╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Bàn ăn tối trong lâu đài của hầu tước tại đô thị pháo đài Ymir chả khác gì một vùng chiến. Một nhóm thiếu nữ với bao tử không đáy tranh giành nhau những phần thức ăn được bày ra. Và khi cả đại gia đình Eucus ngồi chung mâm, thì trận chiến sẽ còn diễn ra quyết liệt hơn nữa.
“Đồ ăn đúng là lúc nào cũng ngon hơn sau một trận chiến với thạch ma thú nhỉ! Phải không, Chris?”
“Quả thật vậy, Rani.”
Chồng đĩa trống trơn trước mặt cặp đôi ngày càng cao dần lên đỉnh. Trẻ em đang phát triển thì cần phải có dinh dưỡng của chúng. Khi bữa tối gần tàn, nằm trơ trọi lại ngay giữa mặt bàn là một đĩa đồ ăn còn nguyên vẹn—một miếng thịt mà bàn tay cả hai đều cùng lúc chạm vào.
Một cách âm thầm, mỗi người đều rụt tay về như thể bảo rằng bản thân không hứng thú với miếng thịt. Người còn lại có thể ăn nó—miễn là thời gian tính bằng giây.
Họ đồng thanh lên tiếng hỏi, “Xin lỗi, con có thể ăn thêm được không?”
Biểu cảm tỏa nắng thường nhật của nữ hầu gái chuyển sang vẻ cau mày.
Ngài hầu tước hồi đáp, “Ta xin lỗi, hai đứa. Nhưng thế là đủ cho tối nay rồi.”
Inglis và Rafinha giật mình.
“Hả?! Cơ mà tại sao chứ, thưa cha?!” Rafinha sụt sùi.
Đây là lần đầu tiên mà Inglis lẫn Rafinha bị cắt khẩu phần ăn thêm của mình.
“Mùa màng năm nay không được thuận lợi cho lắm. Người dân của Ymir sẽ phải chịu khổ cực—và nếu họ như thế, thì ta cũng phải hứng chịu chung với họ.”
Đó là một lý do đầy thuyết phục; dù gì thì một lãnh đạo tốt sẽ không lấy nhiều hơn phần chia đều của họ. Inglis và Rafinha hoàn toàn hiểu rõ điều đấy, song triết lý thì lại chẳng khiến cơn đói nguôi ngoai.
“…!”
Tức là cả hai đều sẽ phải lấy được miếng thịt sườn còn lại đó cho bản thân.
“Không có ý gì đâu, Chris, cơ mà chiến thắng là của chị!”
“Đừng nhanh nhảu thế chứ, Rani…bởi vì miếng thịt đó là của em!”
“Kéo, búa, bao!”
Rốt cuộc thì, Rafinha đã chiến thắng trận chiến vì miếng thịt sườn. Inglis rên rỉ một cách buồn bã. “Ahhhh! Lần tới em sẽ thắng chị!”
Sự thiếu hụt lương thực tiếp diễn, cho đến một ngày cả hai được gửi đi tuần tra cùng Phó Đoàn Trưởng Ada để thảo phạt thạch ma thú.
Cả Inglis lẫn Rafinha đều thở dài thườn thượt. “Ahh, đói quá mất…” cả hai đồng thanh.
“Hai em ổn chứ?” Ada hỏi. “Cặp mắt thẫn thờ đó của cả hai chưa bao giờ là dấu hiệu tốt cả.”
“Bọn em ổn mà,” họ đáp lại, vẫn là đồng thanh. “Bọn em chỉ muốn xong việc này một cách nhanh nhất, và tốn ít năng lượng nhất có thể.” Làm việc cực nhọc sẽ càng khiến cho cơn thèm ăn dữ dội hơn.
Một lính trinh sát gọi lớn. “Chúng kia rồi, Ada!”
Cô nàng phó đoàn trưởng trẻ tiểu đánh giá tình hình. “Bò và heo thạch ma thú?! Trận Mưa Cầu Vồng hẳn là đã trút lên đám gia súc, thế thì…”
“Bò…”
“Heo…”
Inglis và Rafinha sở hữu ánh mắt đầy xa xăm trên gương mặt trong khi quay sang nhìn nhau.
“Em có nghĩ giống những gì chị nghĩ không, Chris?”
“Chuẩn luôn, Rani.”
Cặp đôi xông pha về phía trước. “Thức ănnnnnn!”
Ada há hốc miệng. “Gượm đã! Hai em không được tự ý chạy lên trước như thế!”
“Đừng lo lắng, Ada! Lên nào, Chris!”
“Ừm!” Inglis cười khoái trá.
Inglis lao vô ngay giữa bầy thạch ma thú, vừa đi vừa đánh bay chúng, song những đòn đánh ấy chả có gì là tùy tiện cả.
Ngay khi cả hai lảo đảo dừng lại, từng con thú bị tàn sát xếp chồng lên nhau thành núi.
Ada há hốc mồm thêm lần nữa, lần này thì có vẻ yên lòng hơn là hoảng hốt. “Tuyệt quá, Inglis!”
“Rani! Ngay lúc này!”
“Ok! Ai đó với Ma Ấn Vũ Cụ hệ lửa, giúp tôi phát nào!”
Một mùi hương thơm phức chạy dọc chiến trường khi lũ thạch ma thú bị nuốt chửng bởi ngọn lửa, và Inglis lẫn Rafinha đều nở ra một nụ cười đầy khát máu trên gương mặt khi thốt lên, “Mmmm! Mùi thơm ghê!”
Ada há hốc miệng thêm lần nữa---lần này thì hoàn toàn là ngạc nhiên. “Sao cơ?! Hai em định sẽ ăn chúng ư?! Không, dừng lại!”
“Nhưng bọn em đang đói!”
“Ai đó, dừng hai đứa ấy lại! Dừng mau, hai em không được làm thế! Hai em sao biết được chúng từng ở đâu chứ! Thật đó, đừng! Ahhhh! Thật à, bọn em thực sự định cắn vào thứ đó?! Dừng lại!”
Đó là lần đầu và cũng là là lần cuối mà Ada nổi một trận lôi đình lên cả hai cô bé.