"... ... "
Leaf. Cái tên mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lại nghe đến nó một lần nữa.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải nghe về nó một lần nữa.
Leaf là một mạo hiểm giả đến từ ngôi làng gần đây. Sao mà tôi có thể quên được hắn. Kẻ mà tôi đánh bại lần đầu tiên khi đến thế giới này. Hắn là con người đầu tiên mà tôi gặp vào khoảnh khắc đầu tiên đến thế giới này.
“... Cho ta biết có bao nhiêu ngôi làng đã về phe của đám mạo hiểm giả.”
“ Năm ngôi làng, thưa đấng tối cao. Chúng đang tỏ ý định đối địch với ngài.”
“ Có vẻ như chúng muốn đe dọa chúng ta.”
Đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông vang lên. Đó là một người đàn ông trẻ khá vạm vỡ. Cậu ta có một làn da nâu bóng loáng như đồng. Cậuta cúi đầu trước tôi và nói.
“Xin lỗi vì làm gián đoạn! Nhưng việc đó không nên để cho những người già thì hơn. Hãy để tôi giải thích mọi thứ cho ngài.”
“ Ông già đó là người đứng đầu một ngôi làng, ngươi có đủ tự tin để thay thế ông ta phải không?”
“Thưa ngài, tôi còn trẻ nhưng vẫn là người đứng đầu một ngôi làng.”
Đúng là những mạo hiểm giả đã bị đẩy lùi nhưng đó không phải là điều tôi muốn. Khi tôi nhìn vào ông già, ông ta chỉ thở dài và lùi lại. Lúc đó chàng trai trẻ lại bước lên.
“ Chúc may mắn! Chỉ vì những mạo hiểm giả như vậy mà vị trí trưởng làng lại được trao cho một người trẻ tuổi như tôi. Những kẻ đó sẽ tham gia vào các buổi cầu nguyện với dân làng sao? Cha tôi là cha tôi, nhưng tôi từ chối.”
Chàng trai trẻ nói.
“Cúng đã cắt cổ rất nhiều những kẻ có ý định chống đối chúng rồi. Tốt hơn hết… Ông hiểu ý tôi chứ? Nếu chúng tôi từ chối, chúng tôi phải nói từ biệt với từng bộ phận trên cơ thể của chúng tôi. Chúng tôi cần một cuộc chiến chống lại chúng, nhưng chúng tôi lại không có đủ người để chống lại chúng. Dù bằng cách nào đi chăng nữa sẽ không tốt đẹp gì hơn việc hợp tác với chúng.”
“Thưa chúa tể tối cao… “
Ông già vô lưng chàng trai trẻ.
“Xin ngài hãy tha lỗi cho đứa trẻ này. Nó vẫn còn trẻ thưa ngài, nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
“Chuyện là như vậy sao? Nào, hãy nói về những thứ quan trọng hơn vào lúc này.”
“Ở lại đây! Đứa nhóc chết tiệt.”
Ông già hét lên với chàng trai .
“Bất cứ khi nào, bất cứ đâu, mày phải giữ phép với những người khác.”
“Huh. Tôi chưa bao giờ học về phép lịch sự và việc phải giữ phép với những kẻ khác. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều.”
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt của cậu ta.
“ Tình hình hiện tại của chúng ta rất cần sự may mắn. Như vậy sao hả? Đây không phải là một ví dụ cho vấn đề của chúng ta sao? Tôi không phải là ông, ông già.”
“Huh, thằng nhóc này, thật là… ”
Tôi tặc lưỡi. Chàng trai và ông già đang tranh cãi về chủ đề cũ, Cá nhân tôi nhận định đó là một chủ đề khá là thú vị khi nghe họ thảo luận. Tôi cũng muốn nghe những ý kiến của những người trẻ tuổi, nhưng thời điểm lúc này không phù hợp nên tôi đưa tay lên.
─ Koo Woong.
Ba mươi con golem bước lên cùng một lúc. Mặt đất chấn động và những người ở đây bắt đầu mất thăng bằng. Có vài người đứng không vững và bắt đầu ngã xuống đất. Họ nhìn tôi một cách sợ hãi.
“Kẻ nào dám cãi nhau trước mặt ngài?”
“Nào tiếp tục đi chứ.”
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi, thưa Chúa Tể.”
Nhóm gần hai mươi người gần như ngã xuống mặt đất cùng một lúc.
“Tát nhiên, thưa ngài, phép lịch sự luôn là sự cần thiết tối thiểu mọi lúc. Nhưng tình hình lúc này rất là khẩn cấp thưa ngài, vậy nên tôi muốn truyền đạt cho ngài tình hình một cách nhanh chóng. Thưa chúa tể tối cao, chúng tôi muốn cho ngài biết nên chúng tôi muốn đến đây để cầu xin ngài lắng nghe về vấn đề của chúng tôi. Xin ngài hãy bỏ qua sự thất lễ của chúng tôi ngày hôm nay.”
“Oh được thôi, cậu có thể nói.”
Chàng trai từ từ đứng lên từ vị trí dễ bị kích động của cậu ta. Giống như một con thú, hơn là một con người. Tôi thở dài trong lòng và nói.
“Nhưng thật là sai trái khi vô lễ với người già như vậy. Và nhất là khi ông già đã khuyên cậu bằng những lời nói đúng đắn. Trước khi cậu giải thích với ta về việc đó lúc này, hãy xin lỗi ông già đi.”
“Cái gì?”
Cậu ta đang thể hiện một khuôn mặt rằng cậu ta đang thực sự ghét nó.
“Có đúng như vậy không? Dù sao ông già cũng là người đứng đầu một ngôi làng dù nó không được lớn lắm.”
“Chính ta sẽ dạy cho cậu một bài học nếu cậu không làm việc đó. Đừng làm việc đó lặp lại. Trong tương lai, nếu những lời nói của ta được lặp lại một cách không cần thiết, cậu sẽ phải trả giá về những gì cậu đã làm.”
Tôi không nói gì nữa. Tôi không thích cách ông già giải thích. Tôi chỉ nói những gì tôi cần nói, và ông già giải thích những gì ông ta muốn giải thích. Nhưng ý kiến của chàng trai đó rất đúng. Nhưng lúc này tôi không đủ khả năng để nói về nó.
Nhưng nếu đặt chàng trai ở đây, hệ thống phân cấp và tiêu chuẩn về trưởng làng có thể bị phá vỡ. Có thể ông già là người được tín nhiệm nhất ở đây vì ông là người lớn tuổi nhất. Nói cách khác, có lẽ tuổi tác là một quy chuẩn ngầm được đặt ra và được dùng để xác định tiêu chuẩn. Nếu những tiêu chuẩn đó bị sụp đổ, các trưởng làng sẽ nhầm lẫn về việc sẽ đại diện cho ai và làm thế nào để thỏa hiệp về những vấn đề đã đưa ra. Có lẽ tôi không thích tạo nên sự nhầm lẫn này.
Tôi cũng thừa nhận những gì họ nói là có thẩm quyền. Và cũng có lý do để ra lệnh cho chàng trai trẻ xin lỗi. Nhưng vấn đề ở đây là chàng trai trẻ giải thích tốt hơn ông già, nên tôi để chàng trai giải thích thay cho ông già. Tôi có thể nói rằng tôi có cả sự biện minh và lý lẽ cho việc này.
“Việc đó… xin lỗi, ông già.”
“Ôi trời.”
Tôi lại giơ tay phải lên. Mặt đất lại rung chuyển dữ dội, Sau đó chàng trai lại làm vẻ mặt tự hỏi liệu cậu ta có thực sự cảm thấy có lỗi hay không.
“Nhưng tôi thực sự phải nói với ông điều này. Tôi sẽ không làm điều này một lần nữa trong trương lai.”
Ông lão đã sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi. Nhưng có vẻ không khí ở đây lúc này đang trùng xuống. Và trên mặt tôi lúc này đang có một nụ cười mà có vẻ tôi sẽ phải tự vấn chính mình trong tương lai.
Tôi không làm điều đó cho ai, nhưng tôi không phải sửa chữa vấn đề này thêm nữa. Những người đứng phía sau đã gật đầu như thể họ hài lòng về việc này. Có thông báo hiện lên rằng họ có thiện cảm về vấn đề này, điều đó chứng tỏ rằng việc tôi làm là đúng.
“Nào bây giờ hãy giải thích về tình hình lúc này đi trưởng làng trẻ của ta.”
“Vâng. Như những gì trinh sát nói, con báo, hoặc những thứ tương tự như vậy. Kẻ đứng đầu nhóm mạo hiểm giả như ngài đã biết, nhưng có vấn đề với việc đó. Chúng có khoảng bảy mươi người. Nhưng có lẽ ngài không biết điều này, chúng quá đông nên chúng tôi không biết làm thế nào để những người trong làng có thể đối phó được.”
“Có một điều nữa cần phải nói đó là không dễ dàng để giải quyết vấn đề lương thực cho bảy mươi người.”
Tôi nhướn mày.
Nhóm mạo hiểm giả với bảy mươi người là một mối đe dọa lớn, nhưng ngôi làng này vẫn sống sót. Họ đã không chọn cách chống lại tôi. Điều này quá rõ ràng rằng họ đã đánh đổi cái gì đó để đổi lấy cuộc sống của mình.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chúng tôi đã cống nạp cho họ thực phẩm. Chúng tôi đã lấy thực phẩm để đổi lấy cuộc sống của chính mình? Chúng tôi đến đây để mong có được sự tha thứ về sự bất lực của mình.”
Họ đã đầu hàng và dâng thực phẩm cho chúng để đổi lấy cuộc sống của mình và đến đây để báo cho tôi.
Tôi đã không quan tâm đến điều đó. Tôi không muốn nói điều gì về việc họ đã đổi thức ăn để cứu làng của mình. Nhưng đây là những thuộc hạ của tôi hay một cái gì đó tương tự như vậy. Những ngôi làng này nằm trên lãnh thổ của tôi, và chúng là những ngôi làng của tôi. Họ đã xin lỗi và đến thông báo cho tôi. Nó sẽ khiến những người ở đây gặp nguy hiểm nhưng họ vẫn đến.
Họ muốn nói rằng họ đã làm tròn nghĩa vụ của họ với tôi.
VÌ vậy, họ muốn nói với tôi rằng nếu tôi chiến thắng đám mạo hiểm giả trong cuộc chiến thì tôi hãy suy nghĩ và giảm nhẹ mức phạt đối với bọn họ. Thay vào đó, họ đã phải cống nạp thức ăn cho phía nhóm mạo hiểm giả.
Họ đã tìm ra cách tốt nhất để giữ cho ngôi làng của họ tồn tại dù có phải đối mặt với tôi hay đám mạo hiểm giả đi chăng nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không chiến thắng đám mạo hiểm giả ? Thái độ của bọn chúng sẽ thay đổi và thay vì đứng về phía tôi, họ sẽ đứng về phía đám mạo hiểm giả. Đó đúng là một kế sách khôn ngoan đấy.
"... ... "
Đó là chàng trai ở trước mặt tôi, không phải là một nhóm quý ông đã ngầm đề nghị một thỏa thuận vô nghĩa và phù phiếm như vậy. Chỉ có chàng trai trẻ đứng đây, ngẩng mặt lên nhìn tôi mà không cúi đầu.
Tôi mở miệng nói nhưng chàng trai đã đi trước một bước và nói.
“Tôi sẽ thành thật với ngài. Tôi không thích tình hình hiện tại chút nào.”
“Được thôi.”
Ông già kinh ngạc.
“À, ông già. Ông có thể ở yên một chỗ một chút được không? Tôi không thích tinh thần công việc của ông vào lúc này.”
“Có chuyện gì vậy… “
“Oh, cứ dừng lại đi. Ta sẽ bắt đầu nói bây giờ. Nào, mọi người, nhìn đi! Tôi đã giao cho mọi người một công việc khó khăn suốt cả năm, và theo đó là cả các thông tin. Đó là lý do vì sao các người vẫn còn sống ở đây vì các người đã cư xử một cách thông minh, nhưng ta nghĩ mọi chuyện lúc này sẽ khác.”
Chàng trai nhìn quanh nhóm người đi cùng mình.
“Những mạo hiểm giả đang thắng thế. Vậy là mọi thứ đã kết thúc sao? Sự cảnh giác mà năm ngôi làng đã hợp nhất lại sẽ lại tách ra thành năm và năm ngôi làng sẽ lại một lần nữa tách biệt sao ? Chuyện đó đã xảy ra một lần rồi. Chết tiệt, họ đã có lương thực mà chúng ta đã mất công thu hoạch sao? Chúng ta đã phải nếm trải sự thật rằng lương thực đã bị cướp đi bởi vì chúng quá đông với một lực lượng bảy mươi người. Chúng sẽ bị chúng ta đánh bại hay chúng ta sẽ phải tiếp tục dâng lương thực cho chúng một thời gian nữa sao?”
Tôi khá ngạc nhiên. Nhưng đúng vậy, chàng trai đang nói với mọi người với một giọng điệu thô lỗ.
Có lẽ tôi cần thêm kỹ năng. Tôi kích hoạt kỹ năng trong đầu mình. Tôi chờ đợi thời điểm thích hợp.
“Mọi người. Đừng nói không với việc đó! Chúng ta không thể thoát khỏi việc khốn kiếp đó đâu. Những cô gái trong làng chúng ta sẽ như thế nào, họ sẽ bị lợi dụng đến khi họ chết. Chúng ta sẽ phải nuôi chúng hay chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội của mình.”
“... … “
“Chúng đã phá vỡ quy tắc không xâm chiếm các ngôi làng! Những kẻ đã phá vỡ những quy tắc cần một hình phạt. Nếu không có lương thực chúng ta sẽ phải chăm sóc chúng. Nếu vậy, có tốt hơn việc chúng ta sẽ tạo nên một lực lượng có thể đánh bại chúng, hay chúng ta sẽ phải phục tùng chúng cả đời.”
Những kẻ ở đây đang nhìn nhau. Khuôn mặt của chúng tỏ vẻ xấu hổ, nhưng trong đầu chúng đang bắt đầu tình toán lợi ích của chính mình.
“Tôi đã rời bỏ những năm tôi sống và ta không biết nên nói về nó ở đâu. Nhưng tình hình sẽ không trở nên tồi tệ hơn nếu Chúa tể vĩ đại chiến thắng sao? Khi chúng ta rời khỏi nơi này liệu có một con dơi nào đó đi theo dõi chúng ta không? Nhưng liệu mọi người sẽ tin tưởng ai đây? Tôi có thể thề với bản thân mình rằng chúng ta chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương trong tương lai dù ít hay nhiều đi chăng nữa.”
“Ha ha ha.”
Tôi cười lớn. Ảnh mắt của mọi người và chàng trai tập chung về phía tôi.
“Được rồi, trưởng làng trẻ tuổi. Cho ta biết tên của cậu.”
“Far, Tên tôi là Farsi.”
Chàng trai trẻ trả lời với một chất giọng sợ hãi. Tôi vẫn cười.
“ Farsi, Ta nghĩ cậu hơi cáu kỉnh, nhưng cậu đúng là một người tốt. Đúng theo nghĩa đen. Ta sẽ trả tiền cho việc đó. Nhưng có một điều cậu đã nhầm lẫn. trường làng trẻ của ta.”
“Không, vậy đó là gì, Thưa ngài?”
“Lúc đó cậu nghĩ rằng ta sẽ thấy hối hận khi cậu đứng về phe của đám mạo hiểm giả sao? Trước khi ta mất kiểm soát các người. Để ngăn chặn sự lây lan của lực lượng địch và điều cơ bản của một chiến thuật chiến đấu chống lại những kẻ muốn tấn công mình. Tất nhiên, vì khi các cậu về phe chúng, làng của các người sẽ phụ trách trách nhiệm hậu cần và vấn đề tại sao lại là bắt nguồn từ chúng mà không phải làng của mấy người? Ta sẽ phá hủy nguồn cung cấp thực phẩm của chúng bằng cách phá hủy các ngôi làng của mấy người trước.”
Khuôn mặt của những người ở đây bắt đầu biên sắc. Lại một lần nữa, họ lại cúi đầu để tạ lỗi. Dù thế nào đi chăng nữa, giọng nói của tôi vẫn vang lên trong đầu họ.
“Chỉ có hai lựa chọn, một là giúp ta, hai là giúp đám mạo hiểm giả, chọn ngay đi!”
“Thưa ngài, chúa tể tối cao… Ngay cả khi chúng tôi chỉ nghe lời ngài và vâng lời… Bây giờ ngài có thể bảo vệ chúng tôi khỏi đám mạo hiểm giả rất đông sao… không thể nào!”
Ông lão run rẩy.
“... vui lòng có thể cho ta tiền được không… !”
“Đừng lo lắng, ta sẽ sử dụng nó đơn giản như bắn một mũi tên thôi, tin ta chứ?”
Lúc này tôi đang thấy mối đe dọa trực tiếp đến tôi, tôi sẽ phải lên đường.
“Hả, làm ơn?”
“Hãy thề nếu các ngươi giúp ta. Ta sẽ cho các ngươi thấy ánh sáng hy vọng.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ.