Kỳ nghỉ hè đã kết thúc được một tuần và sinh viên bắt đầu đi học trở lại.
Và tôi, như mọi khi, vẫn tiếp tục cuộc sống vừa học vừa làm như trước, hoàn toàn không có một chút màu hồng nào như tôi đã từng hy vọng ban đầu–mặc dù cuộc sống hiện tại của tôi đang có đôi chút khác biệt so với cuộc sống cô đơn và thoải mái mà tôi hằng mong muốn.
“Vẫn còn nhiều cơm lắm, nên cứ ăn tiếp đi!”
Nanase ngồi cạnh tôi và nói.
Mùa thu đã đến, và cô ấy đã mặc lại bộ đồ thể dục màu hạt dẻ của mình.
Dạo gần đây, bất cứ khi nào có thời gian, Nanase và tôi lại cùng nhau ăn tối như thế này.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc tiết kiệm tiền điện bằng cách ngồi ăn chung trong một phòng điều hòa, nhưng thói quen đó của chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì đến bây giờ khi mà thời tiết đã bắt đầu trở nên mát hơn.
Và vì cảm thấy tội lỗi khi dựa dẫm vào sự hào phóng của cô ấy, tôi đã bắt đầu đưa tiền cho cô ấy để chi trả cho các chi phí cần thiết.
Hôm nay Nanase làm thịt rang gừng. Nhìn chỗ bắp cải được cô ấy thái sợi một cách đẹp mắt, và nó khiến tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại khi mà không thể cắt nổi chỗ hành lá.
Chắc là tôi cũng nên tập nấu ăn một chút.
“Nhân tiện, lễ hội văn hóa sắp diễn ra rồi đó.”
Tôi trả lời “À” khi mà Nanase đề cập điều đó.
Lễ hội văn hóa trường tôi sẽ diễn ra vào tháng 11 và kéo dài trong ba ngày.
Đây là một sự kiện khá lớn thu hút cả sinh viên trong trường và cả những người bên ngoài trường nữa. Những người thuộc các câu lạc bộ và nhóm văn hóa dường như đang đặc biệt háo hức chuẩn bị cho sự kiện này.
“Lớp mình cũng sẽ tổ chức một gian hàng đó. Chúng ta sẽ bán yakitori với giá khoảng 300 yên một que.”
“Hể. Có vẻ hơi đắt nhỉ…”
“Mình không tham gia câu lạc bộ nào của trường, nên mình rất vui khi được tham gia lễ hội cùng với mọi người trong lớp đó! Mình cảm thấy háo hức lắm đó!”
Nanase để tay trước ngực, đôi mắt cô sáng lên tàn đầy sự mong đợi. Đôi với cô ấy, người luôn hướng đến cuộc sống Đại Học đầy màu hồng, thì hẳn đây là một sự kiện vô cùng tuyệt vời.
Mà, cũng chẳng phải việc của tôi. Tôi không có ý định tham gia vào các hoạt động như thế này trong khi tôi chẳng kiếm được thêm gì cả. Tôi thà đi làm còn hơn.
“Hơn nữa, tận 300 yên một que á… Buôn bán kiểu gì thế?”
“Nhưng mà đó là giá ở lễ hội mà nên cũng bình thường thôi đúng chứ? Đến kẹo táo còn tận 500 yên cơ mà…”
Học chỉ nướng yakitori đông lạnh mua từ siêu thị và phết nước sốt lên trên thôi mà. Chỉ cần nghĩ đến cái giá đấy cũng đủ làm tôi rùng mình, chắc chắn tôi sẽ không mua nó đâu.
“Cũng có tin đồn và việc con gái trong lớp sẽ mặc yukata để bán hàng… nhưng nó đã bị hủy vì trời sẽ trở lạnh vào tháng 11. Mặc dù mình cũng muốn mặc một bộ.”
Ồ. Vậy là sẽ không có yukata sao.
Trong thâm tâm, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Nếu bỏ 300 yên ra để mua một que yakitori do Nanase trong bộ yukata bán thì cũng không quá tệ. Tôi cảm thấy mình đang nghiêm túc nghĩ về một thứ nực cười như vậy.
“Trưa mai chúng ta sẽ họp ở phòng nghiên cứu để lên kế hoạch cho lễ hội. Cậu cũng nên tham gia đi Sagara-kun!”
“Hử, nghe hơi phiền nhỉ…”
Tôi lỡ để lộ những suy nghĩ thật của mình ra ngoài. Và Nanase nhìn chằm chằm vào tôi, tỏ vẻ không hài lòng với những lời tôi vừa nói.
“Mình sẽ rất vui nếu cậu đến đó, Sagara-kun.”
…Nhưng mà, nó là như vậy mà. Có lẽ tôi sẽ bị những người khác khinh thường nếu tôi, mặc dù không tham gia câu lạc bộ hay hội nhóm nào, lại không chịu giúp đỡ lớp trong lễ hội văn hóa.
Lớp của tôi thường liên quan đến làm việc nhóm, và công việc sẽ rất khó tiến triển nếu tôi bắt đầu hạ thấp vị thế của mình với mọi người.
Công việc bán thời gian của tôi bắt đầu vào buổi tối, vì vậy tốt nhất là tôi vẫn nên có mặt vào buổi sáng.
“Được rồi, tôi sẽ đi.”
“Thật không!? Yay!”
Nanase reo hò và ngân nga một giai điệu vụng về. Nghe qua thì nó có vẻ là bài hát chủ đề của một siêu thị. Lựa chọn tốt đấy. tôi nghĩ, và cười thầm trong lòng.
Ngày hôm sau, có khoảng bảy người, bao gồm tôi và Nanase, ngồi lại ở phòng nghiên cứu để tổ chức cuộc họp về lễ hội văn hóa sắp tới. Tôi không thấy Houjo hay Sudo đâu, có lẽ họ đang ở câu lạc bộ của mình.
Tôi ngồi đó và theo dõi cuộc thảo luận ở giữa căn phòng. Và tôi phải miễn cưỡng đồng ý khi Nanase yêu cầu tôi làm nhân viên bán hàng vào ngày diễn ra lễ hội.
“Rồi, mọi người nghỉ ngơi chút nào. Chúng ta giải quyết xong hầu như mọi thứ rồi đúng chứ? Nghỉ chút thôi nào.”
Sau khoảng hai giờ từ khi bắt đầu, Kinami ném chiếc bút xuống và đề nghị nghỉ ngơi.
Ai đó bắt đầu bày đồ ăn nhẹ ra bàn, và tiếng trò chuyện bắt đầu trở nên sôi nổi khi mọi người đang ăn vặt.
Nanase lấy một chiếc hộp màu đỏ và đến ngồi cạnh tôi.
“Nè, ăn chút đi, Sagara-kun.”
Tôi cảm ơn cô và cầm một chiếc bánh quy socola và cắn một miếng. Nó ngon hơn tôi tưởng.
“Nhân tiện thì, cuộc thi sắc đẹp của trường sắp bắt đầu rồi phải chứ?”
“À, đúng rồi, mình có thấy mấy tấm poster rồi. Không biết trong lớp mình có ai tham gia không nhỉ?”
Ai đó đã lôi chủ đề này lên trong khi đang trò chuyện với nhau.
Trường Đại Học của chúng tôi cũng có một cuộc thi sắc đẹp, giống như nhiều trường khác. Tuy nhiên, nó không quá đặc biệt; nó chỉ là một phần trong lễ hội văn hóa, giống như một sự kiện nho nhỏ vậy.
Vòng sơ khảo được bình chọn trực tuyến và những người qua vòng này có thể tham gia vòng chung kết vào ngày diễn ra lễ hội.
“Này, Nanase. Cậu có định tham gia không?”
Khoảnh khắc Kinami nói câu đó, Nanase gần như phun hết chỗ trà trong miệng cô ra.
“C-cái gì cơ!? Không đời nào, Ah… việc đó hoàn toàn bất khả thi!”
Nanase từ chối với vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng Kinami, vẫn không từ bỏ và tiếp tục nói.
“Thôi nào, Nanase dễ thương lắm đó. Tớ chắc chắn cậu có thể tiến xa hơn khi tham gia cuộc thi này đó!”
“Cậu có thể nộp đơn tham gia trực tuyến, đúng chứ? Chỉ cần chụp ảnh và viết hồ sơ thôi.”
Trước khi tôi nhận ra, thì những người khác trong lớp cũng đang bắt đầu tỏ ra phấn khích. Tôi ngồi im lặng, giả vờ không biết gì.
Sau đó, Nanase, với vẻ mặt bối rối, bắt đầu kéo gấu áo của tôi ở dưới gầm bàn. Tôi giật mình nhìn sang cô ấy, và cô ấy đang nhìn tôi với anh mắt cầu xin.
“Mình nên làm gì đây, Sagara-kun…”
Cô ấy thì thầm bằng giọng nhỏ xíu. Tôi trả lời, “Có chuyện gì thế?” trong khi cố gắng tỏ ra kín đáo. Nanase nghiêng người lại gần hơn, và tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Mình… mình không thể tham gia cuộc thi sắc đẹp được. Thật vô lý khi nghĩ đến việc mình sẽ tham gia cuộc thi đó.”
“Có gì vô lý đâu?”
“Bởi vì… cậu biết đấy, Sagara-kun… mặt mộc của mình.”
Nanase ấp úng nói với giọng điệu như thể đang xin lỗi. Thì ra đó là điều cô ấy lo lắng.
“Nó không vô lý chút nào. Sao cậu không thử tham gia xem?”
Dù mặt mộc của cô ấy có trông thế nào, Nanase khi trang điểm trông vẫn rất xinh đẹp, nên sẽ không có vấn đề gì khi cô ấy tham gia một cuộc thi sắc đẹp.
Tôi không nghĩ điều đó là vô lý một chút nào. Nếu cô ấy đang hướng đến một cuộc sống Đại Học màu hồng, thì việc tham gia một cuộc thi sắc đẹp có lẽ sẽ là một trải nghiệm thú vị.
“Không… vô lý sao?”
Nanase tỏ vẻ ngạc nhiên và tròn mắt nhìn tôi.
Đúng lúc đó, Kinami tiến lại gần với chiếc điện thoại của mình. Có lẽ do nhận thấy khoảng cách của chúng tôi có hơi gần, biểu cảm của cậu ta trở nên hơi nghi ngờ.
“Có chuyện gì thế? Đang nói chuyện riêng à.”
“... Không có gì.”
“Thôi nào. Này, Nanase, tớ chụp ảnh nhé, nhìn về phía này nào!”
Kinami hướng ống kính điện thoại lên, và Nanase, như thể cam chịu số phận, nhìn vào ống kính và nở một nụ cười gượng gạo.
Kinami nhấn nút chuột liên tục, rồi nghiêng đầu nhìn màn hình.
“Trông hơi có vẻ hơi sai sai. Nanase, ảnh của cậu trông có vẻ không đẹp cho lắm. Cậu có thể cười tự nhiên hơn được không?”
“Ừm… Mình không biết cách nào để cười tự nhiên hơn như thế này nữa…”
Mặt Nanase cứng đờ. Trong những tình huống như thế này, cô ấy không thể trở nên tự nhiên được nữa. Có lẽ cô ấy là kiểu người phải cố gắng để trở nên nổi bật.
“Hmm, có lẽ là do ánh sáng. Sagara, ông chụp từ đằng đó được không?”
“Hả? Ồ, chắc chắn rồi.”
Đột nhiên được giao nhiệm vụ, tôi miễn cưỡng mở máy ảnh trên điện thoại của mình và hướng nó về phía của Nanase. Nanase quay mặt về phía tôi và bắt đầu đỏ mặt xấu hổ.
“Sagara-kun sẽ chụp sao…? Ừm, mình có thể đi sửa lại lớp trang điểm trước được không?”
“Không cần đâu. Cậu cứ cười như bình thường là được.”
Tôi nói vậy, và Nanase nở một nụ cười ngại ngùng. Tôi nhấn nút chụp ảnh ngay lập tức.
“À, khoan đã, khoan đã! Chắc chắn là mình vừa làm một khuôn mặt kỳ lạ mà!”
Nanase hét lên trong hoảng loạn, nhưng khuôn mặt đó không kỳ lạ chút nào. Ngược lại tôi thấy nó khá ổn.
Kinami, người đang nhìn trộm điện thoại của tôi từ phía sau, thốt lên, “Được lắm! Cô ấy cười tự nhiên hơn rồi này! Làm tốt lắm Sagara!”
Tôi tự nhiên được khen mà không hiểu tại sao. Việc tôi làm chỉ đơn giản là bấm nút chụp ảnh thôi mà.
“Được rồi, nộp cái này thôi nào!”
“Ờ, nhưng mà…”
Trong khi Nanase vẫn đang bối rối, Kinami giặt lấy điện thoại của tôi và nhanh chóng hoàn thành hồ sơ. “Cảm ơn,” cậu ta nói, rồi ném chiếc điện thoại về cho tôi. Này, nguy hiểm lắm đấy biết không hả.
Tôi vội vàng chụp lấy chiếc điện thoại của mình.
Trên màn hình điện thoại tôi là bức ảnh của một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười một cách rất tự nhiên… Ừ, phải thừa nhận là bức ảnh đó rất đẹp.
Khi cuộc họp của chúng tôi kết thúc, mặt trời đã lặn hẳn.
“... Haiz. Rốt cuộc thì mình lại phải tham gia cuộc thi sắc đẹp của trường.”
Đi bên cạnh tôi, vai Nanase chùng hẳn xuống vì bất lực. Cuối cùng chúng tôi đã đi bộ về nhà theo dòng sự kiện, nhưng vì chúng tôi sống chung một khu nên không thể làm gì khác.
“Cũng không tệ. Hãy nghĩ về việc tiến gần hơn đến cuộc sống màu hồng của cậu.
“Chắc là vậy, nhưng mà…”
“Cậu không muốn tham gia à?”
“Mình không biết nữa. Không hẳn là mình không muốn… Chỉ là mình cảm thấy không ổn theo một cách nào đó.”
Chúng tôi đến bãi đỗ xe đạp, nhưng vì đó không phải nơi thích hợp để kết thúc cuộc trò chuyện nên chúng tôi dừng lại ở đó và nói tiếp. Nanase dựa vào chiếc yên xe đạp, trông hơi buồn bã.
“Mình nên làm gì đây… Đây chắc chắn là một sự đánh lừa thôi đúng không?”
“Đánh lừa gì cơ?”
“Bởi vì, mình không thực sự là một người xinh đẹp… Minh chỉ đang lừa dối mọi người bằng những lớp trang điểm trên mặt thôi. Và bây giờ mình đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi sắc đẹp… Nếu họ phát hiện ra điều đó, họ sẽ trở nên rất tức giận.”
Nanase cúi đầu buồn bã. Người đang đứng trước mặt tôi bây giờ là một mỹ nhân hoàn hảo, rạng rỡ và tươi tắn. So với khuôn mặt mộc của cô ấy, có lẽ không lạ khi gọi đó là một trò lừa gạt.
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy cô ấy đang lừa dối bất kỳ ai.
“Tôi không nghĩ vậy.”
Nanase chớp mắt nhìn về phía tôi. Đôi mắt cô ấy, phản chiếu ánh hoàng hôn, nhuộm một màu bí ẩn, và khi nhìn vào chúng, tôi cảm thấy xúc động lạ thường.
“Tại sao không?”
Tối hối hận vì đã lên tiếng, như thể tôi đã nói điều gì đó vô lý vậy, nhưng tôi bắt đầu trả lời, như thể đang được thúc đẩy bởi anh mắt khích lệ của cô ấy.
“Cậu trở nên, ừm, xinh đẹp như bây giờ… là do công sức cậu bỏ ra mà đúng chứ?”
“...”
“Nếu nhìn theo cách đó, cậu tuyệt vời hơn nhiều so với một người có vẻ đẹp tự nhiên. Vì vậy, tôi không nghĩ đó là điều gì sai cả… Tôi tin là như vậy.”
Nanase nhìn chằm chằm vào tôi trong im lặng. Trong sự im lặng ấy, tôi tự hỏi mình đã lỡ miệng nói điều gì đó không đúng không và bắt đầu trở nên lo lắng.
Cuối cùng, Nanase, đứng trước ánh hoàng hôn, mỉm cười nhẹ nhàng.
“...Sagara-kun tốt bụng thật.”
Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, và tôi gần như nín thở.
Nếu tôi có thể chụp được khoảnh khắc này của Nanase, chắc chắn cô ấy sẽ dành chiến thắng trong cuộc thi sắc đẹp sắp tới. Nụ cười đó quyến rũ đến nỗi khiến tôi không thể không suy nghĩ về nó.