Dungeon Buster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2137

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 902

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 1

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 203

Vol. 1 - Chương 1.1: Sự Kích Hoạt Của Hệ Thống Hầm Ngục

Trong Hai mươi ba quận Đặc biệt của thành phố Tokyo thì thành phố Edogawa — là quận mà đã được gọi là một thành phố — nằm ở vị trí địa lí kế bên thành phố Adachi, được xếp trong top đầu "những thành phố ít người muốn ở nhất". Hình ảnh trong mắt những người không sống ở nơi đây là đó là nơi mà những tên tội phạm thường xuyên ghé thăm nhiều nhất trong những ngày này và trong thời đại này, có một quy chuẩn xã hội cực kì tệ hại. Nhưng sự thật thì nó lại là một thành phố cực kì đáng để sống. Điều này là cực kì chính xác đối với khu vực gần Tuyến Toei Shinjuku nằm ngay giữa Ga Funabori và Ga Mizue, một khu xóm mà có hàng tá khu siêu thị và cả đống tiện ích công cộng, đáng kể như là công viên và những khu trung tâm thể thao. Và trên hết, phí thuê nhà ở đây thì lại là một cái giá cực kì phải chăng . Bởi những lí do này phần lớn dân số đã được sinh ra ở đây, được làm việc ở đây, và cũng định dành quãng thời gian cuối đời ngay tại nơi đây nữa. Và tất nhiên, tôi cũng là một trong số những người đó.

Tôi, Ezoe Kazuhiko, là một cư dân của thành phố Edogawa và sẽ sang tuổi bốn mươi trong năm nay. Nếu mọi người hỏi tôi làm nghề gì để kiếm sống, tôi sẽ nói là tôi đang làm cố vấn doanh nghiệp. Đã mười năm rồi từ khi tôi có được bằng cố vấn doanh nghiệp vừa và nhỏ và cũng đồng thời bỏ việc. Bây giờ thì tôi kiếm sống bằng cách làm những công việc liên quan đến bảo hiểm xã hội đến từ những doanh nghiệp vừa và nhỏ nằm trong khu vực thành phố Edogawa, thành phố Koto và tỉnh Chiba, cùng với công việc làm giảng viên tại một lớp đào tạo. Nghe như là tôi làm nhiều việc lắm, nhưng mà thu nhập hằng năm của tôi cũng chỉ tầm dưới sáu triệu yên thôi.

Vì không có ý định kết hôn nên tôi chỉ mua một căn nhà ba mươi năm tuổi bình thường ở khu xóm Shishibone, một nơi cực kì cô độc — kể cả là đối với thành phố Edogawa thì — nó được cho một biệt danh là "Hòn đảo cô độc". Trong một tuần bảy ngày thì tôi sẽ làm việc trong hai ngày, nghỉ một ngày, làm thêm hai ngày, rồi nghỉ hết hai ngày còn lại. Tôi có một lối sống thoải mái và đơn giản với mỗi tuần nghỉ làm ba ngày.

Tôi không có họ hàng, và cả bố mẹ của tôi đều cả qua đời. Tôi vẫn còn vài người họ hàng xa sống cũng không xa lắm mà thường lâu lâu sẽ ghé nhà tôi, chỉ có vậy thôi. Tôi cũng quen được một vài người nữa quanh khu này, nhưng chỉ có một số ít mà tôi xem là bạn. Không có ai bắt tôi phải làm gì và cũng không có ai khiến tôi phải quan tâm. Mặc dù bản thân không được sung túc cho lắm nhưng tôi vẫn tận hưởng cuộc đời không lo âu này.

“Chào đằng đó, Ezoe-san. Dạo này thế nào rồi? Sao anh lại ghé chỗ này tối nay thế?”

Một trong những cái lợi của lối sống tự do đó là tôi có thể đi nhậu ở đâu và khi nào cũng được khi không phải lo nghĩ về ai cả. Không quá xa từ cổng phía bắc của Ga Mizue là chỗ la cà yêu thích của tôi, ROCO. Người đã gọi tôi khi nãy là Mochizuki, một trong những người quản lí ở đây.

"Tối nay có ai thế, Mocchii?"

"Hôm nay là ca của Yuzu-san."

"Rồi, đặt cho tôi vậy."

Bằng cách này, tôi thường ghé qua đây mỗi lần một tuần. Là một người đàn ông độc thân tự kinh doanh, mỗi ngày và mỗi tuần đối với tôi đều giống y nhau. Khi tôi có hứng đi nhậu, tôi nhậu; khi tôi muốn ngủ, tôi ngủ. Thứ mà tôi có được sau khi được thoát khỏi sự ràng buộc của cuộc sống văn phòng là cực nhiều sự tự do. Sau khi nhậu khoảng hai giờ, tôi đặt taxi về nhà.

Shishibone, khu mà tôi đang sống, là một khu "đường sắt cấm" nằm ngay giữa Ga Mizue của tuyến Toei Shinjuku và Ga Koiwa của tuyến Sobu. Khoảng cách từ nhà tôi đến mấy ga đó là tầm khoảng ba mươi phút đi bộ. Mảnh đất rộng năm mét vuông của tôi có một ngôi nhà second-hand và một mảnh sân nhà nhỏ. Đây là nơi mà tôi dự định sẽ dành cả cuộc đời sống một cuộc sống yên bình và tĩnh lặng ở đây.

Tôi cởi áo khoác ra và lấy một lon bia trong tủ lạnh ra. Tôi cũng đang khá là đói bụng, nên tôi đổ nước nóng vào một ly mì mà tôi đang có trong nhà. Đã hơn nửa đêm rồi, nhưng ngày mai là ngày mà tôi đã dự là sẽ nghỉ làm nên cũng không có vấn đề gì khi tôi thức đêm cả. Sau đó, bụng của tôi cũng réo lên một chút và huyết áp của tôi cũng đang tăng lên một chút. Nhưng thêm một đêm nữa à? Tôi cảm thấy khá là rùng mình và hơi lảo đảo, chắc là do lượng cồn trong máu tôi thôi. Sau khi tôi bình tĩnh lại — điều mà làm tôi không thoải mái cho lắm — sau đó tôi lại đổ gói gia vị siêu cay vào ly mỳ hải sản yêu thích của tôi và ăn nó. Sau khi ăn xong thì đã quá hai giờ đêm khi tôi nằm xuống giường rồi.

Theo cách của riêng mình thì, tôi đang cảm thấy hạnh phúc với cách sống đơn điệu và ổn định rắc thêm một tí sự kích thích này.

"Đâu...ra cái lỗ vậy...?"

Nhưng dù gì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, cho đến cái ngày cuối tháng sáu định mệnh, đánh dấu một mốc quan trọng khi kỉ nguyên mới của Nhật Bản bắt đầu.

◇◇◇

Cái cảm giác rùng mình nhẹ mà tôi cảm thấy tối qua giờ cũng đã hết rồi. Sau khi tỉnh dậy lúc 9 giờ sáng, tôi mở máy giặt lên và ăn một bữa sáng đạm bạc trong khi chờ nó. Khi mà tôi ra ngoài để mà treo mấy cái quần áo vừa giặt thì tôi lại thấy một cái lỗ hình vuông trong góc sân nhà mình, nhìn có vẻ như là mỗi cạnh của nó dài khoảng một mét. Tôi nghiêng đầu thắc mắc. Tự hỏi nó là cái gì, tôi đi lấy cái đèn pin và thấy một bậc thang bằng đá dẫn xuống dưới lòng đất.

“Một cái mật đạo à? Mình không nhớ là người bán nói là có cái này khi mình mua căn nhà.”

Cái đồng hồ đeo tay của tôi chỉ bây giờ đã là 9:55 sáng rồi. Cả hôm nay và ngày mai thì đều là ngày nghỉ trong lịch trình của tôi, nên là tôi cũng không có gì để làm cả. Cầm một cái đèn pin và một cái bật lửa trong tay, tôi cẩn trọng bước xuống cầu thang. Dựa vào phương hướng thì, có vẻ như nó dẫn đến khu đất bên dưới của nhà hàng xóm. Nếu có thể thì tôi muốn tránh mấy cái rắc rối với hàng xóm. Khi mà tôi phân vân rằng có nên lấp cái lỗ này lại bằng mấy thanh gỗ hai nhân bốn không, thì tôi tiếp tục cẩn thận đi xuống dưới. Cái bật lửa trong tay tôi vẫn còn cháy nên tôi nghĩ cũng không cần phải lo về việc thiếu ô-xy để thở.

“...Chỗ này sâu dữ. Nó dài tới cỡ nào vậy?”

Bằng cảm nhận thì tôi có thể chắc rằng tôi đã đi xuống khoảng độ cao của một chung cư mười tầng khi mà tôi đi xuống được dưới dáy. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm khi mà tôi cảm nhận được tôi đã được chạm chân vào mặt đất phẳng một lần nữa, sau đó thì tôi quay đầu lại để nhìn cái dãy cầu thang mà vừa dẫn tôi xuống. Nó dốc hơn tôi tưởng. Chỉ nghĩ đến việc cuốc bộ lên cái cầu thang này cũng đã làm tôi thấy nản rồi.

“Cái mật đạo này nhìn cũng rộng thật. Nếu mình bỏ ra một chút thời gian và công sức thì có lẽ sẽ dùng nó được đây.”

Hướng đèn pin quanh phòng thì tôi cũng đoán được là chỗ này rộng khoảng mười lăm mét mỗi bốn góc phòng và cao hơn ba mét. Sàn nhà thì được lấp đá nhưng nó lại không có một kẽ hở nào giữa những viên đá cả. Trong khi mà tôi đang nhìn xung quanh, tôi đã chú ý đến bức tường trước mặt mình đang phản lại ánh sáng từ đèn pin của mình.

“Một…cánh cửa?”

Ngay trước mắt tôi là một cái cửa hai cánh đang lấp lánh ánh kim cao hơn hai mét. Trước đó thì tôi cũng không để ý đến nó cho lắm vì có một tấm vải đen che lại.

“Một cái hầm trú bom à? Hay nó là một cái một cái căn cứ quân sự từ thế chiến thứ hai thế?”

Không có dấu vết bị hàn nào giữa tay nắm và cánh của cả, như nó là một khối một vậy. Thiết nghĩ là một ý kiến hay khi tôi kiểm tra bên trong trước khi báo lại với chính quyền địa phương nên tôi nắm tay nắm cửa. Và ngay lập tức, một giọng nói đột nhiên vang lên.

<Người tiếp xúc đầu tiên đã được xác nhận. Dựa theo Trật tự Thế giới, bây giờ sẽ kích hoạt Hệ thống Hầm ngục. Dự kiến về sự kích hoạt của tất cả hầm ngục: vòng tuần hoàn thứ nhất.>

“C-Cái quái?! Giọng nói đó đâu ra vậy?!”

Một giọng nói máy móc, lạnh lẽo đột nhiên vang lên, làm tôi phải lấy hai tay che tai lại. Dù vậy, nó cũng chả làm giảm đi cái âm lượng tí nào cả. Như là cái giọng nó đó đang ở trong đầu tôi vậy.

<Như một phần thưởng, người đang ở đây sẽ được ban cho Thẻ Nhân vật “Kunoichi quyến rũ Akane”, tăng giới hạn sở hữu, thêm ô kỹ năng, và được quyền tự chọn kỹ năng. Đã nhận được kỹ năng cố hữu “Gacha Thẻ bài”.>

“Hả? Kunoichi là nữ ninja thì phải? Thẻ? Thẻ gì?”

<Vòng quay Hầm ngục đã được quay. Tọa độ cố định đã được xác nhận. Tên Hầm ngục: Vực sâu. Độ khó: A. Phần thưởng: A. Yếu tố tăng trưởng hiện có: A. Chúc mừng. Chúng tôi mong chờ sự phát triển của bạn hướng về sự biến đổi mới.>

Giọng nói kì lạ đó đã kết thúc đột ngột như lúc nó xuất hiện. Giờ trước mắt tôi là một lá bài đang lơ lửng trên không trung.

“Cái…gì đây?”

Cái mật đạo kỳ bí mà bỗng nhiên từ đâu ra xuất hiện, mấy cánh cửa kì lạ, và cái giọng nói mà làm gần tôi đau hết cả đầu lên và những lời khó tin nó nói vừa nãy đã làm tôi hoang mang đến độ tâm lý của tôi bây giờ còn không cảm thấy kì lạ khi thấy một cái gì đó đang lơ lửng ngay trước mặt tôi nữa. Lá bài đang tỏa sáng đến nỗi mà tôi còn không cần phải hướng đèn pin vào nó nữa.

Trước khi cầm nó thì tôi cẩn thận đọc thông tin lá bài. Trên bề mặt của nó là hình vẽ của một người chân thật đến mức mà tôi còn tưởng nó là một bức ảnh. Một người phụ nữ với mái tóc đen mặc một bộ đồ ninja đang tạo dáng với cái kunai — đó là cách gọi của mấy con dao đó đúng không nhỉ? — trong tay. Phản ứng của tôi là đây nhìn như cái thẻ bài trong mấy cái card game vậy.

Từ từ, tôi vươn tay tới và nắm lấy cái thẻ. Cảm giác hơi lại khi chạm nó. Mặc dù nó cứng như một tấm kim loại vậy nhưng nó lại có một bề mặt nhám. Tôi lật ra đằng sau và thấy những dòng chữ được viết lên nó. Đều là chữ tiếng Nhật.

____________________________________________

Tên: Akane

Danh hiệu: Kunoichi quyến rũ

Hạng: F

Độ hiếm: Huyền Thoại

Kỹ năng: Thành thạo Kunai (Lvl. 1), Cảm nhận Địch (Lvl. 1), Kĩ thuật Làm tình (Lvl. 1)

____________________________________________

“Akane…Kunoichi Quyến rũ? Xem nào. Phần bên dưới này ghi gì thế nhỉ? ‘Một nhân vật toàn diện có thể đánh cận chiến bằng kunai hoặc dao, phóng shuriken khi chiến đấu tầm xa, và những kĩ thuật ninja như cảm nhận địch. Và thành thạo kỹ thuật làm tình để cung cấp sự thư giãn khi nghỉ ngơi.’ Cao 163 xăng-ti-mét, Ngực 99, Hông 57, Mông 87…”

Trong khi tôi tiếp tục đọc to mấy cái đó lên thì lá bài tiếp tục phát sáng mạnh mẽ hơn đến độ nó sáng đến nỗi mà tôi phải bỏ lá bài xuống và nhìn đi hướng khác. Một lúc sau, ánh sáng đã biến mất, để lại tôi một mình trong bóng tối.

“Ôi trời. Ngài là chủ nhân của tôi sao?”

“UWAAAH!”

Một giọng nói đột nhiên gọi tôi từ trong bóng tối. Nó không phải là giọng nói trong đầu tôi mà là một giọng nói thật. Khi mà tôi chỉ đèn pin hướng đến phía giọng nói đó, tôi thấy một người đẹp tóc đen với nụ cười ranh mãnh trên gương mặt cô ấy.

“Thật là thô lỗ khi chỉ thứ đó tới một người phụ nữ như vậy đó nha.”

Trong tích tắc, người phụ nữ đó đã khiến tôi làm rơi cái đèn pin và tắt nó. Căn phòng trở nên ngập tràn trong bóng tối.

“Đừng lo. Khu vực An toàn của tầng 1 sẽ được kích hoạt sớm thôi.”

“Nhưng mà cô là ai vậy…?” Tôi hỏi với một tâm thế lo lắng về chỗ người phụ nữ đó đứng trước khi bóng tối ập đến. Trong không khí phảng phất một mùi hương nước hoa nhẹ nhàng. Sau một lúc, đôi mắt của tôi dần làm quen với bóng tối, làm tôi có thể thấy được dáng người của người bạn đồng hành của mình. Và sau đó đột ngột: sàn nhà, trần nhà, và những bức tường nhẹ nhàng sáng lên. Người đẹp đó đã cúi đầu một cách trang nhã.

“Thật là một vinh dự khi được gặp ngài, thưa chủ nhân. Tiện nữ là kunoichi Akane.”

“Akane-...san.. Ồ, xin lỗi. Tôi là Ezoe Kazuhiko. Thật lòng thì, tôi vẫn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ của tôi hiện giờ đang rối tung lên hết.”

Kể cả khi đang đáp lời cô ấy, tôi vẫn không thể rời mắt vào cơ thể của cô. Phần bên trên của cô được che lại bở một thứ gì đó như những vòng kim loại đan vào nhau đều đều như một cái lưới, phần trên của cô cũng mặc một bộ đồ đen tuyền. Về phần hạ bộ thì cô ấy đang mặc một bộ đồ gì đó giống như váy kiểu Trung Quốc — có lẽ là để di chuyển dễ hơn chăng? — cái loại mà chẻ tà hai bên làm lộ ra đôi chân thon gọn và khêu gợi của cô. Thứ mà làm tôi chú ý nhiều nhất và phần ngực của cô. Với cái lưới kim loại ép chặt, làm cho hình dạng bộ ngực của cô lồi ra như mấy cái bánh bao vậy.

Cô ấy cười khúc khích một cách quyến rũ. “Tiện nữ cảm nhận được một ánh nhìn dâm dục đó.”

“X-Xin lỗi,” Tôi trả lời trong khi quay mặt sang hướng khác. Hương thơm dịu dàng tỏa ra từ người phụ nữ quyến rũ kia đã làm kích thích cái mũi của tôi.

“Tiện nữ không phiền đâu. Dù sao thì tiện nữ là bầy tôi trung thành của chủ nhân. Từng phần của cơ thể này đều là của ngài thưa chủ nhân. Tiện nữ cũng được dạy những kiến thức về cách làm hài lòng những người đàn ông. Cho nên là ngài hãy tự nhiên làm gì với tiện nữ cũng được ạ.”

“Uh, cái đó hình như không…”

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một hơi thở phà vào tai. Tôi giật bắn người lại và lắc đầu nhìn quanh. Ở đó là Akane-san với một nụ cười trang nhã trên gương mặt.

“Ngài đã bình tĩnh lại chưa ạ.”

Cuối cùng thì, tôi cũng nhận ra là cô ấy nãy giờ đang trêu tôi. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có vẻ như đối với cô ấy, tôi đã bình tĩnh lại. Khi tâm trí của một người nào đó đang trong một trạng thái hoang mang, làm cho họ nghĩ đến việc làm cách nào để thoát khỏi trạng thái này. Tinh thần đã ổn định, tôi xử lý lại những thông tin mà nãy giờ mình đã nhận được.

“Xin lỗi, nhưng cho tôi một phút.”

Tiếng bước chân của tôi vang khi dậm chân quanh cái sàn đá. Tôi sắp xếp những dữ liệu mà mình đã thu thập được để phân tích sơ bộ rằng bản thân đang ở đâu và nơi này là gì.

Cái mật đạo này đột nhiên đâu ra xuất hiện, cái giọng nói kì lạ và những điều không thể tin được mà nó đã nói, lá bài phát sáng, và người phụ nữ đang ở đây… Mình kết luận được gì từ những thông tin này…

Khoảng sáu mươi giây sau, tôi dừng chân lại.

“Cô…không, Akane-san. Tôi có một câu hỏi. Chính xác thì Hệ thống Hầm ngục là cái thứ gì?”

Người phụ nữ xinh đẹp đó liếm đôi môi của mình bằng cái lưỡi hồng hào của cô.

◇◇◇

Tôi, Akane, là một trong 108 Tinh tú của Số mệnh có mối liên hệ chặt chẽ với Hệ thống Hầm ngục. Nếu như được thật lòng với bản thân thì, khi tôi nhìn thấy Chủ nhân lần đầu, tôi đã cảm nhận được sự thất vọng tuôn ra bên trong mình. Ngoại hình của một ông chú trung niên mũm mĩm nhìn không mạnh mẽ tí nào hết, và tôi cũng không thể cảm nhận được sức hút nào của một người đàn ông từ ngài ấy. Trên hết thì, ngài ấy đã có một ánh nhìn dâm dục về bộ ngực của tôi giây phút mà ngài ấy nhìn tôi. Nếu mà ngài ấy định tiếp cận tôi ngay lúc đó thì đầu của ngài ấy chắc đã bị cắt lìa rồi. Dù sao thì Tinh tú của Số mệnh như chúng tôi hoàn toàn có quyền được lựa chọn chủ nhân của mình.

“X-Xin lỗi,” ngài ấy nói trong khi quay đầu qua chỗ khác. Thì ra là thế, ngài ấy không phải là loại người sẽ hoàn toàn làm theo dục vọng của bản thân sao. Ngài ấy nhìn rất là bối rối cho nên tôi quyết định là sẽ giúp ngài ấy bình tĩnh lại. Dù sao tôi cũng vui lòng giúp đỡ ngài ấy bằng chính đôi bàn tay của mình nhưng có vẻ là tôi không cần phải đi quá xa rồi nhỉ.

“Xin lỗi, nhưng cho tôi một phút.”

Sau khi được ra lệnh như thế, tôi bắt đầu im lặng và quan sát tân Chủ nhân của mình. Sau khi đã bình tĩnh lại, ánh mắt của ngài ánh lên vẻ đã hiểu chuyện. Tôi có thể thấy được rằng ngài đã vội vàng sắp xếp lại những thông tin trong đầu. Nói cách khác, ngoài việc có khả năng kiềm chế bản năng của chính mình mà ngài còn có sự nhạy bén trong việc phân tích tình huống. Mặc dù ngài ấy có vẻ hơi thiếu nhuệ khí, nhưng sau cùng thì, ngài cũng không hẳn là một Chủ nhân tồi. Với việc Hệ thống Hầm ngục được kích hoạt, thế giới này đã bắt đầu con đường đến sự hủy diệt. Nếu ngài ấy có ý chí và nghị lực để đối mặt với tương lai vô vọng này, lúc đó tôi sẽ cân nhắc về việc chấp nhận giao cho ngài ấy cơ thể của mình. Ồ, có vẻ như ngài ấy đã suy ngẫm xong rồi. Thế thì, câu hỏi đầu tiên của ngài sẽ là gì nào?

◇◇◇

Tôi tự nhận thức được rằng tôi đang không mơ. Cái tình huống này thì quá là khó tin mà, vậy nên tôi phải bắt đầu sắp xếp lại những gì tôi hiểu được. Vào những lúc như này, thì tự hỏi “tại sao” sẽ chả có ích gì cả, vì hầu như là nó thường không có câu trả lời. Khi tôi nhớ lại cái giọng nói máy móc vừa rồi, tôi sắp xếp lại những mảnh thông tin trong đầu và xác định rõ điều gì nên được ưu tiên trước. Sau tất cả, từ khóa mà nghe quan trọng nhất bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

“Chính xác thì Hệ thống Hầm ngục là cá thứ gì?”

“Hệ thống Hầm ngục là một phần của quy luật tự nhiên trong vũ trụ này, hay còn được gọi bằng một cái tên khác là ‘Trật tự Thế giới’. Không ai biết tại sao Hệ thống lại tồn tại cũng như mục đích của nó. Xin hãy cứ xem nó là một hiện tượng siêu nhiên, như là cách mà nước chảy từ thấp xuống cao vậy.”

Để mà tổng hợp lại những gì mà Akane-san nói thì, vùng không gian này được gọi là “Hầm ngục” mà tồn tại trong một không gian hoặc một chiều không gian khác đã xuất hiện ở thế giới của chúng ta không rõ mục đích.

“Vào năm tới, 665 hầm ngục nữa sẽ dần dần xuất hiện, phân ra thành hơn mười đợt với mỗi một đợt sẽ có sáu mươi lăm hoặc sáu mươi sáu cái. Vì những hầm ngục đều hướng đến con người nên chúng sẽ xuất hiện ở những nơi mà có nhiều con người tập trung ở đó.”

“Rồi, thì ra đó là lý do tại sao giọng nói khi nãy đã nhắc đến ‘vòng tuần hoàn thứ nhất’. Còn nữa. Giờ tôi sẽ nêu ra những gì mà tôi hiểu được. Nếu như phần nào trong chúng sai hoặc có phần nào quá phức tạp thì hãy cho tôi biết. Khi tôi nghe thấy từ ‘hầm ngục,’ tôi đã nghĩ nó là một hang động khổng lồ có đầy những con quái vật tàn bạo sẽ tiếp cận con người. Ở đây có phải là như vậy không?”

Mặc dù tôi không chơi game gì nhưng mà tôi vẫn không đến mức mà không biết đến từ “hầm ngục” này trong khía cạnh trò chơi. Dù gì thì tôi cũng biết đó là một từ liên quan đến thể loại fantasy, như là game “Something Quest” đã tạo nên một cú hít lớn khoảng ba chục năm về trước.

Akane-san gật đầu khi nghe câu hỏi của tôi. “Đúng là như vậy. Nhưng điều khác biệt duy nhất đó là chúng không phải là hang động mà là không gian khác.”

“Tôi hiểu rồi. Bỏ qua vụ về mấy cái không gian khác, làm ơn hãy nói cho tôi biết những thứ mà cô biết về mấy cái hầm ngục này. Ví dụ, nếu tôi giết một con quái trong đây, thì tôi sẽ nhận được gì? Thứ bây giờ tôi muốn biết nhất bây giờ đó là điểm đặc trưng và luật lệ trong những hầm ngục này.”

“Như ý ngài, thưa Chủ nhân.” Akane-san cúi đầu. “Vậy hãy cho phép tôi chia sẻ kiến thức của mình. Đầu tiên, ta nên xem qua xếp hạng độ khó của các hầm ngục. Hạng thấp nhất sẽ là D, và cao nhất là S. Ngoài kia chỉ có bảy hầm ngục rank S. Và tiếp đó là hầm ngục rank A, chiếm khoảng 10% số hầm ngục, có nghĩa là có khoảng tầm sáu mươi đến bảy mươi hầm ngục. B và C chiếm hầu hết với tỉ lệ 70% số hầm ngục, còn lại rank D cuối cùng ,chiếm khoảng 20%. Thứ hạng của mỗi hầm ngục đều dựa trên số tầng mà nó có và sức mạnh của quái vật trong đó. Tuy nhiên, không phải hầm ngục nào cùng rank cũng sẽ giống nhau. Ví dụ, ngoài kia có những hầm ngục rank B khó gần bằng rank A, hầm ngục rank C cũng khó gần bằng rank B, và cứ như thế. Thêm vào đó, thứ hạng của hầm ngục cũng bị ảnh hưởng không ít bởi phần thưởng mà nó tạo ra.”

“Tôi muốn nghe thêm về chính xác là có loại phần thưởng nào. Nó có phải là ‘đá phép thuật’ hay là ‘nguyên vật liệu từ quái vật’ như những cái nhận định phổ biến hiện giờ không, hay là nó lại là một cái gì đó hoàn toàn khác?”

“Thật sự là có những trường hợp như vậy, nhưng mà cho xã hội hiện giờ thì phần thưởng phổ biến nhất sẽ là tiền.”

“Xin lỗi nhưng, cái gì cơ?”

Xiền? Nếu như mình đánh bại một con quái thì một ông Yukichi sẽ xuất hiện à? Trong một khoảnh khắc, bộ não của tôi tự nhiên hoạt động chậm lại.

“Mọi hầm ngục đều quyết định phần thưởng sẽ là gì từ những tiêu chuẩn chung là ‘thứ gì đó có giá trị cao tồn tại trong thế giới mà chúng xuất hiện.’ Có nghĩa là, nó có thể là thức ăn, nước, không khí và nhiều thứ khác. Nhưng dù thế, đối với một nền văn minh mà đã tiến bộ đến mức mà họ đã hiểu được giá trị của ‘tiền’ thì nó sẽ trở thành phần thưởng gần như là mọi lần. Vì thế, cũng sẽ có những trường hợp ngoại lệ.”

Cái diễn biến thường được thấy trong mấy bộ light novel, khi mà giết quái vật sẽ mang lại tiền bạc và làm khuyến khích người dân tràn vào mấy cái hầm ngục với mộng làm giàu, đó là những gì mà tôi đang không nghĩ đến. Nếu một hầm ngục tạo ra tiền xuất hiện, chính phủ chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Việc phát hành tiền tệ là một chính sách kinh tế. Nên số lượng tiền được in ra sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ có việc làm, giá thành của hàng hóa, và tỉ giá hối đoái. Sẽ không bao giờ mà một đất nước sẽ mở một hầm ngục mà có thể bơm một lượng tiền từ hư không vào nền kinh tế cả

“Nếu như Hệ thống Hầm ngục nghĩ rằng nó có thể thu hút con người bằng cách tạo ra tiền, thì nó sẽ là một hệ thống có khiếm khuyết. Không đời nào mà những quốc gia sẽ để mấy cái hầm ngục này yên ổn cả. Không nghi ngờ gì hết, những quốc gia sẽ hành động để ngăn chặn chúng, họ sẽ gửi những lực lượng cảnh sát hoặc quân đội đến bên trong để triệt hạ chúng. Nhưng không phải vì tôi biết được những khẩu súng trường tự động sẽ có hiệu quả đến cỡ nào với mấy con quái vật…”

“Hệ thống Hầm ngục đã ban cho những hầm ngục khả năng tự trị, đến mức độ từng hầm ngục đều có thể được xem là một cá thể riêng biệt với khả năng tự suy nghĩ cho bản thân nó, quyết định được chúng chứa loại quái vật gì và nên tạo ra những phần thưởng gì. Vì thế, sẽ có khả năng mà có phần thưởng khác ngoài tiền được tạo ra. Nhưng dù thế, những gì ngài nói về việc gửi quân đội đến để triệt hạ hầm ngục sẽ hầu như là vô dụng thôi. Sau cùng thì, đem vũ khí bên ngoài vào hầm ngục là điều không thể.”

“Hm? Ý cô là sao? Vũ khí không được đem vào trong à?”

“Đúng là như vậy. Nên là bây giờ ta sẽ đi đến phần quan trọng nhất của hệ thống. Cho phép tôi được giải thích về các lá bài.”

Akane-san rút từ trong hông ra một kunai. Đột nhiên nó đã biến thành một lá bài. Nhìn như là một trò ảo thuật vậy.

“Đây không phải là một thủ thuật nào cả. Đây là một phần của Hệ thống Hầm ngục. Khi tiện nữ nói rằng đem vũ khí vào hầm ngục là bất khả thi, đó là vì những thứ mà hầm ngục xem là vũ khí sẽ được biến thành một lá bài giống như vầy. Để có thể đem lá bài trở lại thành vũ khí, nó cần được đưa vào ‘Vùng An toàn’ được an tọa tại Tầng 1.”

“Nếu như vũ khí không thể được đem vào, thế thì làm sao mà ta có thể chiến đấu trong hầm ngục chứ?”

“Có hai cách. Cách thứ nhất là ta sẽ tự tìm vũ khí có trong hầm ngục và tự chiến đấu. Cách còn lại là yêu cầu những kẻ dưới trướng bản thân — như là tiện nữ đây — để chiến đấu. Ngoài đó ra thì không còn cách nào khác cả. Nếu ngài chọn cách đầu tiên, ngài sẽ phải bắt đầu với hai bàn tay không, từ từ đi xuống sâu hơn cho đến khi tìm thấy được vũ khí. Loại vũ khí duy nhất mà được quyền đem vào hầm ngục chính là những loại ‘gốc từ hầm ngục.”

“Tôi hiểu rồi. Và cái người mà ‘dưới trướng’ mà cô vừa nhắc đến trong cách thứ hai là sao?”

“Khi mà quái vật trong hầm ngục bị đánh bại, sẽ có khả năng mà chúng sẽ trở thành một tấm thẻ bài có thể được nhặt lên. Đó là những ‘kẻ hầu hạ.’ Chúng chỉ có thể được triệu hồi trong dungeon. Một khi được triệu hồi, chúng có thể được ra lệnh để chiến đấu theo ý chí của chủ nhân. Có một vài cách khác để ngài có thể thu thập những lá bài, như là giải phóng cho những linh hồn bị phong ấn hoặc là trao đổi với Peddler, một thương nhân từ thế giới khác lang thang ở những hầm ngục.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì nó đơn giản là chọn lựa giữa việc trở thành một đấu sĩ hoặc là một triệu hồi sư à. Vậy thì cô thì sao? Sao cô lại ở đây, dù rằng tôi còn chưa đấm ai hết?”

“Chủ nhân à, ngài là người đầu tiên tiếp xúc với Hệ thống Hầm ngục. Như một phần thưởng cho Người tiếp xúc Đầu tiên, tôi nghĩ rằng ngài phải được ban cho một vài đặc quyền rồi. Làm ơn hãy thử nói to câu ‘Mở bảng trạng thái’ ạ.”

“Ừ…Mở bảng trạng thái.”

Đột nhiên, một cái màn hình màu đen cao khoảng năm mươi xăng-ti-mét và rộng khoảng tầm ba mươi xăng-ti-mét xuất hiện ngay trước mặt tôi. Có vài từ màu trắng trên màn hình.

_________________________________

Tên: Ezoe Kazuhiko

Danh hiệu: Kẻ tiếp xúc Đầu tiên

Hạng: F

Giới hạn sở hữu: 0/∞

Kĩ năng: Gacha Thẻ bài,______,______,______,______,______

_________________________________

Akane-san khúc khích cười. “Quả không hổ là Người tiếp xúc Đầu tiên. Giới hạn sở hữu của ngài là vô hạn, và ngài có tận sáu ô skill.”

“Cô có thể thấy cái này à? Và cái ‘Giới hạn sở hữu,’ ý cô là giới hạn thẻ bài mà tôi có thể sở hữu à? Cô ngạc nhiên khi thấy tôi có sáu ô kĩ năng vậy nghĩa là…”

“Đầu tiên, đây là bảng trạng thái. Ngài chỉ có thể gọi nó khi đang ở trong hầm ngục. Nó sẽ hữu hình đối với những người khác nên là ngài hãy chắc rằng không có ai ở quanh rồi mới mở. Tiếp đến, cái giới hạn sở hữu. Nó thể hiện lượng thẻ bài tối đa mà ngài có thể thu thập được trong hầm ngục. Đối với người bình thường thì nó chỉ có tầm hai mươi đến ba mươi là cùng. Vì ngài đã nhận được phần thưởng nên giới hạn đã được xóa bỏ đối với ngài. Và cuối cùng là về ô kĩ năng. Người bình thường chỉ có tầm hai hoặc ba ô thôi, còn đây ngài lại có sáu. Về skill mà ngài đã sở hữu thì, ‘Gacha Thẻ bài’, tiện nữ thật sự không biết rõ lắm về công dụng…”

“Uhhh…’gacha’ như là một dạng rút thăm trúng thưởng — tôi nghĩ đó là cách mà bọn nhỏ ngày nay gọi — trong những game mà vật phẩm và nhân vật có thể đạt được qua việc ngẫu nhiên lựa — Mà cô biết đó, đừng quan tâm về nó làm gì. Tôi nghĩ tôi đã hình dung ra được rồi. Quay lại cái giới hạn sở hữu. Giờ nó đang hiện là 0. Cô không được tính vào à?”

“Đó là vì giờ đây tiện nữ đã được vật chất hóa và vì tiện nữ là một thẻ bài độ hiếm Huyền Thoại, loại hiếm nhất. Khi ngài bước vào hầm ngục, ngài sẽ có thể lấy được thẻ quái vật. Ngài có muốn vào bây giờ không?”

“Không, tôi sẽ cần chuẩn bị trước. Tôi sẽ nghe hết những gì mà cô muốn nói trong nhà tôi. Giờ hãy đi lên thôi,” tôi nói trong khi hướng về phía cầu thang.

Dù thế, Akane-san vẫn không đi theo tôi. Khi tôi quay đầu lại, cô ấy thở ra một hơi nhẹ và nói với giọng xin lỗi, “Như tiện nữ vừa nói, những kẻ hầu hạ chỉ có thể được triệu hồi khi ở trong hầm ngục. Ngay khi mà tiện nữ rời khỏi thì tiện nữ sẽ biến thành một lá bài. Ngài chỉ có thể biến lại tiện nữ chỉ khi đi xuống đây mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Có hình phạt nào đó hoặc là cái giá nào đó cho việc triệu hồi cô không?”

“Không hẳn, không…”

“Nếu thế thì tôi xin lỗi, nhưng cô có thể chuyển thành dạng thẻ cho tôi được không? Tôi muốn viết mọi thứ vừa xảy ra lên trên giấy. Và quan trọng hơn là, nãy giờ tôi muốn vào nhà vệ sinh lắm rồi.”

“Như ngài muốn. Và điều cuối cùng: Xin hãy gọi tiện nữ là ‘Akane’ đừng dùng kính ngữ ạ. Ngài là Chủ nhân của tôi và tôi là bầy tôi của ngài, cho nên là thêm ‘-san’ vào tên tôi thì làm cho tôi bối rối lắm ạ.”

“Được rồi. Thế thì cô có thể ngừng gọi tôi là Chủ nhân đi. Gọi tôi bằng họ hoặc tên cũng được. Bị gọi là Chủ nhân cũng làm tôi bối rối lắm.”

“Ý muốn của ngài là mệnh lệnh của tôi, Kazuhiko-sama.”

Ngay khi mà tôi đang định phản đối lại việc bị gọi là ‘-sama’ thì Akane đã trở thành một tấm thẻ với một tiếng ‘poof’ nhỏ rồi. Lần này, tấm thẻ của cô rớt thẳng xuống đất. Tôi lập tức cầm nó lên sau đó bỏ vào túi áo của mình.

◇◇◇

Sau khi tôi xử xong trong nhà vệ sinh và đang tận hưởng luồng gió từ máy quạt thì tôi bỗng nhận ra. Theo như điện thoại của tôi thì bây giờ chỉ mới qua mười giờ một chút thôi. Cảm thấy hơi lạ, tôi kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. Nếu như không lầm thì tôi đã ở dưới đó khoảng hai chục phút đi kiểm tra cái hầm ngục và nói chuyện với Akane. Và thật sự là cai đồng hồ đeo tay của tôi đang chỉ 10:30 sáng.

“Điều này nghĩa là gì? Đồng hồ của mình hư rồi à? Hoặc là…” Tôi đưa tay lên miệng. “...dòng chảy thời gian khác nhau sao?”

Không chần chờ gì nữa, tôi ngay lập tức thử nghiệm để chứng minh giả thuyết của mình. Tôi chuẩn bị hai cái đồng hồ đeo tay, bỏ một cái xuống đất và cái còn lại buộc vào dây diều. Sau khi xác nhận là cả hai đều có thời gian như nhau, tôi thả cái thứ hai xuống trong khi quan sát cái trên mặt đất, cái thứ hai bắt đầu quay vòng vòng như đang mất kiểm soát. Tôi vội vàng kéo nó lên và một lần nữa đặt lại thời gian. Lần này, tôi thả nó còn sâu hơn nữa và chờ một phút trước khi kéo nó lên lại. Và ngạc nhiên chưa, mặc dù cả hai đều chỉnh là 0:00, cái đồng hồ được đem xuống đã chạy nhanh hơn hai giờ. Qua thí nghiệm này, tôi giờ đã hiểu được thời gian trong hầm ngục chạy nhanh hơn thời gian bên ngoài.

“Mình nên hỏi Akane về hiện tượng này, cho chắc thôi.”

Bản thân đang bị đau nhức cơ nhưng tôi vẫn bước xuống hầm ngục thêm lần nữa.

◇◇◇

“Trong phạm vi hầm ngục — bao gồm cả Vùng An toàn ở Tầng 1 — thời gian sẽ trôi nhanh hơn 144 lần đối với bên ngoài. Nói cách khác, một giờ bên ngoài sẽ bằng sáu ngày trong hầm ngục.” 

Với những lời của Akane, cách mà tôi dành hai ngày nghỉ của mình đã được quyết định rồi. Lối vào trong hầm ngục đã xuất hiện trong sân nhà tôi. Nói cách khác, cái hầm ngục này là của tôi. Kể cả khi tôi dành sáu ngày trong đó thì cũng chỉ bằng một tiếng trên mặt đất. Cho nên là tôi có cả đống thời gian. Một cái Vùng An toàn được tu sửa lại thì cũng đã góp phần lớn cho việc khám phá hầm ngục rồi. Quyết định như thế, tôi ngay lập tức bắt đầu lên kế hoạch cho cái dự án DIY này.

“Đầu tiên, để không bị hàng xóm chú ý thì tôi sẽ cần đặt hàng rào quanh sân nhà mình. Để cho nước mưa không bay vào thì tôi cũng sẽ gắn thêm một cái cửa ngay lối vào nữa. Tiếp theo là về cái cầu thang và Vùng An toàn. Dãy cầu thang bị dốc cho nên tôi sẽ cho thêm tay vịn cầu thang vào và lót cao su dưới những bậc cầu thang nữa. Về phần Vùng An toàn thì chắc tôi sẽ lát lại sàn và dán giấy dán tường lên, và xem là điện có chạy vào bên trong này được không. Nếu không được thì chắc phải đem theo vài cục pin vào rồi.

Kế hoạch của tôi là biến Vùng An toàn này thành một cái phòng làm việc. Gắn thêm những cái vật dụng mà cần có một nguồn cung điện liên tục — như là tủ lạnh — thì chắc là sẽ bất khả thi thôi, và tôi cũng không mong cho lắm vào cái kết nối mạng dưới đây. Kể cả vậy, làm việc trên laptop thì chắc không có vấn đề gì. Tôi còn có thể đem vào một cái sofa nếu như tôi muốn ngủ trưa nữa. Và không chần chừ gì nữa, tôi phóng thẳng đến cái xe của mình.

Vừa hay cửa hàng đồ gia dụng có thứ hoàn hảo để chặn những ánh mắt bới móc của người khác: Những cái lát tường cao 180 xăng-ti-mét và rộng 90 xăng-ti-mét được đi cùng với đinh và vài bộ phần cần thiết khác. Mười bộ này chắc là đủ rồi. Tiện mua luôn mấy cái dây leo nhân tạo để chặn mấy cái lỗ nhỏ luôn.

Tiếp theo là tôi cần cải thiện lại cái sân vườn của mình. Nhổ hết cỏ, làm phẳng mặt đất bằng xẻng, sau đó thì lát gạch hết. Vì cái này cũng có thể chặn ánh nắng và tôi cũng không cần lo về việc cỏ dại mọc lại.

Lối vào hầm ngục thì tôi sẽ lát mấy miếng gạch bê tông xung quanh trước khi phủ mấy tấm bạt xanh lên. Tôi phải dành cả ngày để làm những việc này.

“Tiện nữ không ngờ là nhiệm vụ đầu tiên của mình sẽ là đi mát-xa chân luôn đó.”

Sau khi đem một cái ghế đi biển xuống Vùng An toàn thì tôi vật chất hóa Akane và nhờ cô ấy mát-xa đùi và bắp chân của mình. Mặc dù cô ấy có kêu ca nhưng vẫn nghe lệnh của tôi. Có lẽ là nhờ kỹ năng Kỹ thuật Làm tình của mình mà cô ấy đã làm rất giỏi. Cô ấy có vẻ như là biết những cách tốt nhất để làm thư giãn cho mấy khối cơ đau nhức của tôi.

“Ngài có muốn em làm gì đó khác để cho ngài cảm thấy sướng hơn không ạ Kazuhiko-sama? Em có thể cho ngài sự thư giãn còn tuyệt vời hơn và nồng cháy hơn nữa. Ngài có thể chọn tay em hoặc ngực em. Hay là ngài muốn em dùng miệng ạ…?

Mỉm cười một cách quyến rũ, Akane đưa bàn tay thon gọn và trắng trẻo ấy xuống hạ bộ của tôi. Nhưng mà tôi không kêu lên chống cự hay gì cả. Cô ấy thất vọng và sau đó thở dài. Buổi mát-xa tuyệt vời quá nên tôi đã ngủ luôn rồi.

◇◇◇

Khi tôi nhìn đồng hồ, tôi nhận ra là hai giờ đã trôi qua rồi. Khá là lạ lẫm khi nghĩ về việc nó chỉ bằng một phút trên mặt đất. Có vẻ như là lúc tôi đã ngủ thiếp đi thì Akane vẫn tiếp tục mát-xa, chân tôi bây giờ đã cảm thấy tốt hơn rồi nên tôi nghĩ vậy.

“Vì mục đích của chúng ta, tôi nghĩ là đầu tiên mình sẽ tập trung vào việc chuẩn bị mọi thứ cẩn thận.”

Khi tôi bắt đầu nói về kế hoạch trùng tu lại của mình một cách chi tiết trong khi đang nằm trên cái ghế đi biển, Akane nhìn tôi một cách ngạc nhiên cùng với một chút bối rối.

“Cái hầm ngục này xuất hiện trong sân nhà của tôi. Hay nói cách khác, không ai sẽ có thể ra vào nó. Vậy nên, tôi sẽ trùng tu lại nó như mong muốn của mình.”

“Nếu là việc đó thì, tiện nữ nghĩ là sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà…”

“Hm? Cô đang nghi ngại về chuyện gì à?”

“Không, không phải như vậy. Chỉ là có một điều mà tiện nữ vẫn chưa nói với ngài về Hệ thống Hầm ngục, và em cũng đang tìm cơ hội để nói với ngài.”

“Không, chúng không thể. Ít ra là không phải bây giờ. Có hai cách để quái vật có thể xuất hiện trong hầm ngục ngục. Cách thứ nhất là khi một người có danh hiệu Kẻ khai phá Hầm ngục — có được khi phá đảo một hầm ngục — vật chất hóa những quái vật dạng thẻ bên ngoài. Phần thưởng riêng được trao cho một người mà đã phá đảo được hầm ngục sẽ dựa trên thứ hạng của hầm ngục, nhưng kĩ năng Vật chất hóa Thẻ bài là kĩ năng sẽ luôn luôn xuất hiện. Và đúng như cái tên, nó cho phép ta có thể vật chất hóa thẻ bài trên mặt đất, dẫu rằng có một giới hạn cho việc đó.”

“Vậy là nếu tôi chinh phục được hầm ngục này, thì tôi sẽ có thể mang cô ra ngoài à?”

“Đúng là như vậy. Khi thời điểm đó đến, hãy cứ tự nhiên làm gì với em cũ—”

“Ahem, được rồi, tôi mong điều đó lắm. Vậy cách hai là gì?” Tôi thúc giục cô ấy với một nụ cười. Akane có một thân hình thực sự rất gợi cảm và xinh đẹp đến mức có thể so sánh với những thần tượng và nằm trong top danh sách “Những nữ diễn viên mà cánh đàn ông muốn trở thành người yêu của họ”, nhưng cô ấy lại có một tật xấu là xen vào những từ ngữ gợi dục mỗi lần nói chuyện. Dù thế, cô ấy có vẻ vẫn biết đến giới hạn của việc đó và luôn quay về chủ đề chính rất nhanh.

“Cách thứ hai là khi nhân loại bị những hầm ngục đánh bại.”

Những từ ngữ gây sốc đó đã làm biến mất nụ cười trên mặt tôi.

“Vòng tuần hoàn đầu tiên — nghĩa là một năm — sau, hệ thống Hầm ngục sẽ kích hoạt toàn bộ 666 hầm ngục khắp toàn cầu. Nếu nhân loại không phá đảo được hầm ngục trong mười vòng tuần hoàn, một hiện tượng gọi là ‘Bùng phát Quái vật’ sẽ xảy ra. Nói cho gọn, tất cả những con quái vật từ những hầm ngục chưa bị phá đảo sẽ tuồn ra ngoài không ngừng nghỉ. Để con người qua một bên, tất cả sự sống trên thế giới này — cả động vật và thực vật — đều sẽ bị hấp thụ hoàn toàn.”

“Chờ tí — Chờ tí đã. Vậy cô đang nói là nếu chúng ta không hủy diệt tất cả hầm ngục trong vòng mười một năm tới thì bọn quái vật sẽ tràn ra ngoài và chiếm lấy thế giới à?”

“Vì kí ức của tiện nữ đã bị xóa đi, em không thể nào mà có thể nói là em đã từng bị như vậy. Nhưng tiện nữ biết được rằng có vô số những nền văn minh đã bị xóa sổ bởi vì điều này.”

Tôi lấy tay che miệng lại trong khi đầu tôi đang rối hết cả lên. Cho đến giờ phút này, tôi chỉ nghĩ đến việc làm cuộc sống của tôi thêm thú vị hơn bằng những hầm ngục. Nếu như thế giới đang gần bờ vực của sự kết thúc trong khoảng mười năm, thì nó đã làm thay đổi mọi thứ mất rồi. Vì là người đã kích hoạt Hệ thống Hầm ngục, giờ thì nó đã trở thành trách nhiệm của tôi rồi. Tôi có thể cảm thấy được tim tôi đang đập thình thịch đây

Bình tĩnh lại nào. Được rồi, mình nên làm gì…? Chạy trốn không phải là một lựa chọn. Nếu như những hầm ngục đều sẽ xuất hiện trên toàn cầu, vậy thì sẽ không có nơi nào để chạy trốn cả. Điều đó dẫn đến việc phải đối mặt với chúng. Nhưng bằng cách nào? Mình có nên báo cái lại với cảnh sát hay là chính phủ không? Họ sẽ tin mình chứ? Còn nếu họ tin mình thì điều đó chỉ có nghĩa là sẽ có nhiều người ra vào những hầm ngục chỉ để biết được sự thật rằng thế giới đang dần kết thúc. Nếu như tin này bị lộ, xã hội sẽ trở nên hỗn loạn. Còn nếu mình dùng cái hầm ngục này để ở trong này suốt đời thì sao…? Không, mình còn không thể tận hưởng cuộc sống mà. Nếu mình cố sống với việc mặc kệ sự thật là mình đã kích hoạt hiện tượng này, mình nghĩ là bản thân sẽ bị đè nát bởi căng thẳng và tội lỗi thôi. Vậy thì còn mỗi…

“Bây giờ, tôi sẽ tránh làm lộ việc mình là Kẻ tiếp xúc Đầu tiên, Và tôi cũng nên đi tìm kiếm những hầm ngục khác. Tôi không mong là mình sẽ tìm thấy hết chúng, nhưng…”

“Tiện nữ khuyên ngài bây giờ nên tập trung vào hầm ngục này trước, Vực sâu. Là một hầm ngục rank A nên nó có thể cho ngài những Yếu tố Tăng trưởng, giúp ngài trở nên mạnh hơn ạ.”

“Ồ phải rồi, nhắc mới nhớ. Tôi còn chưa được giải thích về cái ‘Yếu tố Tăng trưởng’ nữa. Nó có phải là mấy cái ‘XP’ trong mấy tựa game RPG không?”

Trong khi đang nói, tôi bật lại màn hình bảng trạng thái của mình một lần nữa.

__________________________________

Tên: Ezoe Kazuhiko

Danh hiệu: Kẻ tiếp xúc Đầu tiên

Hạng: F

Giới hạn sở hữu: 0/∞

Kỹ năng: Gacha Thẻ bài,______,______,______,______,______

__________________________________

“Và đây có phải là cái ‘Hạng’ mà thường được gọi là ‘cấp độ’ trong mấy cái game đó đúng không? Hạng của tôi sẽ tăng lên nếu hấp thụ đủ Yếu tố Tăng trưởng chứ?”

“Tiện nữ thật sự không biết gì về cái ‘game RPG’ mà ngài nhắc đến, nhưng hạng là một thước đo sức mạnh. F là thấp nhất, và đây thường là điểm bắt đầu của một người bình thường. Từ đó, nó thăng lên E, D, C và cứ tiếp tục như vậy, cho đến hạng SSS trên cùng.”

“Và cái hạng này sẽ nâng lên khi mà tôi giết quái và hấp thụ thêm Yếu tố Tăng trưởng đúng chứ?”

“Không phải là như vậy. Nó tăng lên khi ngài trở nên mạnh hơn.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi nhìn khá là kì quặc cho nên tôi định hỏi sâu hơn.

“Chờ đã nào. Tôi đánh bại quái vật, và tôi nhận Yếu tố Tăng trưởng. Hạng tôi được nâng lên. Tôi trở nên mạnh hơn. Đây không đúng à?”

“À, cái lí do và cái ảnh hưởng là ngược lại cơ. Không phải là ngài sẽ mạnh hơn khi hạng của ngài tăng lên; hang của ngài tăng lên khi ngài trở nên mạnh hơn. Khi ngài giết quái vật, cơ thể của ngài hấp thụ Yếu tố Tăng Trưởng đó. Khi ngài đã luyện tập đến trạng thái đó, cơ thể của ngài sẽ tăng trưởng lên nhanh hơn. Chính xác hơn thì, cơ bắp của ngài sẽ được cải thiện, tốc độ phản ứng sẽ tăng lên, chữa khỏi bệnh tật và làm trẻ hóa tế bào của cơ thể. Tùy vào từng cá thể thì họ sẽ có thể tìm thấy vòng tuần hoàn ma thuật trong cơ thể và sẽ có thể sử dụng ma pháp. Thứ hạng không là gì ngoài là cái thước đo ngài đã mạnh lên bao nhiêu.”

Sau khi phân tích những điều trên thì tôi cũng đã hiểu được. Vậy nói cho ngắn gọn là cách hoạt động của nó thì giống y như trong thực tế. Trong game và light novel, nhân vật sẽ trở nên mạnh hơn khi trạng thái được thăng cấp lên. Nhưng đó không phải như đời thật. Thay vì “điểm kỹ năng” sẽ tích lại trong cơ thể của một người, thì chỉ có việc từ từ và chậm rãi cố gắng mới làm cho một người mạnh lên. Khi mà họ vượt qua thường thức, nó sẽ hiện lên bằng thứ hạng của họ. Yếu tố Tăng trưởng thì chỉ như là uống protein sau một buổi tập thôi.

“Nói cách khác, con đường duy nhất để có thể trở nên mạnh hơn là kiên trì nỗ lực sao?”

“Em sẽ cố hết sức để giúp đỡ ngài với thực lực của mình. Em có thể chỉ dạy cho ngài cách chiến đấu ạ.”

“Cảm ơn. Nhưng đầu tiên, sự chuẩn bị. Không chỉ riêng việc tân trang lại căn phòng này mà tôi còn cần phải thu thập trang thiết bị cho việc đi vào hầm ngục mới được.”

Sau khi Akane biến lại thành lá bài, tôi lại đi lên mặt đất.

◇◇◇

Sau cùng thì tôi đã tốn cả tuần để có thể chuẩn bị hết. Tôi đã dán mấy thanh vịnh cầu thang vào bằng keo công nghiệp nhanh khô và vận chuyển mấy cái nguyên vật liệu làm nhà xuống bằng cái xe đẩy điện chuyên dùng để leo thang. Tôi cũng định là nối một nguồn điện xuống dưới từ nhà của mình, nhưng nó lại không được nên là tôi phải cam chịu mua mấy cái cục pin chuyên dùng cho những hộ gia đình về với một số lượng lớn. Những thứ mà tôi mang vào hầm ngục thì sẽ phải trải qua quãng thời gian một năm cho từng tháng ở trên mặt đất, nên là tôi cũng phải lựa chọn kĩ càng cái gì nên mang theo. Đem những cái dụng cụ đo độ chính xác chì chắc không phải là một ý hay rồi, những thứ như là đồ đạc trong nhà, gạch lát sàn, và giấy dán tường thì cũng không tệ cho lắm.

“Tôi đã gắn mấy thanh vịnh cầu thang bằng keo công nghiệp nhanh khô rồi, cho nên chắc chúng sẽ ổn thôi. Tôi cũng thấy là nên dán giấy dán tường màu trắng. Lát gỗ sồi cho sàn nhà. Ngay từ đầu thì không ai đi tính tuổi thọ của mấy cái lót sàn cả cho nên tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì hết. Cái ghế sofa và mấy cái ghế kia đều làm từ da thật, nó ít nhất là có thể sống sót qua một vài thập kỷ trong này nếu như mấy cái da được giữ trong điều kiện tốt. Cái bàn cũng như vậy. Tôi sẽ chỉ dùng laptop cho công việc hoặc xem qua mấy cái tài liệu thôi, nên là tôi không cần cái nào đó quá xịn sò làm gì. Về phần ánh sáng thì với ánh sáng từ cái đèn và cái bàn thì cũng đủ sáng rồi, cô có nghĩ vậy không? Nó sẽ khá là phiền phức khi mà phải đem pin để thay mỗi lần tôi xuống đây, nhưng mà ít nhất thì tôi chỉ cần đi lại một lần, nhờ cái xe đẩy điện này.”

Cuối cùng thì, cái không gian này đã trở thành một nơi mà tôi có thể nghỉ ngơi rồi. Trước đó thì chỗ cửa dẫn xuống hầm ngục là một vũng bùn lớn đến nỗi mà ai bước vào cũng sẽ biết được là quần áo mình sẽ dính bùn đất tùm lum rồi. Một tuần trên mặt đất đã là hai năm rưỡi ở dưới đây rồi. Như vậy thì wax lại sàn nhà và mấy cái ghế với cái sofa thì sẽ là một công việc cần làm mỗi tuần rồi. Nếu như có Akane giúp đỡ, thì chắc mọi thứ sẽ nhanh hơn thôi.

“Ngài…thật sự đã đi trùng tu lại Vùng An toàn rồi à. Ngồi lên cái sofa này cũng đã thật đấy,” Akane thốt lên. Cười thầm một cách gợi cảm, cô ấy nghiêng người về tôi một cách điệu hạnh. “Kazuhiko-sama, ngài muốn có…một khoảng thời gian nồng nhiệt với em không ạ? Em có thể phục vụ ngài tốt đến mức mà làm cho lưng ngài ngửa ra sau luôn đó.”

Tôi yêu phụ nữ, và Akane thì nằm trong bậc cao nhất trong tất cả những người phụ nữ rồi. Tôi không phải là không muốn việc đánh mất bản thân trong cơ thể gợi cảm của cô ấy, nhưng tôi còn những việc khác phải làm trước khi làm như thế. Nó đã là một câu chuyện khác nếu tôi là một chàng trai tuổi hai mươi rồi, nhưng giờ tôi cũng gần bốn mươi. Giờ tôi không còn trẻ đến mức mà mình có thể làm những điều mình muốn để thỏa mãn cái khoái cảm nhất thời của bản thân nữa.

“Ahhh, xin lỗi, tôi cần phải làm việc, nên là biến lại thành thẻ đi. Tôi không thể tập trung được nếu có người khác ở quanh đâu.”

“Ôi trời!”

Akane làm một bộ mặt buồn phiền, nhưng sau đó lại ngay lập thứ biến lại thành dạng thẻ. Tôi nhặt tấm thẻ bài lên và bỏ vào một cái đồ đựng bằng nhựa, loại mà người ta hay dùng để mà lưu trữ lại mấy tấm thẻ hiếm (Tôi nghĩ vậy?) từ mấy cái trò chơi thẻ bài.

“Cái khái niệm này chắc sẽ trở thành cú hít lớn đối với quần chúng người Nhật mất. Mình có thể thấy cả cảnh mà mấy người sưu tầm thẻ bài xuất hiện tạo thành một đám đông rồi. Nào, cái ‘Gacha Thẻ bài’ này hoạt động như nào đây? Không có gì xảy ra kể cả khi mình bấm vào nó ở bảng trạng thái bao nhiêu lần cả. Hmm, bỏ nó qua một bên vậy. Có lẽ là mình sẽ biết được sớm thôi.

Tiếng vang của đôi dép tôi đang đi vang lên khắp căn phòng trống không giờ chỉ còn mình tôi. Tôi ngồi lên ghế và bập laptop lên, mở phần mềm xử lý bản tính và sau đó bắt đầu liệt kê ra những gì mà tôi sẽ làm.

Nếu để mọi thứ tự nhiên như vậy, thế giới sẽ kết thúc với một đợt Bùng phát Quái vật thôi. Đơn giản là chấp nhận bản thân chỉ còn mười năm để sống và tôi sẽ không ngồi lì ở nhà rồi. Vì thế, không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Cách duy nhất mà chắc chắn sẽ ngăn chặn được Bùng phát Quái vật sẽ là phá đảo hết 666 hầm ngục.

Thế nhưng, để đến được hết 666 hầm ngục bằng chính sức mình sẽ là một điều bất khả thi rồi. Mình sẽ cần tìm thêm những người đồng hành cùng mà mình có thể chia sẻ gánh nặng. Nhưng mà, cảnh báo công khai việc sẽ xảy ra Bùng phát Quái vật sẽ tạo nên hỗn loạn trong xã hội. Nếu càng nhiều hầm ngục càng xuất hiện, tất cả nhân loại sẽ có thể cảm nhận được thảm họa sắp xảy ra, và lúc đó sẽ xuất hiện sự hỗn loạn. Mình cần tìm kiếm và tập hợp những người cùng đồng hành ngay lúc nó xảy ra mới được.

Tiếp tục cho đến khi mất cục pin hết năng lượng, tôi ngồi xuống, trầm ngâm suy tư về những việc sẽ xảy ra trong tương lai.

◇◇◇

Bắt đầu từ ngày mai, tôi có tận ba ngày nghỉ liên tục, cũng hoàn thành xong những công việc mà tôi chưa làm. Một lần nữa, tôi quay lại chỗ hầm ngục. Cùng Akane, tôi kiểm tra lại lần cuối những đồ dùng mà tôi đã chuẩn bị.

“Vest chống cắt. Áo dài tay. Quần chống cắt. Kính bảo hộ. Găng dùng cho quân đội. Mặt nạ chống bụi. Giày an toàn. Mũ. Đèn pin, dự phòng thôi. Đồng hồ chống sốc. Ba lô du lịch chống nước. Hai bình nước hai lít. Tám thanh calorie. Bật lửa. Ba tấm khăn dày. Gel tẩy uế. Băng dán cơ thể thao. Băng gạc. Vải quấn. Giấy vệ sinh. Túi nhựa. Và cuối cùng, sổ ghi chú và bút.”

“Quả thực là không có thứ gì được xem là vũ khí cả. Nhưng em không nghĩ là ngài sẽ cần cái đồ vật phát sáng đó đâu.”

“Để dự phòng thôi. Thực ra là tôi cũng muốn đem theo một cái mặt nạ chống khí ga nữa, nhưng có vẻ như là tôi sẽ không đem theo được nếu không biết đó sẽ là loại khí ga gì.”

“Ngài không cần lo về việc đó đâu ạ. Không khí bên trong hầm ngục thường là không có độc. Cũng có vài cạm bẫy dùng khí độc nhưng chúng sẽ tự biến mất nếu ngài chờ một chút thôi.”

Sau khi kiểm tra lại hết đồ dùng của mình lần cuối, tôi lấy cặp kính bảo hộ ra và đeo mặt nạ chống bụi vào.

“Được rồi, bắt đầu nào.”

Tôi đứng trước cánh cửa kim loại đó và cầm lấy tay nắm cửa. Tôi đã khá bất ngờ khi cửa nó lại tự mở ra.

◇◇◇

“Chỗ này nhìn sáng hơn tôi nghĩ đó. Và cả không khí cũng trong lành nữa. Đoán là không cần cái mặt nạ này nữa rồi.”

Sau khi bước vào cái hầm ngục, Akane và tôi từ từ đi vào sâu hơn, với cô ấy đi trước dẫn đường. Với mỗi bước mà cô ấy đi thì phía sau đầy đặn của cô ấy lại lắc lư qua lại một cách kích thích ngay trước mắt tôi. Điều gì sẽ xảy ra khi tôi bảo cô ấy đi cao gót nhỉ? 

“Tiện nữ cảm nhận được ánh nhìn dâm dục của ngài đó ạ Kazuhiko-sama. Em nghĩ là nỗi lo về hầm ngục của ngài đã gần như là tan biến rồi nhỉ?”

“Uhhhh, tôi thì…ừm. Nói thật thì, tôi cảm thấy hơi thất vọng một chút vì nó khá giống với những gì mà tôi đã từng tưởng tượng.”

“Trong hầu hết trường hợp thì quái vật xuất hiện ở Tầng 1 yếu đến mức con người dùng tay không cũng đánh bại được. Dù vậy, đây là một hầm ngục rank A. Ta không thể kể trước được điều gì.”

“Cảm ơn về lời nhắc nhở; Tôi sẽ cảnh giác hơn. À, tôi cũng cần phải vẽ lại bản đồ chỗ này nữa.”

“Xin ngài đừng xem thường em chứ? Tiện nữ sẽ không bị lạc trong một tầng như vầy đâu. Quan trọng hơn là, em cảm nhận được quái vật đang tiến đến gần. Thay vì nhìn vào tờ giấy đó thì xin ngài hãy tập trung vào xung quanh ạ.”

Khi chúng tôi tiến lên được một chút nữa thì Akane đột nhiên dựa lưng cô ấy vào tường, nhắc tôi phải làm theo cô ấy.

“Khi chúng ta quẹo qua góc này, chúng ta sẽ gặp con quái vật đầu tiên. Có…hai con. Có vẻ như là goblin,” cô ấy thì thầm, trước khi từ từ lần theo bức tường. Ngay trước góc rẽ, cô ấy đưa ba ngón tay lên ra hiệu.

Ba…hai…một! Cô ấy nhảy ra và tôi nhanh chóng đi theo.

“...Hả?”

Khung cảnh đập ngay thẳng vào mắt tôi là một người phụ nữ quyến rũ đang đứng, tay cầm kunai, ngay trước hai dáng người nhỏ, dơ bẩn, màu xám nâu đã bị mất đầu. Cơ thể của bọn quái vật tan rã và bay thành khói.

“Làn khói này là Yếu tố Tăng trưởng mà lúc trước tiện nữ đã nhắc đến. Vì chúng ta đang chiến đấu cùng nhau nên cả hai chúng ta đều được hấp thụ chúng. Ta càng chiến đấu, thì cơ và xương của ta sẽ càng mạnh lên, cho đến khi mà hạng của chúng ta được tăng lên. Và…”

Akane cúi người xuống để nhặt một cái gì đó từ dưới đất.

“Đây là ‘vật phẩm rơi ra’ từ quái vật,’ loại phần thưởng có thể đạt được bằng cách giết quái vật trong hầm ngục. Sau cùng thì nó hiện ra là tiền.”

Cô ấy búng vật đó từ tay cô ấy qua tôi với một tiếng cách nhẹ. Tôi nâng lông mày lên khi mà tôi nhìn thứ đang ở trong tay mình: một đồng năm trăm yên mới tinh sáng bóng.”

◇◇◇

“Khi mà tôi lần đầu nghe thấy từ ‘quái vật,’ tôi đã lo rằng đó sẽ là loại quái vật đáng sợ nào đây. Nhưng hóa ra nó chỉ là lũ goblin chỉ biết cắn thôi. Thấy được rằng cô đã giết được con thứ hai mươi mốt rồi, rõ ràng là bọn chúng không có cửa với cô.”

Trong lúc Akane bình tĩnh xử lí xong thêm một con goblin nữ, tôi cúi xuống nhặt đồng năm trăm yên bị rơi xuống đất.”

“Kazuhiko-sama à, ngài cũng nên tự chiến đấu luôn. Chỉ bằng việc hấp thụ Yếu tố Tăng trưởng thì sẽ không giúp ngài mạnh mẽ hơn đâu ạ. Nếu không cử động cơ thể và tự chiến đấu thì hạng của ngài cũng sẽ không bao giờ lên được đâu.”

“Hmm, cứ để như vậy đi, chiến đấu không phải thế mạnh của tôi. Dù sao thì, tôi luôn dùng não, không phải cơ bắp để kiếm sống.”

Akane lắc đầu trong sự bực tức. Với một cái vung nhanh, cô ấy đã xử xong được thêm một đồng năm trăm yê— ý tôi là thêm một con goblin.

“Vậy là đồng thứ ba mươi… Hm?”

Nghe thấy tiếng lắp bắp sau lưng mình, tôi quay đầu lại, thấy một con goblin đang đứng trước mặt.

“UWAHHH!”

Nó nhảy vào tôi, nên là tôi đã theo bản năng mà đưa tay trái lên đỡ. Cơn đau chạy dọc cánh tay. Tôi nhìn và thấy con goblin đang cố gắng cắn hàm răng nhọn đó sâu hơn nữa. Tôi la lên nhờ sự giúp đỡ. “Akane! Giúp với!”

“Bên em cũng có mấy con goblin nữa ạ. Xin ngài hãy tự xử con đó Kazuhiko-sama!” cô ấy trả lời, để tôi biết là cô ấy cũng đang ở giữa một trận chiến.

Trong suốt lúc trao đổi, đối thủ của tôi cũng đang gặm tay tôi suốt. Những cái răng nhọn và gai góc của nó, đôi mắt không tròng màu đen và mùi thối không chịu được đã làm tôi rơi vào trạng thái sợ hãi mà phải quỳ xuống. Vào khoảng năm giây sau, dù thế, tôi bỗng nhận ra. Khoan…tên này rất yếu phải không nhỉ?

“Ăn này!”

Khi tôi đá vào phần bụng của nó, con goblin bị văng ra xa. Tôi thật sự đã cảm thấy đau, nhưng nó chỉ như là bị chó cắn thôi. Ngay từ đầu thì, tôi đã mặc một cái áo dài tay chống cắt rồi cho nên là nó cũng chỉ để lại vết cắn, không mảnh da nào bị thương cả.

“Hiểu rồi. Giờ thì mình bình tĩnh nghĩ về việc này, con goblin nó cũng là tay không, vậy nghĩa là mình chỉ đang đối mặt với một đứa trẻ năm tuổi thôi. Vậy à? Một đứa trẻ năm tuổi sao?”

Bỗng nhiên bản thân trở nên cứng rắn hơn, tôi dùng tất cả sức lực để đấm vào mặt con goblin mà đã một lần nữa tiếp cận tôi.

“Điều này…cảm giác cũng khá là được đó. Đây là lần đầu mình đấm một ai đó. Ừm thì nó là một con goblin, có lẽ là dùng từ ‘ai đó’ thì không hợp lắm.”

Sau cú đấm đó thì tôi tiếp tục đá một cái. Sau khi nó kêu lên, con goblin đã biến thành làn khói

“Trải nghiệm lần đầu tiên giết quái vật của là như thế nào vậy chủ nhân?” Akane bên cạnh tôi hỏi.

Bị bất ngờ, tôi nhìn quang và không thấy xác chết hay bóng dáng con goblin nào. Vậy là cô ấy đã nói dối để mình tự thân vận động à.

“Không khó như tôi đã nghĩ. Tôi nghĩ mình có thể làm được.”

“Trong hầu hết hầm ngục, Tầng 1 chỉ đơn giản là một cái mồi để thu hút thêm những kẻ xâm nhập. Thông thường thì có nghĩa là những con bọ hay slime sẽ bị tiêu diệt chỉ với một cái đạp mà thôi, nhưng đây là hầm ngục mà giống như rank của nó mô tả bởi ngay từ đầu đã ném những con goblin vào chúng ta rồi. Bên cạnh đó, ngài mạnh mẽ hơn em tưởng, Kazuhiko-sama. Cú đấm khi nãy vào con goblin đó.”

“Ồ, cái đó à? Thì…”

Akane nghiêng đầu thắc mắc với câu trả lời không rõ ràng của tôi. Cô ấy đặt tay phải của mình vào nắm tay mà tôi đang đưa ra, sau đó gật đầu như đã hiểu chuyện. Tôi cười sâu hơn trong khi nói với một giọng đùa cợt, “Đây chỉ là một dụng cụ để mà tôi bảo vệ ngón tay của mình thôi. Và có vẻ như là hầm ngục cũng chấp nhận.”

“Ngài đúng là khéo thật. Quả không hổ là Chủ nhân của em.”

Bên dưới đôi găng tay dùng cho quân đội của tôi, tôi đã giấu ở đó một cái tay gấu.

◇◇◇

Kể từ lúc đó, tôi chủ động “săn goblin.” Dù vậy, tôi không cầm chém đứt đầu chúng như cách mà Akane làm, chúng sẽ tự biến thành khói khi đã nhận được đủ lượng thương. Ở phần này, tôi nghĩ là nó khá là mang hơi hướng RPG. Và nhờ việc có vô số con goblin mà giờ tôi đã giết được cũng trăm con trong ba tiếng đi săn rồi.

“Ngài nghĩ sao, Kazuhiko-sama? Tiện nữ tin rằng chúng ta đã đi gần hết Tầng 1 rồi, nên là ngài có muốn quay lại để nghỉ ngơi không?”

“Hmm, tôi không có ý gì về việc quay lại đâu, nhưng cô nghĩ gì về việc chúng ta xem qua Tầng 2 trước? Nhờ việc phân bố như một cái mạng lưới, mà mọi thứ có vẻ như là dễ hơn tôi tưởng lúc đầu.”

Tầng một của hầm ngục rank A Vực sâu chỉ đơn giản là một hình vuông — dài khoảng tám mét mỗi cạnh — được chia ra giống dạng hình lưới. Không cần phải lo về việc đi lạc. Cả hai người chúng tôi đi sâu hơn vào tầng này, tiêu diệt tất cả những con goblin xuất hiện trên đường. Và sớm thôi, chúng tôi đã tìm thấy dãy cầu thang mà sẽ dẫn xuống Tầng 1. Không giống như cái ở lối vào của hầm ngục, cái này nó rộng như là cái cầu thang ở ga tàu ở Tokyo luôn.

“Cho phép tiện nữ Kazuhiko-sama, em khuyên ngài ngay bây giờ đừng nên vào Tầng 2. Như em nói lúc trước, Tầng 1 chỉ như là mồi nhử. Nhiều hầm ngục dùng Tầng 1 để thu hút những kẻ xâm nhập, làm cho họ hạ cảnh giác, và rồi xử lý họ bằng cách đột ngột tăng độ khó ở Tầng hai. Ngài nghĩ sao về việc tiếp tục chiến đấu ở đây cho đến khi ngài cho đến khi ngài ít nhất đạt đến rank E?”

“Được rồi. Vậy hãy quay lại thôi, đập thêm vài con trên đường về. Sau khi nghỉ ngơi xong ở trong Vùng An toàn, ta sẽ quay lại lần nữa.”

“Tiện nữ nghĩ đó sẽ là một hành động khôn ngoan ạ.”

Trước khi tôi nhận ra thì tôi đã làm người dẫn đầu chuyến đi luôn rồi.

◇◇◇

Chủ nhân của mình, Ezoe Kazuhiko-sama, là một người khác là lập dị. Sau khi chiến đấu với những con goblin trong vài giờ đồng hồ thì ngài ấy lại viết cái gì đó lên giấy. Mình có nhìn một chút và hóa ra nó là số goblin ngài ấy đã giết và số thời gian phải bỏ ra. Ra là vậy, ngài ấy là một con người rất là kỹ tính.

“Thú vị thật. Vậy ra đây là một cái ‘Thẻ Goblin’ à. Nhưng mà tôi cũng chưa cần nó lắm.”

Khi mà một con quái vật bị giết, có một cơ hội là nó sẽ hóa thành dạng thẻ. Dựa vào ghi chép của Kazuhiko-sama thì khi giết một trăm con goblin thì trung bình sẽ xuất hiện hai tấm thẻ. Khi ngài ấy đã thu thập đủ mười tấm như vậy, ngài đã mở Bảng Trạng thái lên.

______________________________

Tên: Ezoe Kazuhiko

Danh hiệu: Kẻ tiếp xúc Đầu Tiên

Hạng: F

Giới hạn sở hữu: 10/∞

Kĩ năng: Gacha Thẻ bài (1),______,______,______,______,______

______________________________

“Hm? Có số ‘1’ được thêm vào sau kĩ năng Gacha Thẻ bài này. Vậy có nghĩ là tôi có thể kích hoạt nó mỗi mười lá bài mà tôi thu thập được à? Sẽ ra sao nếu tôi dùng Akane để quay nhỉ?”

Hình như mình vừa nghe nhầm phải không? Chủ nhân vừa nói mình, một trong 108 Tinh tú của Số mệnh những người mà đứng đầu trong Hệ thống Hầm ngục, ngang hàng với mấy con goblin thấp hèn à?! Dựa vào câu trả lời của ngài ấy, mình sẽ vặn ngài ấy thành liệt sĩ luôn!

“Kazuhiko-sama…chắc là ngài đang không nghĩ đến việc hy sinh em để lấy một cái kỹ năng nào đó đâu nhỉ?”

“Tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi khi không chọn từ kỹ rồi dễ gây hiểu lầm. Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ để cô đi đâu cả. Cho đến khi cái chết chia lìa hoặc từng hầm ngục một bị phá đảo hết. Dù sao thì thật ra là số ‘1’ xuất hiện với mười tấm Thẻ Goblin nghĩa là cô không được tính vào khi đang vật chất hóa đúng chứ?”

“Cho đến khi cái chết chia lìa…ehehe…”

Kazuhiko-sama nói những lời không ngờ được đã làm ấm lòng ngực mình. Mình không phải là một đứa trẻ mà lại động lòng vì những lời đường mật của một người đàn ông đâu. Nhưng mà, chúng tôi đã chiến đấu trong hầm ngục này cho đến bây giờ là vài ngày rồi, cũng cùng ăn và ngủ trong khoảng thời gian đó. Không lạ gì khi tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với ngài ấy.

Trong quãng thời gian này, ngoại hình của Kazuhiko-sama đã bắt đầu có sự thay đổi. Cái bụng thù lù và cái cằm phình lên của ngài ấy đều đã ốm lại rất nhiều. Từ việc giảm được vài cân, ngài ấy đã bắt đầu có một cơ thể quyến rũ rồi. Mình không thể chờ đến lúc được xem ngài ấy trở thành một quý ông hấp dẫn nếu ngài ấy tiếp tục chiến đấu nữa rồi.

Ôi trời. Có vẻ như là Kazuhiko-sama đã tìm ra được thứ gì đó rồi. Đó sẽ là gì đây?

◇◇◇

Akane tỏ ra vui mừng với mấy lời đường mật của tôi. Mặc dù tôi đã gần bốn mươi rồi, tôi vẫn là một người đàn ông đó chứ. Tôi vẫn chưa khô khan đến mức tiếp tục từ chối lời mời gọi của một người phụ nữ đâu, đặc biệt là từ một người phụ nữ với ngoại hình nổi bật và hoàn hảo như vậy. Chắc là đến lúc tạo nên một bước tiến rồi nhỉ? Nhưng trước đó thì xem qua thử cái kỹ năng này trước cái.

Cái màn hình ngay trước mắt tôi đã biến từ một cái bảng Trạng thái trở thành một cái khung màn hình với các thứ liên quan đến mấy cái hệ thống gacha hoặc là rút thăm trúng thương trong game. Lúc nãy tôi vẫn chưa hiểu cái “tiền trong game” là cái gì để mà tôi có thể dùng để quay gacha. Lúc đầu tôi cứ tưởng đó là mấy đồng năm trăm yên rớt ra từ mấy con goblin, nhưng hệ thống lại không có phản ứng gì với chúng. Nó vẫn như vậy khi mà tôi dùng cái thẻ đầu tiên tôi lụm được. Nhưng giờ thì tôi cũng đã hiểu. Phải cần mười tấm thẻ thì tôi mới có một lần quay gacha.

“Trung bình thì tỉ lệ rơi ra cho một tấm thẻ là vào khoảng 2%-3% đúng chứ? Vậy là tôi cần giết khoảng…năm trăm con goblin. Cái tỷ suất hiệu năng thì không tốt cho lắm. Giờ thì, tôi cần làm gì đây? Tôi chỉ cần đưa mười tấm thẻ này vào màn hình thôi à?”

Khi mà tôi chạm vào màn hình với đống Thẻ Goblin, những tấm thẻ đã ngay lập tức biến mất. Sau đó màn hình lại hiện lên bốn máy quay gacha giống cái loại mà những cửa hàng đồ ngọt nhỏ từng có. Trên từng cái máy thì có một cái nhãn dán là “Gacha Nhân vật”, “Gacha Vũ khí”, “Gacha Trang bị”, và “Gacha Vật phẩm”. Cái đầu tiên “Gacha Nhân vật” có vẻ là sẽ ra quái vật dùng để “triệu hồi để chiến đấu cho bạn”. “Vũ khí”, “Trang bị” và “Vật phẩm” tất cả cũng đều tự giải thích rồi.

“Akane, nhìn thử này.”

Akane tiến sát lại gần, đẩy ngực vào tay trái của tôi. Không cần phải nói, tôi không phiền đâu. Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên…

“Để cho chắc thôi nhưng vũ khí, trang bị và vật phẩm có được từ hầm ngục có thể được mang lên mặt đất không?”

“Vâng, được ạ. Nhưng mà chúng cần được vật chất hóa trước khi ở trong hầm ngục và được trực tiếp đem ra. Cũng như việc biến chúng ngược lại thành dạng thẻ vậy,” Akane trả lời trong khi ép chặt bộ ngực khổng lồ của mình.

Tôi gần như là mất tự chủ rồi. Nhưng mà tôi vẫn giữ được cái đầu lạnh, tôi đã từng là một người đàn ông với ham muốn cao chứ. Sau khi nuốt nước bọt xuống, tôi đưa tay chạm vào cái máy Gacha Vật phẩm với một ngón tay. Cái cần gạt phía bên phải tự gạt xuống và sau đó một lá bài rơi ra với tiếng máy móc vù vù. Lá bài bay lên và bay ra ngoài màn hình.

“...Có cần phải làm phức tạp như vậy không chứ?” tôi lẩm bẩm trong khi cầm lấy lá bài mà vừa xuất hiện. Mặt trước là ảnh minh họa của một cái lọ thủy tinh bên trong có chất lỏng màu đỏ nào đó. Chỉ cần nhìn phát thôi là tôi biết nó là cái gì rồi, nhưng để chắc ăn thì tôi lật lại lá bài để kiểm tra luôn.

____________________________

Tên: Lọ thuốc

Độ hiếm: Thường

Mô tả: Một lọ thuốc không mùi không vị. Có thể uống để chữa cảm lạnh hoặc thoa lên da như thuốc mỡ.

____________________________

“Là một lọ thuốc”, Akane nói, “Có thẻ uống nó thay cho thuốc cảm lạnh, và cũng có thể chữa lành những vết thương ngoài da trong nháy mắt. Nhưng mà nó sẽ không có hiệu ứng gì lên cấu trúc xương hay những vết thương nặng mà ảnh hưởng đến cả nội tạng cả.”

“‘Thường’ là ‘C’ đúng chứ? Vậy thì trên nó có ‘Khá hiếm (UC)’, ‘Hiếm(R)’, ‘Siêu Hiếm(SR)’,’Cực Hiếm(UR)’ và ‘Huyền Thoại(LR)’ đúng không? Đây đúng thật sự là gacha mà.”

“Kazuhiko-sama à, xin ngài đừng dùng nó như vậy. Ngài không cần thuốc cho mấy viết thương ngoài da đâu ạ; nếu ngài muốn thì em sẵn lòng liếm cho ngài mà.”

Akane nghiêng người lại gần tôi, với hai cánh tay vòng quanh cổ. Mùi hương dịu nhẹ của một người phụ nữ tỏa ra và làm đầy cả lỗ mũi của tôi. Chết rồi, tôi không nghĩ là mình có thể chịu được nữa.

“Kazuhiko-sama này…em đã cảm thấy được dục vọng của ngài đang gào thét được một lúc rồi. Thôi nào, đừng kiềm chế bản thân lại nữa. Ngài hãy cởi trói cho con thú ăn thịt bên trong ngài đi, và nuốt chửng từng inch của cơ thể em nào!”

“............”

Tôi đặt tay lên vòng eo thon gọn của người phụ nữ quyến rũ đang nhìn tôi với đôi mắt long lanh và đẩy cô ấy ra khỏi người mình.

“Hạng của tôi vẫn chỉ là F thôi. Khi tôi chiến đấu, tôi vẫn phải dùng tay không. Chúng ta sẽ chỉ làm việc này khi mà tôi trở nên mạnh hơn thôi.”

“Trong trường hợp đó thì, ít nhất cũng phải đánh dấu trước chứ…”

Đôi môi của tôi đã được bao bọc bởi một sự mềm mại tuyệt vời.

◇◇◇

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Giải thích time:Fukuzawa Yukichi là một trong những nhà tư tưởng lớn nhất của Nhật Bản cận đại. Ông được xem là người có công mở đầu phong trào canh tân nước Nhật, cổ động dân chúng trút bỏ tư duy lạc hậu thời cổ đại mà tiếp thu học thuật Tây phương để sánh bước với các nước Âu Mỹ. Được in mặt lên tờ tiền 10000 yên của Nhật. Nên ta có thể hiểu là ý main ở đây là giết 1 con quái=10k yên Giải thích time: DIY=Do it yourself=tự làm đi mày Explaination time: Bên Eng gốc là knuckle dusters hay còn được gọi là brass knuckle, tạm dịch là tay gấu hoặc nắm đấm sắt. Tác dụng chính của cái này là làm tăng sát thương khi đấm. Chi tiết thêm thì gu gồ-sama sẽ khai sáng cho UOHHHHHHHHHHH SEGGGGGGGS!!!!! UOHHHHHHHHHHH NO SEGGGGGGGS!!!!!