Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 2 - Chương 02: Phá vỡ giới hạn

Thời điểm diễn ra lễ hội văn hóa của trường là vào mùa thu. Ở ngôi trường cao trung mà chúng tôi đang theo học, thời gian tổ chức lễ hội thường được kéo dài hơn, vì chúng tôi có cả giai đoạn trước và sau lễ hội.

Công tác chuẩn bị tổ chức cho ngày hội đã được bắt đầu, vì thế tất cả học sinh trong trường đều ở lại rất muộn để chuẩn bị cho lễ hội.

“Nếu là trò giải đố, anh nghĩ là nó sẽ rất nổi bật đấy, vì dù sao thì trò chơi này cũng bắt nguồn từ câu lạc bộ nghiên cứu mà.”

Maki đưa ra ý kiến của mình với sự hào hứng.

Sau khi thời gian học trên lớp kết thúc, Tachibana-san và tôi đang cùng nhau thư giãn bên trong phòng câu lạc bộ như thường lệ, thì bỗng nhiên Maki-senpai xuất hiện và yêu cầu chúng tôi chuẩn bị một trò chơi nào đó cho lễ hội văn hóa của trường.

“… Em không nghĩ đấy là một ý kiến hay đâu.”

Tôi mở câu lạc bộ này chủ yếu nhằm mục đích thư giãn cũng như có thêm thời gian dành cho bản thân. Ngoài ra, tôi cũng không có kế hoạch làm bất cứ chuyện gì liên quan đến hoạt động tìm kiếm những điều bí ẩn hay gì hết. Nhưng ở trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, các thành viên ở đây buộc phải tham gia một số hoạt động nhằm mình chứng cho việc câu lạc bộ vẫn còn đang hoạt động, vì bọn tôi đang đối diện với nguy cơ bị tịch thu nơi này.

Mặc dù thực tế là clb chỉ có hai người chúng tôi là thành viên duy nhất. Dù cả tôi và Tachibana-san đều thích đọc tiểu thuyết kì bí, nhưng cả tôi và cô ấy đều chẳng có bất cứ động lực sáng tạo nào như là sáng tác hay những điều đại loại như vậy.

“Em nghĩ sao về chuyện này, Tachibana?”

Maki quay về phía Tachibana-san để tìm kiếm sự đồng thuận.

“Em không có gì để nói về chuyện này cả. Nhưng nếu hội trưởng muốn em làm, em nghĩ là mình cũng sẽ không gặp vấn đề gì cả.”

Tachibana-san đáp lại với vẻ mặt vô cảm và giọng lạnh lùng.

“Sao tự dung anh lại thấy nhiệt độ nơi này đang giảm đi một cách nhanh chóng nhỉ? Ồ, thôi nào các em, giờ đang là lễ hội văn hóa của trường đấy. Phải hăng hái tinh thần lên đi chứ. Dù sao thì các em cũng phải nghĩ ra trò nào đi nhé, nếu không thì Miki-chan sẽ không để yên chuyện này đâu.”

Chậc chậc… Tôi đoán là mình còn cách nào khác ngoài việc phải động não để nghĩ ra trò nào đấy rồi. May mắn cho tôi là suy nghĩ thì không mất tiền.

“Câu lạc bộ vẫn đang nằm trong tầm ngắm của cô ấy à?”

“Ừ, thì cậu biết rồi còn gì. Miki-chan sẽ gặp rắc rối to nếu như có ai đó phát hiện ra là cô ấy không tham gia hoạt động tư vấn cho clb này đấy. Vì thế, cậu cần phải nỗ lực lên. Coi như là để hỗ trợ cho hai người, anh sẽ cho cậu cái này.”

Maki đưa cho tôi hai tấm vé.

“Cái này là gì vậy?”

“Vé vào cửa của một công viên giải trí. Ở chỗ đó họ có nhà ma, trò chơi thoát khỏi căn phòng bị khóa kín và nhiều địa điểm hấp dẫn khác nữa. Anh nghĩ nó là sẽ rất hữu ích đấy.”

Sau những lời đó, Maki rời khỏi phòng. Hội trưởng dường như đang rất bận rộn. Với tư cách là chủ tịch hội học sinh, nhiệm vụ giám sát công cuộc chuẩn bị lễ hội của Maki-senpai không phải là một việc dễ dàng.

Tôi và Tachibana-san bị bỏ lại ở trong phòng. Sự tĩnh lặng đã quay trở lại, và âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng lật trang tiểu thuyết.

Sau một lúc im lặng, Tachibana-san lên tiếng.

“Ừm, chắc là anh ấy đã đi rồi nhỉ?”

Tachibana-san bỏ cuốn tiểu thuyết xuống và đứng dậy.

“Chủ tịch, cậu có muốn uống cà phê không?”

“Có chứ, làm ơn.”

Tachibana-san bước tới cái bàn dài và chuẩn bị một ly cà phê với máy pha siphon. Đây là một phương pháp pha chế phức tạp hơn, cà phê sẽ được lọc qua thay vì cách đơn giản mà mọi người thường làm khi pha cà phê.

Khi lớp học quay trở lại sau kỳ nghỉ hè, Tachibana-san đã mang bộ dụng cụ này đến phòng câu lạc bộ. Và kể từ đó, cô ấy luôn chuẩn bị cho tôi một tách cà phê mỗi ngày.

“—Của cậu đây, chủ tịch.”

Hai tách cà phê đang được đặt ngay ngắn trên bàn.

“Cảm ơn bạn.”

“Rất hân hạnh.”

Nói xong, Tachibana-san ngồi xuống ngay cạnh tôi với vẻ thờ ơ. Khoảng cách lúc này giữa chủ tịch và một thành viên câu lạc bộ là quá gần. Và điều khiến cho tình huống càng trở nên khó xử hơn hơn là cô ấy đã đính hôn với Yanagi-senpai. Nhưng… Cái cặp đùi trắng nõn của Tachibana-san lộ ra từ chiếc váy ngắn đang ép sát vào chân tôi.

“Tachibana-san…. Vẫn còn nhiều chỗ trống khác để ngồi mà nhỉ?”

“Tớ chỉ muốn lấy một ít đường thôi.”

“Phần ghế sofa đủ rộng để cậu có thể lấy cơ mà. Cậu đâu cần phải ngồi sát như vậy để lấy đường đâu.”

“Hôm nay cà phê tớ pha vị có đậm hơn bình thường một chút. Tớ hy vọng là Shiro-kun sẽ thích nó.”

“Tachibana-san, cậu cố tình không nghe những gì mà tớ đang nói đúng không?”

Cô ấy không chỉ pha cà phê cho tôi mỗi ngày, mà giờ đây Tachibana-san còn gọi tôi bằng tên khi chỉ có hai người với nhau. Ngoài ra, cô ấy tỏ ra khá miễn cưỡng khi phải ngồi đối diện với tôi. Có lẽ là do Tachibana-san đã quen với cái cảm giác ngồi cạnh tôi rồi.

“Khi được ở cạnh bên Shiro-kun…. Tớ không thể ngăn bản thân mình cảm thấy lo lắng được.”

“Tớ không nghĩ là giữa hai người chúng ta lại có kiểu trò chuyện như vậy đâu.”

“Cậu có thể làm với tớ bất cứ điều gì mà cậu sẽ không bao giờ được phép làm với bất kỳ cô gái nào khác. Đổi lại, tớ có thể làm những điều mà tớ sẽ không bao giờ làm với bất cứ đứa con trai nào khác.”

Tachibana-san nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu có nghĩ là chuyện giữa hai chúng ta nên diễn ra như vậy không?”

“Không.”

“Đây rồi! Cuối cùng thì chúng ta cũng trò chuyện với nhau.”

“Tớ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc với bất cứ điều gì mà cậu làm, Shiro-kun.”

“Mọi chuyện lúc này đang đi quá xa rồi đấy!”

Nhưng những điều Tachibana-san vừa nói hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ trong đầu tôi. Khi đối phương là Tachibana, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc cho dù cô ấy có làm gì tôi đi chăng nữa. Có lẽ đây là điều mà tôi thích nhất mỗi khi ở bên cạnh Tachibana.

“Cậu có biết điều tuyệt vời nhất giữa hai chúng ta lúc này là gì không? Trong tình cảnh hiện tại, hai người bọn mình đang ở bên nhau như những người bạn bình thường, nhưng tình huống hoàn toàn có thể thay đổi bất cứ lúc này. Chỉ cần một chút sự thúc đẩy hoàn toàn có thể khiến cho cảm xúc giữa tớ và cậu sụp đổ, hoặc… phó mặc cho chúng dẫn lối và bộc lộ những ham muốn ẩn sâu bên trong. Mỗi khi tớ suy nghĩ về chuyện đó… thì thật khó mà để không lo lắng cho được.”

Nói xong, Tachibana-san đang cố gắng ép chặt cơ thể mảnh mai của cô ấy vào người tôi. Còn về phía mình, cái khao khát được ôm ấp và chiếm hữu người con gái mà tôi yêu nhất đang dần khiến tôi mất đi sự tỉnh táo. Nhưng… Một phần lý trí bên trong não đã cản tôi lại, và tôi đã đẩy Tachibana-san ra xa.

“—Hmm?”

Đôi lông mày xinh đẹp của Tachibana-san vểnh lên như thể cô ấy đang bất ngờ vì sự từ chối của tôi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tớ đã nói với cậu cả triệu lần rồi. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cái thứ gọi “bạn gái thứ hai” này hết.”

Đêm hôm đó ở trại hè, tôi và Tachibana-san đã hôn nhau lần đầu tiên. Dường như cô ấy không quan tâm đến việc tôi cũng đã hôn Hayasaka-san trước mặt cô ấy ngay lúc đó. Và điều đó dường như khiến cho mọi chuyện đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát, chẳng hạn như việc Tachibana-san sẵn sàng làm người yêu thứ hai của tôi mặc dù cô ấy đã đính hôn với Yanagi-senpai.

Kể từ khi đó, bất cứ khi nào Tachibana-san tiếp cận tôi với vẻ ngượng ngùng, tôi phải can thiệp mạnh mẽ bằng cách ngay lập tức đẩy cô ấy ra.”

“Chuyện này thật quá trái đạo đức. Chúng ta không thể tiếp tục làm điều này với Yanagi-senpai được.”

“Cậu lúc nào cũng muốn duy trì cái trạng thái người tốt nhỉ?”

Vẻ mặt ngại ngùng của Tachibana-san đang trở nên lạnh lùng.

“Tớ chẳng thích cậu làm như vậy đâu.”

“Rõ ràng là chúng ta đều biết chuyện này là không đúng. Hayasaka-san sẽ nghĩ gì nếu cô ấy biết những chuyện mà chúng ta đang làm lúc này?”

“Vậy là cậu chỉ quan tâm tới việc liệu Hayasaka-san sẽ nghĩ gì thôi sao?”

Tachibana-san có vẻ vẫn chưa biết được những gì đang xảy ra giữa Hayasaka-san và tôi. Có vẻ như lời nói dối của em ấy rằng tôi là «bạn trai thực tập vì tớ đang theo đuổi người khác» đã có tác dụng.

Mặc dù tôi cảm giác rằng lời nói dối đó sẽ không có tác dụng lâu. Tachibana-san sở hữu một trực giác rất tốt. Cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra thôi.

“Dường như cậu đang giấu tớ điều gì đó thì phải? Nhưng chẳng sao, dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Ngay cả khi Hayasaka-san óc thực sự thích Shiro-kun đi chăng nữa, tớ cũng không quan tâm. Tớ cảm thấy ổn dù chỉ là bạn gái thứ hai của cậu.”

Tachibana-san vươn tay ra để nắm lấy cà vạt của tôi và đưa mặt lại gần để hôn Nhưng… Ngay khi điều đó sắp xảy ra, tôi đưa tay giữ lấy hai vai cô ấy và ngăn Tachibana-san lại.

“Cậu nghĩ là làm chuyện này với người bạn của mình liệu có ổn không? Hay cậu không coi Hayasaka-san là bạn mình?”

Thời gian gần đây, hai người bọn họ rất hợp nhau. Trong giờ nghỉ giải lao, Tachibana-san đôi lúc ghé qua lớp của Hayasaka-san để tết tóc cho em ấy, chuyện này tạo nên một cảnh tượng vô cùng ‘quý giá’ và bổ mắt với những ai đang ngồi gần đó.

“Tớ nghĩ là cậu đã đúng.”

“Mặc dù Hayasaka-san rất nổi tiếng, nhưng cô ấy lại không có nhiều bạn bè có thể đối xử với cô ấy một cách tôn trọng hoặc đưa ra những lời khuyên cũng như sự hỗ trợ những lúc cần thiết. Tớ nghĩ đó là lý do tại sao mà Hayasaka-san rất vui mỗi khi được gặp cậu đấy.”

“Tớ biết… Tớ cũng cảm thấy vậy, và tớ cũng rất vui khi được làm bạn với Hayasaka-san.”

“Tuyệt vời. Vì vậy, tớ hy vọng là cậu đã hiểu rằng sẽ rất tệ nếu cậu giấu giếm mọi chuyện với bạn bè của mình.”

“Được rồi… Tớ sẽ không làm như vậy nữa. Ngay cả khi cậu chỉ là bạn trai thực tập của Hayasaka-san.”

Tachibana-san nhíu mày, dường như cô ấy đang rất không vui khi phải chấp nhận thực tế. Tôi đã không hôn cô ấy kể từ đêm đó, và tôi từ chối làm điều đó một lần nữa.

Khi một cô gái không thường biểu hiện ra bất kỳ biểu hiện nào lại đột nhiên lộ ra sự thay đổi nào đó, bất kể nó có nhỏ đến mức nào, điều đó cho thấy rõ ràng rằng sự thất vọng của cô ấy đã đạt đến giới hạn. Tôi nghĩ là mình đã rất tàn nhẫn vì hạnh phúc của bản thân lại phản ứng với Tachibana-san như vậy.

“Cậu đã nắm tay tôi xem phim.”

“Ừm, điều đó thì…”

“Tớ không thấy ngại đâu.”

Vào lúc đó, tôi không cố gắng bằng mọi giá để khiến Tachibana-san buông tay ra. Vì vậy, xét theo một mức độ nào đó, tôi cũng là đồng phạm. Tuy nhiên, cô ấy đã không tiếp tục nói về chuyện đó mà thay vì thế, Tachibana-san lại nói ra một điều hoàn toàn bất ngờ.

“Tớ hiểu cậu muốn gì, Shiro-kun. Cậu không muốn phản bội bất cứ ai. Vì vậy, tớ và bạn sẽ tiếp tục mối quan hệ hiện tại. Cậu là chủ tịch của câu lạc bộ, còn tớ là thành.”

“Được rồi, tớ ổn với điều đó.”

“Nếu đó là điều mà hội trưởng muốn, tớ sẽ cư xử cho đúng mực. Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cậu bạn xấu hổ. Tớ sẽ làm một cô gái tốt. Tớ sẽ không còn cảm thấy hứng thú với chủ tịch nữa… Và ngay từ thời điểm chúng ta gặp nhau, tớ cũng chẳng có chút tình cảm nào với cậu.”

Tachibana-san rời khỏi người tôi khi cô ấy nói vậy.

“Cậu nói vậy thì hơi quá tàn nhẫn đấy.”

“Giờ đây chúng ta chỉ giống như hai người xa lạ thôi.”

“Điều này thì lại quá cực đoan đấy.”

“Tớ về đây. Chẳng ở đây chút nào.”

Khi Tachibana-san chuẩn bị rời đi, cô ấy nhận ra thứ đang được đặt trên bàn. Cô ấy thở dài và nhặt hai mảnh giấy lên một cách miễn cưỡng.

“Chúng ta sẽ làm gì với thứ này đây?”

"Đây" mà Tachibana-san nhắc tới là vé vào công viên giải trí mà Maki đã đưa cho chúng tôi.”

“Ừm thì…Tớ nghĩ là hai người chúng ta cùng nhau đi lấy tư liệu để chuẩn bị cho lễ hội văn hội là điều hoàn toàn bình thường.”

“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy… Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc cùng nhau đi tới đó thứ Bảy này.”

“Và cậu cũng đừng có hiểu nhầm, không phải là chúng ta đang hẹn hò hay làm điều gì đó tương tự đâu. Đừng có mong đợi bất cứ điều gì lãng mạn hết.”

“Cảm ơn vì đã nhắc lại điều đó.”

“Chúng ta chỉ là thành viên câu lạc bộ thôi.”

“Hoàn toàn chính xác.”

“Thành thật mà nói thì, tớ không muốn đến đó cùng với cậu đâu.”

Đây là điều vô cùng quan trọng. Với tình hình như hiện tại, sẽ không ai trong số chúng tôi làm ra cái hành động phản bội lại người bạn đời của mình và chúng tôi cũng không có gì phải xấu hổ hay cảm thấy mặc cảm vì tội lỗi sau này. Đây đơn thuần chỉ là một buổi đi chơi bình thường giữa hai thành viên câu lạc bộ mà thôi. Nhưng… tôi không biết là liệu mình phải giải thích như thế nào với Hayasaka-san hay Yanagi-senpai nữa.

Khi đi chơi với Tachibana-san, đương nhiên là chúng tôi sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Khi cả hai bước xuống phố, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Phản ứng trên khuôn mặt của họ như thể đang ngắm nhìn một sinh vật tuyệt đẹp dường như chẳng mấy khi xuất hiện vậy.

Tôi và Tachibana đang ngồi cạnh nhau trên chuyến tàu. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lúc này là bãi biển ngày hè. Cảnh đẹp đến nỗi khiến những người chứng kiến chúng dường như bị không thể rời mắt, khi mặt biển sáng lấp lánh ánh vàng bởi ánh mặt trời gay gắt.

Bọn tôi cũng đã trao đổi ngắn gọn với nhau ngày hôm qua để thống nhất về thời gian khởi hành. Giọng của Tachibana tỏ vẻ uể oải trong suốt cuộc trò chuyện. Dường như cô ấy thực sự không còn hứng thú với tôi.

“Tachibana-san, cậu vẫn nghe đài NBS thường xuyên chứ?”

“Chẳng phải chủ tịch là fan hâm mộ trung thành của đài JOQR chứ nhỉ? Cậu hẳn là phải gan lắm mới dám hỏi tôi câu đó đấy.”

“Dạo gần đây, tớ đã nghe Đài TBS nhiều hơn một chút.”

“Vậy à. Tớ không thấy có hứng với chúng lắm.”

Cuộc trò chuyện thân thiện giữa hai thành viên của câu lạc bộ đã đâm vào ngõ cụt. Bầu không khí hiện tại giữa hai người chúng tôi chẳng khác gì giữa hai học sinh xa lạ đang trên đường tới trường. Sau đó, khi tôi cố gắng khơi gợi chủ đề để tiếp tục cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng Tachibana-san đã ngủ mất tiêu. Và cô ấy cũng không dựa đầu vào vai tôi như mọi khi.

Ngay khi chúng tôi đến công viên giải trí, Tachibana-ngay lập tức khẳng định rằng cô ấy không muốn chụp ảnh chung với nhau ở quảng trường hay đài phun nước, hành vi mua mũ ở cửa hàng cũng bị cấm, hay bất cứ hoạt động nào khác mà một cặp đôi bình thường hay làm.

“Vậy thì đến xem ngôi nhà ma trước đi. Tớ muốn vào đó xem thế nào.”

Sau những lời đó, tôi đi theo Tachibana-san về hướng nhà ma.

“Đây có phải là nơi thích hợp để chúng ta tìm kiếm tư liệu cho lễ hội văn hóa không?”

“Thế nào mà chả được.”

“Cậu định tìm kiến gì ở một nơi như thế này, Tachibana-san?”

“Phù thủy.”

Bên ngoài họ có nhắc tới là phù thủy sẽ mặc một chiếc váy trắng, đi kèm với mái tóc dài buông xõa trước mặt.

“Chúng ta vào thôi.”

Đúng như những gì mà cô ấy vừa nói, Tachibana-san tiến vào bên trong nhà ma. Đôi mắt của cô ấy dường như đang quan sát kỹ lưỡng xung quanh, như thể công việc của Tachibana-san là tìm ra những điểm không hoàn hảo của nơi này dù là nhỏ nhất.

Toàn bộ nơi này đều chìm trong màu sắc tối tăm, đi kèm với cái BGM khủng khiếp đến mức khiến bạn phải sởn gai ốc. Nhưng Tachibana-san lại không hề nao núng chút nào.

“Cậu không thấy sợ sao, Tachibana-san?”

“Không vấn đề gì hết.”

Ngay lúc đó, một người phụ nữ trong trang phục kimono với lối trang điểm dị hợm lao ra để cố gắng dọa cô ấy. Tachibana-san không bỏ chạy, mà tiến lại gần con ma và nhìn cô ấy một cách cẩn thận. Sau đó, cô ấy chạm vào nó, và con ma hét lên, khiến tôi cũng hét lên theo phản xạ.

“Đây là đồ giả.”

“Vậy hóa ra… Cái này chỉ là một hình nộm được gắn lên gậy thôi à?”

“Cậu cảm thấy thoải mái hơn khi biết nó đơn thuần là một hình nộm đơn giản không, thưa ngài chủ tịch đáng kính?”

“Không sao hết. Tớ chỉ cảm thấy mình không được khỏe trước khi đến đây mà thôi.”

“Thật vậy sao? Ban nãy cậu đã hét lên mà nhỉ.”

“Đó đơn giản chỉ là bài tập luyện thanh mà thôi. Cổ họng tớ có hơi rát.”

“Cậu có muốn tớ nắm tay dẫn đi không?”

“Tớ không thấy sợ chỗ này tý nào hết.”

Tôi đã cố gắng hoàn thành hết chuyến ghé thăm nhà ma ngay trong lượt đầu tiên, và may mắn thay mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ. Đây là một địa điểm nổi tiếng để nâng cao tình cảm giữa con trai và con gái trong hoàn cảnh thông thường. Nhưng ở trong tình huống của tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tachibana-san sở hữu khả năng chịu đựng những thứ kinh dị quá tốt, còn tôi thì lại không thể kiểm soát được bản thân.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau tiến đến điểm đến tiếp theo của mình, đó là trung tâm sự kiện.

“Có chuyện gì vậy?”

Tachibana-san hỏi tôi khi cô ấy nhận ra là tôi đang nhìn chằm chằm về một hướng. Ở nơi mà tôi đang hướng mắt tới là một cửa hàng kem.

“Ừm, tớ đang tự hỏi là liệu cậu có thích ăn kem không, Tachibana-san.”

“Chúng ta đến đây không phải để hẹn hò đâu.”

“Tớ biết rồi.”

Điểm dừng tiếp theo là trò chơi tìm cách thoát ra khỏi phòng trong thời gian nhất định. Mục tiêu của trò này rất đơn giản. Bạn bị mắc kẹt trong một căn phòng có bom và phải giải đố để tìm ra con số sẽ giúp bạn mở khóa căn phòng để trốn thoát trước khi quả bom phát nổ.

“Họ nói rằng chỉ khoảng 17% số người chơi trò này có thể xoay sở để thoát khỏi phòng.”

“Có vẻ như trò này khó nhằn đấy.”

“Ừm, nhưng chúng ta là người của clb kì bí, thì trò này sẽ dễ như ăn bánh thôi.”

“Chắc là vậy nhỉ.”

Chúng tôi vào phòng và ngồi xuống để nghe người quản trò giải thích. Khi anh ta đã hoàn thành tất cả các phần phải vượt qua, quản trò rời khỏi phòng và ra hiệu cho chúng tôi biết rằng trò chơi đã bắt đầu.

Ngay khi Tachibana-san nhìn thấy tờ giấy ghi các ô chứ trên bàn, cô ấy lập tức vo viên ném nó đi.

“Tớ không thích chơi cái trò này cho lắm…. Tớ bị dị ứng với chúng…”

“Nhưng bọn mình làm gì có lựa chọn nào khác đâu.”

Nhiệm vụ của chúng tôi đã phải giải một loạt các câu đố được ghi trên giấy để tìm đến đáp án cuối cùng. Trong khi các đội khác làm việc cùng nhau để giải câu đố đầu tiên, tôi phải làm điều đó một mình.

“Tớ đã tìm được từ ‘kabefumiro’ trong phần giải ô chữ.”

“Cái này có liên quan gì đến chúng không?”

Tachibana-san chỉ về phía bức tường của căn phòng. Trong số các hoa văn nổi bật trên tường, chỉ có duy nhất một con số. Dù bức tường rất lớn và còn có kha khá đồ đạc ở trên đó, tôi đã rất ngạc nhiên khi Tachibana-san có thể phát hiện ra con số đó ngay lập tức.

Sau đó, bọn tôi tìm kiếm các đồ vật nằm rải rác ngẫu nhiên xung quanh phòng để mở cánh cửa. Nhưng mọi thứ đã là quá trễ.

“Chúng ta đã cố gắng rồi.”

“Không hẳn đâu. Bọn mình chỉ tìm được có ba trong số mười chữ số cần thiết để mở cửa.”

Tachibana-san là một người thường rất kén chọn khi nói đến trò giải đố, và vì tôi đã làm tất cả công việc, chúng tôi hầu như không thể đạt được bất kỳ bước tiến nào. Dù sao thì, khi chúng tôi rời khỏi trung tâm sự kiện, tôi ngước nhìn lên bầu trời và ngạc nhiên vì thời gian đã trôi đi rất nhanh.

“Mặt trời đã lặn mất rồi.”

“Lúc chúng ta vào đó thì đã là quá trưa.”

“Cậu có muốn đi chỗ nào khác nữa không?”

“Không, giờ tó phải về nhà. Nhà tớ có giờ giới nghiêm.”

Công viên giờ đã lên đèn, và các cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo ở khắp mọi nơi. Chúng tôi hướng tớ lối ra về trong khi còn chưa kịp quay lại để thử trò tàu lượn siêu tốc hoặc bánh xe Ferris.

Khoảng cách giữa hai người chúng tôi lúc này đủ để có thêm một người nữa đứng giữa Tachibana-san và tôi.

“Chủ tịch hội học sinh muốn tổ chức trò tìm cách thoát ra khỏi phòng bên trong khuôn viên của trường, nhưng không thể làm được.”

“Vậy à.”

“Chúng ta sẽ tổ chức một buổi triển lãm ngẫu hững để che giấu đi sự thất bại của câu lạc bộ.”

“Tớ nghĩ là mình sẽ lên danh sách đề xuất các tác phẩm liên quan đến chủ đề kì bí, ngoài ra tớ cũng sẽ tổ chức một cuộc triển lãm các tác phẩm yêu thích của mình nữa.”

“Nếu cậu có thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, hãy gửi tin nhắn để tớ cập nhập tình hình cho Maki-senpai.”

Khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai chúng tôi kết thúc, giờ cả hai bọn tôi đang ở phía ngoài công viên. Tôi và Tachibana-san cùng nhau đi dọc theo lối đi được lát vỉa hè hướng về phía nhà ga. Đèn đường đã bật và gió biển lúc này mang tới cảm giác hơi se lạnh

Vì có giờ giới nghiêm nên Tachibana-san đi nhanh hơn tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ rằng có lẽ chúng tôi nên tiếp tục duy trì mối quan hệ mập mờ này trong một thời gian nữa. Nhưng tôi nghĩ là mọi chuyện như lúc này cũng tốt.

Tôi cứ không thể như vậy mà phản bội Yanagi-senpai. Tôi cũng không muốn phá hỏng việc kinh doanh của gia đình của Tachibana-san. Và trên hết, tôi không biết là mình phải làm gì với Hayasaka-san. Thỏa thuận giữa tôi và cô ấy là nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ với người mà chúng tôi yêu nhất, mối quan hệ giữa hai chúng tôi sẽ kết thúc.

Khi tôi suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, về cảm xúc của tôi, về mọi thứ mà chúng tôi đã làm cho đến nay…. Tôi chắc chắn là mình thích Tachibana-san hơn. Nhưng cách suy nghĩ của tôi khiến tôi không thể ở bên cô ấy theo cách mà tôi mong muốn. Chỉ cần được ngắm nhìn cô ấy cũng đủ để khiến tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ cố gắng để không làm tổn thương bất cứ ai, và tôi sẽ giữ khoảng cách thích hợp với Tachibana-san cho dù mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa… Hoặc là do tôi nghĩ vậy.

“Chuyện này thật là chán chết.”

Tachibana-san nói, sau đó cô ấy dừng lại và quay về phía tôi.

“Tớ không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân với cái trò này nữa.”

Đột nhiên Tachibana-san lại hành động không giống như lúc ban nãy. Cô ấy đã trở lại là một cô gái xinh đẹp, mãnh liệt, sắc sảo và đầy mạnh mẽ.

“Chúng ta đang hẹn hò mà đúng không, Shiro-kun?”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi.

“Không phải vậy. Đây đơn thuần chỉ là nhiệm vụ của câu lạc bộ để thu thập thông tin mà thôi.”

“Cậu đang sủa ra cái gì vậy. Ngay từ đầu, cậu đã biết là chúng ta sẽ không làm điều đó mà nhỉ.”

“Không….”

“Shiro-kun, tôi biết cậu là thành viên trong ban điều hành lễ hội của trường.”

Đúng vậy. Tôi đảm nhận vai trò phụ trách dàn dựng sân khấu cho lễ hội. Tôi cũng biết rằng Tachibana-san đang bận bịu với vai trò đóng vai con ma trong dự án của lớp cô ấy. Tôi luôn biết rằng câu lạc bộ nghiên cứu sẽ không bao giờ tổ chức hoạt động như thể là triển lãm ở trong lễ hội của trường.

“Cậu đã không yêu cầu Maki-senpai, chủ tịch điều hành lễ hội văn hóa tạo ra cái cớ như là tìm hiểu công viên giải trí để đi chơi với tôi, phải không?”

Đôi mắt của Tachibana-san rung rưng. Trông cô ấy như thể sắp khóc bất cứ lúc nào. Và những lời tiếp theo của cô ấy đau đớn như ngàn lưỡi dao cứa vào tim tôi.

“Tôi… tôi nghĩ đây là một buổi hẹn hò giữa hai chúng ta.”

Toàn bộ trò lừa đảo của tôi đã bị phơi bày. Và giờ đây, tôi đang cố gắng lừa dối bản thân trước sự thật hiển nhiên đang được bày ra trước mắt. Tôi đã giả vờ không nhận ra những gì đang ngày càng lộ ra ngay trước mắt mình. Đó chính là Tachibana-san, người đang ở trong một trạng thái mong manh và buồn bã.

Những lời của cô ấy đã khắc sâu trong tim suốt cả ngày hôm nay. Nhưng Tachibana-san đã không còn có thể che giấu được những cảm xúc đó cho đến phút cuối cùng.

“Tớ đã rất mong chờ ngày này. Tớ muốn chúng ta cùng nhau chụp ảnh ở lối ra vào, tớ muốn cả hai chúng tôi đội mũ giống nhau trong suốt chuyến đi chơi, tớ muốn ăn kem với cậu, tớ muốn đi tàu lượn siêu tốc và cả vòng đu quay nữa. Tớ còn muốn vừa đi vừa nắm tay cậu… Nhưng Shiro-kun lại chỉ đang giả vờ. Cậu thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc để ý tới cảm xúc của tôi nữa.”

“Tachibana-san…”

“Shiro-kun. Kế hoạch của cậu với tôi hôm nay là gì?”

Đôi mắt của Tachibana-san tràn ngập sự lo lắng cô đơn của một cô gái đang khao khát được nói ra điều gì đó, điều có thể cứu rỗi cô khỏi một con quái vật đang chực chờ thoát ra từ bên trong. Câu trả lời của tôi có thể là ánh sáng cứu rỗi giúp xua đi nỗi sợ hãi đó.

“Tớ muốn hẹn hò với cậu hôm nay, Tachibana-san.”

“Vậy là cậu đã biết là tớ muốn vậy cả ngày hôm nay? Vậy mà cậu quyết định giả vờ như thể tớ không muốn hẹn hò với cậu?”

Tôi đã biết động cơ thầm kín của Tachibana-san ngay từ lúc ban đầu. Vào hôm trước, khi cả bốn người chúng tôi gặp nhau ở rạp chiếu phim, cô ấy đã cố gắng giấu đi mái tóc xinh đẹp của mình bằng một chiếc mũ lưỡi trai, chưa kể rằng bộ dạng của Tachibana-san hôm đó khiến cho cô ấy thoát khỏi sự chú ý.

Nhưng ngày nay, mọi chuyện đều hoàn toàn trái ngược. Cô ấy ăn mặc như thể là một ai đó hoàn toàn khác. Tachibana-san mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, cùng với áo khoác cardiagan đi kèm với váy. Một vẻ ngoài vô cùng nữ tính và thanh lịch.

“Vậy mà cậu lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu đúng là đồ tệ bạc.”

“Tớ xin lỗi.”

Tôi muốn làm như thể bọn tôi đang hẹn hò. Nhưng tôi cũng muốn giả vờ rằng mình không hề nhận ra điều đó. Nếu tôi và Tachibana-san cứ hành động theo những gì con tim mách bảo, thì chắc chắn sẽ có ai đó bị tổn thương. Tôi vẫn không thể nào buông bỏ Hayasaka-san, và tôi cũng trải qua rất nhiều kỷ niệm quý giá cùng với Yanagi-senpai nữa. Đó là lý do tại sao, tôi lại muốn giữ mối quan hệ giữa tôi và Tachibana-san trong trạng thái mập mờ như vậy. Nhưng… điều đó khiến cho cô ấy tổn thương.

Đôi mắt của Tachibana-san đầy nước mắt.

“Tớ đã chẳng thể ngủ được chút nào tối qua. Tớ đã không ngừng suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến cậu phải nghĩ là tớ xinh đẹp. Tớ đã lấy tất cả chỗ quần áo trong tủ ra và đứng trước gương để thử hàng tiếng đồng hồ. Tớ thậm chí còn xem video hướng dẫn trang điểm và ủi tóc nữa.”

“—Tachibana-san…”

“Thật quá đau đớn khi giả vờ rằng ngày hôm nay chưa từng xảy ra…”

Tôi không nghĩ những điều cô ấy nói vậy là đúng. Khi đây không phải là chuyện riêng giữa hai chúng tôi, mà nó có ảnh hưởng đến cả bốn người.

Nhưng cuối cùng, những giọt nước mắt lăn dài trên má Tachibana-san. Và đó là lúc tôi lấy hết can đảm để nói với cô ấy những gì tôi đã kìm nén suốt trong thời gian qua.

“Hôm nay trông cậu xinh lắm, Tachibana-san. Dù bình thường đã luôn như vậy rồi, nhưng hôm nay cậu đẹp hơn bao giờ hết.”

“—Shiro-kun…”

Biểu cảm của Tachibana-san trở nên vô cùng rạng rỡ. Điều đó khiến tôi nhẹ nhõm khi thấy người con gái mà mình yêu nhất có thể hạnh phúc đến như vậy.

“Tất cả những điều mà cậu đã nói ban nãy… Ừm, nói sao nhỉ, đúng là tớ đang rất muốn làm chúng. Cùng nhau chụp ảnh này, và mặc dù có hơi ngại khi đội mũ giống nhau, nhưng tớ vẫn sẵn sàng làm điều đó. Cả việc ăn kem, đi tàu lượn và đu quay nữa. Ngay cả khi cậu có làm một điều gì đó nhàm chán như là đi uống một tách cà phê với cậu chả hạn, tớ cũng sẽ rất vui lòng đáp ứng.”

“Uống cà phê không bao giờ là nhàm chán hết.”

“Thật tốt khi nghe cậu nói vậy… Dù sao thì, tớ thực sự mong muốn được hẹn hò với cậu, Tachibana.”

“Vậy à….”

Tachibana-san lau nước mắt, và cô ấy quay đi như thể đang xấu hổ, sau đó Tachibana chìa tay ra cho tôi.

“… Ít nhất chúng ta có thể nắm tay nhau chứ.”

Khoảnh khắc tôi nắm lấy tay cô ấy, vô số cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời xâm chiếm trái tim tôi. Như thể thế giới vốn chỉ có hai màu đen trắng giờ đây lại rực rỡ sắc màu. Ánh hoàng hôn, con đường nhìn ra bờ biển, ánh đèn đường… Mọi thứ giờ đây trông thật khác lạ.

Chúng tôi tay trong tay cùng nhau bước đi trong khi trận chiến của cảm xúc đang âm thầm diễn ra bên trong bọn tôi, cảm giác hạnh phúc và nỗi buồn đang có một trận chiến sinh tử để xem ai sẽ chiến thắng.

“Tớ muốn giả vờ là mình đang không nhận thức được tình hình xung quanh, nhưng có điều mà tớ muốn nói rõ ngay bây giờ.”

“Đó là điều gì vậy?”

“Cậu có muốn hẹn hò với tớ hay không? Tớ muốn có câu trả lời ngay bây giờ.”

Tachibana-san nói một cách rất chắc chắn.

“Bàn tay của cậu lớn hơn những gì tớ tưởng.”

“Còn bàn tay của cậu cũng tinh tế như vẻ bề ngoài ấy.”

“Đừng nhìn mọi thứ chỉ với vẻ bề ngoài. Tớ chơi đàn piano, vì vậy chúng mạnh hơn là cậu nghĩ đấy.”

Tachibana-san dồn hết sức vào tay và bóp mạnh tay tôi. Khi những ngón tay của cô ấy siết chặt lấy bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận được cảm giác tới từ xương của Tachibana-san. Cảm giác khá là thoải mái ở một mức độ nhất định nào đó.

Vì Tachibana-san có giờ giới nghiêm, chúng tôi không thể tiếp tục lãng phí thêm thời gian, vì vậy chúng tôi nhanh chóng tiến về nhà ga và lên tàu.

Vì không còn chỗ ngồi, tôi phải đứng ở trước cửa, trong khi Tachibana-san ngồi xuống, và thật ngạc nhiên là tay chúng tôi vẫn đang đan vào nhau.

Những lời của cô ấy nói với tôi ban nãy khiến tôi quay cuồng. «Tớ muốn có câu trả lời ngay bây giờ.» Tôi vẫn không đủ can đảm để trả lời Tachibana-san, và tôi bắt đầu nhận ra rằng chuyện đó đang dần trở thành vấn đề, khi Tachibana-san đang tỏ ra lo lắng.

Nếu tôi không cho cô ấy một câu trả lời hoặc chỉ đơn giản là từ chối cô ấy, Tachibana-san chắc chắn sẽ xa cách tôi và đối xử với tôi một cách thờ ơ như người lạ. Hoặc có thể mọi chuyện là do tôi nghĩ.

“Có chuyện gì vậy, Shiro-kun?”

“Không, không có gì cả, mọi thứ vẫn ổn.”

Tôi không muốn phản bội lại senpai của mình. Và tôi cũng không muốn phá hỏng mọi chuyện trong gia đình của Tachibana-san. Nếu Tachibana-san thực sự muốn chúng tôi hẹn hò và chấp nhận trở thành bạn gái thứ hai của tôi như cách mà cô ấy đã với tôi, chúng tôi sẽ phải hẹn hò trong bí mật.

Sẽ ổn thôi nếu tôi bắt đầu mọi chuyện ngay từ lúc này ? Điều gì sẽ xảy ra với Hayasaka-san khi cô ấy phát hiện ra rằng chúng tôi đang phản bội cô ấy? Rất nhiều câu hỏi và nghi vấn xâm chiếm não bộ của tôi, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu phải khóc một lần nữa.

Trong khi tôi đang mải mê với những suy nghĩ của mình, thì ngày càng có nhiều người lên tàu mà tôi không để ý, nhiều người đông đến nỗi tôi không thể tài nào di chuyển được.

“Tớ sẽ nôn nếu bị một người đàn ông không phải Shiro-kun chạm vào mình.”

Sau khi Tachibana-san nói những lời đó, tôi bảo cô ấy đứng về phía trước cửa. Bằng cách này, tôi sẽ trở thành bức tường ngăn cách giữa Tachibana-san và đám đông, và tôi sẽ cố gắng ngăn cản bất kỳ kẻ nào cố gắng chạm vào cô ấy trước mặt mọi người trên tàu.

“C- chuyện này giống như tư thế Kabedon mà cậu đã làm với tớ.”

“Ừm….”

Tôi đang ở rất gần với khuôn mặt xinh đẹp của Tachibana-san. Và cùng lúc, tôi có thể cảm nhận thấy mùi hương ngọt ngào của cô ấy. Nước hoa của Tachibana-san sử dụng ngày hôm nay có mùi rất dễ chịu.

Tôi đã cố gắng giữ thái độ kiên định và trung lập để bản thân không bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ của Tachibana-san, nhưng một lần nữa mọi chuyện lại không diễn ra theo ý tôi.

“Shiro-kun, sẽ tốt hơn nếu cậu lại gần hơn nữa đấy.”

“N-Nhưng Tachibana-san, cậu sẽ thành cá ép mất.”

“Tớ có phải làm bằng thủy tinh đâu, nên sẽ ổn thôi.”

Nếu tôi ép vào Tachibana-san, sẽ có thêm không gian để không ai có thể cảm thấy khó chịu. Và sẽ có thêm một chút khoảng trống ở trong toa. Hơn nữa, tôi thực sự muốn chạm vào người Tachibana-san.

“Tớ muốn được làm bạn với Hayasaka-san.”

“Cậu đã là bạn của cô ấy rồi mà.”

“Không… Bởi vì tớ thích cậu, Shiro-kun.”

“Thế còn senpai thì sao?”

“Tớ đã ước rất nhiều lần là mình không yêu cậu.”

-….

“Chuyện đó thực sự rất tồi tệ. Tớ yêu cậu, Shiro-kun, vì vậy tớ không thể đáp lại tình cảm của Yanagi-senpai. Và tớ cũng không thể làm bạn thân của Hayasaka-san.”

Tôi không thể giả vờ rằng mình hoàn toàn không biết là Tachibana-san đang cố nói gì với tôi về cảm xúc của cô ấy. Nói xong, cô ấy dựa đầu vào ngực tôi, thậm chí tôi có thể chạm vào mái tóc mịn màng và một bên má của cô ấy. Tôi hoàn toàn có thể đi xa hơn thế nữa. Nhưng đột nhiên, toa tàu bất ngờ rung lắc, điều đó khiến cho Tachibana-san càng dính sát vào người tôi hơn, còn tôi lại ngã về phía trước, khiến chúng tôi rơi vào tình thế tương đối khó xử khi đầu gối tôi lúc này đang nằm giữa hai chân cô ấy.

“Xin lỗi.”

“Cậu đâu cần phải xin lỗi…. Ừm, cậu… Cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn với tớ đấy.”

Nhưng ngay khi Tachibana-san nhận ra đầu gối của tôi đang nằm giữa hai chân cô ấy, má cô ấy hơi đỏ lên. Tachibana-san là kiểu phụ nữ mang khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng bên trong cô ấy vẫn là một đứa trẻ khi phải so với Hayasaka-san về chuyện này.

“Mặt cậu trông đỏ quá.”

Sau khi tôi nói ra câu đó, Tachibana-san tỏ vẻ không hài lòng.

“Chỉ là do trời nóng mà thôi.”

Sau đó, Tachibana-san trở lại với vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, và siết chặt chân tôi bằng đùi của cô ấy. Đôi chân của Tachibana tuy gầy nhưng đùi lại rất mềm, điều đó khiến tôi có một cảm giác khác lạ.

Tôi nhìn quanh toa tàu và nói trong mơ hồ…

“Không biết là bọn mình phải ra khỏi đây bằng cách nào nữa. Toa tàu giờ đã quá đông đúc.”

“Tớ lại thấy vui khi chúng ta ở đây đấy.”

“Nhưng cậu có giờ giới nghiêm mà nhỉ?”

“Tớ đã 16 tuổi và cậu nghĩ là tớ lại quan tâm liệu mẹ có giận mình hay không vì đã vi phạm cái lệnh giới nghiêm ngớ ngẩn đó sao…. Hơn nữa, cậu có biết điều gì sẽ xảy ra nếu tớ về nhà đúng giờ không?”

“Tớ không nghĩ là mình muốn biết đâu.”

“Tớ sẽ cùng mẹ đi ăn tối với Shun và bố mẹ anh ấy.”

Còn sáu bến đỗ nữa phải qua trước khi chúng tôi về đến nơi, và tôi không muốn phải đối mặt với câu hỏi ban nãy của Tachibana-san. Tuy nhiên, câu hỏi của cô ấy vẫn là một vấn đề lớn đối với tôi. Nhưng tôi không thể cứ tiếp tục trốn chạy khỏi số phận định mệnh đó, vì vậy có lẽ đã đến lúc phải nói ra.

Những gì chúng tôi sẽ làm đây là sai trái. Tôi và Tachibana-san sẽ lừa dối Hayasaka-san và Yanagi-senpai. Tất cả mọi chuyện đều hướng tới hai người bọn tôi trở thành người yêu của nhau. Đây là điều không thể tha thứ. Nhưng, nó cũng tức cười không kém. Tôi càng lan man về điều gì đúng và điều gì sai trong tâm trí mình, tôi càng biết rằng mình chỉ đang cố gắng tìm lý do để ngụy biện cho vấn đề này.

Và lúc này đây, tôi thấy mình đang đứng ở giữa ngã ba đường trong một tình thế khó xử. Một mặt, tôi do dự trong việc hẹn hò với Tachibana-san vì tôi biết rằng việc hẹn hò với một người đã có hôn phu và đã đính hôn là sai trái. Mặt khác, lý trí của tôi nhiều lần nói với tôi rằng, nếu tôi đồng ý hẹn hò với cô ấy, tôi sẽ phải làm điều đó vì đơn giản là tôi không còn có lựa chọn nào khác.

Tôi giờ đây có chọn gì cũng không quan trọng nữa. Tôi đang phó mặc quyết định của mình trong tay một thứ mà tôi không chắc chắn từ tận đáy lòng mình. Tôi quay về phía Tachibana-san.

“—Shiro-kun?”

Cô ấy nhìn chằm chằm về phía tôi. Đôi mắt của Tachibana-san lúc này ytoonh giống như hai quả cầu pha lê. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình đang phản chiếu trong chúng. Cô ấy là kiểu con gái luôn nói thẳng ra suy nghĩ của mình và không bao giờ bao biện cho bất cứ điều gì. Tôi đã tận hưởng mối quan hệ mập mờ giữa hai người chúng tôi trong một thời gian dài. Tuy nhiên, tôi lại luôn đổ lỗi cho Tachibana về mọi thứ bởi vì trong đầu tôi, tôi luôn suy nghĩ rằng cô ấy chỉ đang lợi dụng tôi vì cô ấy thích tôi.

Ngay cả khi đang ở trong rạp chiếu phim, khi tôi nắm tay cô ấy, đó đơn thuần là mong muốn ích kỉ của bản thân mình. Và mặc dù vậy, tôi vẫn luôn tự dối lòng mình rằng tôi không phản bội Hayasaka-san.

Cảm xúc thực sự của tôi thật ra rất đơn giản. Tôi thích Tachibana-san, và thậm chí tới tận lúc này tôi cũng không muốn cô ấy hẹn hò với Yanagi-senpai. Nhưng tôi cũng không muốn phản bội anh ấy, chứ đừng nói đến việc làm tổn thương Hayasaka-san.

Vì vậy, tôi biết là mình phải tự đưa ra quyết định này. Hãy để mặc cho những gì mà trái tim tôi mong muốn nhận được. Tôi phải nhận thức được những ham muốn của bản thân, ngay cả khi điều đó có khiến tôi trở thành một phần của tình yêu trái đạo đức đi chăng nữa.”

“—Này, Shiro-kun.”

Tachibana-san gọi tên tôi một lần nữa, kéo tôi ra khỏi thế giới của những suy nghĩ hỗn độn để đưa tôi trở lại với thực tại. Tachibana-san thậm chí còn tiến lại gần tôi hơn, và tôi không thể không ngửi thấy mùi hương trên mái tóc của cô ấy.

“Cậu có mùi thơm quá.”

“Có hơi xấu hổ khi cậu lại nói với tớ như vậy đấy.”

Má của Tachibana-san đỏ bừng. Đây chính xác là kiểu phản ứng mà tôi muốn thấy từ cô ấy. Tôi thích việc cô ấy cố gắng giả vờ cứng rắn, nhưng khi bị tấn công, cô ấy trở nên hoàn toàn yếu đuối ngay cả khi tôi khen ngợi nhẹ nhàng.

“Cậu đã xịt nước hoa ở đâu thế?”

“Trên cổ tớ.”

Tôi sẽ biến tình yêu giữa chúng tôi trở thành điều đi ngược lại với đám đông. Tất cả mọi chuyện sẽ do tôi tự chịu trách nhiệm, không thể đổ lỗi cho những gì xảy ra. Mọi chuyện cứ để cho mọi người phán xét.

“Aa…”

Hơi thở của Tachibana-san run rẩy. Tôi có thể cảm thấy cơ thể cô ấy đang run lên bần bật.

“Shiro-kun, chúng ta sắp đến nơi rồi…”

Tàu đang dần dần giảm tốc độ. Nếu bọn tôi không xuống ở đây, Tachibana-san sẽ không thể về kịp giờ giới nghiêm, và cô ấy sẽ không thể đi ăn tối với Yanagi-senpai.

Tôi giữ nguyên tư thế, khiến cho Tachibana-san không thể di chuyển. Cuối cùng, tàu đã dừng lại, và cửa toa mở ra. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đứng ở chỗ của mình, và Tachiban-san lên tiếng.

“Shiro-kun… Mọi chuyện ổn chứ?”

“Mọi chuyện vẫn ổn mà.”

Chúng tôi dính chặt vào nhau trong khoảng hơn mười giây. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó giúp chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau trước sự tĩnh lặng của thế giới xung quanh. Cuối cùng, cánh cửa đóng lại và tàu bắt đầu di chuyển.

Đoàn tàu đang tiến về phía trước với âm htanh ổn định. Cùng lúc đó, Tachibana-san bám vào người tôi, ấn mạnh tay vào lưng tôi.

“Tớ không phải là một gã trai tốt đẹp, phải không?”

“Huh?”

“Tớ đã làm điều mà mình muốn nhất trong trái tim mình. Tớ đã có thể để cho cậu đi. Nhưng đây là những điều mà tớ muốn, thực sự đấy. Mặc dù cậu có thể sẽ gặp rắc rối vì điều này.”

“Cậu đúng là một gã trai hư. Mặc dù, tớ luôn muốn nhìn thấy khía cạnh này của Shiro-kun.”

“Có thật không?”

“Thật mà. Tớ luôn muốn chúng ta để mặc cho tất cả những cảm xúc này đi đến giới hạn.”

Ở giữa dòng cộ xe đông đúc, tôi ôm chặt lấy Tachibana-san bằng tất cả sức lực bên trong vòng tay mình. Đây là mong muốn thực sự của tôi ở vào thời điểm đó. Được ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương nhất.

Lưng của Tachibana-san.

“—Shiro-kun…”

“Tớ xin lỗi. Cậu đau lắm phải không?”

“Không… Chỉ là… Chuyện này quá tốt để có thể là sự thật vậy.”.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại