Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 9: Em gái thằng bạn gây rắc rối cho kẻ thù của bạn tôi

“Chỉ có ba chúng ta thôi ha? Chắc là mình bị ghét hơn mình tưởng rồi” Tôi nhìn hai cô gái vừa xuất hiện và thở dài

Lẽ ra chúng tôi phải gặp nhau ở trước của lối vào trung tâm thương mại, ngay trước tượng Con Cú Báo Thù. Nhưng bây giờ đã là 1 giờ chiều rồi, trung tâm thương mại ngày thứ Bảy tràn ngập người ra vào mua sắm. Thậm chí tôi còn không biết có bao nhiêu người trong thành phố này nữa cơ. Hai cô gái thu hút biết bao nhiêu sự chú ý ồn ào và náo nhiệt này không biết cái gì là “sự hiệu quả” cả. Tôi đã nói là vì chúng tôi sống chung một tòa chung cư nên đi cùng nhau luôn đi, nhưng cả hai đều từ chối hết cả

Kohinata Iroha vẫn đeo theo chiếc tay nghe quấn quanh mái tóc vàng. Đôi mắt to cùng làn da để lộ làm diện mạo của nhỏ thêm năng động và cởi mở

Đứng kế bên nhỏ là Tsukinomori Mashiro - một cô nàng nhút nhát - có hơi rụt vai cúi người trước đám đông. Mái tóc bạc hơi ánh sắc xanh của em ấy tỏa sáng như ánh kim, và em ấy có một làn da trắng nhạt cứ như chưa bao giờ thấy ánh mặt trời vậy. Mặc kệ cái nóng của tiết trời đầu hè, em ấy vẫn đi tất chân dài đến đầu gối và mặc áo dài tay, như thể em ấy đang cố bảo vệ mình khỏi thế giới bên ngoài

Hôm nay Ozu và Sumire không thèm xuất hiện, mấy con người tàn nhẫn đó. Ozu hình như đang xem một buổi thuyết trình về công nghệ nước ngoài khiến cậu ấy không thể rời mắt rồi. Còn Sumire thì nói cô ấy đang phải chuẩn bị cho một buổi hội thảo về doujinshi sắp tới nên cô ấy cần “tham khảo” thật nhiều bộ anime shota khác 

Tôi còn làm gì được chứ. Làm sao mà thắng nổi sức mạnh của những cậu bé đam mê bài thuyết trình về công nghệ chứ. Chắc họ thật sự cũng không phải bạn của tôi gì cho cam. Tôi nghĩ Ozu nghĩ mình rất tế nhị khi từ chối tham gia nhưng thực tế không phải vậy đâu Ozu. Chắc là cậu ấy muốn tôi và Iroha có thời gian riêng tư bên nhau đây mà. Nhưng mà để làm cái gì chứ? Bọn tôi thậm chí còn không hẹn hò. Cậu ta chắc chắn đã hiểu lầm tất cả và hành động ngu ngốc, kể cả nếu cậu ấy có không hiểu lầm, thì ngay từ đầu đây cũng là một kế hoạch vô nghĩa 

Bởi vì, chà, đúng thế đấy, Mashiro cũng ở đây nữa

Hai cô gái đứng cạnh nhau trong bầu không khí cứng nhắc, hai người họ chẳng thèm nói với ai câu nào như không hề quen biết vậy. Bầu không khí đúng là trông bối rối y hệt địa ngục mà. Cho đến những phút cuối cùng tôi vẫn nhắn tin cho Ozu, cố gắng thuyết phục cậu ta đến đây hết sức, nhưng cũng vì sự chậm trễ của tôi nên chuyện này mới có cơ may xảy ra mà. Với hy vọng rằng sự hiện diện của tôi sẽ làm mọi thứ êm thấm hơn, tôi nở một nụ cười trên môi và bước tới 

“Chào”

“Senpai à, anh đang làm gì thế hả? Bọn em chờ anh dài cổ rồi! Anh không biết để một quý cô phải đợi là rất thô lỗ à?”

“Anh xuống địa ngục luôn đi” Mashiro chêm thêm sau lời phàn nàn của Iroha

“Sao mấy người chỉ đồng lòng lúc cùng nhau bắt nạt tôi vậy?” 

Nhìn thế này ai mà nghĩ hai người này đã phớt lờ nhau cho đến lúc tôi xuất hiện chứ. Ít nhất thì lần này Mashiro có vẻ đỡ gắt gỏng hơn khi em ấy bảo tôi xuống địa ngục…tôi nghĩ vậy 

“Không phải anh đã nói với hai người là anh sẽ đến trễ một chút rồi sao?”

Đêm hôm qua lúc bữa tiệc, tôi cuối cùng cũng có được địa chỉ LIME của Mashiro rồi. Lúc tôi liếc sang màn hình điện thoại của em ấy và phát hiện ra mình là người bạn đầu tiên của ẻm, trái tim tôi đã nhói lên vì thương xót cho em ấy. Có lẽ khi Mashiro nghe tôi hỏi đến thì em ấy mới chỉ vội vàng tạo nhanh một tài khoản mà thôi

Dù sao thì, tôi cũng có báo với họ rằng mình sẽ đến trễ rồi, vì tôi đang bận thuyết phục Ozu dẹp buổi thuyết trình ngu ngốc của mình đi ấy mà

“Mashiro không cần biết, Mashiro ghét phải chờ đợi” Mashiro nói trong khi trừng mắt nhìn tôi 

Lại là từ ‘ghét’ đó nữa. Có lẽ nào, chỉ là có lẽ thôi, ‘làm bạn với hai người này’ và ‘giữ lòng tự trọng’ là hai thứ đối lập. Nhưng mà tôi vẫn không chịu bỏ cuộc đâu

“Rạp chiếu phim ở tầng trên phải không nhỉ?”

Tôi khá tự tin vào kế hoạch hôm nay đấy. Đầu tiên, chúng tôi sẽ xem phim tại rạp ở trung tâm thương mại tên là ‘TOKO Cinema’. Sau đó chúng tôi đến khu ẩm thực ở tầng hai trung tâm để thảo luận về bộ phim trong khi ăn một chút đồ ăn vặt. Rồi chúng tôi sẽ dạo vòng quanh các cửa hàng để tìm quần áo hay phụ kiện gì đó, không thì chúng tôi có thể đến khu trò chơi điện tử

Đảm bảo sau chuyến này chúng tôi sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau! Ít nhất thì đó là điều tôi hy vọng, nhưng cụ thể thì tôi vẫn chưa biết làm cách nào để gần gũi hơn với hai người họ cả. Có khi với Iroha thì chỉ cần làm cho nhỏ thấy chúng tôi thân thiết hơn nhỏ nghĩ thôi là được

“Vì tất cả những người có thể góp mặt đều ở đây hết rồi nên là—Ow! Này em làm cái trò gì thế hả?”

“Em chỉ đang khoác tay anh thôi mà, chỉ là việc những người bạn bình thường vẫn hay làm thôi!” Iroha cười tinh nghịch 

“Có thể là bạn bè bình thường thì như thế! Nhưng bạn bè khác giới thì như thế lạ lắm đấy!”

“Sao mà em biết được? Em chỉ có bạn con gái thôi! Em có biết tiếp xúc da thịt với bạn trai thế nào là ổn đâu!”

“Này để anh mày yên đi!”

Iroha cười tinh nghịch với tôi như một chú mèo Cheshire. Mặc dù lần này nhỏ có mặc bra như chẳng có tác dụng là bao vì tôi vẫn cảm thấy rõ mồn một đường cong mềm mại tựa vào cánh tay mình

Đúng là không công bằng mà, khi nhỏ cứ giở những thủ đoạn bẩn thỉu như thế này ra! Đương nhiên là tôi có thể kiềm hãm con thú trong mình, với cả đây không lúc cũng như nơi tôi có thể nổi sùng, nhưng điều tôi sợ là…tôi không biết mình có thể giữ như thế này được bao lâu nữa đây

Giờ tôi chỉ còn cách là nhìn chằm chằm vào con ác quỷ tinh quái đang cố gắng thao túng lấy sự trong trắng nhạy cảm của tôi. Nhưng tôi cần một điều gì đó hiệu quả hơn thế, để kéo tôi ra khỏi sự cám dỗ từ bộ ngực của con nhỏ này 

 Rồi thật tình cờ và bất ngờ, dường như ai đó đã nghe thấy tiếng than cứu thầm lặng của tôi

“N-Này”

Mashiro khoác lấy cánh tay còn lại của tôi, mặt em ấy đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng tiếc phải nói là, chỗ đó, chỗ gọi là ‘ngực’ của em ấy, tôi chẳng cảm thấy tí gì gọi là mềm mại nơi đó cả. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận chỉ là chất liệu vải trên bộ đồ của em ấy mà thôi

Nhưng cũng nhờ làn da mềm mại của em ấy mà ham muốn trong tôi dần tan biến đi, thêm nữa mùi hương sữa ngòn ngọt tỏa ra từ người em ấy đúng là vô cùng dễ chịu, có cảm giác như tôi đang được ru ngủ bởi một làn gió thổi hiu hiu vào đám mây kẹo bông nơi tôi đang nằm vậy

Rốt cuộc thì hai người này đang muốn làm cái gì vậy chứ?

Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt của mọi người xung quanh đang dồn hết vào gã may mắn ra đường với một tay một em xinh tươi là tôi đây. Nên tôi cố gắng đẩy Mashiro ra xa với cảm giác xấu hổ đang cào xé 

“Hai người, thôi ngay đi nhá…”

“Đây không phải thứ…’bạn bè’ vẫn hay làm sao?” Mashiro hỏi

“Tất nhiên là không rồi!”

“N-Nhưng Iroha-chan đã làm như thế. Nên em cũng phải làm theo chứ”

Tôi phải đáp lại kiểu gì bây giờ?

Đúng là không công bằng cho Mashiro khi tôi lại từ chối em ấy nhưng vẫn cho phép Iroha bám dính lấy tôi như thế (nhưng hãy nhớ rằng tôi không có quyền lựa chọn nhá). Mặt Mashiro đỏ bừng lên, còn Iroha vẫn cứ bám riết lấy tay tôi không thôi, cứ như nhỏ đang tham gia Giải Đấu Bám Tay Quốc Gia vậy. Tôi muốn nói Mashiro rằng em ấy có thể buông ra nếu quá xấu hổ lắm chứ, nhưng vấn đề có lẽ không phải ở đó. Bây giờ tôi chỉ còn cách bỏ cuộc và để em ấy ôm lấy tay tôi, trong khi ở phía đối diện cũng có một thứ đàn hồi tựa vào

“Haha! Xem anh kìa, Senpai! Anh có harem của riêng mình rồi này! Khi nào thì anime của anh mới chiếu nhỉ?!”

Nhỏ cứ cười lên không ngớt trong khi lấy tay còn lại ôm bụng 

“Con nhỏ phiền phức này!”

“Th-Thôi, dừng lại đi! Đau bụng chết mất thôi!” Iroha la lên

“Chẳng có gì vui cả! Không thấy thế này rất kì lạ sao? Thế nên buông ra hộ cái! Đừng có nói với anh là em thấy ổn khi bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này nhá?”

“Khiến anh làm ra cái bộ mặt gắt gỏng đó thì nỗi xấu hổ này của em chỉ là cái giá nhỏ phải trả mà thôi!”

Ugh! Nếu ai đó trong trường thấy chúng tôi thì phải làm sao đây? Hoặc tệ hơn, sẽ ra sao nếu chúng tôi vô tình gặp phải Tsukinomori-san đây? Tôi cố gạt phăng những suy nghĩ về khả năng tệ hại đó khi chúng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cả hai người họ thì cứ dính lấy tôi như keo vậy. Nên điều duy nhất tôi có thể làm là cựa quậy trong vô vọng mà thôi. Iroha cười tinh nghịch, rồi nhỏ chỉ tay vào không trung và hô lên

“Được rồi! Đi thôi nào!”

***

“Chết tiệt. Lâu rồi mình mới có cảm giác thua cuộc như thế này…”

Tôi đứng gục đầu trước máy bán vé máy của rạp chiếu phim. May thay, bây giờ hai tay của tôi đã được tự do rồi. Những ánh mắt đố kị và ngờ vực cứ dán vào người chúng tôi suốt quãng đường đến rạp, nên đến nơi Iroha quyết định thỏa thuận với tôi. Nếu tôi chi trả toàn bộ tiền vé, bỏng ngô và cả nước ép, nhỏ sẽ buông tay tôi ra 

Tôi chấp nhận ngay lập tức. Nếu tôi không làm thế, thì tôi sẽ điên lên mất. Nhưng đúng là lúc đầu, tôi đã tính là ít nhất mình cũng có thể trả tiền chút đỉnh, vì tôi đang đi chơi với hai cô gái mà. Nhưng tôi ước gì đó không phải vì kế hoạch của Iroha 

“Hai người muốn coi phim gì đây?”

Iroha và Mashiro nhìn lên màn hình chiếu những bộ phim được đề xuất. Họ suy nghĩ một lúc rồi nói…

“His Name!”

“Classical Jaws: Vũ điệu của Cá mập!”

“Hai người đúng là có sở thích hoàn toàn khác nhau ha?”

“Bộ phim của em nói về một một cô gái và chàng trai ở hai chiến tuyến đối lập bị hoán đổi thân xác cho nhau. Họ phải cố gắng mang lại hòa bình cho đất nước họ, và cuối cùng họ phải lòng nhau! Bộ phim này là một bom tấn thu về hơn 20 tỷ yên doanh thu phòng vé đấy! Mọi cặp đôi đều nên xem bộ phim này ít nhất một lần!

“Nghe thú vị đấy, nhưng anh không thấy cặp đôi nào ở đây cả”

“Nếu anh đi với người chỉ là bạn thì còn tốt hơn cơ! Anh có thể nhìn xung quanh và nói : ‘Này, tôi là người duy nhất độc thân ở đây đấy’ người đại diện cho hội FA”

“Thật sự thì em không nghĩ đến việc có lợi cho anh phải không?”

Mashiro bước tới “Những bộ phim điện ảnh phổ thông quá nhàm chán. Bây giờ là thời của cá mập!”

“Nếu bộ phim chị nói hay như thế, thì tại sao đến giờ nó vẫn không nổi bằng của em vậy? Em cá nó chỉ là một tác phẩm rác!”

“Em không hiểu đâu, Iroha-chan. Hãy nghĩ về những đạo diễn tội nghiệp đã đổ hết tâm huyết và linh hồn vào một bộ phim hạng B có đồ họa kém vì không có kinh phí sản xuất đi!”

“Đâu ai bắt họ phải sản xuất những bộ phim như thế đâu!”

Cá nhân tôi không quan tâm lắm đến chuyện chúng tôi sẽ xem thứ gì, nhưng những cô gái của chúng ta lại tranh cãi khá gay gắt 

“Cái gì cơ, vậy là em thích xem những thứ mà người ta có thể chi bao nhiêu tùy thích mà không để tâm đến nó sao. Những thứ đó quá đại trà, chưa kể còn máy móc nữa!”

“Thôi đi, Mashiro-senpai, đừng có áp đặt quan điểm của chị vào người khác như thế!”

“Được thôi, vậy thì. Nói Mashiro nghe thử ‘His name’ có gì hay đi? Hay em chỉ nghĩ rằng nó hay vì mọi người đều nói thế?”

“Cái gì, giờ chị lại muốn bắt bẻ ở chỗ đó à? Vậy thì được thôi! Thua thì đừng có đến khóc với em đấy nhé! Em đã xem bộ phim này từ mấy ngày trước rồi!”

“Đúng thế đấy” Tôi xác nhận “Con nhỏ này đã lẻn vào phòng anh và sử dụng tài khoản của anh để xem”

“Thì vì của anh cũng là của em chứ sao!” Iroha giải thích 

Mashiro run rẩy “Em coi phim…ở nhà của…Aki sao? L-Lần nào…cũng thế?”

“Đúng thế! Mỗi ngày luôn!”

“Thôi đủ rồi, Iroha”

Mashiro đã khép mình với thế giới một khoảng thời gian dài, cho đến gần đây em ấy mới ổn định lại nên có lẽ em ấy khá nhạy cảm với điều đó. Nghĩ đến việc trong khi mọi người đang vui vẻ ngoài thì em ấy không thể rời khỏi căn nhà, hẳn là tổn thương lắm. Và tôi đã đúng, Mashiro với khuôn mặt tái nhợt đang cúi mặt nhìn xuống sàn. Nhìn em ấy như thế tôi không thể để Iroha tiếp tục quấy rầy em ấy thêm nữa 

“Hai người đừng đấu khẩu nữa. Có một cách đơn giản để giải quyết ổn thỏa chuyện này đây”

“Anh nói thật sao?” Iroha hỏi

“Uh-huh” Tôi hắng giọng “Chúng ta có thể coi bất cứ phim gì mà chúng ta muốn, sau đó thì tụ tập lại đây khi coi hết phim là được. Anh đúng là thiên tài, phải không?”

Chuyện mọi người khác sở thích là điều bình thường, và không có lí do gì để mọi người phải thỏa hiệp để chiều lòng nhau cả. Kế hoạch của tôi là một giải pháp hoàn hảo cho sự kém hiệu quả của việc cố gắng lôi kéo người khác theo lựa chọn của một người 

Cả Iroha và Mashiro đều không có phản ứng gì trước gợi ý hết sức thiên tài của tôi

“Không có ai phản đối nhỉ, Anh hiểu rồi. Vậy hãy—”

“Chờ đã!”

“Đúng vậy, đợi đó”

“Chuyện gì thế?”

“Anh đùa em đấy à?! Tên quái nào lại đi đưa bạn mình đến rạp chiếu phim rồi lại bảo tách nhau ra là một ý tưởng hay vậy hả? Tên đó là đồ đại ngốc!”

“Xuống địa ngục đi, nhưng trước đó nhớ học cách cư xử tinh tế trước rồi hãy xuống!”

Những lời chỉ trích thô thiển đến điếc tai của Iroha cộng thêm lời nguyền rủa cay nghiệt của Mashiro là quá đủ để nghiền nát tôi ra thành từng mảnh rồi. Tôi chỉ mong họ sẽ góp ý nhẹ nhàng thôi, ai mà ngờ nó chỉ toàn lời lăng mạ chứ…

Cuối cùng chúng tôi đành bỏ phiếu và quyết định sẽ xem ‘His name’. Bộ phim có yếu tố: Tâm lý, lãng mạn, bắn súng, bom đạn, la hét. Bộ phim có độ dài khoảng hai tiếng rưỡi, và ngay khi phim kết thúc, kể cả Mashiro cũng trông có vẻ khá vui. Thấy thế, Iroha tỏ vẻ cực kỳ tự mãn, nhưng chính tôi cũng thấy phiền với vẻ mặt đó vì tôi đã hơi thả mình mà tận hưởng bộ phim quá đà

Cả ba chúng tôi cùng đi xuống khu ẩm thực để ăn trưa và bàn luận về bộ phim. Bắt đầu từ việc quyết định chỗ ngồi đã. Vì thời điểm này siêu thị đang chật kín người đi mua sắm, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng thành công lách qua đám đông và tìm được một bàn cho bốn người ở gần cửa sổ

“Tý nữa em quay lại sau nhé? Nãy em uống hơi nhiều cola á!” Iroha nói 

“Em cần đi vệ sinh à?”

“Tế nhị chút đi, đồ tệ hại!”

“Thật đấy à? Ai mà chẳng phải có lúc phải đi vệ sinh. Tụi con gái cứ phải nhạy cảm quá về điều đó ấy nhỉ”

“Uh, còn anh thì quá bình thường với chuyện đó đấy! Chị muốn đi cùng em không, Mashiro-senpai?”

“M-Mashiro ổn, cảm ơn”

“Chắc là bàng quang của chị to hơn của em rồi. Được thoy, vậy gặp chị sau nhá!” Nói rồi Iroha chạy đi

Vậy là nói về vấn đề tiểu tiện của Mashiro thì được, còn của nhỏ thì gọi là bất lịch sự à?

Ngay sau khi Iroha rời đi, Mashiro thở ra một hơi như thở phào nhẹ nhõm

“Nhỏ làm em thấy lo lắng à?”

“Vâng. Mashiro vẫn đang cần làm quen với em ấy”

“Anh cũng thế. Nhỏ là kiểu người siêu phiền phức mà” Tôi gượng gạo cười 

“Không phải thế đâu ạ. Mashiro biết chứ, em ấy không cố tình thô lỗ hay gì cả. Chỉ là, Mashiro không quen ứng xử với mọi người thôi”

Mashiro và tôi chỉ mới trở nên thân thiết hơn kể từ hồi tiệc chào mừng gần đây thôi. Em ấy không còn bận tâm khi tôi bắt chuyện với ẻm nữa và bây giờ em ấy đã đối xử với tôi như với con người hơn trước rồi, mặc dù em ấy vẫn đang giữ tấm khiên phòng thủ nếu lỡ tôi có đi quá xa. Nhưng vẫn không quá khó để chúng tôi trở về lại thời điểm lúc chúng tôi cách xa, tôi nghĩ phần lớn là do chúng tôi là anh em họ nên mới được như thế. Sẽ mất nhiều thời gian hơn chút cho đến lúc em ấy trở nên thoải mái với những thành viên còn lại của Liên minh. Đặc biệt là Iroha: vì tính cách của nhỏ và Mashiro hoàn toàn đối lập mà

“Thành thật mà nói, anh nghĩ ai cũng gặp khó khăn khi tiếp xúc với Iroha thôi” Tôi nói

“Không, đó không phải ý Mashiro muốn nói đâu” Mashiro cúi mặt nhìn xuống chân, giọng em ấy càng căng thẳng hơn khi cố mở lời nói tiếp “Em ấy làm Mashiro nhớ đến…vài đứa con gái ở trường cũ thôi”

Tôi có thể thấy nỗi buồn hiện rõ trên mặt Mashiro khi ký ức đau khổ đó ùa về. Chắc hẳn đám con gái đó là lý do Mashiro khép mình lại với thế giới

“Anh sẽ không hỏi gì về quá khứ của em. Nhưng nếu em muốn kể về chuyện đó, anh sẽ lắng nghe tất cả” Tôi mong đợi nghiêng người về phía trước

Dù sự cố đó có ảnh hưởng nặng nề đến đâu, tôi vẫn sẵn sàng lắng nghe tất cả. Vì tôi đã xem nó như một nghĩa vụ khi đóng vai bạn trai giả của em ấy rồi

Mashiro vẫn im lặng mà không nói gì. Môi em ấy cắn chặt vào nhau, cò mắt thì rơm rớm nước như sắp đổ lệ. Từ góc nhìn của tôi, cứ như em ấy đang cố chọn lọc từ ngữ cho chính xác, nhưng việc đó mất quá nhiều thời gian 

“Hả?! Tsukinomori-san, là cậu đúng không?”

Bầu không khí tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ. Mặt Mashiro tái đi không còn một giọt máu, em ấy bỗng run rẩy với biểu cảm cứng đờ. Tôi chưa thấy em ấy tỏ ra như thế bao giờ cả, thậm chí là lần tôi xông vào nhà vệ sinh cũng thế

Em ấy không tỏ ra tức giận hay khó chịu gì cả…thật ra, em ấy trông như đang sợ hãi thì đúng hơn

“Ooh! Và cậu còn đang đi chung với một gã đàn ông nữa này!”

“Ra là cậu có thể ra đường hẹn hò như không có chuyện gì xảy ra dù trước đó thậm chí cậu không thể đi học luôn à? Ôi chao, haha!”

Đó là ả tuổi teen trông khá lông bông. Một đứa đầu thì nhuộm vàng hoe từ đầu đến chân tóc. Con ả còn lại tóc đen như bình thường, thoạt nhìn thì có vẻ đàng hoàng, nhưng nó lại không hề giấu đi vẻ khinh thường trên mặt 

Thấy điều đó, tôi biết ngay đám này chẳng phải đám tốt lành gì. Chúng bắt đầu vây lấy Mashiro 

“U-Um…” Mashiro ngập ngừng 

“Này, nói to lên chứ, không thì bọn tôi không được cậu nói gì đâu!”

“Vậy gã này là bạn trai cậu đấy à?” Con ả tóc vàng chồm người về phía trước để quan sát tôi và không thèm để tâm đến không gian riêng của tôi

Làn da rám nắng giả tạo của cô ta được che lấp một cách nửa vời dưới lớp kem trộn chất lượng. Tôi không biết cô ta đang hướng đến một vẻ ngoài tự nhiên hay vẻ đẹp quyến rũ nữa, nhưng dù có là gì thì cũng chẳng hiệu quả tí nào đâu. Thêm vào đó, còn có mùi ngọt gì đó rất khó chịu xộc vào mũi tôi (chắc là mùi nước hoa rồi)

“Ôi chao! Gã này đúng là siêu hợp với cậu luôn đấy” Cô ta cười lên “Gã này đúng kiểu sẽ dành hết thời gian ra để trốn chui trốn lủi trong phòng và đọc sách về anime đấy! Tôi cá là gã này cũng ám ảnh thần tượng lắm nhỉ!”

“Bọn họ cũng giống nhau ở điểm cực kỳ ngốc nghếch nữa!”

Thời buổi bây giờ việc nói xấu người khác ở ngay trước mặt họ như thế này là bình thường á? Nếu hiện tại mà chúng đã cư xử như này rồi thì tôi hơi ớn lạnh khi nghĩ đến tương lai của chúng đấy. Có một số người cũng có thể tồn tại được dù chỉ dựa vào mỗi ngoại hình của họ nhưng thậm chí đến thứ đó hai con ả này cũng không có thì…

Chỉ cần liếc sơ qua cái cách Mashiro run rẩy và cố lẩn tránh là đủ biết đây chắc chắn là đám từng bắt nạt em ấy 

Nhưng vấn đề là tại sao? Chúng nó ghen tị với em ấy sao? Có khi vẻ đẹp tự nhiên của Mashiro là lí do em ấy trở thành kẻ thù trong mắt chúng chăng. Nhưng không phải trường em ấy là một ngôi trường danh giá sao? Tôi không nghĩ kiểu người với tính cách như vậy lại được theo học ở một trường danh giá như thế ngoài đời. Ít nhất thì tôi cũng chưa thấy kiểu đó trong anime hay manga nào cả. Chắc thời thế đã thay đổi nhiều rồi. Nhìn chúng tôi không thể không làm vẻ thương hại

“Này. Gã này cứ nhìn tụi này kiểu đó, bọn tôi bắt đầu khó chịu rồi đấy”

“Chắc cậu ta chỉ thấy khó chịu khi tụi mình biết được sở thích của cậu ta thảm hại như thế nào thôi! Nhưng vậy thì sao? Cậu nghĩ cậu có thể thắng nếu chống lại tụi này bằng sức mạnh của chúa như trong anime sao?”

“Ôi chao, thôi đi! Trông cậu ta như một đứa trẻ trâu vậy!”

Tôi không biết chúa hay anime gì hết, nhưng vì không có ai ở đây ngăn tôi lao vào đánh chúng nó. Và thế nên tôi đã làm vậy, đánh vào ngay chính giữa bộ mặt đang ngoác miệng ra cười của chúng nó. Như thể còn chưa đủ xấu, bộ mặt son phấn nửa vời của ả bị tôi tác động vật lý đến mức vặn vẹo, mũi thì bị lệch sang một bên. Tôi tiếp tục dồn lực vào bộ mặt rướm máu đó ngay cả khi con ả ngã ra sàn, khi dừng lại tôi chuyển mục tiêu lao đến con bạn đang la hét bên cạnh. Tôi cứ thế tung hết nắm đấm vào chúng nó và không dừng lại đến khi không con ả nào còn sức để di chuyển nữa

Món quà của trí tưởng tượng không phải rất tuyệt vời sao?

Chỉ cần nhìn thấy nỗi ám ảnh trong mắt Mashiro thôi cũng đủ khiến tôi muốn cho chúng nó im lặng theo đúng nghĩa đen rồi, nhưng tiếc là chuẩn mực xã hội lại không cho phép điều đó. Nếu phòng vệ trước những lời lăng mạ thì đó không được tính là tự vệ 

Tôi không muốn phải đi tù chỉ vì chịu một chút đè nén từ lũ này. Kiểu gì sau này chúng cũng trở thành thành phần rác rưởi nhất của xã hội mà thôi. Nên trong chuyện này tôi quyết định sẽ văn minh lên một chút

“Này. Mấy cô có nghe câu ‘đừng tự biến mình thành lũ khốn’ bao giờ chưa?”

“Hả? Cậu đang nói thì thế hả?”

“Ooh, xem kìa, Tsukinomori-san! Chắc phải tuyệt vời khi được bạn trai bao bọc như thế nhỉ?”

Mặc dù con ả tóc vàng bắt đầu thấy khó chịu, nhưng con bạn của ả vẫn từ tốn tiếp tục. Chắc phải tốn kha khá thời gian mới khiến tụi nó dừng lại được. Lũ này chính là một đám sâu bệnh. Đột nhiên, con ả đổi chủ đề

“Này, vậy bạn trai cậu đã biết chưa?”

“Oh, đúng rồi nhỉ! Cậu ta đã đọc truyện cậu viết chưa vậy?”

Mashiro nhìn lên với ngỡ ngàng. Trong mắt em ấy bây giờ không đơn giản chỉ là nỗi sợ nữa

“Đ-Đừng nói về chuyện đó lúc này mà…” Em ấy cầu xin bằng một giọng khô khốc

“Cái gì cơ? Tụi này không nghe được gì hết”

“Vậy là cậu ta chưa biết nhỉ? Ra nó là chuyện bí mật à? Oops! Xin lỗi vì tụi này lỡ đề cập đến nhé!”

Hai ả lại phá lên cười một lần nữa. Tôi có thể cảm thấy một cảm giác bức bối khó chịu đang trào dâng trong lồng ngực mình, như thể chính tôi mới là người bị chúng đem ra làm trò cười vậy. Nếu đến cả tôi mà còn có cảm giác tệ như thế thì không biết Mashiro còn cảm thấy tệ hơn đến mức nào nữa đây? Nghĩ đến cái cách mà chúng đối xử với em ấy mỗi ngày. Tôi chợt nhận ra rằng ban đầu Mashiro thật sự không yếu đuối và nhút nhát như vậy. Dù có là đứa trẻ mạnh mẽ nhất cũng sẽ không còn muốn đến trường nữa nếu bị đối xử như thế mỗi ngày 

Tôi không biết chúng đề cập đến truyện của Mashiro là có ý gì, nhưng chắc chắn nó có liên quan trực tiếp đến việc Mashiro cúp học ở trường. Tất nhiên, tôi tò mò lắm chứ, nhưng tìm cách giải quyết vấn đề hiện tại quan trọng hơn nhiều

“Thôi đủ rồi đấy” Tôi trừng mắt nhìn hai ả với tất cả sự đe dọa mà tôi có 

Thường thì tôi sẽ làm gì đó để tránh xảy ra xung đột hết mức có thể, vì điều đó sẽ cản trở cách sống hiệu quả mà tôi thích. Nhưng còn lần này, tôi sẽ coi lần này là ngoại lệ 

“T-thôi nào, làm gì mà trông nghiêm trọng vậy?”

Lần này thì hai con ả đều co rúm. Ngay cả một cặp lợn nái mà cũng có khả năng nhận biết nguy hiểm đang rình rập cơ à

“Giọng điệu, bộ dạng, lẫn nhân cách hai cô…tất cả về hai cô đều cực kỳ thối tha. Vậy nên nhanh cút đi. Ngay bây giờ”

“C-cậu thì biết cái gì? Cậu nghĩ mình cứng rắn lắm sao hả, tên mọt sách?!”

“Tụi này có rất nhiều bạn bè đấy. Những gã mạnh mẽ và vạm vỡ hơn cậu nhiều đấy nhá!”

“Thế sao? Chà, bên chúng tôi cũng vậy đấy. Có muốn thử va chạm một tí không?”

Tôi không hề nói dối. Chà, đúng là tôi có hơi bóp méo sự thật một chút. Nhưng bạn cho tôi ví dụ về một thứ đáng sợ một một giáo viên dành hết thời gian rảnh của mình để vẽ tranh của những cậu bé với phụ nữ lớn tuổi hơn không 

“Cậu cũng có sao?” Một trong hai ả kinh ngạc hỏi lại

“N-Này, hay ta bỏ đi. Nếu cậu ta có kiểu ‘ô dù’ mờ ám như thế thật thì tính sao đây? Cậu ta trông nghiêm túc quá!”

Hai con ả chúng bước với bộ mặt trắng bệch. Tôi mừng là chúng biết sợ hơn dự tính 

Thật ra, tôi định kích động cho chúng đánh tôi, sau đó tôi sẽ có cơ sở mà báo cảnh sát, nhưng có vẻ như bây giờ chuyện đó không cần thiết nữa rồi

“E-Ew. Tao đâu biết là cậu ta lại nghiêm túc như thế đâu!”

“Thôi nào, đi thôi. Tao không muốn nhìn mặt cậu ta thêm nữa đâu”

Và cuối cùng hai con ả cũng rời đi

“Thoát được chúng rồi, mừng quá. Em ổn chứ, Mashiro?” Chắc chắn rằng hai con ả đó đã hoàn toàn rời đi, tôi chuyển sự chú ý đến Mashiro đang ngồi kế bên mình 

Em ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Thay vào đó, em ấy vẫn ngồi im và run rẩy. Chắc em ấy phải thấy sợ hãi lắm. Bỏ qua chuyện em ấy có ổn không đi, quan trọng là tôi không biết mình có thể là gì được trong tình thế này cả. Có lẽ nếu tôi là người dịu dàng như bác tôi, thì chắc tôi có thể ôm lấy em ấy mà an ủi, nhưng tôi không thể làm thế

Như Iroha vẫn luôn nói, tôi không giỏi đối xử tử tế với con gái 

“Họ là những kẻ buộc em phải thôi học, đúng không?”

“Đúng vậy ạ…”

“Bộ truyện mà họ nói đến là gì vậy?”

Tôi vẫn không muốn phải đào bới quá nhiều về quá khứ của em ấy, nhưng tôi cảm thấy nếu có câu trả lời cho câu hỏi đó của tôi thì tôi nghĩ mình có thể hỗ trợ em ấy nhiều hơn

“Mashiro xin lỗi!”

Nói thế rồi Mashiro ngồi bật dậy và chạy đi 

“Này!” Tôi vươn tay đến để giữ lấy em ấy, nhưng những thứ đọng lại trong lòng bàn tay tôi chỉ là một làn không khí mỏng. Em ấy chạy đi nhanh hơn lúc tôi đuổi theo em ấy ngày hôm qua. Tại sao em ấy lại chạy đi một mình trong khi chúng vẫn đang lảng vảng xung quanh chứ? Câu trả lời cực kì đơn giản: Em ấy thà gặp chúng còn hơn là nói về ‘bộ truyện’ đó 

Iroha quay trở lại ngay sau đó

“Có chuyện gì thế, Senpai?”

“Em có thấy đám con gái lúc nãy không?”

“Em có thấy, nhưng mà em không biết bọn anh đang nói về chuyện gì cả. Bọn họ trông có vẻ ngớ ngẩn thật, sau đó thì bọn họ rời đi, và Mashiro thì chạy đi mất—”

“Tuyệt đấy. Đỡ tốn công anh phải giải thích”

Nghĩ đến hôm nay là một ngày tràn đầy niềm vui để củng cố thêm mối quan hệ của chúng tôi. Tôi không thể để Mashiro cứ thế mà lang thang một mình được. Rõ ràng em ấy đang mất bình tĩnh, và tôi muốn hiểu tường tận mọi chuyện để có thể giúp đỡ em ấy

Có vẻ tôi không nên suy nghĩ nấn ná lâu thêm nữa 

“Đi tìm chị ấy thôi, Senpai!”

“Phải rồi. Vậy thì anh sẽ tìm ở tầng này, em xuống tầng dưới tìm nhé”

“Tuân lệnh, sếp”

Chúng tôi ngay lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm

***

Không thấy Mashiro ở đâu cả

Mặc dù đã lần mò hết các ngóc ngách ở các tầng, nhưng tôi không thể tìm thấy bóng dáng mái tóc bạc quen thuộc đó. Có khi nào trong lúc tôi đi thang cuốn, em ấy đã phi vào mấy cái thang máy không

Tôi có nên tìm theo hướng ngược lại nếu tôi không tìm thấy em ấy không nhỉ?

Không, không được. Iroha đang tìm ở tầng dưới rồi mà. Tôi nên để đó cho nhỏ và tập trung tìm ở các tầng trên thôi

Gần đây tôi có cảm giác như đuổi theo Mashiro dần trở thành xu hướng mới của tôi mất rồi. Không biết lần này là lần thứ bao nhiêu nàng Bạch Tuyết bỏ trốn khỏi tay tôi ra nhỉ?

Tôi vẫn tiếp tục chạy rồi tìm, mặc những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm sau lưng và những lời phàn nàn ngày một ngập tràn hơn trong tâm trí tôi

Nhưng tôi vẫn không thấy em ấy ở đâu cả. Tôi đã lùng sục hết các ngóc ngách của cái nơi chết tiệt này rồi nhưng vẫn không ra. Rốt cuộc em ấy có thể đi đâu chứ?

Cứ tìm kiếm một cách ngẫu nhiên như thế này chẳng được ích lợi gì cả

Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả tôi đã đi đến kết luận đó. Nên tôi dừng lại và bắt đầu suy nghĩ thật cẩn thận

Giờ tôi đã quen dần với việc đuổi theo Mashiro rồi. Những kinh nghiệm trong quá khứ của tôi phải đúc kết ra được gì đó có thể dùng được khi em ấy bỏ đi chứ? Để thoát khỏi tôi vài ngày trước, em ấy đã chạy vào những con hẻm. Sau đó em ấy chạy ra bờ sông 

Tôi không đủ thông tin nên không chắc lắm, nhưng dù không đáng tin cậy thì đó cũng là câu trả lời tốt nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này. Không còn lựa chọn nào nữa cả, tôi phải chấp nhận nó thôi. Còn đỡ hơn là lang thang tìm kiếm một cách vô định như thế này

Đâu là nơi cao nhất và, tối tăm nhất trong cái trung tâm này nhỉ?

Là rạp chiếu phim

Có khi nào em ấy đã lẻn vào một trong các phòng chiếu phim rồi không?

Khoan đã, không phải có một bộ phim mà em ấy rất muốn coi sao?

Tôi bắt đầu hiểu lí do vì sao một bộ phim lại thu hút em ấy đến như thế

Anh nó đúng phải không, Mashiro?

Em ấy chắc đang tận hưởng cảnh những con người ngu ngốc la hét than cứu khi máu và ruột gan đang chảy trên mặt rồi

***

“Fuck! Fuck! Fuck!”

“Gaaaaaaargh!”

“Oh my God!”

“Noooooooo!”

Khi bước vào căn phòng tối. Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người Mỹ đan xen với những tiếng gầm ma quái và tiếng giãy giụa trong tuyệt vọng để bấu víu lấy một cơ hội sống sót 

Đây là một rạp chiếu phim nhỏ, sức chứa của nó có lẽ đủ nhét đâu đó khoảng 100 người. Vậy nhưng trong rạp lại vắng tanh, Chẳng có một tiếng động nào phản ứng trước nhưng tiếng hét kinh dị trên màn hình cả. Sau khi cuộc tấn công kết thúc, những nhân vật trong phim đều được một khoảng thời gian yên bình coi như là phần thưởng. Nếu nghĩ đến những chuyện họ đã phải trải qua, bản nhạc nền cuối phim dường như quá nhẹ nhàng và êm thấm. Các nhân vật trong phim đều than thở rằng chuyện đó đang sợ như thế nào và họ cảm thấy mừng vì mình vẫn còn sống 

Bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống đôi chút, tôi tranh thủ luồn qua rạp và đến ngồi kế cô gái có mái tóc bạc mà tôi đã chú ý đến từ lúc tôi vừa vào. Em ấy ngồi ở hàng ghế cao nhất sau cùng. Em ấy ngồi với tư thế hai tay ôm lấy đầu gối, hoàn toàn say mê với bộ phim về cá mập 

“Bộ phim hay không?” Tôi thì thầm vào tai em ấy 

“Nó tuyệt vời lắm” Em ấy hạ giọng nhỏ nhất có thể và trả lời mà vẫn không nhìn về phía tôi

“Em có vẻ tận hưởng nó quá nhỉ”

“Cô gái vừa chết là một hoạt náo viên. Cô gái đó đã bắt nạt một học sinh mọt sách”

“Những kiểu người như thế lúc nào cũng phải trả giá đầu tiên hết”

“Đúng vậy, họ đáng bị như thế” Một nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt Mashiro

Tôi chuyển sự chú ý của mình về phía màn hình lớn. Có một cô gái tóc vàng xuất hiện trên đó, tôi cá chắc đó là người sẽ bị ăn thịt tiếp theo. Còn gã thư sinh kia cùng một cô gái người Trung Quốc và một gã da đen thân thiện chắc sẽ sống sót. Đó là những thành viên anh hùng điển hình trong phim kinh dị mà

Bộ phim chuyển cảnh một cách vô nghĩa sang cảnh một nhóm khác lái xe chạy vòng quanh, nhạc nền kịch tính không hề dừng lại. Mashiro há hốc miệng, như thể em ấy biết rằng chuyến đi xe không có mục đích này sẽ kéo dài thêm ít nhất là năm phút nữa. Tôi có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên em ấy giải tỏa bằng cá mập

“Tại sao Aki lại ở đây?”

“Chỉ để xem phim thôi mà”

“Ý anh là anh đã đuổi theo Mashiro?” Mashiro nói tiếp “Mashiro xin lỗi vì lúc nào cũng xấu tính”

Em ấy cau mày lại như thể đang tức giận với chính mình

“Dù có muốn hay không, thì giờ chúng ta cũng đã cùng nhau bị mắc kẹt trong cái mác ‘hẹn hò’ rồi. Chi bằng cứ trút hết tâm sự lên anh nếu em muốn. Còn hơn là giữ chuyện đó mãi trong lòng đúng không?”

“Aki…”

“Em muốn cho hai con ả đó ngậm miệng lại lắm đúng không? Nói chúng đi mà lo chuyện của mình đi và để cho em được yên. Nói chúng đừng bám riết lấy em nữa và nếu chúng có ghét em thì cứ giữ trong lòng đi. Đúng không nào?”

“Đúng ạ” Mashiro vẫn trong tư thế ôm chặt lấy đầu gối gật đầu thừa nhận, chiếc bông tai hình vỏ sò của em ấy khẽ rung theo. Mặt em ấy nở một nụ cười như tự chế giễu bản thân “Hồi xưa, Mashiro…có hơi sợ mọi người, chắc vậy. Mashiro không thể nhìn thẳng vào mắt họ, hay thậm chí là nói chuyện. Mashiro chưa bao giờ kết bạn và luôn cô đơn một mình”

Mashiro kể tiếp đến lúc những lời đồn bắt đầu nổ ra. Có tin đồn rằng em ấy luôn nghĩ mình giỏi hơn những người khác. Điều đó khiến em ấy ngày càng bị cô lập hơn, mặc dù rất khó khăn nhưng em ấy vẫn đến trường đều đặn vì nghĩ đến số tiền mà bác tôi đã bỏ ra cho em ấy ăn học

“C-Cuộc sống quá khắc nghiệt với Mashiro, sau đó Mashiro bắt đầu viết truyện để giải tỏa. Thường thì Mashiro viết chúng ở nhà, nhưng thỉnh thoảng Mashiro vẫn lén viết trên lớp nếu thấy cô đơn quá. Sau khi những cô gái đó bắt gặp Mashiro, họ đã rêu rao khắp nơi” Giọng nói Mashiro dần trở nên run rẩy

Hẳn đó là lúc mọi thứ bắt đầu thay đổi. Thời khắc lòng dũng cảm của Mashiro tan vỡ thành trăm mảnh, em ấy không thể tiếp tục đối mặt với việc phải đến ngôi trường em ấy đã chiến đấu trong thời gian dài được nữa

“Mashiro không muốn mọi người phát hiện ra câu chuyện của Mashiro. Mọi người đều nói Mashiro là kẻ cô độc, rằng Mashiro là kẻ thảm hại…Điều đó thật kinh khủng, anh biết đấy, Mashiro cũng có lòng tự trọng chứ. Mashiro đúng là không giỏi gì cả, đặc biệt là khoản thể hiện cảm xúc, những kể cả thế, khi nghe những lời đó Mashiro cũng thấy tổn thương chứ…” Mashiro vùi mặt vào đầu gối, vai em ấy rung lên như đang khóc 

Tôi có thể đồng cảm với em ấy, Mashiro chỉ đang muốn bảo vệ lòng tự trọng của mình. Đó là lí do em ấy khóc. Em ấy sợ tỏ ra rằng bản thân yếu đuối

Đối với Mashiro, mọi người xung quanh em ấy đều mạnh mẽ. Trong tâm trí của Mashiro, em ấy luôn là người yếu đuối nhất trên thế giới. Đó là cách nhìn nhận của em ấy dù là vô thức hay cố ý

“Anh biết không, Mashiro rất thích những câu chuyện. Đặc biệt là nó có thể giúp ta quên đi thế giới thức”

“Cái gì cơ?”

“Cũng có một người Mashiro biết đã bắt đầu viết để trốn khỏi thực tại. Anh ấy giwof đã hoạt động chuyên nghiệp rồi, và Mashiro là một fan cứng của anh ấy. Tên anh ấy là Makigai Namako-sensei. Aki biết anh ấy không?”

“O-Oh, um… Có chứ… Ý anh là…”

“Đúng vậy, anh ấy là một người rất quan trọng đối với những người ham đọc sách, đúng không? Là tân binh giỏi nhất của UZA Bunko!”

Thêm nữa là không hiểu vì sao mà anh ấy lại chọn tham gia nhóm phát triển của chúng tôi

“Anh nhớ rằng trong phần lời bạt, anh ấy nói rằng lí do anh ấy viết là để thoát khỏi hiện thực tàn khốc. Câu nói đó thực sự đã ám ảnh anh. Em muốn biết tại sao không?”

“Tại-Tại sao vậy?”

“Bởi vì anh có thể đồng cảm với câu chuyện đó 100%”

 “Hả?” Mashiro nhìn tôi với vẻ thắc mắc 

“Những giá trị trong câu chuyện thực sự đã gây ấn tượng với anh rất nhiều. Những nhân vật bệnh hoạn đến mức chiến thắng là không đủ; họ cần phải hủy hoại cuộc sống của những ‘kẻ thua cuộc’ xung quanh họ,... Nó nhắc anh rằng xã hội là như vậy, đôi khi mọi thứ có thể gây khó chịu như thế đấy”

“Anh cũng nghĩ như vậy sao, Aki?”

“Đúng thế, và anh chắc rằng ngoài kia còn rất nhiều người cũng nghĩ tương tự. Đó là lý do cuốn sách được bán chạy như vậy”

Thi thoảng tôi mới đọc sách thôi, nhưng tôi chọn lọc khá kỹ những thứ mình đọc đấy. Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình để đọc những thứ không đáng giá tí nào cả 

Nhưng cuốn sách này chắc chắn xứng đáng. Nó chạm đến tận sâu trong tâm trí tôi, và tôi cảm thấy mình đồng cảm với tác giả hơn bất kì ai. Người ta nói tìm được cuốn phù hợp với bản thân khó như mò kim đáy biển, nhưng kể cả thế tôi vẫn không thể ngừng đọc nó cho đến cái kết. Điều đó thật sự nói lên được rất nhiều điều về Makigai Namako-sensei, khi một tác giả có thể thu hút tôi – người chỉ coi việc bỏ thời gian ra tìm thứ gì đó để đọc là lãng phí – nhiều đến mức đó. Tôi tiếp tục ca ngợi anh đấy nhưng Mashiro đột nhiên cắt ngang 

“Đ-Được rồi. Mashiro hiểu rồi, nên giờ anh có thể dừng lại được rồi” Mặt em ấy đỏ lên đến tận mang tai nhưng tôi không hiểu vì sao em ấy lại như thế 

“Xin lỗi nhé, chắc là anh hơi bị cuốn theo cảm xúc quá. Nhưng em biết gì không? Anh nghĩ tác giả có làm anh liên tưởng tới em một chút. Anh biết người ta là con trai, nên có thể em sẽ khác, nhưng anh ấy viết để trốn tránh hiện thực và viết về thứ liên quan đến nhiều người. Nên anh chỉ muốn nói là chẳng có gì phải xấu hổ khi em viết truyện cả. Anh ấy là bằng chứng đấy”

“Mashiro không biết nữa… Nhưng anh ấy dùng bút danh mà phải không? Vậy nên có lẽ là anh ấy ngại chăng. Nên anh ấy mới che giấu danh tính thật của mình”

“Chắc chắn rồi, có thể anh ấy ngại về điều đó. Nhưng dù thế cũng không thể ngăn cản rất nhiều người giống như anh, đánh giá cao và chấp nhận công việc của anh ấy”

“Oh…” Mashiro đưa tay lên chạm lấy chiếc bông tai hình vỏ sò với khuôn mặt hơi ửng đỏ. Nhưng rồi em ấy lại ngay lập tức cau mày nói tiếp “Aki thì ổn thôi. Nhưng còn Iroha-chan… Đối với Mashiro, em ấy cũng giống với bọn họ thôi”

“Ý em là mấy ả lúc nãy quấy rối chúng ta ấy hả?”

“Đúng ạ. Mashiro xin lỗi. Mashiro biết là thật sự không công bằng khi nói thế. Chỉ là em ấy cho Mashiro…một cảm giác tương tự vậy, chắc thế. Mashiro có cảm giác mình sẽ không bao giờ thân thiết được…”

Tôi có thể hiểu được. Cách Iroha quấy phá tôi có lẽ giống với cái cách mấy con ả đó quấy phá Mashiro lúc ở trường, đặc biệt là cái cách nhỏ thích làm phiền mà không quan tâm đến cảm xúc của tôi vậy. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng nhỏ đang bắt nạt tôi thôi 

“Mashiro đang bắt đầu nghĩ đến chuyện đó, nếu Mashiro kết bạn với em ấy, có thể em ấy sẽ lại bắt nạt Mashiro giống như thế. Điều đó làm Mashiro cảm thấy đông cứng và muốn tránh xa em ấy”

“Em không không cần phải lo về điều đó đâu”

“Cái gì cơ?”

Tôi đặt tay lên đầu Mashiro, thứ đang run rẩy cùng với giọng nói

“Chắc chắn đấy. Tuy rằng Iroha rất phiền phức, nhưng nhỏ không hề giống những kẻ bắt nạt đó đâu”

“Nhưng mà—”

“Anh không nghĩ nhỏ sẽ làm thế, nhưng nếu nhỏ nói hay làm gì đó làm tổn thương đến em, thì cứ nói với anh. Anh sẽ cho nhỏ biết thế nào là lễ độ”

“Aki à…”

“Vậy nên đừng lo lắng gì hết được chứ? Nhỏ tuy là một kẻ phiền phức nhưng không phải người xấu đâu. Ý anh là, anh đã chịu đựng được nhỏ mà, và anh không thể chịu đựng được những thứ làm lãng phí thời gian của mình đâu. Dù nhỏ có là em gái của bạn anh đi nữa, nhưng nếu nhỏ tệ hại đến thế, anh sẽ né tránh nhỏ bằng bất cứ giá nào”

Đừng lo lắng nữa, Mashiro. Hãy tin ở bọn anh

Tôi đưa bàn tay mình về phía Mashiro. Mashiro không nói gì mà chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nó trong một lúc lâu. Sau đó…

“Được ạ”

Em ấy vươn bàn tay vẫn còn run rẩy đó đến và đặt nó lên tay tôi

Mashiro và tôi rời rạp chiếu phim trước khi bộ phim kết thúc, và cùng nhau đi xuống tầng một. Tôi đã gửi tin nhắn ngay từ lúc gặp Mashiro cho Iroha biết, nhưng nhỏ vẫn chưa xem nó nữa. Có thể nhỏ vẫn còn đang bận tìm kiếm. Iroha chắc hẳn đang lo đến phát bệnh rồi. Tốt hơn hết chúng tôi nên sớm tìm ra Iroha và cho nhỏ biết tôi đã tìm được Mashiro

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nắm chặt lấy bàn tay của Mashiro đang cứng đờ vì lo lắng bên cạnh tôi. Kích thước của nơi này quá lớn để chúng tôi có thể tìm ra Iroha từ chỗ này. Mái tóc vàng của nhỏ là màu tóc đang thịnh hành với giới trẻ hiện nay, nên không giống Mashiro, nhỏ rất khó nổi bật giữa đám đông. Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe một tiếng cười lớn khiến chúng tôi phải đứng sững lại

Ở đó, trên băng ghế dưới cầu thang, có hai ả nữ sinh trung học. Trước mặt chúng có thêm một con nhỏ với mái tóc sáng màu nữa đang đứng nói chuyện với chúng. Nguồn cơn của tiếng cười là từ ba người họ mà ra. Như bạn có thể đoán, đám đó bao gồm hai kẻ đã bắt nạt Mashiro và thêm cả Iroha nữa. Kéo Mashiro vào trong bóng tối, tôi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ

“Này, mày là bạn của của Tsukinomori-san à?”

“Bạn á? Không thể nào!” Iroha cười lên 

Con ả hỏi câu đó cũng cười theo “Đúng rồi, tao cũng không nghĩ thế! Thế, cô ta chuyển đến trường mới là vô lớp mày à? Sao mày lại đi tìm con quái vật đó vậy?”

“Hoặc là…Chờ đã, mày đang tìm cái gã đi cùng cô ta đúng không?”

“Oh, đúng rồi! Cô ta đi với bạn trai mà!”

“Oh? Bạn trai cô ta à?” Iroha cười toe toét với hai ả

“Thấy chưa? Bọn họ giống nhau cả thôi. Em ấy cũng cùng một giuộc với họ…” Mashiro thì thầm đằng sau lưng tôi

“Anh không biết nữa. Cứ quan sát tiếp đi đã” Tôi nói 

“Oh, vậy ra hai người là lũ thất bại đang cố cản trở họ sao?” Nụ cười của Iroha vẫn như thế không chút dao động 

“Cái gì?” Hai ả trố mắt lên nhìn nhỏ 

Mashiro cũng vậy. Có vẻ không ai biết Iroha có thể làm gì ngoại trừ tôi và nhỏ 

“Vậy để tao nói thẳng. Mashiro-senpai, một cô gái xinh đẹp đang đi ra ngoài hẹn hò với người bạn trai tuyệt vời của chị ấy. Thì hai con chó cái xấu xí xuất hiện, và làm phí thời gian của họ bằng những trò làm phiền rẻ tiền. Tao hiểu đúng chứ?”

“Chà, có lẽ hơi bất công nhỉ? Cuộc đời bọn mày chẳng có thứ gì ra hồn, trong khi những người thực sự xứng đáng thì lại có quá nhiều đúng không?” Iroha mở rộng vai và nói một tràng

Hai con ả cau mày nhìn Iroha, và bật dậy khỏi băng ghế “Cái quái gì thế? Mày đang kiếm cớ gây sự à?”

Iroha thúc ngón tay vào ngực hai ả và trừng mắt nhìn khi nhỏ đưa mặt lại gần mặt chúng 

“Ngậm miệng lại rồi vểnh tai lên mà nghe đây, đừng có mà đụng vào ổ kiến lửa” Tông giọng của Iroha trở nên u ám và đe dọa hơn, ồm ồm như những tên trùm trong phim tội phạm

Nó khác xa so với giọng hát ngọt lịm và ngu ngốc thường ngày của nhỏ. Nếu bịt mắt tôi lại, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đó là nhỏ đâu. Và có lẽ tôi cũng sẽ không thấy vẻ đáng sợ đến rùng mình từ cái trừng mắt của nhỏ

“Em ấy đang làm gì vậy?” Mashiro hỏi

“Đó là một thủ thuật đặc biệt của nhỏ. Tuy chỉ là trò lừa bịp thôi nhưng nó siêu hiệu quả luôn đấy”

Iroha chính là vũ khí bí mật của Liên minh tầng 05: Cô gái (có lẽ còn nhiều hơn thế) có triệu giọng nói. Đàn ông, phụ nữ hay những người ở giữ hoặc ngoài phạm trù đó không quan trọng. Nhỏ là người lồng tiếng cho tất cả nhân vật trong game của chúng tôi, trong số họ có một nhân vật là tội phạm mạnh mẽ đã chinh phục một đất nước rộng lớn tràn ngập sát thủ

Thật tốt vì trước tôi đã nhắc về một người bạn ‘quyền lực’ với hai ả. Điều đó khiến hành động của Iroha trông thuyết phục hơn rất nhiều. Hai ả ngã ngửa ra sau và nhìn Iroha với vẻ kinh hãi 

“Chờ đã…M-Mày là một trong số lũ bạn của gã đó sao?”

“Tao không ngờ Tsukinomori-san lại dính dáng đến loại mờ ám như thế!”

Iroha ngồi xổm xuống trước mặt hai ả và tiếp tục đe dọa

“Tao biết lũ chúng mày đã làm gì với Mashiro-senpai đấy. Rác rưởi như chúng mày thì nên bị thiêu thành tro đi, chứ không nên lượn lờ xung quanh rồi giả làm con người đâu”

“T-Tao tưởng mày bảo bọn mày không phải là bạn chứ!”

“Tất nhiên là không phải, chưa phải mới đúng. Nhưng đó không phải vấn đề” Iroha gầm lên đầy đe dọa. Tôi có thể thấy rõ một hình xăm giang hồ trên cánh tay nhỏ luôn rồi “Chúng mày làm tao thấy khó chịu. Mày, và cái nhân cách thối tha của mày. Hy vọng lớp phần nền trên mặt mày thấm máu tốt. Tốt nhất là nên cắn chặt răng lại đi!”

2deadcc6-32cb-4aa1-9e45-33b0ce75318b.jpg

“Eep!”

“B-Bọn tôi…Bọn tôi xin lỗi! Làm ơn…Làm ơn đừng…” Hai con ả nhắm chặt mắt khi thấy Iroha giơ nắm đấm lên 

“Thôi đủ rồi”

Tôi nắm lấy cổ tay để ngăn nhỏ lại. Nhỏ quay mặt lại và kinh ngạc khi thấy tôi. Tôi cứng người. Dù biết đó chỉ là diễn nhưng tôi vẫn thấy kinh hãi

“B-Bọn tôi xin lỗi!” Hãi ả vẫn đang há hốc miệng và thét lên vì kinh sợ 

Chúng ngã ra sàn vì nhẹ nhõm khi thấy tôi đã ngăn Iroha lại. Tôi nhìn xuống bọn chúng. Tôi không cần quá cố để nhìn chúng một cách khinh bỉ. Tôi tin chỉ cần cảm giác coi thường của mình cũng đã thể hiện ra quá rõ rồi

“Tôi đã nói hai cô đừng có quấy rầy chúng tôi nữa rồi mà. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Mashiro một lần nào nữa. Nếu thấy em ấy trên đường, để em ấy yên rõ chưa. Tôi sẽ không bắt hai cô phải xin lỗi hay thay đổi như nào hết, chỉ cần hai cô hứa từ giờ hãy coi em ấy như người lạ. Hiểu chưa?” Tôi nói như trông chúng tôi đang ban cho chúng một ân huệ

Nghĩ đến cái cách chúng bắt nạt Mashiro thì chúng đáng ra nên nhận được sự đối xử khắc nghiệt hơn từ tôi. Thế nhưng trông chúng đáng sợ hãi lắm rồi. có lẽ không nên làm khó hơn nữa

Hai con ả gật đầu tuyệt vọng với khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu 

“Tốt. Đàm phán kết thúc. Giờ thì phắn”

“V-Vângggggggg”

“C-Chúng tôi xin lỗi”

Chúng loạng choạng đứng dậy và bò đi bằng đôi chân luống cuống. Ngay khi chúng khuất bóng, cánh tay Iroha dãn ra

“Căn thời gian chuẩn đấy, Senpai. Em lo quá!” Iroha cũng kiệt sức mà ngã xuống sàn, vẻ đáng sợ trên khuôn mặt em ấy hoàn toàn biến mất 

“Thật đấy, đừng tự làm mấy thứ này một mình nữa. Nếu em mà đánh chúng thật là xong đời đấy”

“Đúng vậy, vì em không thể đánh nhau mà. May mà anh xuất hiện trước khi họ phát hiện ra”

“Ugh. Em biết là không thể cứ lần nào cũng mong anh đến ứng cứu mà” 

Dù Iroha có giọng nói siêu thuyết phục, nhưng nhỏ cũng không mạnh một học sinh cao trung yếu nhớt. Nếu chúng phát hiện ra, chúng có thể dễ dàng áp đảo nhỏ bằng số lượng. Chỉ có một lý do duy nhất khiến Iroha sẵn sàng chấp nhận rủi ro như vậy 

“Chúng làm em thấy khó chịu đến vậy à?”

“Duh. Ý em là, chúng đã bắt nạt đến mức khiến người ta trốn đi, mà chúng lại tiếp tục sống như chưa từng hủy hoại cuộc đời của ai đó được sao? Thật kinh tởm. Trước đây em luôn kiềm chế vì không muốn gây rắc rối. Nhưng rồi, khi em đi cùng anh, em không còn phải quan tâm những người khác nghĩ gì nữa. Và điều đó có nghĩa là em có thể thoát khỏi bạo lực đe dọa”

“Em chỉ thoát được vì anh đã đến dọn dẹp giúp em thôi!”

“Nhưng em tưởng anh bảo cứ để việc đó cho anh cũng được mà?”

“C-Chà, có lẽ…Dù sao thì, Mashiro.Em nghĩ sao? Đây là Iroha thật sự”

“Hửm?” Iroha nói khi tôi quay ra sau và gọi từ trong bóng tối

Mashiro lảo đảo bước ra, thấy thế Iroha hơi nhăn mặt “Uh oh! Chị thấy hết rồi sao? Em xin lỗi vì đã tỏ ra ngầu các thứ…”

“Không Mashiro mới là người phải xin lỗi chứ” Mashiro nói

“Chị á? Vì sao?”

“Mashiro đã nghĩ…em cũng giống như bọn họ. Nhưng—”

“Chị đã nghĩ sai”

“Đúng vậy”

Những lời trêu chọc của Iroha, thứ Mashiro luôn sợ hãi, thật ta lại vô hại. Bạn biết đấy, lúc nhỏ mà thật sự điên lên thì. Nhỏ sẽ dùng hết khả năng diễn xuất của mình để hóa thành thứ bạn ghét hoặc sợ nhất và dùng nó để hành hạ bạn. Đến lúc đó bạn sẽ biết cảm giác được nhỏ dồn hết sự khó chịu cho như thế nào

Chuyện chọc ghẹo tôi hằng ngày chỉ là một phần nhỏ khả năng của nhỏ thôi. Tuy đáng sợ là thế nhưng bạn không cần lo về mặt này của nhỏ đâu

Bởi Iroha có một trái tim nhân hậu

Nhỏ không phải kiểu người sẽ đả kích ai đó mà không có lý do chính đáng, và tôi chắc rằng Mashiro cũng hiểu điều đó 

Dù biểu cảm có hơi cứng nhưng toàn bộ khuôn mặt em ấy đã bừng sáng với một nụ cười “Em sẽ…trở thành bạn của Mashiro chứ?”

“Này! Em cũng đang định hỏi câu tương tự mà!” Iroha cười khúc khích 

Và đó là cách Mashiro kết bạn với em gái của bạn tôi. Nhưng có vẻ điều này không tốt đối với cuộc sống của tôi lắm

***

Murasaki Shikibu-sensei: Không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ?

OZ: Cô đang lo lắm phải không?

Murasaki Shikibu-sensei: Cả hai đều là kiểu nhân vật điển hình. Iroha là một người vui vẻ, còn Mashiro mà người u ám, hướng nội. Cả hai đều rất cuốn hút, nhưng hoàn toàn trái ngược nhau. Điều đó có nghĩa là họ có lẽ sẽ tranh cãi khá nhiều phải không? 

OZ: Cô đừng lo . Vì là hai thể đối lập nên nếu có điểm chung ở họ đó sẽ là điều tuyệt vời. Cô biết đấy, giống như bóng tối bị người vui vẻ giam bên trong mình, hay ánh sáng bên trong người u ám đang chờ được thoát ra. Đó là nơi họ có thể kết nối với nhau. Đó cũng là cách Aki mang chúng ta lại với nhau, giống như cách chúng ta đang quay xung quanh cậu ấy. Em tin rằng lần này Aki cũng sẽ thành công thôi 

Murasaki Shikibu-sensei: Nhưng mà thế này cũng có nghĩa là cậu ta đang có thêm một ứng cử viên cho vị trí bạn gái rồi…

OZ: Hy vọng trận chiến đó sẽ tràn ngập cầu vồng và những nụ cười thay vì sự tức giận. Chắc sẽ vui lắm đây 

Murasaki Shikibu-sensei: LOL! Tôi cũng nghĩ thế