►Chương 87. Hai tên ngốc và nơi hai con đường chia tách.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
“Con tuyệt đối không chấp nhận chuyện này!”
Trong phòng khách quý, Aileen phán xén trận đấu giữa Aleist và Fritz bằng một giọng thô lỗ. Cha cô, nhà vua thở một hơi dài trong khi mẹ cô không hứng thú bảo rằng không có vấn đề gì với trận đấu cả.
“Không chấp nhận cái gì? Hắc kị sĩ chỉ đơn giản là hành động ngay sau khi trận đấu bắt đầu... Ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân phải làm nhân chứng cho một trận đấu tẻ nhạt như thế này, nhưng người chiến thắng là hắc kị sĩ. Aileen, con có chắc thị lực của con không có vấn đề gì không?”
Hoàng hậu đã trở nên hứng thú trong trận đấu của Rudel với Eunius, nhưng việc đá phát xỉu luôn ở trận đấu tiếp theo khiến bà cự kì thất vọng. Rõ ràng rằng Rudel thậm chí còn gặp bất lợi lớn hơn cả lần cậu gặp Aleist trong trận chung kết lần trước.
Với khả năng của Aleist, hoàng hậu nghi ngờ cậu sẽ gặp thất bại. Điều đó cũng có nghĩa là bà đã thấy được kết cục của trận đấu. Đó chính xác là lí do tại sao bà giữ một chút hi vọng vào trận đấu của Fritz và Aleist. Nếu Fritz vẫn còn đứng dưới kia, thì dù chỉ là một vài phần trăm nhỏ nhoi, bà mong Rudel có được một cơ hội nào đó trong trận chung kết.
“Mẫu hậu!”
“Thôi đi, cả hai người. Quan trọng hơn, giờ gần như đã đến trận chung kết rồi. Hiệu trưởng, ta muốn có một ít thời gian giải lao.”
“Đã hiểu ạ. Sẽ có một thời gian nghỉ ngơi trước trận chung kết.”
Trước mệnh lệnh của nhà vua, hiệu trưởng thông báo cho một nhân viên đang đợi ngoài của rằng sẽ có một quãng thời gian giải lao. Nhà vua đã cho Rudel một ân huệ trước trận chung kết. Aleist cũng đã tuyên bố rằng cậu ta muốn câu thêm thời gian, nên cậu không phiền lòng gì mà chờ đợi thêm một lúc.
Khi Aileen lao ra khỏi phòng khách, một vài kị sĩ từ đội cận vệ hoàng gia đi theo sau. Fina nhìn theo khung cửa chị cô vừa đi qua trước khi thì thầm gì đó vào tai Sophina.
Hoàng hậu gấp chiếc quạt giấy lại, thở dài và ra lệnh cho cận vệ hoàng gia đưa Aileen trở lại.
“... Đưa con bé trở về đây trước trận chung kết. Thật tình, sao con bé lớn lên lại thành ra như vậy chứ?”
Trước lời phàn nàn của mẹ mình, Fina chỉ hướng mỗi đôi mắt sang nhìn bà ấy trong khi hét lên trong đầu.
(Ngươc lại mà nói, con muốn hỏi làm cách nào mà người lại nuôi nấng nên hai cô cô chúa kinh khủng khiếp đản này đây nè!! Cha, người nói gì với mẹ đi chứ, cha không cần kiềm chế gì đâu... đổ lỗi cho cách giáo dục bá đạo của nàng ấy, là những lời cha đang tìm kiếm đó!)
Bỏ xó vấn đề của bản thân, Fina đã cười như điên trong lòng suốt cả một lúc trước trận chung kết, những lời của mẹ cô như một liều thuốc gây cười liều cao đối với cô. Nếu có bất kì biểu cảm nào, cô chắc chắn sẽ cười ra cả nước mắt trong khi lăn qua lăn lại trên nền đất.
(Quan trọng hơn, Fritz yếu như quỷ vậy!! Bị hạ đo ván cái kiểu đó, ngươi đang cố chọc cười ta đến chết đó hả? Hahhhh, ta thực sự không thể nào mà khinh thường âm mưu thâm độc đó của mi được đó, Fritz à!!)
◇
Trong một lối đi mịt mờ của đấu trường, Aileen tóm lấy một nhân viên học viện và tra hỏi nơi của Fritz. Nhưng khi biết được Fritz đang nằm liệt giường trong phòng chờ, cô ra một mệnh lệnh cho nhân viên đó.
“Cái?... người muốn họ sử dụng kiếm thật ạ?”
Nhận mệnh lệnh đó từ Aileen, người nhân viên mở miệng trong ngạc nhiên.
“Đó là trận chung kết của họ đúng không? Với cả hắc kị sĩ lẫn bạch kị sĩ, không phải sẽ phiền lắm nếu không cho họ được chiến đấu hết mình sao... ngươi nghe rồi chứ, đó là lệnh.”
Sau khi chỉ nói những thứ cô ta muốn, Aileen chạy tới chỗ Fritz. Nếu sử dụng kiếm thật trong trận đấu của Rudel và Eunius, thì chắc chắn cả hai bên sẽ không rời khỏi sân đấu một cách nhẹ nhàng như thế. Bạch kị sĩ và hắc kị sĩ chỉ cần nghiền nát lẫn nhau là tốt nhất không phải sao, Aileen đột nhiên nảy ra ý tưởng đó và ra lệnh.
Thực tế rằng người nhân viên bị Aileen tóm lấy lại lạ một người giữ chức vị đáng kể cũng là một phần may mắn của Aileen. Cứ như thể rằng tất cả những gì cô muốn đều sẽ trở thành hiện thực.., tất cả những hành động của Aileen như được một thế lực to lớn nào đó ủng hộ.
Lắng nghe cuộc trao đổi đó từ đầu chí cuối, Sophina đợi Aileen rời đi trước khi nắm lấy người nhân viên đó và thực hiện mệnh lệnh của Fina.
Fina đã ra lệnh cho cô để mắt đến Aileen, để mắt tới những hành động của cô ta và Sophina chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện sẽ đến nước này, nhưng sau khi chứng kiến cách hành xử của Aileen, cô quyết định rằng như thế này là đi quá xa.
Đưa người nhân viên đó đi theo, cô hướng đến phòng khách quý tộc.
◇
Dừng tay giữ lấy gương mặt trong khi rời khỏi phòng chờ, Fritz ngẫm nghĩ lại những kí ức mơ hồ của mình.
Ngay sau khi hiệu lệnh bắt đầu trận đấu được vang lên, cậu ta đã bất tỉnh nhân sự. Nghĩ rằng Aileist đã làm chuyện bất công gì đó, cậu rời khỏi phòng khách nơi cậu ngủ miên man trước đó với ý định đi kháng cáo. Đẩy những thủ vệ quân đang canh gác trước của phòng sang một bên, Fritz tiến xuống hành lang.
Bản thân vết thương cũng không có gì đáng quan ngại, cậu ta hầu như không bị thương. Từ trước khi trận đấu bắt đầu, cậu ta đã cường hóa cơ thể với mana nên cũng không bị gì quá nghiêm trọng.
Với những bước chân không vững, cậu ta bước xuống lối đi để nắm lấy một vài nhân viên và những người khác. Nhưng tại đó, cậu ta bắt gặp Lena, người đã rời khỏi hàng ghế khán giả suốt giờ giải lao.
“Ah, cái anh bị đá phát xỉu luôn.”
Trước những lời của Lena, cơn giận của Fritz nổi lên.
“Không đúng! Cái tên Aleist đó đã sử dụng một vài phương pháp bẩn thỉu gì đó...”
Lắc đầu, Lena kể cho Fritz tất cả những gì cô đã thấy. Sau khi cậu ta chọc giận Aleist, Aleist đã bực bội và tung ra một cú đá ngay sau khi trận đấu bắt đầu... cô giải thích rằng đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Không hề có bất công nào cả, đó là một phán quyết công bằng.
“...! Không đời nào chuyện đó là sự thật được. Thay vào đó, bộ đồ kia... ngươi hẳn là một đứa quý tộc.”
“? Uhmmmm, em đoán là anh có thể gọi em là quý tộc cũng được.”
Nhìn vào quần áo Lena đang mặc, Fritz quyết định rằng cô là một quý tộc. Nhưng trong hành lang tối này, quyết định một ai đó là quý tộc chỉ bằng việc nhìn vào quần áo của họ là điều bất khả thi. Fritz đã khẳng định điều tiện lợi nhất cho bản thân rằng cô là một quý tộc.
“Nhà nào!?”
“Eh? Arses.”
“Hah, đúng như ta nghĩ. Ngươi gắn liền với cái gia tộc tệ hại nhất đó. Ngươi và Rudel, và cả cái tên Chlust đã bỏ học kia, tất cả các ngươi đều như nhau! Giằng xéo con dân của mình, rặc một bọn quý tộc nhơ nhuốc chỉ biết ăn không ngồi rồi!!”
Khi ánh mắt Lena trở nên nghiêm trọng, Fritz thủ thế. Vào tư thế chiến đấu trước một cô gái trẻ là thứ gì đó khá không giống với cậu ta thường ngày. Nhưng thậm chí là trước Fritz, Lena lấy lại sự bình tĩnh.
“Nè, anh có nghĩ tên của một người quyết định hết tất cả mọi thứ của người đó không?”
“... Ngươi đang cố nói gì vậy hả? Và ngươi còn là một kẻ trong gia tộc Arses. Một dòng dõi rác rưởi! Làm thế quái nào mà ngươi có thể thấu hiểu nỗi đau mà các ngươi đã khiến ta phải trải qua!”
Fritz đến từ lãnh địa nhà Arses, cậu ta đã bị hành hạ bởi luật lệ của nhà Arses. Lena đã nghe được tình hình của lãnh địa từ anh trai Rudel của cô. Cô cũng biết rằng gia tộc mình bị mọi người ghét bỏ.
Nhưng trong khi thương hại cậu ta, Lena có thể theo bản năng mà nói rằng cái người đứng trước mặt cô ngay lúc này đây đang tự chối bỏ chính mình. Cô chỉ biết rằng mình phải nói ra điều đó.
Cô đã có được một hiểu biết sơ bộ về Fritz thông qua Luecke. Thế giới nhìn nhận cậu ta như một kẻ thường dân được công chúa chăm sóc. Bị ghét bỏ bởi các quý tộc, được những thường dân đối xử như một ngôi sao hi vọng.
Nghe những lời lẽ công lý mà Fritz thốt ra, Lena nhìn thấu thứ Fritz ao ước. Vì người những người nghèo khổ, vì những thường dân... cảm xúc thật sự của Fritz, người luôn miệng nói mình làm tất cả vì lợi ích của người khác...
“Có vẻ như anh định sử dụng tất cả những thứ xung quanh để tự biến mình thành một dạng anh hùng nào đó, nhưng em chắc chắn rằng anh chưa bao giờ là một anh hùng cả.”
“N-ngươi đang nói cái quái gì vậy? Không đời nào ta lại...”
“Nổ lực vì mọi người quả thật là rất đáng quý. Nhưng anh không phù hợp với một anh hùng. Nếu anh không chịu nhìn nhận lại thế giới xung quanh mình, tôi chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy hối hận.”
Cứ như thể Lena có thể nhìn sâu vào những góc khuất trong trái tim của Frtiz, một góc khuất sâu thẳm kể cả cậu ta cũng không hề biết tới, Fritz cảm thấy sợ hãi. Vẫn trong tư thế chiến đấu, cậu ta lùi một bước, một sự hoài nghi nảy sinh trong tâm trí cậu ta về những điều tốt đẹp cậu cố làm sắp thoát khỏi miệng.
“V-vì lợi ích của những người dân cùng khổ, ta...”
Khi Fritz đã dao động, Lena cố nói nói với gì đó. Nhưng lúc đó, từ một lối đi khác xuất hiện một nhóm người với công chúa đang dẫn đầu. Fritz quay về hướng tiếng bước chân và khi quay trở lại chỉ để để nhìn mặt của Lena. Ánh sáng đổ xuống từ lối đi ra khán đài khiến trông cứ như thể Lena đang đắm mình trong ánh sáng. Nhưng theo ý mình, Fritz tiến về phía Aileen trong hành lang tối tăm sâu thẳm.
“Anh không sao chứ, Fritz-sama?”
“Ờ, xin lỗi. Anh bị lạc.”
Đến chỗ Aileen, Fritz quay lại nhưng Lena đã biến mất. Cậu cảm thấy như tất cả những gì mình vừa trải qua chỉ như một giấc mơ vậy, và có lẽ đó là do thần trí cậu vẫn còn chưa được tỉnh táo.
“... Không sao đâu. Cái tên hắc kị sĩ dám làm anh phải xấu hổ chắc chắn sẽ...”
Giả vờ như không nghe gì tới những lời của Aileen, Fritz để cô ta dẫn mình vào sâu trong bóng tối.
◇
Trận chung kết là trận chiến giữa hắc bạch kĩ sĩ mọi người đang ngóng chờ.
Ở khán đài, Eunius- người vừa chạy trốn sau khi được sơ cứu xong- đang ngồi cạnh một cô ý tá. Các bác sĩ biết từ trước cậu ta sẽ chạy trốn nên đã điều một y tá đi cùng với cậu ta.
Khi cả hai bước lên sân đấu, những tiếng reo hò vang vọng khắp đấu trường lần nữa. Đúng như mong đợi từ trận chung kết, các khán giả phần nào đó trật tự hơn trận khai mạc để quan sát.
Đó là trận chung kết, nhưng ánh mắt của Eunius bị một thứ gì đó thu hút. Phía trên sân đấu, một lượng đa dạng các vũ khí đã được chuẩn bị.
“Oy, đừng có đùa với tôi...”
Luecke đồng ý với sự bất ngờ của Eunius.
“Ừ, đúng là điên mà. Nếu họ để Rudel và Aleist sử dụng vũ khí thật, trong trường hợp tệ nhất, một trong hai người họ sẽ mất mạng...”
Luecke chỉ trích quyết định cho phép sử dụng vũ khí trong trận chung kết, nhưng ý của Eunius lại không phải vậy.
“Khốn, họ không đem chúng ra cho tôi! Dù cho có cùn đi chăng nữa, chỉ cần là bằng sắt thôi thì tôi đã có thể giữ một trận đấu kiếm thuật cho tới cùng rồi vậy mà...”
Thấy Eunius thực sự bực tức, Luecke làm một gương mặt khó tả. Tại đó, Lena cũng đã trở lại sau giờ giải lao và hội nhóm với họ.
“Huh? Sao Eunius-san lại ở đây? Anh ấy đang ôm đầu kìa, ảnh ổn chứ?”
Những người xung quanh chỉ có thể cảm thấy chán nản khi Eunius thể hiện sự ganh tị với Aleist. Được xử dụng kiếm thật trong trận đấu không gì ngoài một mối nguy hiểm cực độ cả.”
Khi Izumi nhìn chằm chằm Rudel trong lo lắng, trọng tài lớn tiếng thông báo quy tắc đặc biệt của vòng chung kết.
‘Như một ngoại lệ, sử dụng vũ khí cùn được cho phép trong trận chung kết. Nhưng tất cả phụ thuộc vào thí sinh, và đó không phải là trách nhiệm của...’
Có vẻ như họ để lại cho Rudel và Aleist quyết định, nhưng Izumi và Basyle có một dự cảm xấu về việc này. Millia nghĩ sẽ không có gì nguy hiểm nếu việc sử dụng vũ khí được tùy thuộc vào mong muốn của thí sinh.
Nhưng chúng ta đang đối mặt với Rudel. Sau khi nghe lời giải thích đó, cậu hứng khởi đi đến chọn vũ khí. Như thể bị mê hoặc, Aleist cũng tiến lại chọn vũ khí.
“Ê-ê, đợi đã, bọn họ bị ngốc à!? Dù có bị làm cùn đi nữa, nếu đi quật nhau bằng mấy cái cục sắt đó, một trong hai cái tên ngốc đó mất mạng cũng không phải chuyện gì lạ đâu!”
Millia đứng dậy khỏi ghế và gào lên, nhưng Izumi và Basyle chỉ đơn giản là thở dài, dự cảm của họ không trật một li. Đúng như mong đợi từ anh cả của em, Lena làm một ánh mắt ngưỡng mộ.
Khi Millia gào lên, Eunius với băng gạc đang quấn kín cả người đưa ra một lời giải thích cẩn thận.
“Chuyện đó không có gì to tát đâu. Và đó là Rudel, cậu ta có thể dễ dàng chẻ đôi đá với với một cây kiếm gỗ cô biết đó. Cậu ta đã nghiêm túc muốn cắt tôi lúc nãy và nếu họ sử dụng kiếm sắt, có lẽ lần này trận đấu sẽ không trở thành một trận đánh tay không đâu. Hah, thật là ghen tị mà.”
“Trời ạ, tôi thật không thể nào hiểu nổi hành động của mấy tên não cơ bắp này cho được mà!”
Luecke làm một gương mặt mệt mỏi, nhưng cậu ta không có một chút động thái nào với ý định dừng họ lại. Hơn cả chuyện đó, cậu ta đang ngắm nhìn vào một Lena đang hết sức hứng khởi. Millia đau khổ ôm đầu mình, cô tự hỏi bản thân có phải là một kẻ lạc loài ở chốn này không.
Nhưng ngay khi Eunius thấy Aleist lấy ra hai thanh kiếm, Luecke bật dậy và gào lên. Biểu cảm của Luecke cũng đang lấp đầy sự giận dữ.
“Cái tên ngu đần này!!”
◇
“Được rồi, mình sẽ lấy cây kiếm này và tấm khiên.”
“Eh? Cậu đã quyết định rồi à... vậy thì mình sẽ xài cây kiếm này... và cây này nữa.”
Rudel chọn ra một thanh kiếm và một chiếc khiên, Aleist thì chọn song kiếm. Thực ra mà nói cậu ta chỉ từng đùa giỡn một chút với phong cách song kiếm, nhưng cậu ta nhớ lại cái cách mà các tài liệu nói về việc hắc kị sĩ sử dụng song kiếm.
Không có ý nghĩa gì cụ thể, cậu ta vào tư thế song kiếm.
“... Aleist, cậu có thể sử dụng song kiếm à?”
“Chắc vậy. Có phải cậu luôn mang theo một chiến khiên không?”
Rudel đã nhận một chiếc khiên từ con lợn lòi nên cậu đã học cách sử dụng thứ đó. Dù vẫn còn khá non tay nhưng cậu vẫn có thể sử dụng ở một mức độ khá đáng kể. Nhưng Aleist lại chọn vũ khí chỉ để thỏa mãn tính tò mò.
Tính tò mò và món nợ cậu nghĩ đang nợ với Rudel khiến Aleist chọn lấy song kiếm. Cậu có thể thấy lấp ló mớ băng gạc bên dưới quần áo của Rudel và cũng không biết được cậu ta đã hồi phục được bao nhiêu mana. Đáng lẽ ra mình nên câu thêm chút thời gian, Aleist nghĩ vậy trong khi chọn một phong cách mà bản thân không thể phát huy hết tiềm năng được.
“... Không, cậu có thể làm bất kể thứ gì cậu muốn. Mình không có quyền gì mà can thiệp vào cả.”
Lắc đầu, Rudel cầm lấy vũ khí của cậu và tiến ra giữa sân đấu. Aleist cũng mang theo hai thanh kiếm và tiến ra giữa sân.
Cả hai đối mặt với nhau, nhưng thấy tâm trạng của Aleist không được tốt, Rudel lên tiếng.
“Có chuyện gì sao? Cậu không hài lòng vì mình là đối thủ của cậu à?”
“K-không có... nhưng chuyện này cảm giác như khá hèn nhát hoặc như thể dàn xếp vậy... phải chi mình câu được thêm chút thời gian.”
Không như Rudel, bị bầm dập khắp người, tình trạng của Aleist gần như là hoàn hảo. Nếu họ đối đầu với nhau như thế này, kết quả quá rõ ràng... Aleist không muốn chiến đâu như thế này.
“Cậu đang buồn phiền vì điều đó sao? Vậy hãy để mình nói ra ý kiến của mình. Aleist, khiến đức vua phải chờ đợi không phải bất kính lắm sao? Cậu không cần phải câu giờ đâu.”
“N-nhưng không đời nào cậu cậu có thể chấp nhận được chuyện đó!”
“Chấp nhận? Tất nhiên là mình có rồi. Mình còn biết ơn nữa là đằng khác. Mình đã rất may mắn khi có một dịp để chiến đấu với Izumi, sau đó là chiến đấu một cách toàn lực với Eunius. Và cuối cùng, mình còn có thể gặp được cậu tại đây. Có phần nào để mình phàn nàn chứ? Mình sẽ còn buồn hơn nếu cậu lại không tung hết sức đấy.”
Khi Rudel nói vậy với một nụ cười ngây thẳng, Aleist cười khô khốc. Cậu ta quăng thanh kiếm bên tay trái ra khỏi sân đấu.
“Mình không cần phải nương tay, đúng chứ?”
“Aleist, sẽ khá là sai nếu đi nương tay trước gia đình hoàng gia đó.”
Ánh mắt Aleist trở nên nghiêm túc khi cậu ta vào tư thế với thanh kiếm cùn trên tay. Rudel gấp khủy tay trái lại, vào thế đứng với tấm khiên hướng về phía trước.
“Xin được trịnh trọng tuyên bố, trận chung kết, khởi tranh!!”
Chỉn ngay khi vừa đưa ra tín hiệu, trọng tài chạy hết tốc lực ra khỏi sân đấu. Sau khi rời khỏi sân đấu, ông ta nhặt lấy thanh kiếm đã vị vứt ra một bên trước khi quan sát trận đấu từ một vị trí cách xa và an toàn.
Ngay sau khi tín hiệu bắt đầu, Rudel và Aleist lao vào nhau, vũ khí của họ phát ra tia lửa khi họ gặp nhau trong một chấn động dữ dội.
Trận chung kết được bắt đầu và hai người họ đã vén bức màn của một trận chiến vượt qua cả câu chuyện.
⁑__________________________________⁑