╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Có lần lúc Inglis và Rafinha 14 tuổi, khi cả hai đang chiến đấu với thạch ma thú trong khu rừng lân cận Ymir.
“Haaah!” Inglis tung đá vòng xoay thẳng vào người một con sói thạch ma thú, khiến thân hình đồ sộ của con quái vật bay đi. Trong khi nó lao tới chỗ Rafinha, cô bé kéo dây cung từ Ma Ấn Vũ Cụ của mìn.
“Rani! Đến lượt chị đó!”
“Ok! Cú này hẳn sẽ kết liễu nó!” Mũi quang tiễn xuyên thủng người con thú, và nhiệm vụ của cả hai đã hoàn tất. “Được rồi! Giờ thì việc đã xong, ta về nhà kiếm chút đồ ăn thôi.”
Inglis thở dài.
“Hở? Sao thế, Chris?”
“Em chỉ đang nghĩ là dạo này ta chả chạm trán được thứ gì ra hồn cả. Em ước là mình có thể gặp được một con thạch ma thú mạnh mẽ nào ở đây.”
“Ha ha ha…” Trong khi Rafinha bật cười yếu ớt, một bóng hình thoáng lướt qua tầm mắt cô bé—một con thú hình sói nhỏ. Một trong những chú sói con hẳn đã bị biến đổi do hiệu ứng từ Mưa Cầu Vồng. “Mà, đoán là ta cần xử thêm một con nữa.”
“Chờ đã, Rani. Nó còn nhỏ quá. Mình đâu cần phải làm hại nó, đúng chứ?”
“Em đang nói cái quái gì thế? Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn là một thạch ma thú. Nó thậm chí còn to hơn cả lũ ngựa nữa. Nếu ta thả nó đi, thì nó có thể sẽ tấn công ai đó. Chúng ta cần phải thảo phạt nó.”
“Em đoán là chị nói đúng. Nhưng mà chị đói bụng rồi phải không? Thế thì cứ về trước đi, để em xử lý cho.”
“Thật à? Vậy gặp em sau nhé! ♪ Không biết tối nay có món gì đâyyyy…”
Khi Rafinha đã đi khỏi, Inglis cẩn thận dò tìm xung quanh. “Được rồi… Lúc này!” Lôi ra một vòng cổ sắt với xích gắn kèm, cô cố gắng đeo nó vào cổ con thạch ma thú nhỏ.
“Awoo!”
“Nào, nào. Ngoan nào.” Con thú cố gắng giãy dụa, song cô đã kìm chặt nó lại. “Chẳng biết có giữ nổi không nữa?” Con sói vùng vằng dữ dội là thế, song Inglis vẫn mạnh mẽ hơn nhiều.” “Ta đi thôi. Cơ mà giữ im lặng đó. Họ sẽ tức điên lên nếu phát hiện ra mi mất.”
Trong khi Inglis dắt con thú đi, cô bỗng thấy Rafinha đang đứng đợi mình.
“Trời ạ, Chris! Em đang làm trò gì thế?!”
“Chị vẫn ở đây sao, Rani?!”
“Chị biết là em đang âm mưu gì đó mà. Em nghĩ cái quái gì mà lại muốn mang một con thạch ma thú về nhà thế hả?”
“Em chỉ đang nghĩ. Biết đâu loài người và thạch ma thú có thể sống hòa hợp với nhau. Việc này là để đạt được hòa bình thế giới, chị nghe rồi đó, hòa bình thế giới!”
“Không đời nào! Em, giữa tất cả mọi người, lại đi muốn hòa bình ư?! Âm mưu thực sự của em là gì hả?”
“Em bảo rồi đó, hòa bình thế giới--”
“Nếu em không thành thật, thì chị sẽ không cho em vào phòng ăn của lâu đài nữa đâu.”
“Ugh… Mà, do là dạo này em không có đánh với thứ gì mạnh cả…”
“Và?”
“Nhưng em có thể bắt một con thạch ma thú, đúng chứ? Và mang nó tới nơi nào đó rồi cho tắm ngập trong Mưa Cầu Vồng.”
“Và việc đó sẽ làm được gì chứ?”
“Biết đâu nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách đấy…”
Một số thạch ma thú rất yếu, số khác thì mạnh mẽ hơn. Có lẽ do phụ thuộc vào mật độ mà chúng bị phơi bày trước Mưa Cầu Vồng—nếu đó là sự thật, thì cô cần phải đảm bảo rằng nó được tắm ngập trong thứ chất lỏng đó.
“Vậy ra là nếu không tìm được một địch thủ mạnh, thì em sẽ tự tạo ra luôn?”
“Ừ, nó đấy. Có vẻ chị thực sự hiểu em nhỉ.”
“Chết nè!”
Vụttt!
Một mũi tên ánh sáng găm thẳng vào giữa trán con thú, và phần thưởng quý giá của Inglis ngạ vật xuống đất.
“Cái--?! Chị làm cái quái gì thế, Rani?!”
“Thật ngu xuẩn mà! Chị sẽ không để em nuôi một con thạch ma thú đâu! Không ai được làm thế! Nó quá nguy hiểm và em biết rõ điều đấy!”
“Ugh… Chị thôi ngay cái trò phá hủy niềm vui của em đi!”
“Đủ rồi! Giờ thì về nhà ngay trước khi em nảy ra thêm bất kì ý tưởng điên rồ nào nữa.”
“Thế thì em có thể tìm dâu 9ra một trận chiến tốt chứ?”
“Ta sẽ tới học viện hiệp sĩ tại vương đô vào năm sau. Kiểu gì em cũng sẽ tìm được ai đó mạnh mẽ ở đó thôi---nếu không có ai cả, thì vẫn còn Rafael nữa.”
“Aah, ước gì giờ là năm sau luôn nhỉ…”
Và thế là, tuổi mười bốn của hai cô bé cứ thế trôi qua một cách yên bình.