Ngày kế đến, lúc vừa tan học xong, tôi đi một mạch từ trường đến trước lối vào đường hầm Urashima và đứng đợi Anzu tại đó. Đã quá hai mươi phút so với thời điểm chúng tôi nhất trí hẹn gặp nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng nhỏ đâu. Phải phơi mình dưới ánh mặt trời đổ lửa giữa mùa hè để đợi một người mà mình chẳng có cách nào để liên lạc quả là một hình thức tra tấn tôi không hề muốn áp dụng lên kẻ thù không đội trời chung của mình tí nào. Giá mà tôi biết trước tình cảnh này thì đã rủ nhỏ về chung rồi. Rốt cuộc, kim đồng hồ nhảy sang phút thứ ba mươi mới thấy nhỏ xuất hiện. Anzu nhảy từng bước xuống bậc thang gỗ, điệu bộ không chút vội vã. Tôi không thể phủ nhận được sự duyên dáng của nhỏ, dù trên mặt vẫn còn dán miếng gạc to tướng.
“Này. Cậu đợi lâu chưa?” Nhỏ hỏi.
“Rồi. Cũng ngót nghét nửa tiếng đấy,” tôi cằn nhằn.
“Hể, khổ quá vậy,” giọng nhỏ tựa chẳng màng đến việc mình tới trễ. “Mà nè, cậu coi cái này đi.” Nhỏ đưa tay vào trong cặp và lôi ra một cuộn dây ni lông chưa xé bọc. “Tìm mờ mắt mới kiếm được một cửa hàng bán món này. Không ngờ sống ở miền quê hẻo lánh lại bất tiện đến thế cơ.”
“Nhưng chúng ta cần thứ này để làm gì?”
“He he…” Anzu cười tinh nghịch. “Tụi mình sẽ làm một cuộc thí nghiệm nho nhỏ.”
Khi Anzu đã diễn giải xong về ý tưởng “thí nghiệm” kia với tôi, não bộ tôi tự dò lại các bước thực hiện để đảm bảo bản thân đã thông suốt về nó. Một trong hai đứa chúng tôi sẽ tiến vào bên trong đường hầm với tốc độ (gần như) không đổi, trên tay kéo theo một đầu cuộn dây ni lông, trong khi đó người kia sẽ ở bên ngoài và nhả dây đều đều đồng thời chú ý giữ dây không bị chùng xuống. Chừng nào dòng thời gian không suy chuyển, tốc độ cuộn dây được xổ ra sẽ không thay đổi đáng kể—nhưng khi người bên trong đường hầm vượt qua ranh giới nơi thời gian bắt đầu nhiễu loạn, người ở ngoài sẽ ngay lập tức phát hiện sợi dây đang được kéo ra nhanh hơn nhiều. Vào thời điểm đó, người giữ cuộn dây sẽ kéo dây thật mạnh không cho người trong đấy tiến xa thêm, cũng ra hiệu cho họ biết mình đã bước qua đường biên và có thể quay trở ra.
Bằng cách thức này, trên lý thuyết sẽ cho phép chúng tôi xác định được điểm khởi đầu của dòng thời gian chênh lệch mà không cần phải chạy trở vào xong chạy ngược ra hàng chục lần. Tôi không chỉ cảm thấy ấn tượng trước sáng kiến tài tình của Anzu, mà còn bị thuyết phục bởi sự nghiêm túc của nhỏ trong việc khám phá bí ẩn của đường hầm Urashima, thành thử tôi vô cùng bất ngờ. Suy cho cùng, đây là một khoảng không gian có khả năng bẻ cong thời gian, không tồn tại bất kỳ lời giải đáp nào—gần giống với “Phòng Tinh thần và Thời gian” qua ví dụ của Shohei. Nếu chúng tôi sơ ý, biết đâu trong lúc đang thám thính ở trong thì bên ngoài đã trôi qua hẳn mấy năm, và hiện tại chưa có cơ sở để kết luận rằng đường hầm sở hữu sức mạnh ban tặng điều ước. Đây không phải là thử thách hai đứa bọn tôi có thể xem nhẹ, và tôi đặt dấu hỏi chấm trước câu hỏi liệu Anzu đã ý thức được trăm phần trăm về chặng đường phía trước chưa.
“Vậy là cậu đã hoàn toàn sẵn sàng để chơi hết mình rồi nhỉ?” Tôi hỏi.
“Ừm. Tại sao lại không chứ?” Anzu đáp.
“Ý tớ đang muốn nói là về một địa điểm nơi mà hàng tuần có thể trôi vụt đi mất chỉ trong một phút. Cậu vào trong đó và hoàn thành một điều ước sau đấy quay ra là một chuyện, nhưng chúng ta không hề biết con đường hầm này kéo dài đến đâu. Theo như kinh nghiệm của tớ, nó còn gây hoang tưởng này nọ nữa kìa.”
“Hiển nhiên tớ biết độ nguy hiểm của nó rồi. Nhưng cậu mà không sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì chỉ tổ phí hơi sức cả đời này thôi.”
“Ừ, trên phương diện nào đó, tớ thực công nhận. Nhưng giữa can đảm và khinh suất vẫn tồn tại một lằn ranh.”
“Tớ không hiểu ý cậu muốn nói là gì? Bộ cậu muốn tớ từ bỏ để có thể tự mình khám phá đường hầm à? Tớ nói có phải không?”
“Đâu, tớ không hề có ý đó. Tớ chỉ đang kiểm tra thử độ nghiêm túc của cậu trong chuyện này thôi… Vì đa phần mọi người đều sợ sệt trước trải nghiệm sắp tới.”
Anzu trợn mắt tới độ làm tôi tưởng con ngươi của nhỏ sắp lộn luôn ra sau đầu. “Tin tốt là tớ không nằm trong ‘đa phần mọi người’ mà cậu nói.”
“...Cậu thấy tự hào về nó à?”
“Chứ còn gì nữa. Tớ ghét làm người bình thường. Họ thật vô giá trị.”
Tôi không thể không cười trước câu nói ấy được. “Ghê thật. Nói nghe đau lòng quá.”
“Nhưng sự thực là vậy còn gì. Làm người tầm thường chẳng có ý nghĩa gì sất. Quy luật khan hiếm được áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác ngoài kinh tế. Những trải nghiệm hiếm có, vô thường luôn đáng giá hơn rất nhiều so với cái ngày nào cũng tiếp xúc. Tớ thà sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng viên mãn còn hơn sống lâu trong sự buồn tẻ.”
“Hừm… Tớ đồng quan điểm với cậu, nhưng tớ thấy hơi bất công khi cho rằng tất thảy mọi điều tầm thường đều vô giá trị. Kiểu, trong sự thân thuộc lại mang đến cảm giác dễ chịu. Và các sự vật thông thường đôi khi lại phổ biến hơn những điều bất thường là có lý do cả.”
“Ví dụ đi.”
“Gì nhỉ, ờ… cá hồi chẳng hạn? Tớ nghe nói phần đông người ta sẽ nghĩ đến cá hồi như một lựa chọn cơ bản khi đề cập tới hải sản, nhưng về phần tớ mà nói, nó có hương vị tuyệt vời hơn gấp bội mấy món cá đắt đỏ, hào nhoáng ở ngoài kia. Giờ cậu dẫn tớ tới tiệm tạp hóa và bảo tớ mua bất cứ món gì mình muốn đi, và tớ đảm bảo là cậu sẽ chẳng chứng kiến tớ chọn lươn đâu. Tớ sẽ đưa cá hồi lên làm lựa chọn hàng đầu kể cả đó là dịp đặc biệt đi nữa.”
“Cá nhân tớ lại thấy lươn ngon hơn cá hồi cơ.”
“Ồ. Vậy là công bằng rồi.” Tôi nói. Bỏ mợ, cái chuyện trời biển gì đây? Tự nhiên lạc sang chủ đề ngớ ngẩn này…
“Nhưng mà cậu biết không? Cậu khá thú vị so với một con người tầm thường đó, Tono-kun. Tớ thích điểm ấy ở cậu,” Anzu nói, trên miệng mở một nụ cười ngoác đến mang tai.
Tôi bất chợt cảm thấy nôn nao. Hình như tôi vẫn chưa xác định được bản chất bên trong của nhỏ. Trên trường, nhỏ là đứa kín tiếng nhất lớp, cố ý cô lập chính mình khỏi mọi người. Song nhỏ cũng có đôi chút gọi là trẻ con, tinh nghịch qua cái cách mà nhỏ âm thầm bám đuôi tôi từ tận trường đến đường hầm vào hôm qua. Hiếm lắm nhỏ mới thể hiện đôi phần nữ tính, nói những lời dễ thương, nếu lơ ngơ thì đã hiểu nhầm thành tán tỉnh rồi. Tôi băn khoăn không biết đâu trong số ba người đấy mới là Anzu thật. Hoặc cả ba đều chả phải.
“Cơ mà này. Tụi mình đang phí hoài thì giờ đấy,” nhỏ hắng giọng. “Tốt nhất nên bắt đầu ngay đi.”
“À-ừm. Xin lỗi.”
Tựa hồ nhỏ đã tìm cách lảng tránh nghi vấn của tôi, nhưng thôi kệ. Vì lúc này chúng tôi còn có một cuộc thí nghiệm cần tiến hành.
Hai đứa nhanh chóng quyết định tôi sẽ là người cầm một đầu sợi dây ni lông để đi vào trong đường hầm. Anzu đợi bên ngoài với cả cuộn dây, và vào thời điểm tôi thấy dây bị kéo mạnh, đó là lúc tôi cần trở ra.
“Này, cậu biết không… Thí nghiệm này làm tớ nhớ đến trò điện thoại ống bơ,” tôi vừa lẩm bẩm vừa dấn bước trên con đường tối tăm.
Hồi đấy, Karen và tôi từng chế một cặp điện thoại từ hai cái lon rỗng và một đoạn dây, rồi dành cả ngày để chơi trò ấy—đi lên tầng và ném một đầu của cặp lon từ cửa sổ tầng hai cho đứa kia đang ở ngoài sân sau để cả hai có thể rủ rỉ với nhau mấy lời tầm phào. Trẻ con thì đứa nào chơi cũng chóng chán, và thế là chẳng động đến nó sau ngày đó nữa—nhưng vẫn còn nhớ như in ký ức này đến tận hôm nay quả thực khá vui.
“Anh thực sự hy vọng sẽ tìm được em ở trong đây, Karen…”
Tôi đưa mắt nhìn về đằng trước. Ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc trên tường dần hiện ra trong tầm mắt. Tôi đang tiến đến gần cái cổng torii, nơi tôi linh cảm chính là vị trí hợp lý nhất đóng vai trò là ranh giới dẫn đến dòng thời gian bị nhiễu động. Tôi thu hết can đảm, thận trọng tiến lên trước và bước qua cánh cổng đầu tiên—
Sợi dây ni lông sau lưng tôi căng mạnh ra. Anzu đã đánh hiệu cho tôi, nên tôi quay người và chạy đến lối ra. Khi tôi ra được bên ngoài, tôi thấy nhỏ đang chống nạnh đứng đó, nom tự hào về bản thân ghê lắm.
“Hửm, chào đằng đó, Tono-kun. Rất hân hạnh được thông báo cho cậu biết rằng cậu đã ở trong kia gần hai mươi phút.”
“Khoan, thật ư? Nhưng tớ quay lại ngay vào lúc nhận được tín hiệu…”
“Ừ, đồng nghĩa với việc cậu đã vượt qua ranh giới rồi. Vậy kể cho tớ nghe—cậu đã đi bao xa?! Có phải chỉ vượt qua cái cổng torii đầu tiên một chút như chúng ta đã nghĩ không?!”
Bị tống vào mặt một tràng câu hỏi, tôi chỉ còn nước gật đầu lia lịa.
“Tuyệt! Thành công rồi!” Trong tiếng reo của Anzu thể hiện chút vui mừng, làm tôi bị mê hoặc trước niềm hân hoan rất đỗi trẻ con bất chợt ấy.
Giờ chúng tôi đã xác định được ranh giới nằm tại đâu, từ đó tính toán chính xác khoảng thời gian bị nhiễu động bên trong không còn là thử thách nữa. Tôi định bụng bắt đầu bước tiếp theo ngay từ bây giờ, nhưng nhận ra đã năm giờ rưỡi nên trời sẽ tối mù khi xong chuyện.
“Tụi mình để mai hẵng tiếp tục nhỉ? Đã khá muộn rồi,” tôi gợi ý, song Anzu lắc đầu.
“Không, tớ muốn hoàn thành nốt ngay hôm nay khi có thể,” nhỏ bảo. “Cậu bận việc gì cần về nhà sớm à?”
Tôi đã nghĩ về nó. Thú thật là tôi phải về nhà để nấu bữa tối trước khi bố tôi tan làm, nhưng dạo gần đây ông ấy rời cơ quan khá trễ, cho nên tôi tính toán vẫn nán lại được thêm một chút.
“À không, tớ ổn mà. Tụi mình làm cho xong việc thôi.”
“Đấy là điều tớ muốn nghe chứ,” Anzu gật đầu đồng tình. Ắt hẳn nhỏ cực kỳ muốn tìm ra cách thức vận động của đường hầm.
“Được rồi,” tôi nói. “Lần này tớ sẽ vào trong và đếm đến ba sau đó quay trở ra ngay tức khắc.”
“Nghe hay đấy. Vậy tớ sẽ chờ ngoài này.”
“Ể, thực ra tớ tự lo liệu phần này được. Tớ hoàn toàn có thể kiểm tra thời gian trước và sau khi đi vào trong. Để mai tớ kể với cậu sau cũng được.”
“Tớ biết. Nhưng chúng ta là một nhóm mà, cậu không nhớ sao? Tụi mình đã tìm ra được ranh giới rồi, nên tớ không muốn để lỡ phát hiện lớn còn lại đâu. Nên tớ sẽ ở ngay đây.”
“...Cậu chắc chứ? Nếu cậu muốn thì được thôi. Không phải tớ không cho phép cậu hay gì đâu. Nhưng lỡ như tớ làm mất nhiều thời gian quá thì cậu cứ về trước đi.”
Nói đoạn, tôi quay gót vào trong đường hầm. Lần này, đúng vào khoảnh khắc tôi đặt chân qua cái cổng đầu tiên, tôi mở đồng hồ đếm giờ trên điện thoại—đếm một, hai, ba—và nhảy về phía bên kia. Trong đường hầm đã hơi tối hơn so với lúc đi vào, nên tôi cũng lờ mờ đoán được thời gian ngoài kia. Nếu mặt trời đã lặn hẳn, vậy tôi đã ở trong này chừng một tiếng đồng hồ. Có khi Anzu đã về nhà từ thuở nào.
“Nhanh quá… cứ tưởng như chỉ trong chớp mắt thôi vậy…” Tôi lầm bầm với bản thân. Dẫu rằng đây đã là lần thứ ba đích thân tôi trải nghiệm hiệu ứng nhiễu động thời gian của đường hầm nhưng vẫn chưa quen được. Thực lòng mà nói thì ai trên đời này lại có thể trở nên máu mặt với một hiệu tượng siêu nhiên kỳ dị chứ? Tâm can thình lình bị một cảm giác bất an dữ dội lấn chiếm lấy, tôi đành tiếp bước và càng đi càng nhanh, chẳng muốn gì sất ngoài việc tránh khỏi cái cổng torii sau lưng ra thật xa. Khi tôi ra được bên ngoài, dự đoán của tôi đã đúng: bức màn đêm tối đang từ từ phủ lấy nơi đường chân trời. Ngạc nhiên thay, một dự đoán khác nữa của tôi lại hoàn toàn trái ngược với hiện thực.
“Quoa! Cậu vẫn còn ở đây ư?” Tôi thở hổn hển, đưa mắt nhìn Anzu đang ngồi bệt dưới đất giữa trời tối, mặt úp vào đầu gối.
“...Tớ nhớ đã nói là sẽ đợi cậu mà nhỉ?” Nhỏ ngẩng mặt lên trả lời tôi. Âm giọng nhỏ chất chứa chút phiền muộn và thanh thản.
Coi bộ cách tôi nhấn mạnh từ “vẫn” quả thực hơi lỗ mãng, nhất là khi biết nhỏ ráng đợi tôi ngoài trời đất tối thui như mực này không rõ bao lâu. Tôi liền nhận ra bản thân đang cố lựa lời cho cẩn thận, và bẽn lẽn xin lỗi nhỏ. Anzu chẳng hề để tâm, thay vào đó, nhỏ mở to mắt tựa hồ vừa được khai sáng.
“Mà này, lảm nhảm đủ rồi!” Nhỏ la lớn. “Mấy giờ rồi?”
“Ấy, chết dở! Nhắc mới nhớ.”
Tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện phải kiểm tra thời gian trên đường ra. Anzu đứng bật dậy và lật đật xem giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay, không kịp phủi đất dính trên mông váy. Tôi cũng tò mò ra mặt nên nhướn người đến để xem thử. Coi bộ đã gần hai tiếng trôi qua từ lúc tôi bước chân vào đường hầm. Tận hai giờ đồng hồ vút bay chỉ trong ba giây ngắn ngủi. Thế có nghĩa là…
“Tớ nghĩ một giây trong đường hầm bằng khoảng bốn mươi phút ở thế giới bên ngoài…” Anzu nói thì thào, kết luận của nhỏ giống với tôi. Rồi nhỏ vội vàng lục trong cặp, lấy ra một cây bút và một cuốn vở, lật đến một trang trống và bắt đầu ghi loẹt xoẹt mấy phép tính toán. Tôi hết sức kinh ngạc trước tốc độ tính nhẩm nhanh như chớp ấy—tôi đã biết nhỏ thông minh nhường nào, dẫu vẫn không thể so sánh với một nhà bác học được. Khi nét bút nhỏ khựng lại, tôi đưa mắt nhìn tờ giấy để nghiệm thu phép tính. Đó là một bảng quy đổi từ thời gian trong đường hầm ra thời gian thực.
1 giây = 40 phút
1 phút = 40 giờ
1 giờ = 100 ngày
1 ngày = 6.5 năm
Nội dung bảng tính là vậy. Anzu ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt nhỏ mở to và sáng ngời sự phấn khích. “Sáu năm và sáu tháng chỉ trong một ngày thôi đấy! Tin được không? Điên thực sự! Tụi mình có thể lấy nơi này làm chỗ ngủ đông và nhảy thẳng tới tương lai!”
Cứ ngỡ nhỏ thoáng cái đã quên ráo hai tiếng đồng hồ đợi chờ trong buồn chán.
“À-ừm, điên rồ thật. Cơ mà…”
Đang khi Anzu xổ một tràng trước phát hiện thế kỷ này, trong lòng ngực tôi lại hình thành một đám mây đen chất chứa đầy hoài nghi và càng lúc lớn dần. Sáu năm và sáu tháng trong một ngày—ba ngày là thành hai thập kỷ. Quả tình tận dụng nó để du hành thời gian là khả thi, chuyện này không còn phải nghi ngờ gì nữa. Tuy vậy, đấy đồng nghĩa với việc phải bỏ mọi thứ trong “quá khứ” lại phía sau. Tất cả bạn học tôi sẽ tốt nghiệp và kiếm việc làm mà không có chúng tôi, họ tiếp tục bước trên con đường đời trong khi chúng tôi vẫn không già thêm chút nào. Trường trung học phổ thông Kozaki có khi sẽ chẳng còn lúc bọn tôi quay trở lại, chưa kể tới ngôi nhà nhỏ của tôi.
Đây là sơ sơ những gì Anzu phải đánh đổi nếu muốn đạt được điều ước nhờ vào đường hầm Urashima, và tôi tự hỏi nhỏ đã thực lòng chuẩn bị tinh thần chưa. Không chừng nhỏ sẽ trắng tay vì bọn tôi chưa chứng minh được đường hầm này sở hữu sức mạnh đó. Và trên hết, tiềm ẩn vô vàn hiểm nguy đang đợi chờ bọn khờ chúng tôi. Biết đâu đi được một đoạn là lối ra biến mất. Vừa rồi là các rủi ro tôi cần phải đương đầu để đổi lấy một phần trăm gặp lại được em gái tôi, nhưng với Anzu, tôi chả rõ nhỏ đang theo đuổi điều gì. Động lực của nhỏ nằm đâu sao tôi biết được.
Tôi đánh mắt sang phía nhỏ. Gương mặt nhỏ vẫn đỏ ửng và đắm say bởi sự hứng khởi trước phát hiện mới của hai đứa. Cho dù hậu quả nằm ngay trong tầm mắt, nhỏ chẳng nhụt chí là bao. Nhỏ đã quyết tâm chinh phục đường hầm Urashima bằng mọi giá, dẫu sẵn biết đâm đầu vào mà không lên kế hoạch kỹ lưỡng chẳng phải ý hay ho.
Nè Hanashiro. Cậu lấy đâu ra chí khí như thế vậy? Cậu mong chờ sẽ đạt được điều gì ở nơi này?
Suýt chút nữa tôi đã thốt ra câu ấy, nhưng kịp ngậm chặt miệng ở giây chót. Tôi không muốn phá hỏng toan tính của Anzu trong lúc cảm xúc nhỏ đang thăng hoa. Vẫn còn nhiều cơ hội cho tôi tìm hiểu động lực và mục đích cuối cùng của nhỏ. Một điều mà tôi dám chắc lúc này là để hôm khác hẵng khởi đầu cuộc thám hiểm này cho đàng hoàng—cái chính nhằm chuẩn bị cho kỹ càng và đợi Anzu dịu hứng rồi suy nghĩ cho thấu đáo thêm lần nữa. Nhưng tối nay tổ chức một buổi ăn mừng nho nhỏ vì thành quả đạt được sẽ chẳng làm hại ai.
Đã hai ngày kể từ lúc chúng tôi vén màn được tỷ lệ thời gian chênh lệch của đường hầm Urashima. Tôi đang ngồi đối diện Shohei vừa ăn trưa vừa tán dóc thì bất chợt hình bóng Anzu xuất hiện ở khóe mắt tôi. Nhỏ tỏa ra bầu không khí băng giá, khó gần, trong khi đang xực miếng bánh sandwich một mình—vậy thôi cũng đủ để khiến tôi lầm tưởng rằng cô gái hồn nhiên mình mới gặp vài ngày trước đây chỉ đơn thuần là do tôi tự huyễn mà ra. Vết thương to tướng trên mặt nhỏ đã mờ đi, và cả miếng gạc cũng không còn nữa.
“Mày lại đang tia nhỏ ma mới kìa,” Shohei càu nhàu.
“Hửm?” Dứt môi khỏi cái ống hút đang cắm trong lon cà phê sữa, tôi kêu lên. “Mày bị làm sao đấy? Có cảm tình rồi à? Bộ muốn chinh phục nàng lắm rồi chăng?”
“Thôi, im hộ chứ kẻo tao đá đít bây giờ.”
“Hê. Bình tĩnh nào bạn. Đùa thôi mà.”
“Tao nói thật này—nếu mày tò mò với nhỏ đó thì lại bắt chuyện đi chứ. Giương mắt nhìn từ xa sao mà kết bạn được.”
“Ừa ừa, biết rồi.”
Tôi không hé răng nửa lời cho bất cứ ai về mối quan hệ bạn chung chí hướng với Anzu—phần nhiều bởi lẽ nó chỉ gây thêm sự chú ý vô ích đến hai đứa bọn tôi. Nên nhỏ tránh tiếp xúc với tôi trên trường coi bộ là vì lý do tương tự.
“Không phải là tao muốn kết bạn đâu, cơ mà,” tôi nói tiếp. “Cái chính là tao thấy tính cách của nhỏ khá thú vị. Khó mà biết được nhỏ đang tính làm gì.”
“Hừm… Công nhận nhỏ là một kiểu người bí ẩn. Ê nè, tao nghe có đứa nói đã nhìn thấy nhỏ trèo qua hàng rào chỗ đường ray tàu đấy. Thử hỏi trên đời này có ai làm mấy trò đó chứ?”
“...Ừ, có lý.”
Vậy là nhỏ bị phát hiện rồi nhỉ…? Tưởng nhỏ cẩn trọng lắm chứ.
“À, nhắc mới nhớ.” Shohei thốt lên. “Tao cũng hóng được chút tin đồn về thằng bạn trai du côn của Kawasaki. Hình như hắn nghỉ học luôn rồi.”
“Khoan, gì cơ? Tin chuẩn không?”
“Ừ. Nghe đâu là hắn phải kế thừa ngư nghiệp của gia đình. Nhưng tao nghĩ chắc do bị gái đánh rồi nhục quá không dám ló mặt đến trường.”
“Hể. Tốt cho hắn ta đấy. Mong sau này sẽ biết điều hơn tí.”
“Chí phải,” Shohei nói, đoạn thộn vào mồm một cục cơm thật to.
Nhân tiện, Koharu vẫn chưa đi học lại kể từ sau vụ kia. Không biết liệu nhỏ cũng bỏ học luôn rồi chăng.
Rốt cuộc giờ học cũng đã tan. Lúc tôi vừa đóng cuốn tập và nhét nó vào trong cặp, tiếng loa thông báo bỗng cất lên.
“Em Tono Kaoru lớp 2-A, đề nghị em có mặt ở phòng giáo viên. Xin nhắc lại: Em Tono Kaoru …”
Là giọng cô H.
“Ù ôi bạn ơi. Mới phạm tội gì hay sao vậy?” Shohei hỏi trêu tôi.
“Có giời tao mới biết.” Tôi nhún vai. Nhưng sự thật là tôi chẳng biết gì sất.
Tôi cuốn gói đồ đạc xong và rời lớp học, lúc đi qua sảnh còn chạm mắt với Anzu. Nhỏ khẽ gật đầu rồi quay người bước xuống cầu thang… nhưng băn khoăn không rõ ý nhỏ là “Tớ đợi cậu ở bên ngoài”, hay “Hôm nay tạm hoãn vậy”. Giá mà nhỏ chịu mở miệng, cơ mà tôi chả buồn đuổi theo để hỏi cho ra nhẽ nữa, nên đành rẽ trái ở góc tường và đi thẳng đến phòng giáo viên. Khi đi tới hết hành lang, tôi rón rén kéo mở cánh cửa và cất giọng chào, băng qua mấy khoảng vách ngăn để đến bàn làm việc của cô H.
“Ừm, thưa cô Hamamoto. Cô gọi em có việc gì ạ?” Tôi hỏi, và cô quay đầu lại nhìn tôi. Rồi cô tạm để xấp bài đang chấm sang một bên rồi xoay cả chiếc ghế lại, miệng nở một nụ cười tươi thân thiện.
“Ồ, Tono-kun, em đến rồi. Cô xin lỗi vì đột ngột gọi em.”
“Không sao đâu ạ. Cô cần em có chuyện gì sao?”
“À thì, thực ra là về Kawasaki-chan.”
“Ưm? Bạn ấy bị gì thế ạ?”
“Hẳn em cũng để ý rằng gần đây bạn ấy không đến trường. Mặc dù có gọi điện thông báo rằng mình cảm thấy không khỏe nhưng cô lại hơi lo cho bạn ấy. Nếu Kawasaki vẫn không đi học thì cô phải liên lạc cho phụ huynh.”
“Vâng…” Tôi đáp. Nhưng liên quan gì đến em mới được?
“Nên cô muốn em giúp một việc. Em có thể đến nhà Kawasaki và chuyển cho bạn ấy bài tập hè môn tiếng Anh được không?”
“Hả? Em đấy ạ?”
“Ừm. Cô có nhờ một số bạn thân với Kawasaki nhưng ai cũng bảo bận hết.”
Tôi cá chắc là cô đang đề cập đến mấy đứa con gái trong hội chị em cũ của Koharu. Bao gồm nhỏ Haneda và đứa còn lại, Sado. Coi bộ bọn này lý do lý trấu để giấu lười và tư thù thôi. Thành ra cô phải nhờ đến tôi.
“Hồi cấp hai tụi em học chung phải không?” Cô H hỏi tôi. “Nên ắt hẳn em biết bạn ấy sống ở đâu nhỉ.”
“Vâng, em có biết…”
“Vậy cô giao phó việc này cho em được không?”
Cô giáo đẩy tôi vào thế khó. Anzu và tôi dự định sẽ gặp nhau và tiếp tục khám phá đường hầm Urashima. Cho dù rảnh rỗi đi chăng nữa, tôi vẫn chả thiết tha chạy vặt đi giúp đứa đã từng bắt mình chạy vặt suốt.
“Thưa cô, chiều nay em không rảnh lắm…”
“Ồ, em bận công chuyện gì sao?”
“Em đang tính đi chơi với một đứa bạn.”
“Thật à? Và tụi em định đi chơi ở đâu?” Bị cô H gặng hỏi, tôi còn mỗi nước đứng đó liên thiên, lòng thầm băn khoăn cô ấy có cần thiết phải biết không. Rồi cô mỉm cười và hỏi câu chốt hạ: “Chắc không phải em đang tái hiện lại phim Stand By Me đâu nhỉ?”
“...Em không hiểu lắm ạ.”
“Phía trường nhận được thông báo rằng ngày hôm kia có người nhìn thấy ‘cậu nhóc Tono nào đó’ phớt lờ luật cấm mà đi bộ dọc theo tuyến đường ray. Em không dính dáng gì đến chuyện đó phỏng?”
Ôi bỏ bu rồi. Có người phát hiện ra ư? Và tôi cũng vừa mới phê bình Hanashiro vì chuyện tương tự nữa…
“Ờ, dạ, về chuyện đó… Thực ra là, em bị lỡ tàu nhưng không đợi được chuyến khác nên quyết định đi tắt về nhà, và, ờm…”
“Vậy ‘cậu nhóc Tono’ đó đúng là em,” cô thở dài, nom thất vọng. “Ôi trời, Tono-kun. Em biết đấy, các thầy cô thường sẽ gọi điện báo cho phụ huynh hoặc người giám hộ nếu nhận được thông báo về những sự việc như thế này đây…”
Bỏ mẹ. Nếu giáo viên mà gọi cho bố tôi là xem như tôi xong đời. Thấy không còn đường thoái lui, tôi phát hoảng và bắt đầu khom lưng uốn gối. “Em, em thực sự xin lỗi cô! Em hứa sẽ không tái phạm ạ! Xin cô đừng báo cho bố em biết…”
“Cô chưa nói xong mà.”
Tôi cắn lưỡi và nghe điều mà cô H đang muốn nói.
Có vẻ người báo cáo cho trường tôi biết về việc này đã dặn trường nhắc nhở tôi thôi, vì họ biết gia đình tôi đang “trải qua thời kỳ khó khăn” trong mấy năm trở lại đây, và cô H tôn trọng nguyện vọng của họ. Liệu tôi nên biết ơn trước thiện chí của người lạ kia không. Ở nơi miền quê gò bó này, tin tức truyền tai nhau nhanh chóng luôn làm tôi cảm thấy không được thoải mái, nhất là khi ai cũng đã tường tận mọi bí mật kinh tởm của gia đình tôi.
“Lần sau đừng đi trên đường ray nữa nhé? Khéo bị tàu cán và mất mạng đấy—dù cho không bị tàu cán đi nữa thì cũng bị phạt nặng vì khiến đoàn tàu phải dừng lại thôi.”
“Vâng ạ… Em sẽ không làm thế nữa.”
“Được rồi. Lần này cô sẽ cho qua chuyện…” Cô H cất giọng, trước khi dừng một quãng não nề. “...Ngoài ra, dạo gần đây em vắng mặt và đến lớp muộn tương đối nhiều, cho nên bên trường chắc chắn phải liên lạc với phụ huynh em rồi. Đó là trong trường hợp em không muốn làm gì để chứng minh với cô rằng em đang cải thiện tình trạng này.”
“Em chứng minh bằng cách nào ạ?”
“Cái này cô không biết… Có lẽ đến nhà và kiểm tra tình hình của một bạn cùng lớp đã không đi học được một thời gian chăng? Hoặc chuyển bài tập bài tập về nhà đến tay bạn ấy?”
Một câu nói hàm ý đe dọa. Làm việc cô ấy nhờ nếu không sẽ bị gọi cho bố.
“...Được ạ. Em sẽ chuyển bài tập về nhà tới tận tay Kawasaki.”
“Tốt quá! Của em đây!” Đoạn, cô đưa cho tôi một cuốn tập tiếng Anh bấm gáy. Tôi bỏ nó vào trong một cái túi nhựa và nhét vào trong cặp. Tôi bước ra khỏi phòng giáo viên, đồng thời tự nhắc bản thân cần tìm cách khác để tiếp tục khám phá đường hầm, dẫu phải đi vòng xa như thế nào đi nữa. Đi theo lối cũ quả thực quá nguy hiểm.
Còn bây giờ, tôi cần báo cho Anzu một câu rằng mình đã được giao trọng trách đưa cho bạn cùng lớp bài tập về nhà, và về cả việc cả hai đã bị phát hiện xớ rớ trên đường ray. Nhỏ đã biết tôi bị gọi lên phòng giáo viên rồi, nhưng mà giờ tìm nhỏ ở đâu mới được. Rồi tôi ngờ ngợ, hay là nhỏ đang đợi tôi ở lối ra chính, hóa ra lại không phải. Tôi thầm nghĩ coi bộ nhỏ về nhà rồi hoặc một mình đi đến chỗ đường hầm Urashima, nhưng…
Ựa. Những lúc thế này đây lại làm tôi ước giá mà có thông tin liên lạc của nhau. Đi loanh quanh khắp trường sẽ chẳng có ích gì, nên tôi thay giày và ra về, trên đường đi còn dò quanh sân trường một chút. Ngay khi tôi vừa bước chân qua khỏi cổng chính, sau lưng tôi vang lên một giọng nói.
“Ê Tono-kun.”
“Oái! Úi trời, giật hết cả mình…”
Hiển nhiên, người đó không phải ai khác ngoài Anzu. Nhỏ đang khoanh tay, dựa lưng vào tường mà đứng đợi tôi.
“Cậu lề mề quá đấy,” nhỏ nhấc người khỏi bờ tường rồi gắt gỏng với tôi.
“Xin lỗi, tớ đang đi tìm cậu mà. Đáng lẽ tớ đã gọi luôn cho cậu rồi, nhưng mà…”
“Ờ nhỉ. Tớ chưa đưa cho cậu số điện thoại phải không?”
“Chưa hề. Cơ mà đúng là chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc với nhau. Thế cũng thuận tiện hơn nữa.”
“Ừm, vậy đi!” Anzu bất ngờ reo lên đầy hồ hởi, nhỏ thò tay vào trong cặp và lấy chiếc điện thoại di động ra. Hai đứa nhanh chóng nhập số điện thoại vào danh bạ.
“Cảm giác khác lạ làm sao!” Nhỏ bảo. “Tớ chưa từng trao đổi số điện thoại với người khác bao giờ.”
“Cậu không đùa đấy à?”
“Cậu thì sao hả, Tono-kun?!”
“Ờ, tớ cũng chả khác gì. Cậu là người thứ hai có mặt trong danh bạ của tớ.”
(Người đầu tiên không ai khác ngoài thằng Shohei.)
“... Thứ hai cơ à. Ừm, hứ, mà cậu rõ chẳng phải người nổi bật gì,” nhỏ lầm bầm. Biểu cảm nhỏ thoáng chốc chuyển từ rạng rỡ sang vô cảm—thay đổi cảm xúc nhanh đến đáng sợ. Nhỏ thoát danh bạ và nhét chiếc điện thoại lại vào trong túi. “Tớ nghe cậu bị gọi đến phòng giáo viên. Bộ có chuyện gì à?”
“Ừa. Coi bộ có người nhìn thấy tớ lảng vảng trên đường ray hồi hôm trước làm tớ bị khiển trách đây. Không to tát cho lắm.”
“Hở. Ra vậy.”
“Tiện thể nói luôn, tớ nghe đâu cũng có người thấy cậu hành tung tương tự, cho nên từ bây giờ không thể bén mảng gần đường ray được nữa. Thực ra vấn đề này không quá nghiêm trọng. Nên tớ được cô tha cho rồi.”
“Được tha cái rụp luôn á?”
“Ờ, ừm… Nên…” Tôi đưa ngón tay lên gãi má. “Với một điều kiện là phải chạy vặt cho cô H. Đến nhà Kawasaki và chuyển bài tập cho nhỏ.”
“Kawasaki…” Anzu nhắc lại, sắc mặt nhỏ dần u tối như thể đang muốn nói “Tại sao cậu lại dám thốt ra cái tên đó trước mặt tôi hả?”. Sau những gì mà Koharu đã làm với nhỏ, tôi rõ ràng không thể trách Anzu nếu nhỏ suy nghĩ theo hướng đó.
“Thành ra hôm nay chúng ta phải tạm hoãn cuộc thám hiểm này lại. Tớ xin lỗi.”
“... Được thôi.”
“À mà tớ phải đi ngay đây. Hẹn cậu mai gặp,” tôi nói, đoạn đi về phía trạm xe buýt gần đấy. Đột nhiên, dây đeo cặp của tôi bị níu lại. Tôi quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt Anzu đang nhìn chằm chằm vào mình.
“C-cậu có chuyện gì không?” Tôi cất tiếng hỏi.
“Cho tớ đi theo nữa.”
“Hả?”
Hà cớ chi mà nhỏ lại tự dưng thay lòng đổi dạ thế nhỉ? Tôi cứ ngỡ Anzu ghét Koharu đến tận xương tủy… Không lẽ nhỏ đi theo để giải quyết thù hận cho ra nhẽ?
“Ờ, cậu có chắc không? Bởi tớ đang muốn nói là tụi mình sẽ đến thẳng nhà Kawasaki đó.”
“Ừ, tớ nghe khi nãy rồi.”
“Bộ cậu không nghĩ bầu không khí sẽ rất gượng gạo hoặc biết đâu hai người sẽ lao vào cắn xé nhau sao?”
“Tớ biết mà. Nếu xảy ra thật thì tớ không bất ngờ là bao.”
Vậy vì sao nhỏ lại muốn tới đó? Tôi thực lòng muốn biết được lý do.
Trước khi tôi kịp thu hết can đảm để hỏi, Anzu đã nôn nóng gắt lên. “Vì cậu hoãn vụ thám hiểm nên chiều nay tớ chẳng có gì để làm cả. Nên tớ nghĩ đi theo cậu chắc giết được chút thời gian, nếu cậu đồng ý cho tớ đi theo.”
“Được thôi, … nhưng bọn mình chỉ có việc đưa hộ bài tập rồi về chứ không đánh đấm gì đâu.”
“Thôi nào. Tớ không phải loại người như vậy đâu mà.”
“Hay cậu định đá lộn?”
“Thề không làm gì luôn.”
Nhất trí xong xuôi, hai đứa bọn tôi rời trường và bắt một chuyến xe buýt. Hành trình băng qua sáu trạm dừng và cuốc bộ chừng một mẫu ruộng để đến được nơi Koharu đang sinh sống. Vì trường học đã vãn từ lâu nên lúc này trên xe buýt chỉ lèo tèo vài ba học sinh chung trường tôi, và tất nhiên không có học sinh năm hai nào khác ngoài bọn tôi. Chúng tôi ngồi ở cuối xe, và tôi uể oải đưa mắt ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn quang cảnh lướt qua.
Khi xe buýt đi ra khỏi bóng râm của ngọn đồi cách đây không xa, tôi có thể nhìn thấy gương mặt Anzu phản chiếu lên ô kính cửa sổ. Nhỏ ngồi kế bên tôi, chú tâm vào cuốn sách trên tay. Vì tò mò không biết nhỏ đang đọc sách gì nên tôi thử đoán tên sách in trên bìa qua chữ phản chiếu, nhưng rốt cuộc chỉ có thể nhìn ra được hình vẽ một chú mèo đang ngồi xổm. Tôi lờ mờ đoán chắc nó thuộc dạng sách truyện về chủ đề kiểu “cuộc sống thường ngày qua góc nhìn của động vật”. Nhỏ đã đọc cuốn sách này được một thời gian rồi, và nó cũng là cuốn mà nhỏ đã dán mắt vào trước khi đấm Koharu gãy mũi.
“Cậu ghét Kawasaki lắm à?” Tôi nổi hứng hỏi, rời mắt khỏi khung cảnh ngoài kia.
“Ừ. Ghét cay ghét đắng là đằng khác,” Anzu trả lời không tí ngập ngừng, mặt không thèm ngẩng lên.
“Vậy tại sao cậu lại muốn đến nhà cậu ta?”
“Vì tớ muốn đi cùng cậu đến bất cứ đâu.”
Nhỏ nói tựa hồ ấy là điều hiển nhiên nhất trần đời, khiến mặt tôi ửng đỏ. Từ từ đã nào, Kaoru. Đừng có hiểu lầm. Hai đứa chỉ đang hợp tác thôi. Tôi hắng giọng và tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
“Tốt hơn hết cậu đừng thản nhiên nói ra mấy câu như vậy,” tôi nhắc nhở nhỏ.
“Vì sao chứ?”
“Bởi không chỉ tớ mà người khác cũng có thể hiểu lầm và còn gây mất lòng nữa. Tớ đoán vậy.”
“Còn tớ thì chẳng nói câu đó với ai khác ngoài cậu.”
“... Cậu đang hơi bị tín nhiệm tớ rồi đấy. Tớ chỉ là một thằng học sinh cấp ba tầm thường, tẻ nhạt thôi.”
Đến lúc này Anzu mới rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn thẳng vào tôi. “Sai rồi, Tono-kun. Cậu không hề tẻ nhạt hay tầm thường. Cậu khác biệt với mọi người.”
“...Cậu đang khen đấy ư?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Ừa, sao cũng được,” tôi nhún vai và quay lại chống khuỷu tay lên gờ cửa sổ mà ngắm trời biển. Không lâu sau, bác tài xế xe buýt thông báo qua loa rằng chúng tôi đã chuẩn bị đến trạm dừng gần chỗ Koharu ở, nên tôi bấm chuông báo để xuống xe.
Khi chuyến xe dừng lại ở trạm, tôi đưa cho bác tài ba trăm yên và bước chân xuống lề đường. Gần như ngay tức khắc, xộc vào mũi tôi là mùi hăng hắc của đất ẩm. Tôi ngước nhìn lên đám mây xám xịt trên tít cao đang dần trôi đến từ trời tây.
“Coi bộ sắp sửa đổ mưa mất rồi.”
“Cậu nghĩ vậy à?” Anzu hỏi. “Nhưng trời trông quang đãng chán mà.”
“Tớ đảm bảo sẽ mưa. Tụi mình khẩn trương lên nào, xong nốt việc để còn về nữa.”
Chúng tôi nhanh chóng đi về phía nhà Koharu. Nằm ven con đường có một tòa chung cư khiêm tốn với một tiệm okonomiyaki ngay tầng trệt. Gia đình Koharu sống ở tầng phía trên của tòa chung cư này. Chúng tôi đi thang bộ lên và thoáng chốc đã đến trước một căn hộ có bảng tên đề KAWASAKI bên dưới mái vòm của lối đi bên ngoài. Tôi nhấn chuông cửa và tiếng đính đong vang lên từ bên trong tòa nhà, theo sau đó là tiếng bước chân hối hả giậm lên mặt sàn gỗ.
Người ở trong cất tiếng hỏi “Aiii đó?” và mở toang cánh cửa.
Là Koharu. Nhỏ đang trong trạng thái “ở nhà”, xét theo bộ áo phông và quần thể thao rộng thùng thình mà nhỏ mặc—kèm theo đó là cặp kính với cái gọng dày dục trên mắt. Tôi quen nhỏ từ hồi mới học cấp hai, nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi thấy nhỏ đeo kính. Tôi chợt luận ra rằng trước giờ nhỏ toàn đeo kính áp tròng lúc ở trường. Nhỏ dường như hơi chán chường khi nhìn thấy bọn tôi, nhưng liền quay trở về bộ dạng đằng đằng sát khí giống thường ngày.
“... Các người muốn gì?” Koharu chất vấn.
“Cô H cần người chuyển cho cậu bài tập hè.”
“Thế là mấy người xung phong làm công ích à?”
“Không hẳn là vậy. Nhưng dù gì tụi này cũng đã đến đây rồi.”
“... Tuyệt thật.”
Trong đôi mắt Koharu thoáng lộ chút buồn bã. Chắc nhỏ đã lờ mờ đoán được do hội chị em của mình trốn tránh nghĩa vụ khiến chúng tôi phải làm thay, thành ra nhỏ thất vọng vì bị những người mà nhỏ đã từng xem là bạn bè bỏ rơi. Hoặc chỉ đơn thuần do tôi suy diễn mà thôi.
Quay trở lại vấn đề chính. Tôi đưa cuốn tập ra và nhỏ liền chộp lấy mà không nói lời nào. Nhưng khi lời chào tạm biệt đã lấp ló đầu môi và sắp chấm dứt cuộc gặp gỡ miễn cưỡng này, sau lưng tôi phát ra một âm thanh kỳ quái tương tự tiếng nhiễu của TV. Tôi quay đầu lại, và đúng như tôi đã dự đoán, trời đã bắt đầu đổ mưa.
Tuyệt. Một cơn mưa bất chợt trút xuống như thác. Tôi đang ngây người không biết nên làm gì trong tình huống này thì giọng một người phụ nữ bỗng vang lên từ trong nhà.
“Koharu, trời đang mưa tầm tã ngoài kia kìa! Sao con không mời bạn vào trong nhà đi?”
“Hả?! Không được đâu!” Koharu la lớn đáp lại, nhỏ xoay người với tốc độ ánh sáng. “Họ có phải là bạn con đâu!”
Người phụ nữ bước chạy ồn ã ra trước lối vào. Cô ấy có mái tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc tạp dề đơn sơ. Xem ra cô là mẹ của Koharu.
“Koharu! Bạn bè lặn lội tới nhà mà con thô lỗ thế à? Ai dạy con cái thói hành xử đó đấy?”
“Nhưng mà bu à…”
“Cô xin lỗi hai cháu nhé.” Mẹ Koharu mỉm cười, thúc nhỏ vào trong. “Con bé nhà cô đôi lúc hơi cộc cằn. Mong mấy đứa đừng để bụng. Vào nhà đi nào!”
Anzu và tôi nhìn nhau, đành thây kệ mà bước vào. Koharu dù không vừa lòng nhưng cuối cùng vẫn không dám cự cãi, nhỏ dẫn chúng tôi đến phòng mình. Hai chúng tôi vào trong, được nhỏ hất cằm ngụ ý mời ngồi, nên thuận theo và khoanh chân ngồi xuống tấm thảm.
Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái ngoài em mình ra. Một hương thơm thoang thoảng mà tôi chưa từng ngửi thấy ở bất kỳ căn phòng nào của tụi con trai. Tôi không ngờ Koharu ngông cuồng lại sở hữu một quả phòng ốc trông mộc mạc không ngờ: chỉ có một chiếc bàn học, một cái tủ com-mốt màu kem và một tủ đựng quần áo. Nếu không tồn tại cái kệ sách chất đầy tạp chí thời trang, có khi tôi đã chẳng thể nhận ra đây là phòng của nữ sinh cao trung.
“Ê, đừng có ngó ngó nghiêng nghiêng nữa,” Koharu cáu kỉnh.
“X-xin lỗi,” tôi nói, ngay lập tức cắm mắt xuống sàn nhà.
“Chừng nào tạnh mưa, hai người phải về ngay. Nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu cái rập, và cuộc hội thoại kết thúc tắp lự. Anzu lặng thinh ngồi đó, hệt một pho tượng sứ, còn Koharu ngồi trên ghế mà khua tay nghịch điện thoại không ngừng nghỉ. Âm thanh duy nhất chen vào sự im lặng của bọn tôi chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp lên tấm kính cửa sổ. Bầu không khí căng thẳng đến mức ngột ngạt. Kết cuộc, tôi không chịu được nữa mà gợi chuyện với Koharu.
“Vậy, cậu đeo kính mỗi khi ở nhà hả?”
“Ừ, ý kiến gì không? Bộ tôi nhìn ngu lắm à?”
“Không không, làm gì có.”
“Thế thì tốt. Giờ nín đi.”
“Vâng.”
Thất bại rồi. Tôi thù khả năng giao tiếp kém cỏi của mình. Coi bộ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi im và đợi cho trời tạnh mưa, nên tôi gục đầu ủ rũ—nhưng Koharu bỗng phá vỡ sự im lặng mà hỏi thẳng mặt Anzu.
“Mà mày đến đây làm đếch gì? Nếu là Tono thì tao còn hiểu được, nhưng cớ sao mày lại đi theo?”
“Cậu ấy ở đâu thì tôi ở đó thôi,” Anzu thản nhiên đáp.
“Hả? Bộ hai người là tình nhân à?”
“Thôi nào. Tono-kun và tôi là một cặp trời sinh. Đừng có hạ thấp mối quan hệ của bọn này xuống bằng thứ tình cảm nông cạn, thiển cận của cậu.”
“Sến súa chưa kìa? Đây chẳng hiểu mày nói gì đâu và cũng chẳng muốn… Cơ mà, ‘của tao’ là ý gì?”
“Chẳng phải cậu đang hẹn hò với cái giống ôn khóa trên mới giao lưu võ thuật với tôi cách đây không lâu sao?”
Đến đoạn này Koharu mới hết lẻo mép.
“... Tụi đây chả yêu đương gì với nhau sất,” nhỏ trả lời với giọng lí nhí.
“Hóa ra không phải ư?” Tôi chen vào, tỏ vẻ hơi bất ngờ. Đúng là trước đây Shohei đã từng bảo rằng tin đồn không hề có căn cứ, nhưng tôi lại cảm thấy nó khá thuyết phục.
“Tên đó cao hứng diễn trò vậy thôi. Người khác nhìn vào rồi cho rằng tụi này yêu nhau nhưng đây thực chất chẳng có tí tình cảm nào với hắn.”
“Bất ngờ thật… Cơ mà lúc tin đồn lan truyền khắp trường, tại sao cậu không hề phủ nhận nó?”
“Mắc mớ gì phải bận tâm chứ? Mình có nói thì người ta vẫn tự vẽ chuyện thôi,” Koharu nói với giọng bồn chồn tựa hồ nhỏ nhận ra mình vừa nói gì không hay. Tôi thấy nhỏ đang tính lảng tránh song Anzu đã tiếp lời tôi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy cậu không hề thích hắn ta, song vẫn không muốn gạt bỏ hoàn toàn cái mác rằng hai người đang hẹn hò. Nói cách khác, cậu muốn lợi dụng tai tiếng của hắn ta để khiến người khác phải khiếp sợ, tôi nói có đúng không? Y hệt đứa con gái của một ông trùm tội phạm sử dụng danh tiếng của bố mình để xua đuổi những tên tay mơ nào dám động chạm.”
Tôi tự nhủ sự so sánh tương đồng này của Anzu thật hợp lý, nhưng phải chăng bọn tôi đã suy diễn hơi xa.
“Sao c… Không, đâu có!” Koharu hét ầm lên để phủ nhận, mặt nhỏ thoáng đã đỏ bừng.
Anzu không kết thúc tại đó. “Bộ không phải à? Nếu cậu không tính lợi dụng tai tiếng của hắn thì làm gì có chuyện cậu lại dọa tôi rằng sẽ đi mách ‘đám bạn trai’ kia đâu, còn hù sẽ chặn tôi trên đường về nữa chứ. Ừ, có thể người mà khi ấy cậu đã để cập không phải hắn, nhưng chính cậu đã dùng mánh dọa dẫm đó để đỡ làm bẩn tay, cho nên lập trường của tôi vẫn đúng.”
Koharu bặm môi và bắt đầu run rẩy.
Trời đất. Nhỏ sắp khóc mất.
Rồi Anzu tung ra cú chốt: “Hỏi thật lòng này. Cái tôi của cậu mong manh tới cỡ nào chứ? Ngày nào cũng ra vẻ thiếu nữ ngoan cường, song chỉ để che giấu sự thực rằng cậu chẳng có lấy một mống bạn?”
Và như tôi đã đoán, những giọt nước mắt xấu xí đua nhau lăn dài ròng rã xuống gò má Koharu.
“T-tại sao mày lại cay độc thế chứ…” nhỏ thút thít, sụt sịt dăm ba hồi rồi òa khóc nức nở.
Tôi bối rối song vẫn biết mình cần làm điều gì đó. “Nào, Hanashiro! Cậu hơi quá rồi. Xin lỗi cậu ấy đi.”
“Rồi rồi…”
“Đừng có làm kiểu đó. Xin lỗi cậu ấy chân thành đi.”
Anzu giương mắt láo liên nhưng vẫn quay sang đối diện Koharu. “Xin lỗi, tôi không định khiến cậu phải khóc… mặc dù tôi biết rõ nói thế là trúng tim đen của cậu.”
“Xin lỗi chân thành đi…” tôi quở nhỏ.
Tuy nhiên, Anzu không hề tỏ ra hối lỗi, và Koharu vẫn khóc mãi không ngừng. Trong lúc tôi đang ngồi trơ mắt ra, cánh cửa tủ đồ bất thình lình bật mở và lòi đâu ra hai đứa nhóc trông chỉ mới học tiểu học. Hình như tụi nó là em trai của Koharu.
“Này! Đừng có chọc chị tôi nữa!” Một trong hai đứa vừa la lên vừa chạy thẳng đến chỗ Anzu mà khua tay múa chân vào người nhỏ. Trong một khoảnh khắc bối rối ra mặt hiếm hoi, nhỏ đưa tay lên che mặt khỏi bọn nhóc và khuyên can tụi nó. Còn Koharu bên này tiếp tục khóc muốn lòi cả nhãn cầu. Đây đích thị là một địa ngục chốn trần gian, và tôi không biết bây giờ mình nên làm gì.
Ngay thời điểm ấy, cánh cửa phòng mở ra, và mẹ Koharu bước vào với khay trà đá trên tay.
“À đây rồi! Tụi quỷ sứ này!” Cô ấy nói, đoạn lôi hai đứa nhỏ ra xa và tặng cho mỗi đứa một cái cú đầu. Lúc này cả ba chị em nhà Kawasaki đều khóc rống cả lên, và chẳng còn gì níu kéo được tôi ở lại đây nữa.
“Cô xin lỗi vì mớ lộn xộn này nhé,” mẹ Koharu bảo với chúng tôi sau khi gọi hai đứa ra ngoài hành lang để nói chuyện đôi chút. Cô ấy chống nạnh mà cười trừ. “Dù sao con gái cô đã gây chuyện nhưng nếu mấy đứa làm lành được thì tốt quá. Quậy phá vậy thôi chứ con bé cũng tốt bụng lắm.”
Tôi chỉ biết gật đầu hổ thẹn. Kể cả Anzu chả chút ăn năn cũng ủ rũ như một chú cún bị chủ mắng.
“Hai đứa không biết lúc nghe tiếng chuông cửa là con bé lật đật phóng ra khỏi phòng nhanh như thế nào đâu. Cô không rõ bạn bè trên trường của con nhỏ ra làm sao, song cô nghĩ chắc Koharu cô đơn lắm. Cô không ép mấy đứa cứ gạt chuyện cũ sang một bên và kết bạn với nhau, nhưng cố gắng hòa thuận nhé, hứa với cô được không?”
“Vâng ạ,” tôi đáp, rồi đánh mắt sang Anzu, nhỏ cũng lặng lẽ gật đầu.
“Được rồi. Ngoài trời còn mưa tầm tã lắm, nên hai đứa cứ tự nhiên và ở đây bao lâu tùy thích.” Kết câu, mẹ Koharu liền lùi sang phòng khác.
“Tùy thích,” cô ấy đã bảo vậy… Sau chuyện đã xảy ra mà bỏ về ngay lúc này thật không phải phép. Nên chúng tôi quay lại phòng Koharu và thấy cả ba chị em đang chơi bài trên giường. Ngay khi Koharu thấy chúng tôi bước vào, nhỏ dọn hết đống lá bài và đưa cho tụi em.
“Được rồi, mấy đứa về phòng đi,” nhỏ bảo, và tụi nhóc liền tuân lệnh.
“Nếu chị bị bọn họ chọc nữa thì cứ mách tụi em!”, một đứa lên tiếng.
“Ừm! Bọn em sẽ bắt họ phải trả giá!”, đứa còn lại nói.
Bọn nó còn lè lưỡi với chúng tôi lúc đi ra khỏi phòng, mang cả điệu bộ chị chị em em dễ thương đó theo. Bấy giờ trong phòng chỉ còn Koharu và bọn tôi đứng im tại chỗ đến khi nhỏ bảo bọn tôi ngồi xuống.
“Thế b(u)… mẹ tôi đã nói gì cậu?”
“Không có gì nhiều đâu,” tôi nói, thầm thích thú khi biết Koharu thường gọi mẹ mình là “bu”. “Mẹ cậu chỉ bảo tụi tôi hãy bình tĩnh thôi.”
“Mẹ có bảo các cậu phải làm bạn với tôi không?”
Tôi còn mỗi nước cười ngượng. Koharu vớ lấy cái gối lười bên cạnh và vùi mặt vào trong đó. “Ư, xấu hổ quá đi mất… Muốn chết quá.”
Tôi thừa biết nhỏ không thực sự muốn lên bàn thờ, nhưng thấy hơi rén. Tôi không có kinh nghiệm giao thiệp với con gái để hạn chế trường hợp mình lỡ lời.
“Cậu có tâm lý yếu thật đấy,” Anzu cắt ngang bọn tôi.
Coi bộ sắp toang nữa rồi. Không phải tôi đang có ý tưởng gì hay ho hơn, nhưng tôi biết chắc lời Anzu sẽ không thể gỡ nút thắt cho tình hình này. Nên tôi lại cố đứng ra hòa giải. “Này Hanashiro. Cậu đang làm mọi chuyện khó xử thêm đấy… Ít nhất cũng cần tỏ ra mình đang muốn giúp người ta chứ.”
“Giả vờ để làm cái chi? Tớ không định rút lại lời nói đâu.”
“Biết rồi, nhưng mà…”
“Cậu mềm mỏng quá đó, Tono-kun.”
“Không, do cậu nhẫn tâm quá đáng thôi.”
Đang lúc bọn tôi đang tranh cãi, Anzu bất ngờ nhấc mặt khỏi gối.
“Này… Làm sao cậu có thể tỏ ra bất cần đời suốt như vậy được?” Nhỏ hỏi Anzu với giọng lí nhí, tựa một cô học trò đang tìm kiếm lời khuyên từ người thầy. Biết vậy, tôi quay sang Anzu và nghiêm nghị lườm nhỏ, thầm ép nhỏ trả lời thành tâm vào.
Anzu hiểu ý tôi, nhỏ thõng đôi vai xuống và mở lời. “Cái này chẳng phải bí kíp gì cả. Nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Nếu phải tóm gọn lại thì chỉ là không sợ đấm người khác tắt điện thôi.”
Chậc. Ai mà nghe được ắt hẳn khó mà tin đây là câu do chính một nữ sinh nói ra.
“Cậu cần đặt ra cho mình ranh giới hay hạn mức mà bản thân có thể chịu đựng. Ví dụ, giả dụ người này làm việc này, người kia làm hành động nọ với mình, tôi sẽ đấm họ ngay vào mặt. Nếu cậu làm thế, khi phân tích tình huống với sẽ dễ dàng hơn với góc nhìn từ bên trên, giúp cậu tỉnh táo và không bị cảm xúc lấn át lý trí.”
“‘Từ bên trên’ của cậu có nghĩa là gì…?” Koharu nghiêng đầu hỏi.
“À, xin lỗi. Đây không phải là cách ẩn dụ lý tưởng nhất. Nhưng cậu biết mấy trò chơi điện tử hồi xưa nhỉ, người chơi sẽ quan sát nhân vật trong trò chơi từ bên trên, thậm chí thấy được mức sinh mệnh và năng lượng ở một bên nữa. Đại khái là vậy, khi ấy cậu coi cảm xúc của mình là một đại lượng và hành động dựa trên mức độ nghiêm trọng của tình huống thay vì phản ứng theo bản năng. Giống như lúc cậu dùng bình hồi sinh mệnh khi nhân vật sắp chết, đồng nghĩa với việc cậu chủ động quyết định cách đáp trả khi người khác vượt qua ranh giới mà mình đã đặt ra. Hay ra đòn trước cũng là một lựa chọn khả thi. Bởi lẽ hầu hết những trường hợp, đối phương sẽ bị choáng sau khi bị ăn đấm. Hơn nữa, nếu cậu bị người mà mình đối mặt áp đảo hoàn toàn, đừng ngại bày mưu hiểm kế hèn. Hãy cứ làm mọi cách để giành lấy phần thắng.”
Một tràng lý giải đầy đủ từ đầu chí cuối, dẫu hơi đáng quan ngại. Tôi tự hỏi Anzu đã va chạm với bao nhiêu người hết rồi?
“... Tuyệt thật, tôi chưa nghĩ đến bao giờ,” Koharu tỏ vẻ ghen tị, kể cả tôi.
“Song, tôi không khuyên cậu đi kiếm chuyện với người khác để rèn luyện kỹ năng. Thứ cậu cần học là dám đương đầu với vấn đề của chính mình, bằng không cậu sẽ trở thành một kẻ tháu cáy suốt đời thôi. Cậu phải hành động mới thay đổi được.”
Koharu rùng mình thấy rõ. Khuôn mặt nhỏ tái mét. “Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Đừng hỏi tôi. Phần này thì cậu tự lo lấy.”
Coi bộ Koharu sắp khóc nữa rồi, nên tôi lấy khuỷu tay thúc Anzu. Nhỏ vò đầu tựa hồ mệt mỏi lắm khi phải đóng vai bác sĩ tâm lý, song vẫn tiếp tục buổi trị liệu.
“Ý tôi muốn nói rằng, bạo lực không thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề của cậu. Cậu cần tự lập ra các ranh giới và trói buộc mình vào trong chúng. Phải giữ vững lập trường và không để người khác kích động làm quẫn trí. Cứ thành thạo rồi cậu sẽ có lòng tự trọng vững chắc, biến cậu trở thành một con người điềm tĩnh. Không có gì nhục nhã hơn khi cậu tự ti cả. Chính vì tự ti nên cậu mới che giấu bản chất thực sự đằng sau đống tai tiếng hưởng nhờ từ tên côn đồ kia và khiến mọi người ở trường lầm tưởng rằng mình đang hẹn hò với tên đó. Đúng chứ?”
“... Ừm…”
“Xong rồi đó. Lời khuyên của tôi là cậu cần sống theo giới hạn do bản thân đặt ra. Tôi không quan tâm giới hạn ấy là những gì. Cứ tạo kỳ vọng cho mình và sống để đạt được chúng. Mới đầu hơi gượng gạo, nhưng dần dà sẽ giúp cậu trở thành người gần giống với hình mẫu trong trí tưởng tượng. Tôi đảm bảo cậu sẽ thấy thoải mái hơn thôi.”
“Hình mẫu mà tôi… muốn trở thành sao…?”
“Chính xác. Bởi lẽ không tồn tại cách sống nào chuẩn mực cả. Chúng ta chỉ có thể chọn cho mình một con đường phù hợp với bản thân nhất, và chạy thật xa với quãng thời gian ít ỏi mà mình có,” Anzu diễn giải xong, theo sau là tiếng thở dài khi nhỏ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. “À này, cậu nhìn đi. Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt rồi kìa.”
Vì chúng tôi đã nhất trí chỉ ở lại cho đến khi tạnh mưa, Anzu và tôi đều biết giờ là lúc phải rời đi. Chúng tôi chào tạm biệt, bước ra cửa trước và tức thì nheo mắt lại trước ánh hoàng hôn chói lóa. Song, khi bọn tôi vừa đặt chân xuống hết cầu thang ở cuối lối đi bên ngoài, phía sau lưng đột ngột vang lên một giọng nói. Quay người lại, tôi thấy Koharu đã đuổi theo chúng tôi đến đây. Nhỏ lật đật bước xuống và tới trước mặt Anzu, hai ngón cái xoay xoay biểu lộ vẻ ấp úng.
“...Cậu làm sao thế?” Anzu hỏi đầy hồ nghi.
“Ờ, ừm… Những gì mà cậu đã nói, để tôi thật lòng luôn: cậu hoàn toàn chính xác, không rõ là do cậu đọc được suy nghĩ hay tôi dễ đoán quá… Nhưng mà… tôi muốn nói lời xin lỗi. Bởi vì đã làm điều sai trái với cậu. Tôi rất xin lỗi.”
Koharu cúi đầu, và tôi há hốc mồm đáp lại. Tôi chưa từng nhìn thấy nhỏ xin lỗi giáo viên mỗi khi phạm lỗi, nên chứng kiến nhỏ hạ mình như vậy làm tôi vô cùng sửng sốt. Những điều mà Anzu đã nói lúc nãy đã khởi nguồn chút ít sự thay đổi trong thâm tâm Koharu.
Anzu nom cũng ngạc nhiên. Nhỏ im lặng suốt một hồi lâu rồi trả lời. “...Không sao cả. Tôi không để bụng đâu.”
“Cậu đã nói vậy… Còn cậu thì sao, Tono?”
“Hả?” Tôi hỏi
“Tớ nợ cậu cái này.” Koharu rút trong túi ra ba tờ một nghìn yên rồi dúi vào tay tôi.
“Khoan, thứ gì đây? Tớ có bao giờ cho cậu mượn ngần ấy tiền đâu…”
“Số tiền này là để bù lại tớ đã bóc lột của cậu. Tớ không nhớ chính xác bao nhiêu, nên cho tớ xin lỗi nếu không đủ.”
“Ổn mà. Đừng lo về chuyện đó.”
“Không được đâu. Tớ đang cố xóa bỏ quá khứ, nên cậu cứ cầm hết đi, được chứ?”
Xóa bỏ quá khứ sao? Coi bộ không nhận không được rồi, tôi nhủ thầm. “Thôi được. Nếu cậu cứ nhất quyết vậy.”
Tôi đút tiền vào túi, tạm biệt Koharu lần nữa trước khi rời khỏi tòa chung cư. Hai chúng tôi sánh bước trong im lặng trên lề đường ướt mưa, hít vào khoang phổi mùi nước mưa bốc lên từ mặt đường. Vô số vũng nước dọc theo con đường, vũng to và trong nhất phản chiếu ánh nắng chói chang của chiều tà. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trạm xe buýt. Tôi kiểm tra lịch trình và nhận thấy chuyến xe kế tiếp sẽ cập bến trong vòng khoảng hai mươi phút nữa. Không may cho chúng tôi, hàng ghế gần đó đã ướt nhẹp nước mưa, thành ra hai đứa phải đứng đợi bên mép đường.
Xung quanh thật yên tĩnh. Đằng xa xa, đám ve sầu đang cất lên bài ca đón chào màn đêm.
“Tớ mừng vì đã vực lại được cậu ấy,” tôi phá vỡ sự im lặng. Tôi kỳ vọng nhỏ sẽ “ừ hứ” đáp lại, nhưng không. Tò mò nên tôi đánh mắt sang nhỏ. Nhỏ cứ nhìn mãi về phía trước. Dáng đứng của nhỏ tựa hồ tia sáng le lói giữa muôn vàn quầng ánh dương đang khuất dần. Tôi nhìn đôi môi mím chặt đang hé mở để phát âm vài từ:
“Cậu thích thầm Kawasaki à?”
Tôi mơ màng quá nên không thể trả lời suốt một hồi.
“Ai, tớ á? Không đâu—cậu đùa chắc? Nhỏ y hệt quái vật hư không; bọn này còn chả đứng cùng vị trí trên chuỗi thức ăn. Nếu gọi nhỏ là cá voi sát thủ chắc tớ chỉ là một con sứa yếu đuối.”
“Ừ hứ,” nhỏ cọc cằn.
“Lý do nào khiến cậu nghĩ vậy?”
“Vì trông cậu vô cùng lo lắng cho cậu ta.”
“Thật sao?”
Tôi định giải thích rằng mình không thực lòng không hề như thế, song câu từ lại nghẹn ở cổ họng khi nhớ về lời Shohei từng nói. Là hội chứng Stockholm. Dường như đối với người ngoài, trông tôi giống đang có cảm tình với Koharu. Song điều này không hề đúng. Mặt mũi rõ xinh nhưng tính cách thì hệt chó cắn càn. Kênh kiệu, hung hăng, cả cứng đầu và ích kỷ, bên trong còn mỏng manh dễ vỡ… Ấy mà khoan.
“À. Ờ… tớ biết vì sao tớ lại tỏ ra như thế rồi.”
“Kể đi.”
“Vì cậu ấy phần nào làm tớ nhớ về em gái mình.”
“Ý cậu là mặt mũi hay sao?”
“Không, tính cách ấy. Karen cứng đầu hết sức. Lúc nào cũng nghĩ đến bản thân—không vừa ý thì nổi giận đùng đùng và òa khóc, nhưng chỉ là bề ngoài mà con bé bày ra để khiến nhà tôi ngưng cãi vã. Nhỏ mà khôn đáo để.”
Karen từng là một cô bé cực kỳ tinh tế. Con bé mới nhỏ đã nhận thức được rằng, con cái chính là mối nối của hôn nhân trong phần đông các gia đình. Mỗi lần giữa bố mẹ tồn tại xung đột, con bé lại đòi cả nhà đưa đi chơi công viên giải trí hay thủy cung để làm dịu đi căng thẳng và giúp bố mẹ hòa giải. Tôi biết không phải do mình tưởng tượng; sự cứng đầu của con bé đều có chủ đích.
“...Tớ không hiểu lắm,” Anzu bảo.
“A, xin lỗi. Tớ không giỏi diễn giải này nọ. Nhưng sự thật tớ không hề có tình cảm với Kawasaki đâu,” tôi kết luận, chấm dứt chủ đề trò chuyện trước khi chuyện lỡ đi xa quá. Để đáp trả, tôi hỏi một câu tương tự: “Cơ mà, hình như cậu cũng rất lo lắng cho Kawasaki. Dạy cho cậu ấy nguyên một bài học cuộc sống kia mà.”
“Là do… mẹ cậu ấy muốn tụi mình phải hòa thuận mà.”
“Ý của cô rằng ‘mấy đứa cần làm lành’, khác với ‘giúp con gái cô nhận ra sai lầm và thay đổi’...”
“À ừ. Vài người thích nhờ năm làm bảy kiểu vậy đấy, Tono-kun.”
Tôi hết ý để nói trả—suy cho cùng, tôi không ở vị trí của Anzu. Nhỏ đã ảnh hưởng rất lớn đến Koharu… Nhưng điều ấy kéo dài đến bao lâu lại là một dấu chấm hỏi hoàn toàn khác.
Đoạn hội thoại kết thúc tại đó, và hai chúng tôi đứng lặng thinh mà chờ xe buýt tới. Cảnh tượng tĩnh mịch này chẳng dễ chịu tí nào. Nhưng cảm giác mỗi mình và người khác ở cạnh nhau thật thú vị, dẫu không ai nói câu nào.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage