╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Bộ ba chạy băng băng qua Ymir giữa màn đêm mịt mù và tới được bức tường thành ở ngoài cùng.
Trời đêm khuya khoắt, nên tất nhiên là cổng thành đã đóng kín, thành thử họ đành quyết định leo qua bức tường và nhảy ra bên ngoài.
Eris chẳng hề gặp rắc rối với việc bắt kịp Inglis, tuy nhiên, Rafinha thì lại bị bỏ mặc ở tít đằng sau vì một số lý do hiển nhiên nào đấy. Thế nên Inglis đã quyết định cõng cô bé trên lưng suốt nửa sau đoạn đường.
[…Không thành vấn đề!]
Con thú-Rahal đang cố gắng đứng dậy và chầm chậm lê bước về phía bức tường thành, lảo đảo đôi chút với thương tích tối thiểu trên người.
[Quả là lì lợm mà. Cho dù Glis và Eris đã sút nó mạnh như thế…]
[Chẳng phải chị đâu. Hầu như là con bé này cả đấy. Nực cười thiệt sự.]
[Wa! Em tuyệt thật đó, Glis! Ngay cả một Thiên Huệ Vũ Cơ cũng khen ngợi em kìa.]
[Fufufu. Bỏ chuyện đó sang một bên, những đòn tấn công bình thường sẽ không có tác dụng đối với Thạch Ma Thú đâu.]
[Không, xét qua cái uy lực đó, thì nó chả phải là một đòn tấn công “bình thường” chút nào. Ý chị là, hãy nhìn xem con thú đã bay xa đến nhường nào đi.]
[Ừm. Nhưng suy cho cùng thì vấn đề cũng chẳng nằm ở uy lực.]
Đúng như cô đã nghĩ, Thạch Ma Thú sẽ không hề suy suyển khi bị tấn công bởi những cách thức thông thường, cho dù là chúng có rơi tự do từ một độ cao kinh khủng đi chăng nữa.
Inglis có thể thử xài đến kỹ thuật Giáp Linh Tố, một tuyệt chiêu mà cô bao bọc mình trong lớp sóng linh tố cô đặc, song đó lại là một dạng lá chắn phòng thủ với công dụng gia tăng năng lực thể chất của bản thân, chứ không phải là thứ tối ưu linh tố cho mục đích tấn công.
Trong khi những loại nhãi nhép có thể được đối phó bằng cách sử dụng tới Giáp Linh Tố, tuy nhiên con Thạch Ma Thú mà Rahal hóa thành lại hùng cường thấy rõ. Dù vết thương ít nhiều cũng có, song lại chẳng có cái nào là chí mạng.
Bọn họ cần tới một đòn công kích quyết liệt và chí tử hơn.
[Eris, liệu thạch ma thú-Rahal này có ngang tầm được với một con Hồng Vương không?]
[…Không. Ý chị là, chị nghĩ nó cũng khá mạnh đấy nhưng, thú thực thì, chúng thậm chí còn không thể đặt chung trên bàn cân được. Tựa như việc đem một đứa trẻ ra so sánh với người lớn vậy.]
[Ra là thế. Vậy, nếu không thể đánh bại nó trong một đòn, thì tức là em sẽ chẳng là cái đinh gì khi đối mặt với một con Hồng Vương nhỉ. Đã thế thì cứ đánh liều một phen vậy. Rani, chị hãy dõi theo em này.]
Inglis một mình đứng hiên ngang đối diện với con Thạch Ma Thú đang tiếp cận.
Cô thủ thế với tay phải chìa ra, lòng bàn tay hướng về phía kẻ thù.
Tụ hội tại ngay trước gan bàn tay cô, một vùng xoáy của ánh sáng dần dà xuất hiện.
Lượng linh tố nén đọng bắt đầu khuấy động luồng không khí.
Mái tóc dài, óng ánh ngân sắc của Inglis đung đưa dữ dội.
Thứ ánh sáng xanh trắng chói lòa đó nhanh chóng hợp lại thành một khối vật chất đồ sộ.
Với kích thước cực kì khổng lồ, tưởng chừng như nó có thể nuốt trọn hoàn toàn cả con thú-Rahal.
Kỹ thuật này được gọi là Đạn Linh Tố, một tuyệt chiêu mà cô đã từng sử dụng ngay từ lúc còn sơ sinh.
Tuy nhiên, 12 năm đã trôi qua kể từ lần đó, và Inglis chưa từng bao giờ dừng việc luyện tập. Vậy nên uy lực của nó hiện giờ chắc chắn là mạnh mẽ hơn so với hồi xưa.
Đây là một dịp tốt nhằm tự mình kiểm chứng xem bản thân đã trưởng thành tới nhường nào.
[INNGGGLLIIIISSSSS!!!]
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Inglis, con thú-Rahal bỗng chốc tức giận và chạy về phía cô.
[Rahal-dono…tạm biệt!]
Inglis khai hỏa Đạn Linh Tố.
BÙMMMMMMMMMMM!
Một viên đạn ánh sáng lớn-chưa-từng-có lao thẳng về phía trước, để lại một vệt dài sâu hoắm trên mặt đất khi phóng qua.
Nó nuốt chửng lấy toàn cơ thể con thú và mọi thứ hiện diện xung quanh.
Trong nháy mắt, con thú đã tan biến thành những đốm tro bụi trắng xóa.
Dẫu cho con thú-Rahal rất hùng cường và ương ngạnh, song viên đạn ánh sáng lại mạnh mẽ tới mức khiến cho sự tồn tại của Rahal chả là gì ngoài một làn khói khẽ thoảng qua.
Và cứ thế, như thể chẳng có gì hiện diện trên đường đi của mình, viên đạn ánh sáng tiếp tục khắc một đường dài lên trên mặt đất cho tới khi biến mất tít xa tận chân trời.
[T-Tuyệt quá!]
[Vậy mới là Glis của chị chứ! Cực đỉnh luôn!]
Eris lẩm bẩm một cách cực kì ngạc nhiên trong khi Rafinha nhảy ton ton một cách vui mừng.
[Phù. Đúng là có hơi mệt một chút...]
Quả như mong đợi, cô đã dùng quá nhiều Linh Tố. Một cảm giác mệt mỏi rã rời đột nhiên chiếm lấy cơ thể cô.
Lảo đảo bước đi, cô ngã bệt xuống nền đất.
Dẫu thiếu hụt thể lực và luyện tập, nhưng dù sao thì cơ thể cô vẫn còn trong quá trình phát triển.
[Glis!]
[Em ổn chứ?]
Rafinha và Eris tức tốc chạy tới chỗ cô.
[Rani… thứ mà chị nói khi ấy, vậy ra nó là sự thật nhỉ?]
Inglis giãi bày với Rafinha, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô.
[Hửm? Chị đã nói gì cơ?]
[Cầu được ước thấy dưới Thiên Thượng Lãnh ấy. Trận chiến hôm nay khá là nhọc nhằn. Nhưng dù sao thì em cũng đã được so tài với nhiều người khác nhau.]
[Thiệt tình, em lúc nào cũng chỉ nghĩ được như thế trong đầu. Đó là lý do mà chị chả hề muốn điều ước của Glis trở thành hiện thực chút nào khi mà lúc đấy nó chắc chắn sẽ là một đại họa…]
[Haha. Mọi điều ước đều phải công bình hết, chị biết đấy. Mặc dù, đúng là sự việc đã chuyển biến sang chiều hướng khá là xấu… Tình cảnh ấy thực sự đã khiến em hơi đau đầu một chút.]
[À thì, công bằng mà nói, nếu không có em ở đó, thì chuyện có khi còn tồi tệ hơn nhiều. Chị đã có thể bị bắt cóc và mang tới cho Huyết Thiết Tỏa Lữ Đoàn và con Thạch Ma Thú ấy sẽ làm loạn trong thành phố mà chả ai đủ năng lực để ngăn cản nó lại. Ý chị là, đây chưa phải là tình huống tồi tệ nhất đâu.]
Eris nói, cố gắng nhìn về mặt tích cực của sự việc.
[Nghe chị nói vậy khiến em nhẹ lòng hơn rồi.]
[Một khi trở về vương đô, chị sẽ báo cáo lại rằng tất cả mọi chuyện đều là việc làm của Leon khi anh ta đã tạo phản chúng ta nhằm gia nhập phe Huyết Thiết Tỏa Lữ Đoàn. Chị cũng sẽ hợp tác với Raphael để tìm ra một cách khiến cho tên của hai em không bị lộ ra, thế nên hãy cứ an tâm. Tuy là chị không thể dám chắc được điều đó.]
[Phiền chị vậy! Ngoài ra, nếu sự can thiệp của em được bỏ qua, thì.. tức là chị chính là người đã đẩy lùi con thú, Eris.]
[Mà, nếu đó là mong ước của em, thì cũng được thôi. Nhưng, em nợ chị lần này đấy, rõ chưa hả? Một ngày nào đó chị sẽ quay lại để lấy nó.]
Với một nụ cười tủm tỉm, Eris chìa tay ra tới Inglis.
[Vâng. Em hiểu rồi.]
Nắm lấy bàn tay của Thiên Huệ Vũ Cơ, Inglis kéo mình đứng dậy.
Rồi thì, vừa lúc đang kiểm tra lại tình hình, cô bỗng nhìn thấy ngài Hầu Tước và đoàn hiệp sĩ dưới trướng tiến lại từ đằng xa.
~~~*~~~
Sáng hôm sau. Công cuộc tìm kiếm Leon được để lại cho cư dân Ymir, còn Eris thì sắp sửa quay về vương đô.
Inglis tới tiễn đưa chị ấy và nói ra điều khiến cô vẫn luôn trăn trở.
[À ừm, Eris. Em có thể hỏi chị một thứ được không?]
Inglis gọi với tới Eris, người vốn đã ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa khi chỉ còn một mình cả hai.
[Chuyện gì thế?]
[Lúc ở buổi dạ hội, chị đã nổi giận khi Leon giới thiệu bọn em với mình. Em có thể biết lý do được chứ?]
Giờ đây khi họ đã kề vai sát cánh chiến đấu, so tài với nhau, và cũng như là trò chuyện nhỏ to, Inglis tin rằng tính cách của Eris vào lúc ấy hoàn toàn khác hẳn so với thường ngày.
Eris chả phải là một người sáng nắng chiều mưa một cách dữ dội như vậy.
Nếu phải nói ra thì, cảm tưởng như chị ấy rất lý trí và điềm đạm.
[…Xin lỗi. Có lẽ em sẽ lý giải được vào một ngày nào đó, song… hiện giờ thì chị không muốn trả lời. Và nếu được, thì chị cũng không muốn em biết.]
[Ra là vậy. Cho em xin lỗi vì đã quá nhiều chuyện.]
[Không sao đâu. Thế thì, chị đi đây. Em đã nói là muốn đánh bại Hồng Vương bằng chính sức mạnh của mình, phải không? Cố gắng lên nhé, chị ủng hộ em hết mình đó.]
[Vâng, cảm ơn chị rất nhiều.]
[Vậy thì, gặp lại sau.]
[Vâng, lần tới gặp lại.]
Tiễn đưa bởi khuôn mặt tươi cười của Inglis, hình ảnh Eris dần dà mờ nhạt đi dưới cái bóng sừng sững của pháo đài đô thị Ymir.