Gặp mặt ngài Chủ tịch
“Những gì cháu làm còn trên cả mong đợi của ta, Akiteru-kun! Đặc biệt là khi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy!” Tsukinomori-san nói sau khi chúng tôi cụng ly
Cũng như lần trước, chúng tôi lại gặp nhau ở nhà hàng gia đình Royal Guest. Tôi đang uống nước ép nho còn bác tôi cầm trong tay ly rượu óng ánh
“Cháu đúng là một lựa chọn đúng đắn. Giờ con bé đã vui hơn khi đến trường và bạn bè mới, ta mong con bé sẽ quên những trải nghiệm đáng buồn ở trường cũ đi”
“Cháu cũng mừng cho em ấy ạ”
“Liên minh nhỏ của cháu thật sự rất được” Nói rồi Tsukinomori-san nháy mắt
Nhưng không phải với tôi, mà là với cô phục vụ đang liên tục đưa mắt liếc về phía chúng tôi. Khi cô ấy nhận ra bác đã để ý thấy cổ, mặt cổ đỏ bừng lên và cô ấy lập tức nấp vào trong căn phòng tối
“Bác vẫn đang tán tỉnh cô ấy à?”
“Chỉ một cuộc hẹn nữa thôi, là ta sẽ có được cô
“Nếu mà bác bị bắt thì không tốt cho bộ mặt của công ty đâu…”
Bác ấy phá lên cười
Tôi không có đầu đâu
“Đừng lo thế! Ta là bạn của tất cả phụ nữ mà!”
“Điều đó chẳng thuyết phục tí nào cả”
“Nhân tiện, còn cô gái nhỏ xinh đẹp từ Liên minh đã nói sẽ trở thành bạn của con bé thì sao? Là Kohinata Iroha-kun, phải không?”
“Oh, Mashiro có nói với bác về em ấy à? Đúng đấy ạ, đó là tên em ấy. Nhưng chính xác thì em ấy không phải một thành viên của Liên minh đâu ạ” Tôi nhanh chóng chêm thêm vô
Tsukinomori-san cười lên “Thật sao, cô bé đó không phải người đã lồng tiếng cho tất cả nhân vật trong Koyagi à?”
“Điều gì khiến bác nghĩ vậy?”
“Con gái ta đã nói ta nghe về khả năng diễn xuất của cô bé. Một cô gái có tài năng lồng tiếng và còn đi chơi với cháu sao? Nên chuyện đó không quá khó để phát hiện ra đâu”
“Chà, hoạt động lồng tiếng đc giữ kín hết mà, nên đâu có nghĩa tất cả đều cùng một người ạ”
“Thôi nào. Ngay từ đầu ta đã biết rằng chỉ có một diễn viên lồng tiếng rồi”
“Bác nói sao cơ?”
“Ta biết có thể cháu quên, nhưng ta đã từng tự mình leo lên các nấc thang sự nghiệp để đến được vị trí như ngày hôm nay. Nên ta có đủ kinh nghiệm để biết được khi nào thì một diễn viên lồng tiếng cho nhiều nhân vật, thậm chí dàn nhân vật do họ thủ vai có rộng lớn đến đâu. Thì cháu cũng sẽ học được cách nhận ra sau một thời gian thôi” Bác ấy nói như thể chuyện đó là chuyện rất đơn giản vậy
Mặc dù tôi đoán bác phải cần một đôi tai sắc bén để có thể điều hành một trong những doanh nghiệp giải trí lớn nhất thế giới nhưng thế này thì quá mức rồi. Bác nên đi kiểm tra tai thử đi, biết đâu lập kỉ lục luôn đấy
“Oh, đúng ạ…”
Tôi hồi tưởng lại điều bác tôi nói lần đầu lúc chúng tôi gặp nhau ở đây
“Lập trình viên: OZ. Minh họa: Murasaki Shikibu-sensei. Kịch bản: Makigai Namako-sensei. Một diễn viên lồng tiếng ẩn danh. Và đạo diễn sản xuất: Aki. Là cháu sao”
‘Một diễn viên lồng tiếng ẩn danh’. Không phải là ‘một nhóm diễn viên lồng tiếng ẩn danh’. Bác ấy đã biết từ lúc đó rồi sao?
“C-Chà, Iroha đúng là người lồng tiếng. Nhưng—”
“Ta hiểu rồi. Cháu muốn ta giữ im lặng chuyện này đúng không? Đừng lo. Ta biết cách giữ kín miệng mà. Dù sao thì bí mật cũng rất tuyệt vời. Nó khiến con người ta trở nên bí ẩn. Thú vị thật”
“Cảm ơn bác ạ”
“Nhưng mà, về Kohinata Iroha-kun ấy…” Bác ấy hạ thấp giọng xuống “Cô bé đó không phải bạn gái của cháu thật đấy chứ?”
“Cháu xin thề bằng cả tính mạng này, rằng nhỏ đó và cháu không phải kiểu như thế đâu ạ”
Tôi không thể nói cho rõ ý hơn được nữa đâu. Cơ mà sao bác ấy lại phải hạ giọng trước một câu hỏi ngớ ngẩn như thế nhỉ? Tốc độ thay đổi từ trưởng thành đến con nít của bác nhanh đến mức khiến tôi chóng mặt
“Tốt. Ta mong cháu sẽ tiếp tục cùng Mashiro và bạn cháu tận hưởng những ngày tháng của cuộc sống học đường”
“Tất nhiên rồi ạ”
“À, thêm một chuyện nữa. Đừng nghĩ đến chuyện làm bạn trai thật của Mashiro đấy nhé”
“Bác đừng lo, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu” Dù chúng tôi đã thân thiết hơn trước rất nhiều nhưng để mà ‘bạn của em gái thằng bạn’ trở thành ‘người yêu’ thì là cả một quãng đường dài đấy “Cháu chắc chắn em ấy cũng không muốn điều đó xảy ra đâu. Vậy nên bác không cần phải lo về điều đó”
Uống thêm một ly nữa, Tsukinomori-san tự lẩm bẩm điều gì đó với một nụ cười. Lúc đó, chiếc chuông cửa của nhà hàng rung lên đón khách mới, nên tôi đã không nghe được những gì bác ấy nói
“...Ngây ngô đúng là khuyết điểm lớn nhất của cháu đấy
***
Quyết tâm của Mashiro
Chắc phải nhiều năm lắm rồi mình mới có thể nằm cuộn trong chăn với một nụ cười chân thành như thế này. Chỉ cần nhìn thấy tài khoản của Iroha-chan trong danh sách bạn bè trên LIME của mình là mình không thể ngừng cười lên vì sung sướng được
Mình vui lắm, vì có thể thuyết phục ba cho mình chuyển đến trường của Aki. Lúc đầu, mình lo rằng chuyện chuyển trường sẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ những ngày tháng lo lắng ấy đã qua rồi. Trên điện thoại, mình bắt đầu nói ra những cảm xúc thật vào một ứng dụng
"Cảm ơn rất nhiều, Aki, Ozu và Murasaki Shikibu-sensei."
Ba người này đã giúp mình bước tiếp suốt thời gian mình bị cô lập với thế giới. Họ rất quan trọng đối với mình. Mặc dù họ chỉ biết mình qua màn hình thôi. Nhưng họ vẫn đối xử với mình như là một phần của họ
Mình lúc nào cũng được mời tham gia tiệc tùng cùng họ, nhưng mình luôn sợ phải lộ mặt, mình lo rằng điều đó sẽ phá hỏng mọi thứ. Nên lúc nào mình cũng giấu đi danh tính, nhưng giờ thì mình đã là một phần của nhóm ở ngoài đời rồi
“Máy đổi giọng ngày nay thật sự tốt quá”
Khi mình nói qua điện thoại, giọng mình phát ra như một người đàn ông trung niên. Mình dùng ứng dụng đó mỗi khi nói chuyện với họ, mình không muốn họ biết mình là con gái. Mình nghe nói đây cũng là một phần mềm mà các Vtuber hay sử dụng để thay đổi giọng nói, thậm chí một ông chú cũng có thể có giọng nói như một cô gái trẻ dễ thương chỉ với một nút bấm. Tất nhiên là nó cũng hoạt động theo cách khác nữa
Thành thật mà nói, mặc dù mình thấy thật có lỗi khi lừa dối mọi người như thế, nhưng mình vẫn không có đủ can đảm để tiết lộ sự thật đó
“Aki chắc không biết mình là Makigai Namako-sensei đâu…phải không?”
Lúc anh ấy bắt đầu khen ngợi tác phẩm của mình như thế, cảm giác như mặt mình sắp nổ tung vì xấu hổ ấy. Ngại là một chuyện, nhưng mình cũng thấy hạnh phúc nữa. Mình chỉ viết câu chuyện đó để trốn tránh hiện thực tàn khốc, và chỉ đăng lên mạng vì ngẫu hứng. Nhưng Aki lại yêu tác phẩm của mình từ tận sâu trong đáy lòng. Mình có thể cảm thấy điều đó khi nghe anh ấy nói về nó
Mình sẽ không bao giờ quên chuyện xảy ra ngày hôm đó đâu. Chiếc bàn cạnh giường là nói mình cất giấu tấm bưu thiếp đó, thư hâm mộ được gửi cho mình. Khi nhìn vào địa chỉ tên người gửi vài tháng trước, mình không thể tin được
“Ooboshi Akiteru…Aki đã phát hiện ra chuyện mình là một tác giả rồi à? Có phải anh ấy gửi thư hâm mộ này cho mình để đùa giỡn không?”
Đó là kết luận đầu tiên mình có thể nghĩ đến. Nghĩ lại thì, điều đó thật thảm hại. Nhưng mình đã nhận ra ngay, rằng đó không phải một trò đùa
Nó thật sự là một lá thư hâm mộ, chữ viết tay được viết một cách nghiêm túc và ngay ngắn bằng mực đen. Trên trang giấy gần như không có một khoảng trắng nào cả như thể anh ấy muốn viết ra nhiều nhất có thể. Và trên đó, anh ấy đã để lại thông tin liên lạc và URL trang chủ của Liên minh tầng 05 ở góc trang giấy
Mình lúc đó như tìm thấy ốc đảo giữa hoang mạc khô cằn vậy. Một bàn tay dang rộng ra dẫn lối cho mình thoát khỏi cuộc đời khốn khổ này. Gần một tuần sau đó, mình lo lắng vô cùng, do dự nhưng cũng hào hứng vì được liên lạc lại với Aki thân yêu cho đến khi ra quyết định cuối cùng
Aki không biết Makigai Namako-sensei thật sự là ai, nhưng lời mời của anh ấy là bằng chứng của việc Aki vẫn không thay đổi sau ngần ấy năm. Mình cũng nhận ra rằng lòng tốt của anh ấy không chỉ dành riêng cho mỗi mình, điều đó khiến mình hơi thất vọng một chút. Nhưng điều đó không đủ để dập tắt niềm vui của mình khi lại được trở thành một phần trong cuộc sống của Aki một lần nữa
Đến cuối cùng, mình không thể chịu được nữa và thậm chí còn chuyển đến trường của anh ấy. Đoàn tụ và dành thời gian bên anh ấy…sau khi trải qua những chuyện đó, tình cảm của mình dành cho anh ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn
“Tình cảm của mình dành cho anh ấy là thật và…và Iroha-chan đã nói rằng họ không hề hẹn hò với nhau…vậy nên sẽ ổn thôi, phải không?”
Trái tim mình rộn lên từng nhịp ngay lập tức. Lấy thật sâu và cố trấn tĩnh bản thân, mình mở LIME lên một lần nữa và kéo xuống tìm hồ sơ của Aki. Mình đã nhanh chóng tạo một tài khoản thứ hai ngay khi anh ấy hỏi để kết bạn vào hôm bữa tiệc
Mình đã quá quen với việc sử dụng LIME dưới cái tên ‘Makigai Namako’, đến nổi việc dùng tên thật bây giờ vẫn còn lạ lẫm đối với mình. Mặc dù không thể phủ nhận việc anh ấy hỏi địa chỉ của mình làm mình vô cùng sung sướng
Lạ thật đấy, giờ nhìn tài khoản của anh ấy mình thấy sợ quá. Anh ấy sẽ trả lời tin nhắn của mình như thế nào nhỉ? Chấp nhận? Hay từ chối đây? Nỗi lo lắng đang siết chặt ruột gan mình. Sợ quá, nhưng như thế là tốt nhất. Tốt hơn việc anh ấy không bao giờ biết được cảm xúc của mình
Mình muốn gần gũi với anh ấy hơn. Đặc biệt hơn với anh ấy. Cứ chỉ mãi là Makigai Namako với anh ấy như thế thật sự không ổn; nếu không thì mình đã không theo đuổi anh ấy như thế rồi
Mình sẽ làm điều đó!
Gõ dòng tin nhắn, mình trút hết cảm xúc vào từng câu từ. Và sau đó…
Mình nhấn nút gửi đi
***
Sóng gió bắt đầu ập đến
“Hanamichi nổi đóa, chân em gái bạn trên bàn tọa”
Khi tôi vừa về đến nhà sau khi tan trường và bước vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cặp đùi
Một cô gái quen thuộc đang nằm dài ở đầu giường, chân đang vẫy theo nhịp. Nhỏ tự ý mượn phần mới nhất của bộ shounen manga từ kệ sách của tôi và có vẻ như nhỏ đang đọc nó một cách thích thú
Nhỏ đó là Kohinata Iroha. Nhỏ là đàn em năm nhất thua tôi một tuổi học ở trường tôi đang theo học
Mái tóc màu vàng ánh kim mượt mà, bồng bềnh cùng cái tai nghe ôm quanh cổ khiến nhỏ trông như con chim cánh cụt hoàng đế. Bộ áo đồng phục ngắn tay cùng chiếc váy ngắn của trường để học sinh tránh cái nóng ẩm của tiết trời đầu xuân. Đôi chân thon dài sáng bóng lộ ra đập vào mắt tôi nhờ ơn nhỏ để trần trụi mà không mang tất. Nhỏ mặc đồ có hơi thoải mái như không đeo trang sức hay vật trang trí gì nên gọi nhỏ là gal cũng không đúng nhưng nhỏ vẫn là hình ảnh thu nhỏ của một nữ sinh trung học
“Đít nở hoa, trên sàn nhà, mê cái quần chíp, to khiếp”
Nhỏ là kiểu con gái sẽ làm bao người say đắm chỉ cần nhỏ mỉm cười với họ. Và con nhỏ may mắn luôn vô tình biến những tên con trai thảm thương thành con mồi này đang chiếm giường tôi như là nhà của nó. Nếu nhỏ chỉ im lặng ngồi đó thì tôi cũng không bận tâm đến thế nhưng mà
“Em còn trinh anh mặc xác, nhưng nếu là em gái thì lại khác”
Không nói một lời, tôi rút tai nghe của nhỏ ra khỏi điện thoại và cắm vào dàn loa đang mở
“Aaaargh! Tắt bài nhạc rap đó ngay đi!”
Nhảy cẫng lên vùng vẫy như con cá mắc cạn, Iroha ném tai nghe xuống giường. Sau đó nhỏ lấy tay bịt tai lại và tiếp tục lăn lộn quằn quại trên giường. Cuối cùng sau ngần ấy thời gian (nói sao nhỉ, chắc cỡ một tháng chăng?) nhỏ cũng đã hiểu được cảm giác của tôi
“S-Sao anh có thể Senpai?! Em mà bị thủng màng nhĩ thì làm sao đây?”
“Thì tất nhiên là anh sẽ cưới em coi như là bồi thường rồi”
“Hả?”
“Đùa chút thôi. Không cần lo thế đâu; Chiếc loa này có giới hạn âm thanh phát ra khi em cắm vào tai nghe để không làm tổn hại đến tai em mà. Nên tai nghe của em sẽ không phát ra âm thanh vượt quá âm lượng đó đâu”
“Anh nói đúng này. Thật ra, tai em giờ thấy ổn hơn rồi”
“Tất nhiên. Anh sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua thứ gì không đảm bảo chất lượng đâu”
“Anh biết đấy, em chưa từng nghĩ đến chuyện chất lượng bao giờ cả”
“Chắc là em sài chúng như điều hiển nhiên rồi cũng nên. Dù tất nhiên là em có thể sử dụng chúng nếu muốn”
Tắt loa đi, tôi nhặt lấy chiếc tai nghe văng ra tít cuối giường và đưa nó cho Iroha
Cũng đã một năm rồi từ khi những thứ này được chuyển vào chỗ của tôi. Cảm giác như vỏ bên ngoài và màu sắc của chúng đã thay đổi khác nhiều kể từ lúc đó. Đây chính là bằng chứng cho việc chúng đã được yêu thích rất nhiều
“Ít nhất thì em không giữ chúng trong hộp suốt là được”
“Tất nhiên là không rồi, em cần chúng để tìm hiểu cho đam mê của mình mà”
“Đúng vậy. Nếu em chỉ muốn luyện tập cách diễn xuất, tất cả những gì em cần chỉ là bản thân em thôi. Nhưng nếu muốn trở nên thật xuất sắc, em cần phải xem những người có kinh nghiệm hơn mình biểu diễn. Nhưng vì em chưa từng được cho phép xem TV, nên—”
“Yup! Những lời rap tục tĩu này đã giúp cải thiện kỹ năng diễn xuất của em rất nhiều! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã mang những thứ này về cho em Senpai”
“Đùa giỡn như thế trông chẳng thành tân biết ơn gì cả!”
“Em đùa cợt như thế bởi vì em thấy biết ơn đấy chứ! Đó chỉ là cách thể hiện của con gái thôi!”
“Con gái cũng là con người mà, phải vậy không? Và khi con người biết ơn, họ chỉ nói ‘cảm ơn’ thôi chứ không thêm mấy thấy vớ vẩn như em đâu”
“Nghe một con robot nói về chuyện con người nên cư xử như thế nào, buồn cười thật đấy” Iroha cười khúc khích
Vì nhỏ phải cư xử như một học sinh danh dự hoàn hảo ở trường nên nhỏ đã để tai nghe của nhỏ ở chỗ của tôi. Bạn không nghe lầm đâu: là chỗ của tôi đấy, không phải là của nhỏ
Nhưng cũng đủ hiểu mà. Đây là nơi duy nhất nhỏ có thể luyện tập kĩ năng diễn năng diễn xuất hay nghe những diễn viên lồng tiếng khác để tham khảo. Nếu mẹ nhỏ mà bắt quả tang nhỏ có dính dáng gì đến ngành giải trí, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào nữa
Iroha nhận lấy chiếc tai nghe từ tay tôi và đeo nó qua cổ như thường lệ. Nhỏ ngồi lại lên giường, sau đó nhỏ bắt đầu đung đưa chân như một đứa trẻ ngồi trên xích đu
“Anh biết không, em thật sự thích anh đấy. Thế nên em mới thấy rất ghen tị với Mashiro-senpai”
“Đừng có chọc anh nữa coi”
“Em nghiêm túc mà! Anh nhớ lúc ta đến trung tâm thương mại không? Em đã phấn khích chuẩn bị đủ thứ để ngăn chị ấy cướp anh khỏi tay em đấy”
“Uh-huh, vậy thế nào mà cuối cùng hai người lại thành bạn thế? Anh chưa nghe chuyện đối thủ lại kết bạn với nhau bao giờ cả”
“Chà, đúng là lúc đầu em có lao vô xả đạn, cơ mà chị ấy lại ngọt ngào quá và thêm hai ả bắt nạt thô bạo kia nữa làm em chỉ muốn trả thù chúng thôi! Ugh! Đúng là lũ sống chỉ tổ chật đất” Mặt Iroha nhăn lại
Từ vẻ mặt gắt gỏng đó, có thể nói nhỏ không hề hối hận vì đã hành động như thế và cũng không oán giận Mashiro chút nào cả
Đây chính là Kohinata Iroha: Con nhỏ phiền phức nhất nhưng cũng tử tế nhất mà bạn sẽ mong được gặp thử trong đời. Đó cũng là lý do mà tôi có linh cảm rằng nhỏ và Mashiro rồi cũng sẽ trở nên thân thiết. Mặc dù thoạt nhìn thì họ có vẻ khá đối lập, nhưng thực chất lại cũng có nhiều điểm chung đấy chứ
“Mà dù sao thì, em sẽ ở đây cả ngày, được chứ? Để bù đắp cho những gì em đã mất vào ngày thứ Bảy”
“Anh thì không biết em đang nói về chuyện gì đây?” Tôi thở dài
Tôi bỏ nhỏ lại phía sau, ném phịch chiếc cặp đi học xuống sàn và ngồi vào bàn học của mình. Vì giờ Mashiro đã tha thứ cho tôi rồi, nên tôi nghĩ tiếp tục mối quan hệ giả này với em ấy sẽ dễ như ăn bánh thôi. Nên Tsukinomori-san không cần phải lo về chuyện đó nữa
Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên nơi túi quần. Chỉ cần nghe kiểu rung thôi cũng biết là tin nhắn LIME rồi. Chắc có ai đó trong Liên minh lại tìm thấy meme gì đó hay đây, nên tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thử
“Để em xem với nào!”
“Này! Buông anh ra mau!”
“Em phải lại gần thế này mới thấy được không thì nhỏ xíu hà! Anh nên mua một chiếc điện thoại lớn hơn đ!”
Ngay khi Iroha cảm thấy tôi đang lấy điện thoại của mình ra. Nhỏ leo lên lưng tôi như khỉ con. Đây cũng là kiểu cư xử phiền phức của nhỏ, nhưng cũng không làm tôi thấy khó chịu lắm. Tôi cảm thấy hơi tệ vì nhỏ không có trong nhóm chat của Liên minh. Nên tôi thường cho nhỏ xem cuộc trò chuyện của bọn tôi để nhỏ không cảm thấy bị ra rìa
“Chắc là Murasaki Shikibu-sensei lại đăng cái gì đó vớ vẩn về shota, hay là Makigai Namako-sensei đang say sưa nói về một phim kinh khủng nào đó phải không? Vì Ozuma đâu có đăng gì nhiều. Cho em xem với nào” Iroha uốn éo nhìn về trước trong vui vẻ
Vì mặt nhỏ đang ngay bên cạnh tôi nên mùi hương dịu dàng của con gái trên cơ thể nhỏ tỏa ra rõ mồn một. Nó có khiến tôi thấy hơi khó chịu một chút. Nhưng tôi cố phớt lờ nó đi và cả hai chúng tôi cùng nhìn vào màn hình
. . .
Cả hai chúng tôi đều cứng đờ người đến mức không nói được gì khi thấy tên người gửi và nội dung của tin nhắn. Chẳng phải tin nhắn từ Liên minh tầng 05 hay meme gì cả
Tin nhắn đến từ Tsukinomori Mashiro. Từ tài khoản mới của em ấy, thứ tôi phải nỗ lực lắm mới có được. Đoạn tin nhắn ở cuối dòng thông báo gần như không thể thông đến não tôi được, khó tin thật đấy
“Chị ấy…Chị ấy…Chị ấy…Cái gì vậy chứ?”
Hình như tôi chưa từng thấy giọng Iroha ấp ứng như thế bao giờ cả
Dựa trên tình hình hiện tại, có lẽ tôi nên đoán trước được điều sắp xảy ra. Tôi hoàn toàn mù tịt về điều đó, vì đã quyết tâm chỉ tập trung vào Liên minh và tận hưởng hiện tại để chúng tôi có thể có được tương lại mà mình muốn. Tôi nhốt mình vào trong Liên minh và ngăn bản thân tiếp xúc với mọi sự can thiệt bên ngoài. Tất cả là để chúng tôi có thể giữ mối quan hệ với nhau một cách hài hòa và khả năng sáng tạo của chúng tôi ở mức tối đa
Mặc dù tôi đoán lịch sử đã chỉ ra rằng khi các quốc gia cố tự chia cắt mối quan hệ với nhau thì chuyện sẽ chẳng bao giờ yên ổn cả. Rồi sẽ có một quốc gia khác hùng mạnh hơn cùng đội quân của họ kéo đến và buộc phải mở cửa để tiếp xúc với văn hóa nước ngoài, mở đường cho một cuộc tái thiết văn hóa khổng lồ
Tôi không thể đọc được những biểu cảm trong đôi mắt đang mở to ra của Iroha khi nhìn vào điện thoại của tôi. Tôi chỉ có thể thấy một câu phản chiếu trong đối mắt đó. Một câu đã làm thay đổi mọi thứ. Phải mất một lúc lâu sau não tôi mới có thể hiểu được nghĩa của câu đó. Quá lâu đối với một câu được viết bằng tiếng mẹ đẻ
Chỉ một câu đơn giản
“Mashiro yêu anh. Hơn bất cứ ai trên thế giới này”