Đã hai ngày kể từ khi tôi trở về từ Niflheim. Ngay sau khi trở về, tôi đã luôn bám dính lấy cái giường trong ngôi nhà thân yêu của mình. Ngôi nhà của tôi, nó có một sức hút kỳ lạ với tôi. Và sức hút của nó càng trở nên mạnh mẽ khi đến gần cái giường của mình. Tuy có hơi ngượng khi gọi cái hang của tôi là nhà nhưng không sao cả.
Tất nhiên, cũng có vài thứ mà tôi có thể làm trong khi nằm xuống giường. Đó là để những con quái vật dễ thương của mình đùa nghịch trước mặt khi tôi nằm xuống.
“Yogi, Yogi đang nhột!”
─ Lo!
Ngón trỏ của tôi bị bám lấy trong khi tôi đang xoa nó. Một tiên bay lên và nói “ Đừng cù tôi!” Tuy đứa trẻ này có vẻ đáng sợ nhưng… Tôi vẫn để các tiên của tôi thư giãn cho cơ thể của tôi trong khi tôi vẫn nằm trên giường.
- Kya ha? Kya ha.
Một tiên khác lại bay đến và ôm ngón tay cái của tôi. Tôi vẫn nhìn mọi thứ một cách trống rỗng như thể muốn tìm kiếm một cái gì đó. Có điều gì đó còn thiếu? Chắc chắn là như thế. Đôi mắt tôi vẫn nhìn vào khoảng không một cách trống rỗng mà tôi không hiểu vì sao.
Cảm giác lúc này rất khó nói thành lời. Nhưng tôi cảm giác như minh đã có con vậy. Cho dù tôi có con đi chăng nữa, tôi cũng chắc chắn rằng chúng không nhỏ như thế này.
“Tôt. Điều đặc biệt… đây chính là việc mà cả hai tay của tôi đang bị lôi ra để đùa nghịch.”
Tôi cảm thấy như một người cha lớn tuổi vậy.
Cuối cùng.
Cho dù cuộc sống của tôi như thế nào, có lẽ tôi cũng không cảm thấy trống rỗng như lúc này. Nhiều khi tôi tự hỏi mọi việc sẽ như thế nào trong tương lai. Nhưng có lẽ nếu tôi lo lắng quá nhiều thì có lẽ tôi sẽ bị hói trong khi vẫn còn trẻ mất.
- Vậy sao?
Một tiên nhìn tôi để xem cảm giác lúc này của tôi. Nhưng đã quá muộn để nói với những bé tiên của tôi. Chúng như cảm thấy đã đánh thức một con quái vật tỉnh dậy. Rồi tôi giơ tay lên. Tư thế của tôi giống như là một nghệ sĩ dương cầm đang cố chơi Kadenza trong phần Concerto của Mozart vậy. Tôi túm lấy một tiên bằng tay và cù nó.
- Dừng lại đi!
Có hai tiên đang nằm trên mép của tấm ga trải giường. Tôi hành động rất nhanh nên chúng không thể phòng bị trước được. Sức mạnh của tôi áp đảo nên mấy bé tiên dễ dàng bị tóm lại mà không kịp phản ứng.
Hiện tại, sau khi đùa chán tôi lại để chúng nghịch tay của tôi.
Cả hai tay tôi đều bận.
Tôi không thể nhấc nổi chân khi đang nằm trên giường. Hiện tại tôi đang có một số câu hỏi khi đang nằm trên giường. Nhưng tôi lại chẳng có câu trả lời. Một chiếc giường cũng không phải là một sự vật bất thường gì đó. Nhưng tôi lại cảm thấy có sự dối trá trong đó. Điều này cũng thường xảy ra khi bản thân quên mất mục đích của chiếc giường, và một khi đã nằm xuống, tôi lại muốn nằm mãi, nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Tôi dường như chỉ được gợi ý rằng tôi sẽ phải làm gì một chút trong thế giới ban đầu, nhưng tôi đã bỏ qua nó để nói về những thứ không đâu khác. Nhưng tóm lại, hiện tại, tôi vẫn ổn, không mất bộ phận nào trên cơ thể. Mục tiêu của tôi là tiếp tục tiến lên cho đến khi những kẻ khác lần lượt đầu hàng. Nhưng hiện tại tôi đang tận hưởng cảm giác như một người cha với những tiếng đùa nghịch của đám quái vật mà tôi coi như con mình.
Nhiều lúc tôi đã cảm thấy cực kỳ hối hận về bi kịch mà tôi gặp phải trước khi đến đây, vài con yêu tinh đã đứng ở đây. Tôi cảm thấy cảm xúc của chúng, chúng cảm thấy rất vui vào lúc này. Giống như đám trẻ con đang thấy một món đồ chơi mà chúng thích trong một cửa hàng và tụ tập lại bàn tán linh tinh.
Tôi hơi shock và lẩm bẩm.
“Ta không biết… mấy đứa đang cảm thấy hơi quá khích đấy.”
Tôi đang nằm lười trên giường và lẩm bẩm về đám yêu tinh của tôi. Và chủ nhân của chúng, là tôi, biểu hiện của quyền lực và sức mạnh vĩnh cửu đang nằm trên giường một cách lười biếng, Chúa tể hạng thứ bảy mươi mốt, Dantalian.
Đám tiên chỉ cười khi nhìn thấy biểu hiện đó của tôi. Nó giống như là “Ngài sẽ bị chính ác mộng của ngài đánh bại” vậy. Tôi thấy thật buồn cười vì chính đội quân của mình đang cười nhạo mình.
“uh- huh, thôi nào mấy đứa này. Đi làm việc gì khác đi và đừng ở đây làm loạn nữa.”
- ai thế? Kyaa.
“Cái gì? Đây là một chiến thuật gì đó à?”
Tôi cảm thấy mệt. Tôi không còn biết chúng là quái vật của tôi hay những đứa trẻ tệ hại nữa. Chủ của chúng là tôi lúc này đang rất đau đầu.
Tôi đổ hết năng lượng hiện tại của mình lúc này vào việc cù chúng. Đó cũng là một quyết định sinh tử lúc này của tôi. Nhưng cũng không thay đổi nhiều. Một tiên bay ra thì lại có một nhóc tiên khác thế chỗ, một người rơi ra lại có một người khác tiến vào.
“Yo, cảm giác như chúng là vô tận vậy… !?”
Có cái gì đó.
Thật là vô lý.
Như thế nào đi nữa thì tôi cũng mệt và đang chơi một trò chơi như thể đã bị hack, và trọng tài thay vì chỉ cho phép đổi cầu thủ ba lần thì lúc này số lần là vô hạn. Tôi thì chẳng tìm thấy chút tinh thần thể thao nào trong lúc này cả.
Nếu một trận đấu như vậy diễn ra ở World Cup, sẽ có sự biểu tình trên toàn thế giới và FIFA sẽ phải mang tiếng xấu. Và người chơi ở đây hiện tại lúc này, chỉ có tôi và đám tiên của tôi. Nhưng điều mà tôi đã nói sẽ không xảy ra thực tế trong thể thao.
“Nếu mọi thứ cứ mãi như thế này cũng tốt.”
Tôi ngừng lại việc cù đám tiên của tôi. Rồi chúng dừng lại nhìn tôi như thể có điều gì cần được giải đáp. Đó là một sai lầm chết người đối với những kẻ khác mà không phải tôi. Và tôi nhận ra rằng, đằng sau khuôn mặt dễ thương của chúng là sự chết chóc và ghê tởm một cách khủng khiếp.
Tôi ngẩng đầu lên và ngửi.
“Ta không viết những thủ thuật này cho đến chết. Nhưng cần nhớ rằng ta là người duy nhất nắm quyền điều khiển mọi thứ ở đây.”
- Hya ha?
“Đôi cánh của Bae Duk, bầu trời của sự lãng quên với những vì sao… Số phận bị mắc kẹt tại khoảng trống này và lang thang trong dòng thời gian vô tận. Hertaclitus và Anaximander, những kẻ đang cười trong thời điểm bắt đầu của buổi tối, cái tên vô tận của những nghịch lý, hiện tại sẽ gợi nhớ lên những huyền thoại.”
Tôi lại giơ tay lên như một nhạc trưởng của dàn nhạc.
Hiện tại tôi là một Chúa Quỷ.
Đó là một câu nói với những từ ngữ khó hiểu và giả tưởng reo rắc nỗi sợ cho người nghe lúc này nếu người đó không hiểu được thứ ngôn ngữ của tôi. Lúc này không có vị chúa tể nào ở đây cả, chỉ có một người hoàn hảo, đen tối và đáng sợ.
Điều đáng sợ là cho dù tôi liên tục nói những câu vớ vẩn và lặp đi lặp lại những từ đồng âm với nhau nhưng tôi chưa bao giờ cắn phải lưỡi.
“Trải nghiệm những thứ kỳ diệu, một với hai, hai với mười. < Vũ điệu ban đêm của ngón tay vàng>!”
Đúng. Không có cách nào để làm chỉ với một ngón tay. Nếu có mười tiên lao vào - thì chỉ cần làm nó bằng tất cả ngón tay! Đó là vũ điệu ban đêm với mười ngón tay vàng.
- Lui lại nào!? Kya, Kya, Kya, Kya euh!”
Hiệu quả thật là tuyệt. Mười trong số các tiên bị đẩy đi cũng một lúc và không có chút gián đoạn nào. Cũng hơi khó khi cù một tiên bằng ngón tay út của tôi, nhưng tôi đã cố gắng nhất có thể. Những bé tiên cười vui vẻ. Trong cái hang đầy ắp tiếng cười.
"Hoo."
“Hahaa! Đó là một sai lầm mà ngài lại nghĩ rằng mọi thứ đều khó khăn như nhau giống như đánh giá sai độ sâu của một con sông, mặc dù ngài có vẻ hơi tiếc một chút đấy!”
“Hoo.”
Tôi nghe thấy một giọng nói đáng ngưỡng mộ bên cạnh.
“Có phải em lại đánh tất cả cùng một lúc không? “
“Vâng. Không cần phải làm nhiều lần như vậy. Dù sao, em cũng đã giấu ngài vào phút cuối.”
“Em cũng có vẻ quen thuộc với đội quân và cách lãnh đạo chúng rồi đấy. Ta rất ấn tượng. Đã một tháng kể từ khi em ở bên cạnh ta rồi đấy, sức mạnh của em đúng là đáng ngưỡng mộ thật. Em thật giỏi đấy.”
“Cái gì, ngài đang khen ngợi em sao…!?”
Tôi dừng lại việc chơi đùa cùng các tiên bằng ngón tay tôi.
Tôi quay đầu lại, Laura, cô gái chỉ huy bé nhỏ của tôi đang ngồi với một tư thế giống như một cô bé chăn bò. Cô bé vẫn đang nhìn mọi thứ một cách vô thức như thường lệ.
"... ... "
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Em đã tiêu diệt khá nhiều đơn vị mạo hiểm giả khi chúng đến đây. Em cảm thấy rằng mình cũng có chút tài năng về chiến thuật như ngài nói, nhưng nó vẫn khá “nhiều máu”. Hơi bối rối chút vào lúc đầu. Nhưng em sẽ cố gắng để không làm ngài thất vọng.”
“Uh… em nhận thấy từ khi nào?”
“Vâng? Ngài đang nói gì thế.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Ngài, ý ngài là. Từ khi ngài đang chơi đùa với các tiên sao?”
“Có nhiều chuyện đã xảy ra.”
Laura nghịch lọn tóc mà cô bé vắt qua vai.
“Từ lúc ngài hét lên.” nhóc là đứa tấn công tốt nhất.”
“Em đã thấy từ đầu rồi sao?”
Tôi ôm đầu và hét lên. Tôi không biết Laura đang ngồi cạnh giường mình vì tôi đang nằm trên giường. Phòng của tôi cao và rộng nhưng chỉ có một chiếc giường với vài chiếc ghế cạnh đó.
Ở bên ngoài, tôi là một Chúa Quỷ đáng sợ. Nhưng trong nhà, tôi là một người đàn ông ấm áp. Ít nhất là với Laura lúc này. Laura là một chiến lược gia giỏi nhất lục địa trong tương lai xa. Nhưng tôi không muốn gây ấn tượng xấu với cô bé. Và tôi đã nói với cô bé rằng tôi sẽ không phản bội cô bé.
Tuy nhiên, tôi đã nhận ra rằng con bé đã thấy tôi chơi với đám quái vật. Và lúc này tôi còn cảm thấy thất vọng về bản thân mình hơn cả Lapis.
‘Không. Bình tĩnh.”
Mọi thứ nhanh chóng trở lại trong giây lát. Nghe những gì cô bé nói… có lẽ em ấy chưa nhận ra được tôi đang tham gia một trò nhập vai trong trí tưởng tượng của mình. Có khả năng hình ảnh của tôi chưa bị ảnh hưởng nào quá nặng. Giống như tôi không chỉ chơi mà có rất nhiều ý nghĩa trong hành động của mình.
“Nhân tiện, Dantalian. Em có vài câu hỏi.”
“Không, à, cứ hỏi đi.”
Tôi cố gắng trả lời mà không có gì. Giọng tôi hơi run, nhưng đây có thể là một điểm mà có thể đánh lạc hướng được suy nghĩ của em ấy.
“Em muốn hiểu được cái gì là Đôi cánh của Bae Deok đã chia đôi bầu trời với những vì sao của sự lãng quên, và cả số phận bị mắc kẹt trong khoảng trống này và lang thang trong dòng thời gian vô tận? Em không hiểu nó lắm.”
“Gyaaaaahhhhh!”
Tôi hét lên.
Điều này, nếu nghe trực tiếp, nó còn khủng khiếp hơn tôi tưởng.
Tôi muốn trốn ở vào đâu đó lúc này, nhưng tôi không theo kịp được câu hỏi của Laura.
“Và Heraclitus và Anaximander cười vào thời điểm đầu tiên của buổi tối và vô tận… “
“Khoan đã, dừng lại đi! Dừng lại! Im nào!”
“Mối tương quan giữa truyền thuyết và mười chuyển động của ngón tay, và nghịch lý và được triệu tập huyền thoại ở nơi này là gì? Dường như em cảm thấy ấn tượng khá sâu sắc với những câu nói này theo một cách nào đó. “
“Dừng lại, nó là quá khứ đen tối của ta thôi.”
Khi tôi còn học tiểu học, tôi đã bất tỉnh trên đường về nhà và lẩm bẩm rằng có một thế lực bí ẩn mạnh mẽ nào đó. Và lúc đó tôi nói thế này: “ Một lần nữa những kẻ quái dị sẽ xâm chiếm Seoul.” Và cô bạn học đi cùng tôi lúc đó nói: “Cậu đang nói gì thế?” Tôi lắc đầu với vẻ mặt như muốn nói ‘người bình thường sao mà hiểu được.” Và cả lúc đó, khi cơn đau ập đến. Tôi lại muốn nói rằng sẽ không để ai rơi vào thế giới khắc nghiệt này.
Nhưng hiện tại vẻ ngoài của cô gái trước mặt, thì tôi lại muốn cô bé quên tất cả mọi thứ.
Tôi muốn nôn quá.
Nhưng Laura lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Em hy vọng rằng đó là những gì ngài muốn dạy cho em về chiến lược với cách nói đó.”
“Cái đó… Cái đó… “
Tôi xanh mặt. Tôi không biết phải trả lời như thế nào cả. Não tôi, tim tôi lúc này cùng với tim tôi đang hét lên như muốn nói rằng tôi phải thoát khỏi tình cảnh này bằng mọi giá.
Tôi gào lên trong đầu.
“Oh đúng rồi, kỹ năng diễn xuất!”
Có lẽ là tôi đang phấn khích nên kỹ năng có hiệu quả hơn. Và lúc này mọi thứ có vẻ khác hơn lúc trước.
“Kỹ năng diễn xuất kích hoạt.”
‘Chúc may mắn của bạn qua đi một cách nhanh chóng! Sự nghi ngờ của đối thủ đã giảm đi” một chút” ‘
So với việc “hơi” giảm đi thì “một chút” có vẻ đã đem lại sự chấn an tốt hơn những lần khác của tôi.
Nhưng đây là một tình huống quan trọng! Tôi lại không nhận được nó những lúc cần nó như ở đêm Valpurgis! Nhưng tôi lại không hối tiếc về lần đó. Dù sao việc đó cũng đã qua rồi. Nhưng dù sao lúc đó tôi có Lapis nên mọi chuyện đã ổn cả.
Tôi mở miệng và cố làm cho mọi thứ ổn thỏa.
“Cách sử dụng chiến lược là sự kết hợp của sáu mươi sáu và tám mươi lăm… Trong số đó có vài thứ, và trong đó có Nghịch Lý và vô tận… là phép ẩn dụ ta đặt cho nó một cách bí mật.”
“Hoo.”
“Nếu em muốn lừa dối kẻ thù, hãy lừa dối chính mình trước đã… Nó cho thấy rằng không có chút ý nghĩa nào, nhưng những hành động không có ý nghĩa nào khi xếp chồng lên nhau lại thực sự sẽ tạo ra được việc mà chúng ta cần làm… Lúc đó đối thủ sẽ mất cảnh giác và nghĩ rằng nó không đáng quan tâm. Và khi đối thủ đã mất cảnh giác và hành động chủ quan… Cho đến khi chúng suy xét lại và nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi.”
“Wow, đúng thế.”
Laura thốt lên ngưỡng mộ.
“Trong những câu nói của ngài, tuy không có ý nghĩa gì cả ( nó nói linh tinh thật mà, bé bị lừa đó.), nhưng trên thực tế đó là những gì đã được sắp đặt sẵn. Và khi kết hợp lại chúng sẽ là những ngón tay trên một bàn tay.”
“Tốt, đúng thế. Thật tốt khi biết rằng em cũng hiểu được nó… “
“Không, thực tế là em vẫn chưa nghĩ đến việc ngài sẽ dùng việc cù những tiên ở đây và nghịch lý vào ban đêm gì đó. Thật xấu hổ khi nghĩ rằng nghĩ rằng ngài lại nghĩ những thứ vớ vẩn như thế mà không có lý do nào cả. Em vẫn chưa đủ giỏi để có thể bắt kịp ngài được. Em sẽ cố gắng hơn trong tương lai.” (đoạn này lại nghĩ đến overlord :v)
“Haha. Phải như vậy chứ. Thế mới là cô gái của ta. Hahahah… “
Tôi nghe thấy âm thanh hiệu ứng vang lên.
“Thiện cảm đối với bạn của Laura đã tăng lên hai điểm.”
“Thiện cảm đối với bạn của Laura đã đạt năm mươi điểm. Nếu không có những sự kiện đặc biệt, thiện cảm sẽ không tăng lên nữa.”
Bằng cách nào đó.
Tôi không thể nói với bản thân rằng nó đã xảy ra như thế nào. Nhưng tôi có thể nhận ra rằng nó đã xảy ra bằng một cách nào đó. Thế là quá đủ rồi, tôi cần gì hơn thế sao.
Khi tôi cảm thấy có thể hoàn toàn thư giãn thì Laura lại tiếp tục nói.
“Nhưng thật khó hiểu nếu không giải thích vì em không hiểu được nhiều lắm. Tuy hơi xấu hổ nhưng đó là sự thật. Vì vậy, nếu chị Lapis đến, ngài có thể nói với chị ấy để thử xem chị ấy có hiểu được không? “
“Tất nhiên là không rồi.”
Tôi hét ầm lên trong cái hang của tôi.