy’ của tôi đã dạy cho, có thể vẽ họa tiết quần lót của các cô gái xinh đẹp cứ như thể nhìn xuyên thấu vậy!』
“Đừng có quấy rối tình dục giữa tàu chứ!”
“Đừng có hét câu đó ngay cạnh tôi! Nghe cứ như tôi là kẻ biến thái vậy!”
Chậc… cái tên Erromanga-sensei đời đầu ấy, toàn dạy những thứ vớ vẩn.
Tôi đoán nguyên lý chắc cũng giống như cái trò mà Sherlock Holmes hay làm thôi.
『À, càng thân thiết với mục tiêu thì độ chính xác càng cao đấy.』
“Cái đó không còn là kỹ năng của con người nữa rồi. Nó phải sánh ngang với ‘skill hạng A’ mà các tác giả light novel chuyên nghiệp hay dùng đấy chứ.”
Cái kiểu tự đặt ra những chiêu thức bí mật hay kỹ năng kỳ quặc cho bản thân và đồng nghiệp… hình như Erromanga-sensei đời đầu cũng thuộc cùng một “chủng tộc” với Elf thì phải.
Tuy nhiên, cái “Bí thuật minh họa” này có vẻ “erotic” (khiêu gợi) một cách trực tiếp hơn nhiều so với những gì Elf tự đặt ra.
Không biết còn những chiêu trò gì nữa nhỉ… vừa muốn biết, vừa không muốn biết.
『Trong giới họa sĩ chuyên nghiệp, có vẻ có một sinh vật màu xanh lục, có thể tự do điều khiển vô số xúc tu, liên tục lật váy của các cô gái đấy.』
“Không phải hình người luôn sao!?”
Cuộc trò chuyện giữa Erromanga-sensei và Elf diễn ra sôi nổi hơn bao giờ hết.
Sau một lúc ngồi tàu, chúng tôi đã đến một khách sạn nọ ở Shinjuku. Chúng tôi đi thang máy lên một tòa nhà cao chót vót như một ngọn tháp.
Từ chiếc laptop đang kết nối Skype, Erromanga-sensei cất tiếng nói qua mic máy tính:
“Người mà Elf-chan muốn giới thiệu… sống trong khách sạn sang trọng thế này ư?”
“Sang trọng á? Bình thường thôi mà?”
Không, với cô thì có lẽ vậy…
Còn những người dân bình thường như tôi thì hơi bị khớp đấy.
…Chắc hẳn, đó sẽ là một chị gái nào đó ăn mặc rất lòe loẹt giống Elf.
Tôi nên chuẩn bị tinh thần trước thôi.
“À này Elf, cái giỏ em đang cầm trên tay là gì thế?”
“Hửm? Cái này á? Ừm, kiểu như là… quà hối lộ?”
“…Cái gì vậy?”
Rời khỏi thang máy, tôi rụt rè bước theo sau Elf, người đang đường hoàng đi tới.
Cô nàng dừng lại trước một căn phòng nọ,
“Đến rồi. Ở đây này.”
Cô nhấn chuông. Tiếng ‘ting-tong’ vang lên––
“Emili♡ Cháu đến rồi à!”
Cánh cửa mở ra không chút chờ đợi, một người từ trong lao ra.
Đó là một cô gái tóc đỏ với đôi mắt xếch. Cơ thể săn chắc như một vận động viên. Trang phục đơn giản gồm áo phông và quần short. Cao hơn Elf một chút. Tuổi… có lẽ bằng tôi.
Cô nàng nhe hàm răng, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy sức sống.
Elf cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự.
“Halo halo, Amelia. Xin lỗi vì tự nhiên đến mà không báo trước, trong khi cậu đang bận rộn với công việc.”
“Nói bậy! Mày đến thì lúc nào tao cũng hoan nghênh hết! Hôm nay mày cũng dễ thương ghê đó!”
“Hừ, tất nhiên rồi. Này, hôm nay tớ muốn giới thiệu vài người cho cậu.”
“Hả… giới thiệu?”
Cô gái tên Amelia tròn xoe mắt ngạc nhiên –– và rồi, cô mới nhận ra tôi đang đứng cạnh Elf. Cô nheo mắt lại, vẻ mặt khó chịu nói:
“Hả? Ai đây? Thằng này có quan hệ gì với Emili? Mà, sao trông cứ quen quen…”
…Ôi, chết rồi, tôi thấy mình có vẻ không được chào đón cho lắm.
Này Elf, làm gì đi chứ –– tôi đưa ánh mắt ra hiệu với ý đó, Elf gật đầu với vẻ ‘cứ để tớ lo’, rồi nói:
“Anh ấy là Izumi Masamune, bạn trai của tớ!”
“Em cố tình đấy à!?”
Ngay cả tôi, người không rõ quan hệ của hai người, cũng biết đây là cách giới thiệu tệ nhất mà!
“Không, cái đó, vừa nãy là––”
Tôi vội vàng cố gắng thanh minh, cô gái tóc đỏ trừng đôi mắt xếch thật to, rồi ‘póc!’ một tiếng, đập nắm đấm vào lòng bàn tay.
“A, aaaa! Izumi Masamune! Mày là Izumi Masamune sao!”
“À, ừm… đúng vậy.”
“Hóa ra là vậy! Thảo nào thấy quen quen!”
“…Chúng ta đã gặp nhau ở đâu à?”
Bị cái khí thế của cô ấy áp đảo, tôi vẫn cố gắng hỏi. Tuy nhiên, cô ấy hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi một hồi.
“Hừm, vậy ra mày là cái thằng Izumi Masamune dạo này cứ giả vờ làm bạn trai của Emili…”
Cô nàng chỉ thẳng vào mặt tôi ––
“Thảm hại!”
“Gì cơ!”
“Thảm hại! Chẳng xứng tí nào hết! Một thằng như vậy mà làm bạn trai của Emili á, đừng hòng tao chấp nhận!”
“Đã bảo không phải bạn trai mà! Mà… vậy cô là ai!?”
Việc cô ấy gọi Elf bằng tên thật cho thấy mối quan hệ của họ chắc hẳn rất thân thiết…
“Ối, quên mất, chưa tự giới thiệu nhỉ.”
Cô nàng dùng ngón cái chỉ vào mặt mình,
“Tao là Amelia Armeria! Bút danh là ‘Alumi’, một họa sĩ minh họa!”
“Hả, Alumi-sensei… là cái người đó sao!?”
“Mọi người gọi tao là Họa sĩ minh họa mỹ nữ – Alumi-chan!”
Cô nàng chống nạnh, ưỡn ngực nói.
Theo nhiều nghĩa khác nhau, đây là một màn tự giới thiệu có thể sánh ngang với Elf.
Để tôi giải thích.
Alumi-sensei là họa sĩ minh họa phụ trách bộ truyện ‘Hắc Tinh Linh Bão Lửa’ – tác phẩm tiêu biểu của Yamada Elf.
Cô ấy có thể sử dụng nhiều phong cách vẽ khác nhau, hoạt động tích cực trong cả lĩnh vực hội họa và truyện tranh, và tất cả tác phẩm đều thuộc hàng siêu đỉnh –– nên cô ấy được gọi là ‘Họa sĩ đa năng’.
Những cô gái đầy đặn, gợi cảm do Alumi-sensei vẽ rất hợp với phong cách của Elf, quả thực là một bộ đôi ăn ý. Bộ truyện ‘Hắc Tinh Linh Bão Lửa’ trở thành hit lớn không chỉ nhờ tài năng của tác giả gốc, mà còn nhờ công lớn của Alumi-sensei – người phụ trách minh họa.
Mà nói chung, sự thú vị của light novel được tạo nên từ sự kết hợp giữa văn chương và hình ảnh mà.
Tóm lại, cô ấy là một người cực kỳ nổi tiếng và tài năng.
“…Nhưng, không ngờ lại là một cô gái trẻ thế này…”
Sagiri, Elf, Muramasa-senpai, và cả tôi đều còn trẻ, nên tôi cũng không có quyền nói người khác, và chuyện này bây giờ cũng không phải là hiếm –– nhưng tôi vẫn rất bất ngờ.
“Dễ thương quá. Không biết cô ấy mặc đồ lót kiểu gì nhỉ?”
Im đi, Erromanga-sensei.
Elf vỗ vai Alumi-sensei và nói.
“Amelia –– Alumi-chan cũng là bạn thuở nhỏ của tớ. Này, tớ từng nói trước đây là tớ phải học rất nhiều thứ đúng không? Amelia cũng là một phần trong số đó, mẹ cô ấy đưa cô ấy đến. Kiểu như, một người bạn cùng tuổi, kiêm, gia sư vẽ tranh.”
“Xảy ra nhiều chuyện nên tụi này rất hợp nhau! Emili là vợ của tao!”
Alumi-sensei khoanh tay tự tin tuyên bố.
“Alumi-chan tiếng Nhật hơi lơ lớ một chút. Mong cậu đừng để ý nhé.”
Không chỉ tiếng Nhật mà hình như cả lời nói và hành động của cô ấy đều có vẻ hơi kỳ lạ thì phải…
Có nên coi cô ấy như một tài năng ngoại quốc trên các chương trình tạp kỹ không nhỉ? Tôi lại thấy không đúng lắm.
“Người mà Elf muốn chúng ta gặp là…”
“Đúng vậy, chính là Alumi-chan đây.”
“Muốn xem quần lót.”
Im đi, Erromanga-sensei.
“………………………”
“………………………”
Tôi và Alumi-sensei nhìn nhau một lúc từ khoảng cách gần.
Tuy nhiên… cô gái này có gương mặt đáng yêu không kém gì Elf. Đôi mắt xếch kiên định cùng hàm răng khểnh duyên dáng, chẳng những không phải là khuyết điểm, mà còn làm nổi bật thêm sức hút của cô ấy.
──Thế mà không hiểu sao... tim mình lại chẳng đập nhanh chút nào. Dù sống chung với em gái và đã quen với các cô gái xinh đẹp rồi – nói vậy thôi chứ, phản ứng dửng dưng đến mức này thì mình cũng thấy lạ thật.
Không phải là mình thấy khó chịu hay gì cả. Thậm chí nếu chỉ xét về ngoại hình thì mức độ thiện cảm cao ngất trời luôn ấy chứ.
...Là con gái, đúng không nhỉ?
Đó là lúc mình lướt nhìn thoáng qua bộ ngực đang phập phồng của cô ấy──
"Này!"
"Hả!?"
Bị chính chủ gọi bất ngờ khiến mình giật nảy mình.
"Gì, gì vậy?"
"Mày, mày thực sự không hẹn hò với Emily sao?"
"K-không hẹn hò! Đã nói vậy rồi còn gì?"
"Hừm, vậy à."
Đó là một phản ứng khó tả.
Không rõ cô ấy đã hiểu hay chưa, và cũng không rõ cô ấy có nhận ra mình vừa liếc ngực cô ấy không. Mình chẳng biết gì cả.
"Vậy thì nghe đây nhé, đừng có mà đổ đốn thích 'ta' đấy!"
Cô Alumi hơi cúi người, dí ngón trỏ vào mặt mình.
"Ta đây hoàn toàn không có ý định yêu đương với con trai đâu nhá! Đừng thấy ta quá đỗi dễ thương mà sinh lòng yêu mến đấy. Việc ngươi có tình cảm nam nữ với ta, tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó đâu!"
"Biết rồi mà! Đâu cần phải dặn đi dặn lại thế chứ...!"
"Không được! Đồ dê xồm như ngươi thì phải nói thẳng thừng như vậy mới ăn thua!"
À, tiêu rồi, bị phát hiện là liếc ngực rồi.
Mà khoan, từ lời nói và hành động từ nãy đến giờ thì con nhỏ này... không phải là kiểu con gái ghét con trai nữa rồi...
Có lẽ là chuyện đó thật chăng?
"...Hiểu rồi."
Mình giơ tay đầu hàng. Thấy vậy, cô Alumi quay sang phía Elf.
"Thế thì Emily, cái vụ ngươi muốn giới thiệu tên dê xồm này cho ta... là có ý gì vậy?"
"Ồ, cuối cùng cũng vào chuyện chính rồi. À thì... Alumi-chan, cậu biết Eromanga-sensei đúng không?"
"!"
Cô Alumi bất chợt sững người, rồi chớp mắt liên tục.
"Tất nhiên là biết rồi."
"Vậy cậu có biết Eromanga-sensei đang gặp rắc rối không?"
"Vụ 'trận đấu tử sinh lột mặt nạ' đó à? Biết rõ như lòng bàn tay ấy chứ!"
Quả nhiên, "vụ ồn ào đó" đã lan truyền khắp giới.
"Đúng rồi. Vậy thì dễ nói chuyện rồi. Eromanga-sensei hiện đang luyện tập vẽ cực khổ cho trận đấu đó – nhưng có vẻ không suôn sẻ lắm."
"..." Hừm, vậy sao."
Cô Alumi đột ngột trở nên vô cảm. Có lẽ cô ấy đang nghĩ ngợi điều gì đó chăng.
"Và này, thực ra, Eromanga-sensei hiện đang ở đây đấy."
"Hả? Ở đâu cơ?"
Cô Alumi nhoài người ra khỏi cửa, mắt nhìn quanh quất.
Elf chỉ vào chiếc máy tính bảng mình đang cầm.
"Đây này, đây này. Người đeo mặt nạ xuất hiện trên màn hình máy tính chính là Eromanga-sensei."
"Chào các cậu~ Mặc dù tôi không biết ai có cái tên đáng xấu hổ như vậy đâu nhé~"
Trong màn hình, Eromanga-sensei khẽ giơ một tay chào.
"Ồ, ồ... chào cậu."
Cô Alumi chớp mắt.
Eromanga-sensei với giọng điệu cực kỳ thân thiện, tự giới thiệu như sau:
"Chào lần đầu, Alumi-chan. Cậu dễ thương ghê đó~ Cậu mặc quần lót loại nào vậy?"
"Đây là lời tự giới thiệu tệ hại nhất mà tôi từng nghe đấy!"
Mình ôm đầu như muốn ngất. Vội vàng cúi đầu xin lỗi cô Alumi.
"Xin lỗi cô! Tên này có hơi hâm hấp ạ!"
"Izumi-sensei, sao lại nói cộng sự của mình như vậy chứ?"
"Im đi đồ biến thái! Mày cũng xin lỗi đi!"
"A, không sao đâu, không sao đâu, không cần xin lỗi đâu mà."
Thật may mắn thay, cô Alumi dường như đã cười xòa bỏ qua. Cô ấy phẩy tay từ chối lời xin lỗi của mình, rồi quay sang chiếc máy tính bảng, nở nụ cười toét miệng lộ hàm răng sắc.
"Chào Eromanga-sensei. Thứ 'ta' đang mặc là đồ thể thao, cả áo lẫn quần nhé."
Cô ấy thoải mái tiết lộ đồ lót mình đang mặc, rồi hỏi ngược lại:
"Vậy Eromanga-sensei biến thái như cậu thì mặc quần lót loại nào?"
"Hả...?"
"Ưm? Cậu đang đổi giọng đấy, nhưng cậu là con gái đúng không? Hì hì hì~ Cậu mặc quần lót loại nào vậy?"
"...Ưm... ừm... cái đó..."
Chết thật... Eromanga-sensei đã bị phản công hoàn toàn rồi.
Tình huống này hoàn toàn ngược lại mọi khi.
Thế nhưng cô Alumi chỉ nói chuyện một chút thôi mà đã nhìn thấu giới tính của Eromanga-sensei rồi... thật đáng nể.
Cô Alumi tiếp tục "truy kích" Eromanga-sensei đang cuống quýt.
"Sao thế~? Ta đã trả lời đàng hoàng rồi, giờ là lượt cậu đấy!"
"...Ưu... ưu..."
Vẫn đeo mặt nạ, Sagiri trở lại bản chất thật của mình, cất lên tiếng nói yếu ớt.
"...Anh hai... Izumi-sensei... cứu..."
".................................................................."
"I-Izumi-sensei!? Anh đang nghe lén gì thế!?"
"T-tôi đâu có nghe lén!"
"Xạo! Chắc chắn là xạo! Vừa nãy anh lén lút đưa máy tính bảng lại gần tai đúng không!? A-anh định nghe kỹ xem tôi... mặc quần lót loại nào đúng không!?"
"Không có mà! Sao cứ khăng khăng vậy chứ!"
Mà đúng là thế thật... Mình biết Sagiri đang cầu cứu mà lại lờ đi! Nhưng mà đâu có cách nào khác đâu! Mình cũng đang bối rối mà!
"Đồ biến thái! Đồ dê xồm! Từ nay tôi không thèm biết Izumi-sensei nữa đâu! Hừ!"
"Cạch", cuộc gọi bị ngắt.
"K-Không thể nào..."
Mình tái mét mặt mũi, chìm trong tuyệt vọng. Cô Alumi lẩm bẩm:
"...Cô ta chuồn đi một cách tự nhiên ghê."
À, đúng thật.
"Masamune, nếu không có Eromanga-sensei thì không thể tiếp tục nói chuyện được. Cậu giúp giải quyết đi."
"Mình thử gọi Skype lại xem... không biết cô ấy có nghe máy không..."
Theo lời thúc giục của Elf, mình lại cố gắng gọi Skype cho Eromanga-sensei, nhưng...
"...Không nghe máy."
"Cậu gửi tin nhắn là 'chuyện quần lót sẽ không hỏi nữa đâu' đi."
"Mình mà gửi thì thành quấy rối tình dục mất. Cậu gửi LINE đi."
"Rắc rối thật đấy──"
Sau một hồi trao đổi như vậy, cuộc gọi Skype với Eromanga-sensei cuối cùng cũng được nối lại thành công.
"Nối lại liên lạc~"
Eromanga-sensei nói với giọng điệu nhẹ nhàng. Elf cũng gật đầu hài lòng:
"Thế là có thể vào chuyện chính rồi nhé."
Đến lúc đó, cô Alumi nói với Elf:
"Chuyện chính à... ngươi muốn ta làm gì đây?"
Đó chính là điều mình cũng muốn biết.
Sau khi để mình và Eromanga-sensei gặp gỡ cô Alumi... Elf rốt cuộc định làm gì?
"Khà khà khà──cậu hỏi hay lắm. Masamune và Eromanga-sensei cũng nghe kỹ vào nhé!"
Elf nở nụ cười bí hiểm, rồi tạo dáng ngầu lòi.
"Alumi-chan, cậu hãy cho Eromanga-sensei thấy 'Áo Nghĩa Tranh Vẽ' của cậu đi!"
"!"
"Áo nghĩa... của ta?"
"Đúng vậy── 'Áo Nghĩa Tranh Vẽ' tất sát của cô Alumi, người được mệnh danh là 'Họa Sĩ Vạn Năng'!"
Này, Elf... Cái đó... không phải là chuyện cậu nói với Eromanga-sensei trên tàu điện à?
Quả thật, theo lời Eromanga-sensei thì các họa sĩ minh họa chuyên nghiệp đều có "Áo Nghĩa Tranh Vẽ" – hay còn gọi là "tuyệt chiêu" riêng của mỗi người.
Nhưng thật ra, đó chỉ là việc Eromanga-sensei đời đầu nói bâng quơ cho Sagiri (hay thậm chí là Great) nghe thôi mà.
Tự dưng nói "Áo nghĩa" như vậy, cô Alumi sẽ lúng túng mất thôi.
Thế nhưng, phản ứng của cô Alumi khi được hỏi lại hoàn toàn khác.
Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên:
"────Ngạc nhiên thật. Ngươi nói được chuyện hay ho đấy."
Ơ, "Áo Nghĩa Tranh Vẽ" lại có thể hiểu được sao?
"Khà khà, xứng đáng là ta đúng không? Cách nhanh nhất đúng không? Vậy──thế nào? Cậu có nhận lời không?"
"Ưm, nên làm gì đây nhỉ~"
Cô Alumi khoanh tay suy nghĩ.
"Lần trước, ta đã giúp đỡ cậu rồi mà. Hãy coi như đây là lời đáp lễ đi."
Elf đưa giỏ bánh đang cầm trên tay cho cô Alumi.
"À đúng rồi, đây là bánh quy tự làm của ta, nếu cậu thích thì ăn thử nhé."
"Ch-chịu thua ngươi luôn đấy~! Thôi thì, dù sao thì cũng..."
Cô Alumi nở nụ cười tươi tắn, rồi dùng ngón cái chỉ vào trong phòng.
"Ở chỗ này thì không tiện, vào đi."
Phòng khách được dẫn vào là một căn phòng cực kỳ rộng rãi. Sofa, bàn thấp, tivi LCD... Cấu trúc khá giống phòng khách nhà mình, nhưng đồ đạc thì rõ ràng là "đắt tiền" hơn hẳn.
Trên bàn thấp, máy tính để bàn, bảng vẽ màn hình LCD, micro... được đặt bừa bộn.
"............"
──Một thoáng, mình liên tưởng đến căn phòng của Sagiri.
"Vậy, cứ ngồi chỗ đó đi──ưm? Gì thế? Ngươi tò mò chuyện đó sao?"
"À, ừm. Cái này là dụng cụ phát sóng trực tiếp... đúng không?"
"Đúng vậy, gần đây 'ta' mới bắt đầu ấy mà~ Phát sóng vẽ tranh."
"A, em cũng có đồ giống vậy!" Sagiri nhỏ giọng thì thầm.
"Thôi được rồi! Mấy chuyện đó không quan trọng!"
Elf mạnh mẽ cắt ngang câu chuyện.
Cô Alumi ngồi xuống chiếc sofa đối diện tivi. Mình cũng ngồi trên cùng chiếc sofa, cách một khoảng nhỏ.
"Ta sẽ đi chuẩn bị trà, vậy chúng ta vừa ăn bánh quy vừa nói chuyện nhé!"
Elf, với vẻ quen thuộc như thể ở nhà mình, cầm giỏ bánh rời khỏi phòng.
Cô Alumi nhìn theo bóng lưng – à không, nhìn chằm chằm vào mông Elf – rồi.
"Hề hề."
Cô ấy nở nụ cười ngây ngô.
Tất cả các họa sĩ minh họa mà mình từng gặp cho đến giờ đều là biến thái... Chuyện này là sao đây? Có phải tất cả những người vẽ tranh đều như thế này không?
Lần trước Eromanga-sensei đã kết luận một cách thiếu lịch sự rằng "tất cả các họa sĩ minh họa đều là biến thái, rất quan tâm đến quần lót của con gái", lẽ nào... điều đó lại là sự thật?
"............"
Khi mình nhìn với vẻ hơi khó chịu, cô Alumi quay lại nhìn mình:
"Hay đúng không? Ghen tị lắm đúng không?"
"Gì, gì cơ?"
"Bạn thơ ấu siêu dễ thương đến phòng mình, ân cần chăm sóc mình, thậm chí còn đãi mình bánh quy tự làm và trà nữa! Ngươi có nghĩ là 'ta' thắng lớn không!?"
Eromanga-sensei gật đầu lia lịa trước lời khoe khoang của cô Alumi.
"Thắng lớn. Chắc chắn rồi."
"Đúng không? Đúng không?"
Lúc đó mình mới nói.
"Dạo này Elf ngày nào cũng đến nhà tôi."
"Hả?"
"Ngày nào cũng nướng bánh quy mang đến nữa."
"Hảaaa!? C-chuyện này là sao hả đồ khốn! H-hẹn hò rồi chứ gì!"
Cô ấy líu lưỡi. Thè lưỡi ra vẻ đau khổ.
Chết thật, vì cái vẻ "Đắc ý..." của cô Alumi quá đáng ghét nên mình lỡ buột miệng đối đáp... Lẽ ra không nên tranh cãi với đồ biến thái. Thành ra lại rắc rối rồi.
Mình không hoảng hốt, không làm ồn, mà giải thích:
"Không hẹn hò mà. Đơn giản là nhà sát vách, lại là đồng nghiệp, nên giữ quan hệ tốt thôi."
"Nhưng mà... bánh quy..."
Nhìn vẻ mặt buồn xo của cô ấy, cảm giác tội lỗi cứ dâng lên.
"A, Izumi-sensei đã làm khóc rồi kìa~"
"K-Không có làm khóc!"
Tại sao Eromanga-sensei khi đeo mặt nạ lại có tính cách tốt bụng như vậy nhỉ?
Mà nói đi thì cũng phải nói lại...
Mình nghĩ Elf gần đây cứ nướng bánh quy liên tục là vì muốn cạnh tranh với Shidou-kun. Lần trước khi tổ chức "tiệc mừng Ligh Novel Võ Đấu Đại Hội", mọi người đều khen bánh quy tự làm của Shidou-kun... nên mình nghĩ cô ấy bực bội vì chuyện đó.
Vì cô ấy không thích thua cuộc mà.
Mình suy nghĩ một lát rồi nói:
"À, phải rồi. Có lẽ tôi chỉ là vật thí nghiệm để cô ấy luyện làm bánh quy ngon thôi."
"Hả?"
Hôm nay, hóa ra ý chính là để cô Alumi yêu dấu ăn cơ mà!
“!”
Cô Alumi đang ủ rũ bỗng tươi tỉnh hẳn, cười rạng rỡ như đóa hướng dương mùa hạ.
“Ồ, ra là vậy! Thế ra là vậy! Thế mà! Uổng công ghen tị muốn chết!”
Cô ôm chặt cứng chiếc gối, đến độ phải dùng cả chân kẹp lại.
“Ehehehe… Thật là, đáng yêu quá đi mất! Đáng yêu quá đi thôi!”
Tôi lại thấy cái phản ứng đó mới ngốc nghếch mà đáng yêu làm sao.
Mà lạ thật, sao tôi chẳng thấy tim đập lỗi nhịp chút nào nhỉ.
Nghe hơi bất lịch sự với một cô gái xinh đẹp, nhưng cứ như đang nói chuyện với thằng em trai hay đám bạn thân vậy.
Cô Alumi, mặt mũi cứ tưng bừng phấn khởi, vỗ đôm đốp vào vai tôi một cách thân mật.
“Ê Masamune! Mày cũng tốt bụng đấy chứ! Mặc dù là đồ lùn tịt!”
“!? Này, cô… Đừng có gọi tôi là đồ lùn! Tôi chỉ hơi thấp hơn mấy đứa con trai trong lớp một chút thôi! Tôi vẫn đang trong độ tuổi phát triển đấy!”
“Ahahaha, đúng là lời thoại của nữ chính lép kẹp trong mấy bộ light novel mà!”
“Cô dám thản nhiên chạm vào nỗi lòng của người khác à! Đừng có ra vẻ vui vẻ như thế!”
“…Hừm, cậu ta lúc nào cũng lấy mấy cô nữ chính lép làm trò đùa trong tiểu thuyết… Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Giọng Eromanga-sensei khẽ càu nhàu.
— Đúng là nói vậy thì chịu chết!
Tôi nhắm chặt mắt, siết chặt nắm đấm.
“Khụ, xin lỗi… Hỡi các cô nữ chính qua các thời kỳ của tôi! Dù biết là trò quen thuộc, nhưng lần nào cũng bị gọi là ‘bánh dày’ hay ‘thớt’… Các cô chắc tủi thân lắm! Giận cũng phải! Đâu phải muốn ngực nhỏ mà được sinh ra đâu… Lại còn tại cái tên Eromanga-sensei không xem ngực bự trực tiếp thì không vẽ được nữa chứ…!”
“Đừng có đổ hết trách nhiệm cho tôi!”
“Tại cái tên vẽ ra mấy người ngực lép đấy chứ đồ khốn!!”
“Này, đợi đấy! Để tôi xử lý cậu sau!”
Eromanga-sensei gầm lên trước ngực tôi.
Thấy vậy, cô Alumi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Ahahaha, hai đứa vui ghê ha! Được rồi, Masamune! Eromanga-sensei này, hai đứa cứ gọi bổn cô nương là Alumi-chan cho thân mật!”
“Ban đầu tôi vẫn gọi vậy mà.”
“Với đứa nào dám lấy chiều cao của tôi ra mà trêu thì tôi không thèm gọi thân mật đâu.”
“Hóa ra cậu để ý à! Xin lỗi nha!”
Cô Alumi—à, thôi cứ gọi là Alumi đi—lại vỗ vai tôi đôm đốp.
Đúng lúc đó, Elf bưng khay trà và bánh quy trở lại.
“Ô là là, hai đứa thân thiết với nhau rồi à?”
“Có thân thiết gì đâu,” tôi nói.
“Đừng có lạnh nhạt thế chứ!”
Alumi ghì vai tôi lại gần.
Hừm, đúng là vẫn không thấy tim đập lỗi nhịp. Ngực cô ấy đang chạm vào vai tôi, mà tôi chẳng hề xao xuyến.
Tôi nhìn cô ấy bằng nửa con mắt rồi đáp.
“Thôi đi, nóng bức quá.”
“Tuyệt, đạt rồi!”
“Đạt cái gì?”
“Hì hì, ý là cậu sẽ không mê bổn cô nương đâu. Đứa nào như vậy thì có vẻ làm bạn được.”
“Gì vậy trời.”
“Masamune này~ cậu có người trong mộng rồi phải không?”
“Cái…cái gì…!”
“Ối, trúng tim đen rồi!”
Alumi vỗ tay chân trần vào nhau và reo lên. Đôi chân trần thon dài, khỏe khoắn trông thật quyến rũ. Nếu Sagiri mà làm điều tương tự trước mặt tôi, có lẽ tim tôi sẽ nổ tung mất.
“…Cô dám gài bẫy tôi à.”
Tôi lườm cô ấy bằng ánh mắt nửa mở nửa khép, nhưng thật ra thì đã chẳng còn giận dỗi gì nữa. Nghe tiếng cười tinh quái của Alumi một lúc, tự dưng tôi không còn ghét cô ấy được.
“Tại bổn cô nương đây xinh đẹp quá mà—nếu không phải là người có người mình cực kỳ yêu thích, thì sẽ bị mê hoặc ngay lập tức thôi.”
…Thật bực mình là cô ấy chẳng có vẻ gì là tự tin thái quá cả.
Elf nhìn toàn bộ cuộc trao đổi đó với vẻ mãn nguyện, tủm tỉm cười.
“Vậy thì, khi mọi người đã thân thiết với nhau rồi—chúng ta hãy bắt đầu buổi ‘Công bố Áo Nghĩa Tranh Minh Họa’ nhé!”
Cả bọn quây quần quanh chiếc bàn thấp, và buổi công bố gì đó bắt đầu.
Chúng tôi ngồi trên sofa theo thứ tự từ trái sang phải: Elf, Alumi, và tôi.
Eromanga-sensei nằm trước ngực tôi.
“Chuyện là Alumi-chan sẽ cho chúng ta xem ‘Áo Nghĩa Tranh Minh Họa’ phải không?”
Eromanga-sensei nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
“Thôi nào, đừng vội. Trước tiên ăn cái này đã.”
Alumi vừa nói vừa nhồm nhoàm bánh quy.
“Ngon quá! Ngon ơi là ngon! Ngon bá cháy bọ chét luônnnnnn!”
Cái đứa này, phản ứng hơi lố quá rồi…
Đúng là giám khảo ẩm thực trong truyện tranh.
“Cảm ơn nhé. Alumi-chan vẫn luôn có những phản ứng đáng yêu như vậy nhỉ—”
Elf nhấp một ngụm trà một cách duyên dáng, rồi khẽ “phì” cười.
“Thôi nào, Masamune và Eromanga-sensei cũng đừng ngại, cứ thoải mái thưởng thức đi. Bánh quy đỉnh cao mà tôi đã làm đấy!”
“À, à, nhưng mà…”
Tôi liếc nhìn Eromanga-sensei.
“Ư… Tôi không ăn được qua màn hình. Với lại tôi không biết ai tên như thế.”
“…Tôi sẽ bảo người ta gói mang về, lát nữa mình ăn cùng nhé.”
“…Tôi ăn một mình.”
“…………Vậy à.”
Chúng tôi thưởng thức bánh quy và trà mà Elf đã chuẩn bị trong chốc lát.
Eromanga-sensei nhìn chúng tôi với vẻ thèm thuồng.
“Thế nào? Bánh quy của tôi ngon hơn của Kunimitsu nhiều phải không?”
“Hóa ra cô vẫn cứ muốn so tài với Shiidou-kun à.”
“Hừm, có gì sai ư? Vậy thì—Masamune thế nào? Cậu chọn tôi hay Kunimitsu?”
“Gì vậy, cái câu hỏi như thể lựa chọn trong game hẹn hò thế…”
Nhân tiện, Shiidou Kunimitsu—Shiidou-kun—là một đàn em tác giả của tôi, rất giỏi làm bánh kẹo.
Thành thật mà nói, bánh quy của cả hai người đều ngon, khó mà phân định thắng thua.
Tuy nhiên… hình như, có một chút khác biệt, dù rất nhỏ…
“Chà, lần này, có lẽ Elf thắng.”
“Yaay♪”
Elf vui vẻ giơ nắm đấm ăn mừng. Cô ấy tủm tỉm cười hạnh phúc.
“Khụ khụ khụ, đúng chứ! Đúng chứ! Bánh kẹo tôi làm chứa đựng ‘tâm huyết’ mà! Ngon là điều hiển nhiên!”
“Hừm…”
Không hiểu sao Eromanga-sensei lại phát ra tiếng càu nhàu khó chịu.
“Chứa đựng ‘tâm huyết’—à.”
“Ơ? Gì thế, Alumi-chan?”
“Không có gì, chỉ là cuối cùng thì, ‘thứ đó’ chính là chiêu mạnh nhất trong giới sáng tạo thôi mà.”
Lời càu nhàu của Alumi mang một âm hưởng đầy tự giễu.
“Tôi không thích ‘thứ đó’ lắm. —Cô biết không? Biệt danh hồi xưa của tôi. ‘Họa sĩ chỉ biết vẽ đẹp’ hay ‘Almeria Máy Móc’. Hình như tranh của tôi chẳng có tâm huyết gì cả đâu—”
“A, nhớ quá đi mất! Đó chẳng phải là biệt danh ngầu mà tôi đặt cho cô hồi chúng ta sống bên đó sao!”
“Kệch, làm sao tôi quên được. Ngay ngày đầu gặp mặt đã bị đặt rồi. Người ta đang để ý chuyện gì thì cô thản nhiên khoét sâu vào đó.”
“Đúng vậy, Alumi-chan à, cô được mời đến với vai trò vừa là bạn thân, vừa là gia sư dạy vẽ cho tôi, con gái của chủ thuê, vậy mà lại cười cợt và đá tôi văng ra. Nghĩ lại thì, đúng là cuộc gặp gỡ đầu tiên tệ hại nhất!”
Không biết chuyện của mấy năm trước, nhưng Elf từ xưa đã là người có ấn tượng đầu tiên tệ hại như vậy sao.
— Hồi gặp tôi cũng vậy mà.
Elf nhắm một mắt lại, giơ một ngón tay lên.
“Bất kỳ thể loại tranh nào, bất kỳ bức tranh nào, đều có thể vẽ theo yêu cầu. Bất kỳ phong cách vẽ nào, bất kỳ kỹ thuật nào của ai, chỉ cần nhìn một lần là có thể sao chép cực kỳ chính xác—một thiên tài thiếu nữ hiếm có. Nhưng bức tranh đó không có tâm, không có linh hồn, không làm rung động lòng người. Tuyệt đối không thể sánh bằng ‘thứ thật’────”
Elf nói như hát.
“Khi lần đầu gặp tôi, Ameilia Almeria chính là một họa sĩ như vậy.”
“Cứ như thiết lập nhân vật đối thủ vậy.”
“Fufun, cậu nói hay đấy, Masamune. ‘Sao chép năng lực của người khác’ là một trong ‘Ba Kỹ Năng Gian Lận Tối Thượng’ thường được dùng trong các tác phẩm sáng tạo mà. ‘Xạ Luân Nhãn’, ‘Sự Cướp Đoạt Lòng Tự Hôn’, ‘Sao Chép Hoàn Hảo’, ‘Kỹ Năng Thợ Săn’—nhiều không kể xiết, nhưng từ góc nhìn của người sáng tạo, thì đây là thiết lập hoàn hảo cho một nhân vật ‘làm nền’ mà. Thật ra, Ameilia ngày xưa đúng là một thiếu nữ thiên tài sống đúng với nhân vật ‘nhân vật mạnh nhất chỉ để làm nền’. Chắc chắn rồi, bị một mỹ thiếu nữ mới gặp lần đầu xem thường cũng phải thôi!”
“Ahahahahahahaha!”
Trước lời khiêu khích của Elf, Alumi ôm bụng cười phá lên.
“Tôi yêu cái tính đó của cô đấy. —Bị xem thường đến mức đó, thì cũng muốn ‘cho cô biết tay, đồ khốn’ lắm chứ.”
“…Tôi hiểu cực kỳ rõ luôn.”
— Được thôi, đồ Elf khốn kiếp này. Tôi sẽ thắng cô!
Tôi cũng vậy.
“Đúng chứ? …Mà, chuyện ngày xưa thôi. Cái điểm yếu đó, tôi đã vượt qua từ lâu rồi.”
Alumi nhếch mép cười gian xảo.
Vẽ tranh không có tâm—có nghĩa là không còn là “hàng giả” nữa chăng?
“Vượt qua điểm yếu rồi ư? Chắc gì—chỉ cần lơ là một chút là vẫn vẽ ra ‘mấy cô gái khỏa thân mà chẳng hề gợi cảm’ đó thôi, Alumi-chan à.”
“Hả? Cô nói gì đó? Cái đó là chuyện lần trước, lúc tôi với cô cãi nhau về vụ minh họa ‘Dark Elf’ phải không? Cái đó là tại cái vị tác giả viết truyện chả có chút nào gợi cảm chứ gì? Văn như thế thì làm sao tôi có khí thế mà vẽ được!”
“Cô dám nói thế à!? Đ, đúng là lúc đó tôi cũng không có hứng nên văn phong có hơi tệ thật! Nhưng nếu cô vẽ một bức minh họa khỏa thân cực kỳ tuyệt vời rồi gửi cho tôi, thì tôi sẽ tràn đầy khí thế tối đa mà viết lại thành đoạn văn tuyệt nhất! Thế mà cô làm cái gì vậy, bức khỏa thân chẳng có chút tâm huyết nào đó! Với cái đó, cái chim chim của tôi chẳng hề phản ứng!”
“Cô thử nói xem cái chim chim của cô nằm ở đâu xem nào!”
“Ở trong tâm hồn!”
………………………
Cuộc cãi vã giữa hai cô gái xinh đẹp đúng là không thể nào nghe nổi—
Nhưng cái cách họ thân thiết với nhau thì tôi cảm nhận được rõ mồn một.
“Cũng phải chứng minh là đã vượt qua điểm yếu, ăn xong rồi, vậy bắt đầu thôi nhỉ.”
Alumi cẩn thận lau ngón tay bằng khăn ướt, rồi cầm bút lên.
“Để tôi cho xem—‘Áo Nghĩa Tranh Minh Họa’ của bổn cô nương đây!”
“…Cuối cùng cũng tới… Được rồi.”
Giọng Eromanga-sensei trở nên nghiêm túc. Cô ấy đã được Elf dẫn đến đây để tìm cách thoát khỏi tình trạng bế tắc hiện tại mà.
“…Tôi cũng phải quan sát kỹ lưỡng mới được.”
Một người nghiệp dư về hội họa như tôi, liệu có thể học được gì khi xem cô Alumi làm việc hay không.
Tôi không rõ, nhưng tôi phải cố gắng hết sức vì Eromanga-sensei.
— Đơn thuần là, tôi cũng rất mong chờ.
Vì cảnh một họa sĩ vẽ tranh bằng tất cả tâm huyết của mình, thật sự rất ngầu.
“À, ừm, vậy đó. Emily, cô thử tạo dáng ở đó một chút được không?”
“Ồ, tôi làm mẫu à. Được thôi—Thế này được không?”
Elf ngồi trên sofa, bắt chéo chân, rồi dựa người ra sau.
“Ừm, đáng yêu lắm luôn! Đúng là vợ của bổn cô nương!”
“Ehehehe, đương nhiên rồi! Là tôi mà!”
Tôi hỏi Elf, người đang nở một nụ cười rạng rỡ.
“Trên tàu điện, cô được khen mà vẫn giữ vẻ thản nhiên, sao giờ lại vui vẻ thế?”
“Được người lạ khen với được bạn bè khen thì khác nhau hoàn toàn mà.”
“Thế à?”
“Đúng vậy đó. Cậu cũng mau khen đi.”
“Rồi rồi, đáng yêu đáng yêu.”
“Fufufu~ tôi biết mà!”
Elf tủm tỉm cười mãn nguyện.
Trong lúc chúng tôi trò chuyện rôm rả, Aluminum, tay lăm lăm cây bút, chăm chú quan sát Elf.
Ánh mắt cô căng thẳng tột độ, như thể sắp vung đao chém giết.
"Hít... phù..."
Cô hít một hơi thật sâu rồi...
"Chiến thôi!"
Aluminum bắt đầu vẽ. Trên màn hình tinh thể lỏng, hình ảnh Elf dần hiện ra. Không phải kiểu vẽ đơn giản hóa, mà là một bức chân dung vô cùng tỉ mỉ. Cứ như thể cô đang tái hiện lại Elf ngoài đời thực...
"Này, Aluminum... cái này..."
Tôi nhận ra thứ Aluminum đang vẽ và rùng mình kinh hãi.
Aluminum chẳng thèm liếc nhìn tôi, giọng the thé:
"Đừng làm phiền! Đang đến đoạn hay! Rồi... rồi... xong!"
Elf tò mò hỏi với giọng điệu tinh nghịch:
"Trông thế nào? Không phải ta nghi ngờ tài năng của Aluminum đâu, nhưng... liệu ngươi có lột tả được hết vẻ đẹp tuyệt trần của ta không?"
"Tuyệt vời! Hoàn hảo! Đúng không, Masamune? Eromanga-sensei?"
"Đừng hỏi tôi!"
Vì một lý do nào đó, tôi chỉ có thể trả lời như vậy. Eromanga-sensei cũng im lặng.
Thấy vậy, Elf cau mày, nghiêng đầu:
"Sao... sao ta thấy có gì đó sai sai..."
Rồi Elf chợt giật mình, mắt mở to. Cô bật dậy một cách nhanh chóng.
"Khoan, cho ta xem cái đó!"
Cô vòng qua phía bên này, ngó vào màn hình tinh thể lỏng. Và những gì cô nhìn thấy...
"Aluminum! Cái tranh này là sao hả! Tại sao ta lại khỏa thân!"
"Để ta giải thích! Đây là tuyệt kỹ vẽ tranh bí truyền mà 'sư phụ' đã dạy cho ta, giúp ta có thể vẽ những cô gái xinh đẹp cứ như thể ta có khả năng nhìn xuyên thấu vậy!"
Aluminum giơ nắm đấm lên đầy khí thế và hét lớn:
"Chiêu này có tên là 'Naked Analyzer' á đau!"
Elf túm lấy má Aluminum kéo mạnh, khiến cô nàng kêu trời kêu đất.
"Ôi! Emi... đau quá! Dừng lại đi... xin lỗi... sẽ không dám nữa!"
"Từ cái hồi chúng ta cùng nhau đi tắm, cũng phải mấy năm rồi chứ! Tại sao ngươi lại có thể vẽ một phiên bản 'Naked Elf' mới nhất một cách chính xác đến thế!"
"Vì đây là bí kíp mà! Vì ta yêu quý ngươi!"
"Trả lời vô nghĩa! Cơ chế hoạt động thì ta đoán được... nhưng... thật là..."
Đúng lúc đó, tôi buột miệng:
"À... bức tranh này... chính xác thật."
"!? ...hức... đừng, đừng có nhìn! Xóa nó đi!"
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy Elf bẽn lẽn như một "cô gái bình thường" vậy. Mọi khi cô nàng thường chủ động khoe mẽ hơn cơ.
Có lẽ vì vậy mà tôi bất giác cảm thấy tim mình loạn nhịp vì Elf.
Cuối cùng thì Elf cũng buông tha cho má của Aluminum.
"Đáng ghét! Đúng rồi! Lẽ ra ta phải biết, nếu nhờ cái tên họa sĩ dâm dật này 'trình diễn bí kíp' thì chuyện này sẽ xảy ra mà...! Tại ta ngốc quá!"
"Ít... ít đau... - Tôi chỉ là muốn hiểu rõ hơn suy nghĩ của người bạn thân thiết của mình, và đáp ứng yêu cầu của cô ấy thôi mà."
"Ta biết! Ta biết chứ! Ta biết là thế, nhưng... nó vượt quá sức tưởng tượng của ta! Thật là... cái người sư phụ nghĩ ra cái tuyệt chiêu ngớ ngẩn này, chắc chắn là một bà cô dâm đãng! Đồ dâm... Đồ dâm..."
Có vẻ như sư phụ của Aluminum là một người phụ nữ... và chính người đó là người đã sáng tạo ra những bí kíp dâm đãng vừa được trình diễn.
Không, đúng hơn là... dù chậm tiêu, nhưng tôi cũng dần dần, lờ mờ nhận ra.
Lý do Elf kéo tôi và Aluminum đến với nhau.
Và "bản chất" của Aluminum và sư phụ cô ta...
Chắc chắn là Eromanga-sensei cũng đã nhận ra.
Có lẽ vì vậy mà...
"Này, Aluminum-chan. Sư phụ của cậu... là người như thế nào?"
Eromanga-sensei hỏi với giọng điệu nghiêm túc.
Aluminum có vẻ đã hiểu ý của câu hỏi, cười khúc khích:
"Để xem nào... nói một cách ngắn gọn thì..."
"Ngắn gọn thì?"
"Bà ta khiến tôi trở nên tệ hại hơn gấp bội."
Thật sự là quá nguy hiểm.
"Bà ta cũng là một người chẳng ai hiểu bà ta nói gì cả. Giống kiểu nghệ sĩ chỉ làm theo cảm tính, hoặc là thiên tài bẩm sinh ấy. Tuy là một họa sĩ tài năng, nhưng bà ta hoàn toàn không có khả năng dạy dỗ người khác. Giờ nghĩ lại, không hiểu sao một đệ tử xuất sắc như tôi lại có thể trưởng thành dưới trướng bà ta nữa. Chà, phần lớn là do tôi tự học thôi."
Aluminum kể về sư phụ của mình một cách rất vui vẻ.
Cô nàng nhe răng cười.
Tôi thúc giục cô kể tiếp.
"Thiên tài bẩm sinh... ví dụ như thế nào?"
"Kiểu người mà khi vẽ tranh phong cảnh, lại bắt tôi mặc đồ cosplay gợi cảm ấy."
"Chẳng phải bà ta chỉ muốn cậu cosplay thôi sao!"
Hoàn toàn không liên quan đến phong cảnh!
"Tôi cũng nghĩ thế, và đã tức giận mắng bà ta là đồ sư phụ ngốc nghếch, ăn nói hàm hồ quá rồi đấy. Nhưng... nhưng mà... không hiểu sao, cứ làm theo lời bà ta, thì lần nào tôi cũng vẽ được những bức tranh cực kỳ tuyệt vời."
"..........................."
"Thấy sao, khó hiểu đúng không? Muốn phát điên đúng không?"
Tôi hoàn toàn đồng ý. Chẳng hiểu gì cả.
Nhưng,
-- Con muốn thấy gái xinh mặc bikini!
Sagiri cũng có điểm này mà.
"Hồi đó, tôi đã cố gắng hết sức để giải mã những lời dạy khó hiểu của bà sư phụ ít lời. Tóm lại, điều mà 'bà ta' muốn nói là..."
"-- 'Hãy vẽ bằng cả trái tim' đấy."
Aluminum có vẻ ngượng ngùng với những lời mình vừa nói.
"A, xấu hổ quá. Tôi luôn học vẽ một cách logic mà. Những thứ như 'trái tim', 'tình yêu', 'sự đồng cảm' hay 'thấu hiểu' gì đó... nghe cứ như mấy thứ huyền bí ấy, thật sự tôi rất ghét. Nếu có thể thì tôi không muốn dùng đến những từ đó."
"...Tôi có chút hiểu rồi."
Viết tiểu thuyết cũng vậy.
'Hãy viết bằng cả trái tim' - Nếu được khuyên như vậy để viết một cuốn tiểu thuyết hay, tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Vì nó chẳng cụ thể gì cả, cứ mơ hồ thế nào ấy.
Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của tôi sau bao nhiêu năm viết lách, thì nó lại đúng đến kinh ngạc.
Nhưng nếu hỏi là "Tại sao? Ý là sao?", thì tôi lại chịu. Không thể giải thích được.
"Các kỹ thuật để vẽ một 'bức tranh đẹp' suy cho cùng chỉ là sự tích lũy của TIPS mà thôi, có thể giải thích được một cách logic. Nhưng 'bức tranh đẹp' chỉ là 'bức tranh đẹp', chứ không phải là 'bức tranh tuyệt vời' đâu."
Có thể dạy một cách logic về cách vẽ một "bức tranh đẹp".
Nhưng cách vẽ một "bức tranh tuyệt vời" thì không chỉ có vậy - đó là điều Aluminum-sensei muốn nói.
"Thế 'bức tranh tuyệt vời' là gì?"
Eromanga-sensei hỏi. Một câu hỏi thuần khiết, đánh thẳng vào bản chất.
Aluminum-sensei trả lời:
"Là bức tranh lay động được trái tim người xem. Là bức tranh tỏa sáng. Là bức tranh tạo ra hỉ nộ ái ố, khiến người xem cảm động. Nếu nói theo khoa học, thì chắc là bức tranh làm thay đổi lượng chất nội tiết trong não bộ như dopamine hay serotonin... nhưng tại sao lại như vậy, thì vẫn chưa ai hoàn toàn hiểu được. Dù là tranh vẽ, phong cảnh hay âm nhạc gì đi nữa, đến giờ khoa học vẫn chưa thể giải thích thỏa đáng 'tại sao con người lại cảm động khi chạm vào những thứ tuyệt vời', và xa hơn nữa là 'làm thế nào để tạo ra những thứ lay động lòng người'. Đành phải cậy nhờ vào mấy thứ ma thuật của bà sư phụ ngốc nghếch thôi."
'Hãy vẽ bằng cả trái tim'.
"Giống như trong game đối kháng, khi đạt đến trình độ cao nhất thì cuối cùng cũng thành game may rủi ấy, nghệ thuật và sáng tạo kiểu gì cũng dẫn đến chủ nghĩa duy tâm cả thôi."
Aluminum thả người xuống ghế sofa, duỗi các ngón chân ra và nói:
"Đây chỉ là cách giải thích của tôi thôi nhé, 'đặt cả trái tim vào' có nghĩa là dùng 'trải nghiệm cảm động' trong chính mình làm chất liệu, rồi kết hợp, chỉnh sửa lại và gắn nó vào tác phẩm. Kiểu như nhớ lại 'Tại sao lúc đó mình lại rung động đến thế nhỉ...', rồi mô phỏng lại những gì đã gây ra cảm xúc đó vậy. Hiểu không?"
"Không hiểu." ".............................. Ít ít."
"Ta hiểu! Đúng là cách giải thích chỉ có Aluminum-chan mới nghĩ ra được!"
Những câu trả lời khác nhau. Tất nhiên, chỉ có Elf là trả lời một cách tự tin.
Có lẽ dù là như vậy, thì nó vẫn dễ hiểu hơn gấp trăm lần so với "lời dạy gốc" rồi...
Tôi giơ ngón tay lên và nói:
"Nếu có thêm 'ví dụ cụ thể' thì sẽ dễ hiểu hơn."
"...'Ví dụ cụ thể' là, ví dụ như?"
"Ví dụ... nếu Aluminum-sensei dùng hết sức, thật lòng muốn vẽ một 'cô gái siêu dễ thương', thì cậu sẽ làm thế nào?"
"---- Cái đó thì..."
"Cái đó thì sao?"
"................... Cái đó thì... à ừm..."
Khuôn mặt của Aluminum từ từ đỏ bừng lên.
"… à ừm… ư ư …"
Đôi mắt kiên cường bỗng trở nên ướt át, mang theo một nỗi u sầu khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy xót xa.
Vẻ mặt đó, không phải là xấu hổ.
Không phải là tức giận.
-- À... cái này, tôi biết.
Tôi đã nhìn thấy nó trong gương không biết bao nhiêu lần. Cảm xúc này là...
"Vẽ một cô gái đang yêu."
Aluminum-sensei nói vậy. Cô siết chặt ngực, cắn môi.
Dùng ngón tay run rẩy nắm lấy cây bút, tô màu vào bức tranh phác họa vừa vẽ dở...
Thổi hồn vào nó.
"Cứ vừa vẽ vừa... nhớ lại những lúc mình yêu..."
Đổ hết tâm huyết vào.
"Vẽ khuôn mặt của người mình yêu đến điên cuồng, đến phát cuồng lên được... Dùng những cảm xúc mãnh liệt trào dâng từ sâu trong lòng làm 'chất liệu'."
Khó thở quá. Ngực đau quá.
"Bình thường thì tôi sẽ kết hợp hoặc chỉnh sửa chúng lại, nhưng với yêu cầu lần này thì cứ để 'nguyên bản' là tốt nhất."
Tôi, hoàn toàn đồng cảm với cô ấy.
Không cần phải xem bức tranh hoàn thiện nữa.
-- Anh trai à, em có người mình thích rồi.
Sự "đồng cảm" mãnh liệt giày vò trái tim tôi. Có lẽ cô ấy cũng có "trải nghiệm" tương tự.
"… Để đầu óc mình ngập tràn những cảm xúc hỗn độn… để chúng quay cuồng trong lòng… rồi đặt chúng lên bức tranh."
Chắc chắn đó là ký ức về một "thất tình" tàn khốc.
Là nỗi niềm của một mối tình đơn phương không thể thành, dù không muốn từ bỏ đến thế nào đi chăng nữa.
Ví như một trái tim không ngừng đập mạnh mẽ, dù bị gai nhọn đâm vào, hoặc như kết cục của những kẻ yêu lầm người.
"Vẽ trần trụi thế này, chắc chắn sẽ chạm đến trái tim người xem thôi. Chẳng có mấy ai sinh ra mà chưa từng yêu ai đâu mà…"
Cô ấy, vẽ tranh với trái tim như muốn nứt ra...
Vẽ bằng cả trái tim.
"Phù…"
Hít một hơi thật sâu, đứng dậy và hét lên:
"Tớ thích cậu! Tớ thích cậu nhiều lắm!"
Gào thét đến khi cạn cả giọng... Sau đó, kiệt sức, ngã gục xuống sàn.
Thở hổn hển, Aluminum trong bộ dạng hấp hối nói:
"… Tóm lại là, vẽ như vậy đấy. … Hiểu chưa?"
Dù chẳng logic hay khoa học gì cả. Nhưng tôi, đã hoàn toàn thuyết phục trước "cách vẽ một bức tranh tuyệt vời" mà cô ấy đã đích thân trình diễn. Vô cùng đồng cảm.
Hay đúng hơn là, tôi nghĩ "Mình cũng làm những chuyện tương tự khi viết tiểu thuyết."
Tôi cũng lo lắng nữa.
"...Aluminum-sensei... lần nào vẽ tranh, cậu cũng làm thế à?"
"Nếu lần nào cũng làm vậy... tôi chết mất..............."
Phải rồi... Tinh thần không chịu nổi nữa phải không? Tôi hiểu cảm giác đó mà.
Cô bé vẫn đang đầm đìa mồ hôi, chưa thể gượng dậy nổi.
“Vừa nãy tôi cố tình làm cho dễ hiểu đấy── à mà, là do cái đề tài cô đưa ra trúng phóc ý tôi thôi… Ôi, mệt quá.”
Lắc lư, cô bé gượng người đứng dậy, Aluminum đứng thẳng tại chỗ.
“Đây, xong rồi đó!”
Cô bé đưa chiếc bảng vẽ điện tử cho tôi.
Tôi cùng Eromanga-sensei ghé mắt nhìn bức minh họa vừa vẽ xong.
“────”
Trong tranh vẫn là Elf trong bộ dạng thiếu vải như ban nãy.
Giờ thì đã được tô màu rực rỡ, sống động.
Tôi chợt hiểu ra ý nghĩa lời nói của Elf khi giới thiệu Aluminum với bọn tôi.
“………Ha, ra là vậy. Đúng là cách nhanh nhất.”
Bức tranh đó—toát ra một vẻ đẹp mê hoặc, gần như phát sáng—có sức mạnh lay động lòng người. Nó có thể khiến người ta nảy sinh tình yêu với cô gái đáng yêu được vẽ trong đó. Bức tranh ấy chất chứa một tâm tình sâu sắc đến thế.
“………… Nhớ quá. Quả nhiên… đây là──”
Eromanga-sensei và Sagiri, với giọng thật không qua thiết bị đổi giọng, khẽ thốt lên.
“Là tranh của mẹ!”
Giọng nói ấy như sắp bật khóc, nghe vừa vui sướng lại vừa tiếc nuối.
“Đúng vậy.”
Aluminum nhìn Sagiri, gật đầu.
“Đây là ảo thuật cuối cùng, bí kíp cuối cùng tôi học được từ sư phụ—người đã không còn nữa. Là ‘tuyệt chiêu’ đặt cả tấm lòng vào tranh đó.”
Cô bé vươn thẳng một cánh tay ra ngang, rồi nhận lấy thứ gì đó màu đen từ Elf.
“‘Eromanga-sensei’ ư, tự tôi thì thề sống chết cũng không muốn xưng danh đó đâu, một bút danh đáng xấu hổ biết bao── phần lớn mọi người chắc đều nghĩ chẳng cần cái tên như vậy đâu nhỉ──”
Aluminum đeo thứ vừa nhận từ Elf lên── chiếc mặt nạ đen, chậm rãi trùm kín mặt.
“Thế nhưng này, đó lại là tên của đại ân nhân đã dạy tôi ‘cách vẽ tranh’ đấy── là một bút danh cực kỳ đặc biệt, mà sư phụ tôi, người siêu dâm đãng và ngốc nghếch, từng dùng đấy.”
Cô bé siết chặt nắm đấm── rồi hét lên.
“Tuyệt đối không thể cho không được! Dù là con gái của sư phụ cũng vậy!”
“! Quả nhiên… Aluminum-chan là──”
── Lý do em bắt đầu vẽ tranh là… vì mẹ đã dạy em.
── “Eromanga-sensei” là… của tôi… của tôi…………… với tôi…
── Là người đã dạy tôi vẽ tranh.
“‘Eromanga-sensei Great’!”
Tất cả đã thông suốt. Thân phận Eromanga-sensei đời đầu, thân phận Eromanga-sensei Great, và cả mánh khóe dàn dựng vụ tấn công kênh video tưởng như chỉ là trò đùa kia.
“Khà khà, cuối cùng thì cậu cũng hiểu hết rồi nhỉ── Eromanga-sensei Great, một bút danh ngầu đấy chứ?”
Elf nháy mắt đáng yêu với tôi.
“Chính tôi đã đặt tên này, ý là em kết nghĩa của Eromanga-sensei đó!”
“Elf! Vậy thì──”
“Vào ngày ra mắt tác phẩm mới của hai người, Aluminum-chan, người đã xem ‘Đứa em gái dễ thương nhất thế giới’, đã chủ động đề nghị hợp tác đó. Cô ấy nói đã đến lúc phải đập tan Eromanga-sensei ‘giả mạo’!”
Elf nói rằng khi đó cô ấy đã nghe được nhiều chuyện.
Vậy nghĩa là, ngay từ lần đầu Eromanga-sensei và Great gặp nhau, lúc đó đã…
“Cô phản bội bọn tôi ư!”
“Phản bội? Khư khư khư, ngẩng mặt quá rồi đấy Masamune── từ bao giờ mà một ta đây, vĩ đại như thế này, lại trở thành đồng bọn của một tác giả thấp kém như cậu chứ? Gần đây có hơi hòa nhã một chút thì đừng có mà nhầm lẫn như vậy chứ.”
“Cái gì…”
Elf “chì chì chì” lắc ngón tay, nói bằng giọng điệu ác nhân đầy tự tin.
“Lần này, tôi sẽ đối đầu với Eromanga-sensei! Đưa hai người đến đây cũng là để ban cho hai người thêm nỗi tuyệt vọng đó── Nào, Aluminum-chan, không, ‘Eromanga-sensei Great’ à! Hãy ra tay đi!”
“Tao nhắc lại lần nữa nhé── Sagiri!”
“!”
“Tao không giao bút danh này cho mày đâu! Nếu muốn, thì mày tự mà giành lấy từ tao đi!”
“………………………………đến nói…………”
“Không cần nói, em cũng sẽ không thua chị gái đâu!”
“────”
Great cứng đơ, vẫn chỉ tay vào Sagiri. Sagiri tiếp tục cao giọng:
“Em sẽ! Em… sẽ… cùng anh trai, thực hiện ước mơ! Sao có thể thua ở đây chứ───! Dù, dù có xấu hổ thì… em cũng sẽ làm! Em sẽ cho mọi người thấy! Đặt hết tâm hồn mình vào! Em sẽ vẽ ra những bức minh họa không thua kém gì chị gái── và mẹ đâu!”
“Đó chính là ‘Linh hồn Eromanga’ của em──!”
Nói xong──
Eromanga-sensei đột ngột cắt đứt liên lạc.
Aluminum── Great, tháo chiếc mặt nạ đen ra.
“Chị gái, ư.”
Cô bé lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Vậy thì── một đứa em gái như mình, không thể thua được nhỉ.”
Nụ cười nhe răng trông cực kỳ hiếu chiến.
Và, cũng thật vui sướng.
Chẳng mấy chốc đã vài ngày trôi qua── và đã đến ngày trước trận “Mask Hagi Deathmatch”.
Khi hoàng hôn buông xuống.
“Cuối cùng thì cũng là ngày mai rồi.”
Tôi vừa đi học về, ngước nhìn trần nhà từ phòng khách, lẩm bẩm.
Hôm đó, chúng tôi biết được thân phận thật của Eromanga-sensei Great, và một lần nữa, củng cố ý chí đối đầu.
Kể từ đó, Sagiri vẫn tiếp tục ở lì trong “Căn phòng khóa trái”, luyện vẽ tranh.
Sagiri có học được bí kíp để đánh bại Great hay không, có nhìn thấy cơ hội thắng cuộc hay không, và giờ cô bé đang nghĩ gì. Tôi chẳng biết gì cả.
Nếu có thay đổi thì chỉ là cô bé đã đập sàn nhà đúng kiểu “floor thump” để báo hiệu đến giờ ăn, đại loại thế thôi.
À không, dù chỉ thế thôi thì cũng là một thay đổi rất tốt rồi.
“………………Thật không yên lòng.”
Dù tôi không phải là người trực tiếp tham gia cuộc chiến, nhưng dạ dày tôi cứ đau quặn thắt.
Đúng lúc đó──
Rầm, rầm, một âm thanh vang lên từ trần nhà. Tiếng “floor thump” nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn mọi khi.
Tin nhắn từ em gái, gọi anh trai.
“…“Floor thump” dịu dàng là cái quái gì chứ… Đến mình còn thấy vô lý…”
Nhưng, tôi đã cảm nhận thấy như vậy.
Tôi bước lên cầu thang, một lần nữa đứng trước “Căn phòng khóa trái”.
“Sagiri, có chuyện gì vậy?”
Tôi gõ cửa, chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra, Sagiri bước ra.
Đây là đoạn hội thoại đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong nửa năm qua.
Thế nhưng, khi nhìn thấy em gái đứng trước mắt, tôi──
“──────”
Đứng hình. Trước đây, khi Sagiri ăn diện bước ra, hay khi cô bé khoe bộ yukata mới── tôi cũng đã từng bối rối vì quá sốc.
Nhưng sự ngạc nhiên lần này thì khác.
Một cảm giác Deja Vu mãnh liệt.
“Sagiri… cái… bộ đồ đó…”
“…Ưm…”
Sagiri cúi đầu, hai tay đan vào nhau trước ngực, bẽn lẽn đung đưa người.
Có lẽ vừa tắm xong, gương mặt cô bé ửng hồng…
Từ cơ thể em gái, một làn hơi ấm nhẹ nhàng bay lên cùng với hương thơm ngọt ngào.
Cô bé không đeo tai nghe.
Sagiri khẽ run đôi môi, bằng giọng thật, chậm rãi, mong manh──
“…Là bộ đồ… em mặc… khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
Cô bé nói vậy.
Một chiếc áo blouse và chân váy đơn giản. Một bộ trang phục đáng yêu gợi lên câu chuyện về một cô bé đã cố gắng lớn, ăn diện để gặp gỡ gia đình mới của mình.
Và, đó chính là…
Bộ đồ mà Sagiri đã mặc── vào lần đầu tiên tôi “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với em gái mình.
“Bộ đồ đó, hoài niệm thật nhỉ.”
“…Cái đó… quả nhiên, hôm nay, em… nên mặc bộ này…”
“?”
Tôi vẫn không hiểu lắm. Quả nhiên, cứ đối mặt là cô bé lại nói chuyện tệ kinh khủng.
Sagiri liếc nhìn tôi bằng ánh mắt từ dưới lên, rồi──
“…”
Ngay lập tức, cô bé cúi đầu, vẻ mặt như không thể chịu nổi sự xấu hổ.
Trông cô bé cứng đờ vì căng thẳng, bờ vai hơi run rẩy.
“Đ, em có sao không?”
“…Không có… gì cả.”
Dù tôi lo lắng hỏi han, sự căng thẳng của em gái chỉ càng tệ hơn. Gần đây, cô bé đã dần nói chuyện tự nhiên hơn thế mà… khoảng cách giữa tôi và em gái dường như lại đột ngột xa cách.
Cứ như quay trở lại cái thời mới gặp mặt vậy.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy bất an. Một nỗi hoài niệm buồn man mác.
“Đã một năm rưỡi rồi nhỉ, kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“…Ưm… khoảng đó.”
“Có vẻ trưởng thành hơn một chút rồi đấy nhỉ?”
“…Thật sao?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của em gái. Thực tế, Sagiri hôm nay toát ra một khí chất trưởng thành hơn.
Có lẽ vì vừa tắm xong, nên vẻ quyến rũ cũng tăng lên…
Nhưng, không chỉ vậy…
“Không hiểu sao, nhìn Sagiri hôm nay… tôi cứ thấy tim đập nhanh hơn mọi khi.”
“…………………………………………đồ ngốc.”
Tôi cố gắng kiềm chế khao khát muốn ôm cô bé thật chặt.
Tôi gỡ mắt khỏi cô em gái đang cúi mặt e thẹn, cố gắng chuyển đề tài.
“À… cái đó… em gọi tôi đến đây để khoe bộ đồ đó thôi à?”
“………………”
Sagiri lắc đầu “phù phù”.
“Không phải à. Vậy thì…”
“Cái đó, anh à,”
Sagiri đan chặt hai tay vào nhau trước ngực. Mặt cô bé đỏ bừng, vai căng cứng.
“…Em có chuyện muốn nhờ… anh.”
“Vậy sao, cứ nói đi, chuyện gì tôi cũng nghe.”
Tôi đáp lời ngay lập tức.
Sagiri ngẩng mặt lên, mắt mở to.
“Thật sao?”
“Việc em trịnh trọng đến thế mà nói, hẳn là chuyện quan trọng nhỉ?”
Tôi đấm vào ngực mình, cười nói.
“Vậy thì, chuyện gì tôi cũng nghe! Vì tôi là anh trai của em mà!”
“Vậ, vậy à!”
Sagiri khẽ thì thầm, rồi quay gót.
“Vào đi, luyện tập bí mật…………… bước hoàn thiện cuối cùng.”
Sau một chút do dự, tôi theo sau Sagiri bước vào “Căn phòng khóa trái”.
Sagiri ngồi phệt xuống giường, chỉ vào vị trí ngay trước mặt mình.
“A, anh… ngồi… ở đó.”
“À, ừm…”
T, tại sao lại trên giường… k, không thể ngồi dưới sàn như mọi khi sao?
Dù nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng tôi không đủ bình tĩnh để thốt ra.
Làm theo lời em gái, tôi ngồi thẳng trên giường, Sagiri căng thẳng mở lời.
“…Ưm, đừng cử động nhé.”
“…Đ, được. Thế này sao?”
“…Đúng rồi… Và… ừm… nhắm, nhắm mắt lại.”
“Nhắm… mắt lại á?”
“Đ, đúng vậy.”
……………………K, cái gì vậy nhỉ.
Sagiri bảo tôi nhắm mắt lại… rồi cô bé định làm gì?
“Nhanh lên. …Anh nói là sẽ làm bất cứ điều gì mà.”
“…Đúng là vậy.”
Phải chịu trách nhiệm với những lời mình đã nói.
“Đ—thế này sao?”
Tôi nhắm mắt lại theo lời cô bé. Vì thị giác bị che lấp, ý thức tập trung vào thính giác.
Tiếng tim đập thình thịch. Hòa cùng với đó, là tiếng thở nhẹ nhàng── của Sagiri.
T, tiếng thở á!?
“Cái… gì, cái──”
Mặt Sagiri đang ở rất gần mặt tôi.
Tôi biết điều đó.
“──Ch─Sa─”
“Đừng, đừng cử động. …Cứ ở yên đó.”
“À, ừm.”
Hơi thở của em gái phả vào tai tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, trong tư thế hai nắm đấm đặt trên đầu gối, toàn thân run rẩy.
Tôi siết chặt nắm đấm quá mức, dần dần không còn cảm giác nữa. Rồi──
“!”
Một mùi hương ngọt ngào phảng phất, nhẹ nhàng lướt qua khứu giác tôi.
Tiếp theo, một cảm giác mềm mại ở ngực──
“Sa, sa sa sa sa… Sagiri?”
Không cần mở mắt tôi cũng biết. Lúc này, tôi, đang được em gái ôm chặt.
“Đ, được rồi mà… cứ yên đó đi…”
Thôi xong rồi. Tôi, thực ra đã chết rồi sao.
Chắc chắn đây chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ hiện ra ngay trước khi mình trút hơi thở cuối cùng mà thôi. Tình cảnh lúc này quả thực phi thực tế đến không ngờ.
"Chờ, chờ chút... Đã xong chưa?"
"Chưa, chưa xong."
"Giải, giải thích đi chứ... Làm ơn giải thích cho tôi hiểu! Cái... cái buổi huấn luyện đặc biệt cuối cùng này... là sao chứ!"
Tôi cố gắng lắm mới thốt lên được tiếng. Nếu bây giờ không có lời giải thích hợp lý cho việc vì sao em gái lại ôm chặt lấy mình như thế, thì tôi... tôi sẽ... tôi sẽ không chịu nổi mất!
"...Sạc pin."
Sagiri khẽ thì thầm một tiếng.
"Hả?"
"Là 'sạc pin'… Điều cần thiết… để thắng chị ấy."
"Ồ, có phải… đây là cái gọi là ‘phương pháp lĩnh ngộ tuyệt kỹ’ không?"
"…………Đúng, đúng vậy."
"Nhưng, tại sao… chuyện đó lại…"
"…lại là ôm chặt lấy tôi cơ chứ?"
Đó là cách vẽ "những bức tranh siêu việt" mà Alumi – Thầy Eromanga Đệ Nhất đã thị phạm.
Tuyệt kỹ cuối cùng của Thầy Eromanga đời đầu – "Tia sáng Eromanga".
"Chiêu cuối" để gửi gắm cả trái tim vào bức tranh.
"…………Anh không hiểu sao?"
— 'Anh sẽ vẽ cô gái đang yêu' đó.
— Thế này này, khi vẽ — hãy nhớ lại cảm giác khi mình đã yêu.
"K, không hiểu."
Nếu là ôm người mình thích — và đó là "sạc pin" để dùng "chiêu cuối" — thì tôi còn hiểu được. Nhưng Sagiri thích người khác, chứ không phải tôi…!
Thế thì, tôi không thể nào hiểu nổi!
Giữa lúc đầu óc tôi đang rối bời, Sagiri lên tiếng:
"…Em đã nói… sẽ giả vờ làm em gái của anh một chút mà."
"Hả…?"
Hồi hè năm ấy.
Khi tôi than thở rằng "muốn có gia đình", Sagiri đã nói:
— Em chưa từng nghĩ anh là người nhà, cũng không muốn làm em gái của anh.
— Nhưng mà, không còn cách nào khác, nên em sẽ giả vờ làm em gái của anh một chút.
Sagiri đã nói như vậy.
"…Bây giờ, anh là… anh trai của em, đúng không?"
"— À, đúng vậy."
Tôi không thể trả lời ngay lập tức. Nhưng rồi, tôi cũng đã trả lời được như thế.
"Vậy thì, em gái được quyền dựa dẫm vào anh trai… đúng không?"
"………"
Đúng thế. Chúng tôi là gia đình, là anh em, nên làm thế này cũng chẳng có gì là lạ.
Dù trong lòng tôi đang rối như tơ vò, dù tình cảm "thích" dành cho Sagiri vẫn chưa thể nào dứt bỏ.
Dù tôi không hiểu hành động này có ý nghĩa gì.
Tôi vẫn phải giả vờ làm một người anh trai.
"Được, được rồi! Cứ thế mà tới đi! Để đánh bại Thầy Eromanga Đệ Nhất!"
Tôi vừa nhắm mắt vừa nói.
Ngay lập tức, Sagiri vùi mặt vào ngực tôi, rồi khẽ nói:
"Vậy thì… xoa đầu cho em đi."
"Ừ, ừm…"
Tôi từ từ cử động bàn tay đang cứng đờ — xoa đầu cho em gái.
Trước đây, khi làm thế này… đã từng có lúc không khí trở nên kỳ lạ.
Từ sau lần đó, mỗi khi tôi định chạm vào tóc, em ấy lại mắng.
"…Thế này… được chưa?"
"…Ừm…"
Tim tôi đập thình thịch. Đầu óc quay cuồng.
Dù là em gái.
Vì tôi thích em ấy. Là người tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi lo lắng tiếng tim mình sẽ lọt đến tai Sagiri mất.
"……………………"
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Có thể là vài giây, cũng có thể là vài giờ.
Chắc vì nhắm mắt… cảm giác về thời gian cứ mơ hồ như khi mơ màng vậy.
Cuối cùng, khuôn mặt Sagiri rời khỏi ngực tôi.
Sau một lúc im lặng… tôi hỏi:
"Đã, đã xong chưa?"
"Ưm… Xong rồi. — Mở mắt ra đi?"
Theo lời em ấy, tôi từ từ mở mắt.
Ngay trước mặt tôi là Sagiri, đang ngồi đoan trang trên giường, nhìn thẳng vào tôi. Mặt em ấy đỏ bừng, nóng ran như lửa đốt, và tràn đầy tự tin.
"Vậy là… buổi luyện tập bí mật… đã kết thúc. Lần này, nhất định sẽ không thua nữa."
"Thật, thật sao? Anh không hiểu rõ lắm, nhưng — vừa rồi, cái ‘tuyệt kỹ’ ấy, đã dùng được rồi… ý em là vậy ư?"
"Chắc là thế."
"Chắc là thế là sao. Em đã làm đúng như được chỉ dạy mà, phải không?"
Là phương pháp lĩnh ngộ tuyệt kỹ đó.
Tôi tưởng em ấy sẽ gật đầu, nhưng Sagiri lại lắc đầu.
"…Hơi thiếu một chút. Nhưng, có lẽ, không sao đâu."
"Vậy, vậy thì không được rồi. Phải làm cho xong hết chứ —"
Tôi vội vàng phản đối như vậy, nhưng em ấy đã một câu bác bỏ:
"Không được."
"Tại, tại sao?"
Khi tôi hỏi vậy, Sagiri đỏ bừng mặt một cách nhanh chóng, cứ như thể có thể nghe thấy tiếng "bốp" vậy. Mặt em ấy đã đỏ sẵn rồi, giờ thì trông như con bạch tuộc luộc.
"Ấy, k, không có gì!"
"Này, đây không phải lúc để xấu hổ đâu chứ? Nếu thua ở đây thì —"
"Có thể vậy, nhưng tuyệt đối không được!"
Sagiri lắc đầu quầy quậy, kiên quyết từ chối.
… 'Phương pháp lĩnh ngộ tuyệt kỹ'… ở giai đoạn hiện tại, rõ ràng là một hành động cực kỳ đáng xấu hổ rồi… Vậy mà em ấy nói vẫn còn "thiếu một chút".
Cái "một chút còn thiếu" đó, rốt cuộc là cái gì vậy?
Chẳng lẽ, đó là hành động còn khiến tim đập nhanh hơn cả bây giờ ư…?
"Anh, anh đang nghĩ linh tinh đó!"
"Không, không hề!"
"Không phải chuyện 'đen tối' như anh đang tưởng tượng đâu! Ấy, cái đó… là, là hành động thiêng liêng! Cứ như bây giờ, giả vờ là em gái thì không được đâu!"
"???"
Không phải chuyện 'đen tối' — mà là hành động thiêng liêng.
Chuyện không thể làm khi vẫn giả vờ là em gái.
Vậy rốt cuộc đó là gì? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.
"Tóm lại! — Hơi thiếu một chút, nhưng… nhưng bên kia cũng vậy thôi, lần này em nhất định sẽ thắng!"
Sagiri đứng dậy ngay tại chỗ, đeo mặt nạ vào, và dõng dạc tuyên bố.
"Cho nên, cứ giao cho tôi!"
Ngày hôm sau.
Thầy Eromanga VS Thầy Eromanga G — Ngày thi đấu "Deathmatch Lột Mặt Nạ".
Tôi đã đến một tòa nhà ở một địa điểm nào đó trong nội đô.
Đó là trụ sở công ty điều hành trang web video mà Sagiri yêu thích.
Tại studio trong tòa nhà này, họ sẽ tổ chức buổi phát sóng trực tiếp cuộc thi vẽ minh họa.
Nói là vậy, nhưng tất nhiên Sagiri, một người hay ru rú trong nhà, không có mặt ở đây.
Hai người tham gia cuộc đấu sẽ phát trực tiếp từ nhà riêng của mình.
Các nhân viên studio sẽ biên tập các buổi phát sóng trực tiếp từ hai người, rồi phát sóng lại dưới dạng "chương trình truyền hình trực tiếp".
Trong suốt cuộc thi, có thể trò chuyện giữa studio, Thầy Eromanga và Thầy Đệ Nhất.
"………………Ưm… Chuyện này thành lớn thật rồi."
Tôi ngước nhìn tòa nhà sáng rực và thì thầm.
Lý do mọi chuyện thành ra thế này là do Kagurazaka-san đã giật dây.
Do hành động tự ý của Elf và Alumi, "cuộc đối đầu giữa hai Thầy Eromanga" đã trở thành một tin tức lớn trong ngành, được nhiều trang web đưa tin.
Với Kagurazaka-san, người cũng là biên tập viên phụ trách của Izumi Masamune và Thầy Eromanga, đây là một tình huống không thể bỏ qua. Cô ấy đã (mà không hề hỏi ý tôi) ngay lập tức liên hệ với Thầy Eromanga Đệ Nhất, điều chỉnh các mặt — và kết quả là:
Hiện tại, "Thầy Eromanga VS Thầy Eromanga G Deathmatch Lột Mặt Nạ" đang được coi là một sự kiện chính thức do nhà xuất bản đứng ra tổ chức.
Tôi xin nhắc lại, tôi hoàn toàn không được hỏi ý kiến gì cả.
Là một trong những người trong cuộc, tôi đã nghe chuyện này qua điện thoại, và vị biên tập viên phụ trách đó đã dùng giọng điệu tếu táo thường ngày mà nói rằng:
"Nhân tiện có chủ đề nóng hổi, tôi đã sắp xếp thành một sự kiện quảng bá sách mới kiểu Izumi-sensei! Hy vọng sẽ có hiệu quả xúc tiến tốt!"
"Hiệu quả tốt cái gì! Cô, cô làm chuyện lớn thế này, định tính sao đây!"
"Chuyện đã lớn sẵn rồi mà~. Không sao không sao mà♪ Chỉ cần thắng là được thôi, nếu thắng thì sẽ là một cách quảng bá tuyệt vời đó♪"
"Không thể nào! N, nếu, nếu, nếu thua thì sao —"
"Dù có thua thì cũng là một cách quảng bá, nhưng Thầy Eromanga chắc sẽ không thể vẽ được nữa vì sốc khi bị lộ mặt, cô ấy là người rất nhạy cảm mà."
Cô ấy nói nhẹ tênh vậy đó.
"Deathmatch Lột Mặt Nạ" — nếu Thầy Eromanga thua cuộc thi này, cô ấy sẽ phải tháo mặt nạ trên sóng truyền hình toàn quốc.
Khi đó, Sagiri yếu đuối về mặt tinh thần có lẽ sẽ không thể hoạt động như một họa sĩ minh họa nữa… tôi nghĩ vậy.
"Bộ 'Cô Em Gái Tuyệt Vời Nhất Thế Giới' là một tác phẩm mà không thể thay đổi họa sĩ minh họa, phải không. Thế nên, nếu Thầy Eromanga không thể vẽ được nữa, sách mới của Izumi-sensei cũng sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức. Đây đúng là một trận đấu đầy kịch tính nhỉ."
"Biết rõ đến thế mà sao cô lại…"
"Chẳng phải Izumi-sensei đã mạnh miệng nói là 'Tuyệt đối sẽ thắng nên cứ yên tâm' sao?"
"Đúng — là vậy, nhưng…"
Ngay từ đầu chuyện đã có vẻ lớn dần, và đối với Thầy Eromanga, đây cũng là tình thế không thể trốn tránh được. Mặc dù cô ấy cũng không có ý định trốn.
Nhưng tôi vẫn nghĩ, sao phải làm ra một sân khấu hoành tráng đến vậy chứ.
Thế này thì mức độ chú ý tăng cao, áp lực cũng không hề nhỏ… rủi ro khi thua còn tăng vọt nữa chứ.
Tôi hoàn toàn bị gỡ thang rồi.
— Chết tiệt.
Khi tôi cắn môi, Kagurazaka-san nói:
"…À ừm… chẳng lẽ, sắp thua rồi sao? Nếu vậy thì kế hoạch bên này sẽ bị lệch đó. …Không có chuyện đó đâu, phải không? Sẽ thắng được chứ?"
Đến nước này rồi mà sao người này vẫn tỏ vẻ lo lắng vậy chứ!
"Nếu có khả năng thua, thì phải nói ngay từ đầu chứ. Vì Izumi-sensei mà tôi đã lên kế hoạch với tiền đề là sẽ thắng. Vậy thì cái kế hoạch nguy hiểm này, giống như là do Izumi-sensei nghĩ ra rồi. Nếu trưởng phòng biên tập hỏi, nhớ nói rõ như vậy nhé."
Đúng là tôi đã nói "Tuyệt đối Thầy Eromanga sẽ thắng", nhưng đó là ý tôi tin tưởng đồng đội của mình —… Ưm, nói chuyện với người này lúc nào cũng thấy khó chịu.
Có lẽ nào tôi đã sai?
"À, vậy thì là thế này… vạn nhất Thầy Eromanga thua cuộc, thì đến lượt Izumi-sensei ra trận đó. Không phải là hãy vẽ tranh đi… mà là anh hãy hỗ trợ để em gái của mình không bị suy sụp."
"Tôi biết rồi! Không cần cô phải nói!"
Tôi kiên quyết trả lời, nhưng rồi lại xoay cổ khó hiểu: Hả?
Ơ? Vừa rồi, người này… có nói gì kỳ lạ không nhỉ?
"Khoan, Kagurazaka-san! Cô vừa nói gì thế!?"
"Hả? Lúc đó, anh hãy hỗ trợ để em gái của mình không bị suy sụp — là vậy."
"C, cái, cái gì mà! Sao cô lại biết Thầy Eromanga là em gái tôi…!"
Đối mặt với tôi đang bối rối, Kagurazaka-san thản nhiên nói:
"Sao lại hỏi 'tại sao'? Thầy Eromanga chính là Sagiri-chan, em gái của Izumi-sensei mà. Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi là biên tập viên phụ trách mà."
"Nhưng! Cô nói là chưa từng trực tiếp gặp Thầy Eromanga mà!"
"Đúng là chưa 'trực tiếp gặp' mặt? Nhưng mà, chúng tôi vẫn thường xuyên trao đổi công việc, và khi cô ấy gửi tranh dự thi, tất nhiên là dùng tên thật — hơn nữa, vì còn vị thành niên, nên khi nhận giải và bắt đầu làm việc, tôi cũng đã nói chuyện với bố mẹ cô ấy. Như tôi đã nói chuyện với anh hôm trước, bây giờ tôi vẫn liên lạc định kỳ với Kyouka-san, người là người giám hộ của hai người đó."
"Tôi không hề biết! Tôi đã làm việc cùng một họa sĩ suốt ba năm mà đến tận gần đây mới biết đó là em gái mình!"
Sao cô không nói cho tôi biết chứ!
Khi tôi hỏi vậy, Kagurazaka-san liền nói với giọng như thể "đương nhiên rồi":
"Chuyện là, việc giữ kín thông tin cá nhân là một điều khoản bắt buộc trong hợp đồng của cô ấy mà."
"............!"
Đúng rồi! Rõ ràng là thế mà! Mình cũng từng nghe qua chuyện này!
Nhưng mà! Nhưng mà... thế thì tệ quá chứ hả?! Cứ nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc tái ngộ với Sagiri thì thấy, mấy người lớn này thậm chí còn giấu cả Sagiri thân phận thật sự của mình nữa cơ!
Họ cứ giữ kín như bưng cho đến khi cả hai tự nhận ra!
"Hợp đồng thì phải ưu tiên hơn cả gia đình mà. À, mà giờ hình như anh trai đã biết rồi, nên chúng tôi cũng có thể tiết lộ 'thân phận thật sự của Eromanga-sensei' cho thầy Izumi rồi đó... Khoan đã, về cái chuyện 'anh em mà cũng giấu biệt thân phận thật sự của nhau', Eromanga-sensei đã phàn nàn với chúng tôi từ lâu lắm rồi... Vậy mà thầy Izumi đến tận bây giờ vẫn chưa nhận ra sao?"
"Ưc..."
Đúng vậy.
"Thật là chậm hiểu quá đi mất."
"Ư ư ư..."
Uất quá. Cay đắng tột cùng... Đúng là mình tự chuốc lấy mà... Mình tự mình nói ra hết rồi còn gì...
Đã làm việc với nhà xuất bản, thì mấy đối tác làm ăn đương nhiên phải biết số liên lạc, biết rõ thân phận của Eromanga-sensei chứ còn gì nữa – *kiểu ra vẻ*!
Oa oa oa oa oa oa oa! Ngu ngốc hết chỗ nói, xấu hổ quá chừng! Đáng lẽ ra mình có bao nhiêu cơ hội để nhận ra cơ mà! Đúng là cái độ chậm chạp của mình đã khiến mình không thể phản bác được cái lời mắng mỏ "đúng là nhân vật chính light novel" rồi!
── Cuộc nói chuyện điện thoại kiểu đó mới xảy ra cách đây chốc lát thôi.
Và bây giờ, mình đang đứng ở cửa phòng thu nơi đang diễn ra chương trình truyền hình trực tiếp, chờ đến lượt mình lên sóng.
Hôm nay, mình sẽ đóng vai trò khách mời trong một chương trình phát sóng trực tiếp do nhà xuất bản tổ chức trên một trang web video. Cùng với MC chính của chương trình, mình sẽ theo dõi cuộc "Tử chiến lột mặt nạ" này── và với tư cách giám khảo, mình sẽ quyết định thắng thua. Toàn bộ quá trình này sẽ được phát sóng trực tiếp cho khán giả cùng theo dõi.
Phòng thu thì có cảm giác giống như một buổi họp báo nhỏ vậy, mà nói chung, ai từng xem chương trình truyền hình trực tiếp dạng talk show thì chắc cũng hình dung được khung cảnh ngay thôi.
"Ư ư... Căng thẳng quá đi mất..."
Vốn dĩ, mình không phải là kiểu người chủ động xuất hiện ở những nơi dễ gây chú ý như thế này.
Chuyện thân phận bị lộ ở trường học, tốt nhất là cũng nên tránh.
Nhưng mà, Kagurazaka-san đã thuyết phục rằng việc đích thân mình ra mặt sẽ dễ dàng hỗ trợ Eromanga-sensei hơn, tiện thể còn quảng bá cho cuốn sách mới nữa── nên sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, mình đã đồng ý tham gia.
...Sagiri còn căng thẳng hơn mình rất nhiều. Mình mà nhụt chí thì còn ra thể thống gì!
*Bốp*, mình tự tát vào má để lấy lại tinh thần.
Và rồi──
"Vậy thì, xin mời các vị giám khảo của chúng ta! Xin mời!"
Cô MC gọi tên.
Mình cố gắng nhấc cái thân thể cứng đờ như khúc gỗ, bước lên sân khấu.
"Chà, chào mọi người... Tôi là Izumi Masamune! Tôi cùng với Eromanga-sensei viết cuốn tiểu thuyết mới 'Em gái đáng yêu nhất thế giới'!"
Phù, thế này mình cũng gia nhập giới nghệ sĩ rồi sao... Vừa nghĩ vẩn vơ điều gì đó lạc quẻ, mình vừa hoàn thành màn chào hỏi và quảng cáo một cách suôn sẻ, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Trên màn hình lớn đối diện mình, chương trình phát sóng trực tiếp đang chiếu cảnh mình với vẻ mặt căng thẳng đến méo xệch.
*Izumi-sensei tới rồi!* *Ủa, không phải là mĩ nhân à?* *Trẻ quá! Siêu trẻ luôn!* *Tin đồn cặp kè với Yamada Elf-sensei là thật hả?* *Đồn là người tình của Senju-sensei có đúng không ạ?*
──Vân vân, vô số bình luận hỗn độn đang trôi qua.
...Trong đó có vài bình luận sai bét, đầy rẫy chỗ để phản bác đó.
Cặp kè với Elf-sensei – cái này thì... thôi tạm được. Không được nhưng thôi tạm được. Vì mình đã lường trước rồi. Nhưng mà – người tình á! Người tình cái gì!
Chẳng lẽ trên mạng người ta đồn mình là bồ nhí của Muramasa-senpai sao!
Mà còn nữa, mình đang cặp với Elf mà lại bắt cá hai tay với Muramasa-senpai ư!?
Trời đất quỷ thần ơi... Tuyệt đối không được mà!
Nếu mà để bạn cùng lớp biết được thân phận thật sự của mình thì mình tiêu rồi, không còn mặt mũi nào đi học nữa!
"...Ha, ha."
Trong khi mình đang gượng cười méo xệch, các giám khảo khác lần lượt bước vào.
──Nhắc mới nhớ, mình vẫn chưa biết những giám khảo khác ngoài mình là ai.
Nghe đâu đây là một sự sắp đặt "để đảm bảo tính công bằng trong việc chấm điểm"──
Quả nhiên, sau mình, một họa sĩ minh họa lừng danh, một nhạc sĩ Vocaloid nổi tiếng, và một streamer hot cũng lần lượt được gọi tên và bước vào phòng thu. Và người cuối cùng là...
"Yamada Elf đây! Xin thề với 'Thần Nhãn' của ta, ta sẽ đảm bảo một màn chấm điểm hoàn hảo!"
Đó chính là nữ tác giả light novel mĩ nhân bán chạy, người mà mình cũng rất quen thuộc.
Elf sau màn chào hỏi khoa trương đã thản nhiên ngồi xuống cạnh mình.
"Hôm nay nhờ anh giúp đỡ nhé, Izumi Masamune-sensei ♪"
".........Ừ, nhờ cô."
Mình cau mày nhìn Elf. Rồi khẽ khàng lầm bầm:
"Mà nghĩ lại... đúng là như vậy. Có mình, người thân của Eromanga-sensei, làm giám khảo... thì việc cô đến đây cũng không có gì lạ."
"Khư khư khư, đúng là vậy đó."
Có Elf, bạn thân kiêm cộng sự của Eromanga-sensei Great, thì mới công bằng chứ. Chắc chắn không đời nào Kagurazaka-san lại sắp xếp một đội hình bất lợi cho mình, nên có lẽ đây là ý của Elf rồi.
Mà thôi, không sao. Dù sao đi nữa, trong chuyện thắng thua, Elf sẽ không bao giờ để tình riêng xen vào.
Vì thiên vị sẽ trở nên "chẳng có gì thú vị" cả.
"Nè nè, Masamune ♪ Eromanga-sensei dạo này sao rồi? Không phải mình đã tạo ra một sự kiện bứt phá sức mạnh tuyệt vời như thế sao, chắc cô ấy đã lĩnh hội được bí kíp rồi chứ? Sắp tới có thể đối đầu ngang sức với Eromanga-sensei Great, cánh tay đắc lực của mình không?"
Thấy chưa. Cô ta là kiểu người như vậy đó.
Cứ hớn hở tăng cường sức mạnh cho kẻ thù, chỉ để thỏa mãn cái ý muốn được đối đầu với đối thủ mạnh mà thôi.
"Ai mà biết. Cứ xem rồi khắc rõ."
Mình buông một câu lạnh nhạt.
Thế là Elf lộ rõ vẻ buồn bã, rụt rè hỏi lại:
"? ..................Anh Masamune......... đang giận à?"
Mình phụt một tiếng rồi quay ngoắt mặt đi:
"Hừm, ta ghét cô."
"!"
*Choang*! Elf mặt tái mét.
"Gì, gì chứ!? Hức... Sao anh lại nói những lời đáng sợ như vậy?"
"Người tinh ý như cô thì không cần hỏi cũng biết mà?"
"A! Tôi hiểu rồi! Anh nghĩ mình bị người mình yêu thương nhất phản bội, nên mới dỗi đúng không!"
"Sai rồi đồ ngốc."
Sao lại ra cái kết quả đó chứ.
"Ế? Vậy thì... ừm... không lẽ... anh giận vì tôi đã hợp tác với Great... và đẩy Eromanga-sensei vào hoàn cảnh khó khăn sao?"
Còn gì nữa ngoài cái đó hả? Sao cô ta lại nói chuyện như thể vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra vậy?
Tự xưng là "Thần Nhãn" thì phải, Elf rất tinh ý, có thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ – một người rất biết quan tâm mà.
Sao cô ta lại không hiểu lý do mình tức giận chứ?
Cô ta đã làm điều mà bản thân sẽ ghét nếu bị làm – với Sagiri – vậy mà chẳng thấy hối lỗi gì sao?
Hửm? À, không, phải rồi, ra là thế đó ư?
"...Tôi hiểu rồi. Cô chắc chắn là──"
Mình dập tắt cơn giận bằng vẻ ngán ngẩm, nheo mắt lại.
"──'đã đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ'... rồi sau đó... 'đã làm điều mà bản thân sẽ thấy vui nếu được làm' đúng không?"
"Ế... Đúng vậy mà? Sao anh lại hỏi những điều hiển nhiên như thế? 'Việc có một đối thủ mạnh hơn xuất hiện, thách thức một trận đấu quyết liệt mà mình tuyệt đối không được phép thua' – chẳng phải đó là một tình huống tuyệt vời nhất sao. Đó còn là cơ hội để trưởng thành vượt bậc nữa. – Tại sao một người đã tặng anh một cơ hội tuyệt vời như vậy như tôi lại phải bị anh ghét bỏ chứ?"
Không thể chấp nhận được mà – Elf phụng phịu cái môi, nước mắt rưng rưng.
Nghe Elf giải thích, mình vì quá ngán ngẩm mà cơn giận bỗng tan biến như sương khói.
"Aishh, đồ quỷ cái này...! Đúng là, chẳng thay đổi gì cả nhỉ!"
"Tôi không hiểu lắm, nhưng hình như anh lại yêu tôi say đắm hơn rồi thì phải?"
"Tôi chẳng thèm giận dỗi làm gì nữa! Haizzz── Thiệt tình, đúng là một đứa đáng tin cậy khi biến thành kẻ thù mà!"
"Đó là lời khen tuyệt vời nhất đó."
Khi chúng mình, thay mặt cho Eromanga-sensei và những người khác, đang "khè lửa" với nhau, cô MC đã ngắt lời:
"Thầy Izumi~, cô Yamada~, xin lỗi đã chen ngang lúc hai người đang tình tứ quá~, nhưng chúng ta có thể bắt đầu được chưa ạ~?"
"! Đ, được ạ!"
"Phải rồi! Chúng ta để dành phần còn lại về nhà rồi tính tiếp nhé, Masamune!"
Khụ, cô lại nói những điều dễ gây hiểu lầm nữa rồi...
Trong khi bị khán giả trêu chọc với những bình luận như *Nổ banh xác đi* *Lời đồn là thật sao*, cuối cùng──
"Vậy thì── 'Eromanga-sensei VS Eromanga-sensei G - Tử chiến lột mặt nạ'! Bắt đầu thôi!"
Trận đấu vẽ tranh đã khởi tranh.
Ngay trước mắt mình, video trên màn hình lớn chuyển cảnh, một khung canvas trắng hiện ra.
Ở phía trên có dòng chữ "Eromanga-sensei G".
Có vẻ như bây giờ đang chiếu video vẽ của Great.
Một cửa sổ bật lên ở góc canvas, chiếu cận cảnh Great từ phần ngực trở lên.
Cảm giác giống như mấy cái cửa sổ "wipe" nhỏ thường thấy trong các chương trình tạp kỹ.
"À này── trong khi vẽ, ta cũng xin tự giới thiệu lại bản thân nhé."
Giọng nói đã được xử lý qua máy đổi giọng, nên không phải là giọng của Alumi.
"Ta là Eromanga-sensei Great! Eromanga-sensei 'thật' đây. Hôm nay, ta sẽ đặt cược bút danh này và việc bại lộ thân phận vào trận đấu vẽ này! Thế nên mới gọi là 'Tử chiến lột mặt nạ' đó! À, mong được giúp đỡ nhé."
*Oa oa oa oa oa oa!* *Em đã xem buổi livestream lần trước!* *Siêu gợi cảm và đáng yêu luôn!*
*Eromanga-sensei thật kìa!* *Eromanga-beam lmao, làm lại đi!*
──Vân vân, vô số bình luận sôi nổi đang tràn ngập.
"Ồ ~ được yêu thích quá ha ~! Eromanga-sensei Great! Rốt cuộc anh ấy là ai vậy ta!?"
Cô MC cũng nhiệt tình tường thuật trực tiếp.
"Vậy thì, tiếp theo, chúng ta hãy cùng xem tình hình của 'Eromanga-sensei Cũ', người đã bị thách đấu!"
Dù dễ hiểu đến đâu thì cũng đừng có thêm chữ "cũ" vào chứ! Cứ như thể đã thua rồi ấy!
Video trên màn hình lớn chuyển sang của "Eromanga-sensei".
Một "cửa sổ nhỏ" bật lên, lần này là cận cảnh Eromanga-sensei.
"Mọi người đều biết, đây là Eromanga-sensei."
Giọng cũng được thay đổi bằng máy.
"Riêng ngày hôm nay, tôi sẽ không nói rằng 'tôi không biết người có cái tên đáng xấu hổ đó'. Đồ giả mạo khốn kiếp kia, hãy chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ chứng minh mình mới là 'hàng thật' trong trận đấu này!"
*Eromanga-sensei cũ lol!* *Ổn không vậy lol!* *Lần trước đã thua rồi mà lol!*
*Tớ tin là Eromanga-sensei sẽ thắng!*
──Không khí bình luận thì có vẻ hơi bị lép vế một chút. Mà, cũng phải thôi, lần trước đã thua một lần rồi.
Đây có thể coi là một phản ứng tự nhiên. Thậm chí không hoàn toàn bị ghẻ lạnh cũng là nhờ Eromanga-sensei đã có được lượng fan trung thành từ các buổi livestream vẽ trước đây.
Nếu trong tình huống mà khán giả được nhận thức rõ ràng về "trận đấu nghiêm túc mà nếu thua thì sự nghiệp họa sĩ sẽ kết thúc", thì chắc chắn lượng fan ủng hộ Eromanga-sensei sẽ còn tăng lên rất nhiều. Em gái mình được yêu thích đến mức đó đó.
Nhưng mà── thế thì sẽ không còn là một trận đấu công bằng nữa.
Và đó cũng không phải là điều Eromanga-sensei mong muốn.
"Lần trước, tôi hoàn toàn thua cuộc. Nhưng lần này, sẽ không còn như trước nữa. Mà thôi── bớt ba hoa chích chòe đi, chỉ một lời thôi."
Eromanga-sensei hắng giọng một tiếng, rồi tuyên bố:
"Ta sẽ vẽ một cô gái vừa gợi cảm vừa đáng yêu hết nấc! Mọi người hãy cùng chờ đón nhé!"
"U...oa...aaaa...ooo...!!!"
Dù chỉ là bình luận, nhưng cứ như thể một làn sóng cổ vũ dữ dội đang vang vọng đâu đó.
Khi bình luận của cả hai bên đã xuất hiện đầy đủ, hai người trong cuộc thi chợt im lặng, bắt đầu tập trung cao độ vào công việc. Ngay cả Eromanga-sensei, người vốn thường xuyên vừa trò chuyện vui vẻ vừa livestream vẽ tranh, lần này cũng tạo ra một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, chăm chú đưa bút.
Những ô cửa sổ nhỏ chiếu cảnh hai người đang vẽ bỗng biến mất, màn hình canvas chính được phóng lớn toàn bộ.
"Vâng, xin cảm ơn hai vị đã thể hiện tinh thần quyết tâm mạnh mẽ! Có vẻ như khán giả đang liên tục gửi về những bình luận ủng hộ ạ!"
Chị MC xen lời vào đúng lúc.
"Giờ thì, hãy cùng tôi nhắc lại luật thi đấu nhé! Eromanga-sensei, và Eromanga-sensei Great – hai vị sẽ cùng vẽ một bức minh họa 'mỹ thiếu nữ' theo chủ đề tự do của riêng mình! Sau đó, năm vị giám khảo của chúng ta sẽ cùng so sánh hai bức minh họa đã hoàn thành, và đánh giá dựa trên tiêu chí: 'Cô gái của ai đáng yêu hơn'!"
Tiêu chí đánh giá – "Người vẽ được cô gái đáng yêu hơn sẽ giành chiến thắng".
Đây quả là một cách phân định thắng thua rõ ràng, xứng đáng với một trận đấu đặt cược bút danh Eromanga-sensei.
"Thắng cuộc sẽ được quyết định bằng phiếu đa số của năm vị giám khảo!"
Chị MC giơ ba ngón tay lên.
"Nói cách khác, ai giành được ba phiếu sẽ thắng! Và người chiến thắng sẽ được chính thức trao quyền sử dụng bút danh huyền thoại 'Eromanga-sensei'!"
Nhân tiện, lúc này có rất nhiều bình luận trôi qua với nội dung "không cần đâu lol".
Hiểu được cảm xúc của khán giả, nhưng đối với hai người đang tranh tài thì đây lại là một chuyện cực kỳ quan trọng đó nha!
Và thế là, cuộc thi vẽ đã bắt đầu…
Điều kỳ lạ là cả hai lại vẽ cùng một nhân vật như thể đã hẹn trước. Đó là nữ chính trong tác phẩm mới nhất "Em gái đáng yêu nhất thế giới" của Izumi Masamune.
Great dường như đang vẽ theo phong cách của Eromanga-sensei chứ không phải phong cách gốc của mình. Ngay cả tư thế cũng giống hệt bức tranh bìa tập một.
"...Đúng là tài thật."
Alm-sensei vốn thường vẽ những cô gái có thân hình đầy đặn, vậy mà lại có thể tái hiện phong cách khác hẳn bản thân mình đến mức này.
À phải rồi, hình như người này còn vẽ cả tranh và manga nữa nhỉ?
Tôi không rành về hội họa, nhưng việc bắt chước văn phong tiểu thuyết cũng là một kỹ thuật vô cùng khó khăn. Bắt chước tranh của người khác rồi thắng chính họ – điều này khó khăn và đáng sợ đến nhường nào, tôi cũng có thể hình dung ra được.
Không nghi ngờ gì nữa, Sagiri – hay Eromanga-sensei – đang đối mặt với một đối thủ mạnh nhất.
Trong một "ô cửa sổ nhỏ" mới mở ở góc canvas, Great vừa vẽ vừa nói:
"Fufufu... Này, 'Eromanga-sensei giả mạo' kia, ta hỏi ngươi một điều... Ngươi nghĩ tại sao bây giờ ta mới đến khiêu chiến với ngươi?"
...Tên này... đang nói gì vậy...?
"Ta đã biết đến sự tồn tại của 'kẻ giả mạo' từ rất lâu rồi đấy? Chính xác là ba năm trước – từ khi ngươi ra mắt với tư cách là một họa sĩ minh họa. Thế nhưng, ngươi nghĩ tại sao ta không làm vậy lúc đó, mà lại đến gây sự bây giờ?"
Thêm một "ô cửa sổ nhỏ" nữa mở ra, Eromanga-sensei xuất hiện.
"Ba năm trước, vẫn còn có 'Thầy'... ở đó mà."
"Cái đó cũng đúng," Great đáp.
"Hồi đó ta chỉ nghĩ 'Haizzz, tội nghiệp thật khi lại phải kế thừa cái bút danh đáng xấu hổ đó'. ...Thế nhưng, 'Sư phụ' đã không còn nữa... vậy mà ngươi vẫn tiếp tục sử dụng bút danh đó. Đặt ta sang một bên mà nói, ta không thích điều đó... đó cũng là một lý do. Như ta đã nói lần trước."
—Không đời nào ta để ngươi dễ dàng sở hữu đâu! Dù có là con gái của sư phụ đi chăng nữa!
"Ta còn một lý do quan trọng nữa."
Một lý do khác khiến Alm khiêu chiến với Eromanga-sensei với tư cách là Eromanga-sensei Great.
"...Này Elf, có thật vậy không?"
Tôi khẽ hỏi Elf, kẻ địch đang ngồi cạnh mình, Elf ngây người nghiêng đầu.
"...Lần đầu tiên tôi nghe đấy. Với lại, tôi chỉ là người hợp tác dàn xếp cuộc thi thôi, thật ra tôi cũng không biết rõ lý do vì sao Alm-chan lại quyết tâm 'đánh bại' Eromanga-sensei đến vậy đâu."
"Cái gì, là đối tác công việc, bạn thân, lại còn là đồng phạm lần này mà không biết sao...!"
Lần trước, Elf từng nói "đã nghe Alm kể rõ mọi chuyện", nên tôi cứ nghĩ Elf đã nắm rõ mọi tình tiết, nhưng hóa ra không phải vậy.
"Cái 'Thần Nhãn God Eye' lợi hại của cô đâu rồi?"
"Thật ra... tôi và Alm-chan đã cãi nhau suốt... mới làm lành gần đây thôi."
"Ể... thật vậy sao?"
Trông chẳng giống chút nào cả. Cô ấy có nói là đã cãi nhau về chất lượng minh họa – nhưng đó cũng chỉ là kiểu "cãi vã yêu đương" thôi mà.
"Thì cũng là... cãi nhau một trận lớn... Trong thời gian chúng tôi xa cách, chúng tôi không liên lạc gì ngoài công việc cả – thế nên, tôi không rõ trong mấy tháng qua Alm-chan đã nghĩ gì. Xin lỗi nha."
"...Ưm."
"'Lý do Alm-chan chậm trễ gây sự với Eromanga-sensei' có lẽ là vì 'tôi và cô ấy đang cãi nhau, nên không có ai dàn xếp cuộc thi được' – tôi nghĩ vậy đó..."
Elf nói, "Cứ thấy sao mà nó lệch lạc, thiếu thiếu gì đó."
Dù là một cách diễn đạt mơ hồ, nhưng tôi cũng có cảm giác tương tự.
Tôi thắc mắc về "lý do cãi nhau" giữa Elf và Alm, nhưng không cần hỏi.
Great cười thầm trong chiếc mặt nạ, như cố kìm nén cơn giận.
"Lý do tại sao lần này ta lại cố tình bắt chước tranh của ngươi để khiêu chiến là – để dễ dàng phân định thắng thua. Khi vẽ cùng một nhân vật, cùng một phong cách để cạnh tranh, thắng bại sẽ rõ ràng trước mặt giám khảo – đó mới là điều quan trọng. Cực kỳ, cực kỳ quan trọng."
—A, tôi chợt nhận ra.
"Sag... Eromanga-sensei, ta thật sự muốn đánh bại ngươi. Ta muốn giật chiếc mặt nạ của ngươi xuống, phơi bày gương mặt thật của ngươi. Ta muốn chứng minh ở đây rằng những gì ngươi có thể vẽ, ta cũng có thể vẽ được... Tài năng, kinh nghiệm, và kỹ năng! Ta đã vẽ liên tục từ khi còn biết nhận thức, lâu hơn ngươi nhiều, nên ta mới là người ở đẳng cấp cao hơn!"
Alm không giải thích thêm nữa.
Thế nhưng, tôi có thể cảm nhận được. Chỉ có tôi, nên tôi mới hiểu ngay lập tức.
Alm cần phải chứng minh mình vượt trội hơn Eromanga-sensei – chứng minh với ai.
—Tôi sẽ nhờ Eromanga-sensei vẽ minh họa cho tác phẩm tiếp theo của mình!
—Họa sĩ minh họa thiên tài xinh đẹp Alm-chan, người từng là đối tác của tôi, cũng sẽ vẽ những bức tranh khỏa thân cực kỳ kích thích – nhưng đáng tiếc là không thể sánh bằng Eromanga-sensei!
—Tôi mê mẩn minh họa của Eromanga-sensei! Có thể nói là yêu rồi!
Đây là những lời Elf đã nói khi lần đầu gặp tôi.
"Elf... Rốt cuộc kẻ chủ mưu là cô sao!"
"...Ơ, có vẻ như... là vậy thật."
Chính Elf cũng không hề hay biết, cô ấy đang toát mồ hôi lạnh.
Ngay cả "Thần Nhãn God Eye" đầy tự hào của cô ấy cũng không thể "nhìn thấy" chính mình.
"Thế thì, lý do các cô cãi nhau lớn cũng là vì chuyện này phải không?"
"Hừ, trả lời đúng rồi đấy."
Cô ấy khoanh tay làm mặt kiêu ngạo. Tôi có khen gì đâu.
"Cái đó tôi đâu có ý nói 'sẽ không làm việc với Alm-chan nữa đâu'... nhưng cô ấy lại 'vẫn không chấp nhận', nên hồi đó chúng tôi đã cãi nhau. Phải mất mấy tháng mới làm lành đó. ...Làm việc với nhiều họa sĩ minh họa khác nhau thì là chuyện bình thường đối với một nhà văn light novel mà nhỉ. Tưởng đã chấp nhận rồi mà hóa ra vẫn còn để bụng. Thật tình, Alm-chan rõ ràng là một người có kinh nghiệm, vậy mà lại trẻ con—À không. Thậm chí tôi có nên cảm thấy vinh dự không nhỉ? Hừm... Chết rồi, chắc là tôi vui đấy."
Elf đỏ mặt, ngượng ngùng.
Dù cô ấy mới là kẻ chủ mưu.
Nói cách khác, Alm tức giận vì Elf đã hết lời khen ngợi tranh của Eromanga-sensei và nói rằng từ nay sẽ làm việc với Eromanga-sensei.
Tất nhiên, lý do "không đời nào trao bút danh của Sư phụ cho không" mà cô ấy nói lần trước cũng là thật lòng.
Nhưng đó không phải là tất cả.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ đó là một động cơ kém cỏi. Tôi cũng nghĩ đó là một sự ghen tỵ xấu xí.
Nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ cảm xúc đó đến tận xương tủy.
Thật kỳ lạ, Alm đang chiến đấu trong một tình huống rất giống với tôi – người đã cố gắng hết sức chỉ vì một ý niệm duy nhất: "không để Elf bị Eromanga-sensei cướp mất".
"Tuyệt đối không thua", "mình mới là người xứng đáng với cô ấy" – sự chấp niệm gần như oán niệm đó, tôi có thể "đồng cảm" đến nhói lòng.
Kẻ thù không đội trời chung của tôi lúc đó, có lẽ chính là Sagiri đối với Alm.
Hãy giải thích lại tình hình một lần nữa.
Trên sân khấu, năm giám khảo, bao gồm cả tôi và Elf, đang ngồi xếp hàng.
Ngay bên cạnh, chị MC đang đứng cầm mic.
Trước mặt chúng tôi là một màn hình lớn, liên tục chiếu đoạn video giống hệt những gì khán giả đang xem livestream.
Hiện tại, trên màn hình lớn đang lần lượt chiếu những bức minh họa đang được vẽ dở.
Đó là khung hình hiển thị canvas mà Eromanga-sensei và Eromanga-sensei Great đang làm việc.
Bây giờ, minh họa của Eromanga-sensei đang được phóng lớn toàn màn hình.
Và ở góc màn hình, có hai cửa sổ nhỏ được mở ra, không che lấp minh họa, chiếu cận cảnh Eromanga-sensei và Eromanga-sensei Great.
Giống như các cửa sổ nhỏ (Wipe) trong các chương trình tạp kỹ.
Ngay lúc này, "động cơ chiến đấu" của Eromanga-sensei Great vừa được tiết lộ...
Eromanga-sensei, bị đối thủ trút giận một cách dữ dội, không hề đáp trả bằng những lời lẽ gay gắt, mà lại bình thản bắt đầu:
"Thật ra mà nói,"
"Lúc tôi thua trong cuộc thi vẽ đó... tôi không hề thấy hối tiếc."
"────"
Great dường như nín thở. Tôi cũng bất ngờ. Bởi vì tôi không nghĩ Eromanga-sensei lại nói ra những lời có vẻ yếu lòng như vậy ngay trong trận đấu.
"Cảm xúc khi nhìn thấy một bức tranh thật sự tuyệt vời chỉ có thể là sự tôn kính từ tận đáy lòng thôi. Có người vẽ đẹp hơn mình, đối với tôi mà nói, đó là một điều đáng mừng – chứ không có sự ác ý nào như hối tiếc hay muốn đánh bại cả. Chỉ có thiện cảm thôi. Bởi vì tôi rất thích những người vẽ tranh dễ thương. ...À mà, việc cố tình bắt chước tranh của tôi thì cũng hơi khó chịu một chút thôi. Chỉ có thế."
Eromanga-sensei nói, có lẽ tất cả những người vẽ tranh đều như vậy.
Không biết nữa. Tôi nghĩ trong giới họa sĩ minh họa cũng có những người như Elf, rất vui vẻ cạnh tranh thắng thua bằng tác phẩm của mình.
Thế nhưng... Sagiri có lẽ không vẽ tranh để cạnh tranh với ai.
"Với lại... tôi thấy hoài niệm. ...Rất vui."
"Vì tôi cảm thấy như mình vừa gặp lại 'Thầy', người đã dạy tôi vẽ, sau một thời gian dài."
".............................."
...Cô ấy đã cảm nhận như vậy sao.
Mẹ của Sagiri… chính là người họa sĩ minh họa đời đầu mang bút danh "Eromanga-sensei", người vẽ tranh bằng cùng một kỹ năng điêu luyện.
Có lẽ nào… cô ấy đã rất vui khi gặp lại tôi?
Vậy à… phải rồi, lẽ ra phải thế.
"Lúc đó, tôi nghĩ rằng nếu có ai đó xứng đáng hơn tôi, thì có lẽ tôi nên nhường lại bút danh này… Dù không có cái tên này, tôi vẫn có thể thực hiện được ước mơ của mình… như vậy có lẽ cũng tốt."
Giọng điệu vừa nam vừa nữ, lẫn lộn vào nhau.
Eromanga-sensei vừa chậm rãi nói, vừa cẩn thận tô màu cho bức tranh.
"Nhưng cuối cùng, tôi quyết định không từ bỏ."
Không còn là những nét bút nhanh nhẹn, hoa lệ như mọi khi.
Cũng không phải là những đường cọ mạnh mẽ, cuồng nhiệt như khi tôi được chứng kiến trong căn nhà nhôm ấy.
"Tôi tuyệt đối không thể thua cuộc được."
Tôi không nhìn thấy màn hình, cũng không thấy những ngón tay của Sagiri đang di chuyển.
Thế nhưng… tôi vẫn cảm nhận được một tình cảm dịu dàng đang lan tỏa.
"Cô ấy bảo tôi phải thắng."
Một ngọn lửa đấu chí bùng cháy, sục sôi trong tim.
"Tôi đã đáp lời, 'Cứ giao cho em'."
…Sagiri…
Đừng làm vậy mà… tôi… tôi đang phát sóng trực tiếp đấy…
…chút nữa là tôi khóc mất thôi.
"Vậy nên hôm nay, người chiến thắng sẽ là tôi."
Không hề có một chút yếu đuối nào.
Đó là một giọng nói bình tĩnh, tự tin.
"Ra vậy. Được thôi… vậy thì cứ thử xem!"
Nghe vậy, Aluminum lộ vẻ thích thú, bắt đầu điên cuồng tô màu cho bức tranh của mình.
Bức tranh của Great thế chỗ cho hình minh họa của Eromanga-sensei, hiện lên trên màn hình lớn.
Một tác phẩm, không hề thua kém, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn so với lần cô ta đánh bại Sagiri trước đây, đang dần hoàn thiện.
Và rồi…
"Xong rồi."
"Hoàn thành."
Cuối cùng, cả hai bức tranh đều đã hoàn tất.
"Kính thưa quý vị khán giả, xin lỗi vì đã để quý vị chờ đợi quá lâu! Bức tranh mỹ thiếu nữ dùng để quyết đấu, cuối cùng, cuối cùng… đã hoàn thành từ cả hai phía!"
Người dẫn chương trình khoa trương vung tay, tuyên bố.
Thực ra, trong khoảng mười phút trước khi hoàn thành, để tăng hiệu ứng cho màn "lộ diện", ban tổ chức đã cố tình giấu kín những bức tranh đang dang dở, không cho khán giả (bao gồm cả giám khảo và MC) nhìn thấy, mà thay vào đó là những cuộc trò chuyện giữa các thành viên chính thức và khách mời.
Tiếng nhạc nền vui nhộn trong trường quay bỗng tắt ngấm, thay vào đó là một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
"Và bây giờ, chúng ta hãy cùng chiêm ngưỡng những bức tranh mỹ thiếu nữ của hai người theo thứ tự nhé!"
"Đầu tiên, xin mời bức tranh của người thách đấu, Eromanga-sensei Great! Xin mời!"
*Soạt*
Aluminum… Bức họa về một nữ chính do Eromanga-sensei Great vẽ, hiện lên trên màn hình lớn.
Chắc hẳn, người vẽ, cũng như khán giả, đều đang nhìn thấy cùng một thứ.
"Khụ… khụ…"
MC và toàn bộ ban giám khảo đều đồng loạt nín thở.
Dòng bình luận vẫn đang cuồn cuộn bỗng im bặt, một sự im lặng bất thường bao trùm cả trường quay.
"Tuyệt, tuyệt vời quá! Thật, thật là tuyệt vời! Một bức tranh vô cùng xuất sắc! Tôi, tôi thực sự đã cạn lời mất rồi! Á… có lẽ nào mắt tôi bị ảo giác chăng! Cứ như là… bức tranh đang phát sáng vậy!"
Cô MC vừa nãy còn huyên thuyên không ngớt, giờ đây run rẩy cả người, hét lên vào micro.
"Đây chính là tuyệt kỹ tối thượng của Eromanga-sensei đời đầu 'Eromanga Quang Tuyến'! Không phụ sự kỳ vọng của khán giả, hôm nay nó lại một lần nữa bùng nổ! Eromanga-sensei G! Đúng là Eromanga-sensei G! Cô ấy đã cho chúng ta thấy bằng chứng cho thấy mình xứng đáng kế thừa bút danh huyền thoại này! Khụ… khụ!"
Còn bị sặc nữa chứ.
Cô nàng này cố gắng quá rồi.
"………………"
Tôi một lần nữa, chăm chú nhìn lên màn hình lớn.
Sagiri… Một bức tranh có phong cách vẽ giống hệt với Eromanga-sensei, và cùng bố cục với bìa tập một của tác phẩm mới nhất của tôi và Eromanga-sensei "Em Gái Dễ Thương Nhất Thế Giới",
Đó là một bức vẽ về "cô em gái" – nữ chính của tác phẩm.
Đây cũng là một cuộc so tài xem ai có thể vẽ ra một "cô em gái dễ thương" hơn… đại loại là thế.
"…!"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, tôi đã nghĩ rằng mình không có cơ hội thắng.
Một bức chân dung lay động trái tim người xem, lấy chất liệu từ thứ tình cảm đơn phương, nồng cháy như lửa.
Một "tuyệt chiêu" khiến người ta đem lòng yêu mến cô gái được vẽ.
Eromanga-sensei không thể vẽ ra một bức tranh nào tuyệt vời hơn thế được.
Cho dù cô ấy có được kế thừa tuyệt kỹ ấy, thì… chỉ thế thôi là không đủ.
Bởi vì…
Chính tôi, người viết nên câu chuyện, lại cảm thấy bức tranh mà Great vừa vẽ còn "tốt" hơn cả bìa tập một "chính chủ".
Tôi, cộng sự của Eromanga-sensei, đã thừa nhận điều đó tận đáy lòng.
Một cảm xúc vô cùng phức tạp. Lòng tôi chỉ thấy quặn thắt.
Trong lúc tôi ôm chặt lấy ngực trái, cắn chặt môi, thì…
"Tôi suýt chút nữa đã quên mất một điều."
Great lên tiếng. Một "cửa sổ nhỏ" hiện lên trên màn hình, cho thấy hình ảnh của một họa sĩ minh họa với chiếc mặt nạ đen.
"‘Eromanga Quang Tuyến phiên bản chưa hoàn thiện’ mà ta sử dụng, có những điều kiện sử dụng khá khắt khe đấy nhé… Không phải cái gì cũng có thể vẽ được đâu. Không phải bức tranh nào cũng có thể ‘dồn hết tâm huyết’ vào được. Nói một cách đơn giản thì, nó chỉ có tác dụng với những thứ đúng gu của ta thôi… nghĩa là…"
Great chỉ thẳng vào tôi.
"Thầy Izumi Masamune. Ta là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu đấy. 'Em Gái Dễ Thương Nhất Thế Giới'… tập một hay kinh khủng! Ta đã cảm động đến phát khóc luôn ấy! Cộng sự của ta cũng vẽ những cô nàng siêu cấp đáng yêu, nhưng nếu xét về sức hút nhân vật thì con bé này cũng không hề thua kém đâu nhé! Thậm chí có chỗ còn nhỉnh hơn ấy chứ! Thật đấy… ta mê tít con bé này rồi! Thậm chí có thể nói là yêu luôn ấy chứ!"
Đó có lẽ là lời khen cao nhất mà Great… Aluminum có thể dành cho tôi.
…………Cô ấy đã nói những lời đó một cách chân thành.
Cô ấy thực sự đã đọc tác phẩm của tôi một cách thích thú… và đó là lý do cô ấy có thể vẽ nó bằng cả trái tim… Đó là lý do cô ấy có thể sử dụng "tuyệt kỹ mạnh nhất của giới sáng tạo" mà cô ấy vẫn nhắc tới.
"Grừ… cái con Aluminum đáng ghét này…"
Khuôn mặt ghen tị ra mặt của Elf-sensei ngồi cạnh tôi chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Biểu cảm của Aluminum… Great, bị chiếc mặt nạ che khuất, nên tôi không thể thấy được.
"Chính vì thế, sau khi xem tranh minh họa của 'Sekaimo', ta đã nghĩ thế này. Nếu là ta, ta có thể 'dồn hết tâm huyết' vào để vẽ nó dễ thương hơn nữa…"
"────"
Nhìn tôi đang há hốc mồm vì kinh ngạc, Great kết luận.
"Kể từ hôm nay, ta sẽ là 'Eromanga-sensei'. Rất vui được hợp tác, cộng sự."
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chuyện đó thực sự có thể xảy ra.
Tôi cúi gằm mặt, cắn chặt môi.
"Tiếp theo, xin mời bức tranh của Eromanga-sensei! Khoảnh khắc quyết định cuối cùng đang đến gần!"
Chỉ một lát nữa thôi, bức tranh của Eromanga-sensei sẽ được hiển thị… và trận đấu sẽ có kết quả.
Nếu Great thắng… Aluminum sẽ trở thành Eromanga-sensei "thật sự", và cô ấy sẽ vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết của tôi.
Cô ta luôn khẳng định như vậy.
Cùng với ý nghĩ rằng điều đó là không thể chấp nhận được, một cảm xúc vui sướng mơ hồ cũng trào dâng trong lòng tôi.
Bởi vì nếu tiểu thuyết của tôi có được những hình minh họa tốt hơn… thì đó là một điều đáng mừng đối với tôi.
Sự hấp dẫn của light novel chỉ thực sự được tạo ra khi tiểu thuyết và hình minh họa hòa quyện vào nhau.
Tôi không thể phủ nhận được cảm xúc này.
Nếu nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu tôi đã nhận ra điều đó.
Vì vậy, vào lúc đó…
Tôi đã ước "hãy thắng đi".
Nhưng…
"Sao lại mặt mày như đưa đám thế hả, đồ ngốc."
Tôi nghe thấy giọng nói của người cộng sự.
Ngước mắt lên, từ trong màn hình, một chiếc mặt nạ quen thuộc đang nhìn tôi.
Vì đang đeo mặt nạ, nên tôi không thể biết được biểu cảm của cô ấy.
"Hahaha, chẳng lẽ cậu nghĩ là tôi sẽ thua sao?"
Vì giọng nói đã qua xử lý bằng máy, nên tôi thậm chí không thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.
"Ừ thì, dù sao thì con bé đó cũng là em gái, là đồ đệ, lại còn là một người kỳ cựu, có kỹ năng và kiến thức tốt hơn, lại còn đa tài đa nghệ nữa, đã từng áp đảo tôi một lần rồi… Hơn nữa, con bé còn là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của thầy Izumi, dồn hết tâm huyết để vẽ cô em gái. Phong cách vẽ thì giống hệt tôi… Bức tranh lần này còn được hoàn thiện một cách tuyệt vời hơn lần trước. Tôi hiểu rằng cậu lo lắng vì nghĩ rằng như thế này thì không có cửa thắng… Nhưng mà,"
Dù tôi không nhìn thấy biểu cảm… nhưng.
"Chẳng phải tôi đã bảo cậu cứ giao cho tôi rồi sao?"
Tôi đã thấy một nụ cười hiền dịu.
"Hãy tin tôi đi. Tôi sẽ thắng cho cậu xem."
Trong cái tình huống này, tôi lại bật cười.
Cứ như là nhân vật chính, người hùng, đang nói với nữ chính… một câu thoại quyết định.
"Tại sao tôi lại dám khẳng định như vậy ư? Hahaha… đương nhiên là bởi vì…"
Người hùng tuyệt vời nhất trên thế giới, người hùng của tôi, giơ thẳng ngón trỏ lên.
"Điều quyết định thắng thua chỉ có một."
"Không ai có thể vẽ cô nhóc này dễ thương hơn tôi đâu."
"Vừa rồi! Toàn bộ phiếu bầu đã kết thúc! Người chiến thắng là…………người chiến thắng là──────"
"Người chiến thắng là Eromanga-sensei!"