Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

263 5605

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

30 140

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

14 148

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

(Đang ra)

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Isshiki Koutarou

Thế là hành trình đảo ngược vận mệnh của một nhân vật không hề tồn tại trong game chính thức bắt đầu.

49 2182

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

52 260

Câu Chuyện Thứ Ba : ... - Chương 04 Con người thật sự của em

Hai thành viên kỷ luật là Sakaki Sui và Hiwa Arina đã phá luật vì đang vừa ăn vừa đi xung quanh trường.

Dù giá chỉ có 100 yên là mức giá rẻ đến mức kinh ngạc nhưng bánh chiếc crepe lại có hương vị vượt xa giá thành.

Khi đi vòng quanh trường thì tôi nhận ra lễ hội văn hóa lần này chủ yếu là xoay quanh ẩm thực. Bánh Crepe, bánh ngọt, mì xào, bánh bạch tuộc, quán cà phê, các gian hàng... phần lớn đều liên quan đến ẩm thực. Và tất cả chúng đều rất rẻ. Không hề có cảm giác như mọi người đang nhắm đến lợi nhuận.

Vậy nên, chắc hẳn đây là lễ hội rất được lòng những người thích ăn nhiều hoặc đơn giản là yêu thích ăn uống.

"Anh thấy Uma-oniichan không ạ?"

Đột nghiên một đứa trẻ trông chừng học sinh tiểu học gọi tôi.

"Aaa, ngựa à. Thằng ngựa á. Có phải là người đeo mặt nạ đầu ngựa không?"

"Vâng ạ."

Makoto có vẻ đã trở nên nổi tiếng rồi. Thật đáng sợ khi có thể chiếm trọn trái tim của một đứa trẻ vô tư như thế. Mà hơn thế nữa cái poster quảng cáo của quán cà phê lớp tôi mà đứa nhóc cầm còn có ảnh Makoto đeo mặt nạ ngựa trên đõ nữa kìa. Khác hẳn với cái poster tôi từng thấy.

Tôi phát ngán khi hình ảnh Makoto bắt đầu xuất hiện khắp mọi nơi. Cậu ta giờ đã thành một meme. Meme Makoto. Mặt nạ đầu ngựa đã trở thành một hiện tượng được lan truyền qua các phương tiện truyền thông.

"Em muốn đến chỗ người đeo mặt nạ ngựa này phải không?"

Arina hỏi một cách dịu nhàng. Giọng cô ấy lúc nói với người ngoài khác hẳn lúc nói chuyện với tôi. Sao nó khác biệt một trời một vực luôn vậy. Nếu lúc nào cổ cũng nói bằng cái giọng dịu dàng kia thì tốt biết bao. Tôi sẽ ghi âm nó lại rồi đăng lên trang web. Cô có thể chữa lành cho cả mọi người trên thế giới đấy. Rồi tôi sẽ gắn thêm quảng cáo vô nữa là phát tài luôn ấy. À mà tôi không phảo là người theo chủ nghĩa vật chất đâu nhé.

Đứa trẻ gật đầu đồng ý.

"Vậy thì chúng ta đi nào."

Ủa, đi thật á?

Dường như đọc được suy nghĩ của tôi nên Arina kéo tai tôi lại và thì thầm:

"...Phục tùng."

Cảm giác như hai viên bi tôi bị teo lại luôn ấy, thật đấy.

Lời nói tục tĩu như vậy thì đúng là lời khinh bỉ với những người yêu sự lành mạnh như chúng tôi nhưng trong hoàn cảnh này thì đành vậy thôi. Vụt nhẹ cái là teo liền luôn.

Và thế là tôi đã trở thành người hầu và đi phía trước để hộ tống cô nàng đến lớp 2-2 của chúng tôi.

Gần đây tôi nhận ra một điều rằng Arina khá khắc nghiệt với những người cùng tuổi.

Cô ấy luôn có chút tôn trọng với người lớn tuổi hơn và những người xa lạ. Nhưng riêng với người cùng lứa và một số đàn em thì lại khác. Không, nói đúng hơn là với những ai là học sinh thì Arina luôn có xu hướng gay gắt.

Dù tôi có biết nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng thông tin đó có thể giúp tôi phân tích trạng thái tâm lý của cô ấy. Tôi nghĩ Akakusu-sensei có thể cho tôi một câu trả lời. Vì Akakusa-sensei một trong số ít người biết được việc Arina có hai nhân cách.

Tôi cũng đã biết việc Arina có hai nhân cách và Arina mà tôi đang biết hiện tại là nhân cách được sinh ra từ vài năm trước.

Akakusa-sensei từng nhờ tôi sửa lại cách nói chuyện và hành xử của cô ấy. Nói cách khác là cổ muốn tôi "đưa Arina về lại như trước kia." Loại bỏ nhân cách hiện tại và đưa nhân cách gốc quay trở lại.

Tôi cũng chẳng rõ liệu điều đó có thực sự là đúng hay không.

Đây là quan điểm giữa thiện và ác.

Nhân cách gốc có muốn giành lại quyền kiểm soát không?

Nhân cách gốc có muốn mình biến mất không?

Nhân cách gốc có muốn trở thành nhân cách chủ đạo mà mình đã tạo theo không?

Rốt cuộc thì nhân cách gốc muốn gì?

Nhân cách chủ đạo có muốn xóa bỏ nhân cách gốc không?

Nhân cách chủ đạo có muốn áp bức nhân cách gốc không?

Nhân cách chủ đạo có muốn tiếp tục tồn tại không?

Rốt cuộc thì nhân cách chủ đạo muốn gì?

Hai nhân cách ấy có đối lập nhau không?

Dù khi gần gũi cô ấy đến thế vậy mà tôi cũng cũng không thể biết được. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

Tôi là người hiểu Arina nhất trong trường này. Tôi có thể tự tin nói vậy. Nhưng những gì bên trong vỏ bọc của cô ấy thì vẫn hoàn toàn là điều xa lạ đối với tôi.

Rốt cuộc thì cô ấy là ai chứ?

Tôi gọi Makoto ra khi đến được lớp học của mình,

"Đây là fan của mày đó."

Makoto vẫn xuất hiện với chiếc mặt đàu nạ ngựa cùng áo aloha và quần short như thường lệ. Có điều tay phải giờ lại cầm thêm một cái rìu đồ chơi. Nhân vật của cậu ta bắt đầu hơi lệch tông rồi đấy. Có dấu hiệu trộn lẫn văn hóa tùm lum.

"Yah~ yah~! Chào mừng đến với quán cafe hóa trang nhé!"

Makoto dang rộng hai tay chào đón. Trông cậu ta có vẻ đang tận hưởng chuyện này lắm. Cả lớp tràn ngập cosplayer. Nổi bật nhất là Niwatari Tsuru trong bộ quân phục liền váy phương Tây với tông màu chủ yếu là màu sắc đỏ như máu và màu đen sẫm. Vì quá hợp với cô ấy nên tôi vô thức thốt ra một tiếng: "Oh~".

Khi nghe thấy tiếng trầm trồ đó thì Tsuru liền phóng ngay về phía tôi.

"Oh, là Sui à. A, Arina-san nữa! Tớ sẽ đi xem buổi trình diễn thời trang nha! Nhất định luôn đó!"

"Ể, ừm… Cảm ơn cô."

"Trình diễn thời trang à~"

"Sui thì không quan trọng lắm đâu."

"Hể. Nếu mà tôi chết thì sao?"

Tôi xin lỗi nhé.

Ngay lúc đang chán nản thì tôi cảm thấy có ánh mắt từ góc lớp nhìn về phía này.

Khi quay đầu lại thì tôi thấy đó là Mimori Ruka.

Tôi chợt nhớ ra. Tôi đã nhận một lời nhờ vả từ Mimori Ruka.

Ruka thích Makoto. Dù tôi không rõ chi tiết nhưng đó là sự thật.

Tôi đã quên béng mất vụ tôi có nhiệm vụ đưa Makoto đến gần Ruka.

Ruka trong bộ kimono đã toát lên vẻ nét nữ tính của một cô gái Nhật. Vì cổ vốn đã mang khí chất cổ điển nên bộ đó hợp với cô ấy cực kỳ.

Ánh mắt của Ruka nhìn vào tôi như muốn bảo rằng "lại đây". Vì vậy nên tôi khẽ bước lại gần cô ấy.

"Yo."

"Sui-kun, cậu không quên đấy chứ?"

"Ổn cả. Cứ để tôi lo. Tôi sẽ giúp Ruka thể hiện sự nữ tính của mình trước mặt Makoto."

"Này, cậu không cần làm quá lên vậy đâu mà."

Tôi cất tiếng gọi Makoto.

"Này ngựa. Mỹ nữ Nhật Bản đang mệt đấy. Mau chăm sóc cô ấy nhé."

"Rõ! Mời đi lối này ạ tiểu thư mặc kimono!"

Khi cô gái mặc kimono được tên Nhân Mã gọi thì cổ đỏ mặt, bối rối. Cô ấy nhỏ giọng phản đối tôi "Sao cậu đột ngột thế...!" nhưng hình như cổ lại thấy vui. Có lẽ cô ấy là tsundere chăng. Mà nhìn không giống lắm.

Khi Ruka được Makoto dắt đi thì cổ quay lại giơ ngón tay cái lên để ra hiệu làm tốt lắm. Đúng là tsundere rồi.

Vài phút sau khi rời khỏi lớp học.

Arina bắt đầu trông có vẻ bồn chồn. Nếu tôi buột miệng hỏi "Cô muốn đi tè à?" thì 100% là tôi sẽ bị giết. Sau đó mộ tôi chắc cũng bị cổ cho nổ tung luôn.

Đợi thêm vài phút mà cô ấy vẫn cư xử bất thường nên tôi mới lên tiếng:

"Sao mà cô cứ bồn chồn thế?"

"T-Tôi không có!"

"Có đấy. Rõ ràng là đang bồn chồn còn gì."

"Không có, quả trứng gián kia!"

"Nếu có chuyện gì thì cứ thoải mái nói ra với tôi đi. Tôi là người rộng lượng mà."

"...Vì."

"Hử?"

"……S-Sắp đến giờ… trình diễn thời trang… rồi đó…!"

"À~ ra là vậy. Đi đi nhé. Hãy cho mọi người thấy đi."

Arina vẫn căng thẳng trước khi rời khỏi chỗ tôi.

Mà cổ sao lại căng thẳng đến mức đó chứ.

Ngay sau đó Arina quay lại và trừng mắt tôi

"Tuyệt đối đừng có mà tới đấy."

"Không thành vấn đề. Tôi sẽ duy trì trật tự trong trường. Cứ cố gắng hết sức đi."

"K-Không ngờ là cậu lại cổ vũ tôi đấy."

"Dù gì tôi cũng đã xây dựng được mối quan hệ thân thiết với cô mà. Cổ vũ một chút thì có sao đâu."

"Kinh tởm."

"Tôi yên tâm khi nghe cô nói kiểu vậy đấy."

"Vậy tôi đi đây."

"Ừm, đi đi."

Mà thật ra tôi cũng sẽ lén đi xem đấy. Tôi thật sự rất mong chờ niểu cảm ngạc nhiên của cô ta.

Tôi không chút do dự nào khi tháo băng tay ra và nhét vào túi.

"Đi thôi."

Gốc là Arina dịu dàng còn chủ đạo là Arina độc miệng nhé.