Dragon Raja-Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

100 543

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

110 271

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

8 1

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

24 541

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong - Màn Bốn: Viêm Ma Đao Vũ - Phần 5-6-7-8-9

Caesar hơi cúi đầu chào mọi người, rồi thoải mái ngồi xuống chiếc ghế trống ở cuối bàn họp.

“Bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng có sinh viên nào được mời tham dự hội đồng quản trị, em là người đầu tiên.” 

Anjou liếc nhìn Caesar rồi quay sang các thành viên hội đồng, “Giới thiệu đơn giản một chút, em ấy vừa tái đắc cử Chủ tịch Hội học sinh với số phiếu tuyệt đối — điều chưa từng xảy ra trong lịch sử học viện. Dĩ nhiên, điều này không thể tách rời việc Caesar Gattuso đã biến hội học sinh thành một hội hâm mộ cá nhân của mình. Điểm GPA của em ấy là 2.7, hơi tệ, giống với thành tích của cựu Tổng thống George W. Bush khi còn ở Đại học Yale, có rất nhiều lần đi học trễ, hai môn bị trượt… Ồ, em ấy còn là một trong những thủ lĩnh đấu súng trong lễ hội ‘Ngày Tự Do’. Và đã từng bị cảnh cáo một lần vì mùa đông đổ đầy bia vào bể bơi để tổ chức một cuộc thi bơi xa xỉ với bia, cuối cùng làm nứt cả hồ bơi.”

“Ban đầu em muốn dùng sâm panh, nhưng tìm được đủ số lượng cùng một nhãn hiệu thì hơi khó.” 

Caesar hoàn toàn không để tâm đến màn giới thiệu tệ hại này, chỉ bổ sung thêm một câu.

“Lý do duy nhất để em ấy có thể ngồi đây với tư cách là ứng viên,” Anjou nói, “là vì em ấy đã giết chết Long vương Norton.”

Sau một lúc im lặng, các thành viên hội đồng lịch sự vỗ tay. 

Thành tích duy nhất đó đã đủ để xóa mờ mọi khuyết điểm trước đó. 

Người có thể giết chết Long vương, đương nhiên xứng đáng được tôn trọng như một anh hùng và ngồi cùng bàn với họ.

“Đáng tiếc là, Caesar, thầy không thể tiết lộ danh tính của các thành viên hội đồng cho em,” Anjou nói, “dĩ nhiên, ngoại trừ một người trong số đó – chú của em. Em không định chào hỏi chú mình sao?”

Caesar như thể không nghe thấy câu hỏi đó. 

Từ lúc bước vào căn phòng này, anh ta chưa một lần liếc nhìn Frost Gattuso – 

Người chú ruột của mình. 

Anh cũng chưa từng nói với ai rằng mình đến từ một gia tộc có người trong hội đồng quản trị.

“Em được gọi đến đây không phải vì nhà Gattuso là thành viên hội đồng chứ ạ?” 

Caesar nhìn thẳng Anjou, “Ngay từ khi vào học viện Cassell, em đã nói rất rõ ràng — đây là lựa chọn cá nhân của em, không liên quan đến gia tộc.”

“Không, là vì một kế hoạch — ‘Kế hoạch Nibelungen’.” 

Frost Gattuso lên tiếng.

“Nibelungen?” 

Caesar lặp lại cái tên đó.

Anh biết đến Nibelungen — 

Đó là “Vùng đất của người chết” trong thần thoại Bắc Âu, và trong vở nhạc kịch nổi tiếng "Chiếc nhẫn của người Nibelungen" của Wagner, chiếc nhẫn cùng tên tượng trưng cho quyền lực, ai sở hữu nó sẽ nắm trong tay cả thế giới. 

Caesar từ nhỏ đã có gia sư dạy thưởng thức nhạc kịch, mà anh lại đặc biệt yêu thích các chủ đề anh hùng.

“Trước khi tiết lộ kế hoạch này cho cháu, chúng ta có vài câu hỏi.” 

Lisa nói, “Về việc đồ long, cậu nghĩ thế nào?”

“Cực kỳ thú vị.” 

Caesar trả lời rất bâng quơ.

Quản gia ghé sát tai cô gái thì thầm vài câu, cô gật đầu, đôi mắt màu xanh đậm như mèo nhìn chăm chú vào Caesar: 

“Tại sao phải đồ long? Không cần đi theo con đường của học viện Cassell, cậu vẫn có thể sống như quý tộc mà.”

“Sự tồn tại của con người, chẳng phải chính là quá trình không ngừng chứng minh bản thân sao?” 

Đôi mắt xanh băng giá của Caesar nhìn thẳng lại không né tránh, “Tôi chưa tìm ra cách nào chứng minh bản thân tốt hơn điều này.”

“Không tệ,” Anjou nói, “Vậy mục tiêu tương lai của em là gì?”

“Chờ đợi Long vương tiếp theo thức tỉnh, rồi giết hắn.” 

Caesar nhún vai, “Em chỉ hy vọng hắn đừng đợi đến khi em chết già mới chịu tỉnh lại thôi.”

"Thầy thích cái giọng điệu coi trời bằng vung đó của em, Frost, nhìn xem cháu trai ông thật ra chẳng giống ông mà giống tôi hơn nhiều…” 

Anjou mỉm cười, “Caesar, em đã từng trực diện đối mặt với Long vương Norton, em có cảm nhận được sức mạnh áp đảo của hắn không?”

Vẻ mặt Caesar trở nên nghiêm túc, im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: 

“Sức mạnh áp đảo, khí thế như thủy triều, khiến người ta nghẹt thở!”

“Đúng vậy, không có cách nào rèn luyện một kẻ đồ long tốt hơn là tự mình trải qua mùi máu tanh nơi chiến trường. Em đã cảm nhận được sức mạnh của Long vương – đó là sức mạnh tuyệt đối, không thể chống lại chỉ bằng số lượng. Mỗi người trong chúng ta đều mang dòng máu của loài rồng, chúng là một nửa tổ tiên của chúng ta. Dòng máu ấy khiến chúng ta vô thức muốn thần phục trước chúng. Chỉ có ý chí mạnh mẽ nhất, huyết thống ưu tú nhất, mới có thể giữ vững phẩm giá trước mặt Long vương, và giết chết hắn! Vì vậy, học viện Cassell không nuôi dạy một đám người, mà là những tinh anh trong số tinh anh, những anh hùng trong số anh hùng — giống như Hội trưởng đầu tiên của Sư Tâm hội, Manecke Cassell, một người vô song.” 

Anjou nhìn thẳng vào mắt Caesar, giọng trầm thấp, “Bởi vì thời khắc tồi tệ nhất… sắp đến rồi.”

“Thời khắc tồi tệ nhất?”

"Tứ đại quân chủ của loài rồng, ba Long vương còn lại đang ngồi trên ngai vàng, đều sẽ thức tỉnh. Sự thức tỉnh hàng loạt là một lời tiên tri từng xuất hiện trong thần thoại, và việc Norton thức tỉnh đã chứng minh điều đó. Em không muốn biết Long vương tiếp theo sẽ tỉnh lại khi nào sao? Có thể… chính là hôm nay đấy!”

“Thức tỉnh hàng loạt… sao?” 

Caesar hít sâu một hơi.

“Vì vậy, chúng ta không thể chờ đợi nữa. Chúng ta phải chọn ra người có huyết thống ưu tú nhất trong số những ứng viên xuất sắc, dồn toàn lực để bồi dưỡng người đó. Người đó sẽ là kẻ thù của Long vương.” 

Anjou ngừng một chút, “Là đấng cứu thế của thế giới.”

"Là em sao?” 

Caesar chỉ vào chính mình.

“Có thể là cậu.” 

Lisa nói.

“Nếu cái gọi là ‘dồn toàn lực bồi dưỡng’ có nghĩa là tăng tiết học, sắp xếp huấn luyện thì khỏi đi. Tôi không giỏi mấy thứ đó đâu, điểm GPA chỉ có 2.7 thôi, bằng với thành tích tệ hại của cựu Tổng thống khi còn ở Yale, hiệu trưởng cũng nói rồi.” 

Caesar nhún vai.

“Không, thứ chúng ta muốn tăng cường… là huyết thống của cháu.” 

Frost chậm rãi nói.

“Tăng cường huyết thống?”

"Cháu có biết có người có thể sở hữu nhiều hơn hai loại ngôn linh không?”

"Tôi không biết.”

"Cháu có biết có một số hỗn huyết chủng có thể đạt đến sức mạnh của thuần huyết không?”

"Tôi không biết.”

"Cháu có biết đến cái gọi là ‘Hỗn Huyết Quân Chủ’ không?”

“Có thể so với tứ đại quân chủ sao?”

“Thậm chí… có thể còn vượt qua Long vương!” 

Frost từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Đây chính là ‘Kế hoạch Nibelungen’ — tăng cường huyết thống, phá vỡ giới hạn của hỗn huyết chủng, vượt qua lý thuyết trong sách giáo khoa. Caesar, đây không phải là chuyện viễn vông. Hội trưởng lão của Bí Đảng thật sự có thể làm được điều đó. Đây là một món quà vĩ đại, và chúng ta đang chọn một người để trao tặng. Nhận lấy món quà này, đồng nghĩa với việc có được sức mạnh… cũng đồng nghĩa với sự hy sinh to lớn. Cháu sẽ trải qua muôn vàn hiểm nguy, thậm chí là cái chết. Cháu có sẵn lòng không?”

Caesar hiếm khi nghiêm túc nhìn thẳng vào người chú của mình, khuôn mặt nghiêm nghị của ông ta trông chẳng khác nào một mục sư đang giảng đạo. Trong phòng họp im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Caesar.

Caesar liếm môi: 

“Sao tôi thấy giống... tuyên thệ trong lễ cưới vậy nhỉ?”

“Caesar!” 

Frost giận dữ.

Nhưng Anjou lại bật cười.

“Hy sinh to lớn, trải qua hiểm nguy, liều mạng – những thứ đó chẳng đáng là gì cả. Nếu chỉ cần hy sinh mấy chuyện nhỏ nhặt đó là có thể bước lên đỉnh cao của Hỗn huyết chủng, thì học viện này không thiếu người sẵn sàng nhận lời,” Caesar nhướng mày, “Tôi chỉ tò mò, tại sao lại chọn tôi.”

“Vì em đủ xuất sắc.” 

Anjou đáp.

“Tại sao không phải là Sở Tử Hàng ạ?”

“Em ấy chưa từng có kinh nghiệm trực tiếp giết Long vương, điểm này thua cậu.”

“Tại sao không phải là Lộ Minh Phi ạ?”

Anjou mỉm cười: 

“Minh Phi vẫn chỉ là người mới, rất nhiều người cho rằng việc thầt đánh giá em ấy là cấp S là một sai lầm.”

“Nhưng thầy coi trọng cậu ta. Cậu ta từng bắn vào Long vương và khiến mục tiêu trọng thương. Khi chúng ta đối mặt với Constantine, thầy dùng ‘Ngôn linh • Thời gian zero’, nhưng lại đưa khẩu súng bắn tỉa cho cậu ta, rõ ràng thầy hy vọng cậu ta sẽ kết liễu đối phương, dù cho cuối cùng cậu ta đã bắn lệch.” 

Caesar nói lạnh lùng, “Có thể thầy dễ dàng đánh giá một ai đó là cấp S, nhưng khi thầy đối mặt cận chiến với Long vương, em không tin thầy sẽ giao mạng sống mình cho một kẻ vô dụng.”

“Còn có cả chú em luôn kiên định rằng em là người xuất sắc nhất.” 

Anjou nói, “Ông ấy cho rằng năng lực không chỉ là huyết thống, mà còn là tổ chức và lãnh đạo. Chúng ta không chỉ cần thiên tài, mà còn cần một thủ lĩnh khiến người khác tâm phục khẩu phục. Trong thế hệ mới, em là một thủ lĩnh rực rỡ, điều này ngay cả Sở Tử Hàng cũng không thể so sánh, dưới sự lãnh đạo của em, hội học sinh đã phát triển thành một tổ chức đủ sức đối kháng với Sư Tâm Hội. Vì vậy, chúng ta chọn em làm ứng cử viên hàng đầu cho ‘Kế hoạch Nibelungen’.”

Frost lên tiếng, ông đã trấn tĩnh lại, giọng trầm ấm và chậm rãi: 

“Caesar, bây giờ cháu đã hiểu rồi chứ? Gia tộc đối với cháu… luôn là tình yêu vô tư và kỳ vọng!”

Lời này thốt ra từ miệng Frost Gattuso chẳng khác nào lời ca ngợi trắng trợn và sự hậu thuẫn toàn lực, thể hiện rõ quyết tâm đưa Caesar lên ngôi. 

Nhưng các thành viên hội đồng quản trị vẫn im lặng, không ai phản bác – 

Danh sách ứng cử viên đã được lựa chọn nghiêm ngặt từ trước, Caesar đúng là lựa chọn tốt nhất, điều đó không ai có thể phủ nhận.

Caesar cúi đầu đan các ngón tay lại, lặng lẽ nghe chú mình nói hết.

“Chú à, chú đã từng mất đi người quan trọng nhất đời mình chưa?” 

Anh từ từ ngẩng đầu lên, hỏi một câu kỳ lạ.

“À, tôi quên mất, với một người như chú, có lẽ cả đời chẳng có ai thực sự quan trọng. Cho nên chú không biết rằng, những người từng trải qua chuyện đó thường sẽ trở nên vô cùng cố chấp, vô cùng chống đối một vài điều. Bác sĩ tâm lý nói,” 

Caesar mỉm cười, chỉ tay vào ngực mình, “đây là một loại bệnh tâm lý.”

“Tôi từ chối.” 

Caesar đứng dậy, cúi mình chào, “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép cáo lui.”

---

Caesar dựa vào cột đá cẩm thạch phủ đầy dây thường xuân, thong thả uống một ly gin lạnh, nhìn những chiếc xe sang lần lượt rời khỏi cổng khách sạn, chiếc cuối cùng là chiếc xe đạp leo núi. 

Nhìn người đang đạp xe vặn vẹo mông ra sức đạp, Caesar không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Thách thức uy nghiêm của gia tộc và hội đồng quản trị, cháu vui lắm sao?” 

Frost Gattuso lặng lẽ bước đến đứng bên cạnh Caesar.

"Tôi ở Học viện Cassell chỉ là một sinh viên, hội đồng quản trị trong mắt chúng tôi là những nhân vật cao cao tại thượng, không thể đắc tội. Nhưng tôi chỉ cần nói ba chữ ‘tôi từ chối’ liền khiến buổi họp kết thúc mà chẳng đạt được gì, khiến các vị đại nhân như các người phải vất vả một chuyến, có người còn phải vặn vẹo mông ra sức đạp xe, thế nên tôi thấy rất thú vị.” 

Caesar lạnh lùng nói.

“Đối với gia tộc mà nói, sự trẻ con của cháu thật tệ hại.”

Caesar khẽ bật cười: 

“Chú biết không, thật ra khi bước vào tôi đã đoán được lý do các người tìm tôi. Mặc dù cái gọi là ‘Hỗn huyết Quân chủ’ khiến tôi khá bất ngờ, nhưng việc các người định nâng tôi lên thì tôi đã đoán ra rồi. Tôi vẫn luôn nhịn, chơi với các người một trò chơi. Tôi tự hỏi lúc tôi nói ra ba chữ ‘tôi từ chối’, nét mặt của chú sẽ ra sao.”

Frost không nổi giận, chỉ khẽ thở dài: 

“Điều gì đã khiến trong lòng cháu có một mặt cay độc như vậy? Cháu là thiên tài hiếm gặp của gia tộc trong mấy trăm năm, huyết thống và thiên phú đều thuộc hàng đỉnh cao. Cháu cũng khao khát trở thành lãnh đạo, hơn nữa luôn rất nỗ lực. Gia tộc yêu thương cháu, muốn giúp cháu. Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi có thể cản trở con đường của cháu, điều đó là điều chúng ta không muốn thấy. Cháu là người xuất sắc nhất, không nên để ai có cấp bậc cao hơn cháu. Gia tộc thúc đẩy ‘Kế hoạch Nibelungen’ là để đảm bảo địa vị tương lai của cháu.”

“Huyết thống của tôi ư? Chú à, chú đã quên một chuyện rồi. Dòng máu cao quý của nhà Gattuso, tôi chỉ thừa hưởng một nửa thôi, còn một nửa đến từ một cái họ thấp hèn, thấp hèn...” Nụ cười trên mặt Caesar biến mất, “Gullveig.”

---

“Vẫn còn chìm đắm trong cái chết của mẹ cháu sao?” 

Frost lắc đầu, “Xem ra giữa chúng ta có sự hiểu lầm rất sâu sắc. Đối với gia tộc, huyết thống của Gullveig thực ra không cao quý. Cuộc hôn nhân giữa bà ấy và cha cháu cũng chưa từng được gia tộc chúc phúc. Nhưng cháu thì khác, cháu là hậu duệ được cả gia tộc thừa nhận, người có huyết thống ưu tú nhất. Thiên phú của cháu đã chứng minh điều đó.”

“Một người phụ nữ xuất thân thấp kém, kết hôn với một người đàn ông huyết thống cao quý, sinh ra một đứa con, rồi bà ấy chết. Gia đình nhà chồng khinh thường huyết thống của bà, nhưng lại công nhận đứa con mang huyết thống pha tạp đó.” 

Caesar cúi đầu cười, “Câu chuyện này giống như, chẳng ai thích lợn vì nó bẩn, nhưng khi nó chết rồi, người ta lại chọn miếng thịt ngon nhất trên thân nó, đầu bếp tỉ mỉ chế biến, áp chảo hoàn hảo, ăn kèm với nấm tùng nhung và nấm cục, đặt trên đĩa sứ tinh xảo, rồi được bưng lên bằng khay bạc.”

“Caesar, hãy tin tưởng gia tộc. Cái chết của mẹ cháu không liên quan gì đến gia tộc. Lễ tang của bà ấy được tổ chức tại Nhà thờ Westminster, Giáo hoàng đích thân chủ trì, cả gia tộc đều đến dự. Linh hồn của bà ấy đã yên nghỉ rồi.”

“Thôi đùa đi. Chúng ta là gia tộc mang dòng máu rồng kế thừa, chúng ta không tin vào tôn giáo. Lễ tang do Giáo hoàng chủ trì mà tính là bù đắp sao?”

“Đó là sự vinh danh. Gia tộc đã trao cho bà ấy vinh quang, để đáp lại những gì bà ấy cống hiến cho gia tộc.” 

Frost tràn đầy tình cảm, “Caesar, cháu chính là sự cống hiến đó. Nghĩ mà xem, cả đời bà ấy chỉ để lại mình cháu. Nếu bà ấy thực sự có linh hồn, chẳng lẽ bà ấy lại không mong thấy cháu thành tựu sự nghiệp lẫy lừng? Kế hoạch Nibelungen là tình yêu mà gia tộc dành cho cháu, là một món quà độc nhất vô nhị. Nếu cháu từ chối, sẽ khiến mẹ cháu đau lòng. Bà ấy đang nhìn cháu từ trên trời đấy.”

“Không, bà ấy chẳng thể nhìn thấy gì nữa đâu.” 

Caesar từ từ ngẩng đầu lên. 

Biểu cảm của anh đã thay đổi, rất ít người từng thấy gương mặt này của anh—

Nụ cười lạnh lùng, con ngươi như đóng băng.

“Lúc bà ấy chết, bà đã không còn nhìn thấy hay nghe thấy gì nữa, mà đó là cái giá bà ấy phải trả để sinh ra tôi.” 

Caesar hạ mắt nhìn vào lòng bàn tay mình, “Lúc đó điều duy nhất tôi có thể làm là nắm lấy tay bà.” 

Anh từ từ siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu khẽ, "Tôi không dám buông, bởi vì nghĩ mà xem, thật đáng sợ biết bao… bà ấy không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nếu không có ai nắm tay, bà sẽ tưởng rằng cả thế giới này đã ruồng bỏ bà… Cái gọi là vinh danh mà gia tộc dành cho, bà ấy đâu có biết. Khi đó, mối liên hệ duy nhất giữa bà và thế giới này, chỉ là hơi ấm truyền từ lòng bàn tay tôi.” 

Caesar bật cười khàn giọng, “Chú à, để tôi nhắc lại lần nữa lời tôi từng nói—tôi là hậu duệ của Gullveig, tôi không thân thiết với gia tộc Gattuso các người đến thế đâu.”

Frost nhìn Caesar, như thể có thể thấy luồng khí tức bi thương và cuồn cuộn tỏa ra từ toàn thân anh. 

Rất lâu sau, ông mới thở dài một tiếng.

“Caesar, cháu nhìn biển kìa, gió nổi lên rồi, sắp mưa đấy.” 

Frost bỗng nói.

Caesar nhìn theo ánh mắt của ông, hướng về phía Vịnh Genoa đang nổi sóng cuồn cuộn, mây đen cuộn lại, nặng nề như chì.

“Trước khi cháu vào, gia tộc đã xảy ra xung đột với Anjou.” 

Frost nhẹ giọng nói, “Chúng ta vừa giết chết Vua của Đồng và Lửa. Trước kỳ tích mang tính thời đại như vậy, tại sao chúng ta lại tranh cãi? Vì sóng gió đang nổi lên, thời đại mới… sắp đến rồi.”

“Thời đại mới sao?”

“Hỗn huyết chủng đã có thể giết chết Long Vương. Chúng ta cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng kết thúc lịch sử của Long tộc. Sau đó, hỗn huyết chủng sẽ trở thành chủng tộc ưu tú nhất trên thế giới, vượt xa con người thuần chủng. Khi Long tộc biến mất, sẽ không còn ai có thể chống lại chúng ta. Cục diện thế giới sẽ bị thay đổi, giống như Thời đại Hàng hải, giống như Cách mạng Công nghiệp. Đó sẽ là thời đại của hỗn huyết chủng—mà cháu, sẽ trở thành thủ lĩnh trong số họ.” 

Frost như một thi sĩ đang ngâm tụng tương lai tươi đẹp, “Gia tộc vào lúc này dốc toàn lực ủng hộ cháu, chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh tình yêu của chúng ta dành cho cháu sao? Cháu sẽ trở thành… Hoàng đế của thời đại mới!”

Trong giọng nói của Frost ẩn chứa một sự mê hoặc mơ hồ, tựa như con rắn trong Vườn Địa Đàng thì thầm với Adam và Eva: 

“Ăn quả trên cây ấy đi, ngươi sẽ sánh ngang với Thần.”

Caesar xoay ly rượu trong tay, im lặng không nói.

“Caesar, hãy suy nghĩ lại. Chỉ cần cháu đồng ý, lần họp tiếp theo của Hội đồng Quản trị, gia tộc sẽ đề xuất lại Kế hoạch Nibelungen, và cháu là ứng cử viên duy nhất. Đây là cơ hội mà biết bao người hằng ao ước, giờ gia tộc dâng nó tận tay cháu, chỉ mong cháu tiếp nhận thôi.” 

Frost nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Đừng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất. Cháu phải hiểu rằng, gia tộc cũng không thể kiểm soát tuyệt đối Hội đồng Quản trị. Để đối phó với sự thức tỉnh hàng loạt của các Long vương, khởi động Kế hoạch Nibelungen là điều sớm muộn. Nếu cháu từ chối, người thay thế sẽ là Sở Tử Hàng hoặc Lộ Minh Phi. Cơ hội… sẽ không chờ đợi một người quá lâu đâu.”

“Đúng vậy, tôi khát khao được chứng minh bản thân, khao khát vinh quang và quyền lực.” 

Caesar ngẩng đầu lên.

“Rất tốt, chúng ta mong chờ chính lời này của cháu.”

“Nhưng tôi không giống các người.” 

Caesar xoay người lại, lạnh lùng nhìn Frost, “Tôi sẽ tự tay giành lấy tương lai của mình. Sở Tử Hàng hay Lộ Minh Phi, và tất cả những ai có thể đe dọa đến tôi, tôi sẽ đối đầu trực diện với họ mà tranh đoạt! Một ngày nào đó, tôi sẽ đạt được tất cả những gì mình mong muốn, nhưng không phải với tư cách là người thừa kế nhà Gattuso, mà là với tư cách Caesar! Chỉ là Caesar thôi, như cái tên ‘Dictator’ kia vậy. Hãy thu hồi món quà không xứng đáng của các người lại đi—nó quá bẩn thỉu.”

Cơn gió biển lạnh lẽo thổi qua giữa hai người, chú cháu nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu yếu thế.

Cuối cùng vẫn là Frost dời mắt đi trước. 

Ông thở dài: “Xây dựng một mối hận thù chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng xây dựng một tình yêu thì phải mất rất nhiều năm. Caesar, cháu còn quá trẻ, một ngày nào đó, cháu sẽ hiểu được tình yêu mà gia tộc dành cho cháu.”

Ông lấy ra một phong thư từ trong áo, niêm phong bằng sáp đỏ in dấu huy hiệu nhà Gattuso: 

“Lần này đến, chú mang theo một bức thư của cha cháu. Ban đầu, chú định trao nó cho cháu trong buổi lễ ăn mừng khởi động Kế hoạch Nibelungen… Gia tộc đã biết người cháu yêu là ai. Nhưng tiếc thay, cô ấy giống như mẹ cháu Gullveig, huyết thống không đủ cao quý. Theo lẽ thường, huyết thống là tiêu chuẩn tuyệt đối để gia tộc lựa chọn nàng dâu. Nhưng chúng ta không muốn bi kịch của mẹ cháu lặp lại. Vì cháu, chúng ta sẵn sàng thay đổi quy tắc.”

“Nếu cháu chấp nhận món quà của Kế hoạch Nibelungen.” 

Frost nhìn thẳng vào mắt Caesar, “Gia tộc sẽ đặc cách chấp thuận hôn ước giữa cháu và Trần Mặc Đồng. Cuộc hôn nhân của hai người sẽ nhận được phúc lành từ gia tộc.”

Caesar sững lại. Cậu từ tốn uống cạn ly rượu trong tay: 

“Đúng là hào phóng quá nhỉ…”

“Cháu nên hiểu, lời chúc phúc này từ gia tộc cho hôn ước của cháu quý giá đến mức nào. Còn nghi ngờ gì nữa? Gia tộc chỉ chúc phúc cho cuộc hôn nhân của người thừa kế tương lai. Cháu chính là người đó. Chẳng lẽ cháu không muốn vợ tương lai của mình—Trần Mặc Đồng—được nhận phúc lành từ gia tộc sao? Nếu không, cô ấy sẽ đáng thương biết bao!”

“Rầm!” – 

Một tiếng nổ vang lên, ly rượu trong tay Caesar vỡ tan tành dưới đất, mảnh vụn thủy tinh trắng hồng văng khắp nơi.

“Hôn ước của tôi chẳng liên quan gì đến gia tộc cả. Giờ thì mang cái sự hào phóng của ông…” 

Caesar cắn đầu lưỡi, dùng hết sức như phun một bãi đờm nặng nề mà rít lên một chữ đầy căm hận, "Cút đi!”

Sự phẫn nộ kinh người bùng phát trong ánh mắt Caesar chỉ trong chớp mắt. 

Vì quá tức giận, con ngươi của anh thậm chí lóe lên ánh vàng nhạt—

Một dấu hiệu chỉ xuất hiện khi cảm xúc của loài hỗn huyết dao động đến cực điểm.

Long huyết sôi sục, nóng rực!

Từ xa, Anjou cũng đang nhấp một ly gin, khóe miệng mang theo nụ cười chẳng mấy thiện ý, nhìn cảnh hai chú cháu đang trò chuyện. 

Ông không có thính lực như "Liêm Dứu”, không nghe được họ đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm biến đổi trên gương mặt đôi bên, cũng đủ khiến ông thấy cảnh này thật thú vị.

Cuối cùng, Frost mang theo cơn giận xoay người rời đi, chỉ còn lại Caesar đứng đó nhìn ra biển, đôi mắt rũ xuống phủ đầy bóng tối. 

Mắt anh không còn là màu lam băng thuần khiết nữa, mà giống mặt biển gợn sóng dưới tầng mây cuộn, thẫm xanh và sâu thẳm.

“Phim truyền hình gia đình, nhỉ.” 

Anjou nhún vai. 

Đúng lúc này, điện thoại ông reo lên. 

Ông bắt máy, chỉ vài giây sau đã nhíu mày: 

"Sở Tử Hàng lại gặp chuyện à?”

---

Tòa nhà Nhuận Đức, 18:57

Một chiếc xe tải thùng mang biểu tượng “FedEx” bỗng bật đèn pha sáng choang, ánh sáng xuyên thủng màn mưa dày đặc. 

Ngay khoảnh khắc ấy, động cơ cũ kỹ phát ra tiếng rít đáng sợ, như một ông già đang hít vào thật sâu bằng buồng phổi héo khô, chuẩn bị gồng hết cơ bắp già nua cứng đờ để bùng nổ sức mạnh.

Chiếc xe tải đâm xuyên qua vách kính của tòa nhà, kèm theo vô số mảnh kính vỡ tung bay khắp nơi, lao thẳng vào một cột trụ hình nêm chịu lực. 

Cột trụ cản lại cú đâm của nó, đồng thời xé đôi phần đầu xe như thể một thanh kiếm sắc lẹm chém xuống đầu kẻ địch.

Động cơ tóe lửa, két nước vỡ tung, hơi nước trắng mù mịt tỏa ra khắp nơi. 

Cả tòa nhà rung chuyển, nhưng vẫn không bằng cơn địa chấn trong lòng đám giáo công. 

Kính chắn gió đã vỡ, khoang lái trống không.

Đây chính là chiếc xe họ đã lái tới, chìa khóa vẫn còn trong túi một giáo công, không ai ở lại trong xe. 

Nhưng khi họ còn đang làm náo loạn tầng trệt, chiếc xe tải không người lái ấy vẫn lặng lẽ vòng quanh tòa nhà Nhuận Đức như một con mãnh thú đi vòng quanh con mồi, tìm kiếm thời cơ ra tay.

Một chiếc xe tải thùng hoàn toàn vô cảm… đang săn người?

Dù sao những chuyện siêu nhiên với những người mang dòng máu lai như họ cũng không phải hiếm thấy. 

Biện pháp ứng phó lập tức được nâng cấp. 

Một giáo công rút ra khẩu súng bắn pháo hiệu, quỳ một gối xuống rồi siết cò—

Một quả pháo hiệu đỏ rực chói mắt bay vút qua cửa kính vỡ, lao thẳng vào chiếc xe tải.

Đối với những người này, súng bắn pháo sáng chẳng đáng gọi là vũ khí. 

Họ từng tay không cầm súng tiểu liên quét sạch chiến trường. 

Nhưng khẩu súng này thì khác—

Lực giật mạnh đến mức khiến cựu binh SEAL từng đẩy tạ 250 pound bị hất văng ra đất. 

“Pháo hiệu” mang theo tiếng rít chói tai, xuyên thủng toàn bộ thân xe, bay ra khỏi tòa nhà Nhuận Đức, cuối cùng nung chảy một lỗ tròn đường kính 20 cm trên bức điêu khắc nhôm ở quảng trường.

“Cái này… còn gọi là pháo hiệu được sao?” 

Giáo công cảm thấy mình vừa bắn một quả tên lửa mini.

Nhưng mà cũng nên quen rồi—

Đó chính là phong cách của Bộ Trang bị: 

Cải tiến điên cuồng, hỏa lực cực mạnh, cùng với… hướng dẫn sử dụng mơ hồ khó hiểu. 

Khi khẩu súng được bàn giao, kỹ sư chỉ dặn qua loa: 

“Nhớ bắn thẳng lên trời, kẻo có hậu quả… ‘khó lường’.” 

Giờ thì giáo công hiểu rồi—

Quả thật là lời cảnh báo chân thành. 

Nhắm thẳng vào bất cứ thứ gì và bắn sẽ gây ra hậu quả “khó lường” thật.

Nhưng mà đã bắn thì cũng bắn rồi. 

Vũ khí do Bộ Trang bị sản xuất, cho dù là ma quỷ cũng chẳng đỡ nổi, đúng không? 

Nhóm giáo công nhìn nhau gật đầu.

Dường như mọi chuyện lại trở nên bình thường, chiếc xe tải không người điều khiển kia cũng không gây thêm rắc rối gì… 

Vậy nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh chói tai vang lên bên tai—

Tiếng kim loại cọ xát gắt gỏng, như thể… dây cáp thép nào đó… đang đứt gãy.

---

Sở Tử Hàng lơ lửng giữa màn mưa. 

Khoảnh khắc cây cầu treo sụp đổ, anh dồn toàn lực bật nhảy, ngẩng đầu đối mặt với bầu trời. 

Cả bầu trời phản chiếu trong đồng tử của anh, nhìn từ góc độ ấy, tựa như mọi hạt mưa đều rơi xuống từ một điểm chính giữa trời cao, và tất cả đều rơi vào trong mắt anh.

Tựa như một vị thần đang lơ lửng giữa không trung quan sát thế giới, thế giới trở nên vô cùng rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, anh như được lột xác hoàn toàn, máu trong huyết quản tuôn trào như dòng sông lớn sau khi băng giá tan chảy, từng tế bào đều hít thở mãnh liệt như mầm non mùa xuân, dùng toàn lực để sống. 

Một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận lặng lẽ lan tỏa qua cơ bắp và kinh mạch.

Anh đã "bộc huyết”.

Đó là kỹ thuật dùng ý chí tinh thần để lập tức nâng cao độ tinh khiết của huyết thống — 

Trước thời kỳ công nghiệp, đây là bí mật tối cao của một số gia tộc, có thể giúp thân thể của hỗn huyết chủng đạt đến sức mạnh gần như thuần huyết long tộc. 

Nhưng cũng vì vậy mà bị xem là tà thuật, bị áp đặt đủ loại giới hạn, rồi thất truyền sau các cuộc thanh trừng tà đạo trong thời kỳ Trung Cổ đen tối. 

Mãi đến đầu thế kỷ 20, một tổ chức mới nổi trong Bí Đảng là "Sư Tâm Hội” đã phục dựng lại kỹ thuật này, và nhờ đó nhanh chóng vượt qua thế hệ cũ, xác lập vị thế lãnh đạo của thế hệ mới.

Mà Sở Tử Hàng chính là hội trưởng đương nhiệm của Sư Tâm Hội.

Tư liệu được Hội lưu giữ nói rằng: huyết thống tựa như ẩn chứa một con sư tử, chỉ cần bạn nguyện ý tháo bỏ sợi dây trói buộc nó, bạn sẽ có được sức mạnh của nó. Mà thứ trói buộc sức mạnh ấy… chính là bản thân bạn.

Sư Tâm Hội — Lionheart Society, cái tên ban đầu mang ý nghĩa là “hội những người giải phóng trái tim sư tử”.

Sở Tử Hàng dùng một động tác mà con người tuyệt đối không thể thực hiện được, đạp lên mặt kính của vách tường, mượn lực ma sát trong khoảnh khắc để ngăn đà rơi xuống, sau đó vứt bỏ vỏ katana, Thôn Vũ xuyên qua lớp kính. 

Lực rơi của Sở Tử Hàng để lại một vết cắt mượt mà trên mặt kính!

Anh dùng một tay vận lực, bật người quay lại tầng 21. 

Những nhân viên an ninh đối mặt với Sở Tử Hàng đột ngột quay trở lại mà không hề hoảng loạn, dường như không hề cảm thấy hành động thoát khỏi trọng lực của anh có gì kỳ quái. 

Họ lập tức siết chặt dùi cui trong tay, một vài người còn tháo xích sắt bên hông ra. 

Sở Tử Hàng đảo mắt quan sát xung quanh, ánh mắt không hề tụ lại, anh căn bản không hề nhìn những tên bảo vệ đang hăm hở ấy — 

Trong mắt anh, chúng chẳng khác gì lũ kiến.

Nếu thần linh nhìn xuống thế gian, liệu có chăm chú nhìn từng kẻ qua đường? 

Cũng như một đứa trẻ ngồi xổm bên rễ cây nhìn đàn kiến ngược xuôi bận rộn ra vào tổ, tay cầm một cành cây thọc vào hang, nhưng sẽ không bao giờ thực sự dừng lại để nhìn kỹ bất cứ con kiến nào.

Khi bạn đã nắm giữ sức mạnh có thể dễ dàng xóa sổ từng cá thể thành tro bụi, bạn sẽ không còn để ý đến sự tồn tại của nó nữa.

Chiếc kính râm đã rơi mất trong lúc rơi xuống, ánh mắt vàng rực bừng lên giữa màn sương mù. 

Đám bảo vệ bắt đầu lùi lại, uy nghiêm của đồng tử màu vàng đang chống lại ngôn linh khống chế họ. 

Đó là ánh nhìn từ trên cao, như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim, nếu dám phản kháng không trả lời, trái tim sẽ bị bóp nát.

Giọng hát mơ hồ, như lời thì thầm trong mộng, đột nhiên cao vút lên, sắc bén như lưỡi dao xé rách không khí, lãnh địa ấy trong nháy mắt bành trướng. 

Làn da toàn thân đám bảo vệ tràn ra những giọt máu đỏ thẫm, cơ thể đã được cường hóa đến cực hạn, huyết áp cao tới mức các mao mạch đều vỡ toang. 

Sức mạnh ngôn linh lấn át sự uy nghiêm của đồng tử vàng, tiêu diệt nỗi sợ trong họ, khiến họ lại lần nữa lao tới, giơ cao dùi cui điện lên quá đỉnh đầu, từng sợi tĩnh điện như tơ nhện lại lần nữa cuốn quanh giữa các dùi cui điện.

Cuộc tấn công không một điểm chết, ập đến từ mọi phía cùng lúc.

“Ngôn linh · Quân Diễm” bành trướng lãnh địa.

Một lượng lớn nhiệt năng được giải phóng trong không gian chật hẹp, nhiệt độ trong vòng chưa tới vài phần trăm giây đã tăng vọt gần 80 độ C. 

Nhiệt độ cao lập tức xua tan sương mù dày đặc, tạo thành một không gian hình cầu bán kính hai mét lấy Sở Tử Hàng làm trung tâm, không khí bên trong hoàn toàn trong suốt, còn bên ngoài lãnh địa vẫn là lớp sương mù dày đặc, ranh giới rạch ròi như được cắt bằng dao. 

Các bảo vệ gục ngã xung quanh Sở Tử Hàng, không một dùi cui nào kịp chạm đến thân thể anh. 

Nhiệt độ cao đến đột ngột khiến cơ thể họ chưa kịp phản ứng đã lập tức bị nung nóng lên hơn bốn mươi độ, não bộ ngay tức khắc rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

Tiếng kim loại va chạm vang lên từ màn sương phía trước — đó là tiếng lên đạn. 

Một tên bảo vệ giơ khẩu súng mô phỏng “Hắc Tinh” bị cấm, nhắm thẳng vào đầu Sở Tử Hàng. 

Khóe mắt anh khẽ giật, đột ngột xuất hiện trước mặt tên bảo vệ, tay đã giữ chặt lấy cổ tay hắn. 

Một lực không lời — 

Rắc — 

Hai khúc xương cổ tay cùng lúc gãy gập. 

Sở Tử Hàng vứt tên bảo vệ đang hôn mê sang một bên. 

Bàn tay anh lúc này đã hoàn toàn biến đổi: 

Xương cốt trồi lên, mặt sau bàn tay phủ đầy vảy sẫm màu xanh xám, móng tay biến thành vuốt sắc bén.

Vài tên bảo vệ khác cầm xích sắt quét sát mặt đất, toan phá gãy xương ống chân Sở Tử Hàng. 

Anh không né tránh, để mặc những sợi xích quấn lấy chân mình. 

Đám bảo vệ chia ra hai bên kéo mạnh, định vật ngã anh xuống. 

Sở Tử Hàng hạ thấp người, chụp lấy toàn bộ xích, kéo ngược họ lại gần mình. 

Những tên bảo vệ này cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh bùng phát sánh ngang trâu điên, nhưng Sở Tử Hàng lại kéo chúng trở về bằng chính sức mình — như đang kéo cả một đàn trâu cuồng loạn về phía mình.

Xích sắt bất ngờ nóng rực lên, đám bảo vệ la hét buông tay, nhưng da lòng bàn tay họ đã bị nung chảy, dính chặt vào xích. 

“Quân Diễm” làm những sợi xích nóng đến phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ. 

Sở Tử Hàng vung xích như rắn đỏ, quất mạnh lên lưng bọn chúng, để lại vệt cháy đen sì, lẫn trong tiếng roi vút là những tiếng xương gãy khe khẽ.

Vài giây trước nơi này còn đầy người, giờ thì ai nấy đều nằm rạp trên mặt đất, không khí ngập tràn mùi cháy khét và thoang thoảng mùi máu, sương mù dày đặc khắp nơi, trắng xóa một mảng, không thể nhìn thấy tận cùng hành lang.

Lãnh địa “Vương Thị” từng bao phủ đám bảo vệ đột nhiên sụp đổ, tất cả họ như vừa tỉnh khỏi mộng, thân thể không còn chống đỡ nổi thương tổn — 

Người thì rên rỉ, người thì đau đến ngất lịm.

Sở Tử Hàng kéo lê sợi xích nóng đỏ, bước qua những thân người nằm la liệt, như một viêm ma bước ra từ địa ngục mở cửa.

Các bảo vệ hốt hoảng bò lùi lại, nhưng Sở Tử Hàng vẫn giữ nguyên tư thế công kích tuyệt đối. 

Vấn đề là — 

Còn ai có thể làm đối thủ với anh?

Nếu anh tiếp tục vung xích — 

Thì đó sẽ là giết chóc!

Sở Tử Hàng bước qua bọn họ, xích sắt phát ra tiếng rít chói tai khi cọ vào mặt đất. 

Trong mắt anh hoàn toàn không có bóng dáng những kẻ rên rỉ kia, chỉ lặng lẽ bước tiếp dọc hành lang trắng xóa trong sương, vẫn là tư thế tiến công trọn vẹn. 

Đám bảo vệ đều chết lặng, không hiểu nổi — 

Thanh niên này có phải đã phát điên rồi không? 

Trước mặt anh chỉ là một cánh cửa trống không — 

Bên trong ấy sớm đã chẳng còn ai.

“Xì…” 

Một màn nước lạnh lẽo xả từ trên trần xuống, hệ thống an toàn phòng cháy chữa cháy đã khởi động vì phát hiện nhiệt độ cao.

Hành lang trống trơn, đầy người nằm sóng soài, sương mù dày đặc, nước đổ ào ạt từ trên trời xuống… 

Sở Tử Hàng lau mặt, cảm giác ấy chẳng khác gì đứng đơn độc trong đêm mưa.

Anh bước từng bước về phía trước, trong màn sương ở tận cùng hành lang, biển hiệu đỏ “Exit” chớp nháy. 

Từ phía sau cánh cửa ấy vang lên tiếng “thình thình”, như có người đang điên cuồng đập vào cửa hòng xông ra. 

Không biết từ khi nào, tiếng đập cửa ấy đã trở nên chói tai đến nỗi muốn xé rách màng nhĩ.

Anh tung một cước đá văng cánh cửa — 

Một luồng hơi trắng đặc quánh bùng ra dữ dội. 

Dưới ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt, những bóng người quen thuộc mà gương mặt chẳng ai nhớ nổi ấy lặng lẽ đứng đón anh, khuôn mặt không biểu cảm, thì thầm khe khẽ — 

Hoàn toàn giống với nghi thức nghênh đón sáu năm về trước.

Đám bảo vệ không nhìn thấy điều đó, nhưng trong mắt Sở Tử Hàng, nó lại chân thực đến rợn người — 

Tầng 21 này đầy rẫy bóng người. 

Họ chậm rãi bước ra từ màn sương đặc, từng người một tiến về phía Sở Tử Hàng, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Sở Tử Hàng tháo tai nghe phía sau tai, ném xuống đất, rồi giơ chân đạp nát — cắt đứt toàn bộ liên lạc với những người còn lại.

Tiếp theo đây, thật sự chỉ còn lại tàn sát mà thôi. 

Người đàn ông kia từng nói, đối với những thứ này, không cần bất kỳ chút thương hại nào — 

Bởi chúng thậm chí không thể gọi là con người.

---

“Ngừng hành động! Tất cả rút lui!” 

Manstein chộp lấy micro, gào lên, “Cảnh sát sắp tới rồi! Không được để ai rơi vào tay cảnh sát! Sở Tử Hàng đang ở đâu? Sở Tử Hàng đâu rồi?!”

Trên bản đồ mô phỏng Trái Đất, chấm đỏ nằm ở Đông Á đang nhấp nháy điên cuồng, âm thanh báo động tràn ngập toàn bộ phòng điều khiển trung ương. 

Chiến dịch ở đó đang trượt khỏi quỹ đạo kiểm soát. 

Manstein không rõ chuyện gì đã xảy ra — 

Một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng lại bị phá hỏng hoàn toàn bởi một chiếc xe tải không người lái kỳ quái như ma quỷ. 

Họ đã mất liên lạc với Sở Tử Hàng, không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở tầng 21. 

Nhưng âm thanh vỡ vụn đáng sợ vang lên trước khi tín hiệu bị cắt khiến ai nấy đều rợn tóc gáy.

“Hành động tiếp tục.” 

Schneider bên cạnh đột nhiên vươn tay giữ lấy micro, không cho ông ta nói tiếp. 

“Tôi biết Sở Tử Hàng đang ở đâu.”

Schneider mở một giao diện đăng nhập trên màn hình, nhập mật khẩu, rồi sơ đồ cắt lớp của tòa nhà Nhuận Đức hiện lên. 

Ở tầng 21, một chấm đỏ đang nhấp nháy điên cuồng.

“Đó chính là Sở Tử Hàng,” Schneider nói khẽ, “Em ấy không sao, đang hoạt động ở tầng 21.”

“Tạ ơn trời.” 

Guderian đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Manstein sững người: 

“Cậu ta đang làm gì?”

“Tôi không biết…” 

Schneider đáp.

---

Cách đó mười tám ngàn cây số, tại Trung Quốc — 

"Thôn Vũ” mang theo ánh sáng lửa nuốt cháy luân phiên xé toạc màn sương đặc, để lại từng vết cắt trong suốt giữa không trung, đan xen như những nét mực hiểm ác trên một tờ giấy luyện chữ Hán bằng bút lông. 

Từng cái bóng đen đen kịt nhào tới, nhưng đều bị lưỡi dao kia chém vỡ tung thành từng đợt mực đặc bắn khắp không gian, tán loạn như muôn vạn sợi tơ đen bay lượn trong sương.

Khi lưỡi đao "Thôn Vũ” đã nhuộm đầy huyết dịch màu đen, một lớp sương nước thanh khiết ngưng tụ trên thân đao, gột sạch đi màu mực. 

Sở Tử Hàng hơi dừng lại, quan sát xung quanh, đặt thanh katana ngang trên cánh tay trái, đầu đao hơi cúi xuống, những giọt nước đen lẫn trong mực từ từ rơi xuống. 

Nhiều bóng đen hơn bước ra từ sương mù dày đặc, Sở Tử Hàng không còn thời gian để phân biệt đây là thực hay ảo giác, giống như những ký ức trong cơn bão khi đó, khi anh vẫn còn là một cậu bé yếu đuối, và bây giờ anh đã cháy bỏng với dòng máu rồng. 

Không chút do dự, cũng không muốn hỏi về nguyên nhân hay kết quả, cơn bão từ lưỡi đao lại một lần nữa cắt xuyên qua sương mù dày đặc.

Địch là gì? 

Cứ chém là được!

---

Lúc này, tầng trệt khu thương mại đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. 

Một vài nhân viên tạp vụ cùng bảo vệ đang sơ tán đám đông hoảng loạn, số khác thì tất bật hỗ trợ dập lửa — 

Một cửa hàng bán bật lửa ZIPPO đã sập do chấn động, nhiên liệu bật lửa bắt lửa bùng cháy. 

Trước những sự cố kỳ quái hơn đang xảy ra, đám bảo vệ không còn tâm trí đâu mà để ý đến nhóm “soái ca Mỹ” kia nữa — 

Trông họ chỉ giống mấy gã có dây thần kinh lỏng lẻo, đến đây tìm cảm giác mạnh mà thôi.

“Trên tầng 21 còn ai không?” 

Người phụ trách bộ giáo công xông tới chỗ một bảo vệ, quát lên bằng tiếng Trung thành thạo.

“Không còn ai hết! Tất cả đều đã rút xuống tầng 20!” 

Bảo vệ lớn tiếng trả lời, “Từng người đều đã xác minh danh tính xong cả rồi!”

Một luồng lạnh sống lưng bất chợt chạy dọc người vị phụ trách bộ giáo công — 

Nếu tầng 21 đã được sơ tán hoàn toàn, thì ai đang giữ chân Sở Tử Hàng lại ở đó? 

Trước khi mất liên lạc, tiếng thở dốc đột ngột của Sở Tử Hàng trong tai nghe khiến người ta có một dự cảm cực kỳ bất an.

---

“Nhưng em ấy chưa từng làm tôi thất vọng, em ấy sẽ mang thứ chúng ta cần trở về.” 

Schneider liếc nhìn đồng hồ, “Em ấy còn hơn hai phút, vẫn kịp.”

“Hai phút sao? Theo kế hoạch thì giờ này cậu ta phải đang ở trong thang máy đi xuống cùng với tài liệu rồi! Còn kịp cái gì? Toàn bộ nhịp điệu kế hoạch đã rối tung lên hết rồi! Gọi học trò của ông rút lui ngay đi!” 

Manstein vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ — 

Sự lạnh lùng cứng rắn của Schneider hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông. 

Schneider làm vậy đã vi phạm quy tắc hành động của Bộ Chấp Hành, dù rằng quy tắc đó sinh ra vốn là để bị vi phạm. 

Nhưng Manstein hoàn toàn không thể hiểu nổi sự tự tin của Schneider, như thể tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy.

“Tôi không thể gọi em ấy quay lại, tôi cũng không thể liên lạc được với em ấy. Kế hoạch có rối thì rối thôi, em ấy đã thoát ly khỏi kế hoạch của ông rồi.” 

Giọng Schneider lạnh tanh.

“Thoát ly khỏi kế hoạch sao?”

“Tức là em ấy vẫn đang hành động, nhưng không đi theo quỹ đạo ông vạch ra nữa. Em ấy sẽ độc lập lấy về tài liệu kia. Tôi từng nói rồi — chỉ cần cử mình em ấy là đủ. Nhóm còn lại tồn tại là để cản trở em ấy, chứ không phải phối hợp.”

“Cậu ta… một mình?” 

Manstein gần như không tin nổi vào tai mình. 

Đây là nhiệm vụ cấp “SS”, toàn bộ kế hoạch đều đã được hệ thống “Norma” diễn tập nhiều lần, mọi rủi ro đã được loại trừ từ trước, cuối cùng mới chốt lại đội hình chín người. 

Mỗi người đều có vai trò riêng, họ là chín linh kiện, ghép lại mới thành một cỗ máy — 

Phối hợp chính xác, vận hành tốc độ cao. 

Vậy mà giờ lại có một linh kiện tách ra, muốn một mình hoàn thành toàn bộ chức năng của cỗ máy. 

Nực cười hơn nữa là người tạo ra linh kiện ấy lại tin chắc nó làm được. 

Chuyện này ngớ ngẩn chẳng khác nào một cái bánh xe đua tính chạy một mình hết chặng rally, mà nhà thiết kế còn đứng bên vỗ tay cổ vũ cho cái bánh xe đó!

“Với em ấy thì không khó. Tôi chỉ hy vọng em ấy đừng làm mọi chuyện ầm ĩ quá.” 

Schneider rút ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Manstein.

Manstein nghi hoặc mở tài liệu ra, đọc vài đoạn đầu, sắc mặt lập tức thay đổi, con ngươi giãn to, ánh lên một tia vàng mơ hồ.

“Đó là báo cáo nhiệm vụ cũ của em ấy. Bản gốc. Thứ ông tra được từ Norma là tôi đã chỉnh sửa rồi.” 

Schneider thản nhiên nói.

Manstein chỉ xem được nửa trang đã đóng tập tài liệu lại, im lặng vài giây, hít sâu một hơi: 

“Schneider… ông có biết học trò của mình là cái thứ gì không?”

“Không biết. Nhưng dùng rất tốt. Tuy còn trong kỳ thực tập, nhưng em ấy mới là chuyên viên át chủ bài của Bộ Chấp Hành.”

“Nhưng ông không yên tâm về cậu ta.” 

Manstein nhìn chằm chằm vào mắt Schneider, “Cho nên ông đã gắn thiết bị định vị lên người cậu ấy. Cậu ta có biết không?”

Schneider quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: 

“Em ấy không biết. Không phải vấn đề tin hay không tin. Giống như khi ông có một con dao sắc bén, ông luôn muốn biết nó đang ở đâu, kẻo lỡ cắt trúng ai đó thì nguy.”

“Tín hiệu được cài ở đâu?”

“Em ấy từng trám răng ở bộ y vụ của học viện, tín hiệu được cấy vào lúc đó, nằm trong răng hàm, bên trên phủ mão răng bằng hợp kim titan, chụp X-quang cũng không thấy được.”

“Dòng máu ưu tú thế mà cũng bị sâu răng à?” 

Guderian nói.

“Biết được em ấy cũng có sâu răng, tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.” 

Schneider trầm giọng, “Như vậy em ấy mới giống một con người. Con người vốn là loài có khuyết điểm — biết bệnh, biết đau, biết sợ. Dù không hoàn hảo, nhưng lại chân thực hơn.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Ngồi chờ sao?” 

Manstein nhíu mày căng chặt. 

“Ba giáo sư trực ban phụ trách một hành động, cuối cùng chỉ có thể cách hàng vạn cây số ngồi đây đợi học trò mà ông coi trọng nhất nộp cho chúng ta một bản báo cáo đạt chuẩn à?”

“Còn chín mươi lăm giây nữa. Em ấy sẽ nộp bài. Trước giờ luôn đúng hạn.” 

Schneider nói.

---

“Cha à, nghe con nói… Cha có giấy bút không? Không có thì mau đi lấy! Nhanh lên!” 

Đường Uy cuộn tròn dưới gầm bàn làm việc, ôm chặt điện thoại bàn. 

Lúc này chỉ có chiếc bàn gỗ hoa lê nặng trịch này mới đem lại chút cảm giác an toàn cho hắn — 

Tựa lưng vào tấm ván dày chắc mới có thể gắng gượng giữ nhịp tim khỏi nhảy vọt đến mức nhồi máu cơ tim.

“Con có ba thẻ ngân hàng, một cái của Giao Thông, một cái của Chiêu Thương, một cái của Công Thương. Số thẻ con đều ghi trong quyển album bìa xanh ở nhà, kẹp ở giữa mấy trang. Mật mã là sinh nhật của cha, đảo ngược lại… Cha đừng ngắt lời, nghe con nói hết đã, bên này con bận, lát nữa phải cúp máy.” 

Đường Uy thở hổn hển, cố dằn xuống để giọng không run, không để cha nhận ra điều gì bất thường. 

“Sổ đỏ nhà mình để ở chỗ cô cả, sáu căn hộ thương mại, một cửa hàng, tổng cộng bảy sổ đỏ, cha nhớ đừng đếm nhầm. Con dùng tên cha mua ba triệu tiền tín thác, một năm rưỡi sẽ đáo hạn. Còn có bảo hiểm thương mại của cha nữa, cũng ba triệu… Ờ đúng rồi đúng rồi, mấy cái đồng hồ và ngọc phỉ thúy của con đều là hàng có giá trị, cộng lại cũng khoảng hai triệu, cha đừng vứt đi.”

Đường Uy lau mặt, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra. 

“Con không sao đâu, cha đừng lo. Mình đang làm thủ tục visa mà? Con nói cho cha biết nhà có bao nhiêu tiền, để khi nhân viên lãnh sự hỏi cha còn biết đường mà khai… Con thực sự không sao cả! Con đã nói rồi sao cha không tin? Cha đừng có mẹ kiếp mà quát con nữa được không? Từ nhỏ đến lớn cha cứ nổi nóng với con, giờ còn cần phải vậy nữa không ạ…”

“Con có khách, tối nay không về ăn cơm.” 

Hắn dập máy, rút dây điện thoại ra.

Văn phòng tối đen như mực, hệ thống cứu hỏa phát điên xối nước loạn xạ, mưa rơi ngoài trời, trong phòng cũng mưa — lạnh thấu xương. 

Điều hòa ngừng hoạt động, điện bị cắt, cả tòa nhà tê liệt. 

Đường Uy bị kẹt chết trong văn phòng này. 

Vốn có một thang máy chuyên dụng cần quẹt thẻ VIP mới vào được thẳng tới đây, nhưng lúc này bất kể Đường Uy có quẹt thẻ thế nào, thang máy cũng không phản ứng.

Đây là văn phòng thực sự của Đường Uy, nằm trên tầng cao nhất, chỉ một vài anh em thân tín mới biết. 

Trong tường văn phòng này, Đường Uy xây hẳn một két sắt — 

Tiền mặt, sổ sách và mọi thứ quan trọng đều cất ở đây, dĩ nhiên bao gồm cả túi tài liệu kia. 

Đôi khi ở văn phòng tầng 21 chán quá, hắn lại dùng thang VIP lên đây chơi game, nên trong phòng này còn để rất nhiều đồ dùng cá nhân.

Bây giờ Đường Uy cảm thấy mình sắp chết trong văn phòng này rồi.

Từ khi cái đám đàn ông Mỹ cục súc lực lưỡng xông vào cửa hàng tầng trệt, Đường Uy đã thấy có gì đó không ổn. 

Rồi đến bức thư nội bộ kỳ lạ, sau đó lại có người xâm nhập tầng 21 — nơi có mấy chục anh em của Đường Uy, theo binh pháp thì đó là chỗ “tập trung trọng binh”. 

Nhưng chỉ sau nửa phút gọi điện lại, không còn ai bắt máy nữa. 

Đường Uy muốn chuồn, nhưng đã không kịp rồi.

Hắn sớm biết kiếm tiền trong nghề thợ săn không phải chuyện dễ dàng. 

Giang hồ có câu: 

“Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả giá.” 

Bao năm qua đã làm không biết bao nhiêu chuyện nửa trắng nửa đen, chỉ tính riêng số mộ tổ nhà người ta bị hắn đào lên cũng phải mấy chục ngôi. 

Bảo không có báo ứng, chính Đường Uy cũng chẳng tin. 

Hắn định sang Việt Nam cũng vì nghĩ có thể đường xa, “báo ứng” là thứ mù đường, chưa chắc tìm được tới nơi. 

Hắn đã kiếm đủ tiền rồi, vốn dĩ tối nay có thể “rửa tay gác kiếm”. 

Mẹ kiếp, làm cái nghề liều mạng này, “rửa tay gác kiếm” đúng là câu cấm kỵ. 

Bao cao thủ đều chết ngay trước đêm định “rửa tay”, như Khúc Dương và Lưu Chính Phong — hai ông già tri kỷ trong Tiếu ngạo giang hồ, hay như Hứa Văn Cường định sang Pháp tìm lại người yêu đã mất trong Bến Thượng Hải…

Báo ứng đến rồi, vừa đến đã là thế càn quét. 

Hắn đã gọi cảnh sát, chỉ mong các chú công an mau tới tóm hắn vào tù dạy dỗ vài năm, vậy thì ít ra cũng không phải chết.

Hắn lẽ ra nên hiểu 2,5 triệu đô này đến quá dễ dàng. 

Tiền đến dễ đều là tiền “nóng”.

May mà mấy năm nay hắn đã tẩy tiền cẩn thận, chuyển thành đủ loại danh nghĩa sang tên cha. 

Nếu thật sự phải chết, cha sẽ phát hiện ra mình bỗng nhiên là một đại gia. 

Một ông già độc thân cầm trong tay hàng chục triệu, thậm chí cả trăm triệu, không biết sẽ có bao nhiêu người phụ nữ mang dã tâm tìm cách quyến rũ cha để chia gia tài. 

Nghĩ đến đây, Đường Uy lại thấy chua xót.

Từ nhỏ, mẹ hắn đã bỏ hai cha con để vào Nam kiếm tiền, rồi chẳng bao giờ quay lại. 

Cha cậu là công nhân, sống dựa vào đồng lương ít ỏi ở xưởng cộng thêm mấy công việc trông kho ban đêm, chắt bóp nuôi Đường Uy ăn học. 

Sau đó cha còn nghỉ hưu sớm để nhường lại suất việc cho Đường Uy, rồi tiếp tục làm nghề trông kho. 

Cha cậu vẫn độc thân đến giờ, nhà chẳng có bóng dáng phụ nữ nào, sống rất kham khổ.

Cũng không hẳn vì cha còn thương nhớ người vợ đã biệt tăm nơi giang hồ, mà là vì cha từng nói với Đường Uy: 

“Cha thích mấy cô ngực đầy đặn một chút...” 

Nhưng kiểu phụ nữ đó đều yêu cầu cha phải gửi Đường Uy về bà nội nuôi. 

Cha không đồng ý. 

Cha bảo: 

“Con trai tôi không thể nuôi kiểu đó được. Con tôi là một thằng lưu manh, người ta không trị nổi nó, nó phải ở bên tôi!”

Vậy là chẳng có người phụ nữ nào chịu sống với cha. 

Đường Uy cảm thấy cha nên lừa cho một cô về trước, ít ra còn có người nấu cơm giặt giũ cho hai cha con, còn bản thân hắn chịu khó về nhà bà vài tháng cũng chẳng sao. 

Nhưng cha chính là cái kiểu đầu đất như vậy, sống chết cũng phải giữ Đường Uy bên mình.

Vì cha ngu nên Đường Uy phải giỏi. 

Cả nhà chỉ có hai người đàn ông, luôn phải có một người xuất sắc, không thì bị người ta bắt nạt chết mất. 

Sau khi phát được khoản đầu tiên nhờ nghề thợ săn, việc đầu tiên Đường Uy làm là rút hết tiền mặt, xếp từng cọc từng cọc đặt trước mặt cha rồi nói:

“Cha thấy thế nào? Con trai bố có tiền đồ chứ? Cha muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu! Cứ lấy đi!”

Cha cậu rơm rớm nước mắt nói:

“Con à, cướp ngân hàng là bị xử tử đấy! Mau chạy đi, cha giữ chân cảnh sát giúp con!”

---

Nghĩ đến chuyện đó, nước mắt Đường Uy lại trào ra ào ào, trong lòng nghĩ: sớm biết thế này thì trước khi mình toi đời lẽ ra nên kiếm cho bố một bà bạn già, như vậy mình cũng có thể yên tâm mà ra đi. 

Chỉ là mấy người phụ nữ hay qua lại với bố bình thường, chẳng ai lọt nổi vào mắt Đường Uy — 

Người thì bọng mắt quá to, người thì da quá đen — 

Nghĩ tới chuyện họ làm mẹ kế mình, Đường Uy cảm thấy mất mặt với bạn bè trong vòng xã giao.

Hắn khóc rống lên một lúc, bỗng nhớ ra một chuyện: dù kẻ thù có biết văn phòng này, nhưng thang máy dành cho khách VIP đã ngưng hoạt động, lối đi tắt tới đây không còn nữa. 

Trước khi cảnh sát tới, có lẽ chúng chưa vào được.

Hắn chui ra khỏi gầm bàn, khóa chặt cửa văn phòng lại, rồi lấy bàn đẩy ra chặn cửa, cảm thấy mình như đang trốn trong một pháo đài tương đối an toàn, thở phào nhẹ nhõm một chút.

Hắn vừa quay đầu lại, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng…

Một bóng người đen kịt dán sát vào ô cửa kính sát đất!

Nơi này cách mặt đất gần hai trăm mét, ai có thể trong vài phút trèo lên được một tòa nhà chọc trời cao như vậy? 

Là Siêu Nhân hay Người Nhện? 

Mưa như trút đập lên thân hình người bên ngoài cửa sổ, bọt nước như một lớp ánh sáng mờ bao phủ lấy hắn, hắn như đang khoác một bộ giáp vảy màu xám sắt.

Đường Uy hét lên một tiếng, nhào tới chiếc nỏ treo trên tường. 

Đó là hàng hắn mang từ Mỹ về, nói là để bắn cá, thực ra là hung khí hẳn hoi. 

Loại nỏ ròng rọc này có thể bắn xuyên ba mét nước để giết cá lớn, trong không khí thì dễ dàng xuyên thủng cả tôn sắt. 

Đường Uy dốc hết sức lên dây, không còn nghĩ tới chuyện mạng người hay không nữa — chỉ riêng cái bóng kia đã khiến người ta rợn tóc gáy! 

Hắn chỉ hy vọng lớp kính cường lực hai lớp trên đỉnh tòa nhà có thể cản được tên đó lại trong vài giây.

Nhưng… kính bắt đầu tan chảy! 

Bên người bóng đen xuất hiện những luồng khí màu đỏ sẫm, còn có một lớp biên giới trong suốt khiến mưa lớn chạm vào lập tức hóa thành hơi trắng. 

Kính gặp biên giới ấy, như sáp gặp lửa.

Bóng đen bước vào văn phòng, mọi thứ quanh hắn âm thầm bắt đầu bốc cháy, luồng khí đỏ sẫm như rắn bò lượn quanh lớp màng trong suốt. 

Lửa soi rõ khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của hắn, xương mặt hai bên thái dương và má nhô ra sắc nhọn.

Hắn như một con ác quỷ cháy rực bằng hắc hỏa! 

Đường Uy từng đào vô số mộ tổ, đụng phải không ít thứ tà môn, nhưng chưa thứ nào đáng sợ như vậy. 

Những thứ trước đây, so với kẻ trước mắt, chẳng khác nào mấy cô gái nhỏ thuần khiết thiện lương đứng trước một ác thần.

Cuối cùng Đường Uy cũng lên xong dây, giương tay bắn một phát, đồng thời cố gắng trợn to mắt. 

Đồng tử của hắn bùng cháy, như mắt thằn lằn hay rắn, lại giống ngọn đèn vàng kim rực rỡ. 

Đây là bí mật lớn nhất của Đường Uy, hắn sống được bằng nghề thợ săn, toàn dựa vào đôi mắt này. 

Khi tập trung toàn bộ tinh thần, con ngươi của hắn sẽ đổi màu, cho tới nay mọi thứ tà dị đều bỏ chạy trước đôi đồng tử vàng kim ấy.

Mũi tên xé gió bay đi, như xé tơ lụa. 

Ở khoảng cách gần thế này, sức mạnh của phát tên ấy gần như không thể tránh nổi.

Nhưng đối phương cũng chẳng buồn tránh, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, mũi tên bị chém đôi từ giữa.

Hắn từ từ ngẩng đầu, ánh sáng vàng trong mắt bắn ra mạnh gấp mười lần Đường Uy, khiến ánh lửa cũng phải lu mờ. 

Đường Uy cảm thấy có một lực lượng khổng lồ ép lùi ánh mắt mình lại, bất giác quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy. 

Đối phương cũng có đồng tử vàng kim, nhưng mang theo sức mạnh áp đảo — 

Đường Uy không còn dũng khí để nhìn thẳng vào hắn, cũng hiểu ra vì sao có những thợ săn khi đối mặt với hắn lại run rẩy trước đôi mắt đó. 

Cảm giác ấy như đang đối diện với một vị ma thần, những hoa văn phức tạp do ánh sáng vàng kim trong con ngươi tỏa ra dường như có thể tước đoạt cả tinh thần con người.

Đường Uy bị một lực mạnh khủng khiếp đẩy thẳng bật vào tường, chân không chạm đất. 

Cậu bị một bàn tay như kìm sắt bóp chặt cổ, đốt sống cổ đang ở ranh giới nứt vỡ. 

Toàn thân co giật nhưng không còn chút sức lực để giãy giụa, bàn tay sắt từ từ siết chặt, máu không lên não, ý thức hỗn loạn, tầm nhìn dần mờ đi. 

Dù đối phương như đang chìm trong lửa, nhưng Đường Uy không cảm nhận được chút nhiệt độ nào từ bàn tay ấy. 

Đôi mắt vàng kim ấy chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của hắn, chậm rãi đóng mở. 

Đó tuyệt đối không phải là mắt người — 

Không chút xót thương — hắn đang quan sát Đường Uy, mang theo sự tò mò lạnh lùng với kẻ đang hấp hối, như một đứa trẻ dùng que chọc chết con kiến.

Xương cổ phát ra âm thanh rắc rắc ghê rợn, Đường Uy chưa bao giờ nghĩ rằng nghe tiếng cổ mình gãy lại đáng sợ đến vậy. 

Hắn biết lần này mình thực sự phải chết rồi, và ngay lúc đó, lại mong đối phương mau kết thúc đi.

Bởi vì so với cái chết, nhìn vào đôi mắt kia còn đáng sợ hơn!

Đối phương bỗng buông tay, mặc cho Đường Uy rơi xuống đất như chó gặm bùn. 

Đường Uy vừa mới tỉnh lại được một chút, còn chưa kịp nghĩ xem mình có nên mừng không, thì đã thấy đối phương xoay người nhấc lên một bình chữa cháy bằng thép nặng trịch.

“Chẳng lẽ định đập chết mình?” 

Đường Uy co rúm lại, thật ra bị bóp chết hay đập chết cũng không biết cái nào hơn, nhưng làm ơn cho chết nhanh chút có khó gì sao?

Đối phương hạ đầu vòi, phun mạnh một trận về phía Đường Uy, dập tắt lửa đang cháy trên người hắn. 

Lúc này Đường Uy mới để ý quần áo mình không biết đã bén lửa từ lúc nào.

Hắn ném bình chữa cháy đi, chậm rãi lùi lại, mỗi bước đều để lại dấu chân đen sì trên thảm. 

Làn khí đen đỏ quấn quanh hắn dần tan đi, lớp ranh giới mờ ảo kia cũng biến mất, lớp vảy màu sắt xám trên da như côn trùng ló đầu ra lại rút về dưới da. 

Hắn không phải ác thần hay quái vật gì cả, mà là một thanh niên, một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, thậm chí chỉ có thể gọi là một cậu trai trẻ. 

Cậu ta mặc đồng phục của FedEx, toàn thân ướt sũng, nếu không vì thanh katana sắc lạnh nơi tay phải, thì trông chẳng khác gì một anh chàng giao hàng đội mưa đến lấy bưu phẩm.

Đường Uy ngẩn người ra nhìn, một lúc lâu mới ôm cổ ho dữ dội.

Cậu trai ngồi xuống ghế sofa, hai tay đặt lên thanh katana dài, từ từ điều chỉnh hơi thở.

Đường Uy không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa, ngơ ngác nhìn cậu ta. 

Cậu ta cụp mi xuống. 

Cậu ta bỗng dưng từ một con quái vật biến lại thành thiếu niên, hoặc như thể vừa mới từ thiếu niên già đi mấy chục tuổi.

“Là cha anh à?” 

Cậu ta chỉ vào một bức ảnh treo trên tường, khẽ hỏi. 

Giọng nói bất ngờ lại vô cùng dịu dàng, thậm chí có phần lễ độ.

Đó là một bức ảnh cũ phóng to cỡ 36 inch, lồng trong khung gỗ tử đàn. 

Trong ảnh, Đường Uy mặc áo choàng đen đội mũ tốt nghiệp, khoác vai cha, nắng vàng rực rỡ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của cha như sắp nở hoa. 

Đó là ảnh tốt nghiệp của Đường Uy. 

Tuy trường đại học hắn học không danh giá gì, nhưng cha đã cực khổ suốt bao năm, cuối cùng cũng nuôi được hắn thành người, hãnh diện vô cùng, đi khoe khắp nơi với đồng nghiệp trong xưởng, còn mua cả bộ vest riêng để dự lễ tốt nghiệp của con. 

Ban đầu Đường Uy không hứng thú gì với chuyện tốt nghiệp, nhưng cha nhất quyết thuê bộ đồ cử nhân, ép hắn phải mặc, còn bỏ tiền chụp ảnh lưu niệm, trên ảnh in dòng chữ đỏ: 

“Tháng 7 năm 1994, con trai Đường Uy tốt nghiệp đại học, cha ghi.”

“Ừ đúng rồi!” 

Đường Uy gật đầu liên tục, “Cha tôi đấy, nhìn giống tôi đúng không? Nhìn cái mũi to ấy là biết ngay.”

Hắn chợt nhận ra, việc mình vừa thoát chết là nhờ bức ảnh kia. 

Nhưng bố mình đâu phải là Lý Cương hay gì ghê gớm, chỉ là một công nhân chẳng có địa vị gì, cớ gì khiến tên sát thủ này chùn tay? 

Lẽ nào… đây là anh em song sinh thất lạc? 

Nhưng làm gì có song sinh nào chênh nhau hơn chục tuổi? 

Hay là con riêng của cha? 

Nhưng cha mình mà có thể sinh ra được đứa con riêng đẹp trai thế này sao?

Đường Uy vừa nhìn thiếu niên, trong đầu đã tự dựng cả một vở kịch não động.

“Khá giống thật.” 

Cậu thiếu niên khẽ gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: 

“Không nói nhiều nữa, tôi không còn nhiều thời gian. Anh đã lấy thứ không nên lấy.”

Đường Uy không nói hai lời, lập tức mở két sắt, lấy ra chiếc túi giấy đó, nâng niu cẩn thận đưa sang.

“Chưa từng mở ra à?” 

Cậu thiếu niên liếc nhìn con dấu còn nguyên vẹn.

“Chưa, chưa đâu, là đồ khách yêu cầu, chúng tôi nào dám mở ra xem trộm? Vốn định tối nay gửi đi, ngài đã tới trước rồi.” 

Đường Uy cúi đầu khom lưng nói.

“Xin lỗi đã gây tổn thất tài chính.” 

Cậu thiếu niên xách túi giấy đi về phía cửa sổ sát đất.

Cậu nhảy vọt ra ngoài, biến mất trong màn mưa mịt mùng.

Đường Uy đứng đờ người vài giây, sau đó mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, tay run lẩy bẩy móc điện thoại, bấm số của cha. 

Vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng cha nổi giận quát tháo, mắng hắn một trận vì dám nói mấy lời đen đủi, rồi dập máy cái rụp. 

Hắn gọi lại mà cha không bắt, dọa cha suýt phát bệnh tim.

"Mẹ kiếp, cha ầm ĩ cái gì chứ! Khách đi rồi, tối nay con về ăn cơm, để phần cho con món nóng đấy.” 

Đường Uy bực bội dập máy. 

Hắn mệt mỏi tựa vào tủ sách, lại bắt đầu suy đoán xem có phải cha thật sự đã lén lút ngoại tình hay không.

Chuông đồng hồ quả lắc vang lên, tiếng chuông vọng khắp bốn bức tường văn phòng. 

Đường Uy bất giác rùng mình, chợt nhớ ra người giao hàng lẽ ra phải đến lấy bưu phẩm lúc 7 giờ. 

Người đưa thư mà chủ thuê nhắc tới chính là cậu thiếu niên kia, mà kết cục vốn dĩ của cậu ta… là đã chết rồi — chỉ vì bức ảnh đó mà thay đổi.

---

Tổng bộ Học viện Cassell, phòng điều khiển trung ương. 

Trên màn hình lớn, con số thời gian nhảy đến “19:00”, trên hình chiếu địa cầu, chấm đỏ ở Đông Á lập tức biến mất. 

Schneider ngẩng đầu, từ từ thở ra một hơi.

“Nhiệm vụ hoàn thành,” Manstein thấp giọng nói. 

“Schneider, ông nói đúng. Thằng bé hoàn toàn có năng lực tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nó không thể phối hợp với bất kỳ ai… Huyết thống của nó quá mạnh.”

“Với một học sinh theo đuổi ‘tối cường’, thì chỉ có ‘tối cường’ mới là đạt chuẩn, còn lại đều là không đạt.” 

Schneider không hề tỏ vẻ hài lòng. 

“Đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của nó.”

“Tôi chẳng muốn chúc mừng ông vì có một học sinh giỏi như vậy,” Manstein nghiêm túc, “Nó lại gặp vấn đề rồi. Một phút năm mươi giây sau khi hành động bắt đầu, nó hoàn toàn thoát ly khỏi kế hoạch mà chúng ta đã lập. Dù đã đoạt lại tài liệu thành công, nhưng ba phút mười giây đó, chúng ta không rõ nó đã làm gì. Còn cả những vụ thương tích mà nó gây ra… lần này hậu quả không dễ thu dọn. Tôi thật sự lo số tiền trong bảng chi phí lần này sẽ kinh khủng, nhưng ông biết mà, phiền phức lớn nhất không nằm ở đó…”

Schneider gật đầu: 

“Là báo cáo nhiệm vụ. Lần này có thể nó đã ở ranh giới mất kiểm soát.”

“Tôi có thể làm như không biết, nhưng việc này ông phải nghĩ cách xử lý. Ông hiểu rõ mức độ nguy hại mà huyết thống nguy hiểm có thể mang lại.” 

Manstein nói, “Đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán.”

“Ừ, đôi khi tôi còn mong nó giống như Lộ Minh Phi, chẳng có năng lực gì.” 

Schneider thấp giọng nói.

"Ông nói linh tinh cái gì đấy?” 

Guderian gắt lên, vẻ mặt đầy bất mãn.

“Minh Phi toàn thân toàn là linh cảm!”

“Nực cười, học trò đắc ý của ông trong hành động lần này đóng vai trò gì hả? Nó đang ăn tối với bạn gái kìa!” 

Schneider và Manstein đồng thanh nói.