Du ngoạn cùng mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 3

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2727

The Villainess Becomes a Commoner

(Đang ra)

The Villainess Becomes a Commoner

Hiduki Shihou

Sau khi bị sát hại, kiếp sau của tôi là tiểu thư nhà giàu bị cả thiên hạ căm ghét!? Không chỉ vậy, đây là tương lai vài năm sau khi tôi qua đời, chuyện quái quỷ gì vậy? Còn nữa, tôi đâu biết làm sao đ

35 4231

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

11 423

The Warrior's Ballad

(Đang ra)

The Warrior's Ballad

Dodongpa, 도동파

Duy chỉ có linh hồn thanh khiết nhất mới có thể trở thành vì sao rực rỡ nhất. Và vì sao rực rỡ nhất cũng là thứ nguy hiểm nhất.

1 3

Phần 01: Khởi đầu hành trình - Chương 02: Ý định tự vẫn của bạn cùng lớp

“Thật luôn?!!”

Tôi hét lên và đồng thời chạy về phía đó.

Tôi nhảy thẳng về phía Nanase và ôm chặt cô ấy.

“Kyaaa…”

Một tiếng thất thanh ngắt quãng, tiếng bánh xe ma sát chói tai, và một mùi hương ngọt ngào.

Tầm nhìn của tôi đảo lộn.

“Gue~”

Một tiếng kêu như tiếng ếch bị cán bẹp.

Đoàn tàu dừng lại hoàn toàn và cửa khoang mở ra. Phù~

May mắn là, hiện tại là ban đêm, và không có quá nhiều người xuống tàu.

Mặc dù những ánh nhìn chằm chằm như đâm vào da thịt, không ai tỏ ra phán xét cảnh tượng một nam một nữ ôm nhau nằm bẹp trên sân ga đầy bất thường.

“Hai người kia!”

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Tôi nhìn thấy một nhân viên ga đang chạy về phía chúng tôi.

Tình huống này vô vọng rồi…

Từ bên ngoài nhìn vào, cảnh này chẳng khác nào một thằng con trai đang cưỡng ép ôm và đè một cô gái xuống sàn.

Quy trình tra hỏi và liên hệ phụ huynh thoáng qua tâm trí tôi.

Máu như nhanh chóng bị rút cạn khỏi cơ thể tôi.

“… Cậu có thể thả tôi ra được chưa?”

Sau đó, một tiếng phản kháng phát ra từ bên dưới tôi.

Tôi đứng hình trước ánh nhìn xuyên thấu của Nanase.

“A, mình xin lỗi!!”

Tôi vội vàng tránh xa khỏi cô ấy, còn Nanase cũng nhanh chóng đứng dậy và phủi áo khoác.

Cô ấy phản ứng như thể bản thân chỉ lỡ ngã một chút thôi vậy.

“Này, hai người ổn chứ?” Nhân viên ga tàu hỏi thăm.

Như một bông hoa nở rộ, Nanase mỉm cười và trả lời người phục vụ.

“Em xin lỗi, em có chút lơ đễnh và bạn em đã cố gắng giúp em… để rồi cả hai cùng bị ngã thôi.”

“À, ừm. Vậy sao?”

Ánh mắt của nhân viên ga hướng về phía tôi.

Bờ môi của Nanase khẽ cử động, ra dấu rằng “Làm theo tôi.”

“V-vâng! Cô ấy là bạn cùng lớp của em và suýt bị ngã và chấn thương, vậy nên…”

“Hiện tại em đã ổn rồi. Em vô cùng xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào sự việc đã gây ra.”

Nanase chêm vào sau câu trả lời ấp úng của tôi và cúi đầu một cách lịch thiệp.

“À, tôi hiểu rồi… Đêm rồi, hai người về nhà cẩn thận nhé.”

Tàu trưởng quay trở lại kiểm tra tình trạng của con tàu. Sau đó, cánh cửa đóng lại và con tàu tiếp tục khởi hành.

Sóng gió đã qua, và tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy, chuyện này là sao đây?”

Vẫn chưa kết thúc.

Bầu không khí vui vẻ ban nãy đã đột ngột mất hút.

Khuôn mặt của Nanase biểu lộ sự cảnh giác cao độ.

“À, không, ừm…”

Chết dở.

Chứng rối loạn giao tiếp lại dở chứng rồi.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, đối tượng giao tiếp hiện tại của tôi là cô gái xinh đẹp nổi tiếng nhất khối.

Thông thường, cô ấy sẽ không phải người mà một kẻ thuộc tầng lớp hạ cấp trong lớp có thể nói chuyện cùng.

Nỗi xấu hổ khi ôm cô ấy ban nãy càng góp phần khiến tôi cứng họng.

“Đừng nói với tôi rằng, cậu đè tôi xuống do dục vọng trỗi dậy đấy nhé?”

“Không, không, bình tĩnh đã! Cậu hiểu lầm rồi!!”

Khuôn mặt của Nanase cho thấy rằng chỉ chậm tí nữa là cô sẽ nhấc máy báo cảnh sát, nên tôi phải vội vàng thanh minh.

“Mình chỉ nghĩ rằng dường như Nanase đang định nhảy ra trước toa tàu…”

“Nhảy ra…?”

Đôi mắt của Nanase mở to.

“Tôi… trông giống vậy trong mắt cậu sao?”

“Ừ-ừm, đúng thế…”

Này, phản ứng này… Đừng nói tôi đã hiểu nhầm rồi nhé?

Khả năng tồi tệ nhất trỗi dậy. Bình tĩnh suy nghĩ lại nào.

Người con gái mang tên Nanase Suzuho là một cá nhân hoàn hảo, được tạo hóa ban tặng vẻ ngoài, năng lực, cũng như địa vị xã hội.

Liệu cô ấy, với cuộc đời cấp SSR như vậy, sẽ từ bỏ cuộc sống không? Thường thì, câu trả lời là KHÔNG.

(Chết dở… Tại sao mình lại làm vậy chứ?)

Tôi có tật xấu là tùy tiện dự đoán và hành động theo bản năng.

Tôi đã làm hỏng chuyện vô số lần chỉ bởi cái thói này.

Cách duy nhất để cầu xin sự tha thứ có lẽ là quỳ gối dập đầu thấp đến mức đào được nguyên cái hố ở sân ga thôi…!

“Mọi thứ trở nên thật mệt mỏi.”

“Hả?”

Trong khi tôi vẫn đang hoang mang, Nanase tiếp tục.

“Tồn tại bỗng chốc trở nên quá phiền phức. Vậy nên tôi đã quyết định… nghỉ ngơi.”

Tôi biết là cô ấy định tự tử mà!

“Cậu không thể chết được!”

Từng lời nói phát ra theo phản xạ.