“…….”
Leaf không biết họ đến từ đâu. Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn đó là không thể một mình trốn thoát sự truy đuổi của một trăm người mà có thể trốn thoát dễ dàng. Leaf cảm thấy nặng nề vì hắn đang mặc áo giáp nặng. Hắn không thể tiếp tục chiến đấu khi đã mất hết thể lực. Cuối cùng, rất có thể hắn sẽ chết.
“Mình phải làm gì ? Mình nên làm gì đây? Cái gì?”
Leaf buông lỏng cánh tay phải. Hắn cắm ngọn giáo xuống đất. Hắn đang bị kích thích bởi cảm giác của chiến trường và những cơn đau mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây bắt đầu len lỏi qua từng sợi cơ rồi truyền đến não hắn. Cơ thể hắn đang gào thét vì đau nhức và mệt mỏi.
“Đội trưởng! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lũ chó phản bội ở đằng kia!”
Đồng đội của Leaf chạy đến và đứng vòng quanh Leaf. Chúng là những kẻ đã nghe thấy tiếng của Leaf và chạy trốn khỏi hàng ngũ. Chúng đã bỏ lại những kẻ khác cho lũ yêu tinh xé xác mà không có lấy một chút ý thức trách nhiệm hay cảm giác tội lỗi.
Leaf nhìn xung quanh những người đồng đội của hắn.
“…….”
Đôi mắt hắn lúc này xen lẫn sự cáu gắt và lo lắng. Những kẻ bị bỏ lại nhanh chóng bị hạ gục và từ chỗ chúng bị hạ, yêu tinh lao vào đông như kiến. Khi nhìn thấy chúng, yêu tinh ùa ra như một bầy gián.
Những dân làng bị hắn gọi là kẻ phản bội đang siết chặt vòng vây lại. Trong cái không gian đẫm máu đó, những đồng đội của hắn bị xé xác. Hắn và những kẻ khác may mắn hơn thoát khỏi đó. Đám yêu tinh vẫn trào ra như nước lũ mà hắn không biết rằng chúng từ đâu ra.
“... Khốn nạn!”
Leaf lẩm bẩm.
“Khốn nạn... !”
“Bỏ đi.”
Đồng đội hắn nghe hắn hét lên vậy. Chúng nhanh chóng đi đến chỗ Leaf. Nghe được mệnh lệnh đó, tất cả đều tập chung lại. Chỉ còn lại khoảng ba mươi mạo hiểm giả và một pháp sư duy nhất. Những kẻ không trốn thoát đã làm gián đoạn cuộc tấn công của đám Yêu tinh.
“Di chuyển đi nào!”
“Thật là ồn ào!”
Có thêm năm kẻ nữa thoát ra an toàn. Những kẻ khác đều chết vì sự vô trách nhiệm của đồng đội chúng. Khi sắp chết, những lời nguyền rủa Leaf và đồng đội chúng được phát ra một cách không thương tiếc.
“Leaf! Chết tiệt! Thằng Chó đẻ!”
“Chết tiệt! Chết đi lũ khốn kiếp.”
Cuối cùng, một nửa đồng đội của Leaf lại một lần nữa chết đi. Chúng không thể thoát được và bị xé xác bởi đám yêu tinh. Đám yêu tinh nhữ những con gián bám vào cơ thể chúng. Từng miếng thịt trên cơ thể chúng bị xé và bị cắn ngậm răng bởi đám yêu tinh. Có kẻ khi nhìn cảnh đó chỉ biết nuốt nước bọt. Bụi đã tan đi, nhưng thật là khủng khiếp.
“ Đội trưởng, chuyện này…. !”
“Tại sao dân làng không tấn công? Chuyện này sẽ diễn ra trong bao lâu? Đội trưởng! Tại sao mọi thứ lại như thế này? Đây là sự hủy diệt, sự hủy diệt đã đến với chúng ta.”
“Này, đội trưởng!”
Leaf chỉ im lặng.
Leaf và cô gái pháp sư đứng lại. Pháp sự có thể dễ dàng trốn thoát hơn đám mạo hiểm giả vì cô ta đứng sau đơn vị phòng thủ trong cuộc tấn công của đám yêu tinh. Cô ta có vẻ hơi bối rối trong lúc đám yêu tinh tấn công như thể tâm trí cô ta bị khóa trong một suy nghĩ khác về việc tấn công chống lại đám yêu tinh. Cô ta đang nhìn vào đâu đó với một con mắt vô hồn, cho dù cô ta là một người đủ thông minh và tỉnh táo để nhận ra tình hình nghiêm trọng lúc này.
“Đây là hy vọng cuối cùng.”
Leaf nhận ra nó. Hắn đã thuê pháp sư để có thể đối phó với Golem. Vì cô ta không phải chiến đấu nhiều nên có vẻ cô ta không cảm thấy mệt mỏi. Cô ta vẫn còn sung sức và có thể sử dụng một số ma thuật một cách thoải mái.
Leaf nắm chặt cây giáo của hắn. Pháp sư có thể làm cho ma lực bộc phát thành những phép thuật khủng khiếp. Pháp sư là những kẻ có thể đem lại đột phá cho một trận chiến. Nếu trong một đội hình có một pháp sư, thì khả năng để đánh bại nó bằng một đội hình không có pháp sư sẽ khá nhức đầu. Leaf nhìn cô ta.
“Cái gì? Ta sao?.”
Thời gian thật ngắn ngủi, Lũ yêu tinh đang tràn đến. Hiện tại, Leaf và đồng bọn chỉ có thể tạm thời chặn chúng lại. Nhưng với đội hình này chúng không thể cầm cự được lâu. Leaf sẽ phải quyết định để cho pháp sư sử dụng đến sức mạnh của cô ta lúc này.
Leaf hỏi cô ta.
“Này, cô có thể sử dụng phép thuật mạnh nhất mà cô có thể sử dụng lúc này không?”
“Ừ, được. Dù sao cũng không còn cách nào để thoát khỏi tình cảnh này nữa.”
Pháp sư nói rằng lúc này cô ta cũng không còn cách nào khác.
“ Ta không tự hào về điều này. Tuy một chọi một không phải là sở trường của ta, nhưng nếu chiến đấu với số lượng lớn quân địch thì ta có thể làm được. Nhưng để có thể đấu một chọi một thì có vẻ ta sẽ cần lên cấp độ Năm vòng tròn đấy.”
“Im đi và sẵn sàng đi!”
“Ta chuẩn bị xong rồi. Và hãy nhớ rằng thỏa thuận của chúng ta vẫn phải được thực hiện đấy.”
Leaf ngạc nhiên rồi nhìn cô ta. ”
“Hãy cho rằng đây mới thực sự là một khởi đầu cho một cuộc chiến, và hãy chuẩn bị khi nghe thấy nó.”
“ Nên nhớ lấy điều này. Ta khác các ngươi. Khống giống như những mạo hiểm giả, những kẻ không biết chút gì về phép thuật và quái vật ngay từ đầu. Chúng ta, những pháp sư luôn thông minh hơn các ngươi, và chúng ta biết những gì các ngươi chưa biết ngay khi bắt đầu. Đặc biệt, chúng ta thuộc về phía sử dụng đầu óc hơn là sức mạnh như các ngươi. Hãy nhớ lấy.”
“Chết tiệt, im đi.”
Cô ta nói rất nhiều, Leaf chỉ nhíu mày. Nhưng bây giờ không phải thời điểm để có thể tiêu thụ những gì cô ta nói.
Khi nhìn xung quanh, Leaf để ý xem đâu là nơi hắn có thể đột phá với một đội hình ba mươi người. Còn cô ta vẫn tiếp tục nói về những thứ linh tinh.
“ Các ngươi đang đối đầu với một con quái vật đáng sợ. Hắn là kẻ chỉ huy đám quái vật. Hắn cũng rất giỏi nắm bắt tâm trí con người. Lý do mà ta không tham gia cũng mấy người ngay từ đầu để muốn tập trung sự nghi ngờ của ta về phía các ngôi làng. Đúng là họ đã phản bội và không tham gia tấn công đám yêu tinh, và trên hết họ đã xâm nhập vào đội quân của chúng ta ngay từ đầu.”
Cuối cùng cô ta cũng tìm thấy sự phấn khích sau những ngày tháng bực bội. Cô ta đang rất phấn khích lúc này. Đôi mắt của cô ta long lanh phía sau hàng mi dài của cô ta.
“Trong thực tế nếu là một kẻ phản bội. Thì những kẻ đó sẽ luôn sẵn sàng tham gia vào bất cứ hành động nào và sẽ luôn nhắm đến những hành động làm sụp đổ từ bên trong. Nếu cả bốn ngôi làng đều đồng tình và sẵn sàng tham gia vào cuộc phiêu lưu này, thì các người nên nghi ngờ họ mới phải. Nhưng có hai làng không tham gia, nhưng lại không phải bọn chúng… Đó chính là nắm bắt tâm lý đó.”
“Im đi. Đồ điên.”
“Im đi sao. Ngươi mới phải im đi đó. Miệng mi có mùi như chất thải vậy. Ta đang băn khoăn xem mi là người hay thứ chất thải gì đó. Sao mi không tự đấu với đám golem đi. Ta tự hỏi rằng, bộ giáp của các ngươi thực sự rất tốt đó sao? Nhưng chẳng phải các ngươi cũng có thể đánh bại đám golem đó sao? Nhưng ta nghĩ rằng các ngươi cũng không đủ khả năng để chống lại hết đám golem đúng không? Hả ?”
Leaf quyết định từ bỏ việc bịt miệng cô ta.
Leaf không thể tìm thấy bất cứ sơ hở nào trong cuộc bao vây này. Bởi vì địch có một số lượng đơn vị đủ để áp đảo chúng. Có khoảng hai trăm người và số lượng yêu tinh lại lên tới ba trăm.
Trong khi đó, có thêm vài người chết. Chúng bị chết bởi đá. Đám yêu tinh ném đá về phía chúng. Những kẻ kém may mắn bị đá đập trúng đầu và chết.
“Đội trưởng! Không tốt chút nào!”
“Leaf… “
Cuối cùng, những kẻ khác cũng thấy rằng dân làng đến từ hai phía không có vẻ thân thiện chút nào. Khi họ nhìn chúng, ánh mắt của họ cho thấy rằng chúng nên chết đi thì tốt hơn. Vài kẻ khi biết vậy thì nuốt nước bọt, nhưng chúng không thể nuốt trôi mà phải nhổ ra. Khi chúng muốn nhổ nó ra, mọi thứ tưởng như là đã kết thúc.
Cuối cùng Leaf chỉ về một hướng như thể hắn chỉ miễn cưỡng lựa chọn.
“Chúng mày! Ngay khi phép thuật bùng nổ, hãy chạy theo con đường đó! Đừng dừng lại, đừng lo lắng về bất cứ ai bị tổn thương ! Hiểu chứ!”
“Vâng! Đội trưởng.”
“Bắn đi.”
Leaf hét lên với cô gái pháp sư. Trước khi Leaf nói xong, cô ta đang chuẩn bị phép thuật. Cô ta chống cây gậy làm từ gỗ của một thân cây màu đen xuống mặt đất. Một vòng tròn trải dài trên mặt đất, và nó nhanh chóng lớn dần và càng ngày càng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“Ta sẽ thanh trừng một lời nguyền bằng một lời nguyền khác.”
Cô không muốn dùng hết ma lực của mình cho một phép thuật. Hiện tại cô đang sử dụng phép thuật mạnh nhất. Có mười quả cầu lửa xuất hiện trên không. Khi cô nhấc chân và chỉ về hướng địch. Những quả cầu lửa bật ra và bắn tới đám yêu tinh và những dân làng như những viên đá bắn ra từ máy bắn đá. Yêu tinh và con người ở phía đó không phản ửng.
“Hả?”
Khi họ dừng lại, những quả cầu lửa to hơn một cơ thể người nhanh chóng nuốt chửng họ. Theo sau đó là những quả cầu lửa tương tự lao đến. Khoảng ba mươi yêu tinh và mười người đàn ông đã nhanh chóng bị nuốt chửng bởi ngọn lửa mà không còn lại gì. Lớp bao vây bị mỏng đi một chút.
Phép thuật đó mạnh hơn nhiều so với dự kiến. Theo bản năng sợ lửa, những con yêu tinh nhanh chóng lùi lại và kêu gào, la hét. Những người dân làng cũng nhanh chóng lùi lại, họ chưa bao giờ thấy phép thuật trong đời. Đối với họ, phép thuật không gì khác những thảm họa tự nhiên.
Leaf gào lên.
“Nhanh lên!”
Leaf ra lệnh cho chúng không cần phải tuân theo bất cứ thứ tự nào. Chỉ cần chạy thẳng ra. Không vấn đề gì hết. Đó là Leaf đã nói với chúng rằng không cần phải đợi lệnh. Lúc này, những mạo hiểm giả, chỉ còn lại khoảng hai mươi lăm đơn vị, hét lên cùng lúc và chạy về một hướng.
“Tuyệt!”
Cũng có một người đàn ông hoảng loạn sau khi phép thuật nổ ra và nhảy lên định chặn Leaf lại. Leaf không có thời gian để cho một kẻ như vậy. Leaf với ra phía sau thắt lưng và lấy cây rìu, xoay nó một vòng rồi ném nó. Cái rìu bay nghiêng rồi găm vào cổ người đàn ông kia. Người đàn ông kia nhanh chóng ngã ra sau khi bị cái rìu găm vào cổ. Cùng lúc đó, đội hình hai mươi lăm mạo hiểm giả nhanh chóng chạy trốn.
“Khốn nạn, hắn chết rồi!”
“Thật kinh tởm! Không có thời gian cho việc đó đâu!”
Không có chút trật tự nào. Chúng chỉ chạy đi. Không quan tâm đến kỹ năng bản thân. Chỉ có bản năng sinh tồn trỗi dậy. Chúng vung giáo rồi chạy đi, chúng nhanh chóng giết vài con yêu tinh muốn chặn đường trước mặt chúng. Cô gái pháp sư cũng tạo nên những quả cầu lửa bằng ma thuật bắn vào những chướng ngại vật và những con yêu tinh nhảy ra cản đường họ.
Trong tương lai, chúng không biết sẽ sao. Lúc này chúng cần chạy thoát. Thời gian trôi đi,có một vài kẻ bị bỏ lại. Phép thuật tạo nên sức ảnh hưởng thật khủng khiếp, nhưng tuy nó mạnh, cũng khó có thể đánh lại những đội quân được huấn luyện kỹ càng. Chũng vẫn chạy, qua những hẻm núi, có vài con yêu tinh tấn công, chúng đẩy bọn yêu tinh rơi xuống vách núi. Tiếng xương gãy khi va vào đá cùng với tiếng vang từ vách núi phát ra khiến con người ta cảm thấy ghê rợn. Cũng có vài kẻ chịu chung số phận với đám yêu tinh. Tóm lại, chúng đã chết.
Tuy nhiên, thiệt hại rất lớn, cũng chỉ có một người đứng đầu một ngôi làng đi cùng Leaf là còn sống. Tóm lại, chỉ còn ba người còn sống. Leaf, Pháp sư, và một gã trưởng làng đi cùng Leaf. Chúng vẫn tiếp tục chạy trong một thời gian dài. Vì chúng biết rằng, chỉ cần chúng dừng lại, chúng có khả năng sẽ bị giết chết bởi dân làng hay dám yêu tinh.
* * *
“Tuyệt vời. Chúng có một phù thủy sao?”
Thật đáng ngưỡng mộ.
Tôi biết pháp sư được đối xử như thế nào trong thế giới này chứ. Thông thường những kẻ có thể sử dụng phép thuật đều là do được thừa hưởng từ những thế hệ trước. Và khi chúng sử dụng một phép thuật nào đó, sức mạnh sẽ thực sự không tưởng.”
“Xin hãy trừng phạt em.”
Laura quỳ trên sàn.
“Đó là lỗi của em khi chưa tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù.”
“Làm sao em biết được sự tồn tại của pháp sư chứ? Chúng cũng rất giỏi khi có một con át chủ bài được giấu kỹ đấy. Đừng khiển trách bản thân quá mức. Nhìn kìa.”
Tôi chỉ vào vùng đồng bằng bên dưới ngôi làng.
“Chỉ có ba kẻ có thể chạy trốn. Không, bây giờ chỉ còn hai.”
Một trong ba kẻ ngã xuống. Trên đầu hắn có một vật giống như một viên đá. Ở đó, máu chảy ra lênh láng. Hai kẻ còn lại chạy vào khu rừng gần đó. Cũng phải thôi. Rừng là địa hình thuận lợi cho việc chạy trốn mà.
“Ta đã chiếm được một ngôi làng gồm bốn lớp rào chắn. Khoảng ba trăm người đã bị tàn sát. Ngoại trừ hai tên, tất cả những bộ binh hạng nặng của đám mạo hiểm giả đều chết. Đây
không phải là một trận chiến tuyệt vời sao?”
“... … “
Quái vật và con người hét lên ở vùng đồng bằng phía dưới ngôi làng. Đó là những tiếng kêu chiến thắng. Bầu trời bắt đầu đỏ dần cho thấy rằng trời đã bắt đầu tối, và những kẻ còn sống lúc này không phải là kẻ thù của chúng tôi nữa. Không có thiệt hại nào đáng kẻ. Golem của tôi cũng không chịu chút thiệt hại nào.
“Laura. Ta tự hào rằng có một người như em ở cạnh ta.”
Tôi nâng em ấy lên.
Đó là sự thật.
Ai có thể tin rằng mọi việc được lên kế hoạch chỉ bởi một cô bé mười sáu tuổi chứ. Qua trận chiến này, em ấy đã chứng tỏ được rằng em ấy chính là Laura de Farnese mà tôi biết và nhận được sự tin tưởng hoàn toàn từ tôi.
Laura vẫn đang cúi đầu khi tôi nâng em ấy lên. Rồi tôi nhận thấy rằng đôi vai gầy guộc của em ấy đang run rẩy, rất yếu. Em ấy đã làm được. Dù em ấy đã được định sẵn về một cuộc đời đầy máu và sắt trong tương lai mười năm tới. Nhưng em ấy đã từng bị bắt làm nô lệ bởi chính gia đình của mình. Em ấy là một cô gái có xuất thân cao quý, bị đánh đập hằng đêm để huấn luyện trở thành nô lệ tình dục, trong một thời gian dài. Chưa bao giờ có một quyết định cá nhân nào về cuộc đời của mình cho đến khi tôi cứu em ấy.
Phải chịu đựng áp lực quá nhiều.
Em ấy đã phải chịu đựng mọi thứ.
Em ấy đã chôn nó ở một góc trái tim mà không thể hiện nó ra ngoài.
Bây giờ mọi thứ đã kết thúc, và em ấy đã cảm thấy sự căng thẳng, sự căng thẳng đã được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Tuy còn sót hai người, nhưng em ấy đã quỳ gối và xin lỗi vì đã không đáp lại được sự kỳ vọng của tôi. Hoặc ít nhất là em ấy nghĩ như vậy.
Tôi vuốt ve mái tóc vàng của em ấy.
‘Làm tốt lắm, Laura. Em đã làm rất tốt.’
Với một tâm trạng như vậy, tôi vẫn tiếp tục vuốt ve mái tóc của em ấy.
“ Em không cần phải quỳ xuống.”
Laura nghe thấy những gì tôi nói và bắt đầu mở miệng.
‘’... Vâng. Thưa Chúa tể của em.”
Em ấy đang mỉm cười. Với sự ấm áp hiện lên trong mắt của em ấy.
Cuộc phiêu lưu hạng E. Bao gồm một liên minh gồm năm ngôi làng và bảy mươi mạo hiểm giả, đã kết thúc với chiến thắng áp đảo của tôi và em ấy.