Ngày hôm sau, tôi bắt đầu cuộc sống mới với kiếp làm nô lệ của Mashiro
Vào buổi sáng tôi đợi sẵn cô ấy từ tận ngoài cổng. Ngay khi thấy cô ấy, tôi liền lao đến xách cặp cho cô ấy trong khi vẫy đuôi (tưởng tượng) như một con cún mừng chủ. Tôi không muốn đôi bàn tay ngọc ngà đó bị trầy xước do xách cặp nặng nên tôi sẽ khiến cho mọi thứ đến tay cô ấy đều trở nên nhẹ nhàng. Mashiro biết ơn sự giúp đỡ của tôi đến mức cô ấy không nói nên lời trên đường từ cổng đến lớp
Giờ nghỉ trưa, tôi chạy ngay xuống căn tin rồi mua cho cô ấy ba cục cơm nắm cá ngừ hành tây cùng một số loại trà đặc biệt để chan lên nếu cô ấy muốn. Theo như điều tra từ nội bộ, tôi biết được rằng đó là sở thích của Mashiro
Mashiro nghẹn ngào vì cảm động, đến nổi cô ấy không ăn hay uống gì trong số đó luôn
Sau giờ học, tôi lao đến bàn của Mashiro và quỳ xuống, hướng lưng mình về phía cô ấy để tỏ ý muốn được cõng cô ấy về nhà. Mặt đất bẩn thỉu kia, đừng mong tao để đôi chân vàng ngọc của Mashiro đặt lên mày dù là một ngón!
Một lần nữa, dù có hơi miễn cưỡng nhưng Mashiro lại cảm động trước sự tận tình tuyệt vời của tôi đến nổi không còn lời nào để thốt ra. Thật ra thì cả ngày hôm nay cô ấy không lên tiếng lần nào cả. Thay vào đó cô ấy chỉ đơ ra đó và run rẩy
“Đ… Đi… Đi theo Mashiro!”
“Mong muốn của ngài là mệnh lệnh của tôi, thưa Nữ Hoàng”
Mashiro nắm lấy cổ áo và lôi tôi ra ngoài hành lang. Cô ấy kéo tôi xuống cái tủ chứa đồ vắng người nơi chân cầu thang và ném tôi vào tường
“Sao hôm nay anh toàn làm những thứ phiền phức vậy?!” Mặc dù cô ấy giữ tông giọng thấp nhưng cơn tức giận vẫn không giấu khỏi qua từng âm tiết
“Tớ nghĩ nó hơi phiền phức thật…”
“Chỉ hơi thôi sao?! Mashiro chưa bao giờ thấy ai…phiền như anh hôm nay!”
“Thành thật mà nói, cả ngày hôm nay tớ cứ đắn đo về bản thân kiểu: ‘Chết tiệt, mình có đi xa rồi không nhỉ’...”
“Trời ạ!”
“Nhưng cậu cứ đối xử với tớ như thế thì tệ quá, cậu biết không? Liệu cậu có thể nghe tớ giải thích chuyện này được không?”
Sự tận tâm bất chấp cảm nghĩ cô ấy này của tôi không phải là không có nguyên nhân. Tất cả mọi thứ từ việc xách cặp rồi mua bữa trưa cho đến đòi cõng cổ về… Tất cả những thứ đó đều là ý tưởng của Iroha. Đó là một phần kế hoạch để giúp tôi gần gũi hơn với cô nàng băng giá mang tên Tsukinomori Mashiro đây
Từ đầu tôi đã biết chuyện này sẽ siêu phiền phức, Nhưng nếu tôi không cố hết sức, thì kế hoạch này sẽ bị phá hỏng mất. Tôi không muốn nhận thêm thất bại nào nữa
Mặc dù chỉ mới nửa ngày trôi qua, nhưng tôi nhận ra kế hoạch này có lẽ đã phá sản ngay từ đầu. Tôi như đang đứng ở ranh giới mỏng manh giữa một tên nô lệ trung thành đáng yêu và một tên bám đuôi điên cuồng bị ám ảnh hết thuốc chữa. Cơ mà tôi nghĩ cái mác nô lệ cũng đủ kì lạ rồi
Đến cuối buổi học, dù những hành động của tôi đối với cổ không khác gì một tên tội phạm nhưng cả lớp chỉ nghĩ đó hành động xuất phát từ tình yêu sâu đậm và thắm thiết của tôi mà thôi, đúng là may mắn hết chỗ nói! Có vẻ chuyện tôi là bạn trai Mashiro đã lan rộng và giờ thì nó đã ổn định ở một mức nào đó. Nói đúng hơn thì có khi bọn họ bị thôi miên luôn rồi! Không thì chắc phải có một thỏa thuận ngầm nào đó giữa các bên để giữ mọi chuyện êm thấm như thế này
Dù sao thì tôi cũng đã tóm tắt mọi chuyện một cách đầy đủ nhất cho Mashiro rồi. Khi nghe tôi giải thích, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận của cổ có dịu đi đôi chút, và tôi thề là mình còn thấy chút cảm thông trong đó nữa
“Anh là đồ ngốc đấy à?” Cô ấy hỏi
“Có khi là thế thật”
Tôi đã nghĩ Iroha là người phù hợp nhất để giúp tôi chuyện này. Tôi vẫn nhớ như in cái nụ cười ngu ngốc đó nở trên nét mặt nhỏ khi nhỏ kể chi tiết kế hoạch cho tôi nghe
“Nghe đây, Senpai! Cách đầu tiên để gây ấn tượng với một cô gái là hãy đối xử thật tử tế với cô ấy!”
“Vậy sao?”
“Tất-nhiên-rồi! Con gái là sinh vật siêu dễ hiểu! Anh chỉ cần rắc chút thính, và rồi cô gái đó sẽ tương tư về anh đến mức cả đêm mất ngủ! Chắc chắn! Có lẽ vậy!”
“Em còn không hiểu bản thân đang nói cái vẹo gì đúng không?”
“Làm như là lỗi của em ấy! Em vẫn chỉ là một trinh nữ siêu trong trắng và thiếu kinh nghiệm thôi mà! Nhưng đừng lo, cứ làm theo mọi điều em nói, kiểu gì cũng có tác dụng thôi”
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm thế?”
“Thôi nào, nếu anh nghĩ em đang lừa anh, thì cứ thử đi rồi sẽ biết ngay thôi mà! Tee-Hee!”
Hóa ra lúc đó nhỏ chỉ toàn bốc phét vớ vẩn
Tôi đã làm theo kế hoạch của Iroha đến bước T rồi. Và nhìn xem chuyện gì đang xảy ra đây này. Iroha đúng là thiên tài mà, nhỏ có thể làm cho những người khác hành động phiền phức y hết nhỏ. Ấn tượng phết đấy
“Sàn. Quỳ xuống. Mau”
“Vâng”
Sàn nhà lạnh buốt cứng ngắc như đóng băng đôi chân tôi từng chút một, luồng gió lạnh lẽo lùa vào từ phía cầu thang cộng thêm ánh mắt sắc lạnh như băng của Mashiro làm cơ thể tôi ớn lạnh đến tê dại. Nếu là lũ học sinh khổ dâm hạng nặng sẽ coi đây là một phần thưởng hiếm có. Nhưng đối với tôi, một kẻ hèn mọn thấp kém, chỉ có thể cảm thấy nỗi đau khi gặp cảnh này
“Anh biết làm thế là rất phiền, thế mà anh vẫn làm. Anh ghét Mashiro đến vậy à?” Mashiro hỏi tôi
“Không đâu, kiểu… Chà…”
“Kiểu gì?”
Trước vẻ lóng ngóng như mất sổ gạo của tôi, Mashiro ngày cau mày chấp vấn
Tôi giải thích chuyện này kiểu quái gì đây?
Tôi thật sự không muốn đổ hết lỗi cho Iroha tẹo nào. Tất nhiên, kế hoạch của con nhỏ này đúng là một mớ phiền phức nhất tôi từng thấy, nhưng quyết định có thực hiện theo nó hay không là quyền của tôi mà. Tôi là người đã quấy rầy Mashiro cả ngày hôm nay, đó là sự thật không thể bàn cãi. Vì thế tôi đâu thể lôi Iroha vào được
Nhưng mà coi nhỏ đó hoàn toàn là người ngoài cuộc thì chẳng khác nào chặn đường giải thích của tôi. Vậy tôi phải làm—
“Aww! Xem cặp đôi ngốc nghếch nào đây nè! Hai người đang âu yếm nhau hở? Hửm? Phải hơm dợ?”
Đây rồi. Cái giọng nói chói tai khó chịu vang vọng xuống từ những bậc thang phía trên đầu chúng tôi. Tôi ngước mặt lên và nhìn thấy con nhỏ tóc vàng đang trườn nửa người ra khỏi lan can với bộ ngực treo lủng lẳng trên không trung
“Đến để chế giễu anh đấy à, Iroha?”
“Tất nhiên là không rồi! Em chỉ đến để xem hiệu quả tuyệt vời mà kế hoạch siêu thiên tài của em mang lại thôi!”
“Nó tệ hại một cách tuyệt vời luôn đấy, con nhỏ ngu ngốc ạ”
“Chị ấy thậm chí còn bắt anh quỳ xuống đất nữa kìa!” Iroha cười sặc sụa “Chắc chắn là nghiệp vì anh dám làm em đau hôm nọ đấy!”
Đừng cười nữa, con nhỏ này!
Nhỏ làm vẻ mặt tiếc nuối khi thấy tôi được cho phép đứng dậy
“Ai vậy?” Mashiro nheo mắt lại nhìn Iroha trong sự ngờ vực, một biểu cảm nhạy cả mà tôi chưa thấy bao giờ
“Hiya! Em là người đã lên toàn bộ kế hoạch này cho chị đó, Mashiro-senpai!”
“Con nhỏ này, im lặng đi!” Tôi hét lên
“Sao vậy? Em chỉ nói thật thôi mà!”
Thì đúng là thế, nhưng đáng ra em vẫn không nên nói ra chứ
Thế thì toàn bộ nỗ lực ‘giữ Iroha tránh xa chuyện này’ đi tong mất…
“Ngừng cãi nhau đi! Nghe thật khó chịu, và… hả?” Mashiro nhìn lên Iroha một lúc như thể cô ấy vừa nhận ra điều gì đó. rồi cổ nói tiếp vẻ lãnh đạm “Oh, Mashiro hiểu rồi… Giờ thì cô ấy cũng hiểu rồi!”
Hả? Hiểu gì cơ? Không hiểu sao cô ấy đột nhiên lại tức giận hơn trước. Nói rồi, cô ấy quay gót bỏ đi mà không để tôi kịp đoán già đoán non
“Mashiro về đây” Cô ấy nói như để thông báo cho có
“N-Này, chờ đã nào! Cậu bị sao vậy?”
“Không phải em ấy chính là Kouhai dễ thương đáng yêu luôn thân thiết với anh sao?”
“Ừ thì đúng là kouhai, nhưng nhỏ không hề dễ thương, với cả, bọn tớ cũng không thân thiết đến đâu. Thật ra, tớ còn thấy nhỏ rất phiền thức nữa cơ”
“Vậy là em ấy đang tán anh à?”
“Cá-Cái gì…?!”
“Hai người dám mang Mashiro ra làm trò hề suốt thời gian qua! Xuống địa ngục hết đi!” Mashiro hét lên như thế trước khi bỏ chúng tôi lại phía sau
Tôi chỉ còn có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ấy rời đi. Tâm trạng cô ấy hiện giờ lạnh hơn gấp 100 lần thứ tôi nhìn thấy trước đây. Có khi còn khắc phục được hiện trạng nóng lên toàn luôn đấy
“Oopsie!” Iroha đã trượt xuống từ lan can đến đứng bên cạnh tôi và nói “Úi, em nghĩ bây giờ thì chị ấy ghét anh thật rồi, nhỉ?”
“Ừ, họa cũng nhờ cô cả đấy!”
“Không-Không dám! Cũng có công của anh mà, chắc tới 80% lận đấy!”
“Dùng công thức gì mà ra được số đó vậy hả!”
Dù nói là thế, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ điều nhỏ nói khá hợp lý. Tất cả những gì Iroha làm chỉ là gợi ý tưởng cho tôi. Tôi là người đã tìm đến sự giúp đỡ của nhỏ, cũng là người đã thực hiện toàn bộ kế hoạch, và cũng chính vì tôi đã không giải thích rõ ràng với Mashiro. Để cô ấy ghét tôi như hiện giờ, tôi còn biết trách được ai đây chứ
“Vậy anh tính giải quyết chuyện này như thế nào đây, Senpai?”
“Anh không biết nữa. Nhưng anh phải làm gì đó mới được…” Tôi thở dài một hơi. Tôi không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế được, nhưng sửa chữa chuyện này kiểu gì thì tôi chưa biết “Ngày mai mới gặp lại cô ấy mà. Tối về rồi tính chuyện giải thích với cổ sau vậy”
***
“Giờ thì đến cái TV màn hình rộng đó. Nào, bê nhiệt tình lên. Nhưng nhớ cẩn thận đấy”
“Rõ, rõ”
Tất cả những quyết định trong cuộc đời tôi đều ưu tiên tính hiệu quả của nó. Và việc chọn tòa chung cư hiện tại của tôi cũng tương tự. Ba mẹ tôi đã chuyển ra nước ngoài để công tác từ năm tôi còn học sơ trung, nhưng họ vẫn để lại một khoản ngân sách đủ để tôi không phải lo lắng gì về cái ăn cái mặc. Vì thế tôi đã dành phần lớn thời gian để tìm một tòa chung thuận tiện cho việc di chuyển đến trường cao trung mới của tôi
Tôi quyết định chọn sống ở tầng năm cũng là tầng cao nhất của chung cư này, vì nó an toàn nhất và cũng ít xảy ra trộm cắp nhất. Chính vì lẽ đó tôi đã chọn căn hộ số 502. Căn 501 là phòng trong góc. Tôi không chọn nó bởi vì nó quá gần các tòa nhà lân cận, nên vấn đề an ninh và tội phạm sẽ không đủ độ đảm bảo như ban đầu. Ba năm qua tôi sống ở đây, tôi chưa thấy ai chuyển đến căn đó bao giờ, nên tôi đoán mọi người cũng nghĩ giống mình
Tôi mừng vì mình đã chọn sống ở đây. Tôi gặp được nhà Kohinata sống sát vách ở căn 503, và cả Murasaki Shikibu-sensei, hay còn gọi là Sumire-sensei, sống ở căn 504. Đó là một sự trùng hợp nhỏ hạnh phúc khi mà hầu hết thành viên Liên minh tầng 05 đều sống cùng một tầng với nhau
Chúng tôi đã quá chìm đắm trong thiên đường nhỏ bé đó đến nổi quên mất sự tồn tại của căn phòng 501 vẫn đang bỏ không
“Nào tới cái kệ sách! Nếu các người thông minh thì chắc từng bưng qua hết thứ đó rồi đấy”
“Rõ, rõ”
Ổn thôi, một căn phòng trống thì kiểu gì cũng sẽ có người đến vào một lúc nào đó mà. Nhưng mọi chuyện sao cứ phải xảy ra theo kiểu thế này chứ?
Khi tôi về đến, niềm nở chào đón tôi là giọng nói vui vẻ của những người chuyển nhà lực lưỡng đang chuyển nội thất từ xe tải vào trong tòa chung cư. Mọi chuyện tưởng chừng không có gì cho đến đây nhưng khi tôi leo lên đến tầng năm thì tôi đã bắt gặp cô hàng xóm sát vách của tôi trên trường
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm như chết lặng
Tôi không biết mình nên nói hay làm gì trong tình thế hiện giờ, nên tôi đã đưa ra một quyết định ngu ngốc là nói hết tất cả những gì mình nghĩ ra ngoài
“Không thể nào… Đùa mình chắc!”
“Ooh, trùng hợp quá nà! Chao xìn đằng ấy!” Iroha, người về nhà cùng với tôi, cũng ló đầu ra từ đằng sau lưng tôi để hóng hớt, tôi có thể cảm thấy vẻ thích thú của nhỏ qua ngữ điệu của câu chào đó
Nhỏ không thấy hoảng sợ à? Sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Cô ấy đang ở đây, Tsukinomori Mashiro, cô gái luôn mang bộ mặt cau có ngồi cạnh tôi trên trường, bây giờ lại đứng đây lo lắng giám sát việc chuyển đồ của cô ấy vào phòng 501!
Ánh mắt cổ ghim vào tôi đang dần dữ dội hơn
“Anh bám đuôi Mashiro đấy à?”
“Không, không phải đâu. tớ sống ở đây mà”
“Thôi dối trá đi”
“Em cũng sống ở đây nè!” Iroha chen vào nói rất đúng lúc
“Hả?” Lông mày Mashiro cau lại khi thấy Iroha nhảy bổ ra trước mặt cô ấy “Mashiro có một một thắc mắc. Chính xác thì em là gì của Aki vậy?”
“Em là em gái của anh ấy!”
“Aki có em gái sao?”
“Em là em gái của bạn anh ấy, nên mặc nhiên em cũng là em gái của anh ấy. Ước gì mọi người đều hiểu điều đóa”
“Em bị đần à?”
“Oh, ouch. Chị đúng là cay nghiệp như Senpai đã kể! Dạy em cách được như chị đi Mashiro-sama! Bí quyết là gì dợ? Ăn thật nhiều đồ ăn cay đúng không?”
“Có ai bảo rằng em siêu phiền phức chưa?” Mashiro hỏi
Iroha vẫn tiếp tục vỗ bôm bốp một cách tinh nghịch vào vai Mashiro mà không hề nản chí như thể nhỏ câu hỏi của cô ấy hoàn toàn không lọt nổi tai nhỏ. Bây giờ khi không còn là mục tiêu của nhỏ, tôi mới thấy được hành động của nhỏ khó chịu nhiều hơn rất nhiều, đúng là không thể chịu nổi mà
Hẳn đó chính kỹ năng hướng ngoại kinh dị của nhỏ. Không thì làm sao mà nhỏ có thể đối xử như thế với người mới gặp lần đầu được?
“Thôi đi, Iroha. Sao em cứ làm phiền cô ấy thế? Cư xử như bình thường đi”
“Em biết lựa đúng lúc đúng người mà. Và đây là cách em đối xử với Mashiro-san. Đặc biệt là nếu như thế khiến anh thấy khó chịu!”
Suy nghĩ của nhỏ đúng là thẳng tắp như đường ray vậy. Cơ mà đường ray này bệnh hoạn đến mức cần tu sửa gấp rồi
Tôi phớt lờ nụ cười toe toét cùng những cử chỉ không ra thể thống cống rãnh gì của nhỏ, và thay vào đó, tôi quyết định sẽ đóng vai người lương thiện mà gửi lời xin lỗi đến Mashiro
“Xin lỗi vì phiền phức nhỏ kouhai gây ra cho cậu nhé”
“Đó là vấn đề của con bé, không phải của Aki” Mashiro lẩm bẩm trong khi tránh bộ mặt bất mãn đó khỏi tôi. Nhưng rồi cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi một lần nữa và nói thêm “Em ấy không phải em gái của anh phải không? Nói đúng hơn hai người không có quan hệ huyết thống gì. Nói cách khác, anh đang sống cùng một cô gái mà không có quan hệ gì. Nói cách khác,...”
“Không, không phải thế, cậu hiểu lầm rồi”
Chúng tôi cư xử với nhau như thế là hệ quả của quãng thời gian rất dài chúng tôi sống gần nhau. Tôi đã quên để ý đến cái cách người ngoài nhìn vào chúng tôi như thế nào. Hơn nữa, chúng tôi thường đi về nhà cùng nhau khi tan học, nên theo lẽ thường thì chúng tôi cũng hẹn nhau để cùng đi học. Nhưng chúng tôi chỉ có một nam một nữ. Nên dù Mashiro có nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò cũng là điều hợp lí thôi
“Bọn tớ không sống cùng nhau” Tôi nói “Tớ sông ở phòng 502, còn—”
“Em sống ở phòng 503 nè!”
“Cái gì?” Mashiro ngơ ngác
“Ozu cũng sống ở đây luôn. Cậu biết đấy, cái cậu Kohinata Ozuma, người tơs hay nói chuyện cùng trên lớp ấy. Cậu ta cũng là anh trai của nhóc này”
“Anh gọi ai là nhóc hả? Thô lỗ quá đấy! Thôi nào, anh có thể gọi tên em như anh vẫn thường gọi mờ! Chẳng hạn như là ‘Iroha, Iroha bé nhỏ ngọt ngào của anh’!”
“C-Cái gì nữa?” Mashiro đã bối rối lại càng thêm bối rối
Không hiểu sao nhỏ Iroha cứ cười lên thích thú từ nãy đến giờ
Mashiro lách người qua chúng tôi vào chạy đến chỗ bảng tên treo bên ngoài căn hộ của chúng tôi để kiểm tra
“‘Ooboshi’… ‘Kohinata’... Hai người không hề nói dối!”
“Nhân tiện, phòng kế tiếp, phòng số 504, giáo viên chủ nhiệm của chúng ta Kageishi Sumire-sensei cũng sống ở đó đấy”
“Tại sao tất cả mọi người đều sống ở đây?”
“Chỉ là một sự siêu trùng hợp thôi không có gì đâu”
“Thật sao…” Cô aays nheo mắt lại tỏ vẻ ngờ vực
Làm sao mà trách cổ được. Nếu là tôi mà phát hiện ra toàn bộ hàng xóm trong chung cư mới của mình toàn là người quen thì tôi cũng sẽ phản ứng như thế thôi
“Hm?” Mặt cô ấy bỗng nhiên tối sầm lại. Mashiro lẩm bẩm gì đó một mình “Tầng 5… Tầng 05… Liên minh? Không thể nào…”
“Cậu vừa nói gì à?”
Mashiro không thèm trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó cô ấy im lặng mà chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Như thể chỉ cần nghĩ một chút nữa thôi giới khoa học hiện đại sẽ phải trầm trồ trước phát hiện của cô ấy. Tôi không biết liệu cô ấy có đang nổi giận hay không mà làn da nhạt sau gáy cô ấy dần chuyển đỏ. Sau khi tự lẩm bẩm một hồi lâu, cô ấy bỗng quay lại rồi chỉ tay vào chúng tôi
“Hai người đúng thật là phiền phức. Đi đến đâu là phiền đến đó!” Nói rồi cô ấy quay lưng lại với tôi “Đừng nghĩ chỉ vì chúng ta là hàng xóm mà ra vẻ thân thiết với Mashiro”
“Chuyện cũng cũ rồi mà! Sao chúng ta không làm bạn với nhau? Không phải như thế… Gah!”
“Tủ lạnh kìa! Nào, nhanh cái chân lên”
“Rõ, rõ”
Không kịp cản Mashiro trở về chốn hoàng cung của mình vì tôi đã bị chặn lại bởi một bức tường thịt toàn những gã đàn ông cao to vạm vỡ. Họ đi nối thành hàng trước mặt tôi, làm tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng cô ấy biến mất vào phòng 501
“Chết tiệt. Mình chọn sai thời điểm để nói chuyện mất rồi”
“Aaaah! Những người chuyển đồ thật là nóng bỏng quá! Anh có biết rằng 90% số họ đều đam mê thể hình và có hàng tá thể loại doujinshi phổ biến về họ không? Em đã tìm hiểu qua hết rồi!”
“Anh không quan tâm!”
“Anh cũng săn chắc lắm mà, mặc dù mặc đồ vào thì nhìn anh như con mắm vậy. Nhưng em vẫn mong được gặp anh trong doujinshi trong tương lai gần đấy nhá!”
“Nhóc đã thấy anh khoả thân bao giờ đâu mà nói như đúng rồi vậy!”
“Có rồi đấy! Khi tắm xong anh lúc nào cũng mặc độc mỗi cái quần đùi mà! Mặc dù giây phút hai ta chạm mắt nhau thì em chạy mất rồi, nhưng não em vẫn kịp chụp lại những tấm hình chuẩn nhất! Những tấm hình đó cho em biết hết bí mật của anh á!”
“Em có nghĩ nếu em đập vào đầu em thì dữ liệu đó sẽ biến mất không?”
“Không mà, nhưng nghe cũng kích thích đấy!”
“Trời ạ! Thôi đi! Thêm nữa, đừng có mà lẻn vào phòng anh khi anh đang tắm nữa. Anh không biết đó là em đâu”
Đúng thế, tôi đã báo cảnh sát khi tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi lúc tôi đang vừa huýt sáo vừa gội đầu. Sau đó tôi đã nói họ đó chỉ là một con mèo thôi (vì tôi nghĩ đó là mèo thật)
“Ỏo, thôi mà! Anh không cần phải xấu hổ đâu! Cơ bụng anh phân đường chia múi trông rất đẹp mà!”
“Không quá đến mức đấy đâu, chỉ tạm chấp nhận được thôi, dù sao thì anh cũng có rèn luyện mỗi ngày mà. Nhưng so với những đô vật chuyên nghiệp hay vận động viên bóng bầu dục thì chẳng là cái đinh gì đâu!”
“Tất nhiên là vậy rồi, người ta là dân chuyên mà, sao lại đi so với mấy người đó chứ”
Rèn luyện mỗi ngày đối với tôi bây giờ đã trở thành thói quen của tôi rồi. Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình để chống chọi lại bệnh tật hay chấn thương chút nào. Để khả năng thể chất của mình đạt mức tối đa, tôi luôn tìm cách để giữ cơ thể mình thật khoẻ mạnh
Để làm được điều đó thì rèn luyện thường xuyên là cách tốt nhất, bạn tin hay không thì tùy. nhưng kể lúc nhận ra, tôi đã rèn luyện cơ bắp mỗi ngày. Tôi không dùng thực phẩm giúp tăng cơ, không đến phòng tập hay đặt mục tiêu đến bất cứ mức nào. Tôi chỉ mỗi tập mỗi ngày nên cơ thể tôi có nhiều cơ bắp hơn mức bình thường một chút
“Mặc kệ nó đi, điều đó bây giờ không quan trọng. Quan trọng bây giờ là—”
“Mashiro-san đã chạy trốn khỏi anh à?”
“Không, anh không bận tâm chuyện đó.Thật ra anh đã mong cái lúc chúng ta sẽ gặp cô ấy ở đây rồi”
Tôi dừng lại, Iroha mở to mắt trước khi nở một nụ cười toe toét
“Em không nghĩ anh lại phấn khích như thế đâu”
“Không, vì Murasaki Shikibu-sensei đã quỳ gối nhờ vả anh mà! Em nên thấy bộ mặt cổ lúc đó…”
“K-Không ngờ anh lại là một con người tàn bạo như thế đấy!”
“Thích nghĩ hay nói gì cũng được. Nhưng kiểu gì Mashiro cũng không thể chạy thoát khỏi tay anh đâu” Tôi bẻ khớp ngón tay, miệng cười toét đến tận mang tai
Tôi không thể làm gì nhiều nếu phạm vi tương giữa tôi và Mashiro chỉ giới hạn trong lớp học. Ngay cả khi giáo viên và bác tôi đều nhờ tôi để mắt đến cô ấy và đóng vai bạn trai cô ấy nhưng nếu cô ấy cứ đá tôi ra xa như thế thì mọi chuyện cũng chẳng thể đi đến đâu
Nhưng từ giờ cô ấy lại nằm trên địa bàn của tôi, giống như con ruồi bị mắc vào chiếc mạng nhện do chính tôi giăng ra. Không phải tại tôi. Tất cả là sai lầm của cô ấy khi chuyển đến sống ở chung cư này. Tôi không quan tâm dù cô ấy có gọi tôi là kẻ phiền phức, kẻ đạo đức giả hay gì đi nữa
“Tớ sẽ cho cậu thấy tớ có thể tọc mạch đến mức độ nào”
“Được rồi, cuối cùng là lắp giường! Không vừa thang máy đâu nên chuyển qua cửa sổ đi!”
“Rõ, rõ”
Tôi thầm đứng cười một mình giữa những tiếng la hô hò của những người chuyển đồ
Công chúa Mashiro cuối cùng cũng xuất hiện từ lâu đài và hiện tại cô ấy đang sống hạnh phúc cùng một đám chú lùn. Những chú lùn đó chính là người nàng Bạch tuyết cần lúc này
Tôi không quan tâm mình có đi xa bao nhiêu hay phải đối mặt với sự lạnh lùng của Mashiro cỡ nào. Nhưng chắc chắn cô ấy không bao giờ muốn ở một mình
Không đời nào cô ấy muốn quay lại cuộc sống cũ, nơi không có gì ngoài những kí ức bị bắt nạt đau buồn. Cô ấy đã rũ bỏ tất cả kể cả ngôi nhà cũ dù nó không xa trường tôi là bao, để chuyển đến đây sống
Tại sao cô ấy phải làm đủ thứ chuyện rắc rối đó nếu không có khao khát được sống một cuộc sống mới chứ. Bằng những suy luận của riêng mình, tôi chắc rằng cô ấy luôn muốn được sống vui vẻ và tận hưởng hết những năm cao trung còn lại
Chỉ có một việc duy nhất tôi phải làm lúc này thôi. Đó chính là thực hiện mong muốn ấy của cổ một cách hiệu quả nhất
***
“Cơ bản thì như thế đấy Ozu, bạn gái giả của tao giờ đang sống sát vách tao mày ạ” Tôi giải thích với Ozu qua điện thoại
“Dàn harem của mày càng ngày càng đông nhỉ? Chà, chắc tao lót dép hóng drama luôn được rồi đấy”