Tôi là Izumi Masamune, học sinh năm hai cấp ba, mười sáu tuổi.
Tôi vừa đi học, vừa viết light novel, đúng kiểu nhà văn bán chuyên vậy.
Bút danh của tôi là Izumi Masamune.
Vì nhiều chuyện xảy ra, tôi đã sống cùng cô em gái ru rú trong nhà được hai năm rồi.
Cuộc sống ấy đã có một thay đổi lớn vào một năm trước.
Khi ấy, tôi đã biết được "bí mật giấu kín" của em gái mình.
Người họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của tôi, "Eromanga Sensei".
Không ai khác, chính là cô em gái tôi – Izumi Sagiri.
… Chà, đại khái là thế.
Cơ hội để kể lại phần tóm tắt quen thuộc này, xem ra cũng chẳng còn nhiều nữa.
Câu chuyện của tôi và em gái đã qua giai đoạn gay cấn nhất, giờ chỉ còn chờ một kết thúc viên mãn mà thôi────…………
Lúc bấy giờ, tôi đã nghĩ như vậy.
Chắc chắn là cái kết đã cận kề. Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, là "Câu chuyện của tôi và Sagiri" thì có lẽ──nó sẽ kết thúc một cách êm đềm, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng mà.
Đây là "câu chuyện của chúng tôi".
Và trong "câu chuyện của chúng tôi", Yamada Elf sẽ xuất hiện.
Cô ta kỳ quặc, ngông cuồng, lúc nào cũng như một khối năng lượng khổng lồ. Và cô ta sẽ không bao giờ cho phép một diễn biến êm ả, bình lặng nào xảy ra.
Đúng vậy.
Lần này──
Câu chuyện sẽ bắt đầu từ khoảnh khắc cô ấy mang theo "Kế hoạch lật ngược tình thế" và xuất hiện.
“Masamune! Sagiri! Đợi lâu rồi phải không── Bây giờ là lúc nhân vật chính xuất hiện đây!”
Trong phòng Sagiri, một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên.
Trên ban công mở toang, một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang đứng đó.
Đó chính là Yamada Elf.
Bạn thân của tôi và Sagiri, đối thủ "không đội trời chung" của chúng tôi── nói tóm lại là một cô gái mà chỉ bằng một câu, e rằng chẳng thể nào lột tả hết.
Cô ta, kẻ đã phá đám nụ hôn đầu của tôi và Sagiri ngay trước khi nó kịp diễn ra, chẳng chút ăn năn mà ưỡn ngực, làm ra vẻ hiên ngang.
“Chính ta đây, đã đến để lật ngược thế cờ!”
Một lời tuyên bố chiến thắng quá đỗi hùng hồn đã khiến chúng tôi cứng họng trong giây lát.
Chật vật lắm, tôi mới thốt ra được:
“Ể, Elf… cô… cô… ưm…!”
Chỉ có một âm thanh rời rạc, không thành lời.
Elf nhếch mép, cười nham hiểm:
“Khụ khụ khụ… Biểu cảm hay lắm, Masamune! Sagiri! Chắc các người đang nghĩ là ‘chỉ một chút nữa thôi là đã có thể hôn nhau rồi──’ phải không?”
“Đâu… đâu có chuyện đó!”
Sagiri đỏ bừng mặt, chối lia lịa.
“Hơn… hơn nữa… cô đến đây làm gì thế, Elf-chan!”
“Ta đã nói rồi mà. Ta đến đây là để lật ngược thế cờ đấy nhé♪”
Cô ta tự tin khoanh tay, “Hừm”, một tiếng.
Elf khom lưng, dí sát mặt về phía chúng tôi, những người đang ngồi bệt dưới đất.
“Masamune và Sagiri. Hai người đã chính thức hẹn hò, đã hứa hôn, và Muramasa-chan thì sau khi dốc hết sức mình để đánh cược cũng đã chịu thua hoàn toàn rồi.”
Nhe răng, cô ta cười khúc khích.
“Nếu đây là một bộ rom-com light novel thì cái thân này, Yamada Elf-chan đây, làm gì còn cơ hội chiến thắng nữa. Dù là một cô gái siêu cấp dễ thương, xinh đẹp, kiên cường và tuyệt vời nhất trần đời, cũng chỉ đành trở thành nữ phụ thất bại đáng thương thôi. Sagiri sẽ nghiễm nhiên thắng cuộc, và câu chuyện kết thúc. Chắc độc giả nào cũng nghĩ thế phải không?”
“Ưm… lại nói mấy chuyện kỳ lạ rồi.”
Sagiri phụng phịu, phồng má lên.
Elf tất nhiên biết rằng cuộc đối thoại chẳng ăn nhập gì với nhau.
Cô ta quay thẳng mặt về phía Sagiri, tiếp tục không chút bận tâm.
“Nếu bây giờ ta thắng, các người có thấy siêu thú vị không?”
“Chẳng thấy chút nào.”
“Thử xem nhé, ‘Tập phim đảo ngược của Yamada Elf-chan chiến thắng!’ thì sao?”
“Gu tiêu đề quá cũ kỹ rồi.”
“Đơn giản mà rõ ràng, một vòng lại thấy rất ngầu đó chứ.”
“Chẳng ai vui vẻ gì với cuộc lật kèo đâu. Cứ theo đúng lối mòn là hay nhất.”
Sagiri bò bằng bốn chân, chắn giữa tôi và Elf.
Tôi không muốn ví von như vậy, nhưng tư thế của cô ấy trông y hệt một mèo mẹ đang bảo vệ mèo con.
“Anh hai là của em. Em sẽ không nhường cho bất kỳ ai đâu.”
Sagiri làm động tác "xua đuổi" về phía Elf, như muốn nói "cút đi".
“Đúng là cô vẫn độc chiếm như ngày nào. Khụ khụ khụ, được yêu thương đến vậy cơ à, Masamune♪”
“Phải không? Tôi đúng là người hạnh phúc mà.”
“… Đấy, chỉ có Masamune mới có thể mặt dày trả lời như thế. Đúng là một cặp đôi kiên cố như tường đồng vách sắt. Hừm, đúng là ghen tị quá đi.”
Nói rồi, Elf dang rộng hai tay, lắc đầu.
Sagiri nheo mắt, hỏi Elf, người đang tỏ vẻ đầy tự tin.
“… Cô định lật ngược thế cờ bằng cách nào?”
“Vậy mà cô lại chẳng hề lơ là chút nào.”
“Sao có thể lơ là được. Anh hai là của em, yêu em nhất, nhưng…”
Ka-a-a… Sagiri nói với vẻ ngượng ngùng.
Nghe vậy, ngay cả tôi cũng thấy mặt mình nóng bừng lên.
Sagiri ngước nhìn Elf với ánh mắt kiên định:
“Em nhất định sẽ không lơ là Elf-chan và Muramasa-chan đâu.”
“Đúng thế. Khụ khụ khụ, ta thích cái sự cảnh giác đó. Điều đó có nghĩa là cô xem ta là ‘đối thủ’ mà. Trong tình huống tưởng chừng như đã thắng chắc mười mươi, lại kiên cố như thế này── cô vẫn nghĩ rằng ta có thể lật ngược thế cờ phải không, Sagiri?”
“…………………………”
“…………………………”
Cả hai im lặng nhìn nhau.
Trong khi Sagiri trừng mắt dữ dội, Elf lại mỉm cười dịu dàng.
Một bức tranh tương phản đến lạ lùng.
Cuối cùng, Elf nháy một mắt, nói.
“Này, Masamune. Đối với ta, viết light novel giống như chơi game vậy── ta đã từng nói thế phải không?”
“À, hồi mới gặp nhau.”
Hồi đó, tôi và cô ấy đã bất đồng ý kiến về cách làm việc── và tôi đã nghĩ cô ta đúng là một kẻ đáng ghét.
“Hoài niệm thật.”
“… Ừm, đúng thế.”
Bây giờ, tôi và Elf, chắc chắn đang cùng hình dung về một cảnh tượng tương tự.
Cô ta khúc khích cười, để lộ vẻ tinh quái:
“Đúng vậy! Viết light novel rất giống chơi game! Đặc biệt, rom-com thì chính là một trò chơi xếp hình! Cái này ta cũng từng nói trước đây phải không?”
“Đã nghe rồi. Nhưng chưa nghe lý do.”
“Masamune! Để vị tiền bối vĩ đại này chỉ cho! Yếu tố then chốt của rom-com là! Mối quan hệ giữa các nhân vật đã được sắp đặt sẽ biến động một cách đầy kịch tính!”
Elf ưỡn ngực, giơ ngón trỏ lên, tự hào tuyên bố.
Thái độ đó y hệt như những lúc cô ta lớn tiếng "lên lớp" cho tôi – một nhà văn hậu bối.
Chuyện này hoàn toàn không phải là thứ để chen ngang một cách thô bạo vào cảnh hôn của người khác mà nói đâu.
Nhưng đúng là Elf.
“Là tác giả, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ để tạo ra các mối liên kết, xây dựng tác phẩm, và vào đúng thời điểm, kích hoạt một ‘quả bom’ vào những chỗ trọng yếu. Khi đó── mối quan hệ sẽ thay đổi ngay lập tức! Chẳng hạn, rung động với một hậu bối có ấn tượng ban đầu tồi tệ nhất, hoặc một bạn học mới chuyển trường đột nhiên trở thành người đặc biệt, hay hiểu lầm giữa anh em bất hòa được hóa giải một chút── từ ‘mối quan hệ tồi tệ nhất’ sẽ biến thành ‘tình huống thú vị nhất’ – thành một sự đảo ngược. Giống như kích hoạt một chuỗi liên kết lớn trong game xếp hình vậy. Cảm giác đó thật là SƯỚNG VÔ CÙNG!”
Cô ta chính là loại người như thế đấy.
“Ta cũng vậy! Độc giả cũng vậy! Cả hai bên đều CỰC KỲ HẤP DẪN!”
Chính cái điểm này của cô ấy──
“Hừm.”
Giọng nói của Sagiri khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo như bị lưỡi dao kề vào gáy.
“Vậy, cô định lật ngược thế cờ bằng cách nào?”
“Một câu hỏi hay, Sagiri!”
Đối với Sagiri đang trừng mắt tức tối, Elf vẫn trả lời với thái độ thân thiện.
Sagiri, người đã khá tức giận, tôi có thể cảm nhận cô bé đang dần dần nguôi ngoai.
Dù có làm những chuyện kỳ quặc đến mấy, bạn cũng chẳng thể ghét Yamada Elf thật lòng được.
Cô ta chính là loại con gái như vậy.
“Rom-com rất giống trò chơi xếp hình── ta nghĩ, tình yêu ngoài đời thực cũng vậy. Tình yêu chính là việc thay đổi các mối quan hệ theo ý muốn của bản thân mà.”
“Em và anh hai không phải nhân vật trong light novel. Sẽ không hành động theo ý muốn của tác giả đâu.”
“Nhân vật light novel làm gì có chuyện hành động theo ý tác giả chứ?”
Vậy nên nó mới giống nhau đó – Elf nói.
“Trong tình yêu ngoài đời thực, ta cũng sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, để sắp xếp các mảnh ghép. Sao cho nó kết nối đến tương lai tốt đẹp nhất mà ta hình dung.”
“Ý cô là… tương lai mà Elf-chan thắng em và kết hôn với anh hai à?”
“Cho đến gần đây thì ta vẫn nghĩ vậy. Nhưng── bây giờ thì khác rồi. Cướp Masamune từ tay Sagiri, biến cậu ấy thành của mình── rồi kết hôn, sống hạnh phúc. Điều đó, có gì đó sai sai thì phải── ta cảm thấy nó không phải là tương lai tốt đẹp nhất mà ta mong muốn.”
Cô ta đặt ngón tay cong lên môi, lẩm bẩm.
“Xếp hình, nếu không xây dựng thiết kế và lắp ghép từ nền tảng vững chắc, sẽ không tạo ra được thứ gì tốt cả. Ta phải tự mình hiểu rõ ‘tương lai tốt đẹp nhất mà ta mong muốn’. Chỉ khi đó, ta mới có thể suy nghĩ ‘mình phải làm gì để đạt được điều đó’.”
Giống hệt như sáng tạo vậy, cô ta nháy mắt.
Sagiri thúc giục với ánh mắt nghi ngờ.
“Rồi sao nữa?”
“Nghe đây? Những việc ta đã quyết định phải làm, để lật ngược thế cờ.”
Tôi và Sagiri nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Thật là một câu chuyện kỳ lạ. Cảm giác vô cùng khó tả.
Bởi vì sắp tới, chúng tôi sẽ nghe “kế sách chia rẽ tôi và Sagiri” vậy mà…
Tại sao chúng tôi lại mong chờ xem Elf sẽ thốt ra những lời kỳ quặc nào chứ?
“Bí sách đảo ngược tình thế số một của Yamada Elf-chan──”
Và rồi, cô ta nói:
“Ta sẽ rèn luyện Sagiri trở thành một cô gái siêu cấp dễ thương và quyến rũ!”
Nghe thấy “bí sách” mà Elf nói ra, chúng tôi bối rối, lại nhìn nhau một lần nữa.
Sau đó, chúng tôi quay lại nhìn Elf đang khoanh tay với vẻ ta đây, và…
“? ??? … Ý cô là sao?”
Sagiri hỏi. Elf nhận được câu hỏi hiển nhiên đó, bèn bắt đầu giải thích với vẻ mặt đắc ý.
“Khụ khụ… Vẻ mặt không hiểu gì cả phải không? Đúng vậy, bây giờ, hai người đang nghĩ thế này──”
“Sagiri đã là cô gái dễ thương nhất thế giới rồi, cô định làm gì nữa?”
“──Này, cái tên cuồng em gái kia! Đừng có chen vào lời thoại không đúng kịch bản đó! Làm lại từ đầu đi!”
Elf xua tay lia lịa, như muốn nói ‘cái vừa rồi coi như không có!’
Khụ khụ, cô ta ho khan một tiếng, rồi lặp lại câu nói trước đó.
“Đúng vậy, bây giờ, hai người đang nghĩ thế này── tại sao Elf lại cần biến Sagiri trở nên dễ thương hơn để lật ngược thế cờ. Làm như thế Elf chẳng phải sẽ càng bất lợi hơn sao── phải không!”
Những câu hỏi mà Elf tự đưa ra đã diễn đạt chính xác suy nghĩ trong lòng tôi và Sagiri.
Cô ta nở một nụ cười như thể giáo viên.
“Ta đã nói là xếp hình rồi phải không? Tất cả là để tạo ra con đường chiến thắng. Con đường dẫn đến tương lai tốt đẹp nhất của ta. Tạm thời bất lợi là chuyện đương nhiên── à, không phải. Đúng thế── đó chính là điều ta mong muốn!”
“Tương lai tốt đẹp nhất mà Elf-chan nói là gì?”
“Hì hì, tò mò à? Chắc chắn là tò mò rồi phải không? Các người tò mò lắm đúng không?”
Sagiri có vẻ khó chịu khi Elf cứ dí mặt lại gần.
Elf đặt ngón tay lên môi, nháy mắt.
“Vẫn là bí mật! Nhưng nó sẽ không tệ đối với Sagiri đâu!”
“… Em có linh cảm chẳng lành rồi.”
Sagiri nheo mắt nhìn Elf.
“Ôi, cô chẳng tin tưởng gì ta cả nhỉ.”
Cô ta làm một động tác khoa trương, vỗ nhẹ vào ngực mình.
“Yamada Elf này, đối với bạn thân là cô, đã từng làm điều gì khiến cô không thích bao giờ chưa?”
“Rất nhiều rồi.”
“Ể! Thật sao!?”
"Trước đây, Elf-chan từng châm ngòi cho Ero-manga sensei G nhôm-chan, khiến tôi rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm."
"…Có chuyện đó nữa cơ à."
Nghe đáp ngay tắp lự, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Elf.
"Dù tôi đã bảo 'dừng lại đi' nhưng cậu ấy cứ chui vào phòng tôi từ ban công suốt."
"Có chuyện đó nữa cơ à!"
Đừng có nói thì quá khứ thế, hôm nay cậu vừa làm xong còn gì.
"…Elf-chan lúc nào cũng gây rắc rối mà chẳng hề ác ý, thật là phiền phức…"
"Đúng vậy! Xin lỗi nha! Về cơ bản thì tớ đâu có làm gì bạn bè ghét đâu!"
Con bé này xin lỗi mà cứ như ta đây là sao.
Nói thật thì, Sa-giri cũng nên khóa chặt cửa ban công một cách triệt để mới phải.
Elf lảng sang chuyện khác một cách ngang ngược, nói: "Vậy nên,"
"Tớ sẽ giúp Sa-giri trở nên siêu cấp đáng yêu!"
"Tớ chẳng hiểu gì cả… Mà cậu nghĩ tớ sẽ đồng ý chắc? Lỡ anh hai bị cậu cướp mất thì sao?"
"Ừ! Tớ nghĩ là cậu sẽ đồng ý. – Vì Sa-giri và Masamune cũng tò mò về bí kíp của tớ mà, đúng không? Cảm thấy có vẻ thú vị lắm đúng không, đúng không?"
"………………"
Tôi và Sa-giri đồng loạt im lặng.
Vì trúng phóc tim đen rồi.
Hơn nữa, Elf còn khẳng định chắc nịch rằng "không có gì xấu cho Sa-giri cả".
Vậy thì chắc là vậy thôi. Hiện tại cái mưu đồ gì đó mà Elf đang ấp ủ tuy đáng ngờ và kỳ quái đến mức không thể tả… nhưng dù thế, nó cũng không phải là thứ sẽ mang lại bất hạnh cho tôi hay Sa-giri.
Tôi tự nhiên tin như vậy.
Chắc hẳn Sa-giri cũng nghĩ giống tôi.
"Cụ thể thì, cậu định làm gì?"
Sa-giri thúc giục để tiếp tục câu chuyện.
"Ồ, nhập cuộc rồi nhỉ."
"Không phải. Tớ chỉ nghe thử xem thôi."
"Hi hi, thế là đủ rồi. Đầu tiên là vầy nè – từ hôm nay tớ sẽ ngủ lại phòng này luôn!"
"Hả?" "Cái gì?"
Tôi và Sa-giri trợn mắt trước tuyên bố bất ngờ của Elf.
"Ngủ lại nhà này hả? Đó… là bí kíp của cậu à?"
"Hơi khác một chút đó. Không phải 'nhà này', mà là ngủ lại 'phòng này' cơ."
"Vậy… ý là?"
"Ý là 'sống chung với Sa-giri' ở đây đó."
"Tớ chẳng hiểu gì cả! Sao lại thành ra thế hả!?"
Tôi cũng nghĩ y chang như Sa-giri. Cái bí kíp của Elf là "làm cho Sa-giri đáng yêu" đã là một điều khó hiểu rồi, mà cái biện pháp cụ thể cho việc đó lại là "sống chung với Sa-giri"…?"
Khó hiểu gấp đôi luôn á!
Dù chúng tôi nhao nhao lên, Elf vẫn nói cứ như đã lường trước phản ứng này:
"Nghe cho hết đã chớ. – Masamune, chẳng phải anh đã từng nói rồi sao? 'Sa-giri đã là người đáng yêu nhất thế giới rồi, còn định làm gì nữa?' Đó, câu trả lời là đây."
Elf chỉ tay thẳng vào Sa-giri một cách dứt khoát và tuyên bố:
"Tóm lại là 'nâng cao nữ tính'!"
"O, ồ…!"
Sa-giri lần đầu tiên tỏ vẻ ngưỡng mộ trước cái mục tiêu mà Elf vừa đặt ra.
Con bé đang nhoài người ra phía trước với vẻ hết sức tò mò.
"Hừm, có vẻ như Sa-giri cũng biết mình có vấn đề này nhỉ. …Đúng là Sa-giri đáng yêu thật. Dù không bằng tớ, nhưng trong số những người tớ từng gặp thì có thể nói là một nguyên liệu vượt trội đấy."
"Phản đối!"
"Rồi rồi cái đồ cuồng em gái kia, im lặng giùm cái. Ý kiến của anh quan trọng nhưng hiện tại tui không có hỏi."
"…………"
"Tui tiếp tục nói nha. Sa-giri đáng yêu, lại là nguyên liệu tuyệt vời, nhưng – không hoàn hảo như Masamune nói đâu. Một người con gái tốt không chỉ có vẻ ngoài mà nội tâm cũng phải đẹp nữa – giống như tui nè!"
"Phản đối! Tui thấy nội tâm của Sa-giri là tuyệt vời nhất luôn!"
"Anh hai! Đừng có nói mấy cái đó nữa mà!"
Sa-giri đỏ mặt tía tai đấm vào đầu gối tôi.
Nhìn cảnh đó, giữa hai hàng lông mày của Elf nhíu lại.
"Hai người kia làm ơn đừng có cắt ngang câu chuyện của tui hoài được không. Nói lại lần nữa nè! Tui nói đến nội tâm của Sa-giri, không chỉ là tính cách mà còn bao gồm cả sự quan tâm và kỹ năng của một người con gái nữa. Cái mà ở Nhật người ta gọi là 'nữ tính' đó."
Nữ tính… Ra là nữ tính à.
Tôi xin phép không đi sâu vào vấn đề này, nhưng đây là một từ đang trở nên khó sử dụng dạo gần đây.
Tôi nghĩ nó là một từ hay mang sắc thái dịu dàng mà.
Ngược lại với nội tâm đầy cân nhắc của tôi,
"Đúng vậy – là nữ tính đó! Sa-giri! Cậu thiếu nữ tính trầm trọng luôn!"
Elf cứ lặp đi lặp lại từ 'nữ tính' như thể thách thức ai vậy.
Bị chỉ trích trúng tim đen, Sa-giri mở to mắt ra một cách đáng yêu rồi lắp bắp: "Ưm…" vẻ sợ hãi.
Chắc là con bé tự nhận thức được điều đó.
Nhưng,
"Phản đối! Phản đối kịch liệt! Gần đây Sa-giri tràn đầy nữ tính và tính mẫu tử! Vì em ấy đã học nấu ăn và làm việc nhà, và còn làm giúp tôi nữa!"
"Tớ biết chứ. Masamune dạy em ấy đúng không? Nhưng mà, nói vậy chứ, chẳng lẽ nữ tính của em ấy cao hơn bạn trai sao?"
"Ưưư…"
Sa-giri càng bị tổn thương hơn. Con bé ngửa người ra phía sau cứ như bị đâm một nhát dao vào tim vậy.
"Được bạn trai dạy cho việc nhà và nấu ăn, rồi làm được một chút – dù vậy, nữ tính vẫn không cao bằng bạn trai. Bản chất NEET bao năm qua vẫn không thay đổi chút nào. Hơn nữa, cô bé xinh đẹp sống ở phòng bên cạnh lại là một nữ thần siêu cấp có chỉ số nữ tính ở mức SSSSS Quintuple Rank. …Con gái như vậy có ổn không vậy?"
"Ổn chứ sao! Em ấy siêu cấp đáng yêu mà!"
"Anh hai im đi!"
"Tuân lệnh!"
Tôi ngồi ngay ngắn lại. Sa-giri nghiến răng ken két lườm Elf.
"Tớ, tớ cũng nghĩ là không ổn…"
"Đúng rồi đó! Nên mới có tớ nè! Tớ, Yamada Elf, một mỹ thiếu nữ có nữ tính số một thế giới, sẽ rèn luyện cậu thành một thiếu nữ ưu tú! – Bằng cách ngủ lại phòng này!"
"…Việc ngủ lại có ý nghĩa gì?"
"Thứ nhất, tớ có thể chỉ bảo đến tận giây phút đi ngủ vào buổi tối. Thứ hai, tớ có thể tạm thời ngăn cản việc hai người ân ái với nhau."
"Ê! Thành thật quá rồi đó!"
"Thứ ba! Lần trước hai người lén tớ tổ chức tiệc ngủ phải không! Xấu tính ghê! Phải rủ tớ chơi cùng nữa chứ!"
"…Sao cái lý do thứ ba nghe có vẻ tràn đầy cảm xúc vậy?"
Lý do chính chắc là cái đó chứ gì.
"Thứ tư, vì đây là một bí mật, một dấu hiệu cho bí kíp của tớ. Hãy nhớ kỹ chỗ quan trọng này nha. Đoán xem nó là gì cũng vui lắm đó♪"
"Tự mình nói luôn hả."
Tôi buông một tiếng thở dài ngán ngẩm.
Có vẻ như câu chuyện của Elf đã tạm kết thúc, nên tôi thử suy nghĩ một chút như lời khuyên của cậu ấy.
Về cái gọi là "Bí kíp đảo ngược tình thế số một của Yamada Elf-chan".
Cậu ấy đã nói rằng "Tớ sẽ rèn luyện Sa-giri thành một cô gái siêu cấp đáng yêu và quyến rũ!", nhưng sau khi nghe đến đây thì rốt cuộc tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.
Việc làm cho Sa-giri đáng yêu hơn thì có liên quan gì đến bí kíp đảo ngược tình thế.
Nó sẽ trở thành bàn đạp cho "tương lai mà Elf mong muốn" bằng cách nào.
Ngược lại, chẳng phải nó sẽ chỉ gây bất lợi thôi sao…
Mọi thứ đều là một dấu hỏi chấm to đùng.
Bảo tôi đoán thì tôi cũng chịu thua thôi.
Sau này, nếu bí kíp số hai, số ba… được tiết lộ thì liệu tôi có hiểu ra không…
Ở thời điểm hiện tại… tôi chỉ cảm thấy như Elf đang cố gắng bù đắp cho việc "đã bỏ lỡ cơ hội làm thân với Sa-giri" vì bị cảm lạnh lần trước. Thật ra nếu cậu ấy nói thẳng ra như vậy thì tôi còn hiểu hơn.
Mặc kệ tôi đang chìm trong suy nghĩ, Elf lên tiếng:
"Vậy thì sao, Sa-giri? Từ hôm nay, cậu có muốn sống chung với tớ không?"
"Ừm… ừm. Tớ nên làm gì đây…"
Có vẻ như Sa-giri đang hết sức do dự. Chỉ riêng việc "do dự" về chuyện sống chung phòng với bạn bè thôi đã là một bước tiến không thể tin được so với Sa-giri trước đây rồi.
Đây là một dấu hiệu tốt phải không nhỉ.
"Nếu chỉ một ngày thì được thôi… nhưng cậu định ngủ lại mấy ngày lận mà?"
"Tớ tính là vậy đó."
"Nếu có bạn bè ngủ lại thì sẽ cản trở công việc của tớ."
"Nói thẳng quá vậy!"
"Với lại, tớ hơi lo lắng nữa. Cái đó… tớ chưa từng làm bao giờ cả."
"Chẳng phải trước đây tớ và Muramasa đã từng ngủ lại mấy đêm rồi sao?"
"Nhưng mà, lúc đó mỗi người một phòng mà."
"Đúng ha. Nếu ngủ chung phòng thì chắc chắn sẽ vui hơn nhiều đó."
"Ừm… vậy, vậy ha."
Sa-giri gật đầu chắc chắn.
"Cái đó… chắc, chắc là… vậy đó."
Chắc chắn là con bé đang nhớ lại "buổi tiệc ngủ" vừa diễn ra gần đây. Tôi có thể thấy con bé đang mỉm cười khe khẽ.
Elf nhìn Sa-giri rất kỹ.
Sau đó, cậu ấy lựa lời và nói:
"Tất nhiên là tớ sẽ không làm phiền công việc của cậu đâu – nếu cậu thấy mệt mỏi thì tớ sẽ dọn ra ngay. Cậu không cần phải khách sáo gì hết. Vì tớ sống ở phòng bên cạnh mà."
"Ưm… vậy thì, chắc là ổn thôi."
Con bé gật đầu.
"Quyết định vậy nha! Hi hi, tớ đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch vui vẻ rồi đó!"
Cứ như vậy –
Elf lại một lần nữa ngủ lại nhà tôi.
Lần này, là ở chung phòng với Sa-giri.
Ừm…
Dù nghĩ thế nào thì chuyện này cũng có lợi cho Sa-giri, nên tôi không xen vào.
Nhưng Yamada Elf đang ấp ủ bí kíp để chiếm lấy Izumi Masamune…
Mà sao cái nước cờ đầu tiên lại như thể muốn loại tôi ra ngoài vậy trời.
Ngày hôm sau –
"Masamune! Sa-giri! Tớ đến rồi nè!"
Từ sáng sớm Elf đã đến.
Tôi và Sa-giri đang định chuẩn bị bữa sáng nên ra đón Elf ở cửa.
"Chào buổi sáng, Elf-chan."
"Chào buổi sáng! Sa-giri! Tớ mang bánh sandwich đến nè. Ăn cùng nhau nha."
Elf giơ cái giỏ lên và nháy mắt tinh nghịch. Cậu ấy nhìn thấy chúng tôi đang mặc tạp dề nên hỏi:
"À, hai người làm xong bữa sáng rồi à?"
"Chưa, tụi tớ định làm bây giờ đây."
"Vậy à. Vậy thì tốt quá. Hôm qua tớ quên mất nên đến sớm là đúng đắn rồi."
Elf cởi giày một cách thuần thục và bước vào nhà.
Dù chỉ từng sống chung một thời gian, nhưng cậu ấy đã quen thuộc cứ như người nhà vậy.
Nếu cậu ấy ngủ lại vài ngày, thì hiện tại nhà tôi sẽ có bốn người, bao gồm cả Kyouka-san.
"Sa-giri, gọi Kyouka-san xuống đi. Tớ đi pha trà."
"Anh hai, đã ăn bánh mì rồi thì cấm uống trà xanh nha."
"Biết rồi, vậy trà houjicha thì sao ha."
"…Anh chẳng hiểu gì cả. Phần của tụi em thì phải là nước ép hoặc trà gì đó mới đúng."
Có vẻ như đây sẽ là một bữa sáng nhộn nhịp đây.
Tôi, Sa-giri, Elf, Kyouka-san.
Ở bàn ăn có đầy đủ các thành viên trong gia đình,
"Nào, mở to mắt ra xem đây! Đây là bữa sáng theo phong cách nhà Izumi – Bánh tiên!"
Elf mở nắp giỏ ra cứ như một đầu bếp trong manga vậy.
Thứ xuất hiện là những chiếc bánh mì được trang trí đầy màu sắc. Fairy bread là một món ăn cực kỳ đơn giản, chỉ cần phết bơ hoặc sốt ngọt lên bánh mì sandwich rồi rắc cốm lên là xong.
"Đây là món tủ của mẹ… mẹ tớ."
Bánh tiên là món tủ…
…Tôi có một linh cảm không hay… chắc là đúng vậy đó.
"Nhưng mà, chỉ ăn thế này thôi thì không cân bằng dinh dưỡng. Nên tớ đã thêm bánh mì sandwich rau củ và bày trí thành bảy sắc cầu vồng. Chắc chắn đã bao quát hết sở thích của cả gia đình rồi đó. Mời mọi người dùng bữa ạ."
"""""Xin mời dùng bữa!"""""
Cả ba người đồng thanh.
Tôi với tay lấy chiếc bánh sandwich rau củ đầu tiên và cắn một miếng.
"Sao, Masamune…?"
"Đúng là cậu có khác"
Tôi uống một ngụm trà houjicha rồi đưa ra cảm nhận.
"Nó thực sự đã trở thành bữa sáng của nhà Izumi rồi."
"Hê hê, tuyệt vời đúng không?"
Elf nở một nụ cười rạng rỡ và siết chặt tay thành hình nắm đấm.
Tôi xin được giải thích.
「Sagiri ấy hả, con bé không ăn nếu dùng quá nhiều dầu ăn, hay quá nhiều một loại gia vị cụ thể nào đó, lại còn kén chọn đủ thứ và ăn thì ít tí tẹo, nên nấu nướng cho con bé khó lắm đó nha.」
「Đúng đúng! Chính xác là thế! Hồi trước ở chung, tôi đã thấm thía rồi đây này!」
「Tại tôi là người sành ăn mà. Một kẻ hikikomori với vị giác tinh tế bẩm sinh đây.」
Cái này mà tự nói ra à.
「Nói thật nhé, vị giác của Sagiri nhạy bén kinh khủng ấy chứ. Cho dù có băm nhuyễn cà rốt ra nó vẫn phát hiện mà không ăn đâu. Phiền phức như trẻ con cai sữa vậy. Với kiểu "khóa chân khóa tay" như thế này, Masamune mà ngày nào cũng xoay sở nấu được ba bữa, mỗi bữa một món khác nhau, lại còn chỉ dùng nguyên liệu mua ở siêu thị gần nhà, đúng là siêu nhân!」
「Đâu có, tôi cũng mất cả năm trời mới có thể nấu được những món Sagiri ăn sạch sành sanh đó chứ.」
Mặc dù tôi đã giải thích cho Elf nghe khi bọn tôi sống chung, nhưng việc Elf giờ đã có thể nấu được những món ăn phù hợp với khẩu vị của Sagiri còn khiến tôi bất ngờ hơn. Thật tình, với tư cách là người chịu trách nhiệm bếp núc của nhà Izumi, tôi cảm thấy như mình thua cuộc rồi.
「Là một đầu bếp, tay nghề của tôi đạt đến trình độ chuyên nghiệp lận mà, có gì mà anh phải nghĩ mình thua cuộc chứ. Chẳng phải anh cũng là một ông nội trợ hạng nhất sao, cứ tự tin lên đi!」
「Đúng là cô đọc thấu lòng tôi mà… Elf à…」
Mặc dù tôi không nói ra, nhưng cuộc đối thoại vẫn diễn ra trôi chảy cứ như thể tôi đã nói rồi vậy.
「Hì hì, vì tôi đã nhìn Masamune rất kỹ đó mà.」
「……………………」
Tôi mỉm cười nhìn Elf. Lúc đó, Sagiri bỗng “À!” lên một tiếng thật to.
「Thì ra là Elf-chan! Cô định dùng đồ ăn ngon để chiếm dạ dày của anh trai đúng không! Không thể lơ là được!」
「Giờ này mới nói gì vậy chứ. Kế hoạch đó đã được tiến hành suốt hơn nửa năm nay rồi!」
Và đừng quên đón đọc bộ manga ngoại truyện của đại sư phụ Yamada Elf nhé~
Elf vừa nói vừa tạo dáng dễ thương, thêm vào một màn quảng cáo meta.
「Hơn nữa, tôi muốn nghe nhận xét của Sagiri cơ. Sao nào? Tôi đã cố tình nêm nếm theo ý con bé đó.」
「Món Elf-chan nấu thì ngon khỏi bàn rồi, chưa ăn cũng biết. Nhưng mà, dù sao thì vẫn không thể thắng được anh trai đâ—」
Chỉ vừa cắn một miếng bánh sandwich rau củ, Sagiri đã 「Ưm—!?」, rồi má ửng hồng, ngửa người ra sau.
「Ngon quá! Ngon ngang với anh trai nấu luôn!」
「Vậy thì tốt rồi!」
Elf nở một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa vừa hé.
「Khà khà khà~ Sagiri, vừa nãy con bé cố tình ăn cái bánh sandwich cà rốt mà mình ghét để tiện chê bai phải không hả?」
「Bị lộ rồi sao.」
「Vậy mà vẫn thấy ngon đúng không nào? Hí hí hí hí… Giờ đây! Tôi đang tràn đầy cảm giác chinh phục mạnh mẽ đây!」
「Khụ khụ… Sao lại thấy mình thua cuộc nhỉ…」
「Dù có giấu cà rốt kiểu gì thì con bé vẫn phát hiện ra, nên tôi quyết định đưa nó ra mặt trận luôn, đánh trực diện để làm sao cho con bé thấy ngon miệng. Thay vì dùng nhiều gia vị, tôi đã kết hợp nhiều loại rau củ khác nhau để tạo nên hương vị trọn vẹn.」
「Đưa tôi công thức đi.」
Nhận xét của tôi chỉ có thế thôi. Bất cứ ông nội trợ nào có con ghét cà rốt cũng sẽ nói như vậy mà thôi.
「Rồi rồi, lát tôi đưa cho. Thật ra có một ít nguyên liệu cao cấp trộn vào đó, nên có lẽ hơi khó dùng cho bữa ăn hàng ngày. Tôi sẽ đưa kèm cả công thức thay thế, anh cứ tự điều chỉnh nhé.」
「Cảm ơn cô.」
Lúc đó, Kyoka-san, người nãy giờ vẫn im lặng dùng bữa, lên tiếng:
「Yamada-san!」
「Dạ, dạ?」
Đến cả Elf cũng bị áp lực từ Kyoka-san làm cho phản ứng yếu ớt đi.
Kyoka-san là một người phụ nữ mà cảm xúc bên trong không liên kết với biểu cảm hay giọng nói. Tôi đã bắt đầu hiểu đôi chút về cô ấy rồi… Từ giọng nói đáng sợ vừa rồi, tôi cảm nhận được sự nghiêm túc và kính trọng.
「Cô có thể dạy tôi nấu ăn không?」
「Hả?」
「…Nếu tôi có thể nấu những món khiến lũ trẻ vui vẻ, tôi nghĩ mình có thể giảm bớt gánh nặng cho Masamune-kun rất nhiều.」
「Học từ Masamune thì… À, ra là không ổn à.」
「Vâng, để giảm gánh nặng cho cậu ấy mà lại bắt cậu ấy chịu gánh nặng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.」
「Nếu vậy thì được thôi. Dù sao thì thỉnh thoảng tôi vẫn dạy Sagiri mà, có thêm một học trò cũng chẳng sao. Kể từ bây giờ, bữa sáng, chúng ta sẽ cùng nhau nấu ăn, hội chị em nhà Izumi.」
「Tôi xin cảm ơn.」
Kyoka-san bày tỏ lòng biết ơn không chỉ bằng giọng nói, biểu cảm mà còn qua cả cử chỉ.
「Sagiri con bé có đồng ý không?」
「Ừm. Em muốn mở rộng thực đơn của mình.」
Dường như với tình hình này, tôi sẽ không được tham gia chuẩn bị bữa sáng một thời gian nữa rồi.
Trong lòng tôi vừa biết ơn, vừa vui mừng, lại pha chút cô đơn, một cảm giác thật phức tạp.
Bữa ăn vừa kết thúc, Kyoka-san đã nhanh chóng ra ngoài, dù hôm nay là Chủ nhật.
Thường thì dạo gần đây, tôi và Sagiri sẽ chia nhau làm việc nhà, rồi tôi bắt đầu làm việc ở phòng khách.
Nhưng hôm nay, vì có Elf tham gia, nên việc dọn dẹp và giặt giũ đã được giải quyết nhanh chóng.
Hiện tại, Elf vẫn đang kè kè bên Sagiri, có vẻ như đang hướng dẫn con bé cách gấp quần áo.
Cảnh hai cô gái ngồi xếp bằng ngay ngắn trong phòng, cùng nhau gấp quần áo trông như hai chị em thân thiết, thật đáng yêu và ấm lòng.
—Kiểu gì… Hôm nay Elf cũng dính lấy Sagiri suốt nhỉ.
Trong lòng tôi bỗng hơi… mơ hồ… dấy lên một cảm giác gì đó.
「Ồ, Masamune—hay là anh đang ghen đó hả?」
Bị hỏi đúng lúc nên tôi giật mình.
Quay đầu lại, tôi thấy Elf đang nhìn mình, lấy tay che miệng cười khúc khích.
「Hai người hòa thuận thì tôi ghen cái gì chứ?」
Mặc dù lời nói ngược lại, nhưng tôi lại gật đầu cái rụp, cảm thấy hơi tự ghét bản thân một chút.
Suy nghĩ lại, tôi quyết định thành thật thừa nhận. Tôi vỗ nhẹ vào đầu mình.
「Cái, không… có lẽ vậy thật. Ưm… mình đúng là đồ tồi mà.」
「Đâu có gì đâu~ Chẳng phải đó là cảm xúc bình thường sao? Khi người mình thân thiết lại thân thiết với người khác, ai mà chẳng thấy mơ hồ. Chỉ là—hí hí, tôi hơi tò mò là anh đang ghen với ai cơ.」
Tất nhiên rồi… Chắc là tôi ghen vì "Sagiri" "chỉ nói chuyện với Elf hơn là với tôi" ấy mà.
… Đúng không nhỉ?
「Thế à? Không phải là cả hai sao?」
「…………………………」
Tôi đâu có nói ra…
Tôi im lặng càu nhàu, nhưng đối với cô nàng này thì có lẽ vô nghĩa.
「Á!」
Sagiri đột nhiên la lớn.
「Thì ra là Elf-chan! Cô cố ý tỏ ra thân thiết với tôi như thế để làm cho anh trai ghen đúng không! Không thể lơ là được!」
「Hì hì hì, anh nghĩ sao nào~」
Elf cười đùa giỡn. Sagiri phồng má lên tỏ vẻ giận dỗi nhưng—
Hai đứa này, nhìn càng ngày càng thân thiết hơn đấy.
Khi công việc buổi sáng kết thúc, Elf về nhà một lúc rồi quay lại, đẩy theo một cái vali lớn. Tôi ra tận cửa đón cô ấy, vừa giúp mang đồ vào vừa hỏi:
「Cái gì vậy?」
「Quần áo và đủ thứ khác nữa.」
「Không phải là quá nhiều sao?」
Chính cô nàng cũng nói rồi mà, nhà cô ấy ngay bên cạnh thôi.
Dù là đồ dùng cá nhân lặt vặt hay quần áo, lẽ ra chẳng có nhiều thứ phải mang theo đến thế.
「Cứ từ từ, rồi anh sẽ biết thôi.」
Elf khúc khích cười, đôi mắt ranh mãnh.
Dường như cô nàng lại đang âm mưu gì đó.
Tôi cũng tò mò bên trong vali là gì, nhưng nếu Elf đã nói "rồi sẽ biết" thì cứ chờ vậy.
Cô ấy ngước nhìn lên cầu thang, nói:
「Đi nào, Masamune. Anh giúp tôi mang lên phòng chúng ta nhé.」
「Rồi rồi.」
Thật đúng kiểu ra lệnh cho người khác.
Tôi cảm thấy như mình vừa trở thành quản gia của một cô tiểu thư vậy.
Tôi nhấc chiếc vali bằng cả hai tay, cẩn thận đi lên cầu thang.
Elf cũng theo sau tôi.
Tôi mang đồ đến trước cửa phòng Sagiri và nhẹ nhàng đặt xuống.
「Hự, hự… Nặng phết đấy chứ.」
「Anh vất vả rồi. Chủ nhân có muốn một nụ hôn thưởng không?」
Elf chu môi, làm động tác hôn gió.
Tôi cố tình nói bằng giọng cộc lốc:
「…Thôi, tôi xin miễn.」
「Ôi dào. …Anh đã do dự một thoáng đúng không?」
「Đâu! Đâu có do dự!」
Khốn kiếp! Chọc ghẹo tôi hả!
「Thôi, tôi! Tôi xuống dưới làm việc đây! Chuyện Sagiri, nhờ cô đấy nhé!」
Tôi như bị thứ gì đó xua đuổi, vội vàng cắm đầu chạy xuống cầu thang.
***
—Tiếng bước chân của Masamune dần xa.
Tôi—Izumi Sagiri, nhẹ nhàng mở cửa phòng mình, nói với cô bạn đang cười tủm tỉm, vui vẻ:
「Mừ… Elf-chan có vẻ vui ghê ha.」
「Ừm, rất vui là đằng khác. Cả việc con bé cứ ghen tị như thế này nữa.」
「Sở thích của cô tệ thật.」
「Sao? Gương mặt một cô gái đang ghen rất quyến rũ đó—độc giả của tôi thích mê luôn.」
「Độc giả của Elf-chan thì chắc toàn mấy tên otaku truyện lãng mạn hài hước, sở thích cũng tệ y chang thôi.」
「Này! Dừng ngay việc nói xấu năm triệu người hâm mộ yêu mến tôi lại đi! Con bé hôm nay sao mà đanh đá thế không biết!」
「Là tại Elf-chan. …Tại cô… đã làm mấy trò kỳ quặc với… của tôi…」
Khi tôi quay mặt đi, Elf-chan dùng ngón tay chọc vào má tôi đang phồng lên.
「Gì cơ? Tôi không nghe rõ. Con bé nói lại xem nào.」
「Tại Elf-chan đã quyến rũ, quyến rũ bạn trai của tôi nên tôi mới giận đó! Masamune là của tôi, cô không được ve vãn hay chọc ghẹo anh ấy!」
「Đó, nói được rồi đấy thôi. Tôi sẽ không xin lỗi đâu, nhưng bù lại, chúng ta hãy chơi một ‘trò chơi làm cho con bé vui vẻ trở lại’ nhé.」
Dù muốn dù không, tôi nghĩ câu "đổ nước vào rổ tre" là sinh ra để dành cho Elf-chan.
Đành vậy, tôi hỏi, tuân theo ý đồ của cô ấy.
「…Cái gì thế?」
「Hưm hưm, một trò chơi mà con bé nhất định sẽ thích mê cho coi.」
「…Tôi có công việc cần làm vào buổi sáng nên không thể chơi với Elf-chan nhiều được… nhưng dù sao cũng hỏi thử.」
Vì tôi ngửi thấy mùi của một trò chơi đen tối nào đó, nên cứ phải tỏ ra—chỉ là tỏ ra—không hứng thú thôi!
Tôi dồn toàn lực lắng tai nghe.
Không phải tôi đen tối gì đâu, nhưng nếu là bạn bè đề nghị thì đành chịu.
Ít nhất, cũng nên nghe thử một lần.
Elf-chan nhẹ nhàng vỗ vào chiếc vali lớn.
「Tôi đã nói sẽ giúp Sagiri trở nên đáng yêu hơn rồi đúng không? Chính tôi đây sẽ phối đồ cho con bé, giúp con bé lột xác hoàn toàn!」
…Không phải trò chơi đen tối cho lắm.
Haizzz…
Sự hào hứng đen tối của tôi tụt dốc thảm hại, nhưng theo một nghĩa khác thì cũng khá thú vị.
「Ưm…? Chẳng lẽ, thứ bên trong đó là…」
「Là quần áo tôi mang đến để Sagiri mặc đó! Hãy chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ bắt con bé thay thử đủ thứ. Đương nhiên nếu con bé thích bộ nào thì tôi sẽ tặng luôn!」
「…Không được, không thể nhận đâu.」
Chắc chắn là Elf-chan đã chuẩn bị toàn đồ đắt tiền.
「Đây là quần áo tôi chuẩn bị vì tôi muốn mà, nên con bé cứ thoải mái nhận đi! Nhất định sẽ rất hợp với con bé! Tôi cũng rất muốn nhìn thấy mà!」
「…Dù cô có nói vậy thì…」
Nhận một món quà đắt tiền từ bạn bè đâu phải là chuyện dễ dàng.
Dù có là người bạn cực kỳ thân thiết đi nữa, vẫn vậy.
Chắc vì Elf-chan và cả gia đình cô ấy đều giàu có, nên cô ấy không hiểu được điều đó.
Nói sao nhỉ… Cô ấy không có "óc bình dân" chút nào.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, tôi rất muốn những bộ quần áo mà Elf-chan đã chuẩn bị cho tôi.
Muốn lắm lắm luôn.
Giờ sao đây…
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đề nghị:
「Ưưm… Vậy thì, trao đổi thì sao?」
「Ý con bé là đổi lại việc nhận quà của tôi, Sagiri sẽ tặng tôi một thứ gì đó hả?」
「Ừm.」
Tôi khẽ gật đầu. Elf-chan giả vờ suy nghĩ rồi nói:
「Ví dụ như, đổi lấy quyền hẹn hò với Masamune thì sao?」
"Không phải đâu. Thôi đi, rõ ràng là cậu nói cố tình đấy chứ!"
"Khì khì."
"Mình cũng sẽ tặng quần áo cho Elf. Thế nên, đổi đồ với nhau nhé!"
Tự mình thấy, đây đúng là một ý hay.
Thế này vừa không phải ngại ngùng với người ta, vừa có thể cho Elf mặc những bộ đồ mình yêu thích. Nếu thuận lợi, còn có thể tranh thủ phác thảo nữa chứ.
Một kế hoạch hoàn hảo.
"Hề hề" – tôi tủm tỉm cười.
Ngay lập tức, Elf hơi rụt rè nói:
"Dù tớ hiểu rõ mồn một cậu đang nghĩ gì, nhưng... 'đổi đồ ngay lập chế'... là ý cậu phải không? Giờ làm gì có đồ mà đổi? Quần áo của Sa-gi-ri, tớ mặc làm sao vừa."
"Vì mông của Elf lớn hơn mình mà."
"Bớt ngay cái kiểu thao túng thông tin đáng ghét đó đi nhé! Ngực! Là chuyện cái ngực! Ngực tớ lớn hơn cậu chứ gì!"
"Đâu, đâu có đâu."
Một cuộc cãi vã vô nghĩa cứ thế tiếp diễn...
Cuối cùng, tôi bất lực nhún vai.
Phù, Elf thật là... cứ không chịu thừa nhận sự thật gì cả.
"Dù sao đi nữa... đồ thì có."
Rồi tôi chỉ tay sang căn phòng bên cạnh.
Và thế là── tôi dẫn Elf đi ngay sang phòng kế bên.
"À, phải rồi, còn chỗ này nữa chứ."
"Đúng rồi."
Thật ra, đây là lần thứ hai Elf được vào căn phòng này.
Căn phòng mà anh trai tôi vẫn gọi là "căn phòng không mở" của Izumi Sa-gi-ri. Kế bên nó chất đầy quần áo của tôi.
Ngoài những món tôi tự mua (trên mạng chẳng hạn), còn có cả "những bộ đồ mẹ định mặc cho tôi" hay "trang phục cosplay" mà mẹ để lại.
Đương nhiên, lúc ấy mẹ cũng không thể nào đoán trước được tôi sẽ lớn đến mức nào.
Vậy nên── nghe hơi lạ lùng nhưng trong đó có đủ loại kích cỡ quần áo.
Cha mẹ đúng là hay ngốc nghếch đến lạ khi nói đến chuyện con cái.
Chắc chắn, mẹ muốn mặc đồ cho tôi── đôi khi là cosplay nữa── để cùng chơi đùa... và chụp ảnh, vẽ tranh cùng con gái mình.
Cái cảm giác đó, tôi hiểu lắm.
Hiểu rất, rất rõ.
"Tôi cũng có ngày sẽ... hề hề."
"Sa-gi-ri, cậu cười tủm tỉm gì thế?"
"Đâu, đâu có gì đâu..."
Chết tiệt. Mình vừa nghĩ ra chuyện đáng xấu hổ quá trời đất...!
Aaaah! Mặt nóng ran!
"Hả!"
"Ơ, gì thế?"
Tuyệt đối không được để Elf biết mình đang nghĩ gì!
"Ấy, lộ liễu hết cả rồi kìa."
"Ế?!"
"Cậu đang nghĩ 'Nếu sau này có con với Ma-sa-mu-ne, mình cũng sẽ mua sắm đồ đạc điên cuồng, chụp ảnh điên cuồng, vẽ tranh điên cuồng, còn cùng nhau cosplay nữa!' phải không?"
"Sao cậu biết được chứ á á á á!"
"Là cậu thì làm sao tớ không biết được chứ──... mà thôi, thật ra cái này không cần là bạn thân cũng biết. Từ nãy đến giờ cậu để lộ hết trên mặt rồi kìa."
"Ư...!"
Bị một nỗi xấu hổ tột độ ập đến, tôi cố tình lớn tiếng để che giấu:
"Dù, dù sao thì! Tóm lại là có đồ để đổi!"
"Nhưng có sao không? Đây là quần áo mẹ cậu đã chuẩn bị cho cậu mà?"
"Nhân tiện thì mấy bộ đồ ‘hơi hư hỏng’ mà Mu-ra-ma-sa-chan với Elf đã mặc từ trước đến nay, đa số là mẹ mình mua đấy."
"Một sự thật động trời đã được hé lộ... Đúng là mẹ của Thầy giáo Ero-manga có khác!"
Elf kinh ngạc không nói nên lời.
Tôi bình tĩnh tuyên bố:
"Đúng vậy, nên tôi không hề hư hỏng. Tất cả là tại mẹ hết!"
"Cậu vẫn cứ trơ tráo mà xuyên tạc sự thật được nhỉ. ...Nhưng, thôi được rồi, vậy thì... chuyện đổi quần áo lần này, xem ra cũng không thành vấn đề."
"Ừm. Mẹ cũng sẽ vui lắm nếu có thể đóng góp vào sở thích của tôi."
Tôi dứt khoát mở tủ quần áo chứa bộ đồ mình nhắm tới.
"Nào! Elf, mặc bộ này vào!"
"Không, cậu cũng phải mặc nữa chứ. Thật tình... Sa-gi-ri lại định giành hết quyền chủ động của kế hoạch của tớ rồi."
"Hì hì hì... Thú vị rồi đây! Ơ, cậu vừa nói gì thế?"
"Không! Không gì cả! Vậy thì, theo đề xuất của cậu, chúng ta hãy chọn đồ cho nhau rồi── đi khoe Ma-sa-mu-ne nhé♪"
***
Hiện tại là chín giờ sáng.
Tôi, Izumi Ma-sa-mu-ne, đang làm việc trên sofa ở phòng khách, nhưng tầng hai cứ ồn ào quá.
Đùng đoàng, rầm rập── những âm thanh đó cứ vang vọng xuống.
Ngay cả với đôi tai của một "Thạc sĩ Đánh giá Âm thanh Sàn nhà" (người được chứng nhận có khả năng phân biệt đủ loại tiếng động do Sa-gi-ri gây ra trên tầng hai), tôi cũng không tài nào hiểu nổi tiếng ồn của Elf to đến mức nào.
"Từ nãy đến giờ chúng nó đang làm cái quái gì thế nhỉ?"
Theo khả năng lắng nghe tập trung mọi giác quan của tôi, có vẻ như chúng nó không ở trong phòng Sa-gi-ri, mà ở phòng bên cạnh.
"Hình như đó là căn phòng chứa quần áo của Sa-gi-ri thì phải..."
Cũng không đến mức đáng lo ngại, nhưng kỳ lạ thay lại khiến tôi bận tâm.
Thông thường thì tôi sẽ không bị mất tập trung bởi chuyện như thế này đâu, nhưng vì công việc buổi sáng đã hoàn thành một đoạn khá suôn sẻ nên tôi cứ vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
── Hình như có gì đó không ổn.
Vốn dĩ, Sa-gi-ri cũng phải đang làm việc trong căn phòng này.
Và, như mọi khi gần đây── không khí đáng lẽ phải ngọt ngào một chút mới đúng.
── Con bé Elf đó... lại độc chiếm Sa-gi-ri của tôi rồi.
Tôi cảm thấy một sự ghen tị kỳ lạ với một người bạn khác giới.
── Không biết mình đang ghen tị với bên nào đây nữa.
"Ặc..."
Chợt nghĩ đến điều đó, mặt tôi lại nóng bừng lên.
À, cái quái gì thế này. Cứ là lạ khó chịu làm sao ấy...
Từ nãy đến giờ tôi cứ bị làm sao ấy... Sao lại cảm thấy kỳ lạ thế này?
Nếu chỉ là khó chịu thì tôi có thể tự nhủ rằng đó là sự ghen tị khi Sa-gi-ri bị độc chiếm.
Nhưng không phải thế.
Không chỉ có vậy.
Khó chịu, bồn chồn, hào hứng, tim đập thình thịch────
Một trạng thái tinh thần tuyệt vời nhất của một người sáng tạo cứ duy trì liên tục.
Trạng thái của tôi đang bị xáo trộn── theo hướng tích cực.
Công việc cứ thế suôn sẻ, những phân cảnh thú vị vượt ngoài khả năng của tôi cứ liên tục ra đời.
Ngay cả khi tôi đang mất tập trung ngẩng đầu nhìn lên trần nhà lúc này, những ý tưởng mới vẫn cứ tuôn trào.
"Thiệt tình... cái quái gì thế này."
Đó là khi tôi thở dài một hơi nóng hổi.
Tiếng bước chân chạy xuống cầu thang liên tục vang lên, và cánh cửa phòng khách bật mở.
"!"
Tôi chuẩn bị tinh thần, nhưng trái với dự đoán,
Tiếng hô vang với tinh thần TENSION MAX "Ma-sa-mu-ne! Tôi đến quấy rầy anh đây!" không hề vọng đến. Bóng dáng cũng không thấy đâu.
Thay vào đó, một bản nhạc nền vui tươi vang lên.
Hả? Cái khúc dạo đầu gì thế này.
"???"
Tôi vươn cổ nhìn ra phía cửa.
Khúc dạo đầu kết thúc, và bài hát bắt đầu trở nên sôi động hơn. Hòa theo nhạc nền xuất hiện, một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, khoác lên mình bộ trang phục trắng muốt, bước ra như đang trình diễn thời trang.
Yamada Elf, phiên bản lolita trắng... có lẽ nên gọi như vậy.
"Oa..."
Một tiếng cảm thán tự nhiên bật ra từ miệng tôi.
Nàng công chúa thuần khiết xoay một vòng ngay trước mặt tôi. Nàng cầm hai vạt váy và cúi chào.
"Ồ!"
Tôi vỗ tay tán thưởng màn trình diễn đáng yêu đó.
Elf tủm tỉm cười "Hề hề", và nói:
"Chưa hết đâu! Giờ mới là phần chính!"
Đến lúc này, cô ấy mới cất cao giọng với vẻ hưng phấn quen thuộc và nhấn nút điều khiển từ xa bên tay phải.
Cạch, một tiếng, nhạc nền đổi. Đó là một bản nhạc có không khí đen tối và mạnh mẽ.
Và người xuất hiện theo điệu nhạc đó là────
"……………………………………………"
"……………………………………………"
Xuất hiện... là...
...Ủa? Sao không ai ra hết vậy?
"Này!"
"Khoan, làm ơn chờ một chút đã!"
Có vẻ như đây cũng là tình huống ngoài dự đoán của Elf.
Cô ấy chạy lạch bạch ra khỏi phòng khách,
"Sao cậu không chịu ra ngoài..."
"Nhưng, nhưng mà..."
Dường như có chuyện gì đó đang xích mích. Một lúc sau, cuộc cãi vã "xấu hổ" nọ, "như vậy mới đẹp" kia cứ tiếp diễn── rồi cuối cùng,
"Meo! Thôi nào, đi thôi!"
"Ô, ô..."
Elf gần như lôi xềnh xệch Sa-gi-ri vào phòng khách.
Đầu tiên, Elf bước vào phòng và bật nút điều khiển. Nhạc nền mở đầu lại vang lên từ đầu.
Người được Elf kéo tay vào là──
Một thiếu nữ tóc bạc xinh đẹp khoác lên mình bộ trang phục màu đen tuyền.
"Ô... ô hô hô..."
Vì quá bất ngờ, một tiếng kinh ngạc thốt ra từ miệng tôi.
── Sa-gi-ri... Sa-gi-ri... với lolita đen sao...
Lolita đen sao!
Trước mặt tôi, với đôi mắt tròn xoe cứng đờ, Sa-gi-ri đỏ bừng mặt xấu hổ.
"Cái đó... bình thường, tôi không mặc mấy thứ này... nên có lẽ không hợp..."
Cô ấy ngọ nguậy, lấy tay che người.
Sự tương phản!
Sự tương phản giữa bộ đồ đen tối và biểu cảm của em ấy!
Sự tương phản với hình ảnh thần thánh bất khả xâm phạm của Sa-gi-ri đã được tôi vun đắp từ lâu!
"Khụ..."
Tuyệt vời quá... đáng trân trọng quá... đã vượt qua giới hạn của con người rồi.
Thần... không, không phải... đây là vẻ đẹp của quỷ vương thì đúng hơn...
Đúng là sự quyến rũ chết người.
Mặc dù tôi chẳng có sở thích gì như vậy, nhưng tôi lại muốn bị đá vào mông, muốn bị giẫm đạp lên người.
Tôi bị một cơn choáng váng như thiếu máu ập đến, và loạng choạng. Thế giới đang quay cuồng.
"...Ố ồ... anh hai... anh ổn chứ...?"
"Không ổn. Bị đánh lén trúng đòn chí mạng rồi..."
Sắp chảy máu mũi rồi... Khăn giấy... Khăn giấy đâu rồi...?
Với tôi đang thoi thóp, một giọng nói vui vẻ vang lên:
"Khà khà, có vẻ như anh thích lắm nhỉ, Ma-sa-mu-ne!"
Tôi đang ngồi bệt trên sofa, loạng choạng ngẩng đầu nhìn chủ nhân giọng nói.
"Elf sao..."
"Phản ứng của anh khác xa lúc tôi cho anh xem bộ trang phục mới của mình nên tôi cực kỳ bực bội, nhưng... dù sao đi nữa... hãy truyền đạt cảm nhận của mình bằng lời nói rõ ràng đi."
"Elf!"
Rầm! Tôi đứng bật dậy và nắm lấy hai vai cô ấy.
"P, phew?"
"Tôi đã xem đủ loại trang phục của cậu rồi, nhưng hôm nay cái này thay đổi hình tượng hoàn toàn, đáng yêu kinh khủng!"
"...À! À, là cảm nhận về trang phục của tôi à! Đ, đúng vậy... cảm ơn."
Kà, Elf đỏ mặt cúi đầu.
Nắm lấy hai vai của thiếu nữ tóc vàng... mũi lại nhét đầy khăn giấy... có lẽ cảnh tượng này trông khá siêu thực.
Nhưng tôi, vì quá phấn khích với "màn trình diễn kinh khủng" bất ngờ được tiết lộ, đã chẳng màng gì mà tuôn ra những lời cảm nhận thẳng thắn.
"Còn bộ đồ của Sa-gi-ri! Là cậu chọn phải không! Là cậu trang điểm cho Sa-gi-ri phải không! Aaaah, có thể nhìn thấy Sa-gi-ri thoa son môi trưởng thành thế này... Cảm ơn... thật sự cảm ơn rất nhiều... Tôi là người hạnh phúc nhất đời này...!"
"Đến mức phải khóc luôn sao!?"
Tôi đổ sụp xuống đất, hai tay chống sàn.
Máu mũi và nước mắt không thể kìm nén cứ tuôn trào.
"Nàng cao quý đến mức khó lòng nhìn thẳng... Tôi chỉ muốn được nàng nhìn xuống từ trên cao thôi..."
"Anh hai, ghê tởm quá!"
Tôi dâng lời cầu nguyện lên em gái mình.
"Xin cảm ơn Sa-gi-ri-sama...!"
"Không phải tôi đáp ứng yêu cầu của anh đâu! Hừ, hừm, đừng có mà bái lạy nữa!"
"Ta sẽ gọi hình dáng đầy ma tính đó của nàng là Diabolic Sa-gi-ri-sama. Ta sẽ chụp ảnh và đặt lên bàn thờ thần!"
"Dừng lại đi!"
Em gái tôi tức giận, dồn hết sức lực vào lời nói.
Elf nhún vai với vẻ bất lực.
"Thật tình... Được anh hài lòng hơn mấy chục lần so với dự kiến, tôi là người lên kế hoạch này thật vinh dự. Sa-gi-ri, hãy kể cho tên ngốc đã trở thành tín đồ của chúng ta về concept của buổi trình diễn thời trang này đi."
"Anh hai nghe này. Em và Elf đã thử đổi quần áo cho nhau. Bộ đồ em đang mặc bây giờ... là của Elf mang đến đó."
"Và bộ đồ tớ đang mặc đây, là do Sagiri chọn từ phòng quần áo của cậu ấy đấy!"
Hai người đứng cạnh nhau, làm dáng.
Tôi lần lượt ngắm nhìn cả hai, rồi chợt vỡ lẽ.
"À, à há... thảo nào. Cứ tưởng bộ đồ của Elf thì giống phong cách Sagiri, còn đồ của Sagiri lại trông hệt Elf. Chỉ đổi ngược trang phục... chỉ là chọn đồ cho nhau thôi mà... lại tạo ra ấn tượng mới mẻ đến thế này cơ à."
"Thấy chưa? Tớ mừng là điều quan trọng đã được truyền tải rõ ràng."
"Nói cái quái gì thế?"
"Chuyện bên tớ thôi. Thôi nào── bỏ qua mấy chuyện đó đi!"
Elf đập tay "bốp" một cái, làm không khí phấn khởi hẳn lên.
"Buổi trình diễn thời trang siêu phép thuật tuyệt đẹp của tớ và Sagiri chưa kết thúc ở đây đâu nhé! Hôm nay mọi người cứ tha hồ mà tận hưởng thật nhiều vào!"
Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã trở thành một khán giả bất đắc dĩ.
Sau đó── Elf và Sagiri liên tục thay đổi trang phục, phô diễn cho tôi những vẻ đẹp lộng lẫy.
Đúng như ý tưởng đã nghe lúc đầu, "Elf mặc đồ kiểu Sagiri" và "Sagiri mặc đồ kiểu Elf" – đặc biệt nhất là khi họ hoán đổi "trang phục thường ngày" của nhau.
Elf trong chiếc áo khoác hoodie màu xanh lá.
Sagiri mặc bộ váy "sweet lolita" màu hồng ngọt ngào.
Chút gì đó khác lạ lại trở thành điểm nhấn, càng tôn lên vẻ quyến rũ của hai cô gái xinh đẹp.
Tất nhiên, tôi đã được trải qua một niềm xúc động đến mức như thể đôi mắt muốn lòa đi vì chói sáng.
Elf thì liên tục tạo dáng dễ thương, trông cực kỳ đắc ý.
Còn Sagiri thì không ngừng chụp ảnh tôi, thậm chí còn bắt đầu phác thảo ngay tại chỗ, cô bé phấn khích ra mặt. Vẻ mặt em rạng rỡ hạnh phúc, vui vẻ biết bao.
Ngay cả sau khi sự phấn khích bất ngờ lắng xuống, tôi vẫn có thể tự tin khẳng định:
Vì Sagiri trông thật hạnh phúc. Vì Elf đã mang đến một trò chơi thú vị.
Và vì chính bản thân tôi cũng đã được trải nghiệm cảm giác háo hức, rộn ràng──
Đó là một khoảng thời gian hạnh phúc đối với cả ba chúng tôi... đúng là như vậy.
"Tuyệt chiêu thứ nhất, phần của hôm nay đến đây thôi nhỉ."
Sau khi buổi lễ kết thúc, Elf bất chợt lên tiếng.
"Dạy trang điểm, tạo ra những phong cách thời trang mới lạ── Tớ nghĩ mình đã giúp Masamune nhìn thấy những nét quyến rũ mới của Sagiri."
"Thật, thật sao?"
"Thật chứ. Tên nhóc này chẳng phải đã cảm động đến tột độ sao? Chẳng phải đã hưng phấn đến mức phản ứng kỳ cục lắm sao? Tự tin lên đi chứ."
"Ừm... Cảm ơn cậu, Elf-chan. Lần sau... cậu lại dạy tớ trang điểm nhé?"
"Cứ giao cho tớ đi. Bản thân tớ cũng rất mong đợi được thử nghiệm đủ thứ với nguyên liệu tuyệt vời này đây mà."
"Nhưng mà... tớ vẫn không hiểu. Elf-chan chỉ hỗ trợ tớ thôi ư? Đó thật sự là 'tuyệt chiêu' sao?"
"Quả bom đầu tiên mà tớ cài cắm đã 'nổ' rất đúng lúc rồi. Giờ thì, chúng ta cùng đi quan sát hiệu quả nào."
Elf đáng yêu nheo một bên mắt lại, rồi hỏi:
"Hai người── hôm nay có vui không?"
Chỉ nhìn xác nhận biểu cảm của tôi và Sagiri, cô ấy nói:
"Vậy thì tốt rồi."
Cô ấy mỉm cười mãn nguyện.
Theo lời Yamada Elf──
Cốt lõi của truyện hài lãng mạn chính là "mối quan hệ thay đổi đột ngột" nhờ vào những chiêu trò đã được sắp đặt.
Ngay cả trong tình yêu thực tế, người ta cũng phải ghép các mảnh ghép lại với nhau để có được tương lai mong muốn.
Vậy thì.
Hôm nay, vào chính khoảnh khắc này.
Mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi như thế nào bởi "quả bom" mà Elf đã cài cắm?
Nữ tính của Sagiri được nâng cao, sức hút của cô bé càng thêm rạng rỡ.
Sagiri vốn đã vô cùng đáng yêu, nay lại càng thêm đáng yêu gấp bội.
Elf và Sagiri trở nên thân thiết hơn. Hai người bắt đầu sống chung một phòng.
Thế thì── rốt cuộc điều gì đã thay đổi?
Izumi Masamune không tài nào quan sát được.
Hay nói đúng hơn là, không thể nhận ra.
Rộn ràng, bâng khuâng, sốt ruột, háo hức────…
Chỉ có nhịp đập của trái tim đang tấu lên những âm sắc phức tạp.