Người hầu gái trung thành của gia tộc Halsberg…. Tea, là một thú nhân thuộc chủng tốc “Bạch hổ”, loài được tôn xưng là vương giả trong tộc thú nhân.
Trong thế giới nơi long nhân, sư nhân và hổ nhân thống trị chiến trường, một kẻ sở hữu bộ lông trắng bạc như tuyết là biểu tượng của sức mạnh và dòng máu tối thượng.
Vì lý do nào đó, sinh vật ấy lại trôi dạt đến nhân giới, lạc lõng như một đứa trẻ mồ côi.
Ngay cả chính cô cũng không nhớ nổi vì sao mình lại cô độc đến thế… chỉ biết rằng từ ngày được Caim Halsberg cưu mang, cuộc đời xô chỉ còn xoay quanh người ấy.
Tình cảm đó vượt quá mọi giới hạn của lòng trung thành, trộn lẫn giữa tình yêu, tín ngưỡng và bản năng chiếm hữu… một cơn cuồng ái mà chính cô cũng không thể dập tắt.
“Caim-sama, ngài có chỗ nào ngứa không ạ?”
“À… không… cũng không hẳn là…có”
Trong gian tắm bao phủ bởi hơi nước mờ ảo, chỉ có hai bóng người… Caim, cậu thiếu niên với làn da mảnh loang vết bầm tím của lời nguyền, và cô hầu gái đang phục vụ cậu, Tea.
Cô cúi xuống, bàn tay mang hơi ấm và hương sữa tắm thoảng mùi thảo mộc lướt nhẹ trên vai cậu. Mỗi chuyển động đều chậm rãi, mềm mại, tựa như cố tình kéo dài để khắc ghi xúc cảm.
Caim ngồi trên ghế gỗ, cố tránh nhìn, nhưng hơi thở của cô người hầu này lại cứ lẩn quẩn nơi gáy, khiến cậu không thể bình tĩnh.
“Cơ thể ta tự rửa được… cô không cần kè kè theo thế đâu.”
“Caim-sama yếu ớt lắm. Nếu ngài lỡ ngất trong bồn nước thì em biết làm sao?”
Giọng cô nhỏ, nhưng từng chữ đều như lướt qua tai… vừa ngoan ngoãn, vừa có gì đó nguy hiểm.
Tea tiến lại gần, hơi nước quyện vào hương da thịt khiến khoảng cách giữa cả hai gần như biến mất.
“Gần quá rồi đó, Tea…”
“Thưa Caim-sama, em chỉ đang phục vụ ngài thôi.”
Caim run lên khi lưng mình chạm phải thứ mềm mại, ấm áp và đầy sinh khí.
Cảm giác đó khiến tim cậu đập loạn.
Còn Tea… khóe môi khẽ cong lên.
(Đúng rồi… hãy để ánh mắt của ngài khắc sâu hình bóng này, Caim-sama.)
Từng đường cọ sát, từng hơi thở phả nhẹ lên cổ, từng nhịp tim đập xen kẽ nhau trong bồn tắm ẩm ướt.
Cô rửa cho cậu như thể đang tôn thờ một thánh vật… vừa kính cẩn, vừa khát khao đến run rẩy.
Caim mới mười hai tuổi. Tuổi mà người ta lần đầu nhận ra ranh giới mong manh giữa nam và nữ.
Đôi tay của Tea dịu dàng đến mức khiến người ta lẫn lộn giữa chăm sóc và quyến rũ.
“Tea, đừng… chỗ đó… cứ để ta…”
“Không được. Phục vụ chủ nhân là bổn phận của em mà.”
“Nhưng…”
“Suỵt. Đừng chống cự, Caim-sama. Chỉ cần thả lỏng thôi… em sẽ lo liệu hết.”
Giọng cô trầm trầm, khẽ, như đang ru ngủ.
Đôi tay ấm trượt qua vùng da mỏng manh nhất, nhẹ như chạm gió, nhưng đủ khiến cậu nín thở.
Caim siết chặt mép ghế, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.
Tea nhìn phản ứng đó, trong mắt ánh lên niềm hoan lạc thầm kín.
(Thật đáng yêu… Cuối cùng thì ngài cũng đã bắt đầu nhìn em như một người phụ nữ rồi.)
Cô biết rõ mình đang làm gì… đây không phải chăm sóc, mà là khắc dấu...
Dưới hơi nước lờ mờ, từng nhịp chạm của cô đều chứa lời thề câm lặng:
“Em sẽ là người duy nhất để lại vết nhơ trên ngài.”
(Chưa được… vẫn còn sớm. Ngài vẫn còn quá non nớt. Nếu mình tiến xa hơn, sẽ làm vỡ mất thứ gì đó mong manh trong ngài.)
Tea cắn môi, kìm nén bản năng đang gào thét.
Cô không được phép “nuốt trọn” con mồi của mình hôm nay… chỉ được phép khắc dấu.
Đôi mắt hổ trắng ấy nhìn chằm chằm tấm lưng gầy yếu trước mặt, nửa như kẻ bảo hộ, nửa như dã thú đói khát đang canh chừng bữa tiệc của mình.
“Tea… đủ rồi. Ta tự làm được.”
“Không đâu. em còn phải “rửa” cho ngài chỗ quan trọng nhất nữa.”
“C-chỗ quan trọng…?”
“Vâng. Thứ quý giá nhất… của ngài.”
Caim giật mình, bật dậy, còn Tea chỉ cười. Một nụ cười dịu dàng mà khiến máu trong người cậu như sôi lên.
Đêm hôm đó, trong phòng tắm ngập hơi nước, không ai biết chuyện gì đã thực sự diễn ra.
Chỉ biết rằng kể từ hôm ấy, ánh mắt của Caim với cô người hầu ấy không còn giống trước nữa.
Và một năm sao… khi cậu thiếu niên yếu ớt ấy trở thành Độc Vương, Tea đã thực hiện điều mà cô chờ đợi suốt hơn mười năm.
Đó không còn là sự phục tùng.
Không còn là lòng trung thành.
…Mà là một nghi lễ chiếm hữu linh hồn… nơi hổ trắng nuốt trọn chủ nhân mà nó yêu, và hóa thành con dấu bất tử trên trái tim của ngài ấy…
