* * *
Trận chiến đã gần kết thúc. Số lượng quân địch ban đầu có đến hai nghìn quân, nhưng lúc này chỉ còn khoảng một nghìn. Nếu nhìn vào số lượng ban đầu thì có thể thấy rằng khoảng một nửa quân địch đã bị xóa sổ. Chúng cũng đang dần phân tán ra. Ngoài ra, chúng còn đang bị bao vây, nên chúng chẳng còn chút hy vọng nào nữa. Tôi sẽ….
“Được lắm.”
Zepar lẩm bẩm như thể ông ta không vui chút nào. Nhưng thực sự, quân đội loài người dai như lũ đỉa vậy. Chúng cũng khá khó chết. Nhưng chúng vẫn chưa nhận ra rằng mình đang mắc kẹt. Nhưng với chúng, đây là một trận chiến trong tuyệt vọng.
“Ha, ta không hiểu. Chúng chỉ như lũ gián vậy… Chúng đang mong đợi điều gì sao?”
Amy, chúa quỷ thứ 58 nói. Hắn tham gia đội quân này với năm trăm đơn vị quái vật. Hắn không thực sự hữu ích lắm. Chúng tôi đã dùng mồi nhử để dụ quân đội Hoàng Gia đến đây. Có thể nói rằng những chúa quỷ ở đây là đồng phạm trong trận chiến này.
Amy là một kẻ rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng lúc này hắn lại tỏ vẻ mình là người biết kiên nhẫn sao? Trong quá khứ, Amy dễ dàng bị tôi giết rất nhiều lần vì cái tính thiếu kiên nhẫn của hắn. Tuy nhiên, khi tôi quay đầu lại thì hắn lại quay mặt đi và tránh đối diện với ánh mắt của tôi… Hắn là một tên khốn nạn. Nếu tôi tỏ ra sợ hãi, hắn sẽ cố gắng làm khó tôi. Nhưng tôi biết hắn định làm gì. Nhưng tôi hy vọng hắn không làm quá mọi việc lên,
Tôi nói.
“ Ra đây là ý định của ngài sao?”
“Ý định gì cơ?”
Zepar nói. Còn Amy, hắn lắc vai và tránh ánh mắt của ông ta. Thật là chán. Còn tôi thì thấy mình thực sự đang bị tổn thương…. Hắn có vẻ sẽ không bao giờ có thể nói chuyện được với tôi một lần nào nữa. Và mãi mãi hắn cũng sẽ không có cơ hội.
“Tôi đoán chúng đã biết được chúng ta là quân tiên phong nên chúng muốn giữ chân chúng ta lại ở đây để chúng ta không đến được con đường màu đỏ. Tôi nghĩ chúng ta nên đốt cháy cái suy nghĩ đó.”
“Vậy sao. Chúng đang tuyệt vọng hay đang níu kéo lấy cái hy vọng nào đó?”
Zepar gật đầu với khuôn mặt vô cảm của ông ta. Còn tôi lúc này, tôi đang cảm thấy rất nể phục những kẻ đang cố gắng chống chọi đến giây phút cuối cùng. Nhưng hy vọng...
“Nó giống như chúng đang tin vào cái gì đó như chiếc hộp pandora vậy.”
Những người ở đây cũng đang lắc đầu. Hừm. thế giới này không có huyền thoại Pandora. Cuộc chiến của chúng đang trở nên khó khăn. Điều cần thiết bây giờ là giải quyết thời gian và cuộc nói chuyện này.
Chừng nào còn hy vọng, chúng sẽ cố gắng đến khi không còn ai sống sót. Chúng lúc này giống như trong câu chuyện về chiếc hộp pandora vậy. Nhưng thực tế, hiện tại không có một cái hộp nào như vậy cả và cũng không có hy vọng được đặt trong đó như những câu chuyện. Nhưng chúng không biết điều đó, con người luôn khao khát hy vọng. Và con người sẽ tìm mọi cách để có cái hy vọng đó dù nó có tồn tại hay không...
“Hy vọng chính là một thảm họa của con người.”
Zepar nói bằng một giọng điệu như một lão già từng sống rất lâu rồi. Tôi cũng nghĩ giống ông ta. Chủ đề của câu chuyện không phải và về hy vọng. Đó là để chế giễu những câu chuyện cay độc, nó nói rằng hy vọng chính là một thảm họa của con người.
Tôi đã cười khi nghe những người khác nói về những câu chuyện vui về sự nhạy cảm của quỷ. Thật khó có thể nói được ra cho người khác về bí mật của tôi. Nếu có người nói với mẹ tôi rằng tôi chưa chết và đang sống trong một trò chơi thi bà ấy chắc hẳn sẽ đập cho kẻ nói thế một trận khi nói về đứa con đã chết của mình. Mà dù bà ấy không biết là tôi đã chết thì bà ấy cũng sẽ hỏi: “Con trai của tôi đâu, các người đã làm gì nó….?” Khi nghĩ về nó, tôi rất buồn, tôi có thể khóc ngay lúc này, nhưng tôi sẽ chịu đựng điều đó. Nhưng tôi sẽ tạm gác vấn đề đó sang một bên.
“Nhưng có vẻ chúng cũng có tinh thần chiến đấu cao đấy chứ. Đối với những người trong câu chuyện đó, hy vọng vẫn là một thảm họa mong manh để chúng có thể dựa vào.”
Tôi rất thích nó.
“ Hy vọng chính là do bản thân tạo nên, chúng ta đã tạo nên hy vọng trong cuộc chiến này đối với chúng ta. Còn hy vọng của chúng sẽ trở thành thảm họa đối với chúng”
“Hoo, Dantalian, ngươi có gì muốn nói sao?”
Zepar nhìn tôi bằng con mắt thích thú. Người này, tuy ông ta có vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhưng tôi có thể nhìn thấy sự biến thái của ông ta. Tôi cảm thấy rằng mẹ tôi sẽ than thở và lo lắng cho tôi nếu bà biết con trai bà đang sống như thế nào. Dù sao tôi vẫn chưa có một chỗ đứng có giá trị vào lúc này. Vậy nên lúc này ngoài việc nghe theo lệnh ra thì tôi không thể làm gì khác.
“ Có một bí mật mà tôi vẫn giấu từ trước tới nay. Nếu ngài cho phép và không trách tội thì tôi sẽ nói ra cho ngài biết.”
“Tốt, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Thật thú vị khi ngươi thành thật như vậy. Ta tự hỏi nếu ngươi may mắn thì ngươi sẽ không sao đâu.”
Zepar yêu cầu sự đồng ý từ những kẻ khác. Những chúa quỷ khác như Amy và Balam gật đầu. Do đó, không chỉ cá nhân Zepar chấp nhận hành động của tôi và là tất cả những người ở đây. Đó là cách khéo léo để trốn tránh trách nhiệm của bản thân. Đó là kẽ hở trong hành động này. Dù không biết đối phương muốn làm gì đã đồng ý. Có lẽ sau này và mãi mãi chúng sẽ bị tôi ảnh hưởng.
Một nụ cười hiện lên trên mặt tôi. Amy nhún vai khi nhìn thấy tôi cười. Tôi cảm thấy hơi chút hứng thú khi thấy những kẻ khác có biểu hiện kỳ lạ khi nhìn thấy tôi cười. Gần đây tôi hay có những thói quen xấu. Xin lỗi mẹ. Con đang dần trở thành một kẻ không ra gì...
Đó là câu chuyện bí mật. Nhưng tôi sẽ không để cập đến vấn đề đó. Vấn đề ở đây chính là tôi có vài Dead Knight mà Barbatos tặng cho tôi. Chúng biến thường biến thành những linh hồn bay xung quanh tôi, và khi tôi ra lệnh cho chúng, xuất hiện. Khi mười hai Dead xuất hiện, những kẻ ở đây đã cố gắng để có thể đứng vững. NHững Dead Knight này có thể sánh ngang cả với một quân đoàn yêu tinh. Thậm chí, một con cũng đủ khiến con người nếm mùi đau khổ. Nó không phải sinh vật sống, nên càng khó để giết nó hơn với những con quái vật ở dạng sống như yêu tinh hay Ogre.
“Tuyệt vời! Kẻ nguy hiểm nhất là kẻ ẩn giấu tốt nhất.”
Zepar vỗ tay. Tuy nhiên giọng nói của ông ta thể hiện được sự kính sợ đối với tôi. Đó là cảm giác khi nhìn thấy những kẻ mạnh hơn. Nếu tôi dùng chúng ngay từ đầu mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng, chúng tôi cũng không cần sử dụng nhiều mưu kế cho việc này. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
Tôi cúi đầu một cách lịch sự.
“Ta sẽ chấm dứt sự buồn nôn này vào ngày cuối cùng của trận chiến này.”
“Thật đáng sợ. Ta không thể tin vào mắt mình nữa.”
Tôi sẽ ra lệnh cho Laura điều khiển đội quân tiêu diệt kẻ thù trên chiến trường. Đó là bởi vì tôi muốn Laura làm quen với chiến trường thực sự và em ấy sẽ được chỉ huy những Dead Knight này.
Đây là cách để em ấy có thêm kinh nghiệm từ khi cuộc chiến với với Leaf và đội mạo hiểm giả hạng F. Tôi rất tự hào về em ấy.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Laura de Farnese.
Chủng tộc: Con người Liên kết: Chúa tể Dantalian.
Thuộc tính: trung lập(-10)
Cấp độ: 31 Danh tiếng: 512
Nghề nghiệp: Người giữ sách(B), Học giả(D), Nô lệ tình dục(D) ( vì ai mà lên được cấp D rồi nè )
Khả năng lãnh đạo: 81 Chiến lực: 11 Trí tuệ: 84
Khả năng chính trị: 10 Điểm hấp dẫn: 57 Kỹ năng: 1
Thiện cảm: 76
Trung thành: 99
*Danh hiệu: 1.Tiểu thư công tước thất thế 2.Thiên tài 3. Hầu cận chúa quỷ
*Khả năng: Cưỡi ngựa B+, Hùng biện B, Âm nhạc C, Chiến thuật B+, Toàn học D, Chiến đấu C
*Kỹ năng: -
Tâm lý hiện tại: ‘Hmm, Tình hình lúc này có vẻ dễ dàng hơn so với lúc trước.’
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
nó vẫn khác với tôi, hiện tại tôi đang ở cấp 24. Mỗi khi tôi nhìn vào nó, tôi càng muốn Laura nhanh chóng đối đầu và giết chết Kurtz Chleiermah. Tôi sẽ đưa quyền chỉ huy mười hai Dead Knight cho em ấy.
Chà, sau đó mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tôi muốn những tiếng hét khủng khiếp trước mặt tôi, và tôi đã từng có những khoảng thời gian khó khăn nên có vẻ như tâm lý tôi có chút thay đổi. Lần này sẽ là những con quái vật cực kỳ mạnh mẽ. Đặc điểm của những con quái vật này là khả năng kháng sát thương vật lý lên tới 80%. Hãy tưởng tượng rằng mọi đòn đánh lên chúng chỉ còn có một phần năm sức mạnh thì sẽ như thế nào. Nếu kẻ thù không có pháp sư thì chỉ một con cũng sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp đối với chúng.
Một đội quân lớn bị tấn công bởi Dead Knight. Coi như là kết thúc. Đội quân con người sẽ chỉ trụ lại được khoảng bốn mươi phút là nhiều nhất. Chúng nhanh chóng bị tiêu diệt mà không có chút gián đoạn nào. Năm cửa sổ thông báo hiện lên cho thấy cấp độ của Laura tăng lên. Cấp độ của em ấy dường như tăng lên khi chỉ huy đội quân gồm mười hai quái vật mạnh mẽ để tàn sát con người.
“Đây là Kurtz Chleiermah. thưa chủ nhân.”
Laura trở lại và báo cáo. Mái tóc vàng tuyệt đẹp của em ấy lúc này đang được bao phủ bởi màu đỏ của máu. Với tôi, em ấy lúc này thật đẹp, tôi như muốn làm chuyện đó với em ấy ngay lúc này nếu không có những kẻ khác xung quanh. Đôi mắt của tôi giật giật trong sự phấn khích tột độ của bản thân.
“Những người khác quay mặt đi.”
Hai Dead Knight đang giữ một người đàn ông bằng hai vai của hắn. Hắn nhổ máu ra từ miệng hắn. Tôi nhìn thấy hắn, cánh tay của hắn bị chặt đứt. Laura quay lưng lại.
“Xin lỗi. Em có vẻ hơi mạnh tay với hắn…”
“Được rồi, không sao đâu. chỉ là một cánh tay thôi mà. Hắn không chết được đâu.”
“....”
Những người khác nhìn tôi với ánh nhìn như nhìn một kẻ tâm thần. Đôi mắt chúng nhìn tôi như thể “Không nên đùa giỡn với hắn trong tương lai.” Xin lỗi, có vẻ đó là một trò đùa không được hợp lý lắm. Cho đến trước đó, Kurtz Chleierma, người đang nôn mửa ra, nhìn tôi với khuôn mặt khó chịu.
“Ta đang đợi cậu Kurtz Chleiermah. Ta luôn quan tâm đến cậu từ rất lâu rồi.”
“... từ bao giờ?”
“Vâng. Một thời gian rất lâu trước đây.”
Tôi cười một cách ân cần.
Tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Tên] [Thể lực] [Tấn công] [Phòng thủ]
- Kurtz Chleiermah 5/65 43 34
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Đây rồi.
Kurtz Chleiermah, đúng là người tôi đang tìm kiếm. Không giống trong trò chơi, khuôn mặt hơi khác, nhưng có vẻ như là do máu. Điều kỳ lạ là trang phục của cậu ta. Hiện tại cậu ta chưa thể làm chỉ huy được. Khi nhìn vào trang phục, có vẻ như là một quý tộc. Trên cánh tay có gia huy của một gia đình nào đó.
Tôi cảm thấy khó chịu.
“Ta biết cậu là một thường dân,”
“... Chỉ huy của ta đã bị giết trong trận chiến.”
“AHa. Một người thường dân bắt chước chỉ huy.”
Tôi biết điều này. “Chỉ huy đã chết trong trận chiến” sao. Những kẻ khác sẽ bị nhầm lẫn. Nhưng tôi thì không. Kurtz Chleiermah đã lấy áo của đội trưởng để thế thân hắn ta. Cậu ta nổi tiếng là một người có tinh thần trách nhiệm cao trong <Dungeon Attack>.
“Bây giờ cậu là chỉ huy của một đội quân con người. Một đội quân thất bại.”
“Cái gì.. Khốn nạn….”
Kurtz nhổ và đánh vào mặt tôi.
.
Tôi lau tay trong khi cười trong điên dại. Thứ cậu ta nhổ ra không phải là nước bọt, mà là máu. Nó dính và nhớp nháp… Vâng. Tôi không quan tâm đến những thứ nhở nhặt khác khi xác nhận được cậu ta là ai.
Tôi lấy ra một con dao găm và găm nó vào trong chán của cậu ta. Cảm giác khi đâm xuyên hộp sọ con người truyền đến tay tôi.
Cơ thể của cậu ta có vẻ khá ngột ngạt và thê lương. Bụi đã dính đầy mắt của cậu ta. Cuối cùng, ý thức của cậu ta cũng dần trở nên mờ nhạt rồi tắt hẳn! Thật đáng thương! Thật là một kết thúc tuyệt vời. Tôi đang cảm thấy cực kỳ phấn khích, tôi có nên vuốt mắt cậu ta không?
Tôi đợi một lát. Kurtz Chleiermah có vai trò quan trọng trong < Dungeon Attack>. Bằng cách giết cậu ta, tôi có thể nhận được một phần thưởng gồm rất nhiều kinh nghiệm. Đó là điều tôi muốn trong trận chiến này.
Tuy nhiên
“……?”
Tôi đợi rất lâu, không có thông báo xuất hiện. Tôi muốn xem cậu ta chết chưa, vậy nên tôi nhìn vào cơ thể của cậu ta. Nếu trán bị xuyên thủng và máu chảy ra mà cậu ta không chết thì cậu ta chỉ có thể là zombie chứ không phải con người. Thật kỳ lạ.
‘Cài gì? Tại sao? Sao lại không có gì xảy ra?’
Tôi tự hỏi liệu tôi đã làm sai điều gì không? Zepar đi đến và hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra. Tôi trả lời rằng không có gì đáng lo ngại. Không thể trả lời bằng cách nào khác. Tôi đã phá vỡ cốt truyện nhưng không có gì xảy ra.
Tôi cười nhẹ.
“Không có gì đâu, thưa ngài. Chúng ta đã thắng.”
Trận chiến kết thúc.
<Ant Hell> đã kết thúc. Trận chiến này đã kết thúc. Đây là một thành công lớn. Trong trận chiến này, ba yêu tinh và năm trăm quái vật đã chết. Trong khi quân đội loài người gồm ba nghìn quân đã bị quét sạch.
Bình minh đang đến gần.
Bóng tối của vùng đất này đang dần được chiếu sáng. Vùng đất này đang được bao phủ bởi cơ thể con người. Những con quái vật đi lang thang ở dây để có thể dọn dẹp và đốt các thi thể. Hoặc chúng sẽ ăn những cơ thể đó. Xung quanh tôi lại bắt đầu xuất hiện hàng chục cột khói đen từ các cơ thể bị cháy bốc lên. Chúng dần trở nên rõ ràng hơn khi bình minh đến. Bằng cách nhìn vào khung cảnh ‘tráng lệ’ này tôi bắt đầu suy nghĩ.
“... Cái quái gì thế này?”
Tự nhiên, không một ai trả lời.
Cuối cùng, khi tôi trở về doanh trại, tôi xứng đáng với điều này. Zepar và những người khác cũng vui mừng với chiến thắng này. Lần này có lẽ tôi sẽ làm hỏng bầu không khí. Tuy nhiên, trong khi mặt tôi có vẻ vui mừng thì trong tâm trí tôi lúc này đang rất khó chịu.
Sự mờ nhạt bất ngờ dính vào tôi như một cái bóng.