Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3330

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2511

Web novel - Chương 412: Bướm Đêm

Bờ biển phía Bắc Biển Chinh Phục, Navaha.

Từ lúc trăng lặn đến bình minh, ánh sáng ban ngày trở lại. Sau một đêm yên bình, thành phố ven biển một lần nữa đón chào buổi sáng.

Cuối buổi sáng, trên một ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô phía tây bắc Navaha có những tàn tích đổ nát của một công trình kiến trúc. Những bức tường đổ nát và tháp đổ vỡ nhô ra từ đống đổ nát. Dường như là tàn tích của một công trình đã bị lãng quên từ lâu.

Giữa những tàn tích có vài bóng người tản mác, tò mò nhìn xung quanh. Đó là hai ông gia đang dẫn một nhóm sinh viên.

“Các em sinh viên, đây là những gì còn lại của một công trình quân sự. Đánh giá theo kiến trúc của nó, có lẽ nó có niên đại hơn năm trăm năm về triều đại Feonando. Trong thời đại đó, vùng Cassatia này vẫn còn chìm trong chiến tranh…”

Đi dạo quanh địa điểm, Giáo sư John từ Đại Học Hoàng Gia Tivian giảng bài cho sinh viên về ý nghĩa lịch sử của tàn tích. Các sinh viên đi theo sát phía sau, lắng nghe chăm chú.

Nhóm sinh viên đại học này vốn không định đến Navaha. Họ đến đây vì con tàu họ đang sử dụng trên đường đến Ivengard đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Kết quả là, họ buộc phải chuyển sang một tàu Giáo Hội, và con tàu ấy đã đưa họ đến thành phố Cassatian nhỏ bé này, nơi ban đầu không có trong hành trình của họ.

Mặc dù bị gián đoạn, nhưng cả sinh viên và giảng viên đều không quá lo lắng. Mục tiêu của họ là tham dự một cuộc triển lãm di vật văn hóa hiếm hoi ở Adria, Ivengard, và vẫn còn rất nhiều thời gian trước sự kiện đó. Thay vì vội vàng tìm một con thuyền khác, họ quyết định ở lại Navaha vài ngày để khám phá các di tích lịch sử và trải nghiệm văn hóa Cassatia.

Khi Giáo sư John tiếp tục chia sẻ những câu chuyện về lịch sử Cassatian, các sinh viên khảo cổ học của Đại Học Hoàng Gia lang thang qua những tàn tích cổ xưa rõ ràng đã bị bỏ hoang qua nhiều thế hệ. Trong số những người đi cuối nhóm có Nephthys, cô lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật hoang tàn với vẻ mặt trầm tư.

“Mình không ngờ điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi nghiên cứu này lại là Navaha chứ không phải Adria. Ban đầu mình cứ nghĩ nơi này chỉ là một thành phố nhỏ không có gì đáng xem… Thế mà hỏi han vài người thì hóa ra ở đây lại có kha khá di tích…”

Cô ngạc nhiên khi thấy rằng, mặc dù vẻ ngoài khiêm tốn, Navaha dường như sở hữu một di sản văn hóa phong phú.

“Tối qua, tiểu thư Dorothy đã liên lạc với mình giữa đêm và cảnh báo mình phải cẩn thận khi ngủ. Em ấy bảo mình cố gắng đi vào giấc mơ thông qua giấc mơ sáng suốt nếu có thể, nói rằng có một giáo phái bí mật trong thành phố này liên quan đến Thế Giới Giấc Mơ… Nếu một giáo phái bí mật đủ để thu hút sự chú ý của tiểu thư Dorothy, mà lại xuất hiện ở nơi như thế này… thì có lẽ nó có liên quan đến chiều sâu lịch sử của thành phố.”

Trong khi lắng nghe bài giảng của Giáo sư John về lịch sử Cassatian, Nephthys suy ngẫm về những làn sóng huyền bí đang ngầm chảy dưới bề mặt thành phố.

Liếc nhìn lo lắng khắp những tàn tích, mắt Nephthys cuối cùng dừng lại ở một cô gái gần đó đang chăm chú đọc một tờ báo—bạn học và bạn cùng phòng của cô, Emma.

“Này Emma, giáo sư đang giảng bài đấy. Đọc thứ khác lúc này không hợp lý lắm đâu,” Nephthys thì thầm khi cô bước đến bên cạnh.

Emma dừng lại một lát trước lời nói của Nephthys, rồi nhìn sang với nụ cười tinh quái và thì thầm đáp lại, “Ai da~ có sao đâu~ Dù gì cũng chỉ là thị trấn nhỏ, chắc chẳng có nhiều lịch sử quan trọng để nghe đâu.”

Emma nói với vẻ thờ ơ, rồi quay lại nhìn tờ báo trên tay.

Nephthys chớp mắt ngạc nhiên nhẹ, rồi hỏi với giọng khó hiểu, “Emma… Tớ nhớ cậu đâu có thói quen đọc báo? Mà tờ này—cậu mua ở thị trấn này phải không? Cậu đọc được tiếng Cassatian à?”

“Bà tớ là người Cassatian, nên tớ biết một chút…” Emma trả lời.

“Đúng là tớ thường không đọc báo, nhưng số báo hôm nay rất đặc biệt! Nhìn này—đây là lần đầu tiên quý cô Đạo Chích K xuất hiện trên tin tức đấy!”

Mắt cô ấy sáng lên vì phấn khích.

“Đ-Đạo Chích K?! Cậu… cậu gọi cô ấy là quý cô Đạo Chích K sao?” Nephthys lắp bắp.

“Tất nhiên rồi!” Emma trả lời không chút do dự. “Một người duyên dáng, thanh lịch và đầy khí chất như Đạo Chích K hoàn toàn xứng đáng với một danh hiệu tôn trọng. Có gì kì lạ sao?”

Sững sờ, Nephthys trong giây lát không nói nên lời. Sau một lúc, cô cuối cùng cũng nói, “Đó hoàn toàn là một vấn đề! Emma, cô ta là một tên trộm! Và cậu lại gọi một tên trộm là ‘Quý cô’?”

“Tsk tsk… Nếu cậu thực sự nghĩ Đạo Chích K chỉ là một tên trộm bình thường, thì cậu quá nông cạn rồi đấy,” Emma quở trách.

“Cậu đã bao giờ thấy tên trộm nào gửi thông báo trước khi đánh cắp một thứ gì đó chưa? Tên trộm nào công khai xuất hiện trước đám đông chưa? Đêm hôm đó, cậu không biết cảnh tượng đó đâu—cô ta về cơ bản đã biến cuộc triển lãm thành sân khấu cá nhân của mình! Đó không phải là một vụ trộm—đó là một màn trình diễn! Một tác phẩm nghệ thuật! Điều đó chẳng phải khiến cô ta trở thành một nghệ sĩ hay người biểu diễn hơn là một tội phạm sao? Mà những nghệ sĩ và người biểu diễn vĩ đại xứng đáng được ngưỡng mộ, phải không?”

Cầm tờ báo, Emma nói với Nephthys như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Nephthys, lắng nghe những bình luận của bạn cùng phòng, nhất thời á khẩu. Sau khi đứng đó ngây người một lúc, cô cuối cùng cũng thốt lên, khó tin.

“Một người biểu diễn… một nghệ sĩ…? Giờ người ta nói kiểu đó thật à? Dù cậu có tô vẽ thế nào đi nữa, cô ta vẫn là một tên trộm! Khen ngợi một tên trộm, gán cho cô ta một danh hiệu như vậy không phải là quá lố lăng và có chút không phù hợp sao?”

“Sao lại không phù hợp chứ? Giữa kẻ trộm và nghệ sĩ chẳng có gì mâu thuẫn cả,” Emma đáp lại không chút do dự.

“Với cả, câu nói đó không phải do tớ nghĩ ra. Nó được trích từ báo. Cậu xem nè, đây và đây—đây đều là những bài báo về Đạo Chích K. Tác giả là một nhà thơ nổi tiếng từ Falano, và ông ấy cũng có mặt trên tàu Shimmering Pearl nữa. Trong bài báo, ông ấy hết lời ca ngợi nghệ thuật trộm cắp của Đạo Chích K. Ông ấy nói đó là màn trình diễn tuyệt vời nhất mà ông từng xem trong nhiều năm—gọi nó là vô cùng lãng mạn. Và thành thật mà nói, tớ hoàn toàn đồng ý với ông ấy.”

Rõ ràng không hài lòng với phản ứng của Nephthys, Emma chỉ vào bài báo, ra sức bảo vệ quan điểm của mình. Nghe xong lời Emma, Nephthys cạn lời. Hiển nhiên, cô không ngờ một người thực hiện một vụ trộm lại nhận được những lời ca ngợi như vậy. Ý nghĩ đó thật khó tin—và khiến cô cảm thấy mơ hồ bất an.

“Có… có những bài báo như vậy thật sao? Mấy thứ này mà cũng đăng lên báo sao?”

Cô lẩm bẩm, bực bội. Ngay lúc đó, ánh mắt của Giáo sư John quét về phía họ từ xa, và ông gọi với giọng hơi nghiêm khắc.

“Cô Boyle, cô Becker—đây vẫn là giờ học. Không vì đang ở ngoài trời mà được phép tán gẫu đâu.”

“Em xin lỗi, Giáo sư…”

Giật mình, Emma và Nephthys đều nhanh chóng xin lỗi. Emma cất tờ báo đi, và hai người nhanh chóng trở lại trạng thái nghiêm túc.

Thấy họ im lặng, Giáo sư John gật đầu trước khi quay lại một phần bức tường bị vỡ và tiếp tục bài giảng của hắn.

“Nếu các em nhìn kỹ vào những hình khắc trên bức tường này, các em sẽ thấy hình ảnh một con bướm đêm. Họa tiết bướm đêm này—và, hiếm hơn, một biểu tượng bướm tương tự—thường xuất hiện trong các tàn tích khắp miền nam Cassatia. Vì vậy, nhiều người tin rằng chúng là biểu tượng huy hiệu của một gia đình quý tộc từng sinh sống trong khu vực này…”

Ông giải thích chi tiết, chỉ tay về phía hình ảnh mờ và khó nhìn rõ của một loài côn trùng có cánh với đôi cánh dang rộng. Nephthys nhìn phía chỉ tay của ông và nheo mắt quan sát vào hình khắc mờ dần, lặng lẽ suy tư.

“Bướm đêm và bướm, huh…”

Cuối buổi sáng hôm đó — một nơi nào đó ở ngoại ô Navaha

Trên một ngọn đồi cỏ, Dorothy mặc một chiếc váy ngắn, đang ngồi trên bãi cỏ trên đồi, lặng lẽ nhìn ra thành phố có vẻ yên bình bên dưới.

Sau những sự kiện đêm hôm trước, cô đã quyết định bắt đầu điều tra giáo phái ẩn nấp dưới thành phố. Về các manh mối, điểm khởi đầu tốt nhất của cô là các bệnh viện tâm thần rải rác khắp ngoại ô. Với rất nhiều người dân địa phương mắc Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ, rõ ràng có điều gì đó thần bí đang diễn ra—có thể bị gây ra bởi giáo phái bí ẩn. Những bệnh viện này có thể giữ chìa khóa.

Ngồi trên đỉnh đồi, Dorothy điều khiển con rối xác chết nhỏ của mình và bí mật xâm nhập vào hai bệnh viện tâm thần, tiến hành giám sát tỉ mỉ để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Cuộc điều tra của cô đã diễn ra được một thời gian.

Tuy nhiên, giống như lần do thám đầu tiên của cô, Dorothy vẫn không tìm thấy thông tin gì đáng giá. Các bệnh viện, từ trên xuống dưới, dường như bình thường. Ngoài việc các bệnh nhân đều có các triệu chứng giống nhau một cách kỳ lạ, không có gì đáng ngờ bên ngoài. Nhân viên cư xử bình thường, không ai hành động bất thường, và không có dấu hiệu hoạt động thần bí nào.

Không nản lòng, Dorothy tiếp tục quan sát thêm vài giờ nữa. Nhưng khi không có gì cho kết quả, cô quyết định thay đổi chiến thuật.

Sử dụng một trong những con rối xác chết nhỏ của mình, cô xâm nhập vào các tủ lưu trữ hồ sơ của bệnh viện, bí mật lục lọi các tệp và hồ sơ. Cuối cùng—cô tìm thấy điều gì đó hữu ích.

Trong khi xem xét danh sách bệnh nhân, Dorothy phát hiện ra một hiện tượng: một số lượng lớn bệnh nhân có cùng họ. Trên thực tế, nhiều người trong số họ là người thân ruột thịt.

“Enrique Lesias… Diego Lesias… Raul Lesias… Dias Castellon… Alfonso Castellon… Julio Castellon…”

“Hừm… rất nhiều người cùng họ. Điều đó có nghĩa là rất nhiều bệnh nhân này có quan hệ họ hàng—nhiều người trong số họ đến từ cùng một gia đình? Có thể nào… cái gọi là Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ này thực sự là một tình trạng di truyền?”

Dorothy lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng. Hiện tượng bệnh tâm thần tập trung trong các nhóm gia đình khiến cô vô cùng tò mò—và giả thuyết đầu tiên của cô, tất nhiên, là di truyền.

“Nếu nó là di truyền, thì điều đó mở ra một hướng điều tra mới. Nếu mình xem xét lý lịch gia đình của họ, mình có thể tìm thấy điều gì đó mới.”

Dorothy đi theo dòng suy nghĩ này, và không lãng phí thời gian để thực hiện nó. Vì không có gì để tìm hiểu thêm từ chính các bệnh viện tâm thần, cô chuyển trọng tâm sang điều tra các gia đình của bệnh nhân.

Cô trở về từ ngoại ô vào trung tâm thành phố và tìm một nhà hàng nhỏ gần tòa thị chính. Gọi vài món ăn vặt, cô ngồi xuống ăn trong khi điều khiển con rối xác chết nhỏ của mình thâm nhập vào tòa thị chính.

Chẳng bao lâu, Dorothy đã tìm được hồ sơ dân số của Navaha và bắt đầu rà soát nó.

Nhờ khả năng xử lý thông tin cấp cao của mình, cô đã có thể rà soát các kho lưu trữ trong vài giờ, nhanh chóng khám phá hồ sơ gia đình của các bệnh nhân nhập viện và biết được địa chỉ cụ thể của tất cả các thành viên trong gia đình này trong thành phố, bất kể họ có nhập viện hay không. Trong quá trình đó, cô nhận thấy một kiểu mẫu kỳ lạ khác.

Khi kiểm tra mối quan hệ gia đình trong hồ sơ dân số, Dorothy nhận ra rằng nhiều bệnh nhân mà cô cho là có quan hệ huyết thống—do cùng họ—thực tế lại là vợ chồng. Các bà vợ đã lấy họ của chồng sau khi kết hôn, điều này đã khiến Dorothy nhầm lẫn tin rằng họ là người thân ruột thịt.

“Các cặp vợ chồng… Nếu nhiều người trong số đó thực sự đã kết hôn, thì lý thuyết về bệnh là di truyền cần phải được xem xét lại. Các cặp vợ chồng thường không có quan hệ huyết thống. Rối loạn di truyền không thể lây lan giữa họ. Và đánh giá theo những hồ sơ này, nhiều gia đình bị ảnh hưởng có quan hệ hôn nhân—một gia đình nhập viện trước một gia đình khác. Cứ như là bệnh này có thể lây lan từ gia đình chồng sang gia đình vợ, và ngược lại. Điều đó thực sự không phải cách mà các bệnh di truyền hoạt động…”

Ngồi trong nhà hàng, Dorothy suy nghĩ về thông tin mới này. Sau khi xem xét tất cả các hồ sơ, cô thu hồi các con rối xác chết nhỏ của mình và bắt đầu lang thang trên đường phố một lần nữa.

Cuộc điều tra của cô bây giờ bước vào giai đoạn tiếp theo. Sử dụng các địa chỉ thu được từ hồ sơ dân số, Dorothy điều khiển các con rối xác chết nhỏ của mình xâm nhập vào nhà của những người mắc Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ, hy vọng sẽ khám phá thêm những manh mối hữu ích.

Chẳng bao lâu, các con rối xác chết khác nhau của cô lặng lẽ đi vào hơn một chục hộ gia đình trên khắp thành phố và bắt đầu tìm kiếm. Trong một số ngôi nhà, Dorothy thấy hoàn toàn trống vắng—đồ đạc lộn xộn, mọi thứ phủ đầy bụi. Trong những ngôi nhà khác, một vài người thân vẫn sống ở đó, tất cả đều lờ đờ và kiệt sức. Một số ngồi lơ đãng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khoảng không—những dấu hiệu rõ ràng của Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ giai đoạn đầu.

“Đúng như mình nghĩ… Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ không phải là một rối loạn di truyền mà là một bệnh truyền nhiễm, tập trung trong các đơn vị gia đình…”

Sau khi hình thành sự hiểu biết chung về tình trạng này ở khoảng hơn chục ngôi nhà này, Dorothy tiếp tục điều tra sâu hơn. Chỉ mất nửa giờ để nỗ lực của cô được đền đáp.

Trong một căn nhà bừa bộn và bị bỏ hoang, không khí đặc quánh bụi, những chiếc ghế bị lật đổ và những tấm vải lanh rách nát kể câu chuyện về một gia đình ba người đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần từ lâu. Trong ngôi nhà này, cô tìm thấy một chiếc tủ quần áo lớn, khóa chặt.

Dorothy cho một trong những con rối xác chết hình chuột của mình gặm xuyên qua gỗ và chui vào bên trong. Sử dụng ánh sáng lọt vào qua các khe hở và lỗ hổng, cô nhìn thấy nó.

Trên bức tường bên trong tủ quần áo, được vẽ bằng những sắc tố xỉn màu, là một biểu tượng kỳ lạ: một con bướm đêm cách điệu, trừu tượng với đôi cánh dang rộng.

Thân hình dày cộm một cách kỳ cục của nó được phân đoạn bằng các dấu hiệu phẳng, mang tính biểu tượng. Đôi cánh bị hư hại được vẽ bằng những xoắn ốc gây mất phương hướng. Từ đầu nó mọc ra hai xúc giác ngắn, cong vào trong tạo thành hình lưỡi liềm.

Bên dưới bức tranh bướm đêm, đặt trên đáy tủ quần áo, là một loạt các ngọn nến có độ dài khác nhau. Giữa chúng là một bệ nhỏ, phủ đầy một loại bột không xác định. Cách bố trí rõ ràng mang những yếu tố có ý nghĩa thần bí.

“Cách bố trí này… đây là một bàn thờ sao? Một bàn thờ ẩn bên trong tủ quần áo? Gia đình này đã thực hiện một loại thờ cúng nào đó trước khi họ bị đưa đi sao?”

Dorothy nhìn chằm chằm vào cảnh tượng, thắc mắc. Với kiến thức thần bí của mình, cô có thể ngay lập tức nhận ra sự sắp xếp này là một bàn thờ tạm bợ—và nơi nào có bàn thờ, nơi đó có thờ cúng.

“Nếu đây là một bàn thờ, thì ai đó trong ngôi nhà này đã tham gia vào việc thờ cúng. Có thể nào Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ không phải do bệnh tật gây ra, mà là do thực hành kiểu thờ phụng bí ẩn này?”

“Nếu đây là một hình thức thờ phụng, nó có thể giải thích cách căn bệnh lây lan—từ thành viên gia đình này sang thành viên gia đình khác, bạn bè sang bạn bè. Đó là một tín ngưỡng ẩn giấu, được truyền lại bí mật… Đó có thể là lý do thực sự khiến Hội chứng Suy Giảm Giấc Ngủ chỉ tập trung trong các gia đình.”

Quyết tâm kiểm tra thêm, Dorothy tập trung vào hình ảnh con bướm đêm ở trung tâm bàn thờ. Sau vài lần kiểm tra cẩn thận, cô phát hiện một vài dòng chữ khắc gần bức tranh.

Những hình khắc đó viết một cụm từ Cassatian khó hiểu. Dorothy đọc thành tiếng và dịch nghĩa.

“Mong Dạ Mộng Điệp sẽ mang đến những giấc mơ ngọt ngào, và mong rằng những giấc mơ ngọt ngào sẽ an ủi trái tim tôi.”