Tôi thấy có cảm giác tự hào trong lời nói của Buff. Cứ như thể cậu ấy là người đã có công rất lớn trong việc tạo nên danh tiếng của thành phố.
Cậu ấy là một kiểu người cảm thấy danh tiếng của mình cũng trở nên rạng rỡ khi tổ chức của cậu ấy là tổ chức đứng đầu. Tuy chỉ là một nhân viên mà không phải là một giám đốc điều hành của tổ chức câu ta, nhưng tôi bỏ qua việc đó. Hiện tại cảnh quan thành phố đã trở nên thú vị hơn nhiều so với cấu trúc tâm lý của người khác.
Có một dãy những ngôi nhà quét vôi trắng xếp thành hàng. Dãy nhà trải dài trên một con hẻm chật hẹp. Dây phơi được treo khắp nơi tạo thành một cấu trúc nhằng nhịt giống như mạng nhện. Quần áo và chăn được phơi lên, mỗi khi gió thổi, chúng bay phấp phới như những lá cờ. Chúng tôi bắt gặp nơi này một cách tình cờ. Tôi nhìn xuống con hẻm như một mê cung, thỉnh thoảng tôi lại thấy những khoảng trống được tạo ra từ đống quần áo phơi chằng chịt như mạng nhện. Tôi thấy vài quỷ nhân già đang trò chuyện trên những băng ghế. (không hiểu sao mị thích nhìn thử cái khung cảnh như thế này một lần.)
“Này! Mớ hỗn độn này được gọi là sự hiếu khách à?”
Tôi nhìn về phía quảng trường, ở đó vang lên một tiếng hét vang lên từ góc của quảng trường. Ở đó có một quán rượu nhỏ tồi tàn. Ở đó có một quán rượu và cà phê đang mở, nơi đó có một gia đình mèo đang quỳ.
“ Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi quá nghèo… “
“Đám mèo chết tiệt. Không, Tao không thấy cái quái gì đáng để xem với món nướng cả. Ý tao là … Tao muốn có một chút hương vị địa phương, nhưng cái gì thế này? Hả? Dịch vụ như một mớ hỗn độn, rượu thì ấm, bàn thì bẩn và tao đang ở trong một tâm trạng rất xấu.”
Dịch vụ không ra gì, rượu ấm, bàn ghế thì bẩn và đầy bụi, có lẽ đó là hương vị địa phương, và tôi cá là tâm trí của tôi cũng không theo kịp được. Tên kia đang nghĩ giống như thế. Sự thù địch và hận thù dữ dội đã được truyền tải ngay lập tức đến từ người chủ quán Bar.
Tôi hạ giọng xuống và Buff đến cạnh tôi và thì thầm.
“... Tôi chọn nhầm đường. Tôi xin lỗi đã để ngài thấy cái cảnh tượng khó chịu này. Tốt hơn hết không nên dây dưa gì với hắn ta cả.”
“Cậu không cần xin lỗi. Tôi đã chọn đi đến đây. Tại sao ? Hắn ta là người có quyền lực gì cao lắm à?”
“Thay vì để ý đến địa vị của người kia, điều đó… Ngài hãy nhìn vào phía sau đầu của người đó.”
Sau đó tôi nhận ra. Cảm xúc của người đàn ông vẫn đang được truyền tải, nhưng cảm xúc của tên kia thì tôi lại không thể cảm nhận được chút nào. Khi tôi nói chuyện với Buff, tôi nhìn vào đầu của hắn ta và tôi thấy một cái sừng nhỏ tí xíu ở sau gáy.
“Aha. Phải.”
Tôi đã hình dung ra được rồi. Tôi không thể đọc được cảm xúc của con người. Tuy nhiên, ngoài con người tôi còn không đọc được cảm xúc của một chủng tộc duy nhất đó là…
“Người kìa là Chúa Quỷ hạng 72, Andromalius.”
Wow, đây là lần đầu tiên tôi thấy các chúa quỷ khác.
Dù sao đi nữa.
“ Đừng xin lỗi, hãy thành thật hơn với bản thân đi! Ta không nghĩ đây là sự ngẫu nhiên đâu?”
Andromalius đứng ở một góc của cửa hàng cũ.
.... Tôi không nghĩ có gì sai với những người ở đây cả. Tôi thấy xấu hổ thay cho tên kia vì cũng là một chúa quỷ, kẻ sở hữu sự tôn nghiêm đối với toàn bộ quỷ tộc, nhưng hiện tại tôi cảm thấy bản thân mình còn tốt hơn tên kia gấp mấy lần khi suy xét về bản thân. Tôi cảm thấy không chỉ có tôi mà đến Buff cũng lắc đầu.
“Cho dù là một quán rượu tồi tàn cũng thuộc một vài tổ chức con của những tổ chức lớn chứ. Nếu cậu giúp đỡ họ một chút, tôi sẽ nghĩ cách tiến cử cậu lên một bậc.”
“Nhưng vì người kia là một Chúa Quỷ, không ai có thể dừng việc đó.”
“Ra vậy.”
Tôi nói với Buff khi cậu ta đang dở khóc dở cười.
“Andromalius sống ở Niflheim. Và lúc nào cũng có rắc rối.”
“Hắn sống ở đây sao? Thế còn Dungeon của hắn.”
“Hắn giống như một lão già trong khu nghỉ mát. Có tin đồn rằng Dungeon của hắn là một mỏ than khổng lồ. Hắn liên tục tận hưởng những thứ xa xỉ và thú vui tại Niflheim này, với số tiền hắn thu được từ việc bán quặng.”
Ôi trời, đúng là một kiểu người khó chịu. Có loại Chúa Quỷ thế sao.
“Hắn đặc biệt thích sòng bạc, và vài ngày trước, tôi được báo rằng hắn chỉ còn có một vàng trong sòng bạc. Tất nhiên để có thêm tiền, đám yêu tinh của hắn phải vung cuốc cả ngày lẫn đêm.”
“Rác rưởi.”
“ Tôi cũng thấy đó là một biểu hiện thích hợp vào lúc này của hắn.”
Trong Dungeon Attack, Andromalius xuất hiện ở phần hướng dẫn. Hắn dễ dàng bị giết chết bởi con dao của nhân vật chính. Hắn đi cùng vài con Yêu tinh cấp thấp mang theo đồ đạc, nhay cả các chiến binh cấp 1 cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Cho đến giờ tôi vẫn nghĩ tôi là kẻ yếu kém nhất nhưng hiện giờ tôi đã tìm thấy một kẻ có thể thay thế được cái danh hiệu yếu kém kia.
Nếu tôi để hắn sống, tôi sẽ nhận được một cái hậu quả vô cùng khó coi, nhưng tôi cũng không thể cứ giết hắn ở đây được. Trong tương lai, Andromalius đã đánh thức sức mạnh của nhân vật chính của Dungeon Attack một cách toàn diện và điều đó thật không tốt chút nào.
“Cửa sổ trạng thái”
Tôi không biết và tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái của hắn.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Tên] [Thể Lực] [Tấn công] [Phòng thủ]
Andromalius 5 3 3
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
'Phah!'
Thật là chán!
Ôi thánh thần ơi. Golem cấp một cũng có chỉ số 7/5/5 ( thể lực/tấn công/ phòng thủ) . Andromalius phải nói rằng chỉ số của hắn còn kém xa so với một con golem. Thật khó để biết tại sao người dân ở đây lại phải chịu đựng hắn như thế.
“Sao cậu cứ nói một cách khó chịu thể hả?”
“Xin lỗi, Andromalius cũng là một Chúa Quỷ nên… “
“Nếu cậu nói rằng cậu đang giữ mình, thì cậu thật là ngu ngốc. Bất cứ ai dù là Chúa Quỷ hay không, đều phải chứng minh được giá trị của mình. Hắn ta chỉ như một con lợn, chứ đừng nói đến Chúa Quỷ.”
Tôi thấy ngạc nhiên với Buff.
“... Vâng. Tuy nhiên, Quỷ tộc không thể chống lại Chúa Quỷ một cách trực tiếp được.”
“... trực tiếp à?”
“Ngài có biết không. Khoảnh khắc mà quỷ tộc đối đầu chính diện với một Chúa Quỷ, những cơn đau đớn đến tột cùng sẽ trỗi dậy từ trong cơ thể. Không thể di chuyển một ngón tay. Điều đó rất là đau đớn. “
Điều gì đang xảy ra đây?
Thật là Shock. Nếu vậy, ít nhất thì Chúa Quỷ hầu như không có quá nhiều kẻ thù trên thế giới có thể chống lại trực diện sao ? Không phải con người, và cho dù vậy, cứ để nó xảy ra sao, không có ai ở Niflheim có thể ngăn được mà cứ để nó xảy ra.
Nói một cách dễ hiểu, điều đó nói rằng Những Chúa Quỷ là tuyệt đối sao. Có loại thiết lập này trong Dungeon Attack sao? Điều đó nói rằng hắn cũng là một trong những kẻ bắt đầu mọi chuyện và cũng là kẻ thù của tôi.
“Uh… không. Phải có gì đó mà tôi có thể đoán được chứ.”
Trong <Dungeon Attack>, có một sự kiện trong đó một quỷ tộc đã gia nhập nhóm của nhân vật chính từ phần giữ cốt truyện. Nó là một câu chuyện rất ngắn mà cô gái quỷ tộc đã nảy sinh tình cảm với nhân vật chính trong khi chiến đấu chống lại con người. Bỗng nhiên, việc đó đã tạo nên một hình ảnh đẹp trong game.
Có một cảnh tượng có một quỷ nhân đã khóc và hát cho nhân vật chính nghe vè nói với hắn ta rằng: “Cơ thể của tôi không thể chống lại sự uy nghiêm của những Chúa Quỷ.” Do đó, nhân vật chính đã khắc lên cô gái quỷ nhân đó một dấu ấn nô lệ đặc biệt mạnh mẽ, khiến cho cô gái đó chỉ nghe lệnh duy nhất một người đó là nhân vật chính. Kể từ đó, cô gái quỷ nhân kia đã quan hệ ( ͡° ͜ʖ ͡°) với nhân vật chính và đôi khi họ tự hấp dẫn lẫn nhau để làm chuyện đó ( ͡° ͜ʖ ͡°)... Dù sao đi nữa.
‘ Đó là lý do vì sao cậu không thể kháng cự.”
Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một câu chú pháp được khắc sâu vào cô gái đó. Nó không phải là một lời nguyền phản bội lại quỷ tộc hay sao? Và cô gái đó cũng không phải là nữ anh hùng chính mà chỉ như một người trợ lý.
“Có một lý do mà ngôi làng yêu tinh không thể chống cự lại cuộc tấn công của tôi trước đây.”
Những con yêu tinh hoàn toàn không thể phản kháng khi tôi tấn công làng của chúng. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng đội quân Golem của tôi rất mạnh, nhưng thực tế đó là chúng không thể chống lại tôi.
Đó là một thông tin khá tốt đấy.
Đầu tôi bắt đầu hoạt động thật nhanh. Có rất nhiều chiến lược đã được vạch ra một cách hợp lý. Ví dụ, xem xét trường hợp của ngôi làng yêu tinh. Bạn có thể đe dọa ngôi làng yêu tinh đã tấn công những ngôi làng kia. Chúng càng cố từ chối mệnh lệnh của tôi, thì cơn đau sẽ xuất hiện càng đau đớn và chúng sẽ trở nên sợ hãi nỗi đau, chúng sẽ phải tuân theo lệnh của tôi hoặc chúng sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Huh, tôi đang nhận được một món hời lớn tại một thành phố mà tôi có thể thư giãn.
“ Người chủ quầy bar, Mio, cũng bị Andromalius áp chế bởi uy nghiêm của hắn. Vậy nên ông ấy đang quỳ để cầu xin sự tha thứ. Chúa quỷ thật là tàn nhẫn.”
Tôi đã cảm thấy bắt đầu ghét Buff.
Tôi cũng cảm thấy như thế. Càng ngày, càng có nhiều cảm xúc căm thù đến từ chủ quán Mio, điều này càng khiến tôi chán ghét Andromalius. Thông thường, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc một cách vừa phải, nhưng tôi không thể kiểm soát cảm xúc bản thân vì tôi biết tên kia cũng là một chúa quỷ.
“ Có vài câu hỏi, không có cách nào để quỷ nhân có thể chống lại chúa quỷ sao?”
“ Thông thường là vậy. Chỉ có những Chúa Quỷ mới có thể chống lại Chúa Quỷ thôi. Oh, tất nhiên loài người cũng có thể chống lại được chúa quỷ.”
Buff cười. Nói thật là một thứ nhảm nhí ngu ngốc.
"... ... "
Tôi cảm thấy hơi rắc rối.
Tên Chúa Quỷ Andromalius là một tên Chúa Quỷ ở phần hướng dẫn của Dungeon Attack. Hắn dẫn vài con yêu tinh và tấn công ngôi làng của nhân vật chính mà không chút sợ hãi và đã giết chết gia đình bao gồm cha mẹ và cả em gái của nhân vật chính. Thật xui xẻo khi mà ngôi làng của nhân vật chính lại ở gần dungeon của Andromalius.
Rõ ràng đó là chuyện xảy ra bảy năm trước thời gian bắt đầu của Dungeon Attack. Nó sẽ xảy ra trong ba năm kể từ giờ. Nhân vật chính bị mất gia đình và ngôi làng ở Josei và vô tình được nhận nuôi bởi một mạo hiểm giả hạng A gọi là “Cánh trắng” và được nuôi dưỡng trở thành một mạo hiểm giả và là một đồng nghiệp. Thế là bảy năm sau, hắn tấn công dungeon của Andromalius. Tất nhiên, Andromalius chỉ là một thằng phế vật nên hắn đã dễ dàng bị hạ.
“ Này Buff, có ai bảo vệ Andromalius hay hắn có khả năng phòng vệ không?”
“ Không, hắn không có. Tôi được dặn dò rằng chỉ hỗ trợ mỗi mình ngài Dantalian, đã từng có người để bảo vệ hắn nhưng người đó đã đi rồi.”
Hmm.
“ Tôi không có một chút thiện cảm nào với Andromalius hay bất cứ thứ gì liên quan đến hắn.”
“Tôi cũng vậy. Andromalius cùng bị khinh bỉ bởi những Chúa Quỷ khác. Hắn giống như những gì ngài nói lúc trước - Rác Rưởi. Nhưng thưa ngài… “
Buff lấy tay day trán cậu ta.
“ Nếu cậu không phiền, sao cậu không hỏi tôi tại sao?”
“Có lẽ tôi không nên hỏi thì hơn.”
Tôi phá lên cười.
“Thật là buồn cười vì sẽ không có ai luyến tiếc nếu hắn biến mất ngay lập tức.”
“... Điện hạ.”
Giọng nói của Buff vang lên một quãng vì ngạc nhiên.
“Không thể nào?”
“Không, ai đây! Không phải đây là một nhân viên của công ty Kunkuska vĩ đại sao.”
Giọng của Andromalius chuyển sang chúng tôi. Có lẽ chúng tôi đi đến từ xa nên hắn có vẻ hơi phân tâm khi đang cố nhìn sang chỗ này. Andromalius quay sang phải và đi sang chỗ này, hắn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất trước khi cất bước đi đến.
Buff cúi đầu chào.
“Rất vui được gặp ngài, Andromalius.”
“ Khốn nạn. Uh? Ta đã gặp rất nhiều rắc rối từ khi ra khỏi đó. Và bây giờ là ngươi con dơi! Thứ lỗi cho ta nhé. Xin lỗi. Ta gọi ma cà rồng là dơi, dù sao đó cũng là thói quen của ta vì gọi ngươi là dơi. Ngươi có thể bỏ qua cho ta được không? Hả?”
Wow, tôi cảm thấy một cảm giác rất chân thật ở bên cạnh. Trong Buff lúc này, cậu ta đang
rất là sôi máu và có thể nếu không chịu áp chế của tên kia thì cậu ta đã xé xác hắn ra rồi.
“... Tất nhiên, thưa ngài. Làm sao mà tôi dám trách tội ngài chứ?”
Và sau đó, không có một biểu hiện nào thay đổi trên khuôn mặt, cuối cùng thương gia vẫn là thương gia. Nhân viên của công ty Kunksuka luôn mệt mỏi về việc áp chế biểu cảm khuôn mặt. Không, Lapis thì không vì ngay từ đầu cô ấy đã vô cảm rồi.
“Vâng, Vâng. đó là tất cả à? hả? Ngươi hẳn là có sức mạnh để làm điều đó chứ phải không hay ngươi không thể. Con dơi này. Ta để ý ngươi lâu rồi đấy, ngươi không phải là một người rất có trách nhiệm sao. Châm chọc ta sao. Sao ngươi đã để ta đi như một thằng ngu với một chút vàng hả?”
“.... Tôi xin lỗi, thưa ngài!”
Cảm xúc của Buff lúc này từ nồi nước sôi đã nhảy lên thành vạc dầu sôi rồi.
“Nhưng ai đứng cạnh ngươi đây? Trông giống một quả dâu tằm và chỉ có một biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt. Trông có vẻ trống rỗng đấy? Hả? Ngươi cũng khôn ngoan đấy.”
“ Đây là Dantalian Điện hạ. Ngài ấy đến sớm với tư cách là khách mời chính thức của đêm hội Valpurgis.”
“Cái gì? Điện hạ?”
Có một chút cảnh giác trong mắt Andromalius. Hắn quay người hoàn toàn về phía tôi và đưa tay để bắt tay tôi.
“Hân hạnh. Ta xin lỗi. Ta không biết danh tính của ngài và đã bất lịch sự.”
Giọng điệu của hắn cũng thay đổi. Tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, nhưng tôi có thể thấy rằng hắn đang biểu hiện ra những gì tôi thấy. Andromalius tên Chúa Quỷ hạng thấp nhất. Hắn trông có vẻ sợ hãi khi gặp một chúa quỷ khác khi mà hắn biết rằng chắc chắn kẻ đứng trước mặt có hạng cao hơn hắn.
Tôi cười và vui vẻ bắt tay hắn.
“ Không. Danh tiếng của ngài Andromalius ta đã được nghe từ lâu, ta nghĩ rằng ta nên gặp ngài một lần, nhưng không phải trong một trường hợp ngẫu nhiên như thế này.”
“ Không biết rằng loại danh tiếng gì vậy? Xin lỗi, nhưng… Thứ hạng của ngài là gì thế Dantalian? Ta không thường hay để ý đến những chúa quỷ khác nên không biết được về ngài Dantalian.”
Chúc may mắn. Mi không biết chút gì về kẻ thù của ngươi ở hạng thứ bảy mươi mốt này. Đến hiện tại, ngươi vẫn là một sinh vật sống. Và ta không nghĩ rằng ta là kẻ duy nhất sẽ chết ở Niflheim.
“Thật xấu hổ, ta ở hạng thứ bảy mươi mốt.”
“Cái gì? bảy mươi mốt sao? “
Khuôn mặt của hắn đột nhiên thay đổi. Hắn nhận ra kẻ đứng trước mặt này chỉ hơn hắn có một hạng, thái độ của hán lại thay đổi một lần nữa.
“Ha, thật là rác rưởi!”