Một buổi chiều thứ bảy mùa thu đầy nắng. Bốn người chúng tôi đang cùng nhau tản bộ trên con phố chính đông đúc và nhộn nhịp. Đang song hành cùng với Yanagi-senpai là Tachibana-san và Hayasaka-san, hai người bọn họ giống như là hai bông hoa ở mỗi bên tay của anh ấy vậy. Còn tôi thì đang ở một vị trí có thể quan sát cả ba người, đó là từ phía sau.
Tachibana-san đang mặc một chiếc áo nỉ màu xanh nước biển đi kèm với mũ lưỡi trai, một bộ trang phục mang đầy sự mạnh mẽ cho chủ nhân của nó. Dù vẻ ngoài của cô ấy lúc này trông thể thao và trẻ trung, nhưng vì Tachibana-san là một cô gái xinh đẹp với đôi chân dài, cô ấy trông giống như một người mẫu đang đi dạo phố trong một bộ trang phục giản dị vậy.
Còn Hayasaka-san, em ấy đang mặc một chiếc áo len màu be mịn, một cái váy kẻ sọc và phụ kiện là túi xách đang đeo trên vai. Lúc này đây,dáng vẻ của em ấy cực kì nữ tính, nhưng nét mặt và cử chỉ của Hayasaka-san lúc này lại mang đến cảm giác mong manh và dễ vỡ. Trông em ấy gợi cảm một cách kỳ lạ.
Những gã đàn ông đi ngang qua Hayasaka-san đều không thể rời mắt khỏi em ấy. Có thể đó do cái áo len mà Hayasaka-san đang mặc làm nổi bật lên những đường nét trên cơ thể, hoặc là do cái bầu không khí dâm dục mà em ấy vô tình tỏa ra khiến cho cánh đàn ông nổi lên ham muốn xấu xa.
“Em thực sự rất muốn đọc phần tiếp theo của câu chuyện đó.”
Hayasaka-san đang cố gắng bắt chuyện với Yanagi-senpai với vẻ mặt vui vẻ từ nãy đến giờ.
“Vì thế, em đã đạp xe tới chỗ hiệu sách và mua tất cả các cuốn còn lại đó.”
“Đúng là bộ truyện đó rất hay. Anh cũng đã mua chúng đấy.”
“Uwa. Anh cũng thích bộ truyện đó sao, senpai?”
Khi Hayasaka-san phát hiện ra Yanagi-senpai cùng thích một bộ truyện tranh giống mình, em ấy đột nhiên trở nên vô cùng hào hứng.
“Em đã dành ra cả ngày để đọc toàn bộ, vì em rất muốn biết cái kết của câu chuyện sẽ xảy ra như thế nào.”
“Dành cả một ngày để đọc luôn cơ à? Thật là đáng kinh ngạc đấy.”
“Vâng, mặc dù chuyện này cũng không có gì đáng tự hào cho lắm… Vì lúc đó kì thi cũng sắp đến gần….”
“Kết quả bài thi của em có cao không, Hayasaka-san.”
“Em cũng không biết liệu kết quả này có phải là tốt hay không nữa, nhưng em luôn đạt điểm trên trung bình trong tất cả các môn học.”
“Em thực sự rất thông minh đấy, Hayasaka-chan.”
“K-Không, không phải đâu. Em không thông minh như anh nghĩ đâu.”
Khi được Yanagi-senpai khen ngợi, Hayasaka-san vội quay mặt đi như thể cô ấy đang xấu hổ. Hai má em ấy đang đỏ ửng.
“Em chỉ là… Chỉ là một học sinh bình thường mà thôi…”
“Việc học tập đối với học sinh là rất quan trọng. Đương nhiên, truyện tranh cũng rất thú vị, nhưng vì thế mà khiến cho điểm ở trường của em bị giảm thì điều đó thật không tốt chút nào.”
Đột nhiên, Yanagi-senpai gãi đầu, như thể nhận ra mình vừa lỡ lời, rồi anh ấy sợ hãi nhìn sang Tachibana-san, người đang ở phía đối diện Hayasaka-san.
Vấn đề này còn tồi tệ hơn, vì trong thời gian chuẩn bị cho kì thi, Tachibana-san đã đọc rất nhiều manga và điều đó khiến cho cô ấy bị điểm kém.
Khi câu lạc bộ nghiên cứu vẫn được phép hoạt động, bọn tôi thỉnh thoảng vẫn ngồi học cùng nhau. Tuy nhiên, tất cả các hoạt động của câu lạc buộc phải tạm dừng khi kì thi đến. Và Tachibana-san đã hoàn toàn bỏ qua nghĩa vụ học tập của mình và lãng phí thời gian ôn thi để đọc manga. Đúng là một cô gái bất cần đời mà…
“Dù sao thì, mọi người biết đấy, học vấn cũng không phải là tất cả.”
Yanagi-senpai cố tình nói to.
“Còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn học vấn.”
Tôi lúc này giống như đang quan sát một con khỉ đang cố gắng dọn dẹp bãi phân mà nó thải ra vậy.
“Hơn nữa, cuộc đời chúng ta đâu phải sẽ chấm dứt nếu chẳng may bị điểm kém trong bài kiểm tra.”
Yanagi-senpai rất thích Tachibana-san, vì vậy anh ấy không bao giờ muốn khiến cho cô ấy mất hứng vì bất cứ điều gì trên đời. Nhưng trái lại, Tachibana-san lại đang biểu hiện ra một khuôn mặt ngơ ngẩn. Dường như cô ấy còn không thèm quan tâm chút nào đến những gì mà senpai vừa nói nãy giờ. Cô ấy không phải loại con gái để tâm tới những điều như vậy.
Tachibana-san rất có năng khiếu về nghệ thuật và âm nhạc, cho nên, cô ấy hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với các môn học khác. Khi chúng tôi cùng nhau ngồi học trong phòng câu lạc bộ mấy ngày hôm trước, cô ấy đã tự hào khoe kết quả thi của mình.
Lúc đó, Tachibana-san đã nói: «Trong lúc tớ ôn thi, sách giáo khoa của tớ không biết tại sao đã biến thành một cuốn truyện tranh một cách đầy ảo diệu. Cậu có nghĩ chuyện này có phải là một bí ẩn lớn không?»
Điều đó rõ ràng chẳng phải là một bí ẩn gì cả, chỉ đơn giản là Tachibana-san không hề có hứng thú với việc học thôi.
Bộ truyện tranh mà cô ấy đã đọc trong thời gian ôn thi là bộ truyện mà Hayasaka-san và Yanagi-senpai đã nhắc tới.
Mối quan hệ giữa ba người họ ngày càng trở nên phức tạp. Hayasaka-san và tôi vẫn duy trì mối quan hệ bí mật, mối quan hệ mà chúng tôi không cư xử với nhau giống như với người yêu mà chúng tôi mong muốn, mà giống như một liệu pháp thay thế của tình yêu đích thực mà bọn tôi sử dụng để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Thật ra, đã quá rõ ràng khi cả tôi lẫn Hayasaka-san đều biết trong lòng mình thực sự mong muốn ai. Nhưng mục tiêu vươn tới tình yêu đích thực chúng tôi đã bị tổn hại nghiêm trọng sau khi biết rằng Yanagi-senpai và Tachibana-san đã đính hôn.
“Senpai, anh có xem đội tuyển quốc gia thi đấu ngày hôm qua không?”
Hayasaka-san đưa ra một chủ đề mới để thảo luận phù hợp với sở thích mối tình đơn phương của em ấy. Và lần này, chủ đề là về bóng đá, một bộ môn mà Yanagi-senpai có rất nhiều kiến thức.
“Tất nhiên là anh có xem rồi. Đúng là một trận đấu hết sức tuyệt vời.”
Thêm một lần nữa, bầu không khí cởi mở được tạo ra giữa hai người họ. Khi tôi quan sát tình hình từ phía sau, mọi chuyện đúng là đang diễn ra hết sức tốt đẹp. Nhưng đột nhiên có một sự việc phát sinh, khi senpai quay đầu về phía Tachibana-san.
“Con em thấy sao, Hikari-chan?”
“Gì cơ.”
“Em có xem trận bóng đêm qua không?”
“Không, lúc đó em ngủ…”
Vẫn như thường lệ, Tachibana-san luôn đưa ra những câu trả lời ngắn gọn và trực tiếp. Mặc dù Yanagi-senpai vẫn tiếp tục khơi gợi chủ đề, như thể đang cố gắng duy trì cuộc trò chuyện với cô ấy.
“Em có vẻ như không thích bóng đá nhiều lắm nhỉ?”
“Điều đó không đúng lắm.”
“Vậy thì, lần sau em hãy đến sân vận động với anh lần kế đi? Bóng đá là một môn thể thao thú vị khi xem trực tiếp đấy.”
Với cách hành xử như vừa rồi, hoàn toàn rõ ràng ưu tiên của Yanagi-senpai là ai. Mặc dù cuộc trò chuyện tương đối dễ chịu mà anh ấy vừa trải qua từ nãy đến giờ với Hayasaka-san cùng với thái độ tốt bụng của anh ấy, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chỉ có vậy. Yanagi-senpai đơn thuần là một đàn anh tử tế và luôn tôn trọng người khác. Nhưng sự tận tâm của anh ấy chỉ đơn thuần hướng về phía vị hôn thê của mình.
Thái độ của senpai chẳng khác gì việc làm tổn thương Hayasaka-san. Em ấy giờ đây trông có vẻ hết sức chán nản, như thể vừa ăn một gáo nước lạnh dội lên người sau khi vừa được sưởi ấm trong ngọn lửa ấm áp mà cô đã cùng người mình yêu xây dựng lên.
Cảm giác sụp đổ bắt đầu xâm chiếm Hayasaka-san, khiến cho em ấy phải lặng lẽ tự động viên chính mình; "Mình…. Mình phải mạnh mẽ lên… »
“Em sẽ cố gắng hết sức để khiến cho senpai yêu em.”
“Em đang cố gắng hết sức rồi.”
“Lúc này chỉ mới là bắt đầu thôi. Em vẫn còn chút thời gian trước khi bộ phim bắt đầu.”
Những lời vừa rồi tới từ Hayasaka-san, em ấy đã tụt xuống đi bên cạnh tôi sau khi nghe lời đề nghị của Yanagi-senpai với vị hôn thê của mình.
Vào ba ngày trước, Yanagi-senpai đã gửi cho tôi tin nhắn đề nghị tổ chức một buổi đi chơi cho cả 4 người. Sau buổi cắm trại nơi bọn tôi cùng nhau quay đoạn phim ngắn, bốn người chúng tôi bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Có vẻ như Yanagi-senpai cảm thấy việc nsoi chuyện với Tachibana-san sẽ dễ dàng hơn khi anh ấy ở cùng với những người khác.
Kể từ đó, Hayakasa-san tỏ ra vô cùng quyết tâm, em ấy luôn mong muốn ngày này sẽ đến, và ý định của Hayasaka-san vô cùng rõ ràng. Em ấy sẽ cố gắng chinh phục senpai, để có thể được ở bên cạnh người mình yêu, và nhân tiện, giúp tôi được ở bên Tachibana-san.
“Em đừng tự tạo áp lực cho bản thân đấy.”
“Anh không phải lo đâu, mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát. Ở bên cạnh Yanagi-senpai sẽ tiếp thêm động lực cho em.”
“Thế thì được.”
Tôi không phủ nhận rằng câu vừa rồi của em ấy khiến ngực tôi đau nhói. Tôi biết là mình không có quyền phàn nàn vì người tôi muốn là Tachibana-san. Mặc dù vậy, cảm xúc về Hayasaka-san trong tôi vẫn khá lẫn lộn.
Trong khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân, tôi đã không nhận ra rằng Hayasaka-san đang nhìn tôi đầy hạnh phúc.
“Vậy là, anh đang cảm thấy ghen tị sao, hehe.”
“Không đâu.”
“Em thực sự rất thích vẻ mặt của anh lúc này đó.”
“Em cũng đang thấy ghen tị đấy thôi.”
“Không, chỉ đơn giản là giảm căng thẳng chút ấy mà. Em thích anh rất nhiều, Kirishima.”
“Với tư cách là bạn trai thứ nhì nhỉ.”
“Hoàn toàn chính xác.”
Sau những lời đó, Hayasaka-san nắm chặt lấy tay tôi. Em ấy tranh thủ lúc xung quanh không có ai chú ý để nắm lấy tay tôi. Sau đó, Hayasaka-san đột nhiên kéo tôi vào trong vòng tay của em ấy. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng với cảm giác mềm mại của bầu ngực em ấy trên cánh tay mình
Đó là cách mà Hayasaka-san thể hiện tình cảm của mình. Một phương thức chơi xấu nhưng khá mạo hiểm trong hoàn cảnh chúng tôi lúc này.
Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Tôi liệu có nên chơi với lửa hay không nếu để cho dục vọng của mình chiếm hữu giống như cách những gã đàn ông đi ngang qua em ấy ban nãy? Tôi đang cảm thấy bản thân mình đang thôi thúc mạnh mẽ làm như vậy.
Tuy nhiên, chúng tôi vội vã tách cơ thể ra khỏi nhau, và dường như cảm nhận được gì đó bất thường, Tachibana-san quay lại và nhìn chúng tôi.
“Hai người có chuyện gì ạ?”
“Không sao hết, sao tự dưng cậu lại hỏi vậy?”
“…Được rồi. Tớ cũng mong là vậy.”
Tachibana-san vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Sau đó, cô ấy quay lại và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình với Yanagi-senpai, như thể cô ấy đang không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
“Hayasaka-san, em nên kiểm soát bản thân mình tốt hơn đi.”
“Vâng, em xin lỗi. Em đã bị cuốn theo cảm xúc của mình trong chốc lát…
Tôi không nghĩ đây là lúc để khiến cho tình hình xung đột giữa hai người leo thang thêm nữa. Nhưng tôi sẽ không nói với Hayasaka-san điều đó đâu, vì điều này sẽ vô tình chọc tức em ấy.
“Nè, Kirishima.”
Hayasaka-san lại gọi tôi nhưng lần này với giọng rất nhỏ.
“Anh có nhớ cái lần chúng ta hôn nhau trước mặt Tachibana-san ở trại không?”
“Có chứ.”
“Ừm, và sau đó giữa hai người không xảy ra chuyện gì hết à?”
“Không có chuyện gì xảy ra cả. Anh và Tachibana-san cũng nhắc tới cái chủ đề đó.”
“Em hiểu rồi. Em cũng khá thân thiết với Tachibana-san, thi thoảng bọn em có đi sắm quần áo cùng nhau.”
“Khá là dễ chịu khi anh nghe chuyện này đấy.”
“Nhưng có vẻ như Tachibana-san vẫn đang nghĩ rằng anh và em vẫn đang làm cái chuyện đó. Vì thế, em đã nói với cô ấy là anh là bạn trai giả của em.”
“Điều đó cũng không có gì quan trọng cho lắm. Dù sao thì, Tachibana-san đang là người yêu của Yanagi-senpai.”
Trong khi Hayasaka-san và tôi đang trò chuyện với nhau bằng cách đi bộ chậm rãi. Tachibana-san và Yanagi-senpai đang đi trước chúng tôi.
“Anh xem kìa, trông hai người họ thật xứng đôi. Bất kì ai xung quanh cũng sẽ nghĩ như vậy khi họ nhìn thấy hai người đó.”
Hayasaka-san đã nói những lời như vậy.
“Có lẽ, em nghĩ là mình đã sai khi muốn tách hai người bọn họ ra như vậy.”
“Gì cơ?”
Tôi cực kì ngạc nhiên vì những gì Hayasaka-san vừa nói, nhưng em ấy nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Mình phải cố hết sức để quyến rũ anh ấy. Mình không thể bỏ cuộc bây giờ.”
Yanagi-senpai đã đưa chúng tôi tới một rạp chiếu phim được xây dựng gần đây. Nơi này là một tòa nhà thương mại lớn sở hữu một khu vui chơi có mái che và một khu nhà hàng trải dài trên nhiều tầng khác nhau.
“Chúng ta vẫn còn chút thời gian trước khi bộ phim bắt đầu, vậy thì sao không cùng nhau đi uống café nhỉ.”
Vì vậy, bọn tôi quyết định đến một quán cà phê và trò chuyện trong lúc chờ đợi. Chúng tôi sắp xếp chỗ ngồi sao cho Hayasaka-san được ngồi gần với Yanagi-senpai. Và Tachibana-san thì ngồi cạnh tôi.
Hayasaka-san đã rất hạnh phúc khi được ngồi cạnh anh ấy.
Cuộc trò chuyện giữa bốn người chúng tôi diễn ra một cách tự nhiên, nhưng bầu không khí bắt đầu trầm lắng sau một vài phút vì bản thân Hayasaka-san không giỏi trong khoản duy trì những cuộc trò chuyện dài.
Vì thế, tôi lấy điện thoại ra và đưa nói xuống dưới gầm bàn ra để gửi tin nhắn cho Hayasaka-san.
“Trả ơn.”
Sau khi nhận được tin nhắn của tôi, Hayasaka-san di chuyển ngón tay của cô ấy xuống dưới gầm bàn và vẽ một vòng tròn lên trên đùi tôi. Đó đúng là một động tương đối mạo hiểm, nhưng đồng thời cũng mang đến cảm giác không lành mạnh.
Hayasaka-san rât ham muốn chinh phục Yanagi-senpai. Và chúng tôi đã không có ngày hôm nay nếu tôi không lên kế hoạch trước đó.
Hôm nhận được tin nhắn rủ đi xem phim, hai người bọn tôi đã gặp nhau trong một phòng học bị bỏ trống ở trường.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
[Vài ngày trước đó]
“Trong tâm lý học, có một hành vi được gọi là «Trả ơn».”
“Tại sao anh lại biết điều đó thế, Kirishima?”
“Anh tìm thấy nó ở bên trong cuốn cẩm nang tình yêu của câu lạc bộ.”
Cuốn cẩm nang tình yêu do một cựu thành viên câu lạc bộ nghiên cứu để lại. Có tin đồn rằng anh ta là người có chỉ số IQ lên đến 180. Anh ấy đã cố gắng viết một cuốn truyện lãng mạn và bí ẩn hồi còn đi học. Nhưng những ham muốn của anh ấy đã khiến anh ta đi vào con đường sai lầm, và cuối cùng thì điều đó đã tạo nên một cuốn sổ tay với nhiều bí mật và thủ thuật liên quan đến tình yêu.
Mặc dù bề ngoài cuốn cẩm nang có vẻ giống như một cuốn sách dạy cách trở thành một kẻ biến thái. Chưa kể là bên trong có nhắc tới rất nhiều vấn đề liên quan tới tâm lý nữa.
«Trả ơn» là một trong những cách tiếp cận tâm lý mà anh ta đã nhắc đến.
Khi một ai đó ban ơn cho chúng ta, chúng ta thường sẽ có tâm lý muốn báo đáp lại người đó theo cách tương tự.
“Vậy thì điều này có nghĩa gì?”
“Điều đó có nghĩa là em phải đặt Yanagi-senpai vào tình huống mà anh ấy sẽ phải làm điều tương tự với em.”
Tất cả chúng ta đều đã từng ở trong tình huống như vậy, không lúc này thì lúc khác.
“Vậy là, em có nên trực tiếp nói với senpai rằng em yêu anh ấy không?”
“Có lẽ là một việc gì đó tương tự như vậy.”
“Nhưng em làm gì có tư cách để nói với Yanagi-senpai những điều như thế. Tachibana-san cũng sẽ đi cùng vào ngày hôm đó, phải không?”
“Dù sao thì, em cũng phải tìm cách khen ngợi anh ta.”
Điều đó không chỉ đơn giản là nói với anh ta rằng bạn thích anh ấy. Trong các bài đánh giá dành cho phụ nữ, người ta thường nói rằng cách tốt nhất để quyến rũ người mà bạn quan tâm là khen đối tượng khác giới. Dù cách này rất đơn giản, nhưng nó dựa trên cơ sở đánh giá tâm lí.
“Vậy là, ý của anh là em nên khen ngợi senpai mọi lúc?”
“Đúng vậy, điều đó sẽ khiến cho senpai cảm thấy phải đối xử tốt với em.”
“Em hiểu rồi.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và ngay lập tức thì thầm nho nhỏ với Yanagi-senpai trong khi liếc nhìn về phía Tachibana-san, người vẫn giữ im lặng kể từ lúc chúng tôi ngồi xuống.
Tôi cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Hayasaka-san.
[Anh chưa bao giờ nhìn thấy senpai mặc bộ đồ này bao giờ đâu. Hình như là anh ta đã mua chúng gần đây.]
Chắc chắn là nếu bạn khen senpai về quần áo của anh ấy, Yanagi-senpai sẽ cảm thấy rất hài lòng.
Hayasaka-san nhìn vào điện thoại của mình và gật đầu.
Ngay sau khi cuộc trò chuyện giữa tôi với Yanagi-senpai kết thúc, Hayasaka-san vội vàng lên tiếng.
“À, ừm…”
Cô ấy nhìn xuống sau khi nói mỗi hai từ. Có vẻ như Hayasaka đang rất căng thẳng.
“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này khi tớ nhìn thấy cậu ở nhà ga… Tớ thích bộ đồ của cậu lắm, trông cậu thật đẹp… Tachibana-san!”
Tôi gần như đã nhổ ngụm cà phê ra sau khi nghe điều đó.
“Trông cậu duyên dáng lắm!”
“—T — Thật á?”
Tachibana-san gật đầu tỏ vẻ ngượng ngùng. Trông cô ấy lúc này thành thật hơn bình thường, vì bình thường Tachibana-san luôn trong trạng thái đề phòng. Nhưng bất chấp những lời tâng bốc vừa nói ra, Hayasaka-san vẫn tiếp tục không nương tay.
“Đúng vậy! Cậu thực sự có khiếu thẩm mỹ rất tốt, Tachibana-san! Cậu đúng là một tín đồ thời trang thực thụ!”
“U—Ưm, cảm ơn.”
Hayasaka-san vì quá lo lắng và xấu hổ nên cô ấy đã chọn cách khen ngợi Tachibana-san vào phút cuối.
Tôi đành phải tiếp tục vai trò cố vấn của mình một lần nữa và nhấc điện thoại lên chỉ để nhắn với cô ấy những điều hiển nhiên, chưa kể việc là tôi vừa nhận ra được một chi tiết có thể giúp Hayasaka-san thoát khỏi tình trạng khó xử hiện tại. Yanagi-senpai đang để một kiểu tóc mới, vì thế chắc chắn là anh ta đã đến tiệm làm tóc gần đây.
Ngay sau khi Hayasaka-san đọc được tin nhắn của tôi, em ấy ra hiệu cho tôi rằng mình đã nhận được.
Thành thật mà nói thì, tôi không nghĩ rằng Hayasaka-san sẽ thành công trong cuộc thập tự chinh của mình để giành lấy Yanagi-senpai đâu, nhưng tôi cũng không thể nào khuyên cô ấy từ bỏ được. Vì vậy, khi cuộc trò chuyện có dấu hiệu chùng xuống, Hayasaka-san lại tiếp tục đưa ra chủ đề.
“—Nè, thật ra là em đã suy nghĩ về chuyện này nhưng mà…”
Lần này cô ấy nói khi nhìn chằm chằm về phía senpai.
“Chuyện là…”
Đột nhiên, Hayasaka-san quay đầu về phía Tachibana-san.
“—Kiểu tóc đó trông hợp với cậu lắm đấy, Tachibana-san! Cách cậu cột nó lên và độ dài của mái tóc trên cơ thể khiến chúnglộng lẫy một cách tự nhiên!”
“Vậy à?”
Một lần nữa, Tachibana-san đang nghiêng đầu trước những lời tâng bốc đó.
Tachibana-san thực sự sở hữu một mái tóc rất đẹp, và cô ấy sẽ thay đổi kiểu tóc theo tâm trạng của bản thân. Mặc dù giờ đây Tachibana-san đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, cũng một phần vì cô ấy muốn che đi mái tóc rối bù của mình.
Hôm nay, cô ấy đang trong tình trạng khá thiếu động lực, hay nói chính xác hơn, Tachibana-san đang ở trong trạng thái lười biếng. Và bất chấp trạng thái im lặng bất thường của cô ấy, Hayasaka-san vẫn tiếp tục khen ngợi với ánh mắt như người mất hồn vậy.
Kế hoạch khen ngợi và chinh phục senpai của Hayasaka-san đang đi theo hướng hoàn toàn ngược lại. Nó giống như một con tàu vũ trụ rơi vào trạng thái bị mất kiểm soát.
“—Có vẻ như Hikari-chan cũng rất nổi tiếng đối cả với phái nữ nhỉ.”
Yanagi-senpai nở nụ cười trên môi.
“Em không nghĩ vậy. Mọi người thường nói rằng rất khó để gần gũi với em.”
“Còn Hayasaka-chan thì ngược lại.”
Tachibana-san bắt đầu vân vê mái tóc một cách ngượng ngùng.
(TL: Tachibana sẽ vê tóc khi không thích, nghĩa là em ấy đang coi Hayasaka-san là tình địch nguy hiểm.)
“Tớ cũng nghĩ Hayasaka-san trông rất xinh.”
Mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Mục tiêu chính là để cho Hayasaka-san chinh phục Yanagi-senpai. Nhưng mọi chuyện cuối cùng lại biến thành Hayasaka-san và Tachibana-san khen ngợi nhau.
Đột nhiên, tôi nhận được một tin nhắn tới từ Hayasaka-san.
- [Anh nói gì đó với senpai đi!]
Em ấy đang hoàn toàn mất bình tĩnh. Tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cứu lấy em ấy.
“Anh thấy môn bóng đá trong nhà thế nào, senpai?”
“Không có gì để mà phàn nàn hết. Dù sao thì, phạm vi thi đấu có hơi nhỏ nhưng vì là đá bóng nên vẫn rất vui.”
“Và ở đó có nhiều người mới tập chơi nhỉ?”
“Đúng đấy, anh đang dạy rất nhiều trẻ mới tập chơi.”
“Và anh cũng đang dạy cho Hayasaka-san nhỉ?”
Tôi nhìn về phía Hayasaka-san khi nói những lời đó. Đã đến lúc em ấy kiểm soát lại tình hình rồi.
“—Vâng, anh ấy đã dạy em rất tốt.”
Hayasaka-san lộ ra vẻ mặt mặt xấu hổ và chán nản.
“Vì em rất vụng về và mắc nhiều lỗi, cho nên em rất cần được anh chiếu cố. Senpai rất tử tế và quan tâm đến em, vì thế em rất biết ơn.”
Hai tai em ấy đỏ bừng. Chà, có vẻ như mọi chuyện đang quay trở lại đúng quý đạo…. HOặc là tôi đã nghĩ quá sớm khi Hayasaka-san đột nhiên quay đầu về phía tôi.
“—Kirishima-kun!”
“Tớ đây?”
Tệ thật, Hayasaka-san lại rơi vào trạng thái hoảng loạn rồi. Lần này, cô ấy lôi tôi vào cùng cô ấy để tạo ra một tình huống xấu hổ giữa người ba chúng tôi.
“Cám ơn cậu vì vì tất cả mọi chuyện. Cậu luôn giúp đỡ tớ khi tớ gặp khó khăn, luôn dõi theo mỗi khi tớ cần, luôn động viên mỗi khi tớ cảm thấy chán nản, vì vậy tớ rất biết ơn cậu, Kirishima-kun.”
Hayasaka-san tiếp tục nói với một nụ cười đẫm nước mắt trên khuôn mặt, như thể em ấy đang cố nói với tôi, «Em đúng là một đứa ngốc mà, xin hãy khiến em dừng lại đi.» Rốt cuộc thì, em ấy đã trở lại là Hayasaka-san bình thường.
“—Kirishima và Hayasaka-chan sẽ là một cặp đôi tuyệt vời, phải không?”
Với những lời đó của Yanagi-senpai, em ấy đã hoàn tất việc tự đóng những chiếc đinh cuối cùng vào cỗ quan tài của mình. Đã đến giờ bộ phim sắp bắt đầu. Vì vậy, chúng tôi quyết định rời khỏi căng tin.
“—Em xin lỗi, Kirishima. Em hay hoảng loạn mỗi khi em lo lắng.”
Hayasaka-san nhẹ nhàng thừa nhận khi chúng tôi đang trên đường đi tới rạp chiếu phim.
“—Đừng lo lắng quá, hôm nay em đã làm rất tốt rồi.”
“Em biết là mình đã có thể đã làm tốt hơn.”
Giờ chúng tôi đang ở trên thang cuốn, và Tachibana-san lẫn Yanagi-senpai đang cách chúng tôi hai bước. Hai người bọn họ đang tỏa ra bầu không khí giống như một cặp đôi hoàn hảo đang tình tứ với nhau vậy..
Khi tới rạp chiếu phim, chúng tôi mua vé và bỏng ngô. Bọn tôi đi vào bên trong rạp và ngồi vào chỗ của mình. Chúng tôi mua 4 vé cạnh nhau và tính từ trái sang phải là Yanagi-senpai, Tachibana-san, tôi và cuối cùng là Hayasaka-san.
Bọn tôi mua hai bịch bỏng ngô. Một cái ăn chung giữa Yanagi và Tachibana, trong khi tôi sẽ ăn chung với Hayasaka-san.
Bộ phim hôm nay có nội dung về mối quan hệ tình cảm lãng mạn giữa một chàng trai và một cô gái.
Dưới bầu trời trong xanh, một chàng trai đạp xe tiến về phía cô gái đang đứng trên ngọn đồi. (TL: Mắt biếc à). Khi xem tới đoạn cao trào của bộ phim, tôi đã nghĩ rằng chúng ta nên yêu đối phương một cách cuồng nhiệt như vậy. Nhưng đó là lúc mọi chuyện xảy ra.
«Này, Hayasaka-san!»
Tôi đã cố gắng không gây ồn ào dưới bất kỳ hình thức nào để tránh gây ảnh hưởng tới người khác, nhưng tôi đã cảnh cáo em ấy với khuôn mặt nhăn nhó của mình. Hayasaka-san đang nắm lấy tay tôi được đặt trên tay vịn. Nhưng kể cả tôi có làm vậy, em ấy vẫn nhìn tôi như thể nói rằng mọi thứ vẫn ổn.
Tôi quay mặt mình nhìn sang bên trái, và nhận ra rằng Tachibana-san và Yanagi-senpai vẫn đang tập trung vào bộ phim.
“Em đã làm việc rất chăm chỉ ngày hôm nay, cho nên em muốn nhận phần thưởng của mình.”
Hayasaka-san thì thầm những lời đó vào tai tôi. Tôi phớt lờ em ấy và cố gắng tập trung vế phía màn ảnh. Bộ phim sắp tới hồi kết. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đây.
Hayasaka-san bắt đầu thở vào tai tôi đầy gấp gáp, đồng thời em ấy cắn phần dái tai nhẹ nhàng. Hơi thở của em ấy càng ẩm ướt và nó ngày càng nặng nề hơn.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy tay Hayasaka. Đó là lúc tôi nhận ra rằng em ấy trở nên cực kì hạnh phúc ngay cả khi chúng tôi đang ở trong một căn phòng thiếu ánh sáng như vậy. Và rồi, Hayasaka-san chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, và em ấy hoàn toàn ngoan ngoãn trong suốt quãng thời gian còn lại. Dù sao thì, Hayasaka-san là kiểu con gái thích các hành động thân mật.
Khi tôi chỉ mới nghĩ rằng mọi chuyện đã ở trong kiểm soát và sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra nữa, thì em ấy đã dội một quả bom lên đầu tôi.
“Ở trại hè…”
Hayasaka-san lại lẩm bẩm những lời đó với sự căm ghét dành cho tôi.
“Anh và Tachibana-san đã làm gì vào đêm hôm đó sau khi em rời đi?”
Dưới ánh sáng của màn chiếm phim, khuôn mặt của em ấy dường như đang phảng phất nỗi buồn.
“… Anh đã không làm gì hết, phải không?”
Tôi bất giác gật đầu khi Hayasaka-san hỏi tôi câu đó với giọng điệu không chút cảm xúc. Hayasaka-san đột nhiên siết chặt tay tôi, và nó khiến tay tôi hơi đau.
“Anh có làm gì có lỗi với em không?”
“Không có chuyện gì xảy ra hôm đó hết.”
Tôi cảm thấy có chút lo lắng khi nói những lời đó.
Biểu cảm của Hayasaka-san nhanh chóng chuyển sang trạng thái vui vẻ, em ấy nở một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt.
“Em cũng nghĩ như vậy!”
Sau đó, Hayasaka-san bám chặt vào cánh tay tôi với một biểu hiện cực kì hạnh phúc trên khuôn mặt. Sau đó, em ấy vùi mặt vào bên trong áo khoác của tôi để không ai có thể nghe được những lời sau đó.
“—Kirishima vẫn là tuyệt vời nhất. Anh là của em, em biết anh sẽ không bao giờ phản bội em. Hãy tha thứ cho em vì em đúng là một con bé ngốc nghếch, toàn suy nghĩ những chuyện điên khùng… Em rất vui vì anh luôn lo lắng cho em, anh luôn khiến em cảm thấy rất hạnh phúc…
Sau đó, Hayasaka-san liên tục lẩm bẩm tên tôi với tên của em ấy hết lần này đến lần khác.
Khi bọn tôi trên đường về nhà, tôi hiện giờ đang cõng Hayasaka-san trên lưng. Thế quái nào mà tôi lại vào tình huống này vậy?
Ừm, lý do dẫn tới sự việc này cũng khá là buồn cười… Ngay sau khi chúng tôi rời rạp chiếu phim, Hayasaka-san đã chạy đến chỗ senpai, cố gắng cảm ơn anh ấy vì ngày hôm nay. Nhưng vì Hayasaka-san là một cô gái hơi vụng về, nên em ấy không may đã bị ngã trên đường đi, khiến cho gót giày bị gãy.
Nhận ra Hayasaka-san không thể tự mình đi lại, Yanagi-senpai đề nghị tôi hỗ trợ em ấy giải quyết tình huống xấu hổ phát sinh này. Cá nhân tôi nghĩ là anh ta giúp Hayasaka-san đi về thì tốt hơn, vì dù sao thì thể chất của Yanagi-senpai cũng vượt trội hơn tôi. Nhưng Tachibana-san vẫn còn đang ở đó, vì thế tôi không thể nào đưa ra cái đề xuất đó được.
Hơn nữa, tôi cũng hiểu được cảm xúc của Yanagi-senpai và suy nghĩ của anh ấy. Yanagi-senpai đang cố gắng khiến cho Hayasaka-san và tôi có thêm cơ hội gần gũi. Tôi nghĩ là mình không thể trách anh ta vì cái suy nghĩ đơn thuần đó được.
“Hẹn gặp lại, anh và Hikari-chan sẽ cùng nhau về nhà.”
“Hayasaka-san, cậu không sao chứ?”
Tachibana-san hỏi thăm tình trạng của em ấy, và Hayasaka gật đầu.
“Vì tớ rất vụng về nên cái tình trạng này cũng hay xảy ra lắm. Bị riết nên tớ cũng quen rồi.”
“Vậy à, thế thì hôm nào chúng ta lại cùng nhau đi chơi lần nữa nhé?”
“Ưm! Nó sẽ rất là vui đấy!
“Chắc chắn rồi. Tạm biệt, hội trưởng.”
Hôm nay Tachibana-san thậm chí còn ít nói hơn mọi khi.
Đây là cách mà một buổi hẹn hò của bốn người chúng tôi kết thúc, và nó cũng kết thúc bằng việc tôi cõng Hayasaka-san trên lưng.
“Em đang cảm thấy rất bực mình!”
Hayasaka-san bực bội kêu lên khi đang ở trên lưng tôi.
“Này, bám sát người vào đi nếu không thì em sẽ ngã đấy.”
“—Uwaaaah!”
Hayasaka-san bắt đầu khua khoắng tay chân một cách điên cuồng, điều đó khiến cho bộ ngực của em ấy nảy lên khi chúng đập vào lưng tôi một cách nhịp nhàng… Có vẻ như bộ đồ lót không thể che kín hết chúng. Và tôi cũng để ý tới sự mềm mại của cặp đùi đang ôm sát lấy cơ thể tôi.
“—Em thực sự đã rất cố gắng! Em đã cố gắng để cho senpai để ý đến mình! Nhưng mọi chuyện chẳng đi đến đâu cả!”
“Anh biết.”
“Em cảm thấy cực kì xấu hổ…”
“Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, hôm nay em đã làm tốt rồi.”
Khi tôi cố gắng an ủi Hayasaka-san, tôi có thể cảm thấy tâm trạng thất thường của em ấy đang dần tan biến. Việc này dường như mang lại hiệu quả khá tốt. Giờ đây, hoàng hôn đang tới gần, và tôi có thể cảm thấy ánh mặt trời đang dần khuất bóng sau những đám mây.
Mùa hè đã qua từ lâu, và mùa thu cũng đang sắp hết. Khi các mùa trong năm liên tục thay đổi, thì mối quan hệ của chúng tôi, và cả bản thân của chúng tôi vẫn luôn như vậy.
Hoặc có thể là do cách tôi quan sát.
“Nè, Kirishima.”
“Anh đây?”
“Anh có nghĩ là em có nặng quá không?
“Không.”
“Thế anh có nghĩ là em có hơi nặng không?”
“Không đâu.”
“—Hừm.”
Cánh tay của Hayasaka-san bỗng nhiên mạnh mẽ hơn và em bám chặt vào tôi. Những người đang tản bộ xung quanh nơi này đã bắt đầu để ý đến chúng tôi. Tôi chắc chắn cái cảnh tượng họ đang nhìn tôi giống như một chú rể đang cõng cô bạn gái dễ thương trong ngày đèn đỏ ở trên lưng vậy. Dù vậy, cảm giác thật tuyệt vời nếu có một cô gái xinh đẹp quan tâm đến bạn vô điều kiện như vậy.
“Cuốn sách đó đã nói rất chính xác về tác dụng của trả ơn. Em ngày càng yêu Kirishima-kun hơn vì anh đối xử rất tốt với em. Còn anh thì sao, Kirishima?
Hayasaka-san nói với giọng ngọt ngào.
“Anh cũng ngày càng yêu em nhiều hơn.”
“Nghe điều này khiến em hạnh phúc lắm.”
Yêu một người yêu bạn là một điều rất tự nhiên.
“Không sao đâu, em hiểu mà. Buổi hẹn hôm nay đúng là khá phức tạp. Khi bốn người chúng ta ở cùng nhau, em thật khó để có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân mình.”
“Chuyện đó khác chứ, hai người họ đính hôn để đi tới hôn nhân mà.”
“Yanagi-senpai có nói là anh ấy sẽ đưa Tachibana-san về nhà, nhưng mọi chuyện không chỉ như vậy, phải không?”
“Có lẽ vậy.”
Có lẽ hai người họ sẽ đi ăn tối cùng nhau. Trong bầu không khí lãng mạn của bữa tối chỉ có đôi ta, có lẽ Yanagi-senpai sẽ cố gắng tạo để nên những kỉ niệm đẹp với Tachibana-san.
“Chỉ vì hai người họ đã đính hôn, anh sẽ quyết định từ bỏ Tachibana-san sao? Anh thật là thảm hại, anh đã tụt lại ba bước so với senpai với cái suy nghĩ đó đấy.”
“Điều đó chẳng đúng chút nào.”
“Chuyện này không khiến anh thấy đau lòng sao, Kirishima?”
“Anh vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Ai biết, sở thích kì lạ của anh là thích cái cảm giác ghen tị mà.”
Hayasaka-san bật cười sau những lời đó.
“Em cũng không biết là mình sẽ phải làm gì nữa. Senpai chỉ đơn thuần đối xử với em như một đứa em gái vậy.”
“Em phải tạo nên cảm xúc lãng mạn giữa hai người mới được.”
Yanagi-senpai nghĩ rằng tôi yêu Hayasaka-san, và anh ấy đang cố gắng giúp chúng tôi trở thành một cặp. Đó là lý do tại sao anh ấy lại gọi chúng tôi đi chơi chung ngày hôm nay. Hơn nữa, anh ấy tạo cơ hội cho tôi về nhà cùng với Hayasaka.
“Yanagi-senpai rất quan tâm tới Kirishima.”
“Anh nghĩ là điều này hoàn toàn bình thường, hai người bọn anh đã là bạn thân từ thời trung học.”
Chừng nào senpai còn nghĩ rằng tôi thích Hayasaka-san, thì anh ấy sẽ không bao giờ nhìn cô ấy với tư cách là một người phụ nữ. Anh ấy là kiểu người rất tôn trọng người bạn đời của đối phương.
“Chắc hẳn phải khó khăn lắm khi anh lại yêu bạn đời của người bạn thân nhất của mình.”
“Đúng vậy.”
Nếu tôi hẹn hò với Tachibana-san, chuyện này sẽ là một sự phản bội rất nghiêm trọng đối với tình bạn của tôi với Yanagi-senpai.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tất cả những gì mà em phải làm là chinh phục senpai, sau đó mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ tan biến. Bằng cách đó, Tachibana-san sẽ được tự do, và anh sẽ không còn lý do nào kìm hãm để đến với cô ấy, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng Hayasaka-san phải chịu áp lực đó khiến anh cảm thấy mình thật tệ.”
“Tại sao chứ? Em thích Yanagi-senpai, chuyện đó không có gì sai cả… Anh phải kiên nhẫn, Kirishima, em sẽ thay đổi tất cả chuyện này.
Hayasaka-san ôm tôi chặt hơn.
“Em sẽ làm bất cứ điều gì để anh hạnh phúc, Kirishima.”
“Ưm….”
“Vì vậy, anh không phải làm việc gì phản bội tới senpai của mình đâu.”
“Anh hiểu.”
“Kirishima không phải là người xấu.”
“Cảm ơn em.”
Kể từ lúc đó, Hayasaka-san hoàn toàn ở trong trạng thái ngoan ngoãn.
“Mặc dù mọi chuyện không được như mong muốn, nhưng em đã cố gắng hết sức cho ngày hôm nay.”
Mỗi khi em ấy nói, em ấy lại có một thái độ khác nhau. Hayasaka-san bắt đầu trêu đùa tôi, ngửi cổ tôi và lấy tay che mắt tôi. Em ấy đã chuyển sang trạng thái là một cô gái tinh nghịch.
Mối quan hệ giữa Hayasaka-san và tôi không hề thay đổi kể từ khi chúng tôi bắt đầu mối quan hệ lạ lùng này. Có thể nói rằng chúng tôi đã dần tiến triển về mặt tình cảm, hoặc là mọi thứ vẫn như cũ.
Nhưng đôi lúc tôi không thể không cảm thấy tội lỗi vì tôi vẫn giữ bí mật với em ấy… Hôm nay, trước giờ hẹn gặp Tachibana-san và Yanagi-senpai, Hayasaka-san đã nói với tôi «hôm nay cố lên nhé». Dù tôi đã cố gắng hết sức để tránh xa mọi chuyện, nhưng tôi vẫn phạm phải một sai lầm rất lớn.
Khi chúng tôi cùng nhau bước vào rạp chiếu phim và bộ phim bắt đầu, trong khi Hayasaka-san nắm chặt lấy tay tôi trên tay vịn… Tay còn lại của tôi ở chỗ tay vịn thứ hai, đã bị Tachibana-san nắm lấy, kể từ khi chúng tôi bước vào rạp chiếu phim.