Engoku no Bara Hime: Seiji no Tsugou de Korosaremashita ga Saikyou no Undead Toshite Yomigaerimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Was Caught up in a Hero Summoning, but That World Is at Peace (Gg trans)

(Đang ra)

I Was Caught up in a Hero Summoning, but That World Is at Peace (Gg trans)

Toudai

Tuy nhiên, mặc dù tôi rất muốn có một năm cuối cùng yên bình trước khi quay trở lại, những thế lực lớn trên hành tinh này đã bắt đầu tụ tập xung quanh tôi, và……

70 771

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

78 533

Academy Heroine's Right Diagonal Back Seat

(Đang ra)

Academy Heroine's Right Diagonal Back Seat

사리망

Và tôi lại vui vẻ làm điều đó.

13 204

tôi học làm game.

(Đang ra)

tôi học làm game.

Joseph Hocking

Hãy tưởng tượng bạn đang bước vào một khu rừng đầy bí ẩn, nơi mọi thứ đều được hình thành từ những khối hình học đơn giản, nhưng mỗi bước đi lại mở ra một thế giới kỳ diệu khác nhau. Giống như một cán

2 51

The Girl Wants to Be M*rdered

(Đang ra)

The Girl Wants to Be M*rdered

여실정행

Tôi chỉ muốn thấy khuôn mặt của những người yêu mến tôi, bị huỷ hoại và nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi, khi tôi ch*t một cách bi thảm ngay trước đôi mắt của họ.

2 61

Phần 1: Sự sụp đổ của Ciel-Terra - [1-22] Không còn Kennedy nữa

Ngày hôm đó, công việc làm thế thân tạm nghỉ.

Một cỗ xe ngựa có bề ngoài như được sơn mài đang chầm chậm lăn bánh trên phố. Dù không được trang trí quá cầu kỳ, nhưng nó vẫn toát lên vẻ sang trọng, quý phái.

Người đi đường nhìn thấy vẻ uy nghi và gia huy khắc trên thân xe đều cúi đầu, ngả mũ chào.

Đó là xe của Bá tước Keighley, lãnh chúa của vùng này.

Xung quanh có 3 cận vệ và các thành viên của "Long Hầu" hộ tống.

Trong thời gian giao chiến với Dạ Mãng, Bá tước cố gắng ở trong thành xử lý công việc, phòng ngừa bị tấn công trả đũa. Tuy nhiên, một lãnh chúa không thể cứ mãi ẩn mình trong lâu đài được.

Để quản lý lãnh địa trơn tru, có những người cần gặp, những cuộc họp cần tham dự mà ông phải ra ngoài.

Và Iris-Rene được cử đi theo làm hộ vệ. Đơn giản vì sự hiện diện của một pháp sư là quan trọng, và "Long Hầu" chỉ phát huy sức mạnh tối đa khi có đủ tất cả thành viên.

-- Có lẽ "Long Hầu" là lực lượng mạnh nhất mà Bá tước có thể huy động. Vì vậy mà mình cũng được gọi.

Bá tước dù cưng chiều con gái, nhưng vẫn hiểu nặng nhẹ. Ông ưu tiên bản thân hơn hết.

Việc thường xuyên làm thế thân cho tiểu thư cũng do hai bên thường ở trong lâu đài, có thể sẵn tiện bảo vệ Bá tước nốt. Thực chất là phải bảo vệ cả hai người.

Nếu Catherine chết thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến gia đình và lãnh địa, nhưng nếu chính Bá tước bị giết thì mọi thứ sẽ lung lay tận gốc. Vì vậy, Bá tước đương nhiên sẽ ưu tiên mạng sống của bản thân.

Không phải là tốt hay xấu, mà là điều một lãnh chúa cần phải cân nhắc.

Ngày qua ngày, mặc những bộ y phục đẹp đẽ nhưng cứng nhắc như áo giáp, phải chú ý từng cử chỉ nhỏ nhất để không lộ sơ hở. Không có giây phút nào được thư giãn.

Có lẽ vì phản ứng ngược lại, chiếc áo choàng thô kệch - trang bị của mạo hiểm giả - giờ đây lại nhẹ như lông vũ. Dù cảm giác như đang khỏa thân ra đường nên có chút bất an.

"Cảm giác lâu rồi nhỉ. Cả 4 người tụ họp đông đủ thế này."

Hugh thì thầm, Benedict gật đầu.

"Công việc thế nào rồi?"

-- Ặc. Đúng kiểu ông bố thỉnh thoảng muốn nói chuyện với con gái nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên hỏi mấy câu mơ hồ khó trả lời kiểu "Trường học thế nào?" vậy.

Benedict bất ngờ hỏi Iris-Rene một câu vô thưởng vô phạt.

Theo ký ức của Iris, anh ta vẫn luôn như vậy. Là một người giỏi ăn nói. Chuyện trò và đàm phán là phần của Hugh.

Có lẽ chính sự chất phác và nghiêm túc này là điểm hấp dẫn của Benedict. Iris-Rene cũng không phiền mà trả lời đàng hoàng.

"Vẫn ổn. Ban đầu hơi bối rối, nhưng thực ra việc cần làm ít hơn em tưởng.

Các gia sư đều biết em là giả mạo, còn trước mặt người khác, nói chuyện thì sẽ bị lộ nên em chỉ cần im lặng, giữ thẳng lưng và bước đi là được."

"Hình như tiểu thư cũng cố gắng không nói chuyện. Hehe, có gia nhân bảo không biết ai là ai nữa đấy."

Diana tuy khen ngợi nhưng có vẻ tự hào hơn cả.

Iris-Rene bất giác mỉm cười ngượng ngùng.

"Em thay đổi rồi đấy. Có vẻ thanh lịch hơn... Có phải do cách đi đã khác không?

Trước đây trông như một đứa trẻ đầy năng lượng, giờ lại có vẻ trưởng thành hơn hẳn."

"Ừ, tiếng bước chân cũng khác rồi."

"Anh để ý cái đó á?"

Mấy gã đàn ông tỏ vẻ ấn tượng khi thấy Iris-Rene lâu rồi mới không mặc trang phục của tiểu thư.

Nghe vậy, Iris-Rene mới nhận ra.

Cô tưởng mình đang đi một cách thoải mái, nhưng không ngờ việc giữ thẳng lưng và bước đi như bị dây kéo đã trở thành thói quen.

-- Cứ nghĩ làm sao có thể đánh lừa được những kẻ làm việc trong tối bằng cách này... Nhưng không ngờ, dù chỉ là học vẹt, lại nhập vai tiểu thư khá tốt.

Trong đầu, "Chojiro" lại than thở không biết có nên vui mừng không.

"Đúng vậy đấy. Phụ nữ chúng ta là sinh vật có thể thay đổi chỉ qua một sự kiện nào đó.

Iris, việc này chắc cũng giúp em học hỏi được nhiều điều phải không?"

Diana nói vậy, nhưng giọng điệu tích cực về "việc này" khiến Iris-Rene hơi ngạc nhiên.

"Ừm... Họ dạy em học, dạy cả lễ nghi nữa…

À, nhưng, chị Diana không phản đối em làm việc này sao?"

"Dĩ nhiên là chị vẫn phản đối. Công việc nguy hiểm thế này cơ mà. Nhưng nếu trải nghiệm có ích cho tương lai của Iris thì cũng đáng.

Đã chịu thiệt thòi thì phải lấy lại được chút gì đó chứ."

"Này này, nói là 'thiệt thòi' thì hơi quá đấy."

"Đúng là 'thiệt thòi' mà. Nguy hiểm đều dồn hết về phía Iris còn gì."

Diana nói thẳng và khịt mũi, trong khi đang bảo vệ cỗ xe của chính khách hàng.

Có vẻ cô không định nhượng bộ về điểm này.

"Chúng ta cũng nguy hiểm lắm chứ, nhưng Diana cưng chiều Iris quá."

"Đúng vậy, cưng lắm."

Hugh nói với nụ cười chua chát.

Diana đáp lại bằng cách vỗ mạnh vào bộ ngực nở nang của mình.

"Nếu cứ công việc tiếp tục suôn sẻ, dù gì đi nữa thì chị cũng sẽ nghỉ hưu và chết trước Iris mà.

Vì vậy, ít nhất trong thời gian còn có thể cùng nhau làm mạo hiểm giả, chị muốn bảo vệ em và để lại cho em những gì có thể. Kinh nghiệm, kiến thức, những thứ như vậy."

"Chịu thua rồi, đúng là vậy."

Hugh cười, không phải mỉa mai mà là thật lòng, trước lời tuyên bố cưng chiều đường hoàng của Diana.

Dù tất cả đều là mạo hiểm giả hạng bốn như nhau, nhưng Iris, người ít tuổi và kinh nghiệm nhất, được đối xử như em gái hay con gái của mọi người.

"Iris" cảm thấy vừa phiền phức vừa biết ơn về điều đó, và rất quý mến tất cả mọi người...

Iris-Rene cảm thấy như có cái gì đó nhói lên trong lồng ngực.

"Sao thế?"

Diana lo lắng nhìn vào Iris-Rene.

Cô không nghĩ mình đã để lộ biểu cảm, nhưng có vẻ đã lộ ra vẻ mặt không vui.

"Nếu... không phải là 'Iris thành viên của Long Hầu', mà là một ai đó khác không quen biết, liệu Diana có nói những điều tương tự không...?"

Khi thốt ra, Iris-Rene mới nhận ra câu hỏi của mình thật ích kỷ.

Diana thoạt đầu có vẻ bối rối, nhưng rồi bất ngờ ôm chặt lấy đầu Iris-Rene trong khi vẫn đang đi.

"Con bé này! Nói gì mà dễ thương thế!"

"Hya!"

Diana cứ thế mà xoa đầu Iris-Rene. Cô cảm thấy nhột nhạt khắp người.

"Dù là ai đi nữa, miễn là em vẫn là em, nếu gặp chị thì chúng ta chắc chắn sẽ trở thành bạn thân thôi."

"Vậy nếu một ai đó khác là 'Iris thành viên của Long Hầu', còn em không phải Iris thì sao?"

Câu hỏi của Iris-Rene trong khi bị ôm chặt nghe giống như một đứa trẻ đang nũng nịu.

-- Mình đang hỏi cái gì vậy...

Iris-Rene cứ hỏi như thể bị thúc đẩy bởi nỗi bất an. Trái tim cô đập loạn nhịp một cách khó chịu.

... Bất an về điều gì chứ?

Diana suy nghĩ một chút trước khi trả lời.

"Chuyện phi thực tế đến mức đó thì chị khó mà tưởng tượng được…

Nhưng giả sử, nếu em không phải là Iris mà muốn chị coi trọng, thì chắc chắn chị sẽ làm vậy."

Diana nói một cách tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên.

Nghe vậy, Iris-Rene suýt nữa thì bật khóc, cô hít sâu để trấn tĩnh lại.

-- Nếu gặp nhau dưới theo một cách khác...?

Liệu cô có yêu thương Rene như đã yêu thương Iris không?

... Đó chỉ là chuyện giả định. Rene vốn không tránh khỏi việc làm kẻ thù với Diana.

"Thôi đủ rồi. Nói chuyện nhiều quá, kẻ địch có thể lợi dụng sơ hở đấy."

"Ồ, phải rồi."

"Vâng..."

Hai người dừng lại theo lời Benedict.

Một phần trong Iris-Rene muốn được Diana ôm thêm chút nữa, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì Benedict đã ngăn lại. Nếu cứ tiếp tục, thứ gì đó trong Iris-Rene sẽ vỡ vụn mất.

Không phải là họ lơ là cảnh giác trong lúc trò chuyện.

Iris-Rene vẫn không ngừng dò xét xung quanh bằng khả năng nhận diện cảm xúc.

Cô thậm chí còn nhận thấy sự hiện diện của một kẻ nào đó mà ba người và các cận vệ có lẽ còn chưa phát hiện ra.

-- Có người ở đó... nhưng không tiến lại gần. Là sao vậy?

Cô giữ im lặng vì nếu nói ra việc phát hiện kẻ địch ở khoảng cách xa như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Như thể nhiệm vụ của kẻ đó chỉ đơn thuần là quan sát, hắn đang ẩn nấp trên nóc của một tòa nhà phía trước, theo dõi tình hình

-- ... Trên nóc nhà?

Nếu là ở Trái Đất, đây sẽ là vị trí đầu tiên bị cảnh giác để phòng chống khủng bố.

Chính lúc này. Mặc dù vẫn còn khá xa, sát khí của kẻ ẩn nấp trên mái nhà bỗng bùng phát như một quả bóng bay được bơm đầy khí.

"≪Phong Minh Thuẫn≫!!"

Iris-Rene sử dụng ma pháp trước khi kịp xác nhận tình hình.

Ngay sau đó.

Một vật gì đó bay từ hướng chéo trên, xé gió với tiếng rít.

"Cái gì!?"

Cuối cùng thì những người xung quanh mới phản ứng lại.

Nhưng lúc đó, vật thể bay đã tiến gần tới xe ngựa... bị cuốn vào ma pháp gió của Iris-Rene, va vào xe và bật ra, xoay tròn rồi đập vào một tòa nhà gần đó.

Bề ngoài, nó chỉ là một mũi tên bình thường. Tuy nhiên, tốc độ và sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng. Mục tiêu là Bá tước ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ.

Phong ma pháp thay đổi quỹ đạo, khiến mũi tên va vào lớp ngoài cứng rắn của toa xe. Tuy nhiên, trên xe vẫn để lại một vết xước sâu. Nhìn vào đó có thể thấy, mũi tên đủ mạnh để xuyên thủng cửa sổ và cơ thể người ngồi trong. Hơn nữa, đầu mũi tên còn tỏa ra ánh lấp lánh kỳ quái. Chắc chắn là được tẩm độc.

-- Nguy hiểm quá! May có mình ở đây! Nếu không thì chết chắc rồi!!

Dù sống chết của Bá tước không quan trọng lắm, nhưng nếu ông ta chết lúc này thì phiền phức lắm.

"Bắn tỉa!?"

"Từ đâu vậy!?"

Khi những người xung quanh ngước nhìn lên nóc nhà, tên bắn tỉa đã bắt đầu chuồn mất.

Sát khí biến mất, thay vào đó là chút bối rối và cảm giác nhục nhã dâng trào, như thể lòng kiêu hãnh của hắn bị tổn thương nặng nề.

Những cảm xúc đó đang chạy trốn trên mái nhà.

-- Đừng hòng chạy thoát!

"≪Bẫy Chân≫! ≪Bẫy Chân≫! ≪Bẫy Chân≫!!"

Iris-Rene gõ gậy xuống đất liên tục, liên tiếp phóng ra ma pháp.

"Bắt được rồi à!?"

"Không biết! Em chỉ bắn đại thôi!"

Nói dối trắng trợn.

Nhìn thì như bắn bừa vì không có điểm nhắm chính xác, nhưng thực tế cô đã theo dõi phản ứng cảm xúc của kẻ địch và bắn chuẩn xác. Hai phát đầu tiên phá hủy bùa hộ mệnh, phát thứ ba trói chặt hắn. Chân tên sát thủ bị dính chặt xuống sàn mái nhà và ngã nhào một cách thảm hại.

Benedict bám vào các khe hở trên tường, dùng sức kéo Iris-Rene lên nóc nhà.

Kẻ địch đã không còn cách nào di chuyển. Vì không thể quay lại bắn Benedict, nên có thể yên tâm giao phó phần còn lại cho anh ta xử lý.

-- Tuy nhiên, bọn này đứa nào cũng mang bùa hộ mệnh thật. Dù phổ biến, nhưng cũng đâu phải rẻ. Đúng là băng đảng tội phạm, giàu có thật.

"Long Hầu" cũng có, nhưng vì độ bền sẽ bị giảm ngay cả khi chỉ hứng phải ma pháp yếu ớt, nên thường để ở trạng thái không hoạt động. Quá đắt để sử dụng thường xuyên, chỉ trang bị khi cần thiết.

Xe ngựa quay đầu tại chỗ, tăng tốc trong phạm vi mà các hộ vệ có thể theo kịp.

Mọi người dường như đang cảnh giác xung quanh, nhưng khi Iris-Rene dò xét cảm xúc trong khu vực, cô không phát hiện kẻ nào khác.