"Hugh, về việc canh gác từ ngày mai..."
"Hả!?"
Tiếng hét của Diana xuyên thủng tai Benedict ngay khi anh vừa mở cửa phòng tiệc, nhưng không phải nhắm vào anh.
Trong phòng, Diana đang túm lấy cổ áo của Hugh.
"Chuyện gì vậy Diana? Cãi nhau à?"
"Benedict, chưa nghe sao!? Iris biến mất đâu đó rồi!"
"...Cái gì?"
Diana hét lên, mặt tái nhợt. Nghe vậy, Benedict cũng cảm thấy máu trong người đông cứng lại.
"Tôi không thấy Iris ấy nên đã đi tìm khắp lâu đài. Không ở bất cứ nơi nào thường thấy cả. Tôi thậm chí còn nhờ nữ hầu kiểm tra trong nhà vệ sinh phòng trường hợp em ấy ngất xỉu trong đó...
Lần cuối gặp là Iris đang đi trên tường thành. Nhưng ngay cả lính gác cũng không thấy, em ấy biến mất đâu đó rồi."
Hugh nói trong khi bị Diana túm cổ áo. Benedict cảm thấy có gì đó không ổn.
"Trên tường thành...?
Hình là có một bức thư từ Hội gửi đến cho Iris, tôi đã đưa cho Iris khi em ấy đang đi trên tường thành."
"Vậy là sao?"
"Vậy có thể Iris được Hội gọi đi... Không, nếu vậy thì tại sao Iris lại ra ngoài mà không nói gì với chúng ta?"
"Ừ, kỳ lạ là lính gác cũng không thấy gì cả. Trừ khi dùng ≪Phi Hành≫ để ra ngoài, nhưng tại sao lại làm vậy chứ."
Iris không phải là kiểu người tự ý biến mất như vậy. Khi ra cửa, dù xa hay gần, nếu đi một mình Iris đều báo lại với các thành viên trong nhóm.
Có vẻ như đã xảy ra chuyện, đột ngột biến mất như vậy.
Tuy nhiên, trong những tình huống bình thường, họ thường không quá lo lắng.
Nếu không có vụ mưu sát Bá tước và vụ tấn công vào gia đình đội đột kích Dạ Mãng.
Iris biến mất trong tình hình này. Khả năng cao là xảy ra chuyện.
"Benedict, anh đánh hơi được không!?"
"Đừng vô lý, trừ khi có mùi dính dưới giày, còn không tìm ở ngoài là rất là khó. Mà ngay cả thế thì cũng chỉ có thể đi theo dấu chân mà thôi."
"Ah, thôi! Đồ đạc của Iris đâu rồi!?"
"Ở đây..."
"Đưa đây!"
Diana lật ngược chiếc ba lô lớn. Một trận tuyết lở xảy ra trên giường.
Diana lục qua các ma cụ và đồ trang trí nhỏ xinh, và lôi ra bộ quần áo thay của Iris.
"Xin hãy ở gần đây, xin hãy kịp thời... ≪Thần Khải: Truy Tung Nhân Loại≫!"
Diana dùng ma pháp.
Đó là phiên bản Thánh hoá của ma pháp tìm người bằng cách sử dụng đồ vật làm vật môi giới.
Diana nhắm mắt, tập trung tinh thần như thể đang theo dõi từng đường may của chiếc áo.
Khoảng lặng căng thẳng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Diana mở to mắt.
"Tìm thấy rồi!"
"Ở đâu!?"
"Không hay rồi, ngoại thành! Lạ thật!"
"Bình tĩnh nào, nếu là từ Eltalph đến nơi khác thì đang hướng về đâu!?"
Diana suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu như thể để xác nhận suy nghĩ.
"...Chắc là Vone."
"Không thể nào..."
Thương đô Vone.
Trung tâm của các tuyến thương mại kết nối các lãnh địa xung quanh, và có thể nói là thành phố nhộn nhịp nhất trong lãnh địa Bá tước Keighley, dù không có tài nguyên hay ngành công nghiệp đáng chú ý nào. Có cả chi nhánh của Hội Mạo Hiểm Giả, và "Long Hầu" cũng thường xuyên ghé thăm nơi này.
Tuy nhiên, thông tin việc Iris đang hướng đến đó đủ để xác nhận những suy đoán không hay.
"Đầu mục của Dạ Mãng mà Bá tước chuẩn bị tấn công nằm ở Vone."
***
Cảnh tượng Rene nhìn thấy trong giấc ngủ mơ màng.
Trong bóng tối vô định, Rene tồn tại bằng chính nhân dạng của mình.
Mái tóc bạc và thân hình nhỏ hơn Iris một vòng.
Cơ thể trần truồng của Rene tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Iris.
Mái tóc vàng óng uốn sóng và đôi mắt màu tím nhạt. Trần truồng như Rene, ngồi co ro vào một góc.
Một ánh nhìn xuyên thấu hướng về phía Rene.
Trong chiếc lồng mang danh ‘thể xác’, hai linh hồn đối diện nhau.
"Tường Vi Công Chúa. Rene 'Rosely' Ruvia Ciel-Terra. ...Thật đáng thương. Dù chiến đấu thế nào đi nữa, ngươi chắc chắn sẽ không bao giờ được cứu rỗi."
Iris mở miệng. Giọng điệu lạnh lùng, như thể đã kiệt sức.
Đây là một cuộc đối thoại trong không gian bất thường. Không thể đọc được cảm xúc.
Tuy nhiên, Rene cảm nhận được sự thương hại, đồng cảm và thù địch.
"Ta không cần cứu rỗi gì cả. Chỉ cần trả thù mà thôi..."
Rene nói một cách kiên quyết, như thể đang gạt bỏ thứ gì đó quấn quanh.
"Ừ. Chắc hẳn trả thù là như vậy đấy."
Iris nói, nửa chế giễu, nửa đồng ý, rồi thở dài.
"Tôi... sẽ chết phải không?"
Giọng điệu của Iris như thể đã quyết tâm, hoặc có lẽ đã từ bỏ tất cả.
Rene im lặng xác nhận.
"Cô chắc chắn sẽ tiếp tục đau khổ sau khi giết tôi... có chút cảm giác 'đáng đời'. Nhưng, quả là đáng thương. Chắc chắn, chỉ còn lại báo thù, nhưng nó chỉ khiến cô đau khổ mà thôi."
"Đau khổ gì chứ...
Ta sẽ chặt đầu tất cả, đâm xuyên ngực, mổ bụng. Thiêu sống, xé xác, vắt kiệt.
Giết trong nỗi sợ hãi. Giết trong sự nhục nhã. Giết trong tuyệt vọng.
Ta sẽ giết tất cả bọn chúng, không sót một ai. Chẳng cần biết có được cứu rỗi hay không... nhưng chắc chắn làm vậy rất vui. Chỉ cần tưởng tượng thôi đã nóng lòng rồi."
Ngọn lửa hận thù đen tối cháy âm ỉ trong lồng ngực. Quyết tâm và thôi thúc đáp trả lại tất cả nỗi đau, nỗi buồn.
Ôm ấp những cảm xúc đói khát như thế này mà vẫn phải ngồi yên, đó mới là địa ngục trần gian.
Để giải thoát khỏi nỗi đau này, chỉ có cách là trả thù, và chắc chắn điều đó rất thú vị. Khoảng thời gian tàn sát ở kinh đô ngay sau khi tái sinh thành Undead tuy ngắn ngủi, nhưng thực sự là tuyệt vời nhất.
Lần này là toàn quốc. Rồi cuối cùng là toàn thế giới. Giết tất cả những kẻ đã giết Rene... đơn giản vậy thôi.
Tuy nhiên, Iris lại cười nhạo với vẻ thương hại.
"Thật vậy sao?"
Cô cười như thể đã hiểu rõ mọi thứ.
"Chắc chắn, ngươi sẽ hiểu sớm thôi..."
***
"Hự..."
Iris-Rene tỉnh dậy ở một nơi không rõ là đâu.
Cơ thể cảm thấy chật chội và bị siết chặt. Toàn thân bị trói bằng dây thừng, bị nhét giẻ vào miệng, và thậm chí cả ngón tay cũng bị trói để không thể kết ấn. Trên hết, cô còn bị nhét vào một cái bao tải và đặt giữa đống hành lý.
Sàn rung lắc dữ dội. Hình như đang ở trên một chiếc xe ngựa thì phải.
Hiểu được đến đây chỉ mất một tích tắc.
Điều đầu tiên Iris/Rene làm là cố gắng vặn người để nhìn xuống phần dưới cơ thể mình.
--- Saaaaaaaaaaaafe!!!
Iris-Rene thét lên trong tâm trí, như một trọng tài bóng chày nhiệt huyết.