Dungeon Defense Web Novel Version

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 09 : Một so sánh của nhân loại - Chương 80: Một so sánh của nhân loại - Phần 06

* * *

Chính trị thật kinh tởm! Nhưng giới quý tộc còn hèn hạ hơn.

Kurtz Chliermah cảm thấy tuyệt vọng. Lúc này cậu đang nghe tên chỉ huy cằn nhằn. Người chăm sóc hắn là một quý tộc. Một cô gái tóc vàng thật đẹp, ngoại trừ việc mắt cô ấy đã bị mù.

“ Nhìn kìa. Đó là một trận chiến chống lại kẻ thù trên chiến trường.”

Người chăm sóc hắn hỏi.

‘ Anh đã bao giờ phải nhịn đói trong một ngày chưa?’

Một ngày nọ, Kurtz cảm thấy đói cồn cào khi phải chiến đấu cả ngày mà không được ăn gì cả. Là một người lính, cậu hiểu lý thuyết và thực tế là khác nhau. Liệu người trước mặt có hiểu được cậu ấy… Kurtz thở dài.

“Những con quái vật đang cố gắng để chiến được con đường đó. Nhưng với quân đội hoàng gia của chúng ta…”

Nhưng tên quý tộc đập bàn.

“ Vẫn còn ba con đường nữa! chúng ta đã làm bảo vệ những con đường này từ một ngàn năm trước. Điều đó có nghĩa là trong một ngàn năm qua chúng ta chưa bao giờ thua. Ngay cả công chúa cũng cho rằng chỉ cần ba con đường cũng có thể phòng thủ chống lại được đám quái vật.”

“Phải. Chúng ta đã làm việc này trong một nghìn năm. Không có lý do nào mà chúng ta lại có thể thua được.”

Không có vấn đề gì bên trong sao? Kurtz nói. Không có gì đáng để phàn nàn sao? Tuy nhiên việc mà chúng tự tin lại có thể thất bại. Nếu hắn tự tin như vậy thì việc hàng phòng ngự bị xuyên thủng cũng sẽ không bao giờ xảy ra mới phải.

Hắn tự tin rằng mọi thứ chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Hắn không nghĩ rằng việc tiền tuyến chưa bị xuyên thủng trong một ngàn năm đã khiến chúng tự tin thái quá như thế nào? Và việc chiến thắng như vậy chẳng liên quan gì đến vấn đề đang xảy ra lúc này. Hắn không biết rằng những quý tộc được những kẻ khác nhìn nhận là những con lợn béo hợm hĩnh mà thôi.

“Cái gì? Tôi làm một người lính đáng tự hào của đế chế. Thật xấu hổ khi ngài lại nói như vậy.”

Tên chỉ huy của cậu cười. Dù vậy, Kurtz vẫn không cười chế giễu hắn.

Rõ ràng, Grasshopper thậm chí hắn còn không nhận thức được thực tế đang diễn ra như thế nào? Hắn sinh ra trong một gia đình tốt, được hưởng những gì tốt nhất trong đế quốc. Hắn được quản lý một đơn vị cao cấp. Hắn có một cuộc sống thoải mái của một quý tộc mà có thể khiến nhiều kẻ khác thèm muốn. Hắn trái ngược với Kurtz, một thường dân chỉ được làm một người lính trong quân đội.

Kurtz không cảm thấy ghen tị với hắn. Thậm chí cậu còn thương hại hắn. Trong số những kẻ có cuộc sống tuyệt vời của một quý tộc, có vài kẻ như hắn. Trong hộp sọ của hắn còn chẳng tồn tại một thứ gọi là não. Thực tế đó nghe có vẻ thú vị, nhưng việc này là quá bình thường trong giới quý tộc của Đế Chế.

Kurtz nghĩ, Nếu tên đần kia có thể lấp đầy hộp sọ của hắn bằng não của kẻ khác thì cũng không chắc có thể khiến hắn khôn ra được. Hắn không phải là một kẻ biết suy nghĩ, thật khó có thể thay đổi nhận thức của đám quý tộc không não của Đế Chế.

“Có vẻ tốt, thưa ngài!”

Sau đó, có một kẻ khác đi vào doanh trại. Kurtz vui vẻ như muốn cổ vũ. Trong nhiều năm, điều xa xỉ nhất của một người lính là có thể được nói với cấp trên một cách trang nghiêm nhất có thể. Nhưng hiện tại, những điều đó họ còn không muốn làm vì chỉ huy của chúng chỉ như những con lợn ngu ngốc. Nhưng tên kia chỉ cau mày vì bị khó chịu. Tên kia cũng theo bản năng đoán được kẻ ngồi đây là một kẻ như thế nào.

“Đừng làm phiền. Đây là doanh trại chỉ huy. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vâng, vâng thưa ngài. Quái vật trong con đường đầu tiên đã tăng lên. Trận chiến lúc này là một mớ hỗn độn.”

Bắt đầu! Kurtz cảm thấy lúc này có thể thay đổi được điều gì đó.

.

Một số quốc gia trong đó có cả Habsburg đã chọn cái hệ thống quyết định hoành tráng khi xem xét các bước sau để có thể quyết định xem việc có nên điều động thêm quân hay không.

Bước một: Số lượng quân đồn trú ít nhất phải bằng hoặc lớn hơn lực lượng địch.

Bước hai: Nếu quân số của địch lớn hơn quá nhiều so với đội quân đồn trú mới có thể gọi tiếp viện.

Bước ba: Nếu số lượng quân địch ít hơn hoặc bằng 1000 đơn vị thì không được yêu cầu tiếp viện.

Bước bốn: Nếu có trường hợp cực kỳ đặc biệt mới có thể được gọi quân tiếp viện.

Kẻ đưa tin nói rằng địch chỉ có khoảng năm trăm đơn vị quái vật. Nhưng Kurtz cũng biết rằng năm trăm kẻ địch kia đã làm được điều gì với cái bức tường của nhân loại.

Tổng lực lượng của địch chỉ có khoảng 1000 đơn vị. Với một lực lượng 1000 nghìn đơn vị chúng đã tấn công và chiếm được hai con đường có phòng thủ ít nhất…. Những hành động của chúng đem lại kết quả rất khác biệt. Các lực lượng đồng minh đang dần dần bị bào mòn đáng kể.

‘Có những kẻ luôn hành động theo cách này. Nếu có vấn đề xảy ra sẽ có rất nhiều kẻ đào ngũ bỏ chạy.’

Kurtz cười nhẹ. Dường như các Chúa Quỷ muốn chia rẽ các ngọn núi với nhau.

Về cơ bản, các tuyến phòng thủ luôn tách biệt. Mục đích thật sự của các tuyến phòng thủ là làm giữ chân các Chúa Quỷ chứ không phải là ngăn chặn các đợt tấn công từ các Chúa Quỷ. Nếu đó là đó chỉ có mục đích giữ chân thì chỉ có thể ngăn cản được nếu đối phương muốn tập trung tấn công vào một nơi.

‘Nhưng nếu như đối phương nhận ra được việc chúng ta chỉ muốn giữ chân chúng thì việc quá quan tâm đến các con đường để tấn công sẽ không còn quan trọng nữa.’

Chỉ có một ngàn quân. Chúng đã thành công trong việc tấn công quân đội của con người. Và các cuộc tiến công của con người rất chậm. Ít nhất phải mất hơn ba ngày nữa con người mới có thể tới nơi.

.

Nếu Quỷ tộc hoàn thành việc chiếm được ba con đường vượt qua được Dãy Núi Đen. Việc đó sẽ mang đến vấn đề rất lớn với Đế Chế. Niềm tự hào của con người trong một nghìn năm qua về cái chiến thắng liên tục trước quỷ tộc sẽ hoàn toàn bị dập tắt. Nhưng vấn đề cần làm lúc này… Điều này có nghĩa là gì? Kurtz suy nghĩ.

Mục đích của kẻ thù là chiến được hai con đường màu xanh.

Sau đó, Kurtz đánh giá tình hình. Con người cần quét sạch kẻ thù khỏi con đường màu xanh trước khi chúng đi xa hơn. Càng sớm càng tốt, kẻ địch đã chia đội quân một nghìn quân của chúng ra làm hai. Đó là một cơ hội để có thể phá vỡ đội quân của chúng. Trong kho con đường màu xanh đang chặn lại quân địch, quân đồn trú ở con đường màu vàng và đỏ sẽ kết hợp lại để tấn công chúng.

“Thưa ngài. Tôi nghĩ đã đến lúc tấn công chúng.”

“Được. Ta sẽ ra lệnh cho một đơn vị di chuyển ngay lúc này.”

“Vâng. Những người ở con đường màu đỏ sẽ chuẩn bị để tiến công ngay lúc này,”

Những kẻ nắm giữ sự lãnh đạo các đội quân hầu như chưa bao giờ được trải nghiệm chiến trường, nhưng chúng cũng không hẳn là những tên ngu. Cậu nghĩ rằng hắn có thể hiểu được vấn đề nếu cậu giải thích kỹ hơn với hắn.

“Nhưng…”

Hắn hỏi với một giọng khó chịu.

“Sẽ không tốt hơn chút nào nếu chúng ta tấn công kẻ thù trong khu vực đó sao? Nhưng chúng ta cũng không thể đi ra khỏi nơi phòng thủ để đánh với chúng. Ta lo lắng…”

“.... Thưa ngài.”

Có âm thanh phát ra. Kurtz đánh hắn. Mặc dù cậu đã quyết định như vậy. Hắn vẫn nói như vậy. thật là ngu ngốc. Kurtz cảm thấy đau đầu vì sự ngu ngốc của tên kia.

“Ngươi phải hiểu rằng chúng ta mới là những kẻ mà bọn chúng phải sợ. Nhưng chúng ta cũng không thể rời mắt khỏi kẻ thù.”

“Ừm.”

“Kẻ thù sẽ tiếp tục chiếm các con đường và đóng quân ở đó. Nếu tất cả các phòng tuyến của Dãy Núi Đen bị chiếm đóng thì sao? Quân đội Hoàng Gia có thể chiếm lại nó một lần nữa sao?”

Nói cách khác, lần này quân đội Hoàng Gia sẽ tham gia bao vây quân đội Quỷ tộc…. Thông thường, trong chiến thuật bao vây, bên bao vây phải có lực lượng ít nhất gấp ba lần so với bên phòng thủ. Nhưng trong trường hợp này, con người là bên sẽ tấn công và quái vật sẽ là bên phòng thủ. Ít nhất lực lượng của con người phải gấp năm lần lực lượng của quái vật. Thật khó để tưởng tượng có bao nhiêu thiệt hại sẽ xảy ra.

Trong hai mươi năm trước đã có một trường hợp như vậy. Vào thời điểm đó, con đường màu xanh vẫn được con người chiếm giữ. Nhưng cuối cùng, lực lượng của con người cần là rất lớn để có thể tấn công quái vật. Ngay cả khi chiến thắng, thương vong cũng là vô cùng lớn.

“Nhưng nó có vẻ không ổn chút nào, mặc dù? Nhiệm vụ ban đầu là có thể hỗ trợ. Chúng ta có thể kêu gọi giúp đỡ từ những đồng minh của chúng ta. Chúng ta cần kêu gọi các đồng minh của chúng ta giúp đỡ.”

Kurtz cau mày. Tên quý tộc quá ngu ngốc. Những người bạn có thể giúp mình sao? có vẻ hợp lý, nhưng quân đội không đơn giản như vậy.

Cần một lượng tài sản lớn để có thể thực hiện việc đó. Cần bao nhiêu tiền để chuẩn bị mọi thứ, lương thực, vũ khí, áo giáp để có thể tiến hành bao vây. Không có trang viện bên trong khu vực phòng tuyến. Thật là một vấn đề lớn. Cuối cùng, vấn đề tài chính chính là vấn đề cực kỳ khó khăn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu chi quá nhiều tiền cho một cuộc chiến nhỏ? Những kẻ tham chiến sẽ mắc phải các món nợ những kẻ cung cấp nguồn lực cho chúng. Con các cuộc chiến khác trong tương lai thì sao? Nếu không trả được nợ thì việc giao một phần đội quân đó cho các chủ nợ cũng có thể xảy ra. Quyền lực chỉ huy của quân đội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đây là vấn đề rất khó để có thể giải quyết. Cuộc chiến tranh này sẽ rất đẫm máu, với cả Quỷ tộc và con người.

“Nếu chúng ta mất phòng tuyến ở con đường đó, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cục diện cuộc chiến sau này. Mặt khác, việc tái chiếm nó sẽ là vấn đề còn khó khăn hơn với tất cả chúng ta. Thưa quý ngài, ngài nghĩ sao về các chỉ huy của chúng ta?”

“Oh…..”

Trông kẻ kia có vẻ ngơ ngác. Kurtz cười với hắn. Có vẻ hắn đã thông được một chút.

“Xin lỗi. Tóm lại, nếu chúng ta tiếp tục để thua, ngài có thể không bao giờ được thăng chức cho đến khi ngài giải ngũ đó. Đó là sự thật, ngài biết chứ, những chỉ huy hai mươi năm trước cũng vẫn dậm chân tại chỗ cho đến khi họ rời quân đội.”

“Vâng. Nhưng ta không biết phải làm như thế nào cả? Việc này có thể ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của ta. Nhưng nếu chúng ta vẫn thất bại thì sao?... Việc này rất là khó khăn với ta.”

Tên chỉ huy lắc đầu rồi gật đầu nhiều lần.

Kurtz cảm thấy rằng hắn đang do dự và có vẻ như cậu đã thuyết phục được hắn một chút. Nhưng cậu biết rằng bản thân mình còn thảm hại hơn hắn. Khi cậu đang cố thuyết phục hắn. Nhưng hắn cũng như những kẻ khác, đây là đặc điểm khá phổ biến của đám quý tộc Đế Chế.

Kurtz cảm thấy không lạ nếu những kẻ như tên này hành xử như vậy. Trong đế chế Habsburg, những người lính giỏi nhất được phái đến Dãy Núi Đen. Trong các phòng tuyến ở đây, họ luôn phải đối mặt với Quái Vật. Đương nhiên, chỉ huy cũng là một trong những tên lính. Nếu đạt được nhiều công lao thì sẽ được thăng chức lên các cấp bậc cao hơn.

Nhưng Dãy Núi Đen đã trở thành nơi giúp đám quý tộc gian lận từ khi nào? Kurtz tự hỏi.

Mười năm trước sao? Không, không phải. Chỉ những kẻ có tài năng hứa hẹn nhất mới có thể trở thành những kẻ chỉ huy các Phòng tuyến ở Dãy Núi Đen. Giữ vị trí bảo vệ nhân loại. Những kẻ chỉ huy sẽ phải là những kẻ giỏi nhất trong tất cả những kẻ giỏi nhất. Nhưng điểu đó đã thay đổi sao? Hoàng gia đang trong thời kỳ đấu tranh giành quyền lực giữa các anh em và những kẻ muốn củng cố quyền lực thuộc về các phe phái ủng hộ nhứng đứa trẻ hoàng gia đã bắt đầu chạm vào quân đội.

“Quân đội hoàng gia hùng mạnh đang dần dần trở thành con bù nhìn của chính trị. Eugh.”

Kurtz ngừng suy nghĩ. Thật không tốt cho những kẻ xuất sắc trong chính trị tham gia vào quân đội. Quân đội là cánh tay phải của Hoàng Đế và đế chế. Họ nắm giữ sự an nguy của loài người nói chúng và Đế chế nói riêng. Đó là nhiệm vụ của Quân đội. Kurtz đã tham gia và lấy nó làm điều mà cậu tự hào nhất.

‘Chà, có lẽ phải bắt đầu với con chim nhỏ này.’

Kurtz cười. Rồi cậu nói.

“Thưa quý ngài. Đừng lo lắng, lực lượng địch là 1000 trong khi chúng ta vẫn còn 2500 quân. Ngoài ra. Chúng đã chia thành hai đội quân. Chúng ta vẫn có thể đánh bại chúng.”

“Ukm, ta cũng nghĩ vậy. Chỉ là, trông cậu có vẻ khó chịu.”

Thật không? Kurtz cười với hắn. Hắn nói với một giọng nói run rẩy.

Có vẻ như người lính trước mặt hắn lúc này còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ. Hắn có vẻ không giỏi về các chiến thuật quân sự. Trong khi đó, Kurtz nói những gì thì hắn chỉ gật đầu nghe răm rắp, nhưng việc hiệu quả của việc này đến đâu thì cậu cũng không thể biết được.

“Cho dù có thế nào, chúng ta cũng cần đánh bại chúng. Sẽ có bao nhiêu đơn vị quái vật bị tiêu diệt đi chăng nữa. Nhưng càng nhiều thì danh tiếng của chúng ta sẽ càng vang dội. Còn không thì chỉ có sự tai tiếng bám theo chúng ta cho đến hết đời.”

“ Vâng. Cậu nói phải.”

Bộ mặt của tên kia có vẻ tươi tỉnh hơn một chút. Kurtz có vẻ dễ chịu hơn khi mặt của đối phương có vẻ tốt hơn một chút. Tên quý tộc chỉ mới mười chín tuổi. Tôi đó chính là tuổi mà con người ta đang khao khát danh dự và việc chứng minh bản thân.

Kurtz túm đầu hắn.

‘Hồi bằng tuổi nó, mình chẳng phải cũng như vậy sao? … Đúng thế.”

Nhưng vấn đề lúc này, Kurtz biết rằng chẳng bao giờ có thể dựa vào hắn được. Chỉ huy thực sự lúc này là Kurtz, mọi thứ trong tương lai đang phụ thuộc vào cậu. Hiện tại không ai khác, người mà con đường màu đỏ và vàng phụ thuộc vào lúc này chính là Kurtz, không phải tên chỉ huy trên danh nghĩa kia.

Kurtz cảm thấy cảm thông cho cái sự bất tài của tên chỉ huy của mình. Các hoạt động lúc này vẫn còn tốt. Nhưng là những người bảo vệ phòng tuyến phải làm, đó chính là phòng thủ khu vực được giao. Nhưng nghe có vẻ đơn giản, nhưng đó là vấn đề lớn nhất lúc này của cậu.

“Ít nhất thì mình không ngu ngốc đến thế. Cần đến năm nghìn quân nhưng lúc này chỉ có hai nghìn năm trăm. Liệu có thể xoay sở được không?”

Kurtz ra lệnh chuẩn bị toàn bộ quân vào việc phòng thủ ngay lúc này.

* * *

“Thưa ngài, Có báo cáo rằng quân đội hoàng gia đã di chuyển.”

Tôi nói với Zepar. Ông ta gật đầu.

“Được rồi, Dantalian. Chuẩn bị đèn hiệu đi.”

“Vâng, tôi sẽ ra lệnh cho đội quân phía sau.”

.

Tôi ra lệnh cho Laura, rồi em ấy di chuyển. Laura di chuyển một cách nhanh chóng.

Tôi quay đầu và nhìn vào phòng tuyến màu xanh. Có vài cuộc bao vây diễn ra cùng lúc. Quân đội loài người có vẻ thành công trong việc phòng thủ trước cuộc bao vây của chúng tôi… Rõ ràng là như vậy. Nhưng sự thật quá khác so với những gì diễn ra trong kế hoạch. Chúng tôi tấn công một cách thụ động.

Một cuộc tấn công mạnh mẽ chỉ xảy ra sau khi quân đội phía sau tham gia. Chúng tôi sẽ sử dụng một lực lượng gồm 1500 quái vật và tấn công cùng một lúc. Chúng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng lực lượng của chúng tôi chỉ có như vậy. Tôi sẽ đẩy toàn bộ yêu tinh về phía trước. Chúng sẽ bắt đầu chủ quan khi nhìn thấy đội quân này, nhưng sẽ thật đáng tiếc cho chúng.

Số lượng yêu tinh mà chúng tôi có chỉ có 10 đơn vị. Năm đơn vị đã ở đây, vậy còn lại 5 đơn vị ở phía sau. Cũng như mục tiêu đầu tiên, mục tiêu thứ hai đã dễ dàng bị hạ gục.

Chiến thắng và thất bại của chiến dịch này nằm ở các đơn vị đang ẩn nấp ở phía sau.Tôi đã thành công trong việc không bị nhìn thấy. Không, thật ra tôi đã khiến chúng không thể phái ra được một đơn vị trinh sát. Đối với quân đội loài người, chúng sẽ cố gắng tiếp cận chúng tôi bằng cách triển khai càng nhiều đơn vị càng tốt đến vị trí của phòng tuyến con đường màu xanh. Vì vậy, việc các đơn vị trinh sát sẽ được chuyển sang các đơn vị khác để sẵn sàng chiến đấu.

Chúng đã cố hết sức để có thể dành chiến thắng… Nhưng, tội nghiệp chúng. Kẻ thù hoàn toàn nhầm lẫn về ý định của chúng tôi.

“Ngươi đúng là một kẻ đáng sợ đấy.”

“Tôi không hiểu ý ngài lắm, Ý ngài là sao ?”

“Hahahah.”

Zepar cười yếu ớt. Biểu hiện đó của ông ta gần như là một biểu hiện trống rỗng, nhưng tôi thường cười kể từ buổi họp cuối cùng. Tôi cảm giác như mình luôn cười một cách quái dị và điên cuồng. Tôi kiểm tra trạng thái của Zepar. Thiện cảm đối với tôi lúc này là 20. Sau khi kiểm tra trạng thái tâm lý. Có vẻ ông ta rất thích tôi.

“Ta nghĩ rằng ta sẽ cảm thấy hơi chút khó chịu nếu Barbatos ra lệnh đưa ngươi đi. Ta là một chiến binh. Nhưng những điều ta dạy ngươi có vẻ không hợp với ngươi lắm… Nhưng ta thấy ngươi rất giỏi. Ta thấy ngươi không chỉ là một kẻ mưu mô, mà ngươi có vẻ giống như một kẻ đứng đầu trên rất nhiều kẻ trong tương lai hơn.”

“Ngài quá đề cao tôi rồi.”

Zepar lắc đầu.

“Nó không phải là vấn đề lúc này. Lúc này ta đã hiểu vì sao chỉ huy lại coi trọng ngươi. Con người sẽ không hiểu điều gì sẽ xảy ra với chúng cho đến khi chúng đối mặt với cái chết. Ta thật sự mong đợi những trận chiến tiếp theo của ngươi trong tương lai.”

Tôi không biết phải nói gì và tôi chỉ cười. Zepar không nói nữa. Ông ta nhanh chóng trở nên bình tĩnh như mọi khi. Nhờ ông ta nên không xảy ra quá nhiều thương vong trong cuộc chiến. Khả năng đó thật đáng nể, tôi cần học hỏi thêm nhiều điều từ ông ta trong tương lai.

Tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng Kurtz đang ở đây. Kurtz Chleiermah là một nhân vật không lạ gì với tôi. Hay nói đúng hơn, không phải là một nhân vật lạ lùng gì với những người chơi <Dungeon Attack>. Tôi biết được điều này từ những kẻ bị bắt và bị thẩm vấn.

Cậu ta là một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm. Cậu ta xuất hiện với hình tượng một sỹ quan quân đội thân thiện trong bữa tiệc của tên Chiến Binh. Đó là một người lính xuất phát từ thường dân đã leo lên được cấp bậc tướng quân. Điều đó chứng tỏ rằng cậu ta là một kẻ không tầm thường.

Nhưng đó là những gì tôi biết mười năm sau. Lúc này cậu ta chỉ là một người lính đang thực hiện nhiệm vụ ở phòng tuyến đỏ mà thôi. Có thể coi đó là định mệnh không? Tôi phải đối đầu với cậu ta trong những trận chiến đầu tiên của cuộc chiến này sao?

Kurtz Chleiermah phải bị giết. Cậu ta đóng vai trò quan trọng trong việc việc làm suy yếu cuộc xung đột giai cấp trong Đế Chế Habsburg trong tương lai. Mặc dù điều đó không quá đáng lo ngại, nhưng tài năng của cậu ta đã được nhận ra bởi một người. Đó là Elizabeth. Kurtz sau này sẽ trở thành người ủng hộ và dẫn dắt cô ta.

Điều đó rất đáng lo ngại với kế hoạch của tôi trong tương lai.

Elizabeth cực kỳ nguy hiểm. Cô ta là đồng minh mạnh nhất trong Dungeon Attack. Tên nhân vật chính là Chiến Binh tiêu diệt Quỷ tộc, nhưng cô ta là người đứng sau hỗ trợ cho hắn. Không có cô ta, tên Chiến Binh chắc chắn sẽ bị giết trong trận chiến. Với tôi, cô ta sẽ là kẻ thù tồi tệ nhất lúc này… Tôi phải lấy hết sức mạnh từ cô ta. Đầu tiên là với Kurtz Chleiermah.

Đối với tôi, tôi rất có cảm tình với cậu ta. Nhưng có phải là may mắn đã mỉm cười với tôi khi cậu ta đang ở đây không?

‘Đáng buồn thay, Kurtz, cậu phải chết.’

Một người lính đáng nhẽ ra sẽ trở thành một người thầy tài giỏi trong tương lai sẽ chết ở đây mà không lấy có một bông hoa dành cho cậu. Tôi không có ác cảm nào với cậu, Kurtz. Tôi khá thích cậu. Cậu là một con người tuyệt vời.

Nhưng lúc này, tôi không phải là một chiến binh. Hay anh hùng. Tôi là một Chúa Quỷ đang bước đi trên con đường địa ngục mà tôi đã tạo ra...

Kurtz Chleiermah, xin lỗi, hãy hi sinh vì sự sống còn và vinh quang của tôi trong tương lai. Tôi biết về cậu. Và như như những gì cậu nói. “Hãy là một người lính tự hào của Habsburg.”.

Cậu chiến đấu chống lại tôi. Tôi sẽ tước đoạt cái vinh quang như một người lính cậu và dành tặng cậu một cái chết đáng ghê tởm.