Góc nhìn của Souhei
Từ sau lễ hội văn hóa, hành vi của Nanase đang trở nên kỳ lạ.
Khi tôi gặp cô ấy ở trường, cô ấy thường tránh mặt tôi. Khi tôi gọi cô ấy, cô ấy mỉm cười vui vẻ. Cô ấy đã làm những món ăn cầu kỳ cho bữa tối và lượng đồ ăn cô ấy mang đến cho tôi đã tăng lên.
Ngay cả khi ở nhà thì cô ấy vẫn thường xuyên trang điểm. Tôi để ý thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi nhưng khi tôi quay lại, cô ấy lại đánh mặt sang chỗ khác. Điều đó thật vô nghĩa.
…Không. Nói thật thì, không hẳn tôi không hiểu tại sao.
“Ah, thấy Sagara rồi!”
Khi tôi đang ăn trưa một mình trong phòng học, Houjo và Kinami bước vào. Không hỏi lấy một câu, họ ngồi xuống cạnh tôi, người đang nhai gà rán.
"Trời hôm nay lạnh dữ. Căng tin cũng đông nữa, vì vậy bọn này nghĩ, 'Sao không ngồi ăn ở phòng học nhỉ?'"
Kinami rôm rả bắt chuyện. Kể từ lễ hội văn hóa, hai người họ trở nên thân thiện với tôi một cách kỳ lạ và liên tục bắt chuyện. Họ hẳn là kiểu người dễ gần gũi với người khác.
“Sagara đang ăn bento kìa.”
“Ồ, nhìn chỗ gà rán đó ngon quá.”
Tôi còn một chút gà rán thừa từ bữa tối hôm qua, nên hôm nay tôi nhét hết chỗ còn lại vào hộp bento vùng với một chút cơm. Tiết kiệm được một bữa trưa cũng là một điều tốt.
“Cho xin miếng nha.”
Khi Kinami với tới chỗ gà rán, tôi lặng lẽ gạt tay cậu ta ra. Gà rán này là do Nanase làm. Tôi sẽ không cho cậu ta một miếng nào đâu. Cậu ta gọi tôi là “Keo kiệt!” nhưng tôi sẽ để cậu ta nói bất cứ điều gì cậu ta muốn.
Houjo và Kinami bắt đầu ăn hộp bento ở cửa hàng tiện lợi. Tại sao trong bao nhiêu người, thì chỉ có tôi ngồi ăn trưa với hai anh chàng năng nổ nhất trong lớp vậy? Tôi quyết định ăn hết chỗ đồ ăn và nhanh chóng trốn thoát.
Lờ đi ý định của tôi, Houjo vui vẻ bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Nhân tiện, Sagara. Sự cố Chàng trai gấu trúc ở lễ hội văn hóa đã trở nên khá nổi tiếng rồi nhỉ?”
Tôi dừng đũa. Làm ơn, đừng nói về chuyện đó nữa.
Chỉ cần nhớ lại ngày hôm đó thôi là tôi muốn đào ngay một cái hố và chui xuống đó. Tôi biết rằng mọi người trong trường gọi mình là "Chàng trai gấu trúc" kể từ hôm đó.
"Đúng rồi. Hôm đó tôi ở với Sagara, và khi ổng đột nhiên chạy lên, tôi thấy khá bất ngờ. Nanase trông cũng có vẻ hơi kỳ lạ vào lúc đó."
"Nanase có vẻ không thích nổi bật. Chắc cô ấy sốc lắm."
Họ nói, và tôi chỉ ngồi đó và gật đầu. Có lẽ tôi là người duy nhất hiểu tại sao cô ấy không thể ngẩng mặt lên lúc đó.
Sau khi ăn trưa xong, tôi cất hộp bento rỗng vào túi. Ngay khi tôi định đứng dậy, Kinami nghiêng người và nói, "Cơ mà mấy ông biết đấy."
"Dạo này Nanase trông dễ thương hơn hẳn, đúng không? Đúng không, Sagara?"
“... Không hẳn.”
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội trốn thoát ngàn vàng của mình vì bị chủ đề đó kéo lại.
“Yusuke, ông có bạn gái rồi, đúng chứ? Đừng nói mấy điều như thế về những cô gái khác nữa nếu ông không muốn gặp rắc rối.”
“Ờ thì, bạn gái tôi vẫn là người dễ thương nhất, nhưng mà, khuôn mặt của Nanase hoàn toàn là gu tôi. Tôi chỉ ngắm thôi, nên nó ổn, đúng không?”
Nghe Kinami nói, tôi tự hỏi phản ứng của cậu ta sẽ thế nào nếu nhìn thấy mặt mộc của Nanase. Cậu ta có lẽ sẽ phản ứng khá thô lỗ, nên tôi không muốn cậu ta nhìn thấy một chút nào.
“Nanase thay đổi nhiều thế à? Tôi không để ý cho lắm.”
Houjo nghiêng đầu, và đáp lại là lời phản đối nhiệt tình của Kinami.
“Thật đó, cô ấy chắc chắn đã trở nên dễ thương hơn! Mắt cô ấy trông lấp lánh hơn, và cô ấy cũng cười nhiều hơn nữa.”
“Ờ thì, tôi cũng cảm thấy vậy. Hay có lẽ là vì Yusuke chơi với Sagara? Đúng không nhỉ?”
““Cái gì cơ?””
Kinami và tôi đồng thanh. Houjo tiếp tục.
“Nanase luôn dễ thương nhất khi ở bên Sagara. Có lẽ vì Yusuke chơi với Sagara nên Nanase trông dễ thương hơn với ông chăng?”
Khoan đã, tôi không nhớ mình đã chơi với Kinami. Không, quan trọng hơn là, “Nanase dễ thương nhất khi ở bên tôi”—
“... Nghĩa là sao cơ?”
Kinami hỏi. Tôi cũng thắc mắc điều đó.
Tôi trả lời, “Tôi chịu,” và nhấp một ngụm trà lúa mạch trong chai.