Dungeon Defense Web Novel Version

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

52 3059

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

36 1572

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

2 5

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

25 1246

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

(Đang ra)

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

藍月 要

Tuy nhiên, mọi chuyện lại dần đi sai hướng——

9 449

Phần 09 : Một so sánh của nhân loại - Chương 78: Một so sãnh của nhân loại - Phần 04

Những kẻ kia đang hùa theo Amy. Hắn đang nghĩ rằng tôi đang bị điên khi muốn chia đội quân ra thành hai. Zepar nói để giữ trật tự và không khí ổn định trong buổi họp.

“Được rồi, im lặng. Dantalian, nói cho ta biết vì sao ngươi lại làm thế.”

“Vâng, như tôi đề cập trước đó, chúng ta sẽ chia đội tiên phong của chúng ta thành hai đơn vị. Sau đó chúng ta lại chia mỗi đơn vị thành hai đơn vị. Chúng ta sẽ có bốn đơn vị để tấn công.”

Amy phun ra một tiếng cười như muốn chọc tức tôi. Hắn làm một cái nhìn trông rất ngu ngốc về phía tôi và rồi quay mặt đi nhìn ra bên ngoài. Những kẻ khác nhìn tôi như một kẻ điên đang nói về vấn đề tấn công khu vực này.

“Ngươi có bao giờ nghĩ rằng hai đội quân nhỏ đã quá ít không mà ngươi lại còn muốn chi tiếp ra thành bốn đơn vị? Đầu ngươi có vấn đề thật rồi.”

“Im lặng! Ta nói ta muốn nghe ý kiến của hắn.”

Khi Zepar cảnh báo, Amy Im lặng. Hắn lặng lẽ gật đầu rồi không có thái độ gì khác hơn. Nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy câu nói xin lỗi nào với tôi.

“Tiếp tục đi.”

“ Chúng ta chi năm trăm người ra làm bốn đội quân. Chúng ta sẽ bỏ qua các mục tiêu lần lượt và làm đồng loạt cùng một lúc, sau đó chúng ta sẽ di chuyển về phía trước.”

Zepar làm một khuôn mặt kỳ lạ. Ngay cả khi tôi chưa đọc được cảm xúc của ông ta, nhưng tôi cũng có thể đoán được phần nào. Ông ta đang tự hỏi tại sao tôi lại bỏ qua các mục tiêu lần lượt. Nhưng ông ta quên rằng mục đích thật sự là để vượt qua các lối đi mà có ít thiệt hại nhất có thể. Bỏ qua các bước kế hoạch ban đầu có vẻ hơi trái với mục tiêu đặt ra lúc này một chút.”

Tôi bình tình nói một cách từ từ.

“Thưa ngài. Tôi có thể giải thích bằng cách chỉ ra trên bản đồ không?”

“Được.”

Tôi trấn tĩnh bản thân. Tôi nói chuyện riêng với Laura một chút trước khi cuộc họp bắt đầu. Laura de Farnese, một trong các chiến thuật gia giỏi nhất lục địa trong tương lai, để đảm bảo những gì chúng tôi cần phải nói.”

“ Đây là bốn con đường dẫn đến các quốc gia khác nhau.”

Tôi chỉ vào các mục tiêu bằng một cây gậy.

“Xanh lam, xanh lục, vàng và đỏ, tính điều hòa giữa các mục tiêu khá tốt. Trong số này, có khoảng năm trăm đơn vị lính con người bảo vệ con đường màu xanh lục. Con đường màu xanh lam cũng có năm trăm đơn vị lính địch bảo vệ. trong khi đó con đường màu vàng và đỏ có tới một nghìn quân bảo vệ mỗi con đường.

Zepar gật đầu. Ông cũng biết chút ít về sự phân bố giữa các con đường. Ba ngàn lính. Nó gấp rưỡi một đội quân hai ngàn đơn vị.

“Ngài không thấy nó lạ sao? Quân đội của loài người tập chung để phân tán quân đội của chúng. Nếu chúng muốn phòng thủ, sẽ tốt hơn nếu tập chung toàn bộ quân vào một nơi. Rõ ràng với ba ngàn quân cũng tập chung lại thì sẽ làm một pháo đài cực kỳ kiên cố.’

Bốn con đường rất khó hiểu về mặt bố trị số lượng quân địch. Nếu chúng muốn phòng thủ thì tốt nhất nên tập chung hoàn toàn vào một vùng nào đó sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, vì sao chúng lại muốn làm thế? Có phải chúng có vấn đề không? Hay chúng bị ngu? Hoặc….

Đôi mắt Zepar nheo lại.

“Ý ngươi muốn nói rằng mục đích của chúng không phải là để phòng thủ?”

“Đúng vậy.”

Ngay lập tức hiểu được vấn đề của tôi. Barbatos rất giỏi chọn người đó.

“Các khu vực này được tạo nên để có thể ngăn chặn tạm thời quân đội của chúng ta. Chúng cũng sẽ không định mang một đội quân ít ỏi như vậy để chơi với chúng ta. Nếu chúng có bốn con đường. Công việc của chúng ở đây chỉ là để giữ chân chúng ta cho đến khi có cuộc tấn công lớn hơn của chúng được mở ra.”

Mục đích của chúng là để giữ chân chúng tôi chứ không phải là để phòng thủ. Chúng muốn làm chậm các cuộc tấn công của chúng tôi cho đến khi đội quân chính của chúng tiến tới, và chính điều đó khiến chúng tôi trở lên khó khăn.

.

Mặc dù phòng thủ, chúng vẫn mang ra đến năm trăm người ở con đường màu xanh lá cây, nhưng trong cuộc chiến bao vây bọn chúng, quân đội Quỷ tộc đã phải dừng lại một thời gian. Ít nhất là một ngày. Trong ngày hôm đó, quân đội của Habsburg sẽ tiến tới đây và đội quân hoàng gia của chúng sẽ chính là đối thủ cực kỳ khó chịu với chúng tôi.

“Những con đường kia chỉ là vật làm nền. Mục tiêu màu xanh lục, lam và vàng chỉ là cái để làm nền cho mục tiêu màu đỏ. Nó chỉ là mồi nhử chúng ta cho đến khi quân đội của đế chế đặt chân đến đây.”

Mất một ngày để quân đội của chúng đến được con đường màu xanh. Ngày thứ hai chúng mới đến được đến được con đường màu xanh lam. Đến ngày thứ hai sang ngày thứ 3 chúng mới có thể chạm đến con đường màu vàng. Cuối cùng đến ngày thứ tư chúng mới có thể nhìn thấy con đường màu đỏ. Vậy nên ít nhất phải mất năm ngày để chúng có thể hoàn toàn đặt chân tới con đường màu đỏ. Năm ngày sau khi chúng báo tin thì đội quân của chúng mới có thể chạm đến được con đường màu đỏ. Thậm chí việc tiếp tế cho con đường màu đỏ còn lâu hơn.

“Thưa ngài, có một tên lính đang chiến đấu trên núi đang cố chống lại quái vật, mặc dù hắn biết chắc chắn hắn sẽ không thể tiếp tục được nữa. Chúng sẵn sàng chết để có thể kéo dài thời gian hết sức có thể. Chúng chỉ cần cầm cự cuộc tấn công của chúng ta càng lâu thì chúng ta càng nhanh chóng thất bại. Thật không khôn ngoan khi chúng ta định dùng kế hoạch tấn công tập chung và bao vây một pháo đài mà chúng đang phòng thủ.”

“Ta hiểu rồi.”

Zepar nói.

“Nhưng sự dũng cảm của kẻ thù không phải do chúng không muốn chiến đấu.”

“Thưa ngài, Chúng không phải muốn tránh chiến đấu với chúng ta. Mà muốn kéo dài thời gian với chúng ta.”

“... Ý ngươi là sao?”

Zepar, ông không phải là một chiến lược gia, nên có thể ông không hiểu về chiến lực của tôi. Chiến lược cần thiết là lúc này là một trận chiến thắng và thất bại ở một nơi đã được chỉ định sẵn để có thể đạt được mục tiêu cuối cùng. Mặt khác, một điều quan trọng nữa là làm chính đối thủ thất vọng về chính chiến lược của chúng.

“Chia đội quân thành bốn, đầu tiên chúng ta sẽ cho đội đầu tiên ở giữa con đường màu xanh lục và xanh lam. Hãy để chúng bắt đầu thiết lập vị trí của chúng. Những kẻ ở hai con đường đó sẽ trở lên bối rối. Lúc đó, một đơn vị khác của chúng ta sẽ tấn công chúng.”

“Ý ngươi muốn làm chúng phân tâm phải không?”

Năm trăm từ phía sau, năm trăm phía trước, một ngàn đơn vị của chúng sẽ phải di chuyển qua lại. Và mục tiêu đầu tiên sẽ dễ dàng bị hạ gục.

“Tất nhiên, nó hiệu quả hơn việc tấn công đồng loạt. Nhưng ta có một câu hỏi, tại sao ngươi lại nghĩ rằng hai con đường kia sẽ không dồn quân đến?”

Ôi, Zepar, ông vẫn còn không hiểu sao. Nó không phải là mục đích của chúng. Chúng có mục đích khác khi không làm như vậy.

“Để che dấu sức mạnh của chúng ta với bọn chúng. Nếu Con đường màu xanh bị tấn công, những con đường còn lại sẽ nghĩ như thế nào. Sức mạnh của Quỷ tộc lúc này chỉ có một nghìn đơn vị. Để tiết kiệm, chúng sẽ nghĩ rằng chỉ cần con đường màu vàng và màu xanh còn lại là đủ…”

Những người khác vẫn chớp mắt. Có vẻ chúng chưa nhận ra được mục đích của tôi.

“Đó chỉ có một nghìn quân. Chỉ với lượng quân như vậy thì chúng cũng không cần phải huy động sức mạnh của quân đội hoàng gia để hỗ trợ.”

“......!”

Zepar mở mắt.

“Mục đích lần này là để làm mồi nhử.”

“Đúng sau đó tiếp theo là mục tiêu màu xanh gần mục tiêu màu vàng. Chúng ta sẽ hành động tương tự. Năm trăm đơn vị lính, bỏ qua mục tiêu đã đặt ra trước đó của chúng ta. Chúng ta sẽ tiến gần tới mục tiêu màu vàng hơn. Chúng ta không cần vội, mọi thứ sẽ xong dần trong hai ngày cho đến khi tiếp cận được mục tiêu vàng.”

Tôi mỉm cười nhẹ.

“Kẻ thù sẽ nhầm lẫn mục đích của chúng ta khi chúng ta di chuyển chậm. Mục đích của chúng ta sẽ không phải để vượt qua sự kết thúc của mỗi mục tiêu mà để tiếp cận mục tiêu cần thiết rồi tăng cường lực lượng. Chúng sẽ cảm thấy thiếu kiên nhẫn về cách chúng ta hành động. Chúng sẽ nhầm lẫn chiến lược của chúng ta giống với chiến lược búa và đe.”

Tôi nhìn về phía Amy. Rất khó để có thể khiến hắn thay đổi thái độ. Hắn hoàn toàn không chú ý chút nào từ nãy đến giờ. Nhưng không sao, hôm nay tôi cảm thấy rất tốt nên tôi sẽ sẵn lòng giải thích lại cho hắn một lần nữa một cách miễn phí.

“Những kẻ đứng đầu chúng sẽ nghĩ như thế này. Chúng ta chỉ có khoảng 1000 quân. Nhưng mục tiêu của chúng ta là gì? Để bảo toàn sức mạnh của mình? Nhưng điều đáng sợ nhất là gì ? Sự hình thành việc tấn công nhỏ lẻ để dần dần có thể tăng quân số một cách bất ngờ.”

Do đó, quân đội con người sẽ chỉ nghĩ rằng chúng tôi chỉ đang phá vỡ liên kết giữa các ngọn núi.

“Một ngàn đơn vị tấn công để có thể đánh bại tối đa một nghìn đơn vị phòng thủ khi bao vây bọn chúng. Vì vậy, chúng ta đã chặn được các đơn vị phòng thủ và tiêu diệt hơn một nghìn lính của chúng, và chúng sẽ phái người đi chặn các mục tiêu khác.. Đối với con người, năm trăm đơn tấn công chúng là đe và năm trăm đơn vị phía trước tấn công chúng là búa.””

Bây giờ, cách tốt nhất cho bọn chúng là gì?

Tôi cười. Một thói quen xấu lại xuất hiện. Tôi thường có một nụ cười quái dị mỗi khi thấy những gì mình muốn trở thành hiện thực. Nó không nên có, nhưng cũng chỉ là không nên mà thôi. Nhưng tôi không thể ngừng cười được.

“Thưa ngài. Chỉ với một ngàn binh sĩ, quân đội Quỷ tộc sẽ chia ra để chiếm lấy ngọn núi. Nhưng ngài nghĩ làm sao để con người đi ra và tấn công chúng ta?”

“Chúng sẽ ra khỏi ngọn núi để đánh bại mỗi chúng ta… !”

Zepar đấm xuống bàn. Ông ta có vẻ phấn khích. Tôi gật đầu.

Có năm trăm người đóng quân trong mục tiêu xanh. Năm trăm quái vật phía sau, năm trăm quái vật phía trước, chúng sẽ không ngồi yên để chờ bị tấn công. Sau đó quân đội loài người sẽ mắc sai lầm vì tấn công đội quân của chúng ta.

Quân đồn trú vàng và đỏ, hai ngàn người đối đầu với năm trăm con quái vật. Chênh lệch lực lượng lên tới bốn lần. Các đơn vị quái vật sẽ bị tiêu diệt trong một thời gian ngắn. Trong thời gian đó. Những con quái vật còn lại sẽ bảo vệ vị trí chúng tôi đã chiếm được.

Chúng sẽ thua sớm thôi.

Quân đội loài người sẽ đổ lỗi cho nhau trong cuộc tấn công của quân đội quỷ tộc. Đầu tiên quân đội ở mục tiêu đầu tiên sẽ bảo vệ căn cứ khỏi các đơn vị quái vật ở phía trước. Các quân đồn trú vàng và đỏ sẽ tiêu diệt quái vật ở phía sau. Sau đó, sẽ tham gia với quân đội ở mục tiêu đầu tiên và đánh bại quái vật với một lực lượng áp đảo.

Rõ ràng chúng sẽ thắng nếu như kế hoạch của chúng thành công. Nhưng đó chỉ là nếu.

“Nếu lực lượng tiên phong của chúng ta chỉ có một ngàn đơn vị. Chúng ta đã huy động một ngàn cho cuộc tấn công mục tiêu màu xanh. Không như dự đoán của chúng, chúng ta sẽ dồn một ngàn năm trăm đơn vị quái vật để tấn công ở phía trước.”

“....”

“Thưa ngài, đây mới là mục đích chính của hoạt động lần này.”

Đôi mắt Zepar tỏ vẻ vui mừng. Nhưng ông ta không cười. Nhưng tôi muốn cười lúc này. Nó không phải là một sự lừa dối hài hước. Đó là những gì nên xảy ra mà thôi.

Kẻ thù sẽ nghĩ rằng đây là cuộc chiến mà chỉ diễn ra với hàng trăm đơn vị quái vật.

Nhưng nó làm một ảo ảnh. Đây là một cuộc giao tranh có chủ đích rõ ràng. Nếu không phài là một người từng chơi game này thì tôi không thể hành động thoải mái như vậy được.

Kẻ thù đang nghĩ rằng chúng ta lên kế hoạch cho một trận chiến dài.

Nhưng đó cũng là một sai lầm của chúng. Chúng tôi lên kế hoạch cho một trận chiến ngắn hạn và buộc kẻ thù phải tham gia vào một cuộc chiến ngắn hạn. Nếu có thể kết thúc trận chiến sớm, chúng ta có thể sử dụng nó vì điều đó sẽ khiến chúng lo lắng rằng con đường xanh đó sẽ có thể chịu đựng được cuộc tấn công.

Kẻ thù nghĩ rằng chúng tôi đang cố làm những điều vớ vẩn.

Nhưng chúng đã lầm. Đó chỉ là một mồi nhử, và chúng sẽ nhầm lẫn giữa hai lực lượng. Cuối cùng, Đế Chế sẽ nghĩ rằng chỉ có một nghìn quân thì không cần thiết phải huy động thêm quân để hỗ trợ. Chúng sẽ tin rằng chỉ cần những quân đồn trú này cũng đủ để xử lý chúng tôi.

Kẻ thù nghĩ rằng chúng sẽ đánh bại chúng tôi.

Nhưng đó là cú lừa dành cho chúng. Chúng nghĩ rằng các đội quân màu xanh sẽ giữ chân và quân đội từ mục tiêu đỏ và vàng sẽ tấn công. Nhưng chúng lại không biết rằng, quân đội màu xanh mới bị tấn công trong khi số quân còn lại sẽ cầm chân quân ở mục tiêu đỏ và vàng.

“Kẻ thù nghĩ rằng chúng đang đẩy chúng ta xuống bùn, nhưng thật ra chúng ta mới là kẻ tự gieo mình về với dòng nước. Tại thời điểm chúng ta từ bỏ chiến lược ban đầu với các mục tiêu đặt ra, chúng ta sẽ khiến chúng không cần phải gọi thêm quân viện trợ từ Đế Quốc nhưng cũng không thể đánh bại chúng ta.”

“... …”

“Oh. Xin lỗi. Barbatos, người dự kiến sẽ tấn công con đường màu vàng là tốt nhất, đã bắt đầu hành động rồi! Ta sẽ tiếp nhận con đường màu đỏ. Ta nghĩ rằng sẽ có phản ứng với tình huống như vậy nhưng ta thấy nụ cười xuất hiện trên mặt cô ấy.”

Không thể chịu đựng được nữa. Tôi cười một cách điên dại. Tiếng cười của tôi vang lên trong toàn bộ doanh trại. Tôi cảm thấy cực kỳ phấn khích vào lúc này. Cảm giác rằng tôi đang ngập tràn trong sung sướng tột độ khi nghĩ về những gì sắp xảy ra tiếp theo.

“Ahahahahha!”

Zepar cũng cười cùng tôi như thể ông ta cũng không nhịn nổi nữa. Nhưng có vẻ ông ta là một người đàn ông nghiêm khắc và tử tế nên ông ta chỉ cười nhẹ, nhưng ông ta cũng hiểu được vì sao tôi lại cười như vậy. Nếu không ông ta đã không cười chút nào. Ông ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng những kẻ khác không cười trừ hai chúng tôi. Những kẻ khác nhìn Zepar với khuôn mặt không hiểu vì sao. Một số kẻ còn có vẻ hơi hững hờ.

Cái gì ? Nói đi nào Amy, từ lúc đầu ngươi đã nói ta điên mà? Đây là một trò đùa đúng nghĩa với hắn. Tôi sẽ mỉm cười nhiều nhất có thể. Nếu là một tôi khác lúc này cũng sẽ như hắn thôi. Và việc không ai hiểu tôi cũng sẽ khiến mọi thứ không được vui như lúc này. Nếu Barbatos ở đây, cô ấy sẽ còn cười lớn hơn cả thế này. Tôi mong đợi cảm giác im lặng đó từ Army. Nhưng tôi cũng cảm thấy tội cho hắn.

“Tốt lắm. Dantalian, cứ làm theo những gì ngươi nói. Trước hết, hãy phá bỏ hàng phòng thủ ở con đường màu xanh trước.”

Vài ngày đó. Zepar đã có một hàng động nhanh chóng trong chiến dịch của tôi.

Tên chiến dịch là <Ant Hell>. Nó được đặt tên bởi Zepar. Nó cũng không phải là cái tên quá hay. Auckland và Five Hundred League sé là những con kiến địa ngục và tiêu diệt hai nghìn năm trăm quân trên núi.

Những kẻ ở trên ngọn núi tự gọi mình là ‘’ Tấm khiên của nhân loại’’. Nó là một sở thích tốt khi tự hào về bản thân như vậy. Nhưng chúng sẽ nhanh chóng thua một cách nhục nhã thôi. Nhưng đối thủ của tôi lúc này không phải là những kẻ tài giỏi gì. Và lời thú tội của chúng là cái chết trước khi chúng kịp nói gì với chủ của chúng. Tôi sẽ làm xong việc này sớm thôi.