Góc nhìn của Haruko
“...Eh, một chuyến du lịch với lớp á?”
“Ừ, ừ, trong kỳ nghỉ xuân ấy! Tận tháng 2 cơ nên vẫn còn khá lâu nữa. Haruko cũng sẽ đi đúng chứ?”
Thứ sáu, sau khi tiết học kết thúc. Trong giờ nghỉ trưa, Sacchan đã nêu lên chủ đề này khi chúng tôi đang ăn trưa trong một phòng học trống.
Có vẻ như có một kế hoạch của lớp tôi về một chuyến du lịch trong kỳ nghỉ xuân. Đó là một lời mời vô cùng hấp dẫn đối với một người như tôi, người luôn hướng đến một cuộc sống đại học tươi đẹp… nhưng nó cũng khá là rắc rối.
…Đi du lịch cũng có nghĩa là tôi phải để lộ mặt mộc của mình với bạn bè.
“Tớ, tớ không chắc mình có đi được hay không nữa…”
Trong khi đang ăn bánh mì yakisoba, Sacchan tò mò hỏi.
“Thật sao? Cậu không muốn đi à?”
“Không, không! Tớ muốn đi lắm, nhưng mà…”
Tôi không thể nói rằng tôi không thể đi vì tôi không muốn để lộ mặt mộc của mình. Khi tôi còn đang do dự, Sacchan mỉm cười với tôi.
“Tớ với Hiroki đang lên kế hoạch cho chuyến đi. Hãy nghĩ đến nới cậu muốn đến đi. Ồ, suối nước nóng nghe cũng được đó! Tớ cũng đang muốn ăn cua nữa.”
“Ừ… Nghe tuyệt thật.”
Tôi thực sự muốn đi du lịch với mọi người. Tôi muốn vào suối nước nóng mà không phải lo lắng, để lộ mặt mộc và nói chuyện suốt đêm.
Nhưng dù sao thì—nếu tôi cho họ thấy mặt mộc của mình và khiến mọi người thất vọng, tôi phải làm sao?
Khi tôi đang nghĩ về điều đó, Sacchan cười toe toét, ghé sát vào tai tôi và thì thầm.
“…Cậu nên mời Sagara đi cùng nữa. Và đó sẽ là lần đầu tiên hai người ở lại qua đêm cùng nhau.”
“…! Lần, lần đầu tiên qua đêm…!”
Đi du lịch với Sagara-kun. Ở bên nhau cả ngày. Chắc chắn, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ rất tuyệt cho mà xem. Chắc chắn điều đó sẽ rất vui.
“Nhưng… nhỡ Sagara-kun không muốn đi cùng lớp thì sao…”
“Không đời nào, nếu là Haruko mời, cậu ấy sẽ đi. Hãy cho cậu ấy thấy nét quyến rũ sau khi tắm xong, và rồi chinh phục được đối phương chỉ trong một nốt nhạc!”
Sacchan giơ nắm đấm lên khi nói vậy, nhưng có lẽ tôi đã cho cậu ấy thấy khuôn mặt mộc sau khi tắm của mình mấy lần rồi. Chẳng có nét quyến rũ nào trong đó cả. Chúng tôi còn sống cạnh nhà nhau nữa, có lẽ sẽ khó mà làm cậu ấy bất ngờ bằng một chuyến du lịch qua đêm.
Khi tôi lo lắng, Sacchan nắm chặt lấy tay tôi.
“Thật đấy, cậu hãy cố gắng hết sức nhé. Thành thật mà nói, thật khó để trao Haruko cho Sagara… nhưng nếu tớ có thể làm được gì thì chỉ cần nói một lời là tớ sẽ sẵn sàng!”
Tôi cảm thấy muốn khóc trước những lời động viên của Sacchan.
Sacchan hoàn toàn ủng hộ tình yêu của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn như vậy trước khi vào Đại Học.
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Sacchan sẽ chấp nhận con người thật của tôi, và khuôn mặt mộc của tôi.
Lắc đầu, tôi liền gạt bỏ suy nghĩ đó. Sacchan hẳn đã là trung tâm của lớp học kể từ hồi trung học, và được bao quanh bởi rất nhiều bạn bè. Nếu hồi đó tôi học cùng Sacchan, thì có lẽ chúng tôi đã không tiếp xúc với nhau nhiều đến vậy.
──Nanase-san nghiêm túc lắm, không giống với bọn tớ.
Sacchan và tôi như thể đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
“…? Haruko, sao vậy?”
Sacchan lo lắng hỏi khi tôi buồn bã nhìn xuống. Tôi gượng cười: “Không có gì đâu.”
— — —
Sau khi về nhà, tôi háo hức làm món carbonara và mang sang cho Sagara-kun.
Cậu ấy mở cửa phòng, và nhận nó với câu "Cảm ơn" tỏ vẻ hối lỗi. Mình làm vì mình muốn thấy cậu vui vẻ mà, nên xin đừng tỏ ra hối lỗi như vậy.
Sagara-kun đặt đĩa mì vào bếp và nhìn tôi, người vẫn đứng ở cửa ra vào, với vẻ mặt hơi bối rối.
Nghĩ lại thì, hôm nay cậu ấy không hỏi tôi có muốn "ăn cùng" không. Mặc dù lần trước tôi là người từ chối, nhưng tôi tự hỏi liệu cậu ấy có mời tôi tiếp lần này không. Tôi sẽ cảm thấy khá cô đơn khi quay về phòng bây giờ, vì vậy tôi đã hỏi Sagara-kun.
"...Sa, Sagara-kun... ừm, cậu có nghe về chuyến đi du lịch với lớp không?"
“Không, tôi chưa nghe gì cả.”
“Mọi người trong lớp đang lên kế hoạch đi du lịch vào kỳ nghỉ xuân.”
“Hmm.”
Như thường lệ, cậu ấy có vẻ không hứng thú một chút nào. Đúng lúc tôi đang nghĩ rằng có lẽ cậu ấy sẽ không đi, cậu ấy hỏi ngược lại tôi.
“Nanase, cậu có đi không?”
“...Mình… muốn đi lắm, nhưng mà mình cũng hơi lo…”
“Tại sao phải lo chứ? Nếu cậu muốn đi thì cứ việc đi thôi.”
"... Nhưng nếu chúng ta đi du lịch, mình sẽ phải lộ mặt mộc, đúng chứ?"
Khi tôi nói vậy, Sagara-kun đáp lại bằng một tiếng "Hả” chán ngắt. Cậu ấy nhíu mày bối rối và nghiêng đầu.
"Có vấn đề gì à?"
"Vấn đề lớn luôn! Nếu mọi người nhìn thấy mặt mộc của mình... Sacchan và những người khác có thể sẽ ghét mình mất."
"... Cậu vẫn lo lắng về điều đó à?"
Giọng cậu ấy có vẻ bực bội, nó khiến tôi hơi tức giận. Mặc dù Sagara-kun không thấy có vấn đề gì lớn, nhưng đó lại là vấn đề rất lớn đối với tôi.
“Đương nhiên là vẫn lo chứ. Bởi vì…”
“Sudo không phải là loại người sẽ ghét cậu vì mấy chuyện như thế đâu. Có lẽ vậy.”
Sagara-kun nói một cách hờ hững, và tôi nắm chặt gấu áo len.
“…Sao cậu có thể khẳng định như vậy chứ? Cậu không biết đâu. Nếu mình vẫn như hồi trung học, nhạt nhẽo và không có gì nổi bật… Sacchan chắc chắn sẽ không chọn tớ.”
Khi tôi nói vậy, Sagara-kun nhíu mày bối rối.
“…Cậu nghĩ cậu kết bạn với Sudo vì cậu bắt đầu trang điểm và trở nên xinh đẹp sao?”
Tôi lặng lẽ gật đầu đáp lại. Sagara-kun gãi đầu dữ dội, rồi từ từ nói tiếp, lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn.
“Điều đó hơi… không đúng lắm, tôi nghĩ vậy… Cảm giác như nói vậy sẽ hơi coi thường Sudo.”
“Hả…”
“Tại sao cậu lại kết bạn với Sudo? Vì cô ấy xinh đẹp và thông minh, nên cậu nghĩ bản thân sẽ trở nên giống vậy khi chơi cùng cô ấy à?”
Ngay khi Sagara-kun chỉ ra điều đó, má tôi đỏ bừng. Cảm giác như cậu ấy đã nhìn thấu một phần xấu xí và gian xảo trong tâm hồn tôi mà tôi thậm chí còn không nhận ra—điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ và muốn chạy trốn khỏi nơi này.
“...Có lẽ là vậy…”
“Bây giờ vẫn vậy sao?”
Tôi lắc đầu thật mạnh mẽ để trả lời câu hỏi đó của Sagara-kun.
Chắc chắn, lúc đầu, tôi tự hào vì Sacchan đã bắt chuyện với tôi, nghĩ rằng đó là bằng chứng cho thấy nỗ lực của tôi đã được công nhận—nhưng giờ thì khác.
“…Mình thích ở bên Sacchan… Mình quý cậu ấy, đó là lý do tại sao mình muốn làm bạn với cậu ấy.”
Khi tôi nói vậy, Sagara-kun, mặc dù có vẻ hơi bối rối, nhẹ nhàng vỗ đầu tôi. Vẫn là khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của cậu ấy, nhưng cái chạm lại nhẹ nhàng đến lạ thường. Hơi ấm bắt đầu lan tỏa từ bàn tay cậu ấy xuống đầu tôi, và nhiệt độ cơ thể tôi dường như tăng lên nhanh chóng.
“Vậy thì, cậu nên tin tưởng Sudo… Không chỉ Sudo, mà… sẽ không có ai xung quanh sẽ rời bỏ cậu chỉ vì khuôn mặt mộc của cậu đâu.”
“...Ừ. Mọi người đều là người tốt, đúng không?”
“Cậu có những người tốt luôn ở xung quanh cậu bởi vì bản thân cậu cũng chính là một người tốt.”
Tôi muốn nói Sagara-kun cũng rất tốt bụng, nhưng môi tôi trở nên run rẩy và không thể nói thành lời. Khi ở gần Sagara-kun, tim tôi đập mạnh, và tôi cảm thấy khó thở vì lồng ngực tôi đang thắt lại. Tuy nhiên, tôi lại không muốn rời xa cậu ấy.
…Tôi thực sự thích Sagara-kun.
Nuốt vào hết những cảm xúc gần như bùng nổ đó, tất cả những gì tôi có thể nói là “Cảm ơn cậu.”