Cuối cùng, Caim và Tea, cả hai mệt rã rời, đã qua đêm tại quán trọ mà họ được dẫn tới.
Sáng hôm sau, khi trở lại quán trọ nơi Millicia và Lenka đang chờ, hai cô gái đón họ với vẻ mặt đầy chán nản.
“Hai người… trễ quâ đấy, đúng là không thể tin nổi mà.”
“Chắc hẳn là rất vui vẻ, phải không? Hôm nay là ngày chúng ta phải đi đến Đế quốc đấy…”
Dù trời còn sớm, cả hai đã dậy từ rất sớm để chờ họ. Có lẽ, thậm chí họ đã thức trắng để chờ Caim trở về, nhưng đó là một hình ảnh mà Caim không muốn nghĩ tới quá nhiều.
“Hôm qua xin lỗi vì để các cô lo chuẩn bị. Mọi thứ đã ổn chứ?” .
“Dù tiểu thư có vẻ không vui suốt, nhưng ngoài ra không có vấn đề gì. Chúng ta có thể xuất phát ngay thôi,”
Lenka trả lời. Millicia vẫn còn hơi giận, khoanh tay đứng nhìn.
“Thật tốt. Nhưng… mong tiểu thư đây cũng sớm nguôi giận thì thật tốt.”
Millicia không đáp lời Caim mà quay sang Tea, người đang đứng ở cửa với bộ đồng phục hầu gái.
“…Tea, cô đã hòa giải với Caim-san chưa?”
“Cảm ơn cô đã quan tâm. Tối qua thực sự là một đêm tuyệt vời!”
“Thật tốt… Vậy từ giờ, hãy cùng nhau hỗ trợ Caim, có được chứ?”
“Không cần nói tôi cũng làm. Dù miễn cưỡng, tôi cũng công nhận cô,”
“Công nhận là tôi mới phải nói đấy nhé? Tôi là chính thê của Caim, và những người mạnh mẽ thường có nhiều phụ nữ hầu cận… Tôi sẽ chấp nhận cô là Vợ lẽ.”
“Hừm hừm… Trận đấu xem ai là Chính thê của Caim-sama sẽ bắt đầu từ bây giờ!”
Tea và Millicia gật đầu, siết chặt tay nhau. Cứ như hai đối thủ đáng gờm vừa kết bạn sau một trận chiến quyết liệt.
Caim không hiểu hết ý nghĩa của màn trao đổi đó, nhưng Millicia dường như đã nguôi giận, đứng dậy khỏi giường.
“Vậy… tuy giờ còn sớm, chúng ta nên ra bến tàu sớm. Nếu trễ, sẽ lỡ chuyến tàu đấy,”.
“Ừ, được thôi…”
“Caim? Có chuyện gì sao?”
Caim lùi lại một chút trước ánh mắt dò xét của Millicia. Kỳ lạ thay, bầu không khí vui vẻ, hòa thuận giữa ba cô gái khiến cậu bồn chồn trong lòng..
Suy nghĩ kỹ, cả ba người phụ nữ này đều là những “chị em” đã từng có mối quan hệ thể xác với Caim. Một mối quan hệ hiếm có, vừa quý giá lại vừa… kỳ quặc.
(Chẳng hiểu sao… giờ lại thấy sợ hãi thật. Mình sẽ cùng những cô gái này lên đường tới Đế quốc sao…?)
Sau khi hợp nhất với “Độc Nữ Vương” để trở thành “Độc Vương”, và đánh bại kẻ thù lớn nhất trong đời là “Quyền Thánh”, lẽ ra Caim chẳng còn sợ gì nữa… nhưng sao bây giờ lại cảm thấy e dè trước những người đồng minh này nhỉ. Dù có mạnh đến đâu, đàn ông cuối cùng vẫn có thể bị chi phối bởi phụ nữ, có lẽ là vậy.
“Còn gì sao, Caim?”
“Caim-sama, chúng ta xuất phát chứ?”
“Đi thôi… có chuyện gì sao?”
“À… không, không có gì. Đi thôi.”
Được Millicia, Tea và Lenka thúc giục, Caim rời khỏi quán trọ mà họ từng ở.
Bốn người đi song song, hướng về bến tàu để tới Đế quốc. Một chàng trai, ba cô gái. Trong một nghĩa nào đó, đây là tình huống như mơ, khiến những chàng trai khác phải ghen tị. Nhưng Caim lại cảm thấy một nỗi lo sợ mãnh liệt khi nghĩ đến hành trình này…
Và nỗi lo ấy, như số phận, sẽ sớm được chứng minh là hoàn toàn chính xác… nhưng chỉ có thần linh mới biết được tương lai…
