Sáng hôm sau, lúc tôi vừa bước vào lớp mình ở trường phổ thông trung học Kozaki, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi—giá mà chúng chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc thôi. Gần như mọi học sinh trong lớp đều nhìn tôi như thể đang xì xầm “Ồ, cậu ta đi học lại rồi à?” và quay lại làm việc riêng của mình. Một vài người có đến hỏi chuyện tôi.
“Ê Kaoru! Trốn đâu suốt mấy nay vậy mày?”
“Tưởng mày định bỏ học luôn rồi chứ.”
“Mày làm gì suốt cả tuần qua thế?”
Tôi cố lảng đi như thể bản thân vừa trải qua một cơn cảm cúm thừa sống thiếu chết, và nhìn kiểu cười cợt kia (“Ù uôi! Mong mày đừng có đi lây cho đứa khác!”) thì dường như họ tin vào lời biện bạch đó thật rồi mất hết hứng thú chuyện trò với tôi chỉ trong chốc lát. Sau đó thiên hà trở về trạng thái ban đầu của nó giống với tôi lại trở thành một tên học sinh tầm thường trong lớp mà không có lấy một ai chú ý đến như mọi ngày.
Tôi ngồi xuống ghế rồi lấy cuốn sách giáo khoa và hộp bút chì trong chiếc cặp sách ra. Bất chợt, có người đá vào cạnh ghế của tôi.
“Khỏe không bạn,” là chất giọng điềm nhiên thường lệ của Shohei.
“Hế lô. Vẫn thường thường như mọi khi.”
“Rồi rốt cuộc tối qua mày gọi tao làm gì thế?”
“À nhể. Ừm xin lỗi nhé… Chắc lúc đó tao còn đang mắt nhắm mắt mở.”
“Ờ hở. Bất ngờ ghê,” nó phì cười. “À mà mày cúp học đến tận cả tuần chỉ vì cảm lạnh thôi đấy à?”
Không, thực ra là làm gì có chuyện đó. Tuy vậy, giờ mà cố kể lể những chuyện đã thực sự xảy ra sẽ rắc rối hơn mức cần thiết. Tôi biết thừa nó sẽ không chịu tin tôi. Nên tôi đành phun ra một lời nói dối nhạt toẹt mà mình vừa nghĩ ra trong đầu.
“Ừa. Đây là lần đầu tiên trong đời tao ốm nặng như thế. Cứ như tao sắp thăng thiên đến nơi rồi ấy.”
“Rồi rồi, rõ là mày đang xạo với tao,” Shohei đáp với vẻ bực mình. “Bộ mày nghĩ tao sẽ tin là mày vừa ốm lòi phổi ra à? Thôi bớt hộ, nhìn mày khỏe như vâm thế này chứ ốm đau khỉ gì. Và nếu mày có ốm thật thì bố mày đã gọi điện báo cho trường biết rồi, phải không? Sủi cả tuần thế kia thì biện minh làm gì nữa.”
Tôi đờ người ra, không biết nói gì cho phải sau khi thằng Shohei đã vạch trần đầu đuôi chứng cớ ngoại phạm của tôi. Điều tệ hơn nữa là nó nói có lý. Ít ra tôi nên giả vờ húng hắng ho để trông đáng tin hơn.
“Rồi mày có định nói cho tao hay không đây?” Shohei đòi tôi.
“Ờ thì, chắc là… kiểu tao vừa bỏ nhà đi bụi các thứ. Rồi tao hoàn toàn không ý thức được thời gian, và trước khi tao để ý thì cả tuần đã trôi qua rồi. Nghe vô lý vãi chưởng nhở? Đến tao còn không thể tin được. Hê hê hê.” Tôi làm bộ cười cười lãnh đạm hết mức có thể. Nhưng nhìn ánh mắt thằng Shohei thì tôi biết tỏng nó đã thấu được cái lý do lý trấu của tôi.
“Này. Không muốn thì mày khỏi cần kể cũng được. Mà anh bạn à, ít gì mày cũng phải nhắn cho tao đôi ba câu chứ, thằng ngố này. Miễn sao đừng có đánh máy cho tao lúc 4 giờ được. Lần sau còn thế nữa là tao bơ đấy.”
“Ha ha… Ô kê, xin lỗi vì vụ đó.”
Tôi càng cảm thấy mình khốn nạn vì giữ khoảng cách với thằng Shohei bao nhiêu thì tôi càng biết ơn nó vì không cố chõ mũi sâu vào đời tư của tôi bấy nhiêu. Nó là kiểu bạn bè mà hai bên chỉ bắt chuyện với nhau vì vô tình được xếp chỗ ngồi gần nhau trong lớp, còn là đứa mà tôi sẽ đến bắt cặp đầu tiên mỗi khi có hoạt động nhóm. Thân nhưng không đến nỗi thiết; chúng tôi đều tôn trọng quyền riêng tư của nhau. Thực chất tôi không biết rõ Shohei sẽ cảm thấy như thế nào về chuyện đó, song về phần tôi mà nói đây là mức độ mật thiết lý tưởng cho một mối quan hệ bạn bè.
“Nhưng qua lần này tao lại có mỗi nỗi băn khoăn,” tôi nói thành tiếng điều mà mình đang suy tư.
“Hử? Về chuyện gì cơ?” Shohei đáp.
“Chỉ là cách thức thời gian hoạt động nói chung ấy. Kiểu, liệu trên đời có trường hợp nào mà một vài ngày có thể trôi qua trong khi bản thân cảm thấy chỉ có vài phút không? …Ờ, không phải tao đang nói bóng gió đâu. Tao bỗng dưng nghĩ thế thôi.”
Tôi cố hết sức đưa đẩy chủ đề làm sao cho tự nhiên nhất có thể. Tôi biết Shohei thực chất là một đứa sắc sảo và thông minh, nên nhỡ đâu nó có thể đưa ra lý giải thuyết phục cho hiện tượng kỳ lạ này, cái mà tôi không thể tự mình làm rõ được.
“Không đâu,” nó trả lời, mắt nhìn tôi cứ như tôi vừa hỏi một điều ngu đần nhất trên thế gian. “Ý tao là nếu chỉ là vài tiếng đồng hồ và mày đang nghiền ngẫm một cuốn sách hay gì đấy, biết đâu mày cảm thấy mới có vài phút trôi qua thôi, nhưng đằng này là cả vài ngày? Làm gì có chuyện mày không để ý được. Sau một thời gian là mày thấy đói bụng liền thôi, và theo lẽ tự nhiên là sớm muộn cơ thể sẽ cảm thấy mệt mỏi và cần được ngủ nghỉ nữa.”
“Ừ, nghe cũng có lý…”
“Mà mặt khác,” nó đột nhiên nói với giọng điệu trầm ngâm, “chắc là vẫn có vài trường hợp mà mày cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bình thường. Kiểu mày đang tập trung cao độ vào đồ án trường giao suốt mấy ngày liền—dù cái này là thuộc về phạm trù tinh thần hơn là thể chất. Tao nghĩ nếu mà xét dưới góc nhìn viễn tưởng thì tồn tại một khái niệm gọi là ‘kamikakushi’ . Mày biết là có một số trường hợp mà người ta bỗng dưng biến mất tăm rồi bất chợt quay trở về. Những sự kiện đó không thể lý giải được và dường như đã bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu nhiên.”
“Hừmm…”
Tôi phải thừa nhận rằng tất cả những giả thuyết được đưa ra vừa rồi đều có vẻ không hợp lý trong trong trường hợp này cho lắm. Chắc hẳn là do tôi đã quá chú tâm vào việc khám phá bên trong con đường hầm mà quên mất cả thời giờ, nhưng làm gì có chuyện không nhận thức được rằng tận cả tuần đã trôi qua. Về cơ bản, tôi vẫn phần nào cho là giả thuyết mình vừa vướng vào hiện tượng “kamikakushi” mà khoa học không thể lý giải kia hoàn toàn có thể xảy ra. Cho dù có là vậy, tôi cảm giác rằng mình sẽ chẳng bao giờ biết được làm cách nào mà bản thân lại bị ảnh hưởng bởi nó và lý do tại sao lại như thế.
“Ừ, với lại cũng có một khái niệm về hiện tượng giãn nở thời gian nữa kìa, hay còn được biết rộng rãi ở Nhật Bản với cái tên ‘hiệu ứng Urashima’.”
Khoan. Urashima sao? Đó là cái từ mà tôi rất muốn được nghe từ chính miệng thằng Shohei. Tôi hoàn toàn bị thu hút bởi nó đến nỗi nhướn cả người về trước. “Từ từ. Mày kể thêm về cái hiện tượng đó tao nghe nào!”
“Ờ thì thỉnh thoảng mày sẽ bắt gặp khái niệm này trong mấy cuốn tiểu thuyết viễn tưởng. Nó sẽ xảy ra khi mày chuyển động với vận tốc gần với vận tốc ánh sáng, hoặc cơ thể bị tác động bởi một lực hấp dẫn cực lớn, thời gian khi ấy sẽ chậm lại—nhưng chỉ ảnh hưởng lên mỗi mày thôi.”
“‘Chậm lại’ theo như ý mày nói là sao?”
“Kiểu, mày chỉ cảm nhận được thời gian dường như mới trôi qua có một vài phút, nhưng ở thế giới thực thì đã mấy tiếng rồi. Mày nhớ Phòng Tinh thần và Thời gian trong phim Bảy viên ngọc rồng không? Nó trái ngược với hiện tượng đó đấy.”
Vãi cụ. Thằng Shohei mô tả chính xác hiện tượng mà tôi đã trải nghiệm vào đêm qua. Tôi không rõ trong đường hầm Urashima có tồn tại yếu tố vận tốc ánh sáng hay siêu trọng lực hay không mà nó được đặt tên như vậy ắt hẳn là vì chứa đựng hiệu ứng Urashima, như thế quá hợp lý rồi. Nếu là trong trường hợp đấy thì lúc đó tôi không hề bị mất trí nhớ hay gặp ảo ảnh gì cả—mà đích xác hơn là dòng thời gian đã bị chậm lại đến mức cực đại từ khi tôi bước chân vào bên trong đường hầm. Vậy nên cơ thể tôi cũng không hề trải qua bất cứ sự thay đổi nào khác.
“Ê thanh niên?” Thằng Shohei kêu lên. “Sao tự nhiên mày im re thế? Mày định không kể cho tao nghe về chuyến du hành giữa các vì sao với vận tốc ánh sáng hồi tuần trước à?”
“À đâu. Làm gì có chuyện đó. Từ cái xó rừng sâu nước thẳm này lên thành phố thôi đã khó rồi chứ nói gì đến tinh hệ khác.”
“Ha! Thế mới là tên ngu ngơ hài hước mà tao yêu quý chứ!” Shohei nói, đoạn đấm thật mạnh vào vai tôi. Dẫu có đau thấu xương song tôi vẫn bỏ qua cho nó như để trả ơn vì đã giúp tôi làm sáng tỏ phần nào hiện tượng kỳ bí này. “Mà này, tiện nói luôn, trong khi mày biệt tăm được cả tuần thì tình hình của cái lớp này đã chuyển biến xấu hơn rồi đấy.”
“Khoan, thật à? Mày nói thế nghĩa là tao ở đây không làm hao khí oxi của lớp sao?”
“...Vãi, mày biết nói thế nghe thảm hại lắm không hả?”
“Không hề.”
“Không thì đừng có nói kiểu đó… Mà thể nào cũng được, nhìn đây này,” Shohei nói rồi hất cằm chỉ sang phía bên kia lớp. Coi bộ nó đang hướng sự chú ý của tôi sang nhỏ học sinh mới đến, Hanashiro Anzu. Nhỏ đang ngồi một mình tại bàn, lẳng lặng đọc sách giống thường ngày.
“...Nhỏ làm sao cơ?” Tôi thắc mắc. “Ồ, ý mày là giờ nhỏ có đồng phục mới rồi phải không?”
“Không, thằng ngố này. Có đồng phục mới làm sao lại khiến tình hình lớp tệ hơn được? Nhìn thấp xuống tí đi.”
“Nhìn cái gì mới được?” Tôi lại hỏi, nhìn sơ qua trông chiếc váy nhỏ mặc không có gì là khác thường cả—nhưng tôi đưa mắt xuống thêm một đoạn thì mới hiểu ra điều mà thằng Shohei muốn ám chỉ. Nhỏ đang mang một đôi dép cao su rẻ tiền đi trong nhà vệ sinh, khác với lần trước nhìn thấy khi nhỏ mang một đôi giày đi trong trường mới tinh tươm.
“Do Kawasaki làm, để mày khỏi mất công đoán già đoán non,” thằng Shohei cất tiếng.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Ờ thì, khởi sự là khi… Ê kìa. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.”
Shohei lại hất cằm ra hiệu cho tôi—lần này là về phía cửa trước lớp, lúc nhỏ Koharu bước vào. Nhỏ kệnh kiệu đi về phía chỗ ngồi của Anzu, theo sau lưng là đám lâu la.
“Ôi trời ơi! Nhìn mày kìa! Sao hôm nay lại mang một đôi dép cũ kỹ sứt mõm đến lớp vậy?” Koharu buông lời châm chọc, miệng nở một nụ cười của người biết rõ lý do vì sao. Anzu còn không thèm ngẩng mặt lên, nên rõ ràng là nhỏ đã chọc tức một đứa dễ nổi nóng như Koharu. Nhỏ nhăn mặt và tặc lưỡi khinh khỉnh. “Ừm hửm? Vậy là mày định lơ tao ấy à? Được thôi, cứ việc. Tao tới để nói cho mày biết là bọn này mới tìm được đôi giày kia cho mày đấy, nhưng chắc là mày không thèm quan tâm đâu ha?”
Koharu lôi một đôi giày đi trong nhà từ sau lưng. Tôi ngay lập tức nhận ra, không biết vì lý do gì mà chúng ướt đẫm nước. Koharu đặt bẹp đôi giày lên mặt bàn Anzu, phát ra tiếng lóc bóc và làm nước bắn tung tóe khắp trên đó.
“Hình như hôm qua có người xấu tính nào đó đã bỏ nó vào trong bồn cầu rồi cố xả nước đấy,” Koharu nói tiếp. “Bộ hôm qua mày phải đi về nhà bằng đôi giày này ấy hả? A ha ha! Dễ thương ghê á. Mà lần sau nhớ cẩn thận hơn nha. Đừng có để người khác phải loanh quanh trong nhà vệ sinh vì mày nữa nhé.”
Koharu không còn cư xử tế nhị trong chuyện này nữa rồi—giờ nhỏ đang rất muốn trả đũa vụ dạo trước. Mấy đứa con gái chơi cùng nhóm với Koharu dường như không nghĩ rằng nhỏ sẽ làm tới mức này; họ xì xầm qua lại toàn những tiếng như “ghê quá” hay “chu choa mạ ơi”. Giờ tôi đã hiểu lời thằng Shohei khi muốn nói tình hình lớp này đã chuyển biến theo hướng tệ hơn. Trông có vẻ Anzu đã tình cờ trở thành nạn nhân mới nhất trong chuỗi bắt nạt liên hoàn không ngơi ngớt của Koharu.
Nói là vậy nhưng tôi không cảm thấy chút gì lay động khi xem từ đầu đến cuối cuộc chạm trán vừa xảy ra ngay trước mặt, coi bộ do tôi không có chút cảm xúc nào mãnh liệt đối với cô nàng mới đến, dù là trên khía cạnh nào đi chăng nữa. Đối với một người mà mình còn chưa nói với nhau một lời nào thì làm sao có thể được chứ? Vả lại, hiện tại nó chả ảnh hưởng gì đến tôi, nên thành thật mà nói, tôi chẳng muốn dây vào chút nào.
Hình như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy vậy. Về phần Anzu, nhỏ không chút nề hà những hành động trêu chọc của Koharu. Nhỏ không màng đến mấy lời thóa mạ om sòm của đối phương mà chỉ đưa tay lật từng trang sách, hoàn toàn chẳng hề chùn sợ.
“Hiểu sự tình rồi chưa?” Thằng Shohei lấy vai thúc tôi, hỏi.
“Con nhỏ mới đến nhìn không dao động tí nào.”
“Ừ, nhỏ lúc nào chả vậy. Không thèm để ý đến Kawasaki luôn.”
“Đích thực là hảo hán phương nào rồi.”
Nếu không có gì khác, tôi phải kính nể cô gái mới đến vì không để bụng mấy trò con bò của Koharu. Đa phần tụi con gái—cả đám con trai nữa—đến mức này là đã sôi máu lắm rồi. Nhưng chẳng lấy làm lạ khi Anzu lại không nằm trong số đông ấy, cứ mỗi lần nhỏ bỏ ngoài tai chiêu bài khiêu khích của Koharu là nó lại càng thêm tức muốn nổ đom đóm mắt.
“Ê con kia. Không muốn nói gì với tao à?” Koharu kêu lên. “Một tiếng cảm ơn đứa đã giúp mày tìm lại đôi giày cũng không được hả? Chả lẽ mày nghĩ cứ nín thinh và đợi mọi chuyện qua là xong à, phải vậy không? Ừ, tiếp tục đi, còn tao sẽ đi kể mấy anh khối trên là mày dạo này đang làm tao khó chịu đấy. Nói cho mày biết luôn là bọn nó không hiền như tao đâu. Nên đừng có đến trước mặt tao rồi khóc lóc nếu bị bọn nó chặn đường về nhà nhé.”
Một khoảng dừng trong thoáng chốc. Và rồi, Anzu không nói một lời mà lật sang trang sách tiếp theo.
“Trời đất, mày làm tao bực rồi đấy! Nói gì hộ tao cái!” Koharu chì chiết đôm đốp.
Tôi không ngờ được rằng nhỏ đang bị Anzu trêu tức đến mức nào. Những đứa bắt nạt thông thường sẽ nhanh mất hứng thú hành hạ người khác nếu tụi nó sau một vài lần cố làm người đó tức nước vỡ bờ bất thành, nhưng dù là vì lý do gì đi nữa, dường như Koharu cố ý đeo bám kẻ thù truyền kiếp này đến chết. Dẫu không sớm thì muộn nhỏ cũng sẽ phát chán, bởi lẽ chưa đến một tích tắc sau khi réo lên inh tai như thế, nhỏ đành nhún vai rồi buông một câu “Sao cũng được” và quay gót trở về chỗ ngồi.
Vào giây phút tôi nghĩ thầm rằng cơn giông bão đã qua, nhỏ mới đến đột ngột cất giọng lần đầu tiên.
“Này, tôi hỏi cậu một cậu được không?” Anzu lên tiếng, âm giọng cô tựa hồ một vị phụ huynh nghiêm khắc đang rầy la con cái—một chất giọng được kết hợp hài hòa từ tâm trạng thất vọng và chán nản.
Những tiếng xì xào chướng tai nổ ra như bóng nước trong lớp.
“Quào, quái gì vậy chứ?” Shohei há hốc miệng.
“Vậy là sắp xạc cho nó một trận rồi hả?” Một đứa bạn cùng lớp tôi reo lên.
“Đập nhau đê, học sinh mới!” Tiếng đứa khác hò hét.
Tôi đã vắng mặt ở đây suốt cả tuần rồi, thành thử tôi không thể nắm rõ mức độ căng thẳng đến độ khiến Anzu phải hạ cố mà chỉ thẳng mặt Koharu, vốn là một sự kiện hiếm có. Cả lớp ai nấy đều hồi hộp và thầm mong rằng hôm nay sẽ là ngày mà nữ vương của lớp suốt bấy lâu nay bị hạ bệ.
“À há?” Koharu xoay người lại. “Mày định nói gì với tao ấy hả? Vì bản thân mày nên tao mong là lời xin lỗi.”
Trong mắt nhỏ hiện lên sự dã man tàn độc khi nhỏ và Anzu cùng trao cho nhau ánh mắt. Song cô nàng mới đến không hề nao lòng mà đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi để đối mặt với kẻ bắt nạt mình.
“Xin lỗi, cậu tên Kawasaki đúng không nhỉ?” Nhỏ bắt đầu. “Chỉ có hơi tò mò là cậu thực sự thấy vui không hay chỉ do không còn việc khác để làm vậy?”
“Hả? Tao thấy vui vì gì cơ? Chắc là mày không ám chỉ rằng tao là người đánh cắp giày của mày hồi hôm qua đâu nhỉ?”
“Ý tôi là tất thảy những trò chơi khăm đê tiện của cậu. Nào là giấu sách vở của tôi, viết từ thô câu tục lên mặt bàn tôi, dùng vòi nước trong nhà vệ sinh xịt ướt khắp người tôi—cậu có thực sự cảm thấy vui khi làm vậy không?”
“Quào, nghe như ai đấy đang bị hoang tưởng kìa. Ý tao là không phải là do con này làm tất cả mấy chuyện đó đâu.”
“Thế để tôi hỏi cậu một câu khác vậy. Không lẽ thước đo đạo đức của cậu bị hỏng hẳn rồi sao, hay là do ngay từ ban đầu cậu đã không có nó rồi?”
“Nói gì nghe khó hiểu quá, xin lỗi nhé. Sao không nói thứ ngôn ngữ mà tui dễ hiểu hơn đi, con lập dị ghét xã hội?”
“Được thôi. Chiều theo ý cậu vậy. Đằng này phải đấm cho một cái rồi kết thúc tại đây. Chuẩn bị chưa?”
“Ơ, gì đấy? Mày tính làm liều à, con ch—”
BỐP.
Trước khi Koharu kịp dứt lời, Anzu đã tặng cho nhỏ một cú đấm ngay vào mũi mà không hề nương tay. Cả lớp ngay lập tức nín thin thít. Đến cả tôi cũng không thể thốt nên lời; đấm vào vai hay bụng vào hiểu được, chứ ngay vào mặt thế này. Trông có vẻ Anzu chưa tung hết lực nhưng như thế đã đau thấu trời xanh rồi. Thực vậy, Koharu chỉ kịp ré lên một tiếng thất thanh khi bị đấm cho ngã dập mông ra đằng sau. Một thoáng sau đó, máu dần chảy thành hàng dài từ khoang mũi của nhỏ. Coi bộ Koharu còn chưa định thần lại để hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên nhỏ chỉ ngồi yên đó, không định đứng dậy hay lau máu chảy ra từ mũi.
“Ồ, xin lỗi nha. Không ngờ lại đến mức đổ máu thế kia. Nhưng mà này, tôi nghĩ giờ chúng ta không ai nợ ai nữa nhé,” Anzu nói bằng giọng vô cảm. Rồi nhỏ lại ngồi về chỗ cũ, cất đôi giày ướt sũng đi và tiếp tục đọc sách.
Không ai trong số chúng tôi nhúc nhích. Tôi cho là họ đang đợi xem Koharu sẽ phản ứng ra làm sao. Liệu nhỏ sẽ đánh trả hay đánh trống lui quân? Chiến hay chuồn? Đây chính là lần đầu tiên mà danh hiệu nữ vương của lớp được thử lửa. Song rốt cuộc…
“Híc!”
Nhỏ chọn tháo lui. Ánh mắt của mọi người dồn vào những bước chân hối hả chạy ra khỏi lớp của Koharu, hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ. Chắc đây là dấu hiệu rõ ràng nhất rằng nhỏ đã thua vố này, và còn bộ tịch vênh váo thường ngày của nhỏ đã tan thành mây khói, giờ chỉ còn bộ dạng thõng vai luồn cúi đến thảm thương, tới nỗi hội con gái tay chân phải nhìn bằng ánh mắt ghê tởm. Triều đại khiến vô vàn người khiếp hãi do Koharu gây dựng nên đã sụp đổ, theo tôi nghĩ là vậy. Nếu không có màn tái xuất nào cả, thì sự vụ lần này sẽ là vết nhơ đeo bám nhỏ mãi mãi.
“Hê. Đúng là mít ướt,” Anzu cười thầm.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhỏ cười.
“Ê mày, bữa nay điên vãi phải không?” Shohei vừa gặm cái bánh kẹp yakisoba cho bữa trưa vừa nói với tôi.
Koharu đến giờ vẫn chưa quay lại lớp, và đã nửa ngày học trôi qua rồi. Thật lòng mà nói, tôi không thể trách nhỏ được. Làm gì có chuyện một đứa con gái kiêu căng như nhỏ lại có thể chịu được sự tủi nhục đó cơ chứ. Kể cả khi nhỏ quay lại lớp thật và cố làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cảnh tượng nhỏ nước mắt nước mũi giây đầy mặt mà lăn lê bò lết trên sàn nhà sẽ in đậm trong ký ức bọn tôi mãi về sau. Ôi trời, tôi sẽ không lấy làm bất ngờ khi thế cục đã thay đổi và nhỏ sắp trở thành bao cát mới cho đám học sinh ưa bắt nạt trong trường. Ai mà biết được, có khi từ giờ về sau nhỏ còn chẳng dám ló mặt đến trường thêm lần nào nữa. Tôi dám chắc là đa phần bọn bạn cùng lớp tôi đều thỏa mãn khi cuối cùng cũng được nhìn thấy khoảnh khắc Koharu bị dạy cho một bài học, song về phần mình, tôi vẫn thấy hơi tội nghiệp nhỏ.
“Thực ra không nhất thiết đánh ngay vào mũi đâu,” tôi nói rồi nhấp từng ngụm thức cà phê sữa. Bữa trưa hôm nay của tôi chỉ có một khúc bánh mì nho khô khiêm tốn.
“Ề, mà nhỏ chịu được thôi. Cũng chưa đến mức gãy khúc xương nào đâu. Mặc dù hơi đổ nhiều máu chút.”
“Đúng là vậy, nhưng đâu phải cứ đấm ngay vào mặt là được chứ…”
“Tao thì thấy ngược lại. Là con gái với nhau cả mà, nên chơi thế là công bằng thôi.”
“Tao không nghĩ như thế là được đâu, mày à.”
“Không có đâu. Lỗi là do nó cứ gây sự với con nhỏ học sinh mới suốt làm gì.”
“Tao chỉ nghĩ là có cách khác ôn hòa hơn để giải quyết với nhau. Thế thôi.”
Shohei gắt gỏng cau mày. “Mày sao vậy? Mắc mớ gì cứ đi ngược số đông chứ? Bộ mày tính bênh con Kawasaki à? Sau từng ấy lần nó hành mày luôn?”
“À không. Đâu phải thế. Mà tao nghĩ quả thực là có một phần thôi, ờ… Cái đó nói như thế nào nhỉ? Hội chứng Holstein à?”
“Là hội chứng Stockholm . Holstein là tên một giống bò, anh bạn à.”
Phải rồi, đúng như mình đang nghĩ. Biết ngay là có chữ “hol” ở đâu trong từ đó mà.
Cảm nhận được hồi chững lại trong cuộc chuyện trò, tôi đưa mắt khỏi Shohei trong thoáng chốc và nhìn quanh lớp học. Hầu hết số học sinh lớp đều đang tụ thành từng nhóm nhỏ mà chuyện trò rôm rả trong khi ăn bữa trưa, trong số đó có cả đám con gái đã từng thuộc hội tay chân của Koharu. Nếu ngồi lê đôi mách được chuyện gì hài hước, bọn họ sẽ bật cười vui vẻ và thoải mái hơn những lúc có nữ vương lảng vảng quanh đây. Nói chung thì sự vắng mặt của nhỏ không tạo nên sự khác biệt đáng kể với bọn họ. Hơn cả, dù nói cách này hay cách khác là tôi không phải người có cảm tình với Koharu nhưng lại phần nào cảm nhận được chút thương cảm cho nhỏ.
Thế rồi, như sét đánh từ trên trời xuống, cánh cửa lớp học bật mở với một tiếng động chói tai, và mọi người đều ngoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh. Ở đó là Koharu, đi bên cạnh là một học sinh nam khác với dáng bộ côn đồ tựa hồ sẽ chỉ đem lại rắc rối. Hắn ta có mái tóc nhuộm màu vàng chói, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc xỏ cây thánh giá, và hắn vận một cái quần bò rộng thùng thình tụt thấp đến độ hai gấu quần mòn xơ mòn xác vì liên tục bị giẫm lên. Tướng hắn trông khá mảnh khảnh, nhưng vẫn là hạng người mà không ai muốn bị hắn kiếm chuyện. Tôi nhận ra tên này vì hình như ngày xưa đã từng gặp ở đâu rồi—nếu nhớ không lầm thì đây chính là cái gã được thiên hạ đồn rằng đang cặp bồ với Koharu. Hắn nhíu cặp lông mày cạo gần trụi nhẵn, ánh mắt băng giá láo liên trong lớp trước khi cao giọng nói ra mục đích hắn tìm đến đây.
“Tao đang tìm một đứa con gái tên Hanashiro. Nó có đây không?”
Bầu không khí chan vui trong căn phòng bỗng hóa lạnh băng. Ai nấy đều đã nghe tin đồn về gã bạn trai của Koharu, hắn vốn nổi tiếng là một tên du côn lúc nào cũng muốn tẩn nhau với người khác. Thành ra hơn nửa số bạn cùng lớp tôi chỉ im lặng nhìn xuống mặt bàn của mình, mong rằng chừng nào bản thân không gây sự chú ý thì sẽ không phải dây vào mớ bòng bong này. Hiển nhiên là tôi không phải ngoại lệ. Nhưng đen đủi thế nào, tôi và gã côn đồ khối trên lại chạm mắt nhau trước khi tôi kịp đánh mắt sang chỗ khác.
“Ê, thằng kia,” hắn ta kêu. “Đứa nào trong đây là con Hanashiro?”
Tôi biết là hắn không định để cho tôi giả ngu dù chỉ một phút đi chăng, nên tôi miễn cưỡng ra hiệu cho hắn vị trí ngồi của nhỏ học sinh mới bằng mắt. Nhỏ giờ đang gặm một miếng bánh kẹp rõ to, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng nhai chóp chép của nhỏ vang vọng giữa bầu không khí căng như dây đàn trong lớp khiến tôi nhận thức được đây là nhỏ đang cố ý. Ngay khoảnh khắc gã khối trên xác định được đứa mình cần tìm, hắn bước chân vào trong lớp và đi về phía Hanashiro. Koharu lúc này đang tỏ ra ngoan ngoãn khi sự đang diễn biến. Ngày thường nhờ có gã bạn trai máu mặt chống lưng nên bộ tịch vênh váo đã hóa coi trời bằng vung, nhưng thời điểm hiện tại, nhỏ không nói một lời mà lẽo đẽo theo sau lưng hắn như một đứa con nít đang bám váy mẹ.
“Mày là Hanashiro?” hắn dừng chân ngay trước bàn của nhỏ, cất tiếng hỏi.
“Ừ, và?” Anzu đặt cái bánh kẹp đang ăn dở trên bàn, trong mắt nhỏ không hề lộ bất cứ sự kinh sợ nào. “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Tao có chuyện cần nói với mày. Ra đây với tao một lát.”
“Đang giờ ăn trưa đấy.”
Tức thì, gã côn đồ tung chân sút cái bàn của Anzu mạnh hết cỡ, làm nó đổ xuống đất đồng thời khiến cho cái bánh kẹp và chai trà sữa của nhỏ văng lên không trung. Hành động bất thình lình và thô bạo đến mức thừa thãi làm cho một số đứa con gái khác trong lớp phải thét toáng lên.
“Cho mày cơ hội cuối,” gã đó gào lên. “Mày có đi hay không?”
“...Nếu anh ép buộc thì thôi vậy,” Anzu đáp sau một thoáng do dự, mặt nhỏ ngây ra.
“Tốt. Đi theo tao,” hắn ra lệnh, rồi bước ra khỏi lớp, theo sau đó là Anzu. Hắn không quên ngoảnh lại và cảnh cáo bọn tôi trước lúc đóng sầm cửa: “Đứa nào dám hớt lẻo thì tao sẽ xẻo thịt đứa đó.”
Lớp chúng tôi lặng thinh trong chốc lát. Và tiếng bàn tán ồn ã lại quay về với mọi người.
“Quoa, liệu nhỏ đó có làm sao không đây?”
“Toang chắc rồi mày ơi. Đứa nào chạy đi gọi giáo viên đi.”
“Mà khoan, vậy là tụi nó thực sự đang cặp bồ à?”
“Động vào Kawasaki nên mới bị thế thôi, chắc vậy…”
Nghe được những lời đó, xem ra đang có rất nhiều người lo lắng cho Anzu, song sau khi gã khối trên đe dọa cấm được mách giáo viên, không ai trong số họ đủ can đảm để làm thế cả. Trong đó có tôi.
“Toang quá mày ạ,” tôi bình luận với thằng Shohei khi tiếp tục xử lý nốt bữa trưa đang dở của mình. “Nếu đó mà là tao chắc tao quỳ xuống đất và xin nó tha cho mất.”
“Ờ, mày này? Đáng lẽ mày nên đi theo nhỏ để xem sao chứ?” Nó đáp, biểu cảm bỗng nghiêm lại.
“Hả? Để làm gì cơ?”
“Xì, tao chịu… Hình như là để giải cứu mỹ nhân?”
Cách nói khác thường như thể đang trông chờ điều gì của nó khiến tôi phải bất ngờ.
“Quào, này này này. Cớ sao tao phải dây dưa vào đó chứ?”
“Một phần là do mày gián tiếp tiếp tay cho con Kawasaki để phá nhỏ mới đến còn gì. Mà hồi nãy tao với mày có nói qua rồi đúng không?”
“Đảm bảo là chưa hề. Nhưng cứ nói tiếp đi để tao nghe cho thông lỗ tai phát.”
“Kiểu như này, giờ mày nghĩ đi. Thường ngày con Kawasaki trèo đầu cưỡi cổ mày suốt, nhất là mỗi khi nó tức giận, và nó coi mày như một cái bao cát để xả cục tức trong người vậy. Nhưng do mày biến mất dạng cả tuần nên cái bao cát kia chuyển từ mày sang con nhỏ mới.”
“Mà làm thế nào lại là lỗi do tao được? Đừng có đi đổ tội cho nạn nhân chứ, vô lý vãi ạ.”
“Rồi rồi. Giờ mày có dám chối việc chỉ chỗ ngồi của nó là thành đồng lõa không?”
Đoạn này thì nó nói có lý. Tôi nao núng trong thoáng chốc. “...Thôi đi mày ơi, đừng có khiến tao thành tội đồ nữa. Tao đâu còn lựa chọn nào khác. Mày mà là tao thì cũng làm thế thôi chứ khác gì.”
“Có thể có. Hoặc không.” Shohei đứng dậy.
“Từ từ, mày định đi theo nhỏ thật à?”
“Ờ thì, đúng vậy. Mày nghĩ tao sẽ đứng ngoài và mặc xác nhỏ bị đập một trận à?”
“Quào, Kaga. Giờ mới biết là mày ngầu lòi thế này,” tôi trêu nó. “Đây mà là phim hoạt hình thì nhân vật chính chắc là mày rồi.”
“Ừ, còn mày là nhân vật quần chúng không có mặt mũi để người ta nhét vào cho đỡ trống nền.”
Úi cha. Phải thừa nhận là có hơi đau lòng chút. Nó không nói sai tí nào—tất cả những gì tôi làm là vẽ đường cho hươu chạy đến chỗ Anzu, và vờ như mình ngây thơ vô tội. Trời ạ, tài tình lắm mới so sánh tôi với nhân vật quần chúng không có dung mạo, và bởi lẽ nó biết tôi sẽ chẳng coi việc nó gọi tôi là tên phản đồ mà mọi người đều căm ghét là đáng tội.
“Vậy mày đi với tao không? Tao không ép đâu, mà rủ thì đúng hơn.”
Tâm trí tôi đầy mâu thuẫn. Liệu tôi sẽ chấp nhận sự hèn nhát của bản thân và cắm rễ ở đây dưới cái mác bảo toàn mạng sống cho chính mình, hay thử cứu giúp cô nàng mới đến và đoạt lại phẩm giá của mình? Tôi cứ nghĩ tới nghĩ lui, song rốt cuộc, cán cân đã hơi nghiêng về lựa chọn thứ hai.
“Được rồi, tao đi,” tôi đồng ý mặc dù lòng chất đầy do dự, cũng cảm thấy đôi chút áp lực từ thằng bạn thân. Nhưng quả thực là tôi vô cùng lo lắng cho nhỏ mới đến. Lỡ lát nữa biết tin nhỏ bị đánh cho thân tàn ma dại (hoặc chỉ bị thương ở vài chỗ thôi) thì tối nay tôi sẽ cắn rứt lương tâm đến mất ngủ mất. “Cơ mà đừng có làm anh hùng đấy. Nếu chuyện nghiêm trọng thì lo mà đi gọi người lớn.”
“Rõ rồi. Đi nhanh thôi.”
Tôi nhét khúc bánh mì nho khô còn lại vào mồm và tức tốc chạy theo thằng Shohei ra khỏi lớp.
Trong trường chỉ có duy nhất một chỗ được bọn ăn không ngồi rồi chọn làm địa điểm ưa thích để làm mấy việc bẩn tay: đó là phía sau nhà thể chất—hay ít ra trong mọi cuốn truyện tranh tôi đọc đều có tình tiết như thế. Nếu theo nghĩa tốt thì chỗ đó đúng là mỹ từ, nhưng đồng thời là khoảng không gian rộng rãi nhất trong trường mà khuất khỏi tầm nhìn của những đôi mắt tọc mạch. Vì thế tôi và thằng Shohei quyết định kiểm tra nơi đấy trước tiên. Và bất ngờ chưa khi dự cảm của tôi là chuẩn xác.
“Mày biết vì sao lý do vì sao tao gọi mày ra đây phải không?” Tên đầu gấu khối trên tra hỏi hệt thẩm vấn viên, hắn dồn Anzu vào chân tường. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình kịp đến trước khi sự chuyển biến xấu. Shohei và tôi tạm thời nấp đi, hai thằng ló đầu ra từ sau góc nhà thể chất để xem diễn biến của sự việc.
“Không. Làm sao mà tôi biết được,” Anzu trả lời.
“Mày giả ngu đấy à? Vì Koharu kể với tao là mày đánh vào mũi nó.”
Nghe cái tên Koharu được đề cập đến trong trường hợp này đúng là rất lạ kỳ. Vì theo như tôi nghĩ, đây không giống kiểu tên được dùng để chỉ nữ vương của lớp.
“À không. Đúng là tôi đã làm thế. Công bằng mà nói, tôi đã cảnh báo cô ta trước rồi. Còn hỏi rằng cô ta đã chuẩn bị chưa.”
“Quào, mày nghĩ cứ cảnh báo trước rồi đánh thẳng vào mũi người ta sau là được hả? Ý thức của mày chắc bị chó gặm rồi nhở? Vậy tao làm tương tự với mày chắc không sao đâu.” Hắn đưa mặt đến sát Anzu, miệng nở một nụ cười méo mó. Bấy nhiêu thôi cũng đủ làm tôi thấy bất an trong lòng.
Song mặt Anzu hoàn toàn không biến sắc. “Tất nhiên, cứ làm nếu anh thích. Nhưng tôi đây không đứng im như phỗng đâu.”
Giọng nhỏ đầy bạo dạn và can đảm. Phải nói là hơi quá bạo dạn. Gã khối trên kia dứt khoát không phải hạng người sẽ chùn tay khi đánh con gái. Tôi nhắc thầm thằng Shohei đến lúc gọi giáo viên rồi, và nó cũng gật đầu nhất trí. Tuy nhiên, trước khi bọn tôi kịp quay gót chạy đến phòng hội đồng, điều tôi lo đã thành hiện thực.
“Ối trời ơi!”
Không hề cảnh báo trước, Anzu tung một cú đấm vào thẳng mặt tên đầu gấu, hệt cái cách mà nhỏ làm với Koharu khi trước, lợi dụng khoảnh khắc hắn mất cảnh giác. Nhưng dù vậy, chẳng biết do cú đấm của nhỏ không đủ nhanh hay tên kia có phản xạ cực kỳ nhạy bén mà hắn đã kịp đỡ nắm tay nhỏ trước khi nó tiếp xúc với hắn.
“Mày nghĩ mày đang làm cái đéo gì đấy?!” Hắn gào lên, đấm một cú trái tay vào má nhỏ, phát ra tiếng động vang khắp cả trường. Khóe miệng Anzu chảy một vệt máu. Sự đã trở nên trầm trọng rồi. Không được phí thời gian nữa—đến lúc bọn tôi cần gọi giáo viên càng sớm càng tốt.
Mà khoan, giờ mà làm thế thì quay lại có muộn quá không? Có lẽ hai đứa bọn tôi lao vào can ngăn luôn thì hợp lý hơn. Dù tên này trông đáng sợ là thế, nhưng vẫn có vài lợi thế trước hắn. Dưng không có gì đảm bảo rằng bọn tôi sẽ không sứt mồm mẻ trán cả…
Trong lúc hai thằng đứng lưỡng lự như trời trồng, gã kia đang liên tục đá vào người Anzu mặc cho nhỏ đã gục xuống. Nhỏ đang quỵ gối xuống đất, làu bàu kêu lên vì đau trước mũi giày vừa đá vào bụng nhỏ.
“N-này anh, dừng lại được rồi! Này có hơi quá tay đấy!” Koharu đứng ở ngoài điên cuồng hét lên. Nhỏ đã chọn đúng thời điểm để khuyên can hắn ta. Dù gì nhỏ nói đúng. Đúng là quá tay lắm rồi. Không phải lúc để chúng tôi do dự nữa rồi; tôi cần thu hết chút can đảm có trong người để lao vào đó và tìm mọi cách để ngăn cuộc ẩu đả này.
Vào giây phút tôi sắp làm vậy, Shohei hét lên từ sau lưng tôi.
“Ê ê, tụi bây! Giáo viên tới kìa!”
Tôi hoảng hồn và đưa mắt nhìn quanh song không thấy bóng dáng giáo viên nào cả.
“Từ từ, giáo viên nào thế?” Tôi thầm hỏi nó.
“Mày khỏi lo. Tao xạo đấy,” nó đáp.
Ồồồ. Tôi hiểu rồi. Đây là chiến thuật tốt nhất rồi, dẫu có hơi cũ tí.
Đúng như dự đoán, gã khối trên tức thì láo liên nơm nớp khi nghe thấy hai tiếng “giáo viên”. Cho dù hắn có côn đồ thế nào đi chăng nữa, không ai muốn bị bắt quả tang đang hành hung một học sinh lớp dưới chứ chưa nói đến chuyện đó là một đứa con gái. Nhưng tôi đoán hắn sẽ ít quan tâm đến việc học bạ mình có bị nhơ nhuốc ra làm sao và ưu tiên của hắn là không để bị mất mặt trước bạn bè. Khi hắn đưa mắt dò xét khu vực xung quanh, hắn chạm mắt tôi lần nữa, và hắn ném cho tôi ánh nhìn chua chát như thể mồm vừa ngáp trúng ruồi.
“Chó má nó. Là tiếng thằng kia kêu… Sao cũng được. Xem như đây là cảnh cáo nhé. Lần sau mày còn bố láo nữa là tao cho mày vào phòng y tế đấy,” hắn nói rồi quay người chuẩn bị phắn mất hút.
Cơ mà Anzu lại không định để hắn bỏ chạy dễ dàng đến vậy.
“Hừ, mày đừng hòng.” Nhỏ túm lấy người hắn từ phía sau, tay choàng qua hông hắn. Hắn mất thăng bằng rồi ngã về trước như một tòa nhà bị đổ sập, miệng rên đau đớn vì đập mặt xuống nền đất cứng. Anzu bò lên người và đè lên lưng hắn, chuyển động của nhỏ như một con thú hoang dại cuồng bạo, dữ dội đến nỗi váy nhỏ bị tốc cả lên, và đôi mắt tôi nhìn thoáng qua được quần lót nhỏ—song đấy không phải là điều đáng để tâm khi giờ tâm trí nhỏ đã hoàn toàn quặn thâm, méo mó và cả người đằng đằng thứ sát khí không sao tả thấu chẳng khác gì một linh hồn mang sự thù hận cùng khắp trong một bộ phim kinh dị. Nhỏ lấy từ túi áo trước ngực một cây bút bi, giương cao nó lên đầu và đâm thẳng xuống, hệt đóng cọc vào thái dương kẻ đã ức hiếp mình.
“Gaaaaaaa!” Hắn gào lên trong đau đớn.
Tôi chưa nghĩ đến việc nhỏ có đâm gãy cái xương nào của hắn không, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã thốn thấu trời xanh rồi. Nhỏ đâm liên tiếp hắn bằng cây bút, cắm cái mũi nhọn hoắt vào tay, mặt và lưng hắn mà không chút thương tiếc. Lúc đầu hắn làm mọi cách trong vô vọng để lách ra khỏi thế kẹp của nhỏ, nhưng khi nhận ra mình chẳng còn đường thoát nữa, hắn chọn cách đưa hai tay lên đỡ mặt và đợi cơn cuồng loạn này kết thúc. Coi bộ hắn đã hãi hồn khiếp vía không dám chống trả, mồm hắn thút thít không ngớt lời xin lỗi thống thiết cầu xin nhỏ dung thứ cho song vốn nó chả có tác dụng. Tôi không rõ nhỏ sẽ ở trong trạng thái đó đến khi nào; tôi có mỗi nước giương mắt chữ A mồm chữ O ra mà xem màn tra tấn kinh hoàng đó.
“Này! Thôi đi, đủ rồi đấy! Ngưng lại ngay!” Thằng Shohei kêu lên, tiếng nó làm tôi hoàn hồn. Nó nói chí phải. Bọn tôi không thể đứng ngoài mà để mặc sự việc tiếp diễn được.
Hai đứa chúng tôi lao vào để can ngăn, song Anzu lại hiểu lầm rằng bọn tôi là đồng bọn của gã kia đến để hỗ trợ nên vụt cây bút sang thằng Shohei, chém tứ tung khiến nó không thể lại gần. Trong thời khắc nhỏ dồn sự chú ý sang thằng bạn, tôi phát hiện chỗ sơ hở và tiếp cận ngay tức thì từ phía sau để khóa tay nhỏ ra sau lưng. Tôi xốc nách nhỏ ra một khoảng cách an toàn với tên khối trên kia. Khi nhỏ tựa đầu vào sát người tôi, mùi mồ hôi và dầu xả ngập tràn trong khoang mũi tôi. Cơ thể nhỏ nhẹ không tưởng, và vóc người thật nhỏ nhắn. Ai mà nghĩ một cô gái mỏng manh tựa nhành hoa này lại có thể đối đầu với cả nữ vương lẫn tên côn đồ hung hăng nhất trường và giành chiến thắng chứ? Cuộc sống đôi khi tồn tại những điều quá đỗi lạ thường.
“Buông tôi ra!” Anzu vùng vẫy, nhưng do đã bị tôi khống chế nên nhỏ không gây ra nguy hiểm nào cho tôi, ắt hẳn là do chênh lệch về sức mạnh thể chất.
“B-bình tĩnh cái đi, được chưa?! Xong chuyện rồi,” tôi nói, gắng xua tan cơn bão đang tàn phá cuồng bạo trong nhỏ.
Tôi kéo nhỏ sang nơi khác, cả phần thân vẫn đưa về sau để cả hai chúng tôi đều đối diện với tên khối trên. Hắn đang đi cà nhắc về phía cổng trường như một gã bợm rượu say bí tỉ. Thành phần gây mất bình yên nhất trường đang phắn chuồn khỏi chốn học đường một cách đầy nhục nhã. Thấy vậy tư thế quyết chiến của Anzu kết cuộc cũng giãn ra.
“Hứa với tôi là cậu sẽ bình tĩnh được chứ?” Tôi hỏi.
“...Buông ra,” nhỏ cất giọng lầm lì.
Tôi liền làm theo ý nhỏ. Điều đầu tiên mà Anzu làm sau khi tứ chi được thả tự do là vén lọn tóc vương trên mặt để chùi đi máu ở khóe miệng bằng mặt phía mu bàn tay. Lúc nhỏ quệt tay ngang mặt, máu bị kéo thành một vệt dài màu đỏ trên má. Phải thừa nhận khoảnh khắc đó là một cảnh tượng đầy mê hoặc tựa hồ bước ra từ trong một tấm áp phích quảng cáo phim điện ảnh.
“Gì?” Nhỏ đánh mắt sang tôi mà hỏi.
Ối. Tôi đã bất cẩn nhìn ngắm nhỏ hơi lâu. Tôi không định để mồm mình thốt ra câu “Ồ, ngắm bạn làm mình ngây cả người ra” hệt một tên dở hơi, nên tôi nhanh chóng định thần lại và lý do lý trấu. “À xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ ‘Bị vậy hẳn là đau lắm’. Có thế thôi.”
Tôi chỉ vào gò má đang sưng tấy, ửng đỏ của nhỏ, đó là nơi mà gã kia đã tát nhỏ. Dẫu lời biện minh của tôi là do một suy nghĩ vẩn vơ thoáng qua mà tạo thành, song quan sát kỹ hơn, vết thương ấy thực sự trông rất đau.
“Cậu nên đi tới phòng y tế thì hơn,” tôi đề xuất.
“Tôi đã định thế từ đầu rồi, nhưng cảm ơn vì đã cho phép. Giờ để tôi một mình hộ cái.”
Tức thì sau khi quay người rời đi, nhỏ bắt đầu bước loạng choạng. Trong lòng nghĩ là do đầu óc chấn thương khi ẩu đả khiến nhỏ bị choáng, tôi vội vàng chạy tới để đỡ nhỏ, nhưng nhỏ lại gạt tay tôi ra. Suy ra ý nhỏ là “biến đi”. Kể cả bị khước từ như vậy, tôi vẫn không muốn phải thấy cảnh nhỏ đổ gục trên đường đi đến đó nên tôi quyết định đi theo sau và giữ khoảng cách an toàn. Shohei và Koharu không bị thương tích gì cả, nên tôi tự nhủ để họ ở lại cũng ổn thôi, sau đó theo bước Anzu vào trong trường. Hai đứa đi chung với nhau trên dãy hành lang vắng tanh trong khi đứng cách nhau một khoảng có hơi rùng rợn.
“Ở trường cũ cậu cũng đánh nhau nhiều như vậy à?” Tôi thắc mắc, mắt dán chặt vào tấm lưng nhỏ, nơi bộ áo đồng phục thấm đẫm mồ hôi bám vào làn da.
“Có thì sao?” Nhỏ trả lời cụt ngủn, còn không thèm ngoảnh mặt nhìn tôi.
“Mặc dù không liên quan gì đến tớ nhưng ý tớ muốn nói là con gái tầm tuổi cậu đi gây gổ khắp nơi là không hay đâu.”
“Tôi rất cảm kích vì lời khuyên miễn phí của cậu, cơ mà tôi nghĩ mình có thể tự lo cho cái thân này được, cảm ơn.”
“Ừ, cậu nghĩ vậy cũng đúng. Nhưng tớ đảm bảo cậu mà về nhà với mặt mũi sưng húp thế thì người khác sẽ lo lắng lắm cho mà xem.”
“Hả? Ai sẽ lo lắng cho tôi chứ?”
“Ờ… chắc là bố mẹ cậu, nhỉ?”
“Tôi không có bố mẹ,” nhỏ thẳng thừng đáp.
Ắt là do nhỏ thẳng thắn quá mà tôi lại bất cẩn phun ra một câu như sau:
“Quào, cậu may mắn thật.”
Anzu đứng khựng lại trên đường đi, và tôi bất chợt nhận ra sai lầm của mình. Đây không phải là cách đúng đắn để phản hồi khi vừa được người khác cho biết rằng họ mồ côi. Có khi đây là lời nói thiếu suy nghĩ nhất từng thoát ra khỏi miệng tôi. Chín mươi chín phần trăm người biết ý tứ trên trần đời này đều sẽ hiểu rằng phản ứng chuẩn mực nhất khi biết được ai đó đã mất bố mẹ hoặc bị họ bỏ rơi đều sẽ là “Trời ơi, mình rất lấy làm tiếc”--và tôi vừa nói gần như trái ngược toàn bộ.
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Anzu ngoảnh mặt về phía tôi. Nét mặt nhỏ như thể đang nói rằng bản thân chưa quyết định được mình nên bất ngờ hay tức sôi máu. Ánh mắt sắc lạnh của nhỏ đánh động cho tôi biết nhỏ sẽ không chấp nhận bất kỳ điều gì ngoại trừ lời biện bạch cớ sao tôi lại cảm thấy thế. Xem ra tôi vừa giẫm phải một quả mìn to tổ chảng. Nếu câu trả lời của không hợp ý nhỏ, tôi tự hỏi nhỏ có xiên tôi bằng bút bi không. Tôi vô cùng hoảng loạn, cảm giác tựa cái chết đã ở ngay trước mặt.
Song tôi có thể làm gì bây giờ? Biết đâu lúc này xin lỗi thành khẩn và rút lại lời nói vẫn chưa muộn? Ấy thế có nghĩa là tôi thừa nhận mình vừa nói một điều quá đỗi ngu xuẩn, và nhỏ sẽ hiểu theo kiểu tôi vừa châm chọc nhỏ và coi đó là lời xúc phạm trực tiếp. Tôi không muốn viễn cảnh đó xảy ra. Cho nên lựa chọn tốt nhất hiện giờ là giải bày tất thảy về cái đống rác gọi là gia đình của tôi cho nhỏ và giải thích rằng hà cớ chi tôi lại nghĩ không có bố mẹ là một điều may mắn. Với lựa chọn đó, tôi nên khởi sự từ đâu đây? Từ chuyện bố tôi là một con sâu rượu vô phương cứu chữa? Hay từ chuyện mẹ bỏ tôi mà đi biệt xứ? Hay từ chuyện Karen—
Trước khi tế bào não của tôi kịp nhất trí, hồi chuông báo tiết thứ năm đã reo lên.
“Chết dở! Tớ quên mất tiết tiếp theo học ở phòng khoa học! Tớ nên xách đít về lớp để lấy đồ nếu muốn đến kịp giờ! Gặp cậu sau; lo liệu xong xuôi vết thương ở phòng y tế đi nhé? Tớ đi đây!” Tôi kêu rồi phi đi mất, âm giọng tôi nghe hoạt bát hơn mọi khi. Vào lúc tôi sắp khuất dạng ở đằng sau góc tường, tôi nghe loáng thoáng tiếng nhỏ gọi để nói điều chi, song tôi vờ như mình không để ý.
Tôi đặt chân được vào phòng khoa học chỉ vài giây trước khi mình bị ghi muộn học trong sổ điểm danh. Khi lớp học vào tiết và giáo viên bắt đầu giảng bài, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng Anzu hay Koharu đâu. Tưởng chừng nhỏ đã bỏ về nhà trong nhục nhã trong trải nghiệm nhớ đời kia, và sau tiết học tôi hỏi Shohei thì nó xác nhận với suy nghĩ tương tự.
“Ừ, gây sự xong chẳng còn mặt mũi gì để đi học đâu mà,” nó thuật lại.
“Thật à? Kawasaki mày nói phải Kawasaki trước giờ không đó?”
“Ừa. Nhỏ xìu cả người xuống như bóng bay bị xì hơi vậy, và lảo đảo ra ra về rồi.”
“Ờ ừ… Mày có nghĩ đó là dấu hiệu cho sự cố khác sắp đến không? Chắc nên gọi cho đường dây nóng phòng ngừa tự tử để cho yên tâm quá.”
“Thôi mày, bớt nói xui rủi đi… Không có chuyện nhỏ nhục quá mà đi tự tử đâu. À mà phía nhỏ mới đến ra sao rồi? Có gì kích thích diễn ra không?”
“Không hẳn. Tao theo nhỏ tới hành lang rồi quay về lấy cặp sách đi học thôi.”
“Gì, thế thôi? Nhạt nhẽo v-ãiii.”
Tôi chả rõ là nó đang mong đợi chuyện gì, và chẳng biết tôi có muốn làm theo ý nó không. Dẫu sao đi nữa, không lâu sau khi tiết học thứ sáu bắt đầu mà hai nhỏ vẫn vắng mặt, giáo viên có thông báo cho bọn tôi biết Anzu xin phép nghỉ các tiết còn lại vì cảm thấy trong người không được khỏe. Dưng ở dưới bàn vẫn còn cặp của nhỏ, nên tôi cho là nhỏ vẫn còn ở phòng y tế và chưa về nhà. Trong đầu tôi thử hình dung vẻ sửng sốt của cô y tá khi nhỏ bước vào phòng; người khuyết não nhìn qua thôi cũng kết luận rằng vừa có một vụ tác động vật lý lẫn nhau. Suốt tiết học cuối cùng trong ngày, tôi ngồi như phỗng và vắt óc suy nghĩ câu biện bạch ra sao cho không phật ý Anzu.
Vào thời khắc tiếng chuông cất lên, tôi là người đầu tiên phóng ra khỏi cửa. Thay vì đến ga tàu mà thường ngày tôi vẫn luôn bắt chuyến tàu về nhà từ trường, tôi bỏ qua nó và tiếp tục rảo bước dọc theo tuyến đường ray tàu. Khi đến được điểm tiếp giáp giữa bên ngoài và con đường hầm có đường sắt dẫn qua, tôi quan sát chung quanh để đảm bảo rằng không có chuyến tàu nào sắp đến (và không có ai trong khu vực đang theo dõi tôi), rồi leo qua tấm rào lưới thép. Tiếng hàng rào lọc xọc inh tai vừa dứt ngay lúc tôi nhảy xuống mặt đất ở phía bên kia cũng như tuyến đường ray. Từ chỗ đó, tôi chạy băng qua đường hầm và rẽ ngang sang đoạn mương ở bên mạn hướng ra biển có bậc thang gỗ đang ẩn mình.
Thứ đang đợi tôi đây rồi: đường hầm Urashima.
Tôi lại bén mảng đến đây để tiến hành một nghiên cứu vặt. Tôi đã hoàn toàn tin đây đích xác là đường hầm Urashima, nhưng đồng thời nó lại tương đối khác biệt so với cái ở trong truyền thuyết đô thị mà tôi đã từng được nghe. Ở một điểm đó là nó không tước đi ngay lập tức tuổi thọ của chúng ta; theo cách nào đó, nó giống như làm mọi người già đi trừ tôi, bởi lẽ thời gian đối với người ở trong đường hầm trôi chậm hơn. Khả năng nó có sức mạnh ban phát ước nguyện vẫn có thể nhận thức được—mặc dù không đơn thuần bước vào đi ra là cầu được ước thấy. Thành thử tôi chẳng trông mong rằng một đứa học sinh cấp ba như tôi đây có thể thấu hiểu cách thức đường hầm này vận hành dưới góc nhìn khoa học được. Tuy nhiên, phải có hệ thống hay ngoại tố gì đó liên kết với nó, vậy nên chừng nào tôi khám phá ra quy luật đại khái của đường hầm, lúc đấy mới có thể an toàn mà đi sâu vào bên trong, đến cái nơi mà biết đâu—chỉ là biết đâu thôi—tôi có thể tìm thấy Karen.
Thành ra tôi quyết định đi nghiên cứu thử xem. Mục tiêu ngày hôm nay là xác định mức độ sai khác của thời gian trong đường hầm. Đêm hôm qua, tôi đã ở trong đấy chừng vài phút mọn thôi nhưng ở thế giới thực, đã cả tuần trôi qua. Vậy để khởi đầu, tôi muốn biết một phút trong đường hầm tương ứng với bao lâu ở bên ngoài. Mặt khác, ngộ nhỡ tôi sơ ý ở trong lâu quá và trở thành Urashima Taro thì toang mất.
Giả sử tôi nhảy vọt tận năm năm đi. Chắc là thể xác vẫn của năm mười bảy tuổi, nhưng thực chất tôi đã hai mươi hai rồi. Xã hội nói chung sẽ trải qua năm cái xuân mà không có tôi. Nếu tôi là trẻ con đơn côi sinh sống ở vùng núi hẻo lánh thì chả sao rồi, song trong xã hội hiện đại này, đánh mất chừng ấy thời gian là không thể chấp nhận được. Suy cho cùng thời gian một khi đã để vụt mất sẽ chẳng thể nào lấy lại; và đó là lý do tại sao tôi cần ưu tiên sự thận trọng. Tôi bỏ đồ đạc xuống đất, để điện thoại ngay trên chiếc cặp sách. Thế rồi sau vài bài giãn cơ tay chân nhẹ nhàng, tôi đặt chân vào bên trong đường hầm.
Điều đầu tiên cần làm là tìm cho được chính xác vị trí mà khi vượt qua thì thời gian sẽ bắt đầu chuyển mình. Kế hoạch của tôi là liên tục đi ra và vào đường hầm, cứ mỗi chuyến sẽ tăng dần quãng đường mà mình thám thính, rồi kiểm tra thời gian trên điện thoại để ở ngoài đã thay đổi ra sao. Đến thời điểm này, tôi tưởng chừng mình đã lờ mờ xác định được vị trí gần đúng của điểm tiếp giáp của thế giới bên ngoài với không gian siêu nhiên trong đường hầm. Tôi không ngừng nghĩ đáng lý ra phải có cách nào hữu hiệu hơn để làm vậy, nhưng đầu óc chẳng thể nào nghĩ ra, vì lẽ đó mà tôi cứ mặc vậy. Lặp đi lặp lại quá trình này khiến tôi hoài tưởng về những cuộc dặm chạy qua lại hồi còn học thể chất ở tiểu học. Sau ba mươi lượt chạy, tôi ngã lăn quay ra đất.
“Ựa… Mệt chết đi được…”
Ở trong đó mát hơn bên ngoài này mà vẫn nóng muốn chảy mỡ. Mồ hôi giờ đã phủ khắp người tôi, từ đầu đến chân đều ướt đẫm. Phải có cách nào khác hiệu quả hơn chứ. Dần dà tôi trở nên chán nản với cách thức nghiên cứu mang đến ít tiến triển này và quyết định chạy một mạch đến nơi có hàng cổng torii. Tôi không cần biết chính xác điểm tiếp giáp nằm ở đâu—tới giờ thì xác định được vị trí tương đối đã là quý hóa lắm rồi. Dù có bị lệch mất mười hay hai mươi thước cũng chẳng phải vấn đề lớn lao là bao. Thế rồi với tâm thế đã thay đổi, tôi chạy vào con đường hầm, và dừng chân ngay trước cánh cổng torii màu xám trắng.
Tôi nuốt ực. Có lẽ phần nào trong tôi vẫn đang níu lấy hy vọng rằng tất cả trải nghiệm kỳ ảo vào đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ không hơn không kém. Nhìn nhận lại mọi chuyện càng khiến thực tại đau khổ này kéo dài thêm, và tôi sắp bị nó nhấn chìm đến nơi. Toàn bộ nơi này đúng thật là rất đáng lo. Không nằm ở mỗi cái cổng torii (thứ trông như được làm từ xương của một con quái thú kỷ Jura) mà còn ở mấy ngọn đuốc trên tường, chúng vẫn cháy sáng dai dẳng hệt đêm hôm trước. Tôi không chắc liệu có ai đó đã đến để thắp chúng lên lại hoặc chúng thực sự cháy liên tục từ đó đến giờ.
“Thôi được, không khí kiểu này chắc cổng torii đầu tiên là điểm tiếp giáp thật rồi… Để xem mình đoán đúng không đã.”
Việc tôi cần làm là bước chân qua nó, xong quay trở ra. Tôi dự định đi thẳng đến cái cổng thứ ba, để loại bỏ mọi hồ nghi. Vừa đặt chân đến đó, tôi ngoảnh mặt về phía sau, và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Ở đằng kia có bóng dáng một người đang đứng đó, ngay phía trước tôi. Sau khi cơn ngỡ ngàng lắng xuống, bộ não tôi bất giác nhận ra đó là ai: là Hanashiro Anzu, nhỏ học sinh mới đến.
Nhỏ chỉ đứng yên đó, khoanh tay trước ngực, một bên vai mang chiếc cặp sách mà nhìn tôi đầy mơ hồ. Vết thương nơi khóe miệng mà nhỏ chảy máu lúc trước đã được dán một miếng gạc to. Nhỏ không nói lời nào, và tôi cũng chẳng khác, họa chăng là vì tôi đang mập mờ tự hỏi liệu mình có đang trông gà hóa cuốc không. Mà rốt cuộc nhỏ làm gì ở cái nơi này chứ? Nhưng thực sự nhỏ đang hiện diện ở đây, trong tầm tay tôi với, và cũng đã bước qua hai cánh cổng torii phía sau rồi. Nếu nhỏ đã theo đuôi tôi suốt bấy lâu thì đáng lẽ ra tôi đã để ý sớm hơn mới phải. Cơ mà trong trường hợp đây là ảo ảnh tạo thành bởi con đường hầm, vậy vì cớ gì mà nó lại chọn hình hài của một đứa con gái mà tôi mới vừa giao tiếp lần đầu tiên cách đây hai tiếng? Trời ạ, còn dán một miếng gạc trên gò má ngay cái vị trí mà nhỏ bị tát lúc trước—chi tiết trùng hợp đến lạ kỳ.
“Này,” thứ ảo ảnh đó lên tiếng. “Nơi này là gì thế?”
“Đừng có hỏi tớ…”
Hiển nhiên là tôi có thể nói luôn đây là đường hầm Urashima, hoặc là nơi mà chính tôi vẫn còn đang tự mình tìm hiểu danh tính—nhưng nói cho một cái ảo ảnh thì có nghĩa lý gì cơ? Nghe có vẻ phí thời giờ quý báu của mình…
Khoan. Trời đất hỡi cái thằng này! Tại sao tôi lại lơ đãng như thế chứ? Đây không phải lúc để nói chuyện với bóng ma.
“T… tớ phải ra khỏi đây!”
“Vì sao chứ?”
“Đừng có để tâm chuyện đó! Đi nhanh thôi nào!” Tôi kêu lên, đi thẳng ra bên ngoài. Từ trải nghiệm tôi đã chinh qua, vài giờ hoặc thậm chí vài ngày đã có thể trôi qua. Và đúng như tôi như tôi suy đoán, ngay khi vừa bước chân ra phía ngoài, bầu trời trên đầu đã nhuốm màu xanh sẫm như mực. Tôi nhanh chân chạy đến kiểm tra thời gian trên điện thoại và thấy đã ba tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc đi vào đường hầm. Thời gian thực sự đã nhảy vọt thêm lần nữa.
“Ờm, cậu đang làm tôi đau đấy,” một giọng nói cất lên.
“Hả?’
Tôi ngoảnh mặt lại và kinh ngạc khi thấy ảo ảnh của Hanashiro Anzu đã theo tôi ra khỏi đường hầm. Rồi tôi đưa mắt nhìn xuống, phát hiện mình đang nắm chặt tay nhỏ chặt đến nỗi sắp bứt luôn nó ra.
“Quoa! Xin lỗi!” Tôi kêu lên, thụt tay lại như thể vừa chạm vào một cái bếp lò nóng hổi. Tôi đã vô thức nắm tay cô ấy trên đường ra mà không hay biết. Cơ mà tôi cũng đã muộn màng nhận thức được một điều: bàn tay nhỏ ấm và mềm, chỉ có Anzu người trần mắt thịt mới được vậy thôi—không giống bóng ma hay ảo giác. Trong phút chốc, tôi nheo mắt vì phần nào tưởng nhỏ sẽ đập tôi một trận vì dám cả gan chạm vào tay nhỏ, song dường như nhỏ quá đỗi thờ ơ trước chuyện đó. Dẫu đôi mắt nhỏ ánh lên chút sự hoài nghi.
“Tono-kun,” nhỏ gọi tên cộc lốc, và suýt chút tôi đã nhảy dựng lên vì giật mình. Không hiểu sao nhỏ lại biết tên tôi. “Thế này là sao đây?”
Nhỏ chỉ tay về phía ngôi sao duy nhất đang le lói trên bầu trời đêm, giờ đã xuất hiện thì hơi sớm cho lễ hội về đêm. Ý nhỏ muốn ám chỉ là quãng thời gian chênh lệch vô lý rõ mồn một kia. Mà tôi có lựa chọn nào khác ngoài giải thích không đây? Bởi vì tôi không thực sự muốn phải làm vậy khi mình thừa cơ trốn tránh. Nhưng ngộ nhỡ tôi diễn giải cho nhỏ về hiện tượng siêu nhiên ở đây xong rồi nhỏ báo cáo cái đường hầm này lên chính quyền kéo theo cả đoàn khoa học gia đến nghiên cứu thí nghiệm thì sao? Họ sẽ cấm tiệt không cho thường dân như tôi bén mảng đến, và tôi không thể mạo hiểm được. Suy ra hy vọng đem Karen trở về của tôi sẽ tan thành mây khói.
Song linh tính tôi đang mách bảo nếu cố giấu nhẹm thì không khác gì gây chiến với nhỏ cả. Đảm bảo nhỏ sẽ không tin vào những lời đại loại như “tớ chẳng biết gì sất” xét theo mấy hành động ban nãy, và tôi không vắt ra nổi câu biện bạch nào cho đáng tin. Tôi nghi nhỏ sẽ không cả tin vào điều nhảm nhí kiểu “Ồ, cậu không biết sao? Ở vùng quê mặt trời lặn sớm hơn trên phố. Mà độ một phút thôi là trời đã tối thui rồi.” Tôi hoàn toàn không muốn nuôi lớn sự nghi hoặc của nhỏ bằng cách cố giấu giếm và thất bại.
Suốt quãng thời gian tôi đang đấu tranh tư tưởng, ấy thế mà nhỏ đứng im như phỗng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ tôi. Kết cục… tôi quyết định kể huỵch toẹt ra. Dù gì đi nữa, khả năng nhỏ đi khắp nơi lan truyền điều tôi kể theo linh cảm là khá thấp. Mà nhỏ khác kiểu người sẽ phá hoại lợi ích của người khác và có xu hướng giữ bí mật cho riêng mình… hay ít ra đó là điều mà tôi tự trấn an bản thân trong khi mồm liên thiên trời biển về việc làm sao tôi tìm ra được nơi này và đã tìm hiểu được những gì.
“Hừm. Thú vị thật.”
Đó là phản ứng duy nhất của nhỏ sau khi tôi dứt lời. Có lẽ tôi vừa phát hiện ra một tí ti vui thú trong giọng điệu nhỏ, hoặc là do tôi tưởng tượng ra mà thôi. Quả khó tin khi biểu lộ trên gương mặt nhỏ chẳng chút biến sắc trước những kiến thức dị thường mà tôi vừa diễn giải cho—lẽ ra sau vụ đâm bút vừa rồi tôi nên nhận biết được điều này thay vì đi suy đoán về khái niệm phân biệt sự bình thường và bất thường của nhỏ.
“Vậy là cậu hiểu rõ những rủi ro có thể sẽ đối mặt song vẫn quyết tâm khám phá nó. Tôi biết lý do được không?” Nhỏ hỏi. Lần này là vì sự hiếu kỳ. Đến lúc này cả hai đứa đã giao tiếp được nhiều hơn hai ba câu rồi—cho dù đa phần đến từ lời giải thích một chiều của tôi—nhưng nhỏ đã cởi mở và sẵn lòng đón nhận tôi hơn. Hay chí ít, tôi không cần nơm nớp coi chừng nơi cửa miệng mình vì nỗi sợ sẽ bị nhỏ đánh gãy mũi.
“Không có lý do gì đặc biệt cả. Tớ có một điều ước muốn trở thành sự thật bằng mọi giá.”
“Và đó là?”
“Tớ cần tiền,” tôi đã nói dối, vì cảm thấy không cần thiết để nói ra sự thật. “Để mua xe, đàn guitar ngon nghẻ… đại khái là mấy thứ như vậy.”
“Nói dối,” nhỏ tức thì đáp trả.
Làm sao mà nhỏ biết được ta? Không lẽ mình dễ đoán quá? Sáng nay thằng Kaga cũng nhìn thấu cái lý do kia… Hình như nói dối không phải là sở trường của mình.
“Cậu không mang đến cho tôi ấn tượng về một người thích thú những thứ đó,” nhỏ nói thêm vào.
“Nhìn mặt mà bắt hình dong không phải là ý hay đâu.”
“Thôi nào,” nhỏ nhấn mạnh. “Thành thật đi, cậu đang theo đuổi điều gì?”
Ánh mắt nhỏ đeo bám tôi dai dẳng như muốn nhìn thấu thâm tâm tôi. Hà cớ gì mà nhỏ lại cố chấp đến vậy—bản tính này đối lập hoàn toàn với những gì mà nhỏ thể hiện trên trường. Vì lẽ đó, tôi vẫn muốn được biết tại sao nhỏ lại xuất hiện ở đây, dẫu hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Khu vực này không phải là nơi có thể tìm thấy một cách ngẫu nhiên thuần túy được, vậy nhỏ bám theo tôi là cái chắc—mà vì mục đích gì? Nhỏ có điều muốn nói với tôi hay chăng? Điều quan trọng đến độ nhỏ trèo hàng rào và men theo con đường dẫn đến đường hầm bí ẩn này thay vì để hôm sau hẵng nói ư? Đáp án là gì, tôi chẳng hay. Cơ mà sao nhỏ không lên tiếng gọi tôi cho nhanh? Nghĩ đường nào cũng thấy không hợp tình hợp lý và càng khiến tôi mệt đầu.
Chắc mình nên kể sự thật cho nhỏ và tiết lộ tường tận lý do tại sao lại khám phá đường hầm Urashima. Mình sẽ để nhỏ biết mọi điều, có khi nhỏ sẽ mất hết hứng thú và bỏ mặc mình ở lại rồi về sau không dính dáng đến nhau nữa. Thế là mình sẽ có khoảng không gian riêng tư cho mình để thực hiện cuộc nghiên cứu này trong bình yên. Hoàn hảo quá rồi.
“Thôi được. Tớ sẽ kể cho cậu,” tôi nói, đoạn lấy hơi thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện. “Thực chất thì cậu nói đúng. Tớ không ở đây để tìm kiếm giàu sang phú quý hay bất kể thứ gì khác. Mong ước thực sự của tớ còn không nằm trong phạm trù vật chất, mà là—em gái tớ. Đó là điều là tớ luôn mong muốn… Ờ gượm đã—nói vậy dễ hiểu lầm quá. Không phải là tớ đang muốn có một cô em gái dễ thương cũng như những điều kỳ quặc đó—tớ có một đứa em rồi… Nhưng nói 'đã từng có' nghe chính xác hơn. Con bé tên Karen, đôi khi nó phiền toái lắm nhưng sự thật nó là một cô bé đáng yêu. Cậu không tưởng tượng được đâu. Trước kia tớ với con bé đi chơi với nhau quanh năm suốt tháng, và tớ nghĩ chưa từng có lần nào anh em thực sự mâu thuẫn với nhau cả. Rồi năm năm trước, con bé qua đời do ngã khi trèo cây, còn tớ là người giúp nó leo lên, và phần lớn là do lỗi tớ. Sự cố đột ngột đó là làm chấn động cả nhà tớ, và gia đình cứ thế tan vỡ, vì con bé là đứa được quý nhất nhà—và đó là mảng keo kết dính bố và mẹ tớ với nhau, tớ sẽ không đi sâu vào, cơ mà để rõ ràng hơn, tớ nghĩ chuyện ly dị là không thể tránh khỏi; ngay từ ban đầu gia đình tớ đã rạn nứt đủ đường rồi; cái chết của Karen đã làm tớ cực kỳ, cực kỳ sốc, và cho đến tận bây giờ tớ vẫn chưa thể ‘vượt qua’ được, đúng hơn là chưa hề chấp nhận sự thật này; ừm, tớ biết là con bé ‘đã mất’ rồi, song không hiểu sao tớ không liên kết được cái khái niệm ‘chết’ và ‘không quay về nữa’ lại với nhau—kiểu hàng ngày tớ vẫn hy vọng rằng con bé sẽ quay trở về từ sau cánh cửa nhà, trên mặt nở một nụ cười thật rạng rỡ, mặc dù tớ không ngờ nghệch đến mức độ đấy; tớ biết là tốt hơn hết đừng có níu kéo niềm tin đó nữa—tro cốt con bé được đặt trên gian thờ, và đích thân tớ đã đến dự lễ hỏa táng nữa, còn tự tay cất xương cốt vào bình lưu tro, vậy mà đầu óc cứ không ngừng quay cuồng, níu chặt thứ hy vọng bất khả đấy, và tớ rất, rất,... Ừm, cậu biết ấy mà. Nên là tớ mới tìm cách khám phá đường hầm Urashima. Vì tớ muốn mang con bé trở lại—đó mới thực sự là điều mà tớ đang theo đuổi. Cứ việc gọi tớ là thằng điên cũng được, nhưng sự thật vốn chẳng khác là bao.”
Phù. Hẳn đây là lần đầu tiên trong nhiều năm dây thanh quản tôi hoạt động hết công suất. Mỗi lần nói đến Karen, từ ngữ cứ tuôn trào khôn xiết từ miệng tôi, bất chấp mình muốn dừng lại đi chăng. Có lẽ từ tận sâu nơi nội tâm tôi hằng mong một cơ hội để được xả ra hết thảy cảm xúc đã chồng chất trong cơ thể suốt từng ấy thời gian cho người khác. Nếu vậy, giờ tôi chỉ còn nước quỵ lụy vì đã tuôn xả mọi sự với một người vô cùng xa lạ.
Anzu đứng đó mà nhìn tôi bằng mắt chữ A, mồm chữ O cùng vẻ ngạc nhiên không ngờ tới. Gần giống phản ứng tôi đã dự đoán từ trước. Tôi chuẩn bị tinh thần trước mọi lời nhạo báng hay khinh bỉ nhỏ dành cho tôi. Nếu nhỏ gọi tôi là kẻ điên, thảm hại hoặc thậm chí là tên lập dị, tôi cũng cam lòng. Có điều, tôi lại không chuẩn bị cho tiếng “phì”—theo ngay sau đó là một tràng cười nghiêng ngả.
“A ha ha ha ha ha!”
Nhỏ phản ứng hoàn toàn trái ngược với mong đợi từ tôi, thêm một lần nữa. Giờ không phải lúc để cười cợt. Song tiếng cười của Anzu thì khác, nó kéo dài lâu đến khi nhỏ chảy cả nước mắt vì kích động trước tiểu sử bi thương của tôi.
“Trời đất ạ, cậu lập dị thật đấy,” nhỏ cười khúc khích, đưa tay lên lau nước mắt.
Mình á?! Là kẻ lập dị sao?!
“Thế cậu đã kể cho ai khác về đường hầm này chưa?” Nhỏ hỏi.
“Chưa, và tớ cũng không có ý định. Làm gì có ai trên đời này mà tin cơ chứ?”
“Ừ, cũng đúng.” Anzu nở một nụ cười toe toét.
Song tôi không hiểu nhỏ thấy vui ở chỗ nào mà cười.
“Nè, Tono-kun!” Nhỏ gọi, bất thình lình nhảy cẫng về trước, đưa mặt sát lại gần tôi. Phải nói là hơi quá gần. Tim tôi đập thình thịch, còn não tôi chỉ biết nhìn hàng mi nhỏ để đoán độ dài.
“Ờ-ờm? Vấn đề gì sao?”
“Muốn hợp tác với tôi không?!”
“Hả? Xin lỗi, cậu nói lại xem?”
“Chúng ta hãy hợp tác với nhau để tìm hiểu bí ẩn của đường hầm Urashima, và hai đứa mình sẽ đạt được ước nguyện! Hai luôn tốt hơn một mà nhỉ?!”
“Cậu… muốn hợp tác…?”
Tôi suy xét cẩn thận. Dự tính ban đầu của tôi là dọa cho nhỏ sợ để không quấy rầy tôi nữa, nhưng rốt cuộc đây là một nước đi hết sức thiển cận. Tôi không rõ là nhỏ có nhìn nhận chuyện này nghiêm túc giống tôi không, nhưng có người hỗ trợ sẽ giúp công cuộc khám phá tiến triển suôn sẻ hơn nhiều. Nếu có trợ giúp, tôi sẽ không còn cần phải chạy liền cả chục vòng cả vào lẫn ra đường hầm để xác định cách thức hoạt động nữa. Ngoài ra, tôi ưng cách hành xử của nhỏ; ý tưởng lập nhóm để theo đuổi một mục tiêu chung khá hấp dẫn tôi, và nhỏ còn là người khởi xướng thuyết phục tôi hãy suy nghĩ. Sau khi cân nhắc lợi và hại của cả hai lựa chọn, tôi chấp nhận đề xuất của nhỏ.
“Được. Hãy vậy đi,” tôi nói và gật đầu quyết đoán.
“Tuyệt! Thế là chốt rồi nhé!”
Anzu bước lùi lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy toan tính, làm miếng gạc dán trên gò má hơi bong ra. Nụ cười tinh nghịch đó làm tôi không khỏi cảm thấy mình bị gạt—nhưng tôi chả biết nhỏ được lợi gì khi lừa tôi. Bỗng tôi sực nhớ:
“Mà này, tớ tự hỏi là—cậu làm gì ở chỗ này thế?”
“Ừ ha. Tớ có điều muốn hỏi cậu thôi.”
Vậy là nhỏ bám theo tôi từ trường. Cớ sao không kêu mình lên phố và giải quyết nhỉ?
Tuy nhiên, nhỏ trả lời rất nhanh nhảu, như thể đọc được tâm trí tôi.
“Sau một hồi theo đuôi cậu, tôi thấy vạch trần cậu thì vui hơn…” nhỏ thẳng thắn thừa nhận.
Coi bộ đối với nhỏ, theo dõi người khác là hoạt động vui thú.
“Được rồi… Mà cậu muốn hỏi tớ điều gì?”
“À, tớ quên mất. Xin lỗi nhé.”
“...Cậu đùa tớ à?”
Tôi không thể tin vào đôi tai mình.
“Vừa rồi quả thực là một trải nghiệm kinh hồn. Bộ tin việc người khác vì lẽ đó mà không nhớ được chuyện vốn chẳng quan trọng chút nào là khó khăn lắm sao?”
Anzu đã thú nhận, nhưng thực chất tôi thấy khá khó tin, bởi nhỏ rất thản nhiên khi nói điều đó. Dù nhỏ nói dối hay đã thật sự quên—tôi không muốn phải kì kèo nữa, bởi lẽ tôi không đưa ra được giả thuyết về lý do khiến nhỏ lừa dối tôi.
“Mà này… Chúng ta có định làm cam kết không?” Anzu đưa tay ra trước mặt tôi.
“Hửm? À xin lỗi. Có cần thiết phải trả tiền cho cậu ngay bây giờ không, hay…?”
“Gì cơ? Không, cậu ngốc thật. Tớ không định tống tiền cậu đâu,” nhỏ đáp. Trên mặt dần nở một nụ cười chân thành và ấm áp. “Tớ muốn nói là tụi mình hãy bắt tay đi.”
“À… Đ-được thôi. Tớ nghĩ gì không biết.”
Mặc dù tôi còn đang nao núng ít nhiều vì chuyện tiến triển hơi bị vội vàng quá, song vẫn đưa bàn tay run rẩy ra. Anzu liền bắt lấy và nắm thóp tay tôi.
“Rất hân hạnh khi được hợp tác với cậu, Tono-kun.”
“...Ừ, tớ cũng vậy.”
Và với nghĩa cử bày tỏ thiện chí ấy, hai đứa chúng tôi nói lời tạm biệt với đường hầm Urashima tại đó. Trên đường về nhà, tôi không xua đi nổi linh cảm rằng mình vừa bị gạt.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Bản tiếng Anh ghi "spirited away", theo tìm hiểu (không đối chiếu bản gốc) trong tiếng Nhật là 神隠し (tức "bị thần giấu"), có thể hiểu là hiện tượng một người biến mất và được cho rằng bởi vì họ đã làm thánh thần tức giận. Trong một số trường hợp, người biến mất đột nhiên quay trở về. Có thể tìm hiểu thêm trên mạng.