Tôi muốn đi du ngoạn.
Vào mùa thu năm hai cao trung, tôi, Takahashi Shou, tự nhủ với bản thân.
“Mình muốn đi du ngoạn…”
Một nơi nào đó xa nơi này.
Tôi muốn được du lịch tại một vùng đất xa xôi, nơi gia đình hay nhà trường không thể can thiệp.
Lý do cơ bản là vì tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi làm cha mẹ tức giận do kết quả bài kiểm tra thấp, cãi nhau với bạn bè vì lý do tầm phào, tranh luận với giáo viên chủ nhiệm về định hướng tương lai,…
Từng việc nhỏ dần tích tụ và khiến ngực và cuống họng tôi như thắt lại.
“Mình muốn được đi chơi!”
Tôi muốn lang thang tại một vùng đất lạ, không màng đến điểm dừng.
Tôi muốn được phong cảnh đồng quê hữu tình xoa dịu, được thưởng thức các đặc sản địa phương, được trải nghiệm những cuộc gặp gỡ có một không hai với người bản địa.
Tôi cảm thấy rằng nếu như có thể thực hiện những điều ấy, tôi có thể giải phóng bản thân khỏi trạng thái trì trệ này.
Không, tôi chắc chắn sẽ được tự do!
“Mình sẽ đi du ngoạn!”
Cuộc cãi vã với cha mẹ đã kích hoạt công tắc cuối cùng trong tôi.
Đó là vào một đêm thứ tư.
Tôi khoác ba lô và bỏ nhà ra đi.
Kita, Tokyo.
Khi tôi dừng chân tại Ga JR Tabata, thời gian đã là khoảng 10 giờ tối.
Ga tàu nổi tiếng là một trong những trạm nhỏ nhất trên tuyến Yamamoto, và khu vực quanh đó khá thưa thớt.
Không có gì tại đây ngoại trừ khí thải của đầu tàu và mùi xăng dầu.
Trước khi bước qua cổng soát vé, tôi rút toàn bộ tiền tiết kiệm từ thẻ ATM.
Điều này đi ngược với lời khuyên của mẹ tôi, nhưng cảm giác hứng khởi trong tôi đã hoàn toàn át đi sự hối lỗi.
Số tiền tôi tích cóp được từ lì xì đầu năm và doanh thu video trên Youtube cũng kha khá.
Kìm nén thứ cảm giác vô địch bí ẩn, tôi cất ba tờ tiền vào ví và cẩn thận cất phần còn lại vào ba lô.
Bước đi từ cổng soát vé tới điểm đỗ tàu nhẹ tênh, còn trái tim thì được lấp đầy bằng sự kỳ vọng và hưng phấn.
Giờ thì, tôi nên đi đâu trước tiên đây?
Trước mắt, nên đến một trạm dừng tàu ở Ueno hay Tokyo trước.
Sau đó, tôi sẽ đi… và tránh xa Tokyo nhất có thể, cho đến tận trạm dừng cuối cùng.
“…?”
Trong lúc bước lên sân ga, tôi chợt dừng bước.
Tôi nhìn thấy một cô gái quen thuộc đứng trước tôi.
Dường như cô ấy đang trên đường về từ lò luyện thi. Đã gần nửa đêm, nhưng cô vẫn đang mặc bộ đồng phục trường.
Một chiếc áo khoác đi cùng dải ruy băng đỏ đặc trưng.
Bộ đồng phục tới từ trường phổ thông Kaiyo, nơi tôi theo học.
“Nanase…?”
Tôi khẽ nói tên cô ấy.
Nanase Suzuho.
Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi và là một nàng mỹ nhân xinh đẹp.
Có nhiều thứ để mô tả về người con gái xinh đẹp đó, nhưng đặc điểm nổi bật nhất của cô ấy vẫn là ‘vẻ đẹp’.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đôi mắt sắc sảo luôn ánh lên với một ý chí mạnh mẽ và đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên với biểu cảm hờn dỗi.
Cô có chiều cao ấn tượng so với những cô gái đồng trang lứa, có lẽ khoảng hơn 160cm, và bộ ngực khủng đến mức các nam sinh sẽ phải trầm trồ, “Chốn đào tiên đây rồi!”
Mái tóc đen dài đến eo lấp lánh dưới ánh đèn trong sân ga.
Dường như mọi sự vật quanh tôi đang góp phần tô điểm vẻ đẹp của nàng mỹ nhân tên Nanase Suzuho.
Trong lúc còn đang mải mê ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy, tiếng phát thông báo tàu sắp vào ga như đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn về thực tại khiến tôi cảm thấy đôi chút khó chịu.
(… Trông hơi nguy hiểm nhỉ.)
Nanase đang đứng bên ngoài vạch cảnh báo vàng, bất chấp thông báo đã nhắc nhở hành khách phải bước lùi về sau.
Ngoài ra, biểu cảm của Nanase trông cũng u buồn đến kỳ lạ.
Khuôn mặt không còn chút sinh khí, tưởng chừng như nếu bị đẩy, cô ấy sẽ ngã thẳng về phía trước.
Hai từ “tự sát” bất chợt lóe lên trong tâm trí tôi.
Tôi lắc đầu.
Lại nghĩ gở rồi.
Con tàu tuyến Keihin Tohoku, di chuyển tới Tokyo, đang đến gần.
Một lúc sau, một đoàn tàu màu lam nhạt dần cập bến.
Cơ thể của Nanase ngả dần về trước…
“Thật luôn?!!”
Tôi hét lên và đồng thời chạy về phía đó.