“Yêu tinh, chúng ta bị tấn công bởi đám yêu tinh.”
“Thiết lập hàng phòng ngự đi! Đ* mẹ, đừng có chạy! Mau thiết lập phòng ngự ngay!”
“Sephar, khốn nạn! Mày chỉ biết chạy sao đồ chó đẻ!”
Ngôi làng lúc này là một đồng hỗn loạn. Những người khác đến từ phía doanh trại đã thiết lập vành đai, có vài kẻ đang la hét với những kẻ khác về việc có vài kẻ có ý định rời đi. Những dân làng thì đang tìm cách bảo vệ bản thân và gia đình. Có vài đám cháy nhỏ trong làng và có nhiều kẻ đang tìm nước để dập lửa. Trong làng, chỉ có người và người và tình cảnh hỗn loạn này vẫn có thể kéo dài một khoảng thời gian kha khá nữa.
Chúng tôi theo dõi mọi thứ trong ngôi làng từ phía xa. Phong cảnh ở đây thật bình dị để nói về nó ngay cả khi khung cảnh này có thể nói rằng nó rất lãng mạn với những cánh đồng lúa trải dài khắp phía của những ngôi làng. Và lúc này nó không được đẹp lắm vì người, yêu tinh chạy đến từ khắp phía về ngôi làng.
Tôi nói bình tĩnh.
“Thật đáng ngạc nhiên, trông có vẻ không có ai định chạy trốn.”
“ Không có ai có thể mạnh mẽ bằng những kẻ đang sống trên núi được. Những kẻ sống trên núi khác với những kẻ quen sống ở vùng đất bằng phẳng.”
Farsi kêu lên. Có sự khác biệt về những kẻ sinh ra ở vùng núi và vùng đồng bằng ? Lúc đó một tiếng cười cay đắng phát ra. Nếu có sự khác biệt nào như vậy thì đó là những suy nghĩ và ý tưởng để khắc phục những bất lợi và khác biệt.”
“Chúng chỉ là những kẻ chạy trốn của những kẻ thuộc tầng lớp thấp kém.”
Laura nói khi đứng cạnh tôi. Em ấy hất lọn tóc vàng của mình đang bay trong gió trước mặt bằng tay, nhưng em ấy quên mất rằng em ấy đang ngồi trên một con lừa. Nói cách khác, trông khá buồn cười. Một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ tặng cho em ấy một món quà và một lời hứa của tôi.
“Những kẻ chạy trốn khỏi việc nộp thuế cho lãnh chúa của chúng, chúng đi đến những vùng núi xa xăm và bắt đầu cuộc sống khác. Chúng luôn sẵn sàng bảo vệ chính mình. Thế giới sẽ khiến chúng không thể tồn tại nếu mà chúng không có sự chuẩn bị.”
“Em có cảm thấy tội lỗi khi tấn công dân thường không?”
“ Đây là những kẻ đã chĩa mũi kiếm về phía chúng ta trước. Em học được rằng không nên khoan dung với kẻ thù.”
Đó là một câu trả lời khá tốt.
Đến lúc đó, có những tiếng hét lên. Có thể là đám yêu tinh, nhưng tôi không chắc về điều đó. Sự hối hả của những kẻ trong ngôi làng đó vang lên khắp nơi trong ngôi làng. Những con yêu tinh kêu lên những tiếng kêu mà chỉ chúng mới hiểu. Đó là một ngôn ngữ không xác định. Nó giống như 'COURGERGURGUR!'. Tôi nghe thấy có chút quen thuộc. Có lẽ trong quá khứ tôi từng nghe thấy nó ở đâu đó trong một bài hát nào đó.
“Đó đúng là một cuộc chiến đáng xem đấy.”
“ Có vẻ như chúng đang tạo ra những âm thanh giống như âm nhạc vậy.”
“Ngài có nghe thấy không, chúa tể của em, có loại nhạc nào mà ngài thực sự yêu thích không?”
“ Ta không thích chúng.”
Laura lại trở nên điềm tĩnh.
Phía ngôi làng cũng vang lên những âm thanh. Sự phong phú của nghệ thuật trong thế giới này được biểu hiện ở những nơi không ngờ như vùng núi này cũng có một số loại âm nhạc được phát triển. Nhiều nhạc cụ đã được huy động như để tạo thành một vở nhạc kịch của gió. Nhưng chắc chắn mức độ âm nhạc của những kẻ ở đây cao hơn đám yêu tinh sống trong vùng núi này. Và âm thanh bắt đầu phát ra, hầu hết dân làng đều hát lên những từ hoặc cụm từ gần giống nhau. Và những người cầm nhạc cụ bắt đầu tạo nên những điệp khúc.
Tôi nhận ra một sự thật tuyệt vời. Có một số nhạc cụ được dân làng sử dụng, có một loại có hình nêm. Thành thật mà nói, tôi ghét nó nhất trong tất cả các loại nhạc cụ. Tôi tự hỏi sao loại nhạc cụ đó lại tồn tại trên đời và nó đã đóng góp gì cho âm nhạc. Những bí ẩn khi còn ở trong thế giới ban đầu được giải đáp. Nó là một công cụ được sử dụng trong chiến tranh. Trong khi đám yêu tinh và cả dân làng đang la hét, âm thanh của nhạc cụ vang lên khắp nơi và vang lên trời.
“Thật là vớ vẩn!”
“Đúng vậy.”
“Nó đúng là một điều vớ vẩn.”
Những ngọn đồi nhanh chóng tràn ngập âm thanh từ nhạc cụ. Trong thực tế nó giống như những kẻ thù của bài hát, nó khác với những âm thanh nhẹ nhàng vang lên cùng những bài hát. Không, nó chỉ là những tiếng ồn vang lên cùng những lời hát.
“VIệc này sẽ kéo dài bao lâu?”
Tôi hét lên.
“Nếu ngài chưa biết! Có những quy luật được đặt ra trong quân đội ngay cả khi quân đội loài người chiến đấu chống lại nhau! Có vài điều được đặt ra như những thỏa thuận ngầm về cách thắng và cách thua! Tuy nhiên, đây là sự đồng thuận đầu tiên sau một thời gian giữ con người với con người khi mà chúng phải chiến đấu chống lại quái vật.”
“Farsi!”
“Nó thật đơn giản, nhưng cũng thật tệ.”
Farsi trả lời với một giọng nói tuyệt vời.
“Điều này có thể được thực hiện khi một trong hai hoặc cả hai bên cùng ngã xuống.”
Đó là một quy tắc đơn giản. Nếu không phải nghe tiếng ồn phát ra từ đám nhạc cụ chết tiệt kia thì tôi sẽ khen ngợi người tạo ra quy tắc này.
“Sẽ thế nào nếu thời gian diễn ra quá dài.”
“Khi nó được kéo dài, nó sẽ chậm hơn một chút! Nếu chán, sẽ không thể tiếp tục được nữa! Nhưng có vẻ đám yêu tinh đang hoảng loạn.”
Farsi đang chỉ vào những con yêu tinh đang nhảy theo tiếng ồn đó, với tôi nó không phải âm nhạc. Tôi đảm bảo với bạn rằng, với vị trí đứng đầu những kẻ ở đây, bạn cũng sẽ cảm thấy như tôi mà thôi. Tại sao chúng vẫn tiếp tục kéo dài chứ? Nếu chọn chết một lần nữa và nghe cái âm thanh này hết ngày hôm nay, tôi sẽ chọn cái chết.
May mắn thay, cuộc chiến đã kết thúc nhanh chóng, không giống như những gì mà tôi lo ngại. Chỉ có khoảng năm mươi dân làng. Nó quá ít so với quân số hàng trăm yêu tinh. Sau một khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của con người bị lấn áp bởi tiếng của yêu tinh. Cuối cùng, chỉ còn lại những tiếng nói mệt mỏi của dân làng, chúng đã kiệt sức.
─ Kerrur!
─ Cyrtle! Kerr, Kirr!
Những con yêu tinh đang la hét trong chiến thắng. Chúng la hét rất lâu và có vẻ như chúng không biết mệt mỏi. Chiến trường mang lại cho kẻ tham gia chúng cảm giác rất đặc biệt, nó rất tinh tế, nó khiến bạn phấn khích dù cơ thể bạn đang kêu gào trong sự kiệt sức. Mặt khác, động lực từ những thời điểm căng thẳng, áp lực, sự mệt mỏi khi hòa lẫn với nhau sẽ dẫn đến việc suy giảm sức mạnh đột ngột. Dân làng đã trở nên như vậy.
Dân làng là những mạo hiểm giả nghiệp dư.
So với đám quái vật, quân số của dân làng chả là gì cả.
Tuy có hơi gian lận, nhưng không phải vấn đề tôi quan tâm.
Sau khi chiến thắng trận chiến, chiến thắng đã được khẳng định. Mỗi đội quân sẽ luôn đề ra một cái chiến thắng mà họ dự tính đạt đến và đi đến chiến tranh để đạt được chiến thắng mà họ sẽ đặt ra. Tuy trận chiến đã diễn ra, nhưng tôi chắc chắn rằng việc chiến thắng đã được đặt ra.
“Chủ nhân, đã đến lúc.”
“Haih….( tiếng thở dài)”
“Ta đã nói vài điều trước trận chiến.”
Tôi quay đầu lại.
Một đám lớn yêu tinh bước đến bên phía cánh tay tôi. Đó là vì chiều cao của đám yêu tinh thấp. Ngọn đồi mà tôi đứng tràn ngập màu xanh từ đám yêu tinh.
Tôi xé cuộn giấy ma thuật. Có một mà hình trong suốt trước mặt hiện lên. Tôi kích hoạt kỹ năng < Khói> . Và rồi hét lên.
“Các chiến binh.”
Hàng trăm con con goblin hướng về phía tôi. Tôi nghỉ một chút và tiếp tục nói.
“Hãy nhìn vào đó.”
Tôi hướng tay về thị trấn. Những kẻ ở đây lặng lẽ nhìn về phía tôi.
“Hiện tại, con người ở những vùng núi đang xây dựng hàng rào. Chúng tưởng rằng đây là đất của chúng. Chúng xây dựng những ngôi làng và doanh trại, và chúng nghĩ rằng chúng đang làm chủ những ngọn núi… Liệu chúng có phải chủ nhân thật sự của những vùng núi này?”
─ Kerr!
─ CHARLOO! Thật tuyệt vời!
Sau khi tôi, đám yêu tinh chạy và la hét như những con khỉ. Sự tức giận của những con vật được tỏa ra, tràn ngập không gian. Tôi, một chúa quỷ, có thể hiểu được một cách tự nhiên theo bản năng.
─ Rare Ruru!
“Ngảy cả trước khi con người bắt đầu xây dựng những doanh trại, những yêu tinh đã ở đây. Ngay cả trước khi con người bắt đầu canh tác ở đây, những yêu tinh cũng đã ở đây. Trước khi con người đặt chân đến đây, yêu tinh cũng đã ở đây từ hàng ngàn năm trước. “
─ Rare Ruru!
“Tốt lắm. chúng ta sẽ giành lấy ngọn núi đáng tự hào.”
Tôi đưa tay lên.
“Các ngươi có quan tâm đến ngọn núi linh thiêng này của các ngươi không.”
─ Kerrek! Karek! Có!
Những con yêu tinh quỳ xuống và trả lời.
Tôi gào lên hết sức có thể.
"
“Các ngươi là những chiến binh cai trị ngọn núi này.
─ Karek! Karek! !
“Các ngươi sẽ trừng phạt những kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của các ngươi chứ?”
Những con yêu tinh gào lên
“Đúng! Giết chúng.”
Tôi nắm chặt tay.
“Không được dung thứ cho những con lợn đang lấm lem trên địa bàn của chúng ta! Hãy lột da chúng! Cắt thịt chúng! Mọi ruột chúng! Hãy chứng minh cho chúng thây, ai mới là chủ nhân của ngọn núi này! Hãy cho chúng biết rằng chúng không gì khác ngoài những con gà yếu đuối! Hãy cho chúng biết, ai là kẻ săn mồi, hãy nhớ rằng chúng ta mới là chủ nhân thật sự.“
Những con goblin hét lên khi nhìn về phía cánh tay tôi chỉ vào.
Ngay lúc đó, Laura xé cuốn giấy ma thuật. Nó là cuộn giấy ma thuật thu hồi với quy mô trung bình. Một con golem xuất hiện. Một trận động đất nhỏ xảy ra khi chúng cùng lúc bước lên. Quân đội yêu tinh gầm lên khi quân đội được hình thành. Lúc đó có tiếng người hét lên.
Tôi hét lên lần cuối.
“Tất cả! Chuẩn bị!”
─ Khurwaaaaaaaa!
─ Tiến lên!
Nó tráng lệ hơn bất cứ bài hát nào được vang lên. Các golem dẫn đầu, phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.
“Đừng chạy.”
“Hãy cố gắng chống lại nó đi, nó sẽ chết! Tiếp tục đi, nó sẽ bị tiêu diệt sớm thôi!”
“Chết tiệt! Không thể cản nó lại được !”
“Không, thiết lập phòng ngự đi! Đừng dừng lại cho đến khi mày chết, đừng có dừng lại, thằng khốn nạn!”
Trong lúc đó, dân làng đã mất đi sự tôn trọng. Golem có chỉ số là 7, không phải là đối thủ có thể ngăn chặn được với những người dân miền núi.”
Nếu đó là một con yêu tinh, nó có thể chịu được thêm một lúc nữa để có thể chọc thủng hàng rào. Chúng thậm chí không còn có thể nghĩ đến sự tồn tại của những con golem. Khi golem phá vỡ doanh trại của chúng, những con yêu tinh chen vào những khoảng trống để bù đắp sự thiếu hụt về phòng thủ của những con golem.
Đó là kết thúc. Nhiều dân làng bỏ chạy mà không quay đầu nhìn lại. Những kẻ ở lại cuối cùng thì bị nghiền nát. Thay vào đó những kẻ muốn trốn thoát và những kẻ đang muốn tiếp tục ở lại phòng thủ đã bắt đầu trở nên do dự. Những con yêu tinh và golem chạy đến đó, và đó là một thảm họa.
“Giết tao đi…”
"Uh-uh, uh-uh-uh!"
Không có chút thương sót nào cả. Tôi cho phép chúng làm bất cứ điều gì chúng muốn. Đối với những con yêu tinh, điều đầu tiên chúng làm đó là lấy thịt người. Cũng như những gì con người nhắm đến, đó là lương thực. Và mục tiêu chúng nhắm đến không chỉ những người đàn ông trẻ. mà còn cả phụ nữ và trẻ em.
Tôi đi chầm chậm trên chiến trường. Hai bên cạnh tôi là Laura và Farsi đang hộ tống tôi. Farsi đôi không chú ý khi nhìn quang cảnh xung quanh và hay bị tụt lại phía sau. Farsi hiện tại mười lăm tuổi dù người ta sẽ không tin khi nhìn vào ngoại hình của cậu ta.
“Kiểm tra ngôi nhà kia. Cái đầu tiên ở đây, đó, ở vị trí thứ tư.”
Laura đi đến chỗ con golem và chỉ đường cho chúng. Tôi cho em ấy cơ hội thể hiện và những con golem lặng lẽ di chuyển. Cần phải nói thêm rằng laura không thay đổi biểu hiện khuôn mặt từ khi trận chiến bắt đầu. Thật đáng kinh ngạc khi em ấy chỉ mới mười sáu tuổi.
“Đối với xã hội cổ đại thì đó là độ tuổi có thể lập gia đình.”
.
Trong thâm tâm, tôi ngưỡng mộ những người như em ấy ở độ tuổi này.
Thành thật mà nói, dân làng vẫn chống lại đám quái vật dù có sự chênh lệch về số lượng. Nếu là tôi, tôi sẽ chạy trốn khi biết rằng có sự chênh lệch lớn về lực lượng. Tuy nhiên tôi không phải bên bị tấn công. Tôi đã cố gắng trì hoãn sự xuất hiện của đám golem cho đến khi trận chiến bắt đầu. Tuy nhiên, chúng kiên trì hơn tôi nghĩ. Tất nhiên có vài kẻ chạy trốn để tìm đường thoát cho gia đình và người thân. Nhưng những kẻ đó chỉ chiếm số ít.
“Chúa tể vĩ đại! Xin hãy giúp đỡ đứa trẻ này!”
Một người phụ nữ đi qua đám yêu tinh và ngã xuống trước mặt tôi. Cô ta không có tay phải ở nơi mà đáng lẽ ra nó đang ở đó. Cô ta đang giữ nó bằng cánh tay trái của mình.
Tôi dừng bước.
“Đứa trẻ… có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ vậy! làm ơn…!”
“Laura.”
Tôi không cần giải thích gì thêm.
Laura rút thanh kiếm ở thắt lưng em ấy và đâm xuyên ngực người phụ nữ kia. Thanh kiếm đâm xuyên qua bộ ngực yếu đuối của cô ta. Laura nắm lấy thanh kiếm và rút nó ra khỏi người cô ta. Em ấy vẩy máu trên thanh kiếm. Những giọt máu vương vãi trên mặt đất tạo thành những vệt đỏ thẫm. Cô ta liên tục nói với tôi lặp đi lặp lại : “ Làm ơn chết đi đồ khốn, hơi thở của mày chỉ tạo nên sự hủy diệt của thế giới này thôi. Chết đi, đồ quỷ dữ.”
Tôi rời đi khỏi vị trí cái xác của cô ta và đứa trẻ đang khóc trong vòng tay cô ta để bước về phía trước.
Farsi đi sát bên tôi.
“Này, sao ngài lại biết cô ta nói dối và giết cô ta.”
“Cậu không cần phải biết đâu.”
Cái chết của một người rõ ràng là đáng buồn. Nó có thể là một bi kịch. Đặc biệt là khi người đó chỉ còn một cánh tay. Cô ta đã cảm thấy tuyệt vọng khi cố gắng chiến đấu chống lại những con yêu tinh để bảo vệ đứa con của mình một cách mệt mỏi. Cô ta cũng khá thông minh đấy dù tôi không định thể hiện rằng mình là một kẻ đứng đầu.
Nhưng ngoài sự đánh giá cao của tôi, đây là một trận chiến giữa quái vật và con người. Tôi cũng không đinh thể hiện rằng mình là kẻ đứng đầu, mà chỉ là một người đàn ông tham gia trận chiến này.
Tôi nói với nhiều ý định khi nhìn về đứa trẻ của cô ta.
“Dù cô ta có nói thật hay không, đây là một trận chiến, dân làng này là kẻ thù, vậy nên không có sự thương xót. Dù vậy cũng không cần thiết để cứu nó.”