“Ta cảm thấy rất hài lòng vì ngươi khá là thành thật đấy.”
“Xin hãy giúp… Keuh, chỉ mạng sống của ta… “
“Tất nhiên rồi. Sao ngươi không tự sát đi?”
“Thuốc, thuốc phục hồi… “
Tôi bắt đầu nâng Andromalius lên.
“Thật không may cho ngươi, không có thuốc hồi phục nào đâu. Hãy hỏi ai đó đi. Nhưng trước tiên, hãy đứng dậy và xin lỗi người chủ quán đi, hãy thể hiện sự tôn trọng với người già một chút. “
Với kết quả có vết thương ở đùi, Andromalius cố gắng đứng dậy một cách khó khăn. Buff hỏi tôi, “Ngài ấy sẽ có vấn đề gì không ?” Tất nhiên tôi sẽ không để hắn trì hoãn hoặc cố tình không làm điều đó. Có lẽ điều này sẽ hơi xúc phạm đến lòng tự tôn của hắn chút.
“ Đó là những gì ta muốn hiện tại.”
“Oh, tôi hiểu.”
Buff giúp hắn đi ra khỏi quán bar. Những quỷ nhân đang chạy, nhưng họ nhận ra mục đích của tôi nên không có ý định làm gì nữa. Tôi đi về phía ông lão tên Mio, người đang đứng cùng với gia đình của ông lão.
“Ông chủ! Người này sẽ xin lỗi ông.”
Ông lão cảm thấy chút bối rối. Còn những quỷ nhân khác đang nhìn chằm chằm vào tôi. Hiện tại có rất nhiều người đang ở đây, những kẻ này đến sau những người xem vụ náo loạn của Andromalius.
“Vâng, vâng.”
“ Ta không có nhiều kinh nghiệm sống trên thế giới này, vậy nên ta đã mắc lỗi một chút. Liệu ngươi có đồng ý tha lỗi cho ta không? Ego.Ngươi nên biết vị thế của mình lúc này, đừng có xin lỗi một cách nhanh chóng.”
Tôi thả tay ra mà không báo trước. Andromalius, ngã xuống nền đất, hắn biểu hiện một khuôn mặt đau đớn vì đùi của hắn bị đau. Hắn cúi xuống đất từ từ trong tiếng rên rỉ vì chịu đựng cơn đau.
“Ta xin lỗi… Ta đã phạm lỗi.”
“Huh!”
Tôi dẫm lên tay Andormalius.
“Làm ơn, dừng lại đì!”
“Hãy cho mọi người thấy ngươi đang thực sự biết lỗi! Hãy thành thật hơn một chút đi!”
“Keuh, xin lỗi, ta xin lỗi,...!”
“Phải đó, cúi đầu thấp hơn chút nữa. Như thế đó.”
“Ta xin lỗi, đau, ta xin lỗi… “
Việc tạ lỗi vẫn tiếp tục. Andromalius vẫn gục đầu xuống sàn đến mức máu và tóc của hắn trộn lẫn với nhau. Nhiều quỷ nhân đến xem cảm thấy thích thú và cười khúc khích.
Andromalius, người đang cúi đầu, nghe thấy một tiếng cười như chế giễu, quay đầu sang. Đôi mắt hắn trừng trừng nhìn vào quỷ nhân kla. Tên kia nhảy dựng lên. Nhưng khi tôi đá vào mu bàn tay hắn, hắn không do dự mà kêu lên. Lời xin lỗi vẫn tiếp tục cho đến khi ông lão Mio còn cảm thấy tệ hơn hắn.
“Hãy nói cảm ơn với người chủ quán khi mà ông ta chấp nhận lời xin lỗi.”
“ Cảm ơn.Huh, cảm ơn… “
Ông lão Mio gật đầu. Nhìn vào cảm xúc của ông ấy, sự thù địch với đối phương không thực sự hết mà hiện tại có cảm giác xấu hổ vì sự tập chung của đám đông chiếm phần lớn. Và ông ta có vẻ muốn thoát khỏi tình trạng này.
“Huh, Huh… huh.”
Andromalius đang khóc trong cảm xúc hồi hộp khi ông lão chấp nhận. Giống như một đứa trẻ, một thằng nhóc. Đó là đặc điểm của một đứa trẻ khi mà nó luôn tự lừa dối mình về hình phạt đối với bản thân. Tôi không biết tại sao tên này lại là một Chúa Quỷ nữa và sẽ làm nên những chuyện khủng khiếp gì nữa.
Tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Tên] [Thể lực] [Tấn công] [Phòng thủ]
Andromalius 1/5 3 3
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Chỉ còn một điểm thể lực. Xuất huyết liên tục ở đùi, vậy nên sau khi ngã ra nền đất, tôi tóm lấy hắn và nâng hắn dậy. Hắn đứng loạng choạng vì không giữ được trọng tâm cơ thể vì chân đang đau.
“Tốt. Được rồi, có vẻ thế là đủ rồi. Bây giờ hãy tha cho ta đi.”
“ … … Cảm ơn… … “
Hắn quệt máu ở vai và đầu gối bằng lòng bàn tay. Hắn đang xuất huyết, máu tuôn ra liên tục. Hắn cúi đầu nhìn tôi và những quỷ nhân đang tập chung tại quảng trường. Hắn cầu xin sự giúp đỡ bằng một giọng nói yếu ớt.
“Hooo, có ai có thuốc không… ?”
Ba người đứng đây được Andromalius hỏi, người đã từng coi họ là sâu bọ. Tôi cảm thấy họ đang cố tình im lặng. Không thể không có ai có thuốc được. Những cư dân Niflheim đang nhìn kẻ có cuộc sống nổi loạn bạo lực mà chỉ im lặng.
“ Làm ơn, đừng… Ta sẽ làm mọi thứ mà. Ma thuật chữa thương cũng được… Ai đó… “
Những con mắt lạnh lùng tập chung nhìn hắn. Tôi chỉ nghe thấy những âm thanh rên rỉ của hắn. Tôi tự hỏi liệu thế này có quá tàn nhẫn với hắn không.
Nước mắt chảy dài trên hai má Andromalius. Hắn nhận ra rằng hắn cần sự giúp đỡ và hắn nhìn về phía bên kia quảng trường có một cái cầu gãy và cố gắng đi về phía đó. Hắn không thể bước một bước nào mà ngã xuống. Hắn lê trên nền đất trong khi rên rỉ kèm theo tiếng khóc và nấc. Máu chảy ra từ đùi hắn tạo thành những vệt đỏ thẫm kéo dài trên mặt đất.
“Huh… keuh… hmm… “
Tôi cảm thấy muốn hút một điếu thuốc. Tôi không thấy tiếc nuối hay buồn gì cả, tôi chỉ muốn hút một điếu thuốc trong tình cảnh như thế này. Thật không may là tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của những Chúa Quỷ. Hắn đang nghĩ gì lúc này? Liệu có cảm xúc nào đang mong muốn không phải chết không?
“Điện hạ.”
Buff đến gần tôi và thì thầm
“Tôi có thuốc, thưa ngài.”
“Đừng vội.”
“Nhưng chết như thế sẽ rất cô đơn.”
“Tôi đã cho hắn những gì hắn đáng được hưởng.”
Tôi cười .
“Đừng nghĩ rằng cái chết về cơ bản là cô đơn.”
“... … “
“Đứng lên nào.”
Andromalius ngừng bò lê trên mặt đất được bao lâu rồi. Hắn nên tự hào vì hắn đã đi hết được cái quảng trường chứ ? Tôi nín thở từ khi nhìn thấy cái lưng hắn đang di chuyển từng chút một. Nhưng sau một thời gian, mọi chuyện đều dừng lại.
“Cửa sổ trạng thái.”
Cửa sổ trạng thái không hiện lên. Hắn đã chết.
Tôi quay lại. Tôi đi đến con hẻm dẫn đến quảng trường và đi ra. Tôi đi đến chỗ Buff mà không nói một lời nào. Ngay khi mọi người ra khỏi nơi này, những Quỷ nhân bắt đầu nói lớn tiếng. Những gì họ nói là về cái chết của Andromalius, và họ muốn coi như không nhìn thấy.
Tôi đi dạo trong một con hẻm nhỏ, tôi và Buff chỉ im lặng trong một khoảng thời gian.
Buff nói một cách cẩn thận.
“ Xin lỗi, có ổn không nếu tôi sao ngài khi ngài giết hắn như thế?”
Tôi cũng không thích không khí im lặng như thế này.
“ Có ba lý do. Đầu tiên, hắn xúc phạm đến tôi trước nhiều người. Cho dù có mạnh mẽ về tâm trí thế nào cũng vẫn sẽ nhẫn nhịn, nhưng sự xúc phạm đến từ kẻ yếu hơn ta. Hắn được coi là yếu thế hơn. Và hắn phải biết rằng không nên đánh giá thấp ta.”
Có tin đồn rằng những quỷ nhân đang ăn mừng ở phía bên kia. Những đứa bé nhảy chân sáo qua chúng tôi, mấy đứa bé nói chuyện với nhau rằng Chúa Quỷ kia đã chết. Những đứa trẻ bắt đầu xếp hàng và nhảy chân sáo đi đọc theo con hẻm.
“Thứ hai, đó là cơ hội để có chút ít danh tiếng tốt tại Niflheim. Nếu cậu phát hiện ra có người đã trừng phạt những kẻ gây rối thuộc tổ chức của mình, cậu sẽ nhận được những ánh nhìn đầy thiện cảm, hoặc ít nhất cậu có thể gạt bỏ được ác cảm với những người lần đầu cậu gặp. Thiện cảm là một trong những điều cần thiết để người khác tiếp nhận một vị vua.”
“... Vâng. Nhưng đúng như những gì ngài nói sao?”
Tôi nhìn Buff một lúc.
“Tôi có thể nói rằng, Vì cả hai đều là đồng phạm mà.”
“Đồng phạm?”
“Mặc dù cậu có một lọ thuốc, nhưng cậu không dùng.”
Cậu ta ngạc nhiên.
“Đó là do ngài bảo!”
“Đủ rồi. Cậu là người hướng dẫn của ta. Chỉnh cậu phải quyết định cậu có muốn cứu hắn hay không, và cuối cùng cậu không làm vậy và để hắn chết. Một nhân viên Kunksuka để mặc một Chúa Quỷ chết, ta tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tin đồn này lan ra.”
Buff mở miệng. Sau một hồi, câu chợt nhận ra và hét lên.
“Thật là, ngài ngụy biện!”
“Đùa thôi mà.”
“... … “
Không khí lạnh thổi nhẹ qua chỗ chúng tôi. Cảm giác sợ hãi được cảm nhận từ những người khác được truyền đến.
Vâng, tôi không biết rằng anh chàng này vừa định đe dọa tôi bằng thế lực của Kunksuka. Tôi cần chú ý hơn. Tôi không muốn các mối đe dọa của tôi bị Lapis biết được. Tôi không muốn tạo áp lực cho cô ấy.
“Và lý do thứ ba.”
Tôi cười.
“Nó là bí mật.”
“Vâng.”
“Ta nói nó là bí mật. Làm thế nào để cậu hiểu đây? Cứ coi nó là một lý do đi.”
Tôi tiến về phía trước và ngân nga một bài hát. Buff đang hỗn loạn giữa sự hận thù và giận dữ, nhưng cậu ta cũng không nhận ra được. Nếu nói rằng một Chúa Quỷ đã giết chết Andromalius để sau này hắn không bị giết bởi một chiến binh loài người, và hắn sẽ thức tỉnh một kẻ thù sẽ đe dọa đến toàn bộ Quỷ tộc sao? Liệu cậu ta sẽ tin? Tôi muốn giảm bớt sự khó chịu và làm đầu mình thoải mái hơn.
Tất nhiên tên chiến binh là bí mật rồi.
* * *
Vào buổi tối, chúng Buff và Dantalian đến trụ sở chính của Kunksuka. Đó là cách để Dantalian có thể ăn tối tại một nhà hàng truyền thống tại Niflheim. Các món hải sản thật sự rất ngon, nhưng thành thật mà nói không có chỗ để có thể thưởng thức tất cả các món ăn.
“Chào buổi sáng, Buff.”
Cô gái tiếp tân ở tầng một của trụ sở. Cô ấy là một Hổ nhân có mái tóc vàng thật xinh đẹp. Đó là một người có thể chứng minh được rằng sức mạnh và vẻ đẹp có thể đi đôi với nhau và cô ấy cũng đã dùng sức mạnh trí tuệ của mình để giành được một vị trí tại Kunkuska.
Cô ấy mỉm cười thật tử tế với Buff.
“Cậu bị muộn.”
“Không, công việc của tôi mà.”
Cậu ta đỏ mặt. Cậu ta biết rằng cô ấy đã phải lòng mình. Nhưng cậu ta cũng muốn thật rõ ràng trong mối quan hệ. Đó là sự cần thiết đối với một nhân viên của Kunksuka.Không, đó thật ra những quy định nghiêm ngặt của Kunksuka.
“Tôi có vài thứ muốn báo cáo.”
“Ah, tôi hiểu rồi.”
Có sự ghen tị nhỏ nổi lên trong cô gái.
Chủ tịch của công ty thương mại Kunksuka, Barrod Brooke
Mặc dù ông là huyền thoại và là người đứng đầu thực sự của Kunksuka. Ông là chủ tịch của công ty và luôn là người đứng đầu các cuộc họp. Một số ít người đã tỏ vẻ đối đầu với ông trong thời gian ông làm việc, nhưng những người đó chỉ chiếm số ít.
Cậu trai trước mặt hiện tại là một tài năng đầy hứa hẹn đang chuẩn bị đi báo cáo trước mặt cô. Cô rất buồn về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Buff, nhưng cậu ta còn dùng đến cả dụng cụ dịch chuyển tức thời. Khi cậu ta rút sợi dây chuyền khỏi chiếc ủng của cậu ta, ánh sáng đỏ rò rỉ ra. Đó là dấu hiệu cho thấy cậu có thể sử dụng dịch chuyển tức thời.
“Vậy thì, đành cố gắng hết sức vậy.”
“Này, Buff. Nếu cậu có thời gian… thì.”
Cô gái nán lại và nói.
“Có ổn không nếu chúng ta ăn tối một lần?”
“Buổi tối sao,hmm”
“Vâng! Cảm ơn đã luôn chú ý đến tôi, và … ý tôi là, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Oh, và Buff thở dài. Một tình huống đáng lo ngại phát sinh. Không phải một hoặc hai lần mà cô gái đã bối rối và thú nhận như bây giờ. Đối với một người đầy triển vọng, lịch sự và tài năng và trẻ tuổi như Buff.
Có những vai trò mà chỉ có những người như cậu ta mới đảm nhận được. Ví dụ, Tiếp cận một quý cô quý tộc ngây thơ trong sáng. Bởi những điều này, vai trò của cậu ta rất cần thiết.
“Ngay cả khi vai trò này là cần thiết nó vẫn rất khó chịu.”
Cô nói với Buff một cách nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, Hãy tiếp tục công việc nào.”
“Ah… “
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng. Cậu nổi tiếng vì niềm tự hào. Cô nghĩ rằng sẽ rất xấu hổ nếu đứng cùng cậu. Để giải tỏa cái không khí đầy xấu hổ này, cậu nghĩ ra một cái ý tưởng khá hợp lý.
“Hiện tại đó đúng là một lời mời tuyệt vời với một người đẹp. Nhưng vì cô đã thể hiện sự quan tâm đên tôi, có lẽ tôi sẽ không nên bỏ lỡ cơ hội đến với mình. XIn lỗi.”
“ Vâng. Được thôi.”
Biểu hiện của cô đã dịu đi phần nào. Cô nghĩ rằng tuổi trẻ nên lo lắng về tương lai. Nhận được sự chú ý của chủ tịch Kunkuska là một cơ hội và vinh quang lớn. Cô nghĩ rằng mình chẳng là gì để có thể can thiệp, cô cảm thấy có lỗi.
Buff mỉm cười.
“Tôi đi đây. Tôi sợ rằng chủ tịch sẽ phải đợi lâu.”
“À vâng! Tất nhiên! Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn dành chút thời gian… “
“Ồ không! Rất vui được nói chuyện với cô Andelina.”
Cậu bước vào trong đơn vị dịch chuyển để dịch chuyển. Đó là đơn vị dịch chuyển một người. trong khi cô không biết Buff định báo cáo những gì, cô bắt đầu mỉm cười và gọi những người vận hành đơn vị dịch chuyển. Rồi ánh sáng đỏ phát ra trước mặt cô.
Tầng trên của Công Ty Thương Mại Kunksuka. Đây là nơi mà chỉ có thể đến được bằng cách sử dụng đơn vị dịch chuyển. Buff đi qua hành lang đến nơi cậu cần đến. Có một cánh cửa ở cuối hành lang. Nó khá là sang trọng, nhưng hoa văn có chút kỳ quái được khắc lên theo sở thích của ma cà rồng.
- kiieeet
Không có ai trong phòng cả. Cậu bước đi như thể căn phòng này đã quá quen thuộc với cậu. Cậu bước đến gần cửa sổ rồi đi qua một căn phòng lớn, nơi có một số quan tài dành riêng cho ma cà rồng được xếp cạnh nhau. Ngày nay, ma cà rồng không còn hay sử dụng quan tài để làm giường ngủ. Nhưng Buff cũng cảm thấy thật tuyệt khi ngủ trong quan tài. Cho đến bây giờ.
Một ngàn năm trước.
Buff chọn một trong những chiếc quan tài ở đây. Một chiếc quan tài được mở ra mà không phát ra một tiếng động nào. Sau một thời gian, cánh cửa mở ra một hội trường khác để đi vào. Có một người đàn ông cao tuổi đứng đây. Cậu lấy tay xoa mặt người đàn ông nhiều lần như thể đang rửa nó.
Cậu nhìn ra cửa sổ. Màn đêm màu đỏ trên thiên đường Niflheim đang lan rộng khắp ngõ ngách của nơi này.
“Câu chuyện về Chúa Quỷ… Thật là một người thú vị.”
Người đàn ông có khuôn mặt của Barrod Brooke mở mắt và nói.