Du ngoạn cùng mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Phần 02: Atami và núi Phú Sĩ - Chương 05: Tokyo → Atami

“Đi mua sắm thôi nào.”

Ngay khi con tàu vừa đến ga Tokyo, Nanase đã đề xuất.

“Cậu định mua cơm hộp tại ga hả?”

“Chắc là 80% não cậu chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng thôi nhỉ?”

“Sao còn ít hơn ban nãy luôn rồi!”

“Chúng ta sẽ đi du lịch bây giờ phải không? Cậu không nghĩ gì khi tôi chỉ xách mỗi cái thân đi thôi à?”

“À ừ nhỉ…”

Tôi nhận ra và cảm thấy xấu hổ. Tôi, hoặc đã quá vô tri, hoặc chưa đủ tinh ý rồi. Sự thiếu kinh nghiệm trong đối nhân xử thế trở nên rõ ràng hơn trong những tình huống như này. Tôi cũng không thể trách móc gì Nanase.

Trung tâm thương mại dưới lòng đất Yaesu tại ga Tokyo có thể nói là một khu mua sắm vô cùng tấp nập. Không hổ danh một trong những trạm dừng lớn nhất Tokyo, nhiều hàng quán vẫn còn mở đến tận đêm muộn.

Đầu tiên, Nanase sắm một chiếc vali cho chuyến đi. Sau đó, cô ấy mua đồ lót, quần áo, mỹ phẩm, và hàng loạt vật dụng khác mà tôi không thể gọi tên.

Cô ấy đào đâu ra tiền cho đống đồ này nhỉ?

Tôi khá tò mò, nhưng hỏi thì vô duyên quá, nên thôi cứ tạm coi là gia đình cô ấy thuộc hàng giàu nứt vách đi.

“Vậy thì, giờ chúng ta đi đâu đây?”

Nanase hỏi sau khi đã sắm sửa đầy đủ vật dụng như chuẩn bị cho một chuyến du lịch nước ngoài, mặc dù trên người vẫn đang khoác bộ đồng phục trường.

“Ừm, mình nên đi đâu nhỉ?”

“Thế kế hoạch ban đầu của cậu là gì?”

“Hứng thì lên tàu, chán thì xuống tàu thôi.”

Nanase trưng bộ mặt như muốn nói rằng “thật luôn?”.

“Ít nhất quyết định điểm đến đi đã. Kể cả khi di chuyển từ Shinjuku tới Ikebukuro, tuyến Saikou hay Yamanote cũng có khác biệt về thời gian tới 5 phút đấy.”

“Cần gì phải tính toán chi li thế.”

Ừ thì, tôi cũng hiểu mong muốn bắt tuyến Saikou cho tiết kiệm thời gian. Không như tôi, một tên hành động không quan trọng tiểu tiết, Nanase dường như là kiểu người sẽ vạch kế hoạch cẩn thận. Lối suy nghĩ trái ngược nhau hoàn toàn này đem đến cho tôi một trải nghiệm khá mới mẻ.

“Vậy cậu có muốn đi đâu không Nanase?”

“Tôi á? Ừm…”

Khoanh tay nghĩ ngợi một lúc, Nanase trả lời.

“Thiên đàng?”

“Nơi nào tồn tại trên bản đồ địa lý được không?”

“Hmm… Thế Atami thì sao?”

“Lựa chọn kinh điển nhỉ.”

“Biết sao được. Suối nước nóng là điều đầu tiên tôi nghĩ ra khi nói đến du lịch, và lựa chọn ập đến trong đầu tôi thôi.”

“Thế là mỗi suối nước nóng ập đến thôi hả?”

“Cậu nghĩ bản thân chơi chữ hay lắm à?”

“Không, vậy nên bỏ qua điều mình vừa nói đi.”

“Như cách thả trôi theo dòng nước á?”

“Câu này hay đấy.”

Nanase khịt mũi với biểu cảm tự đắc.

“Được rồi, vậy đến Atami thôi.”

“Hả… được sao? Thật luôn?”

Nanase mở to mắt như một đứa trẻ mới nhận một món quà bất ngờ.

“Nếu cậu muốn thì mình chiều. Chuyến du ngoạn này là vậy mà.”

Tạm bỏ qua mục đích ban đầu, tôi cũng muốn thuận theo mong muốn của Nanase hết mức có thể. Biết đâu nhờ vậy cô ấy sẽ vui hơn và tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.

“Hiểu rồi… Một chuyến du ngoạn lang thang nhỉ?”

“Chuẩn luôn, một chuyến du lịch tùy hứng. Để đến Atami, chắc nên đi tuyến Ueno-Tokyo nhỉ?”

“Đi tàu siêu tốc đi. Đến nơi nhanh hơn 1 tiếng đó.”

“Làm gì phải vội thế.”

“Thời gian là tiền bạc. Tốt nhất là cứ dùng tiền bạc mua thời gian.”

“Nghe người mới định vứt toàn bộ phần thời gian còn lại nói gì kìa.”

“Hiện tại tôi đang trong chế độ ‘sống’. Những giá trị của chế độ ‘chết’ bị gạt sang bên rồi.”

“Chế độ” là sao chứ? Dù gì tôi cũng đang khá rủng rỉnh, và dịp này cũng đặc biệt, tại sao không nhỉ? Và rồi, chúng tôi bắt chuyến tàu tốc hành khởi hành đến Atami.

Bất ngờ là chúng tôi đến nơi chỉ trong 40 phút.

“Ai mà ngờ tôi lại đến Atami thay vì miền cực lạc chứ.”

Tôi sẽ bỏ qua câu cảm thán khiến tôi khó lòng bình luận từ Nanase. Kể cả là điểm du lịch thì giờ cũng đã là đêm muộn nên khu vực xung quanh ga Atami chìm trong tĩnh lặng. Tình huống xa nhà mà không có sự giám sát của phụ huynh vào giờ này khiến trái tim tôi đập nhanh đến lạ.

“Đi tìm phòng khách sạn và chuẩn bị cho ngày mai thôi.”

“Tôi đã đặt phòng một khách sạn thương mại quanh đây rồi, đi thôi.”

“Cậu có đang chuẩn bị kỹ càng quá không?”

“Takahashi-kun, cậu mới là người bộp chộp quá mức đấy. Tôi đặt hai phòng riêng rồi, nên khỏi phải mơ tưởng linh tinh.”

“Cậu nghĩ mình là ai vậy hả?”

“Tà dâm.”

“Mình mất quyền công dân và chỉ còn là một khái niệm thôi hả!?”

“Đừng ồn ào nữa. Hàng xóm xung quanh sẽ phàn nàn đấy. Đi thôi.”

“Lỗi ai chứ!?”

Tôi thở dài và theo bước Nanase, còn cô ấy thì kéo chiếc vali kêu rầm rầm.

Ở đây tác giả chơi chữ, ý Nanase là “ý tưởng ập đến” còn main là “nước ập đến” Cũng như trên, ý main là “để câu nói trôi khỏi đầu” còn Nanase là “dòng nước trôi”