“Ý mày là sao hả?”
“Như tôi đã nói, những người canh gác sẽ không bao giờ… “
“Yaaaaaaa, nói cho tao biết ai đã nói vậy. Phải có lý do cho cái việc nhảm nhí này chứ! Tại sao những kẻ đến sau lại nói rằng tốt nhất không nên là sao chứ.”
Tên kia không chịu trả lời. Đơn giản vì hắn không biết lý do để trả lời Leaf. Hắn chỉ biết vội vàng thông báo cho Leaf về vấn đề này.
Một tình huống ngay lúc này xuất hiện trong đầu Leaf. Tóm lại, hắn muốn xác nhận xem đồng đội của hắn có thực sự có vấn đề về đầu óc không. Hắn nói với một tiếng thở dài.
“Mày thật là… Sao mày không đi xem lý do vì sao chúng không đi được.”
“Được rồi.”
Hắn nhìn tên kia đang có vẻ thoải mái hơn một chút rồi nghĩ.
“ Không, không. Chẳng lẽ lại là do tên khốn kiếp kia.
Leaf vội vàng đi đến chỗ con ngựa. Khi hắn nhìn thấy biểu hiện của tên kia, hắn cảm giác không hiểu sao có gì đó không ổn. Tên kia không biết những gì đội trưởng của hắn nói, hắn bước ra cùng với Leaf một cách nhanh chóng.
“Chết tiệt. Cuộc phiêu lưu này không là gì nếu không có hắn!”
Leaf lo lắng gãi đầu.
Tên kia vừa đi được một lúc. Hiện tại, lúc này, chỉ còn có năm người ở đây. Chúng đại diện cho những kẻ canh gác ở năm ngôi làng. Hai trong số chúng đã mất đi ngôi làng của mình. Ngôi làng của chúng bị thất thủ trước quân đoàn yêu tinh của nó. Xu hướng cảm xúc hiện tại khi bạn bè, cha mẹ, con cái của chúng lúc này tràn ngập cơn thịnh nộ. Ngay cả lúc này, chúng muốn chiến đấu và xé xác đám yêu tinh ngay lập tức.
Leaf khéo léo nắm bắt cảm xúc của chúng.
“Nhưng không cần đổ thêm dầu vào lửa.”
Hắn nhanh chóng nhìn những kẻ đang cố tỏ ra vẻ ngoải khủng khiếp nhất mà hắn từng gặp. Leaf, cũng từng như vậy, hắn từng là tiều phu, trở thành mạo hiểm giả, rồi sau đó sống sót khỏi Dungeon kia. Hắn đã từng cảm thấy như chúng, chỉ khác lý do mà thôi. Nhưng không có gì chân thật vào lúc này với những cảm xúc nóng vội từ chúng.
Leaf là kẻ đứng đầu ở đây. Hắn cảm thấy rằng hắn đang gặp may mắn. Hắn và những kẻ khác đang ở trong hang lúc này.
“Tôi nghe nói rằng… Mà thôi quên đi.”
“Mày không có gì để nói à? Mày có chắc không muốn nói gì với tao lúc này không?”
Kẻ bị mất ngôi làng của mình nói.
“Tao đã làm mọi thứ mà tao muốn nghe từ mày.”
“Mày tốt nhất nên bình tĩnh. Tao không biết mày có buồn không nhưng… “
“Mày không biết điều gì làm tao tức giận đâu? Mày không biết điều gì làm tao tức giận đâu.”
Hắn cảm thấy đang mắc kẹt với Leaf.
“Tao đã nói rằng có rất nhiều tài sản trong ngục tối! Tao chắc chắn rằng nó đúng như vậy. Tao đã thấy trước đây! Nhưng mày biết không, tao đã bị chính chủ nhân của nó tấn công và tao đang trả thù nó. Nhưng tao rất tiếc rằng ngôi làng của nó đã bị phá hủy hoàn toàn. Tốt nhất,tao biết không nên nói những điều đó với chúng mày… lúc này.”
“Nếu mày không lôi chúng tao vào việc này thì sẽ không có chuyện đó xảy ra. “
Leaf tự nói với bản thân hắn rằng hắn không nên gặp rắc rối lúc này.
“Đây không phải là việc mà một đứa trẻ như mày có thể nói được.”
Nhưng, chúng chưa bao giờ nghĩ đến việc chúng bị tổn hại khi chiến đấu với tên Chúa Quỷ. Chúng còn đe dọa một số ngôi làng dưới danh nghĩa đảm bảo vũ khí. Chúng chưa bao giờ nghĩ rằng các ngôi làng có thể bị tên Chúa Quỷ tấn công, và Leaf lúc này đang nghĩ rằng hắn đã làm gì đó sai.”
“Vậy mày sẽ làm gì?”
Leaf nói với giọng lạnh lùng.
“Mày chấp nhận lời xin lỗi của tao chứ? Rồi sau đó hãy thả lỏng đi.”
“Cái gì? Mày thôi đi tên khốn này.”
“Mày cũng nên hiểu cho tao chứ đồ đầu bò. Tao đã mất một nửa đồng đội khi chiến đấu với tên Chúa Quỷ đó.”
Leaf gầm gừ. Hắn rất muốn được thoải mái lúc này nhưng điều kiện không cho phép.
“Tao giết thằng khốn đó. Nhưng sau đó, tao sẽ lại là một người bình thường, một mạo hiểm giả, một con người và tao sẽ lấy những đồng vàng mà tao xứng đáng được có rồi rời đi. Rồi sau đó, xin chào cuộc đời, tao sẽ sống những ngày tháng an nhàn còn lại của cuộc đời tao.”
“Ha, mày không tính có con sao hả!? Lúc này mày đang để lộ bản chất của mày đó.”
“Tao sẽ mong điều đó thành sự thật để không phải lo lắng gì nữa.”
Leaf rút cái rìu từ thắt lưng, ném nó xuống sàn rồi nhảy múa. Chiếc rìu rơi xuống sàn, vang lên một tiếng kêu bất ngờ. Những kẻ khác giật mình vì hành động đó của Leaf. Leaf bước lên trước một bước và ngay lập tức trước khi những kẻ kia định làm gì đó.
“Thật tuyệt khi chúng mày nghĩ rằng chúng mày sẽ có một số tiền. Hả? Tao không biết phải nói gì với chúng mày nữa. Tao có nên coi như chưa có việc gì xảy ra không?”
“Mày không thể làm vậy ngay khi mày nghĩ về nó.”
Một kẻ đi cùng nhìn Leaf và nói.
“Nhưng tiếp theo, tao không biết rằng ngôi làng nào sẽ bị tấn công. Ngay cả khi trở nên giàu có, sẽ không có ý nghĩa gì cả nếu chúng ta không có nhà, gia đình thì chết hết. Mày hãy đi một mình đi, và tao sẽ quay lại để bảo vệ ngôi làng của tao.”
Chủ đề lúc đó bị thay đổi.
Đầu của Leaf quay mòng mòng. Hắn cảm thấy không tốt vào lúc này. Đó là điều tự nhiên khi mà những kẻ đứng đầu ngôi làng sẽ ưu tiên bảo vệ ngôi làng của mình hơn. Leaf sẽ phải đi một mình, và nếu không may tên Chúa Quỷ quay về, và hắn sẽ bị tên kia làm thịt, may mắn thoát chết thì hắn sẽ phải chịu cảnh một mình tại một cái xó xỉnh nào đó để xin ăn. Thật là một tình thế khó khăn. Một người đàn ông đã quyết định bảo vệ gia đình, người thân và nhà của anh ta để rời đi mà không có bất cứ sự do dự nào.
Leaf nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu của sự tức giận của mọi người.
“Mọi người, hãy nghĩ xem ai đã chỉ huy quân đoàn Yêu tinh tấn công ngôi làng của chúng ta? hãy suy nghĩ xem. Ai là anh em, là đồng minh của mấy người, tôi sẽ giúp đỡ mọi người xây dựng thị trấn.”
“Mày đang hỏi chúng tao sao? Hắn ta còn tốt hơn mày gấp chục lần. Hắn không phải là một con quỷ như mày nghĩ. Chính mày làm hắn tức giận.”
Tại sao lại như vậy! Leaf đang tự hỏi vì sao lại có chuyện đó xảy ra. Tại sao chuyện này lại xảy ra. Tại sao chúng lại không ghét tên Chúa Quỷ mà lại tôn trọng hắn một cách kỳ lạ. Cũng dễ hiểu thôi. Để lo cho cuộc sống của mình, để bám lấy cái cuộc sống này, chúng sẽ trở nên hèn nhát, nhưng Con Quỷ kia lại cho chúng thứ chúng cần vào đúng thời điểm. Chúng đã bị lay động, chúng sẵn sàng dấu con dao sau lưng và đâm lén đồng loại của chúng.
Leaf muốn nhấc chiếc rìu dưới sàn lên rồi chém vào đầu lũ kia. Nhưng hắn nhanh chóng làm nguội cái đầu của hắn. Hắn cố kìm nén cảm xúc của mình và nói một cách lạnh lùng.
“Khốn nạn, mày có tò mò không? Tên Chúa Quỷ đã chọn những ngôi làng đó theo thứ tự như thế nào?”
“... Mày đang nói cái gì vậy?”
“Chúng hãy suy nghĩ mà xem, hãy vận dụng khả năng suy nghĩ của chúng mày mà nghĩ đi. Nếu chúng mày có một cái đầu, hãy dùng nó đi. Nếu Tên khốn kiếp đó không can đảm như tôi nghĩ, và bằng cách nào đó chúng mày đang mắc kẹt với tao. Tại sao hắn lại biết được điều đó và tấn công làng của chúng mày?”
Những kẻ đi cùng Leaf có vẻ ngạc nhiên và kêu lên.
“Chà, vậy thì sao?”
“Trong số chúng ta có một kẻ phản bội. Đó là điều hiển nhiên. Một trong số chúng ta đã theo phe của Hắn.”
Leaf nhe răng cười.
“Không, nhưng chúng mày nên biết điều này!? Có vẻ không hẳn là như vậy nhưng hành động của tao có hơi giống kẻ phản bội một chút.”
“ Thằng chó đẻ, đi chết đi.”
Một kẻ trong số đó tức giận.
“Tao biết chúng sẽ như vậy mà!”
“Tao đã bỏ lại một kẻ để có thể sống sót khi chạy khỏi lũ quái vật.”
Leaf muốn đập tên đó một trận. Nhưng hắn nhanh chóng làm nguội cái đầu của mình. Leaf cảm thấy có một chút đồng thuận giữa họ. Không phải do “Con Quỷ” kia. Nhưng tất cả bọn chúng đều cảm thấy đồng thuận với nhau về một điều gì đó. Kẻ đã giao thông tin cho địch là người hiện tại đang ở phe hắn. Những kẻ đó đã giúp Leaf ép các ngôi làng khác theo phe của Leaf. Một trong số những kẻ đó đã bán thông tin cho tên Chúa Quỷ kia, là kẻ phản bội, nhưng việc đó cũng không đem lại quá nhiều bất lợi.
“Mọi người. Hãy nghe tao nói ‘Quân tử trả thù mười năm chưa muộn’. Vậy nên lúc này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng không còn quan trọng nữa.”
Leaf vẫn nói với một giọng nhẹ nghàng.
“Trong mọi trường hợp, những ngôi làng kia đã trở thành những kẻ phản bội. Và chúng đang được che chở bởi quân đội của tên Chúa Quỷ. Ở phía chúng, chúng luôn tự tin vào sức mạnh của tên Chúa Quỷ, nhưng nếu chúng ta tấn công tên Chúa Quỷ, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều… Và nếu cần thiết chúng ta sẽ giết tất cả bọn chúng và chiếm ngôi làng của chúng.”
“Nhưng, này, Leaf. Chúng có đến hàng trăm yêu tinh.”
Một người trong số chúng nói lên sự thật mà không ai muốn nghe.
“Cho dù được trang bị tốt đến đâu, chúng ta cũng không thể đánh bại hàng trăm yêu tinh.”
“Huh, tại sao mày lại nghĩ chúng ta phải chiến đấu với đám Yêu tinh chứ.”
“Cái gì?”
Những kẻ kia có vẻ bực bội.
“Vậy hãy nghĩ về những con yêu tinh đó. Chúng từ đâu đến? Và tại sao tên Chúa Quỷ lại có một quân đoàn với số lượng lớn Yêu tinh như vậy?”
“Oh, Điều đó thật kì lạ.”
Một tên trong số chúng nhíu mày nói.
“Thật kỳ lạ. Hắn không thể chuẩn bị một số lượng lớn Yêu tinh như thế chỉ trong vài ngày được…”
“Đúng vậy, Tất cả là vì hắn là Chúa Quỷ. Những kẻ như hắn là những con quỷ đứng đầu. Hắn là kẻ đã tập hợp những con yêu tinh lại với nhau. Nói cách khác, nếu không có hắn, quân đoàn của chúng sẽ tan vỡ.”
Rồi hắn giơ ngón tay lên và nói.
“Tên đó không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển cùng lũ Yêu tinh để chỉ huy đội quân của chúng. Hắn sẽ không thể di chuyển nhanh vì hắn cần phải đi cùng hàng trăm con yêu tinh. Đó là những gì chúng ta được lợi. Chúng ta sẽ nhanh chóng đánh vào ngôi nhà của hắn, chúng ta sẽ tấn công dungeon của hắn.”
“Đợi một chút, đừng có đổi chủ đề như vậy. Mày đang đánh lạc hướng trọng tâm của vấn đề đấy. Khi chúng ta đang rời đi, lúc phòng thủ của những ngôi làng đang ở thời điểm yếu nhất, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một ngôi làng nữa bị tấn công?”
“Ha, thật… “
Leaf vặn vẹo miệng của hắn.
“Mọi người, hãy bình tĩnh. Hãy nghe tao nói này, hãy di chuyển tất cả mọi người trong làng đến một ngôi làng. Sau đó sẽ không còn ai trong làng nữa, đúng chứ? Khi những ngôi làng bị hàng trăm Yêu tinh tấn công thì chúng ta sẽ di chuyển dân làng vào trong Dungeon khi chúng ta chiếm được nó.”
Leaf nhấc chiếc rìu lên. Hắn bắt đầu múa cây rìu trên bàn tay của hắn. VIệc hắn đang làm cho thấy hắn rất giỏi, cây rìu chỉ như một cây bút nhỏ trên đôi tay của hắn.
“Nếu chiến đấu với đội quân yêu tinh thì sẽ rất mệt mỏi đúng không? Khi chiến đấu trong thị trấn có đúng không? Thay vì phải lo lắng về việc chiến đấu với chúng. Chúng ta sẽ để mặc sức chúng tấn công mà không cần phải lo lắng khi mọi người đã rời đi khỏi ngôi làng. Đúng chứ? Chúng ta sẽ không mệt mỏi khi mà cứ tấn công qua lại với chúng, chúng ta cũng biết rằng chúng ta sẽ không có bất cứ khả năng chiến thắng nào cả.”
“oh, oh.”
Những kẻ đó vỗ tay. Những kẻ đó thấy ý kiến của Leaf khá hay và họ đã thấy được một kế hoạch khả thi để đáp ứng nguyện vọng của họ. Leaf, kẻ đã nhận thấy rằng lời nói của mình có sức thuyết phục tiếp tục lên tiếng. Hắn đã lên kế hoạch phù hợp để đạt được lợi ích mà kết quả hai bên đều mong muốn.
“Đây giống như một cái búa và cái đe. Ngôi làng trở thành một cái đe, và những con yêu tinh sẽ được đặt trên cái đe, và những gì chúng ta đang làm và sẽ làm sẽ trở thành một cái búa. Nhưng điều cần thiết bây giờ là làm thế nào để mọi người biết được những gì chúng ta cần họ làm.”
“Tao biết rồi, việc đó cứ để cho chúng tao! Mày không cần phải lo về việc đó, nhưng nó thật tuyệt.”
Bọn chúng cười và Leaf cũng cười với chúng.
“ Điều quan trọng trong hoạt động là phải di chuyển thật nhanh. Chúng ta cần phải thật nhanh. Tao muốn chúng mày phải làm thật nhanh. Tao muốn sau một giờ , tất cả dân làng phải tập trung lại một quảng trường. Chúng mày hiểu không?”
Những kẻ khác hét lên rằng chúng hiểu và chúng sẽ làm tốt công việc của chúng. Chúng nhanh chóng làm những việc cần làm và bước đi nhanh hơn, và chúng sẽ trả thù ngôi làng của kẻ phản bội sau đó. Và chúng bắt đầu.
Leaf trở về chỗ ngồi của hắn ở trên ghế. Hắn cảm thấy đau đầu. Khi hắn di chuyển ánh mắt, Cô gái pháp sư kia vẫn đọc sách và mặc kệ tình cảnh hỗn loạn xung quanh. Tất cả những thứ liên quan đến phép thuật đều là những thứ điên rồ. Leaf nghĩ như vậy. Vì từ nhỏ, hắn đã ghét ma thuật. Có lý do cho việc đó. Đó là vì hắn đã bị lừa bởi Dantalian. Những lời nói dối về ma thuật đen mà tên Chúa Quỷ dùng để lừa dối hắn.
Hắn ngồi đó nhắm mắt chuẩn bị cho trận chiến. Cánh cửa gỗ mở ra và một người đàn ông lịch sự bước vào.
“Xin chào, Đội trưởng.”
“Con chó nhỏ dễ thương của ta.”
Leaf giao cho tên đó một nhiệm vụ, và hắn luôn có phản ứng đặc biệt khi thấy tên kia. Hắn dùng tên kia cho mục đích do thám. Lần này , khi hắn nhận tin, hắn mong rằng không phải nghe bất cứ điều gì mà hắn không muốn nghe.
“Cái gì? Hả? Mày muốn nói gì với tao à?”
“Ngôi làng thứ ba. Một thị trấn khác đã bị tấn công.”
“Chết tiệt.
Đó là một tin xấu.
Để kế hoạch búa và đe thành công. Hắn cần những ngôi làng. Hắn cần những dân làng như một cái đe. Sự hủy diệt của một ngôi làng có nghĩa là kế hoạch của hắn có thể trở nên bất lợi.
Leaf thở dài.
“Vậy, ngôi làng đó nằm ở đâu?”
Khi người kia đọc tên ngôi làng, biểu hiện trên mặt Leaf trở nên kỳ lạ.
Bởi vi ngôi làng bị tấn công là ngôi làng của kẻ phản bội. Những kẻ bị nghi ngờ đang bám víu vào tên Chúa Quỷ một cách không cảnh giác.