“Andromalius, thưa Điện Hạ! Nói thế đủ rồi!”
Buff nói. Andromalius đã có chút phản ứng. Tôi kéo tay ra khỏi cái bắt tay và phủi bụi như thể đang cầm vào một thứ rác rưởi.
“Xa quá ha. Vị trí thứ bảy mươi mốt hả? Được, tất nhiên ở cái vị trí đó làm sao ta có thể nhớ tên được. Này, có phải ngươi đến ngôi làng này để xem có gì tốt phải không? Tốt nhất ngươi nên rời đi đi.”
“Ngài không nên nói vậy, ngài Dantalian là khách quý của Kunksuka đấy.”
Buff cố gắng chen vào giữa Andromalius và tôi.
“Nếu ngài còn làm vậy tôi sẽ phải báo lại với cấp trên đó thưa ngài.”
“Nếu không thì sao hả? Ngươi sẽ bắt ta và giam ta lại tại cái công ty đó hả? Nếu ta nói rằng ngươi đã vô lễ với mà không có một lời biện minh nào, sau đó những Chúa quỷ khác sẽ rất thích thú với việc hành hạ ngươi đấy. Con dơi ngu ngốc.”
Andromalius liếc nhìn Buff.
"Sẽ không có gì thay đổi trong những những gì ngươi đang thấy ở đây là sự thật là các ngươi chỉ là nô lệ cho chúng ta mà thôi. Có giỏi ngươi hãy nói tên ngươi ra đây xem? hả? Có thể ta sẽ ghi nhớ nó. Có gì phải xấu hổ chứ, ta còn chả quan tâm đến các ngươi.”
“... “
“Những tên nô lệ tầm thường. Chúng chỉ là đám sâu bọ. Sau cùng, các ngươi chỉ là những nô lệ của Chúa Quỷ bọn ta mà thôi. Nhớ lấy điều đó.”
Buff chỉ im lặng. Trong tâm trí tôi bây giờ tôi cảm thấy rằng cậu ta đang nghiến răng rất mạnh.
Bằng cách nào đó, cũng có cách có thể chống lại Chúa Quỷ bằng một vài phương pháp. Tôi cảm thấy bị xúc phạm vì tôi chả thấy tự hào chút nào về những điều hắn nói. Thật thú vị vì tôi cũng biết rằng có cách để chống lại những Chúa Quỷ khác, nên tôi đã tử cảm nhận rõ hơn về cảm xúc của cậu ta với chút tò mò. Tôi cảm thấy được cảm nhận của những quỷ nhân kia, nên tôi cũng đã biết được sự thật.
“Phì."
Andromalius lại khạc nhổ. Trên đường đi, hắn nhìn tôi một lúc rồi quay lại quán bar. Hấn biến mất dần dần trong tầm nhìn của tôi.
Buff cúi đầu với tôi.
“Xin lỗi vì đã để ngài thấy một cảnh tượng không tốt đẹp chút nào.”
“Không thành vấn đề. Cậu đã làm tốt những gì cậu cần phải làm rồi.”
Tôi hỏi cậu ta.
“Tôi cần làm vài thứ. Có luật lệ gì giữa các Chúa Quỷ không?”
“Không có. Cho dù các Chúa Quỷ có luật lệ, thì nó cũng chỉ là luật trên lãnh thổ của họ. Không có luật lệ nào có thể ràng buộc các Chúa Quỷ, thưa ngài.”
“Cậu biết dùng ma thuật chứ?”
“Được ạ.”
“Rất tốt.”
Tôi đã quyết tâm.
Tôi lấy một cuộn giấy ma thuật từ trong thắt lưng. Là một trong những cuộn giấy mà Lapis đã mua. Tôi đã một cuộn ở phòng đấu giá nô lệ nên tôi vẫn còn hai cuộn. Tôi đưa cho Buff một cuộn. Tôi đưa cuộn giấy ma thuật ra trước mặt cậu ta.
“Đây là … ?”
“Đây là cuộn giấy ma thuật. Cầm lấy.”
“Ôi Thánh thần ơi!”
Buff nói một giọng nói như thể cầu xin cái gì đó.
“Tôi không thể… Nhưng tôi không thể đâu thưa ngài. Ở Niflheim, ma thuật triệu hồi bị cấm theo các quy định rất nghiêm ngặt. Hơn nữa, những gì ngài định là bây giờ là… “
“ Không có luật lệ nào có thể ràng buộc các Chúa Quỷ, hiểu chứ?”
Tôi nhìn cậu ta. Tôi cảm thấy không cần thiết để sử dụng kỹ năng diễn xuất. Tôi cảm thấy bản thân mình bị thuyết phục rằng nếu tôi chịu lôi kéo mạnh hơn một chút cậu ta sẽ làm theo lời tôi.
“Cậu đã nói vậy mà. Có phải ta nghe nhầm không?”
“... Không. Vâng thưa ngài.”
“Ta không cho phép bất cứ câu hỏi nào nữa. Làm đí nào.”
Mắt tôi sáng lên. Ở cách đó một khoảng khá xa, Andromalius như thể cũng đang lắng nghe cái gì đó. Tôi cảm thấy rằng những người ở đây đang cảm thấy rất phức tạp, tôi cũng có thể nhìn thấy cảm xúc của họ đang được biểu hiện một cách rõ ràng. Tất cả sự đau buồn, oán hận, thù địch mà những quái vật và quỷ nhân đang tập chung ở quảng trường cảm thấy.
“... Ta sẽ chấp nhận cái tên của ngươi.”
Buff mở cuộn giấy ra.
Tôi quay đầu về phía quán bar. Andromalius, tên chúa quỷ đã được dùng để đánh thức sức mạnh của người chơi của Dungeon Attack. Kẻ thù đầu tiên và cũng là kẻ thù ở phần hướng dẫn, hắn chắc chắn sẽ chết bởi con dao của Anh hùng. Andromalius đã trả lời câu hỏi của người Anh hùng khi bị hỏi về lý do tấn công ngôi làng của hắn. Và hắn đã trả lời.
‘Tại sao ngươi lại cần một cái lý do để dẫm lên một con sâu chứ?”
Đó là một câu nói đã khiến tên Anh Hùng trở nên căm thù các Chúa Quỷ. Chỉ vì hắn, Andromalius, một con người đã thức tỉnh và quyết tâm rằng hắn ta sẽ quét sạch toàn bộ các Chúa Quỷ khỏi thế giới này.
"Arcecitus."
Tiếng lẩm bẩm phát ra từ Buff. Ngay lập tức, một vòng tròn ma thuật màu đỏ xuất hiện, ở giữa quảng trường. Tùy thuộc vào mỗi chủng tộc , màu sắc của các vòng tròn cũng đã thay đổi theo chủng tộc. Có lẽ màu đỏ là biểu tượng của Ma cà rồng.
Mọi người ngay lập tức tập trung sự chú ý về phía này. Mọi người đều hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi thì đang cảm thấy sự lo lắng từ Buff. Khi tôi nhìn thấy vòng tròn ma thuật được hình thành một cách dễ dàng, tôi cảm thấy phấn khích. Chẳng mấy chốc các đơn vị Golem và tiên được triệu hồi trong ánh sáng đỏ.
“Đó là một phép thuật triệu hồi!”
“Điên thật rồi. Kẻ nào điên đến mức dùng loại phép thuật đó vậy?”
“Đó là một nhân viên của Kunksuka. Tôi đã thấy cậu ta sử dụng nó.”
Mọi người đổ xô đến góc quảng trường. Có rất nhiều chủng tộc ở đây. Họ đến đây thì ma thuật đã được hoàn thành. Họ nghĩ rằng họ phải chiến đấu, rồi nhanh chóng rút dao găm ra khỏi bao.
'Yah.'
Tôi cũng hơi ngạc nhiên.
“Chà cũng không có nhiều điều ngạc nhiên lắm nhỉ.”
So sánh với đám quý tộc đến phòng đấu giá lần trước, những người ở đây có vẻ luôn sẵn sàng chiến đấu. Họ trông có vẻ là những chiến binh khá tốt đấy. Nếu họ mà thực sự nhắm vào tôi lần này thì tôi sẽ rất thê thảm.
Andromalius ở trong phòng và nhìn chằm chằm vào tôi. Có vẻ hắn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhếch miệng lên, và chuẩn bị ra lệnh.
Lần này có cảm thấy quen hơn không? Cho dù triệu hồi bất ngờ, nhưng những con quái vật lại không có yếu tố bất ngờ. Những con Golem và tiên đang đợi lệnh của tôi. Những bé tiên đang bay lững thững trên quảng trường với những đôi cánh dễ thương của chúng.
“Wind Cutter.” 0
Miệng tôi mỉm cười và tôi đưa tay phải lên. Và ngón trỏ của tôi chỉ chính xác theo một hướng.
“Tấn công tổng lực.”
Tại điểm mà ngón tay tôi chỉ đến. Andromalius chỉ đứng chôn chân tại một chỗ. Các bé tiên ngay lập tức bắn các lưỡi đao gió. Ma thuật của mười bé tiên là quá đủ để giết chết Andromalius ngay lập tức.
Tấn công cơ bản thấp nhất của một tiên là ba. Hiện tại, cấp độ thấp nhất của một tiên cũng là ba, và tấn công trung bình của mỗi tiên hiện tại là bốn. Phòng thủ của Andromalius chỉ là 3. Ở mức tấn công là 4, bỏ qua ba điểm phòng thủ vẫn còn 1 điểm tấn công. Nói cách khác, tất cả công kích lên andromalius là 10 sát thương.
Sẽ khá rắc rối nếu hắn chết ngay bây giờ. Tôi ra lệnh cho các tiên của tôi nhắm vào tay và chân, tránh xa các bộ phận yếu hại khác mà không gây tử vong.
“Này, nó khá thuận lợi đấy!”
Andromalius khá hoảng loạn. Hắn ngay lập tức quay sang một phía mà chạy. Nhưng chạy cũng không thể nhanh hơn gió được. Lưỡi đao cắt vào đùi hắn. Hắn ngã ngay lập tức xuống và hét lên.
“Dừng lại đi! Shivaaaaaaaaaaaaaaa!”
Hắn lê về phía quầy bar, hắn bò lê trên mặt đất để mong không bị đánh trúng. Tôi từ từ đi vào quán bar với các bé tiên của mình. Các bé tiên bay xung quanh tôi tạo thành những hình elip. Lúc này tôi đang cảm thấy mình như là mặt trời có các hành tinh bay xung quanh vậy. Những con Golem quá lớn nên chúng không thể vào trong nhà, vậy nên chúng đang đứng đợi ở ngoài.
“Uh, eh. Cái gì đây, huh? Cái gì đây!”
Andromalius đang run rẩy ở góc của quán bar. Hắn vẫn đang bò, trên người hắn, máu vẫn đang chảy ra. Khi tôi thấy hắn, hắn bắt đầu chửi rủa.
“Mẹ kiếp, Đồ khốn nạn, sao lại làm vậy.!”
“Ta không hiểu câu hỏi đâu.”
Tôi trả lời một cách dễ chịu.
“Ta có thể nói đó là một câu hỏi ngu ngốc. Nếu hỏi ta là ai thì tôi sẽ vui vẻ trả lời. “
“Im đi! Tại sao ngươi lại muốn giết ta.”
“Nó cũng là một câu hỏi sao. Có cần một lý do để dẫm lên một con sâu không ? Được, trước khi nói với ta, để ta điều chỉnh lại một chút. Cái gì? Đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng sửa lại giọng điệu của ta nhanh thôi.”
Tôi búng tay.
“Không, cái… dừng, ahh!”
Các bé tiên bắn các lưỡi đao gió và cánh tay của hắn. Máu bắn tung tóe. Hắn nắm lấy cánh tay bằng tay còn lại và lăn lộn trên sàn. Hắn hiện tại đang khóc trong đau đớn.
“Hiện tại, đừng la hét mà hãy lắng nghe đây. “
“Im con mẹ mày đi… “
“Bản thân ta đang rất mệt mỏi. Để tâm trí được nghỉ ngơi dù chỉ một chút, ta đã đến đây để thư giãn. Ta đang đi bộ để tận hưởng kỳ nghỉ này, nhưng đột nhiên ta thấy một thằng khốn đang đi trước mặt ta. Ta đang tò mò về một câu hỏi, ta sẽ phải làm gì?”
“Ta xin lỗi! lỗi của ta, xin lỗi… “
Hiện tại, Andromalius đang đánh giá tình hình để xem hắn có nắm bắt được nó hay không. Chân và tay hắn đang đau đớn và muốn cầu xin điều gì đó. Tôi quyết định lắng nghe những gì Andromalius đã nói với ông Mio cách đây một lúc.
“Đừng xin lỗi bằng lời, hãy cho họ thấy ngươi thành thật như thế nào, nghiêm túc đấy!”
“Ta xin lỗi, ta sẽ trả tiền, keuh!”
Andromamlius cố gắng lấy ví tiền ra khỏi túi và đưa nó với bàn tay run rẩy về phía chân tôi. Tôi dẫm lên tay hắn không một chút do dự, chiếc ví rơi ra khỏi tay hắn.
“Im đi!”
“Ngươi có nghĩ rằng ngươi đang hành xử như một tên lừa đảo không hả ? Thật thất vọng, nếu đây là tất cả những gì ngươi có, ta không thể đảm bảo rằng ngươi có thể sống được đâu. “
“Cái gì? ta sẽ cho ngươi mọi thứ! Làm ơn, mạng của ta… chỉ mạng sống của ta… “
Hắn ta đang kêu khóc ở trên sàn nhà, miệng hắn méo xệch và khi nói hắn không thể ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, khi nói nước dãi của hắn chảy xuống sàn. Tôi chỉ nhìn hắn và lắc đầu.
Đây là một điều kỳ lạ. Tôi có cảm giác tội lỗi khi làm thế với Jack, nhưng hiện tại tôi không có cảm giác như vậy. Tôi đang cảm thấy hứng thú. Jack là một người bạn ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng cậu ta không phải là rác rưởi. Còn tên này, hắn đúng là thứ cặn bã.
“Có một số điều ta muốn biết về ngươi.”
“Bất cứ điều gì, mọi thứ đều được… “
“Nếu ngươi trả lời thành thật, mạng sống của ngươi được đảm bảo. Thế nào? Có sẵn sàng muốn trả lời thành thật không?”
Andromalius gật đầu một cách khó khăn. Mặc dù sẽ chính xác để miêu tả về nó giống như đang vật lộn hơn là gật đầu. Nhưng tôi hài lòng với cử chỉ đó.
“Andromalius. Lâu đài của ngươi ở đâu?”
“Frank, dừng lại đi mà… Nó ở trong đế chế Frankish. Nó nằm ở tỉnh Lauren… Bên phía sườn đồi Rahulia.”
“Tốt. “
Tôi mỉm cười một cách hài lòng.
“Tên của những ngôi làng xung quanh lâu đài của ngươi là gì? “
“Pometra, Campanula… Ngoài ra… “
Rất tốt. Đó là những gì tôi đang mong muốn được biết.
Một thời gian trước, tôi có một vấn đề mới. Đó là cách đối phó với nhân vật chính của <Dungeon Attack> người mà sẽ trở thành Anh hùng sau mười năm nữa, và hắn mang theo mình một bộ giáp của Chúa Quỷ. Theo kịch bản, sau Andromalius, tôi sẽ là kẻ tiếp theo bị nhắm đến. Để ngăn chặn một tương lai như vậy, sự chuẩn bị cho việc đối đầu lại tên Anh Hùng điều cần thiết.
‘Vấn đề được đặt ra là tôi không biết tên anh hùng đó sống ở đâu.”
Trong trò chơi, có một quốc gia mà các chiến binh đều có xuất thân từ đó. Thực tế, sẽ rất khó khăn để có thể kiểm tra được đâu là tên Anh hùng trong tương lai. Nhưng khi tôi nhìn thấy Andromalius, trong đầu tôi đã phát hiện ra rằng tôi đã nghĩ được một kế hoạch khá tốt.
Theo hướng dẫn, có một ngôi làng gần Dungeon của Andromalius. Nếu vậy, sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm ngôi làng của tên chiến binh nếu tìm kiếm xung quanh dungeon của Andromalius.
“ Nếu thực tế là một tù nhân… tôi sẽ phải tìm kiếm khả năng sống sót trong thế giới này. “
Trước khi kẻ thù của tôi phát triển mạnh mẽ, tôi sẽ phải loại bỏ ngay từ khi bắt đầu. Nó khá là tệ hại nhưng, tôi không thể dừng lại vì tôi là một kẻ tồi tệ mà. Một chiến binh đối với tôi, một Chúa Quỷ, nó còn hơn cả một sinh vật đáng sợ.
“Nhận lấy này!”
Tôi dồn thêm lực vào chân phải và nghiền nát tay của Andromalius. Một tiếng hét lại phát ra. Hắn hét lên rất lớn. Tôi cảm thấy tôi đang trở nên phấn khích và sự căng thẳng của tôi đã giảm đi một chút. Tôi đã lo lắng rằng không biết tôi có trở thành một tên biến thái không khi đang giải tỏa căng thẳng bằng việc hành hạ kẻ khác.