Khi Iris-Rene bước vào phòng ngủ của Catherine, Catherine đã hoàn toàn sẵn sàng.
Trên chiếc bàn cạnh giường, hai ly sữa nóng đang bốc hơi nghi ngút.
"Nào, tối nay cậu lại kể chuyện cho mình nghe chứ?"
"Haha..."
-- Chỉ với một cơ hội nhỏ mà đã trở nên thân thiết đến vậy.
Mỗi tối, việc hoán đổi giữa thật và giả đã thành thói quen. Và kèm theo đó, việc Iris-Rene kể chuyện cho Catherine đã trở thành một thói quen mới.
Hiện tại, Iris-Rene đã không còn làm thế thân nữa, không cần thiết phải chung một phòng, nhưng theo mong muốn của Catherine, buổi trò chuyện đêm vẫn tiếp tục.
"Cậu không nghe từ Benedict sao?"
"Bây giờ mình muốn nghe kể chuyện... từ chính cậu cơ."
"Được rồi. Vậy, hôm nay là về trận chiến với lũ Goblin sống trong lâu đài cổ ở lãnh địa của Bá tước Arwen."
Iris-Rene gật đầu và ngồi xuống đối diện Catherine.
Sữa nóng được thêm vừa đủ đường và mật ong, ngọt ngào và ấm áp.
Không thiếu nội dung để kể.
Rene, kẻ đang nhập vào Iris, có thể truy cập và đọc ký ức của Iris.
Là một mạo hiểm giả hạng 4, Iris có đủ trải nghiệm của một "mạo hiểm giả bình thường". Chiến đấu với Danh Xưng Ma Vật (dĩ nhiên yếu hơn "Oán Ngục Tường Vi Công Chúa" nhiều), thám hiểm những vùng đất hoang vu, và khám phá các Dungeon, "Iris" đã trải qua đủ các nhiệm vụ điển hình của một mạo hiểm giả.
-- Biết đâu tri thức của mạo hiểm giả sẽ có ích trong tương lai. Thu thập càng nhiều càng tốt cũng không phải là xấu.
Những ký ức và tri thức đọc được trong lúc nhập xác sẽ lưu lại ở phía Rune, nhưng phần chưa đọc sẽ biến mất khi hồn lìa khỏi xác.
Cố gắng xem xét càng nhiều ký ức của "Iris" càng tốt giúp tăng thêm kiến thức cho Rene.
"... Vậy đó. Rõ ràng là bẫy, nhưng Hugh lại nói rằng làm gì có bẫy lộ thiên như vậy, chắc chắn là mồi nhử đánh lạc hướng.
Không còn cách nào khác, mình đứng từ xa và dùng ma pháp ≪Cháy≫... Và bùm!"
"Ồ, trời ơi. Ngốc quá đi mất."
"Những bầy có Goblin Shaman thường đặt những cái bẫy tinh vi đến bất ngờ... nhưng có lẽ chúng chỉ đang cố bắt chước hình thức bên ngoài thôi."
Catherine luôn chăm chú lắng nghe câu chuyện của Iris-Rene.
Tuy cố tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, nhưng khi nói đến ma pháp... đặc biệt là những đoạn Iris sử dụng ma pháp, Iris-Rene nhận ra thâm tâm Catherine lại trở nên rối loạn.
"Cậu không thích nghe về ma pháp sao?"
"Hả...?"
Khi bị hỏi thẳng, Catherine giật mình, vai run lên, rõ ràng là đang bối rối.
"... Này, Iris. Hãy nói thẳng với mình được không? Tớ phản ứng rõ ràng đến vậy sao?"
"Không hẳn vậy, chỉ là có cảm giác..."
Không thể nói rằng "Tôi đọc cảm xúc của cậu bằng năng lực của Thâm Uyên U Linh" được.
Catherine nhíu mày, vẻ mặt khó xử, nhưng rồi như thể đã đầu hàng, cô hét lên:
"Đúng vậy! Mình không thể sử dụng ma pháp như mẫu thân!
Các anh trai đều có thể sử dụng ma pháp, ít nhất để hỗ trợ kiếm thuật, nhưng mình thì hoàn toàn không thể.
Vì vậy, mỗi lần nghe cậu kể về việc sử dụng ma pháp, mình lại ghét bản thân vì không có thiên phú... chỉ vậy thôi. Tớ không hề ghét thích câu chuyện của Iris đâu."
Có vẻ như câu chuyện của Iris-Rene đã chạm vào mặc cảm của Catherine.
-- Phiền não của thời bình nhỉ...
Vừa có chút ghen tị, vừa có chút khó chịu.
Catherine nhạy bén nhận ra suy nghĩ của Iris-Rene.
"... Sao vậy, ánh mắt đó là sao?"
"Không có gì."
"Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi!"
Catherine nắm lấy mặt của Iris-Rene đang cố nhìn đi chỗ khác và ép cô quay về phía mình.
Iris-Rene cũng đành chịu thua và quyết định nói thẳng.
"Chỉ là mình nghĩ, có mẹ bên cạnh thôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Đó vừa là lời nói của "Iris", cũng như Rene.
Iris là trẻ mồ côi vì chiến tranh. Cô mất cả cha lẫn mẹ và sống trong cô nhi viện do giáo hội điều hành, nhưng may mắn được Diana phát hiện là có thiên phú về ma pháp khi ghé thăm, và được giao cho một pháp sư quen biết.
Còn về Rene, không cần phải nói thêm.
Lời nói ngắn gọn của Iris-Rene.
Đơn giản nhưng sắc bén.
Catherine tỏ vẻ mặt "hỏng rồi", rồi trở nên ủ rũ.
"Đúng... đúng vậy. Hình như Iris đã mất cả cha lẫn mẹ...
Chuyện như vậy trước mặt cậu, phiền não đó như thứ xa xỉ vậy."
Tuy nhiên, Iris-Rene lắc đầu.
"Không sao đâu... Tớ nghĩ mình bất hạnh hơn, nhưng đó không phải lý do phủ nhận nỗi bất hạnh của cậu.
Mức độ và hướng có thể khác nhau. Nhưng tất cả chúng ta đều khác nhau và đều bất hạnh."
"Iris..."
Đây không phải là diễn xuất của "Iris", mà đúng hơn là lời nói của Rene.
Rene là kẻ báo thù. Cô than khóc cho nỗi bất hạnh của mình và lên kế hoạch trả thù những kẻ đã gây ra nó.
Chính vì vậy, Rene không phủ nhận nỗi bất hạnh của người khác.
Nếu nói rằng "không cần để ý đến mức đó" về nỗi bất hạnh của người khác, chẳng khác gì phủ nhận cả nỗi bất hạnh của bản thân cả.
"Không biết sao, nhưng cảm ơn cậu."
"Đừng bận tâm. Tớ chỉ nói ra điều mình nghĩ thôi."
Catherine thoáng vẻ nhẹ nhõm, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc và nhìn chằm chằm vào Iris-Rene.
"Ừm, có chuyện gì vậy?"
"Iris, chuyện phiêu lưu để sau cũng được. Cậu kể về chính mình được không?"
"Ý cậu là về xuất thân và những thứ như vậy à?"
"Không phải!
Từ Iris, mình chưa bao giờ thấy cậu tỏ ra 'Hãy hiểu tôi'.
Cứ như thể cậu đã từ bỏ việc trở nên thân thiết ngay từ đầu vậy, nó làm mình thấy hơi khó chịu!"
"Ừm... à, đó là vì..."
Iris-Rene lúng túng.
... Sắc sảo thật.
-- Biết làm sao được chứ...! Làm gì có ai thấu hiểu hoàn cảnh của tôi!
Mà nói nhiều về bản thân Iris, thì sợ lộ sơ hở mất!
Vì vậy cô đã cố gắng không đi sâu vào chuyện đó, nhưng có vẻ như thái độ phòng thủ đó đã bị nhìn thấu.
"Đấy, lại nữa! Cái thói quen cọ xát giày khi bối rối kìa."
"À. Xin, xin lỗi...
Không hiểu sao khi có điều gì đó nghẹn trong lòng, tớ lại thấy cơ thể không thoải mái..."
"Sửa lại đi. Mình không có thói quen đó.'... nói ba lần rồi mà?"
Catherine chỉ thẳng vào chân của Iris-Rene với giọng điệu như một giáo viên dạy lễ nghi.
-- Chết tiệt. Nếu vô tình để lộ thói quen mà "Iris" không có trước mặt thành viên "Long Hầu", có thể sẽ bị nghi ngờ mất. Hiện tại đang hành động riêng nên chắc không sao, nhưng phải cẩn thận mới được...
Mật vụ cũng chẳng dễ dàng gì.
"Iris... cậu biết mình sắp chuyển đến kinh đô mà phải không?"
"Ừm."
Iris-Rene cũng đã nghe về chuyện này.
Hình như Hilbert đã ra lệnh cho các gia đình quý tộc phải chuyển đến sống ở kinh đô. Thông báo được đưa ra khá sớm sau khi Hilbert nắm quyền.
Dù có nhiều lý do lý trấu, nhưng một người Nhật có chút hiểu biết về lịch sử có thể đoán được mục đích. Đó là giữ gia đình các quý tộc làm con tin và ngăn chặn phản loạn. Trong thời Mạc phủ Edo, người ta gọi đó là chế độ Sankin-kōtai.
Oswald có lẽ muốn từ chối, nhưng làm vậy sẽ bị coi là "phản loạn". Ông liên tiếp trì hoãn câu trả lời, lấy cuộc chiến chống Dạ Mãng làm lý do để kéo dài thời gian, nhưng giờ đây không thể trì hoãn thêm được nữa và dự định sẽ khởi hành vào ngày kia.
"Vậy hai ta sẽ không thể trò chuyện mỗi đêm nữa. Phải tạm biệt cho đến khi Iris ghé thăm mình."
"... Khoan đã, cậu vừa quyết định là tôi sẽ đến thăm à??"
"Phải đến đấy. Mình sẽ đãi cậu trà ngon. Mình cũng sẽ nói với Benedict để đảm bảo cậu nhất định phải đến."
Catherine tỏ vẻ đắc thắng như thể đã chiếu tướng.
Nhưng đáng tiếc thay, đó là một tương lai không thể xảy ra. Vào lúc đó, "Iris" sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
"Chúng ta không phải không bao giờ gặp lại, nhưng trước khi chia tay, mình muốn biết thêm một chút về cậu."
Catherine nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Iris-Rene.
Đôi mắt to màu xám đỏ phản chiếu khuôn mặt của Iris.
-- Màu đỏ như lửa và màu xám... Làm mình liên tưởng đến hỏa táng. Đối với Undead, điều này chẳng may mắn chút nào.
"Iris. Cậu có bạn không?"
Catherine đột ngột hỏi như vậy.
"Bạn à..."
Iris-Rene chợt suy nghĩ.
Chojiro trong kiếp trước trên Trái đất. Rene là linh hồn hiện tại. Và Iris - thể xác hiện tại.
Đối với cả ba, “bạn” là một từ hơi xa lạ.
Chōjirō mất liên lạc với bạn bè thời học sinh sau khi đi làm. Anh cũng không có mối quan hệ với đồng nghiệp nào đủ thân thiết để gọi là "bạn".
Rene thường xuyên bị bắt nạt vì mái tóc và đôi mắt màu bạc, cộng thêm việc mẹ luôn cố né tránh ánh mắt của mọi người, nên cô không có bất kì người bạn nào. Còn Iris thì...
"Mọi người trong 'Long Hầu' là đồng đội, và ngoài ra... có khá nhiều người quen khi làm việc."
"Vậy là không có, phải không?"
Iris-Rene hơi tổn thương khi bị nói thẳng như vậy.
"... Vậy còn tiểu thư Catherine thì sao?"
"Có, nhưng... không chắc có thể gọi họ là bạn không nữa."
Khi Iris-Rene tỏ vẻ không hiểu, Catherine thở dài và nhún vai.
"Bởi vì thật mệt mỏi! Dù gọi là bạn, nhưng nếu mắc một lỗi nhỏ, chắc chắn họ sẽ cười nhạo mình sau lưng. Lúc nào cũng phải luôn cẩn thận để tránh mắc lỗi, mình thậm chí không thể cảm nhận được vị ngọt của bánh kẹo khi cùng ăn nữa.
Hơn nữa, mọi người chỉ quan tâm đến danh hiệu và địa vị gia đình của cha mình... Tình bạn như một cuộc chiến ấy!"
Iris-Rene mỉm cười chua chát trước những lời của Catherine, dường như đã tích tụ nhiều điều.
Có vẻ như ngay cả trong mối quan hệ giữa trẻ em thuộc tầng lớp thượng lưu cũng xảy ra những cuộc đấu đá chính trị phiền phức
Mặc dù là con gái của Bá tước, sống cuộc đời xa hoa tách biệt với thường dân, nhưng Catherine cũng có những phiền não riêng.
"Đúng là vậy, mọi người đều khác nhau và đều bất hạnh."
"Đúng vậy. Nhưng chính vì thế, mình nghĩ những người bạn không bất hạnh rất quý giá."
Đôi mắt xám đỏ nhìn Iris-Rene.
"Chúng ta có thể làm bạn không?"
Câu nói nghe như lời tỏ tình ngọt ngào của một thiếu nữ vậy.
Catherine có vẻ hơi căng thẳng.
-- Giờ thì trả lời sao đây.
Iris-Rene trầm ngâm suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Hiện tại, cô chỉ đang mượn tạm thân xác của Iris nhằm trả thù Dạ Mãng. Khi mọi việc kết thúc, cô sẽ biến mất và đó là hết.
Hơn nữa, Catherine muốn làm bạn với "Iris", nhưng người đang nói chuyện với Catherine bây giờ là hồn ma oán hận Rene.
Vì vậy, không đời nào cô có thể thực sự trở thành bạn với Catherine được.
... Không thể nào trở thành bạn được.
Nếu vậy, chỉ cần đưa ra một câu trả lời tạm thời cho đến khi chia tay với Catherine.
Nhưng câu trả lời nào mới phù hợp đây.
Khi đang suy nghĩ một chút, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
"Thưa tiểu thư, đã đến giờ rồi ạ."
Nữ hầu đến đón đúng giờ.
Thời gian trò chuyện đã kết thúc. Catherine phải đi ngủ, còn Iris-Rene sẽ trở thành ninja bí ẩn. Với lý do là có thể được gọi làm thế thân bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra, Iris-Rene vẫn đang sử dụng phòng khách thay vì phòng của nhóm. May mắn là điều này giúp cô dễ dàng lẻn ra ngoài.
"Ôi, thật là không đúng lúc chút nào...
Iris. Ta sẽ nói tiếp chuyện này vào ngày mai nhé. Nhớ suy nghĩ về câu trả lời đấy."
"Ừm... mình hiểu rồi."
-- Vừa hay. Mình sẽ suy nghĩ xem nên nói gì vào ngày mai.
Không, ngay cả khi dẫm phải mìn, Catherine cũng sẽ sớm lên đường, nên cũng chả sao cả, Iris-Rene suy tính.
"Vậy... hẹn gặp lại vào ngày mai nhé."
"Ừm."
Khi Iris-Rene trả lời, Catherine hớn hở tiễn cô ra tận cửa phòng.
Và đó là lần cuối hai người gặp nhau.