Tôi tiếp tục lau nước mắt cho Jack, nhưng nước mắt cậu ta vẫn tiếp tục tràn ra. Tôi vẫn nhìn vào mắt cậu ta. Chúng tôi vẫn đối mặt trong cuộc trò chuyện.
“Im đi… đồ dối trá… Khuph… !”
“ Thứ nhất, để tôi nói với cậu, tôi phải có được Laura De Farnese. Đây là quyết định của tôi. Và tôi định trả cho cậu ba nghìn vàng. Tôi nghĩ đây là một thỏa thuận hợp lý. Tiền để mua Tiểu thư Farnese là 2000 vàng. Và hãy nghĩ rằng một nghìn vàng còn lại là để trả cho cánh tay phải của cậu. Tại sao à ? Cậu sống ở đâu? Tôi không quan tâm. Và một nghìn vàng cho một cánh tay đã là quá tốt với cậu rồi. “
“ Đồ dối trá, đừng có nói mấy lời đó với tao… Crunk, Im đi, đừng có tỏ thái độ đó ra nữa.”
Ôi trời!
Tôi tặc lưỡi. Không, không phải thế này. Đối phương có vẻ đang đau đớn từ trong thâm tâm và mặt cậu ta có vẻ đang đỏ lên vì chịu đựng sự đau đớn từ cánh tay bị cắt lìa. Tôi cũng không hiểu được cậu ta. Cậu ta sẽ bị tổn thương khá lớn đấy. Tất nhiên, đây cũng không phải lần đầu, nhóm của Leaf, nhóm của tên ngư dân, tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách khá tốt dù có lúc chân phải của tôi đã bị thương. ( nhưng mày đéo bị một thằng mày tin tưởng chém đứt chân :v)
Tôi không biết liệu cậu ta sẽ làm thế nào trong tình trạng này, liệu đầu óc của cậu ta có tỉnh táo không, việc chảy máu sẽ ảnh hưởng đến cậu ta, và tất nhiên cơn đau cũng không ảnh hưởng đến cậu ta. Việc tôi lo lắng ở đây là việc cậu ta đang chảy máu. Tôi hỏi Lapis một chút về ma thuật trị liệu, không biết Lapis có biết chút ít về các ma thuật chữa trị cơ bản không? Lapis chỉ gật đầu. Tuy nhiên, làm thế nào để cô ấy có thể thực hiện một ma thuật chữa trị đây, thứ mà tôi thấy không có vẻ là một ma thuật chữa trị. Lapis tạo ra một ngọn lửa nhỏ trên tay cô. Sau đó, cô đưa nó lại gần chỗ vết thương của Jack.
"Aaaah!"
Lần này tôi có hơi bị đả kích một chút. Tôi nghĩ rằng việc này có hơi cường điệu nhưng có vẻ Lapis đang làm một cái gì đó không giống như chữa bệnh. Thật khó có thể tưởng tượng được việc thịt của mình bị đốt cháy. Tôi chưa bao giờ phải đốt vết thương cả.
“Lapis… Tôi bảo cô làm gì hả? “
“Xin lỗi, nhưng tôi không giỏi ma thuật trị liệu. Tôi chưa bao giờ thử chữa trị cho con người cả. Đó là lý do vì sao tôi thực hiện biện pháp chữa trị hiệu quả nhất trong tình trạng hiện tại.”
Ngoài ra, Lapis, người đang làm việc đó chỉ nói một cách lạnh lùng. Tôi thật hết cách với cái cô gái luôn thích đẩy người ta vào những tình cảnh khó khăn này.
“Được rồi. Xin lỗi, cô ấy là một người rất thông minh, nhưng theo một khía cạnh kỳ lạ.”
“Giữ lấy nó… Cuff… “
Jack có vẻ đỡ hơn một chút. Nhưng tôi thấy tâm trí mình đã hoàn toàn bị đảo lộn. Trong tâm trí tôi hiện tại, tôi khá là lo lắng. ĐIều này xảy ra là do Jack đã ngất xỉu, mọi thứ trở nên lộn xộn theo nhiều cách. Ngay cả khi tôi không quen nhìn mấy việc trị thương như thế này. Tôi đã bảo cậu ta cố gắng chịu đựng và cho cậu ta một câu thần chú bằng tiếng hàn hồi tôi còn học tiểu học. Cậu ta lẩm bẩm theo, ít nhiều theo tôi thấy, cậu ta trông có vẻ đã khá hơn.
"... ... "
Jack hiện tại đã khá hơn chút ít. Lapis vẫn đang thực hiện một ma thuật trị thương đơn giản. Trong thời gian ngắn, cậu ta cũng đã ổn định được chút ít, đủ để ngồi dậy. Jack rên rỉ trong một khoảng thời gian giống như một bệnh nhân mắc bệnh ở phổi. Sau đó không lâu, Tingling! Tôi thấy âm thanh kèm hiệu ứng phát ra.
“Tiểu thương Jack Alland, cảm tình giảm 50.”
“Tiểu thương Jack Alland đang có địch ý với bạn.”
Tôi chấp nhận dòng chữ thông báo màu xanh lục đó. Nó không có nghĩa rằng cậu ta đã hoàn toàn ghét bỏ tôi. Jack đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt cậu ta. Cậu ta liên tục xoa cánh tay phải bằng tay trái của cậu ta. Một lúc sau, cậu ta run rẩy lẩm bẩm.
“Đồ dối trá… Tại sao… ?”
Cậu ta có vẻ vẫn chưa hiểu tình huống đang xảy ra. Tôi cảm thấy tôi và cậu ta khác nhau một cách hoàn toàn. Jack đang tự hỏi tại sao tôi lại làm thế.
Mặt khác, khi lần đầu tiên tôi đến thế giới này, lúc đó tôi bị đám mạo hiểm giả tấn công, câu đầu tiên tôi nói là gì ?
Không được bắn.
Không phải tôi.
Giúp tôi với.
Sau đó tôi đã cố gắng tìm ra nguyên nhân của mọi việc và suy xét tình hình. Hiện tại, có lẽ là lúc nên hỏi xem mục đích của đối phương và xem xét hành động tiếp theo mới đúng. Hoặc đây có thể chỉ là cách mà tôi vẫn hay dùng mà thôi. Hay là chỉ có mình tôi mới như vậy?
Không, tôi không muốn nói gì về Jack cả. Vấn đề sâu xa hơn của việc này là bởi vì hai người chúng tôi có lối suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Giống như hai người với hai ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau. Tôi không biết liệu có sự khác biệt hoàn toàn giữa tôi và Jack không. Tôi nghĩ rằng cần phải có một cuộc trao đổi và nắm bắt thông tin toàn diện trước khi bắt đầu đàm phán.
Tôi đặt mông lên và ngồi xuống bãi cỏ. Tôi nói chuyện với Jack khi cậu ta đang nằm trên mặt đất.
“Nó không phải là nói dối. Cậu đã bị mất một tay, và tôi là nguyên nhân của việc đó. Cậu phải hiểu điều này, nếu có dối trá ở đây, tôi phải nói với cậu rằng tôi nói dối ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu.”
“... Tại sao? Tại sao?”
Jack lẩm bẩm trong khi không thèm nhìn về phía tôi.
“Bởi vì tôi muốn có được Farnese.”
“Không… Tao không biết… Tao không biết.”
“Nghĩ theo một hướng khác đi nào Jack. Đây là một logic đơn giản. Tại sao tôi luôn từ chối giao dịch tại một thương hội? Tại sao cậu vẫn cứ lôi kéo tôi mà tôi vẫn từ chối? Tại sao tôi vẫn muốn nâng giá chỉ để không phải giao dịch trong thương hội? Ngay từ đầu, nếu cậu chịu hiểu, cậu đã có thể thiết lập được Logic trong việc này.”
“Chính thức… Danh tính không hợp lệ để có thể giao dịch… ?”
Tôi muốn hoan nghênh cậu ta. Giống như một người bản địa thông qua giao tiếp với một người ngoại quốc với ngôn ngữ cơ thể.
“Đúng rồi. Thật khó để ra vào thành phố. “
“Mày không phải là một con người, một thương gia… Lolita.”
Jack đứng dậy. Đôi chân run rẩy trong sự hận thù mắc kẹt lại với tôi. Cậu ta lao đến chỗ tôi trong khi vật lộn để chật vật có thể đứng dậy. Lapis đứng cạnh tôi, cô nhanh chóng rút kiếm rồi đâm về phía cậu ta. Cậu ta dừng lại ngay trước mũi kiếm, cậu ta ngửa ra sau để tránh thanh kiếm đâm phải, rồi cậu ta ngã xuống lập tức. Tôi đi đến, cúi xuống nhìn cậu ta trong tư thế bị Lapis chấn áp.
“Cắt ngón tay áp út của cậu ta.”
“Vâng.”
Tiếng hét nữa lại vang lên. Vẫn giống như vừa rồi. Rên rỉ trong đau đớn, la hét rồi ổn định bằng phương pháp trị thương tạm thời. Lần này nhanh hơn dự đoán, nhưng việc mất ngón tay đeo nhẫn có thể đã ít hơn hoặc đã quen dần với nỗi đau bị mất một cánh tay.
Việc này có thể sẽ khó thực hiện được.
Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện như thể không có gì xảy ra.
“Vâng, đúng là tôi không phải là một thương nhân và cũng không phải là một con người.”
“Cả việc có thuốc để chữa khỏi dịch bệnh cũng là một lời nói dối?”
Jack càng trở nên giận dữ hơn. Cậu ta vẫn còn khá đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Còn tôi, may mắn thay là tôi không gặp vấn đề gì.
“Không phải. Nó là sự thật.”
“Đừng có lừa tao! Đồ quỷ dữ đáng nguyền rủa! Đi chết đi!”
“Jack, người bạn ngốc nghếch của tôi ơi. Để nói dối một cách hoàn hảo, cần pha trộn một chút sự thật chứ.”
“Mày đã làm điều đó phải không? Triệu hồi những con quái vật bằng đá trong phòng đấu giá đó!”
Jack gào lên.
Tôi nhún vai.
“Đúng đó. Tôi thừa nhận.”
“Và cả ngọn lửa bùng lên ở trong thành phố.”
“Và giờ cậu cũng chịu động não một chút rồi đấy,”
Những lời nói tục trào ra như một thác nước. Tôi cảm thấy tất cả những thứ cặn bã bẩn thỉu được bày ra qua miệng của cậu ta. Tôi chỉ im lặng. Liệu tôi có cảm thấy bị xúc phạm hay không. Thay vào đó, tôi không hiểu tại sao cậu ta có thể móc nối những việc đó lại nhanh chóng như vậy, và thế nên, tôi đang quan sát cậu ta với một tâm trạng kỳ lạ.
“Tốt. “
Tôi nói.
“Nếu tập hợp những gì cậu nói trong một một phút, đúng, tôi là một con quỷ, tôi cũng là một con người, và cũng là một người đàn ông của thế giới này, và cũng là một đứa con của địa ngục. Tôi hoàn toàn thừa nhận điều đó. Tôi đoán hiện tại mọi thứ đã ổn để có thể thảo luận được chứ. “
“... “
“Nó được xác nhận khi nhận được sự tôn trọng từ tôi. Tôi hy vọng cậu nhớ lấy điều này. Chúng ta cần phải thương lượng một cách chính xác những thứ khác nữa. Jack, tôi đang suy nghĩ xem nên xử lý cậu như thế nào. Cậu biết khuôn mặt của tôi, cậu biết về những gì tôi đã làm. Nói cách khác nếu giữ cho cậu còn sống, khả năng cao trong tương lai tôi sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại tôi đang muốn giúp cậu có thể sống sót trong khả năng của tôi. Vậy nên, nói tóm lại, hãy cùng thương lượng về mạng sống của cậu.”
“ Đồ quỷ dữ chết tiệt… “
Tôi lại cười lên.
“Cậu không định nghe lời tôi sao. Cậu muốn thế nào ? Cậu muốn tôi thông cảm vì số phận đen đủi của cậu không ? Hay cậu muốn đánh tôi vì những gì tôi đã làm? Hay cậu muốn một lời xin lỗi chân thành từ tôi?”
Tôi cũng khá đau khổ. Đây là lần đầu tiên tôi làm hại một công dân tốt, không phải là một mạo hiểm giả. Trong một khoảng thời gian, hầu như tất cả mọi người đều ghét Quỷ tộc, nhưng lúc này họ chỉ có cảnh giác và sự thù địch một cách vừa phải đối với Quỷ tộc. Nó có vẻ giống với sự thù địch với các nước láng giềng, hay sự ghen tị với hàng xóm.
“Tao xin lỗi, nhưng đừng mong đợi gì ở tao.”
Nếu cánh tay của tôi quý giá, cánh tay của người khác cũng thế. Đó làm một đạo lý cơ bản. Tội lỗi giống như một cảm xúc khi bạn muốn bảo vệ cái đạo lý của riêng bạn. Nhưng có vẻ hiện tại bây giờ tôi đang vi phạm một cái đạo lý nào đó. Vậy nên tôi sẽ tiếp tục nói để lờ nó đi. Điều đó có thể khiến tôi hơi chút tội lỗi? Liệu có nên bày tỏ không?
Hiện tại nó không phù hợp.
Mặc cảm tội lỗi không khác lắm so với vài triệu chứng tâm lý.
“Jack, tôi không hối hận về những gì tôi đã làm.”
“... … “
“ Tôi không muốn hối hận vì những gì mình đã làm trong tương lai. Tôi để cậu đi bây giờ, và nếu cuộc sống của tôi bị đe dọa bằng mọi cách, tôi sẽ hối hận vì bây giờ đã không giết cậu. Vậy nên tôi muốn cậu thuyết phục tôi. Cho dù trong tương lai tôi có hối hận đi chăng nữa, hãy thuyết phục tôi điều gì đó để tôi không giết cậu lúc này.”
Jack không trả lời bất cứ cái gì. Tôi không thể nghĩ ra một ý tưởng tốt ngay lập tức.
Đã có quá nhiều thứ xảy ra với cậu ta ngày hôm nay. Gần như cả đời cậu ta chưa bao giờ trải qua. Bị tấn công trong phòng đấu giá bởi quái vật. Trốn thoát khỏi đó với một người bạn tốt nhất của mình, rồi bị chính người bạn đó phản bội và mất một cánh tay. Đó là một ngày dài với cậu ta. Vậy nên tôi quyết định để cho cậu ta suy nghĩ một chút.
Chúng tôi lại lên xe. Jack bị trói chân và tay bằng xích. Chiếc xe chạy trong một thời gian dài cho đến khi chiếc xe của chúng tôi đã ở xa khỏi tầm ảnh hưởng của thành phố.
Chúng tôi cắm trại vào một buổi tối. Lapis nấu canh và nếm thử. Và tôi đã khám phá ra một khả năng kỳ diệu của cô ấy, vậy nên tôi đã rất vui lòng ăn thử món canh của cô ấy. Tuy nhiên, Jack không muốn ra khỏi xe vì cậu ta không muốn ra ăn cái gì cả. Cả trong đêm, cậu ta chỉ ở trong xe ngựa.
Tôi, Lapis, Laura nằm quanh đống lửa trại. Tôi gác tay ra sau đầu và nhìn lên bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh trong đêm. Màu sắc tuyệt đẹp của bầu trời sao khiến tôi cảm thấy thật chán nản khi so sánh với thế giới kia. Tôi nhận ra ở đây bầu trời đêm không chỉ có một màu mà nó còn có những ngôi sao sáng với những màu lục, đỏ, hồng, xanh, và tím. Tôi từng tham gia câu lạc bộ thiên văn hồi cấp hai, tôi không thể tìm thấy bất cứ chòm sao nào mà tôi biết ở trên bầu trời.
Tôi không ngủ. Sự gần gũi của những hơi thở từ Lapis vang lên êm dịu phả vào tai tôi. Ở thời điểm đó, Laura chỉ lặng lẽ, lẩm bẩm những từ gì đó.
“Em không hiểu. Tại sao ngài không giết anh ta ngay lập tức?”
“Sao thế?”
Thật khó để trả lời một cách dễ dàng. Rồi tôi nói một cách thẳng thắn.
“Chỉ là ta không muốn. Thật lòng mà nói, nó giống như một ý thích ngẫu nhiên.”
“... … Cố gắng tạo thêm một kẻ thù là không cần thiết và giảm khả năng của chính bản thân mình trong chiến đấu. Nếu một nô lệ sống như thế này, mọi thứ sớm muộn cũng sẽ lộ ra. Ngay cả khi anh ta không biết danh tính của ngài, nhưng cũng sẽ rất khó khăn để đi khắp nơi với khuôn mặt hiện tại. “
“Haha. Làm sao ta có thể không biết được chứ.”
Tôi vẫn nhìn lên bầu trời đêm với đôi mắt của mình, tự hỏi làm sao để có thể đặt tên cho một chòm sao đây.
“Ta không quan tâm nhiều như thế. Điều ta nghĩ đó là… ”
“Tại sao? Giảm thiểu tối đa mối nguy hại có thể. Nó không phải là cách tốt nhất để tồn tại sao?”
“Đúng. Thật ra, ta không biết tại sao ta lại làm như thế n ày nữa.”
Oh, Nó giống với chòm sao Orion. Nó là một chòm sao tương tự với bộ ba ngôi sao giống hệt với bộ ba ngôi sao của Orion.
Tôi ngáp rồi nói.
“Laura. Em nói em đã quyết định chết sớm vì cái chết là thứ không thể tránh khỏi… Với ta, ta vẫn muốn sống nhiều hơn cho đến những phần còn lại của cuộc đời ta… Ta nghĩ rằng những gì xảy ra với chúng ta một cách tình cờ sẽ xác định ý nghĩa của cuộc đời chúng ta. Ta muốn chấp nhận nó một cách đầy đủ.”
Mắt tôi rất mỏi. Ý thức cũng dần mờ nhạt. Cảm giác về thời gian cũng dần mờ đi, và tôi nghe thấy một giọng nói khi tôi sắp ngủ.
“Đó là những gì cuộc sống mà em định nghĩa nó vào đêm đó.”
Rồi tôi lẩm bẩm những gì mà tôi cũng không còn nhớ nữa. Nhưng đó chỉ là tiếng lẩm bẩm. Chẳng mấy chốc tôi đi vào giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng cũng chẳng còn chút ý thức nào của tôi trong đó.
*****************************************************
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Tôi mắc kẹt với cát cả đêm và khuôn mặt tôi cứng đờ. Tôi lấy hai bàn tay xoa mặt. Tâm trí tôi cảm thấy thật tuyệt, nhưng có hơi chút mệt mỏi. Nói chung, có thể nói rằng đây là một buổi sáng hoàn hảo.
Tôi nhìn quanh. Laura vẫn ngủ mà không chút động đậy. Mặt khác, Lapis đã chuẩn bị xong bữa sáng. Trong thực tế, Lapis vẫn không thể tưởng tượng nổi cô đã ngủ lâu hơn bất cứ ai khác. Nếu cô ấy được sinh ra ở Hàn quốc, cô ấy sẽ dậy vào lúc mười hai giờ. Thật đáng sợ.
Lapis nói với tôi khi cô ấy đang múc soup vào một cái muỗng.
“Dantalian. Tên bán nô lệ của ngài chạy mất rồi.”
“Uh,Yeah?”
Nó hơi ngạc nhiên. Tôi nghĩ tôi nên chạy đi ngay lập tức, nhưng tôi chợt nhận ra tôi không biết nên chạy đi đâu. Đó là một nước đi khá tốt với Jack. Nhưng nó có vẻ như một điều khá tự nhiên đối với Lapis. Cô ấy thở dài.
“Shh. Tôi thức dậy lúc bình minh và cậu ta đã không còn trong chiếc xe ngựa. Bàn chân bị xích lại sẽ không thoát được đâu. Ngài có muốn tôi đuổi theo không?”
“Để tôi yên nào. Sẽ không có lý do nào mà khiến cô không hài lòng.”
Tôi đưa cái bát cho Lapis và nói một cách dễ chịu.
“Cậu ta đã bỏ lỡ buổi đấu giá nô lệ này, giao ước của cậu ta với cha cậu ta sẽ hỏng thôi? Cả việc cậu ta sẽ nắm giữ quyền lực trong thương hội cũng rất thấp?”
“Cha cậu ta là mục tiêu của cậu ta sao? Tôi nghĩ ngài cũng có thể dùng việc đó chứ.”
“ Tôi là người sẽ điên lên đầu tiên nếu tôi đang sử dụng một kẻ không có đủ năng lực. Cái ta muốn là một người có năng lực như cô.”
Tôi ăn hết bát canh. Hương vị từ thịt gà với một chút vị cay lấp đầy miệng tôi.
“Tuyệt vời, ngon quá.”
Nó giống như ăn 똠 똠 꿍 꿍 ( bạn nào biết nói với mị nhá :v.) không cay vậy. Tôi biết rằng các loại gia vị hiếm khi được sử dụng thời trung cổ. Tôi đang nghi ngờ việc này, Lapis có nói với tôi, Quỷ tộc không giống con người, mà ngược lại rất thích các loại hương liệu và gia vị. Đó là một niềm vui chào đón một người hâm mộ món ăn Đông Nam Á và Ấn Độ như tôi.
“Lapis, thật hết chỗ chê, cô đã là một người tuyệt vời đó, cô biết không? “
“Cảm ơn.”
Lapis cúi đầu.
“Tôi sẽ trả mười đồng vàng cho toàn bộ bữa ăn. di chuyển và dịch vụ này sẽ cung cấp.”
“... … “
Lapis vẫn chỉ là Lapis…
Sau khi ăn sáng, da của tôi đang có vẻ biểu tình một cách dữ dội. Nhưng khuôn mặt tôi còn cảm thấy khó chịu hơn tôi một chút. Điều này khiến tôi khá bất mãn.
“Cô có biết chỗ nào xung quanh đây có thể tắm được không?”
“Đi bộ tám mươi feet theo hướng đó có một cái ao.”
Câu trả lời như thể đang chờ đợi tôi hỏi. Tôi không biết rõ khoảng cách địa lý trong thế giới con người, vậy nên tôi tuân theo kế hoạch sinh hoạt Lapis đặt ra trong chiến dịch này. Cô ấy hẳn đã cân nhắc đến chỗ dừng chân trong việc di chuyển. Sự hoàn hảo này! Cả tấn vàng cũng không đủ.
Tôi đi bộ theo hướng Lapis chỉ cho tôi. Có những tán lá dày che lối đi, cỏ cũng mọc khá cao. Mặc dù trên đường có vài con rắn xuất hiện nhưng tôi cũng biết vài mệnh lệnh ra lệnh cho động vật nên mọi thứ không có gì khó khăn. Tôi bước đi như thể đang diễu hành vậy, tôi cũng cảm thấy nó thật buồn cười vì cách tôi đi.
Khi tôi ra khỏi bụi rậm, tôi thấy như thể Jack đang trốn. Và cuối cùng tôi thấy, cậu ta đã chết.
"... ... "
Tôi nên nói gì đây?
Ngạc nhiên không? Xin lỗi? Không phải là? Thật đáng ngưỡng mộ.
Jack đã có thể làm điều này, nhưng cảm giác có vẻ hơi trễ.
Một tảng đá lớn bên cạnh cơ thể cậu ta.
Một tảng đá được chôn sâu xuống bên cạnh đống lửa. Bằng cách đó, Jack đập đầu đầu vào đó. Máu vương trên quần áo của cậu ta. Bản thân cậu ta thì đập đầu vào tảng đá. Giống như những câu chuyện mà tôi đã nghe.
“... Cậu chết rồi. Jack.”
Tôi tự hỏi cậu ta đã lo lắng cái gì cả đêm. Tôi không biết đây có phải tai nạn không nên tôi đã đưa ra kết luận như thế. Có lẽ không phải trong tương lai. Chỉ có kết quả ở đây, cơ thể và tảng đá đang nằm đây. Có lẽ nó sẽ là một bí ẩn mãi mãi trong tâm trí tôi.
Tôi đã hi vọng cậu ta có thể sống sót nếu có thể.
Cho dù tôi đã bỏ qua và từng nghĩ rằng bản chất của con người đều giống với tôi. Tôi muốn sống một cách mạnh mẽ. Nó là khao khát hoàn hảo trong thế giới này với thân phận là một chúa quỷ và tôi cũng chỉ có một trái tim trong cơ thể này.
Mặt trời chiếu sáng xuyên qua những tán cây trong rừng. Tôi nhìn thi thể một lúc. Nhưng tôi đã không đi đến cái ao mà quay lại. Tôi nghĩ nếu như tiếp tục đến chỗ con suối có vẻ như sẽ xúc phạm đến Jack và cứ để cậu ta như vậy.