Dường như Hamanami không thích Tachibana-san cho lắm.
“Senpai chỉ đang chiều chuộng cô ta chỉ vì cái bản mặt xinh đẹp đó. Một đứa con gái như Tachibana chắc chắn không thể hòa nhập xã hội với cái thái độ bất cần đời như vậy được.”
Giờ đang là lúc nghỉ trưa. Tôi và Hamanami đang cùng nhau dùng bữa trên chiếc ghế dài bên trong phòng họp của clb. Lý do cho buổi họp mặt bất thường này không gì khác ngoài việc tôi đã bị đàn em của mình uy hiếp, khi cả hai người chúng tôi ăn gà rán ở bãi đỗ xe đêm hôm trước.
“Tachibana-san rất nổi tiếng, kể cả những học sinh năm nhất cũng bị cô ta thu hút. Em nghe được rằng rất nhiều tụi con trai năm nhất muốn tiếp cận cô ta. Và một trong số những gã đó có tên là Yoshimi, một tên ngốc nghếch điển hình khi quyết định sẽ chơi bóng rổ chỉ vì đọc truyện tranh.”
“Nghe có vẻ tuyệt đấy nhỉ.”
“Ồ, senpai đang lo lắng về chuyện đó à.”
“Anh cũng không rõ.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Hamanami thở dài thườn thượt.
“Thế quái nào mà senpai lại thích Tachibana được nhỉ? Sau giờ học, em đã tới lớp của cô ta để xem Tachibana là người như thế nào. Kết cục là cô ta vẫn để nguyên cái lớp trang điểm dị hợm đó từ đêm hôm trước, điều đó khiến em thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.”
“Chắc là do hiệu ứng lan tỏa đấy.”
“Ý của anh là sự thiên vị trong tư duy khiến cho mọi người tin rằng một thứ giá trị khi nó có một mặt tốt, và điều đó khiến cho bọn họ tin rằng những điều còn lại đều tốt như vậy ?”
(TL trans: cognitive bias effect – hiệu ứng thiên khiến, điều này khiến cho con người thường thiên về một chiều hướng nào đó trong cách suy nghĩ của họ một cách vô thức và mặc định, và thường dẫn tới những lệch lạc và sai lầm trong tư duy. Ý của Hamanami là vì Tachibana có khuôn mặt xinh đẹp (mặt tốt ), nên tất cả mọi người tin rằng tính cách cũng như con người của cô ấy cũng tương tự như vậy.)
“Vậy là em cũng biết điều đó nhỉ?”
“Em là kiểu người luôn chăm chỉ học tập. Em không thể tin được rằng là tụi con trai lại ngu ngốc đến nỗi bị rơi vào kiểu tác động tâm lý đơn giản như vậy. Thế Kirishima-senpai thích điều gì ở Tachibana-senpai?”
“Khuôn mặt của cô ấy…. chắc vậy.”
“Hãy thành thật đi nào, senpaiiii !!”
“Anh có thể hiểu là em không thích Tachibana-san cho lắm, nhưng em sẽ được gì nếu anh trả lời một cách thành thật?”
Tôi cũng không nghĩ là liệu Tachibana-san có quan tâm hay không nếu cô ấy phát hiện ra việc tôi khai man tình yêu của mình với Hamanami.
“Anh thực sự nghĩ như vậy sao? Senpai định phủ nhận sự thật rằng anh và cô ta đã hôn nhau rất tình tứ phỏng? Thật không thể chấp nhận được! Em sẽ hạ gục Tachibana-senpai!”
“Tại sao em lại muốn làm điều đó?”
Tiếng gừ gừ mang đầy sự hận thù Hamanami đến vào một thời điểm chẳng đúng lúc tý nào, khi Tachibana-san đang đứng sau lưng em ấy mà Hamanami hoàn toàn không hề hay biết.
“T-Tachibana-senpai, chị đang làm cái quái gì ở đây thế?”
“Chị tính tạt qua phòng nghe nhìn để tìm kiếm vài bản nhạc…. Nhưng khi đến đây thì đột nhiên chị nghe thấy một số âm thanh kì lạ phát ra từ nơi này.”
Tachibana-san nhìn Hamanami một cách ủ rũ.
“Cậu thích em ấy à, Shiro-kun?”
Tôi đoán là tin đồn tôi cặp kè với Hamanami đã lan rộng ra khắp trường.
“Tớ đoán là Shiro-kun dường như không có hứng thú với những cô gái khác. Thế còn em? Em có điều gì muốn nói không?”
“Hừ, em…”
Hamanami lắp bắp một lúc, nhưng sau đó em ấy đã lấy lại bình tĩnh và đối mặt với đối thủ của mình.
“Chị sẽ cảm thấy thế nào nếu người mà mình thích thú nhận tình cảm với một cô gái khác?”
“Hmm, điều đó ổn mà.”
“Vậy là chị không thấy đủ với chỉ mình Kirishima-senpai thôi sao? Mặc dù anh ấy đã tỏ tình với chị?”
Hamanami rút điện thoại và đưa ra bức ảnh tôi và Tachibana-san đang hôn nhau.
“Dường như chị chỉ đang chơi đùa với cảm xúc của senpai. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tấm ảnh này được gửi đến từng học sinh nhỉ.”
“Huh…”
Tachibana-san quan sát bức ảnh một cách cẩn thận. Và rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào Hamanami.
“Shiro-kun là người rất giỏi trong trò hôn hít đấy.”
“Gì cơ….”
Hmanami mở to mắt một cách đầy ngạc nhiên. Dường như là em ấy đang cảm thấy khó tin khi thấy lời đe dọa của mình hoàn toàn không có tác dụng. Nhưng những gì Tachibana-san nói càng khiến em ấy trở nên bối rối hơn.
“—Cơ mà bức ảnh này trông cũng đẹp đấy. Này, gửi cho chị một bản đi, chị cũng muốn có nó trên điện thoại của mình.”
Tachibana-san cầm lấy điện thoại của Hamanami và bắt đầu nghịch nó.
“Tên của em là gì?”
“Megumi Hamanami…”
“Hamanami-san, em có thể chụp thêm ảnh và gửi chúng cho chị được không?”
“Chị muốn em chụp them nhiều bức ảnh như này nữa á?”
“Chị muốn có thêm nhiều ảnh chị và Shiro-kun hôn nhau.”
“Em không thể hiểu nổi những gì mà senpai đang nói đấy?”
“Shiro-kun là người đã dạy cho chị cách hôn sao cho đúng. Kể từ lúc đó, chị đã luôn muốn hôn anh ấy trước sự chứng kiến của những người khác. Vì vậy, làm ơn đi, Hamanami-san. Em chụp ảnh giùm cho chị nhé.”
Đối với cái yêu cầu có phần bất thường của Tachibana-san, Hamanami quay sang tôi với vẻ mặt cứng đờ.
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?”
Hamanami dường như đang hoài nghi nhân sinh khi em ấy nói chuyện với Tachibana-san, một cô gái không biết hoặc không tuân theo các quy tắc về đạo đức xã hội. Cổ chỉ quan tâm đến những gì mà mình muốn.
“Cô ấy lúc nào cũng như vậy mà.”
“Không, đây không phải là điều mà em muốn nghe từ Kirishima-senpai, anh phải làm cái gì đó đi chứ. Anh không thấy có điều gì đó sai sai à?”
Đương nhiên là anh biết rõ điều đó hơn ai hết rồi, đàn em thân mến của tôi ơi. Anh hoàn toàn đồng ý với em 100%.
“Em sẽ không làm theo những gì Tachibana-san đang yêu cầu đâu. Điều này thật quá xấu hổ.”
“Em không cần phải cảm thấy xấu hổ khi là vậy. Đây có phải là chuyện gì to tát đâu. Em có thể nói rằng anh là người đã yêu cầu em, hoặc đơn giản hơn là em chỉ nhận nhiệm vụ chụp ảnh mà thôi.”
“Tại sao cả anh cũng nói y như chị ta vậy, Kirishima-senpai? Đáng lẽ ra là anh phải yêu cầu em xóa đi bức ảnh đó chứ? Đây chính là lý do mà em đã dùng để đe dọa anh cơ mà, nhớ không? Sao mọi chuyện tự dưng lại khó hiểu đến như vậy cơ chứ!”
“Ừm thì, chúng ta luôn có thể thay đổi quyết định của mình bất cứ lúc nào, phải không?
Ngay sau khi tôi vừa nói xong, Tachibana-san đã nhanh chóng tiếp lời.
“Bởi vì chị đã có hôn phu rồi.”
Hamanami mở to mắt.
“....Hôn phu của chị là ai ?”
“ Sun Yanagi.”
Hamanami lại nhìn tôi và lắc đầu ngao ngán.
“Em hiểu rồi… Lý do tại sao mà em có mặt ở đây, đó là bởi vì Yanagi-senpai đã bảo em đến.
“Em sẽ không được kể lại chuyện này với bất kỳ ai.”
“Em sẽ không....”
Đối mặt với Tachibana-san, Hamanami bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra kể từ thời điểm những tin đồn thất thiệt về tôi bắt đầu lan truyền trong trường học. Quả nhiên là Yanagi-senpai đã tiếp cận cô ấy một cách có chủ đích.
“Ban đầu, em đã nghĩ anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai ngay khi Yanagi-senpai bước vào lớp học như thể chẳng có gì to tát, và đó là lúc anh ấy tiến về phía chỗ của em. Anh ấy đã khen anh rất nhiều đấy, Kirishima-senpai. Em đã tới đây để xác nhận vì bị anh ấy thuyết phục.”
Hamanami lần lượt nhìn tôi và Tachibana.
“Cả Shiro-kun lẫn Hamanami-san là đều sở hữu những tố chất của nghệ sĩ nhân dân đấy.”
“Cảm ơn.”
“Này, đây không phải lúc để đùa đâu!”
Hamanami hét lên trong khi thở dốc. Cuộc đối thoại vừa rồi đã khiến cô rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Đây chính là lý do mà chị không thể chỉ trích Shiro-kun về những gì mà cậu ấy làm với những cô gái khác. Bởi vì tình cảm giữa chị và cậu ta chắc chắn sẽ phải kết thúc, nên mọi chuyện chỉ đơn thuần là tình yêu của hai học sinh cao trung mà thôi. Sau khi tốt nghiệp, chị sẽ kết hôn với vị hôn phu của mình và những gì xảy ra ở đây sẽ chỉ còn là quá khứ… Tất cả mọi chuyện sẽ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp trong tương lai, vì vậy chị muốn tận hưởng những điều đó với trọn vẹn với Shiro-kun nhiều nhất có thể. Chị đã rất vui vì em đã có mặt đúng lúc ở đêm đó để chụp lại bức ảnh này. Chị đã không nghĩ đến điều đó. Đây đúng là một kỷ niệm đẹp mà chị nhất định xem đi xem lại, cho đến một ngày mà sẽ phải xóa nó đi.”
Sau đó, Tachibana-san trả lại điện thoại cho Hamanami và rời khỏi phòng câu lạc bộ. Một bầu không khí im lặng bao trùm khắp nơi, điều đó khiến cái cảm giác khó xử bắt đầu lan rộng và xâm chiếm. Cả tôi và Hamanami đều không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục ăn bữa trưa trong im lặng.
Hamanami, người mới nãy đây còn đang rất vui vẻ, giờ lại có vẻ mặt vô cảm khủng khiếp, cô ấy vẫn tiếp tục duy trì điều đó ngay cả sau khi đã ăn xong.
“Tachibana-san mà lại có suy nghĩ nông cạn như vậy, chuyện này khiến em cảm thấy thật buồn chán.”
“Em không thể không cảm thấy đau đớn khi suy nghĩ đến cảm xúc của Tachibana-senpai… Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc là em đã sẵn sàng tha thứ cho cô ấy… Không! Em vẫn có ý định phá hủy….”
“À quên mất, chị còn có điều này chưa nói.”
“—Aaaaaa!”
Hamanami ngạc nhiên hét lên vì Tachibana-san quay trở lại phòng mà không gây ra tiếng động nào.
“Chị sẽ cho em một lời khuyên, Hamanami-san. Chị không biết là em có thực sự thích Shiro-kun không, nhưng nếu em cảm thấy đây giống như là một trò chơi thì chị khuyên em tốt nhất là nên bỏ cuộc đi. Không phải cô gái nào cũng giống như chị đâu. Em có thể coi đây một lời tuyên chiến cũng được, nhưng nếu em không sợ thì… Chúc may mắn.”
Nói xong những lời đó, cô lại rời khỏi phòng.
“Chị ấy nói như vậy là có ý gì?”
“Anh không biết.”
Tôi nhún vai. Vài phút sau, Hamanami đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Cô gái khác mà Tachibana-san đã nhắc tới… Có phải cô ấy cũng đang yêu Kirishima-kun không?”
Và giống như thể mọi chuyện đã được lên kế hoạch hoàn hảo trong một ván cờ, Hayasaka-san xuất hiện trong phòng câu lạc bộ.
“—Này, Kirishima-kun… Em là gì đối với anh?”
Ngay sau tin đồn thất thiệt đó, tôi nhận được điện thoại từ Yanagi-senpai.
“Anh tưởng là Kirishima thích Hayasaka-chan. Em ấy là một cô gái rất xinh xắn đấy.”
“—Senpai, anh có thấy Hayasaka-san dễ thương không?”
“ Ừm thì, có mà…”
Yanagi-senpai có vẻ rất xấu hổ trong giây lát.
“Anh đã luôn cố gắng để không suy nghĩ như vậy về em ấy.”
“Vậy là anh nói như thế để em không cảm thấy phải lo lắng đúng không?”
“Sẽ rất tệ nếu như anh để những suy nghĩ như thế xuất hiện.”
“Anh cẩn thận quá đấy. Hơn nữa, em cũng không có chút tình cảm lãng mạn nào với Hayasaka-san.”
Rõ ràng tất cả chỉ là dối trá.
“Senpai, nếu anh thấy cô ấy dễ thương thì anh cứ nói như vậy với cô ấy đi. Em chắc chắn là Hayasaka-san sẽ không từ chối đâu.”
Yanagi-senpai kiềm chế để không coi Hayasaka-san là phụ nữ, nên ổng đã vô thức coi em ấy là đàn em và không thể có chút suy nghĩ lãng mạn nào. Anh ấy đơn giản là muốn tránh nhận ra sự thật rằng Hayasaka-san đang có tình cảm với mình..
Tuy nhiên, khi tâm trí của anh ấy trở nên rõ ràng, cái mác “đàn em” của Hayasaka-san sẽ biến mất khỏi tâm trí anh ấy, mở ra một cánh cửa cho phép những cảm xúc của cô ấy chạm tới anh.
“—Tất cả điều này nhằm mục đích thay đổi suy nghĩ của Yanagi-senpai đối với em.”
Tôi nói trong khi giải thích mọi chuyện xảy ra với Hayasaka-san.
“Em hiểu rồi. Vậy Kirishima-kun không thích cô ấy phải không?”
“Không, anh và cô ấy chỉ là làm chung một chỗ mà thôi.”
Sau khi Hayasaka-san nghe tôi giải thích về những gì đã xảy ra, vẻ mặt của cô ấy giống như một chú cún con vừa bị chủ nhân mắng vậy.
“—Vậy Hamanami có biết những lời bàn tán về Kirishima-kun chỉ là những tin đồn thất thiệt không?”
“Có. Em biết.”
Khuôn mặt của Hamanami cau có trước tình huống này.
“Cảm ơn em rất nhiều vì đã trợ giúp!”
“—Ờm, vâng, không có gì đâu.”
“Chị rất hạnh phúc. Mối quan hệ giữa Kirishima-kun và chị cho đến tận bây giờ vẫn là một bí mật đối với tất cả mọi người. Nhưng chị đã luôn muốn thổ lộ với ai đó rằng mình có người bạn trai tuyệt vời nhất từ trước đến nay, và đó là Kirishima-kun. Mặc dù chị và anh ấy chỉ là một cặp đôi bí mật thôi, nhưng tình cảm chắc hẳn là không thua bất kì cặp đôi nào… Uhmmm, liệu có ổn không khi nói tôi là bạn gái của anh ấy…? Không, mình chắc chắn là bạn gái của anh ấy.”
Hayasaka-san có vẻ do dự một lúc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“—Kirishima-kun, cảm ơn vì đã luôn ủng hộ em trong suốt thời gian qua! Anh luôn biết mình phải làm gì trong những trường hợp khẩn cấp!”
Hayasaka-san đỏ mặt rời khỏi phòng câu lạc bộ và nói: «Mình đã làm được rồi!»
Ngay khi chỉ còn lại tôi và Hamanami, em ấy nhìn tôi với vẻ mặt như thể vừa thấy một đống rác.
“—Em sẽ nói thẳng luôn… Anh đang bí mật hẹn hò với Tachibana-senpai, người đã có hôn phu, và đồng thời có quan hệ bí mật với cả Hayasaka-san.”
Với hoàn cảnh hiện tại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kể cho Hamanami-san những gì đã xảy ra giữa Hayasaka-san, Tachibana-san và Yanagi-senpai.
“Chuyện này thật là điên rồ!”
Sau khi nghe câu chuyện, Hamanami hét lên.
“Anh làm em sợ rồi đấy! Chuyện này là cái quái gì vậy? Ý em là, tại sao tự dưng anh lại kể với em tất cả những điều này?”
“Anh chỉ muốn có ai đó lắng nghe câu chuyện của mình thôi…”
“Em có phải là linh mục hay nữ tu ở nhà thờ nào đó mà anh có thể thoải mái thú nhận tội lỗi của mình đâu! Anh không thể cứ tự nhiên mà kể khơi khơi mọi chuyện ra như vậy được!”
“Vậy em nghĩ là anh nên làm gì?
“Anh không thể làm gì được đâu, bởi em khẳng định luôn là Hayasaka-senpai hoàn toàn yêu anh rồi, Kirishima-senpai!
“Em thực sự nghĩ như vậy à?”
“Từ cái cách mà Hayasaka-senpai cư xử với anh, có vẻ như cảm xúc của cô ấy đối với anh mạnh hơn đối với Yanagi-senpai. Việc tiếp cận với hôn phu của Tachibana chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu như cô ấy lỡ phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra giữa Kirishima-senpai và Tachibana-senpai, thì chuyện này sẽ giống như ai đó mang địa ngục đến trái đất vậy.”
Nhưng những lời của Hamanami không dừng lại ở đó, cô ấy hít một hơi và tiếp tục nói.
“Anh định suy tính thế nào về chuyện này đây? Giữ kín bí mật cho đến khi tốt nghiệp? Tận dụng mọi khoảnh khắc được ở riêng với Tachibana-senpai trong khi giấu nhẹm mọi chuyện với Hayasaka-san? Anh có suy nghĩ đến cảm giác của Yanagi-senpai sau tất cả những chuyện này không? Nói cho em biết, anh có vấn đề gì về thần kinh không?”
“Quan điểm của em như thế nào về mọi chuyện?”
“Đã có một quả bom được đặt vào bên trong ngôi trường này và bốn người bọn anh sẽ là người bấm nút kích nổ!”
Nỗi sợ hãi của Hamanami đã vượt quá mức bình thường khi cô ấy nhận ra mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
“Em xin lỗi vì đã chụp bức ảnh đó và cũng xin lỗi luôn vì đã đe dọa senpai.”
“Anh biết là em không có ý xấu.”
“Ngay cả khi anh có nói như vậy thì cũng chẳng thay đổi được xíu xiu nào độ hảo cảm với em đâu. Nhưng anh không cần phải đối phó với em nữa. Em sẽ không có ý định tham gia vào việc này. Và nếu như em biết về tất cả những điều này trước đó, 100% là em sẽ không bao giờ làm.
“Em không cần phải cảm thấy như vậy đâu.”
“Nếu là anh thì đúng là có thể nói câu đó một cách đơn giản, và em cũng không giỏi trong những mối quan hệ kiểu này. Chỉ là một lời khuyên thôi, hãy cẩn thận đừng làm tổn thương Hayasaka-senpai. Tạm biệt.”
Hamanami rời khỏi phòng câu lạc bộ, tỏ rõ thái độ rằng cô ấy không muốn dính líu đến những chuyện đang xảy ra. Hoặc là do bản thân tôi nghĩ thế…
Vài ngày sau, vào giờ ăn trưa, chúng tôi trở lại phòng họp của câu lạc bộ. Không chỉ có Hamanami và tôi, mà còn cả Tachibana-san, Hayasaka-san và Yanagi-senpai.
“—Sao mọi người lại ở đây?”
“—Tất cả những gì mà anh có thể nói là đã có nhiều chuyện xảy ra.”
Mọi chuyện bắt đầu từ lời đề nghị của chủ tịch ủy ban lễ hội.
“Anh muốn chọn ra mười câu hỏi cho bài kiểm tra khả năng tương thích giữa hai người. Cậu và Hamanami sẽ đảm nhận việc này nhé.”
Yêu cầu của chủ tịch là để chuẩn bị cho một trong những bài kiểm tra trong cuộc thi “Cặp đôi đẹp nhất”.
Hamanami và tôi đã cùng nhau chuẩn bị các câu hỏi, nhưng việc thử nghiệm giữa tôi và em ấy không khả quan cho lắm nên chúng tôi phải tìm ai đó để kiểm tra. Và hôm nay, trong giờ ăn trưa, tôi đã tập hợp mọi người trong phòng họp của câu lạc bộ để kiểm tra xem những câu hỏi này có phù hợp hay không.
Chúng tôi chia ra thành hai cặp. Hayasaka-san sẽ bắt cặp cùng với Yanagi-senpai. Tachibana-san bắt cặp với tôi, còn Hamanami sẽ là người đặt câu hỏi.
“—Chuyện này trông giống như là địa ngục vậy…”
“—Em không có lựa chọn nào khác đâu.”
Ban đầu chúng tôi định mời Maki và Sakai, bạn của Hayasaka-senpai, nhưng họ còn có việc riêng cần giải quyết nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm người khác để thay thế.
“Em hiểu. Chà, nếu vậy thì tốt thôi. Nhưng… Tại sao lại có một con thú nhồi bông khổng lồ ở đây?”
Hamanami chỉ vào một con gấu bông lớn, thực ra chủ nhân của nó không ai khác chính là Hayasaka-san. Em ấy cố gắng đáp lại lời nhận xét đầy hào hứng của Hamanami, nhưng giọng của ẻm hoàn toàn không thể nào nghe được.
“Em không thể hiểu được là chị đang nói gì đâu.”
Con gấu bông sau đó đã viết một tin nhắn bằng một cây bút trên tấm bảng quanh cổ.
“—[Xin lỗi, chị đang thử trang phục cho lễ hội].”
“Thế tại sao chị lại viết lên bảng đen?”
“—[Bộ đồ này khiến chị không thể nói chuyện, và đây sẽ là cách chị sẽ giao tiếp vào hôm lễ hội].”
“—Vậy thì bỏ cái đầu ra mà nói!”
Hayasaka-san bắt đầu cởi chiếc đầu gấu to lớn của bộ đồ ra - phần tóc mái đã bết vào trán vì mồ hôi. Cô ấy vẫn tiếp tục mặc phần còn lại của bộ trang phục trên người nên trông vẫn cực kì dễ thương.
“—Và tại sao Tachibana-senpai lại hóa trang thành ma vậy!? Em không thể nào nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy vì mái tóc đó!”
“Em muốn nhìn thấy mặt chị đến thế cơ à? Đây…”
“—Dừng! Chuyện này thậm chí còn đáng sợ hơn nữa! Chị hãy tẩy lớp trang điểm đó đi đã!”
Trước tiếng hét sợ hãi của Hamanami, Tachibana-san không còn cách nào khác ngoài việc tẩy đi lớp trang điểm đáng sợ của mình bằng chiếc khăn tay mà Hayasaka-san đưa cho cô ấy.
“—Vậy thì, đây một bài kiểm tra tình tương thích à? Nom có vẻ thú vị đấy.”
Khi Yanagi-senpai nói vậy, Hamanami đặt tay lên ngực mình và nhìn xuống.
“Anh có chắc là mình muốn tham gia cuộc thử nghiệm này?”
“ Có vấn đề gì sao?”
“ Hmm, em hỏi vậy bởi đây là bài kiểm tra khả năng tương thích.”
Hamanami nói, nhìn vào khuôn mặt của mỗi người chúng tôi.
“Bài kiểm tra này có thể gây nên mối bất hòa giữa mọi người.”
“—Nhưng cũng chẳng còn nhiều thời gian cho tới trước khi lễ hội bắt đầu. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác đâu.”
Tôi có thể phần nào hiểu được sự lo lắng của Hamanami. Có thể mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp hoặc cực kì tồi tệ sau bài kiểm tra này, ai mà biết được.
“—Đừng lo lắng, anh sẽ đảm nhận việc xử lý hậu quả.”
“ Kirishima-senpai, anh có chắc chắn về việc này không đấy? Ughhhh…”
Hamanami càu nhàu, nhưng cuối cùng cũng chấp thuận với giọng tuyệt vọng.
“Được rồi, kệ mẹ nó đi! Hãy bắt đầu bài kiểm tra khả năng tương thích nào!”
Câu hỏi số 1: Bạn thích động vật nào hơn? Chó hay mèo?
Trong cuộc thi thực tế, điểm số sẽ được trao cho các cặp có câu trả lời trùng khớp. Nhưng vì chúng tôi chỉ kiểm tra các câu hỏi nên chúng tôi đã quyết định không ai sẽ ghép đôi với ai mà để bốn người trả lời riêng.
Chúng tôi viết câu trả lời của mình lên những tờ giấy có sẵn và sau đó lộ ra đáp án cùng một lúc. Hayasaka-san và Yanagi-senpai chọn mèo, còn Tachibana-san và tôi chọn chó.
“—Và bây giờ là câu hỏi thứ hai: Bạn thích đi đâu du lịch vào mùa hè? Đi biển hay lên núi?”
Hayasaka-san và Yanagi-senpai đã chọn đi biển, trong khi Tachibana-san và tôi thì chọn leo núi.
Hamanami tiến tục đưa ra câu hỏi.
“Câu hỏi số 3—Bạn thích NXB nào hơn? Kodansha hay Shueisha?”
Yanagi-senpai chọn ‘Kodansha’, còn Hayasaka-san đã chọn ‘Shueisha’. Hai đáp án trái ngược nhau . Và trong trường hợp của tôi, tôi đã cố gắng để không bị trùng đáp án với Tachibana-san.
“—Kirishima-senpai?”
Tôi lộ ra tờ giấy có viết chữ Shogakukan trên đó.
“Này—Thật không công bằng, senpai! Công ty đó không nằm trong số 2 NXB được đề cập!”
Hamanami làm vẻ mặt như muốn nói «Làm tốt lắm, senpai!» Tôi muốn tránh việc câu trả lời của mình trùng khớp với Tachibana-san bằng mọi giá. Mặc dù điều này sẽ gây ra kha khá khó chịu cho những người còn lại.
“—Tachibana, câu trả lời của bạn là gì?”
“Cũng như vậy”
Tachibana đã để lộ ra đáp án có ghi ‘Shogakukan’. (TL: còn cái nịt…)
Khi thấy đáp án của Tachibana, Yanagi-senpai trông khá khó chịu. Đó là đương nhiên khi anh ấy nhận ra rất ít sự tương thích với vị hôn thê của mình, trong khi Kouhai và bạn thân của anh ấy dường như lại hoàn toàn đồng điệu với nhau.
Tuy nhiên, Yanagi-senpai vẫn là người có năng phục hồi tuyệt vời và luôn mỉm cười rạng rỡ.
“—Hikari-chan và Kirishima có vẻ sở hữu nhiều điểm chung nhỉ.”
“—Có lẽ là do em và cô ấy đã cùng nhau dành nhiều thời gian ở câu lạc bộ. Bọn em có xu hướng nói về những thứ như thế này rất nhiều. lần”
Tôi cố gắng bào chữa một cách rất hèn nhát, nhưng may mắn thay, Tachibana-san đã quyết định hưởng ứng.
“Đúng vậy. Nhưng em và cậu ta chỉ có một điểm chung mà thôi, đó là sở thích.”
Yanagi-senpai trông có vẻ hối hận khi nhận ra mình đã khiến vị hôn thê khó chịu.
“—Không, không sao hết. Anh rất mừng vì Kirishima và Hikari-chan hòa hợp với nhau. Nhưng những câu hỏi này chẳng phải là dành cho cuộc thi của các cặp đôi sao? Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu các câu hỏi liên quan đến chủ đề tình yêu nhiều hơn? Dù sao thì điều đó sẽ mang đến nhiều sự phấn khích cho khán giả.”
Quả là một lời đề nghị rất thú vị từ Yanagi-senpai.
“Đúng vậy, có một số câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm.”
“—Được rồi, hãy tiếp tục đi nào.”
Hayasaka-san nói trong khi để lộ ra một nụ cười căng thẳng thường thấy trên khuôn mặt.
“Chị có chắc không?
Hamanami hỏi với vẻ mặt lo lắng trước sự thay đổi đột ngột của Hayasaka-san.
“Sẽ chẳng có ích gì khi kiểm tra sự phù hợp giữa sở thích khi điều quan trọng đối với một cặp đôi là sự tương thích về mặt tình cảm. Đây là một vấn đề quan trọng cần giải quyết.”
“—Rồi—Phải rồi…”
Dưới áp lực của Hayasaka-san, Hamanami tiếp tục đọc câu hỏi.
“—Một buổi đi dạo lãng mạn trong công viên hoặc thư giãn ở nhà, cách tốt nhất để đón Giáng sinh cùng với người ấy là gì?”
Hayasaka-san và Yanagi-senpai chọn một buổi đi dạo lãng mạn trong công viên, Tachibana-san và tôi chọn ở nhà.
Tôi đoán Tachibana-san và tôi là một cặp đôi hoàn hảo. Chúng tôi có rất nhiều sở thích chung, chẳng hạn như nghe đài phát thanh vào đêm khuya và kahsm phá những điều bí ẩn. Mọi chuyện cho đến nay vẫn luôn là như vậy.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Lông mày của Hayasaka-san đang co giật và Yanagi-senpai bắt đầu cảm thấy bản thân không hòa hợp với vị hôn thê của mình.
Mặt khác, Hamanami nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
“—Câu hỏi tiếp theo là gì, Hamanami-san?”
Hayasaka-san đưa ra câu hỏi với đôi mắt trống rỗng.
“—Ờm, ờm—được rồi.”
Các câu hỏi vẫn tiếp tục, nhưng thay vì khiến mọi chuyện trở nên tốt hơn, mọi thứ dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Hayasaka-san và Yanagi-senpai chọn cùng nhau đi xem một bộ phim lãng mạn trong buổi hẹn hò, còn Tachibana-san và tôi chọn đi xem phim bom tấn của Hollywood.
Hayasaka-san và Yanagi-senpai chọn đi du lịch nước ngoài trong kì nghỉ, nhưng Tachibana-san và tôi lại chọn đi spa.
Trong những lúc cô đơn, Hayasaka-san và Yanagi-senpai chọn ở bên cạnh người bạn đời của mình để lấp đầy khoảng trống. Trái lại, Tachibana-san và tôi chọn ở một mình để tự giải quyết vấn đề.
Bóng tối đã bắt đầu chiếm lấy Hayasaka-san. Trong khi đó, Yanagi-senpai trông cũng không có vẻ gì là khá hơn.
“—Này, Kirishima-senpai…”
Hamanami nói với thái độ choáng váng.
“Anh đang cố ý làm vậy phải không?”
“Không, anh có làm gì đâu!”
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng. Bạn đã quyết định đi đến viện bảo tàng để hẹn hò. Con vật nào mà bạn muốn xem cùng với người bạn gái của mình? Không có lựa chọn: cứ thoải mái trả lời theo bất kỳ cách nào bạn muốn.
Đáp án cho câu hỏi tuyệt vọng mà Hamanami vừa đưa ra của Tachibana-san và tôi đều giống nhau: Con khỉ có bộ lông mượt.
“ Kirishima-senpai, anh chắc chắn là cố ý.”
“ Anh không giở trò gì cả, thề.”
Hayasaka-san đang run rẩy và dường như sắp khóc. Tôi không hiểu, lẽ ra cô ấy nên vui vì cô ấy sở hữu rất nhiều điểm chung với Yanagi-senpai, người mà cô ấy thích nhất. Nhưng tâm lý lúc này của cô ấy có vẻ lại nói điều ngược lại.
“Câu trả lời của chúng tôi không hề là trò gian lận, nhưng ở một mức độ nào đó, anh thích chúng.”
“Cái gì?”
“Anh nghĩ là sẽ tốt hơn nếu hai người không hợp nhau trở thành một cặp, bởi vì hai người họ có thể hòa hợp với nhau như một mảnh ghép. Hai người sẽ bổ khuyết cho nhau những điểm mà cả hai còn thiếu sót. Nhưng nếu hai người hoàn toàn xứng đôi thì sẽ chẳng có gì để họ có thể học hỏi được những điều mới mẻ để giúp nhau vượt qua…cảm giác giống như hai người bạn thân lâu năm vậy.”
“—Kirishima-kun….”
Đây là một trong những câu hỏi có lẽ sẽ không bao giờ có lời giải. Liệu sẽ tốt hơn khi ở bên những người có cùng sở thích với bạn hay ở bên những người mà chúng ta không hề có điểm chung? Mặc dù vậy, câu trả lời của tôi đã cải thiện tâm trạng của mọi người. Biểu cảm của Hayasaka-san trở nên tươi sáng hơn một chút và Yanagi-senpai dường như đã lấy lại được tinh thần. Nhưng Tachibana-san vẫn chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
“Được rồi, chúng ta sẽ đi tới câu hỏi cuối cùng. Vẫn như ban nãy, hãy trả lời một cách thoải mái.”
Hamanami lại tiếp tục trò chơi.
“—Bạn muốn ăn đồ ngọt gì cùng bạn gái?”
Hayasaka-san và Yanagi-senpai đã chọn Kitkat, Tachibana-san thì chọn Pocky, còn tôi chọn…Shiroi Koibito. Sau khi nhìn thấy đáp án, sự căng thẳng trong cả căn phòng đã hoàn toàn biến mất. Dường như mọi chuyện đã kết thúc có hậu giống như một bộ phim lãng mạn tuổi teen, nơi mỗi người chúng ta đều phải đi một con đường khác nhau sau khi mối quan hệ tan vỡ.
Sau đó, chuông vào học vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc.
“Cậu đã viết lại đáp án của câu hỏi cuối cùng sau khi tôi viết nó phải không?”
Tachibana-san hỏi trong khi nhìn vào tờ giấy chỗ tay tôi.
“Hãy cho tôi xem cậu đã viết gì trước tiên.”
“Tôi không viết lại cái gì cả.”
“Cho tôi xem mặt kia của tờ giấy.”
“ Không.”
“Vậy thì tôi sẽ lấy nó từ cậu.”.
Khi Tachibana cố giật tờ giấy khỏi tay tôi, tôi đã chống cự hết sức có thể.
Thực ra, lúc đầu tôi viết «Pocky». Nhưng khi tôi nhìn thấy câu trả lời của Tachibana-san là Pocky, tôi đã thay đổi chúng kịp thời. Nghĩ đến cảm xúc của Hayasaka-san và Yanagi-senpai nên tôi đã tránh trùng khớp đáp án hoàn toàn.
Nhưng có vẻ như Tachibana-san không hài lòng với điều đó và cố gắng tìm ra sự thật.
“Cho tôi xem đi, Shiro-kun!”
“Không là không.”
“Vậy còn những gì cậu nói lúc trước thì sao? Rằng nếu hai người có nhiều điểm giống nhau về sở thích thì việc họ ở bên nhau cũng chẳng ích gì.”
“Chuyện đó thì liên quan gì ở đây?”
“Tốt hơn là nên biết liệu chúng ta có cùng sở thích hay không.”
Vào lúc đó, Tachibana-san nắm lấy cổ tay tôi và siết rất chặt.
Phải mấy vài giây, cô ấy mới nhận thấy không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn.
Hayasaka-san, Yanagi-senpai và Hamanami đang kinh ngạc nhìn chúng tôi.
“Hikari-chan?”
Yanagi-senpai nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Tầm nhìn của anh ấy đang hướng vào tay Tachibana-san.
“Anh tưởng là em không thể chạm vào bất kỳ người đàn ông nào….”
Hayasaka-san, người đứng cạnh anh ấy với vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, nói:
“Shiro-kun… Cậu đang làm gì vậy?”
Ai cũng biết rằng Tachibana-san không thể chạm vào đàn ông.
Yanagi-senpai và Hayasaka-san nhìn thấy tôi và Tachibana đang siết tay nhau. Thảo nào không khí trong phòng câu lạc bộ như thể đang đông cứng lại.
Hamanami ôm đầu vì lo sợ điều gì có thể xảy ra tiếp theo.
“Em không coi chủ tịch là đàn ông nên mới có thể chạm vào cậu ta.”
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm khắp nơi.
“Anh hiểu rồi, vậy ra mọi chuyện là như vậy.”
Yanagi-senpai là người mở miệng. Anh ấy thể hiện sự hài lòng trên khuôn mặt của mình.
“Anh rất vui vì Kirishima và Hikari-chan là bạn. Trước đó, Hikari-chan nói rằng cô ấy không có ai là bạn thân ở trường. Kirishima, hãy tiếp tục phát huy nhé!”
“—V-vâng…”
“Ừm, giờ thể dục sắp bắt đầu rồi, nên anh đi trước đây.”
Sau đó, anh ấy nhanh chóng rời khỏi phòng họp của câu lạc bộ. Yanagi-senpai rõ ràng là đang bối rối. Nhưng anh ấy vẫn buộc mình phải mỉm cười và nói ra những điều chắc chắn khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc và hòa bình lại đã có thể lập lại… Nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm.
“Kirishima-kun và Hamanami-san, hai người có thể đi trước được không?”
Hayasaka-san nói.
“Tớ có chuyện muốn nói với Tachibana-san.”
“Nhưng….”
“Làm ơn. Đây là chuyện giữa hai cô gái với nhau.”
Tôi bắt đầu tự hỏi liệu hai người họ có ổn khi ở một mình với nhau không. Nhưng sự nài nỉ của Hayasaka-san đã khiến Hamanami và tôi phải rời khỏi phòng của câu lạc bộ mà không thể phàn nàn.
Đóng cửa lại, Hamanami nhanh chóng cúi xuống áp tai vào cửa.
“Em đang làm gì thế?”
“—Suỵt! Có gì đó bên trong em đang bảo rằng mình cần phải lắng nghe.”
Vì vậy, Hamanami và tôi cố gắng nghe cuộc trò chuyện từ phía bên kia cánh cửa.
“Xin lỗi vì đã yêu cầu cậu ở lại, Tachibana-san.”
“Không sao, dù sao thì tôi cũng không muốn đến lớp.”
Dù họ nói chuyện với giọng nhẹ nhàng nhưng phần nào đó vẫn truyền đến chỗ tôi bầu không khí nóng bỏng.
“Tớ biết điều này thật kỳ lạ và đột ngột, nhưng… Có điều tớ muốn hỏi cậu.”
“Chuyện này có liên quan đến việc chạm vào Shiro-kun không?”
Sau khi khựng lại đôi chút, Hayasaka-san trả lời.
“Đúng là vì chuyện này. Chẳng phải là Tachibana-san không thể chạm vào một người đàn ông hay sao…?”
“Thì vẫn luôn là như vậy mà.”
“Cậu không để vị hôn phu của mình chạm vào người nhưng lại có thể chạm vào Kirishima-kun? Yanagi-senpai chắc hẳn đã cảm thấy rất tệ về điều đó. Tớ không nghĩ điều mà cậu đang làm là đúng đâu, Tachibana-san.”
Bầu không khí lại trở nên im ắng.
“Như những gì mà tớ đã nói vừa nãy, việc có thể chạm vào cậu ta vì tớ không coi cậu ấy là đàn ông. Tớ không có cảm giác như vậy với Shiro-kun.”
“Vậy tại sao cậu lại gọi cậu ấy là ‘Shiro-kun’…?”
“Cậu cảm thấy bị xúc phạm vì điều đó à? Tớ không hiểu được là tại sao cậu lại quan tâm đến vậy, cậu và Hiro-kun chỉ là một cặp đôi tập luyện thôi mà.”
Bầu không khí như thể đang có cảm giác vỡ tan như những mảnh kiếng vậy. Mỗi người bọn họ đều có lý do để vặn hỏi với người kia, đặc biệt là Hayasaka-san, trông cô ấy có như đang vẻ rất tức giận, nhưng những lời chúng tôi nghe được từ miệng cô ấy lại mang một sắc cực đoan.
“—Tớ—tớ đã làm chuyện đó với Kirishima-kun.”
“Điều gì?”
“Chắc chắn đó là những chuyện mà Tachibana-san chưa biết. Nhưng Kirishima-kun đã làm những chuyện với tớ mà anh ấy chưa bao giờ làm với bất kỳ cô gái nào khác. Và tớ cũng đã cho phép anh ấy làm những điều mà mình sẽ không bao giờ làm với một chàng trai khác.”
Hamanami nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Sau đó chúng tôi giao tiếp bằng mắt và thì thầm nói chuyện.
“Anh đã segg với cô ấy à?!”
“KHÔNG! Cô ấy chỉ đang nói cứng mà thôi! Chuyện này không giống như những gì bạn ngh đâu!”
Chúng tôi chỉ mò mẫm lẫn nhau, không hơn. Không có gì là đi quá giới hạn hết.
“—Hừm, buồn cười thật. Không phải là Hayasaka-san có một người đặc biệt trong trái tim sao?”
“Nhưng tớ đã làm điều đó với Kirishima-kun. Tớ sẽ làm lại điều đó thêm nhiều lần nữa, được chứ?”
“Tớ không nghĩ là cậu cần phải xin phép đâu.”
“Đúng vậy. Tachibana-san đã có hôn phu và không coi Kirishima-kun là đàn ông. Kirishima-kun và tớ làm gì cũng không quan trọng phải không?”
“Không.”
“Tớ vui lắm. Tớ đã nghĩ là có thể cậu yêu Kirishima-kun.”
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Tớ hiểu rồi. Sau này chúng ta vẫn tiếp tục là bạn bè nhé?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nhiều chuyện xảy ra trong mùa hè khiến tớ cảm thấy kỳ lạ, nhưng tớ cảm thấy rất vui khi được làm bạn với Tachibana-san. Nếu chúng ta cùng thích cùng một người thì điều đó sẽ gây khó khăn cho cả hai, nhưng thật may là điều đó đã không xảy ra.”
“Chắc chắn là vậy.”
“Vậy thì, liệu chúng ta có thể gặp nhau vào một đêm nào đó không? Cậu biết đấy, để ngủ qua đêm, để chúng ta có thể nói chuyện về con gái hoặc tình yêu.”
“Chuyện này nghe có vẻ vui đấy.”
“Được rồi.”
Sau đó, Hayasaka-san rời khỏi phòng câu lạc bộ và nói rằng hai người họ sẽ sớm gặp lại nhau. Hamanami và tôi vội vàng bước vào bên trong phòng nhạc và trốn sau cánh cửa. Sau đó tôi có thể nghe thấy Hayasaka-san vừa đi dọc hành lang vừa nhấm nháp ly nước chanh.
“Mình đúng là một con ngốc…”
Đây là những lời cô ấy tự nói với bản thân khi bước đi.
Sau đó, Hamanami lấy điện thoại ra và tìm kiếm bức ảnh chụp cảnh hôn nhau giữa Tachibana-san và tôi.
“Em sẽ xóa cái này. Nếu có ai nhìn thấy nó, chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
“Liệu em sẽ thấy ổn với chuyện này sau khi đã đi xa như vậy chứ?”
“Không sao. Khi nhìn vào bức ảnh này, em đã nghĩ về cảm xúc của Tachibana-senpai và cảm thấy buồn. Cô ấy nói tình yêu này rồi cũng có ngày sẽ phải kết thúc. Em nghĩ là bất kỳ ai cũng xứng đáng được có được hạnh phúc vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời.
“Vậy lý do mà em muốn đe dọa cô ấy là gì?”
Hamanami thở dài.
“Chỉ là vì vấn đề cá nhân mà thôi.”
“Em thích cậu ta phải không, người tên Yoshimi-kun?”
Em ấy đã đề cập đến chuyện đó vài ngày trước, cậu trai bắt đầu học chơi bóng rổ và đang đuổi theo Tachibana-san. Hamanami gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Em đã từng nghĩ rằng nếu như mọi người phát hiện ra Tachibana-senpai có bạn trai, cậu ta sẽ ngừng theo đuổi cô ấy.
“Và em đã nhìn thấy cơ hội của mình khi nhìn thấy cả hai chúng tôi ở công viên giải trí.”
“Đúng vậy. Em đã nhìn thấy Tachibana-senpai xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp hơn bình thường nên em đã nghĩ rằng chị ấy đang hẹn hò và quyết định bám theo. Em đã tiếp tục theo dõi cả hai cho đến đến ga xe lửa và bắt gặp cảnh hôn nhau.
Mặc dù vậy, em ấy biết rằng việc lan truyền nó ra khắp nơi không phải là một ý tưởng hay… Dù sao thì Hamanami cũng là một cô gái tốt.
“Vậy là em đang cố gắng tạo ra 'hiệu ứng hào quang' của riêng mình?”
“Em đã nghĩ rằng nếu mình cố gắng tạo ra hình ảnh một cô gái nổi tiếng ngoại tình với senpai của mình, em có thể thu hút sự chú ý của Yoshimi. Em tự biết là bản thân mình không hấp dẫn lắm và cũng chưa từng có bạn trai trước đây nên đã cho rằng đó sẽ là một ý tưởng hay.”
“—Chà, hóa ra đó không phải là con đường đúng đắn.”
“Đúng vậy, đây đúng là một phương pháp là thất bại. Em đã không thành công.”
“Em không cần phải thừa nhận một cách trực tiếp như vậy đâu.”
“Có vẻ như làm việc theo cách như thế này không phù hợp với em. Tình cảm của em dành cho Yoshimi đã vượt quá tầm kiểm soát và em đã nghĩ bằng cách gì cũng không quan trọng, miễn là có được tình yêu của cậu ấy.”
Hamanami và Yoshimi quen nhau từ khi còn nhỏ và cô ấy luôn chăm sóc cậu ta. Nhưng hóa ra Yoshimi-kun lại yêu Tachibana-san một cách điên cuồng. Theo quan điểm của cậu ta, một chàng trai trẻ hơn cô ấy, việc đối mặt với một người đẹp kỳ lạ như Tachibana-san mang đến cảm giác bí ẩn và khó có thể đạt được.
“Anh nghĩ là mình có thể giúp được em chuyện này đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Hamanami ngồi xuống sàn và cúi mặt xuống.
“Anh chỉ cần làm một điều thôi: thuyết phục Tachibana-senpai từ bỏ ý định trở thành phần thưởng trong trò chơi của lớp cô ấy. Yoshimi-kun rất có động lực tham gia, và nếu cậu ấy giành chiến thắng trong trò chơi của lớp Tachibana-san… Ugh, chuyện gì sẽ xảy ra là điều hiển nhiên rồi… Lại còn có cả truyền thuyết về việc ai giành được giải Cặp đôi đẹp nhất sẽ kết hôn trong tương lai.”
“Được rồi, anh sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Hamanami lại cúi đầu, dường như em ấy vẫn còn đang xấu hổ. Tuy nhiên, sau một vài phút, em ấy đã lấy lại được tinh thần thường thấy.
“—Này, Kirishima-senpai, anh có nghĩ là mình đang lợi dụng Tachibana-senpai một cách rất thuận tiện không?”
“Em thực sự nghĩ như vậy à?”
“—Trước đây anh đã từng gặp Hayasaka-san vài lần. Nhưng em nghĩ rằng cô ấy trở nên căng thẳng đến như vậy là vì cô ấy không thể đáp lại bất cứ điều gì để duy trì mối quan hệ giữa anh và cô ấy.”
“Em có thể đã đúng….”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng hợp của câu lạc bộ mở ra và tôi cảm thấy Tachibana-san đang chuẩn bị rời khỏi đó. Hamanami và tôi nín thở chờ đợi cô ấy rời khỏi hành lang.
Nhưng bước chân của Tachibana-san khựng lại trước cửa phòng nhạc. Ngay khi tôi nghĩ cô ấy sẽ không rời đi dễ dàng như vậy… Cô ấy đá mạnh vào cánh cửa mà tôi đang tựa lưng vào.