“Kyaa! Nhìn kìa nhìn kìa!”
“Wow, trông dễ thương quá!”
Một cặp nữ nhìn thấy tôi và phấn khích chạy đến. Nếu tôi không phải một người đẹp trai như Houjo, đây sẽ là cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ được trải qua trong đời.
“Nào, vẫy tay chào họ đi”, Kinami giục tôi, và tôi lúng túng đưa tay ra. Những tiếng hét “Dễ thương quá!” lại tiếp tục vang lên.
“Này này, tụi mình chụp ảnh với bạn được không vậy?”
“Hoàn toàn được luôn!”
Kinami trả lời thay tôi. Hai người phụ nữ kia đứng hai bên và đan tay vào tôi. Và tôi cảm thấy khá tiếc khi không thể cảm nhận được cái ôm đó.
Khi họ rời đi, họ nói, “Tạm biệt nhé Panda-san” rồi thay phiên nhau xoa đầu tôi. Thành thật mà nói thì, tôi không bận tâm cho lắm.
“Này, mấy cô gái, mấy cậu có muốn ăn yakitori không? Chúng tôi có bán chúng ở chỗ sân cỏ đó!”
Vậy là hôm nay là ngày đầu tiên của sự kiện –Lễ hội văn hóa Đại Học Rissikan.
Các quầy hàng được bố trí xung quanh khuôn viên trường, với những lời chào mời “Ngon lắm!”, “Rẻ lắm!”, “Ơ đây nhiều gái đẹp lắm!” vang vọng khắp nơi.
Những vị khách tham gia lễ hội không chỉ có mỗi sinh viên trong trường. Có cả các bậc phụ huynh dẫn con nhỏ đi theo cùng, những nhóm học sinh trung học mặc trên mình bộ đồng phục, thậm chỉ có cả những người đàn ông trung niên đi chiếc dép quai hậu.
Giữa sự hối hả và nhộn nhịp trong không khí lễ hội này, không biết tại sao tôi lại đang mặc trên mình bộ đồ gấu trúc này để chào hàng cho gian hàng của lớp.
Quay lại hai giờ trước. Tôi, người được giao nhiệm vụ bán yakitori cho quầy hàng, gần như đã bị Nanase lôi đến trường từ bảy giờ sáng.
Có người mang theo một bộ đồ gấu trúc và để nó ở góc phòng nghiên cứu, và tôi đã bắt đầu có linh cảm không lành về thứ đó. Và linh cảm của tôi sớm trở thành sự thật.
Sudo nâng chiếc đầu gấu trúc lên và nói lớn.
“Mọi người tập hợp nào! Chúng ta sẽ chơi oẳn tù tì, và người thua cuộc sẽ phải mặc bộ đồ gấu trúc này và đi chào hàng cho gian hàng của lớp ta!”
…Thôi nào, làm ơn tha cho tôi đi.
Kỳ lạ thay, tôi lại hay gặp xui trong những tình huống như thế này. Tôi là kiểu người luôn rút phải thứ xui xẻo nhất vào những thời điểm quan trọng.
Hồi trung học, bất kỳ khi nào lớp chúng tôi chơi oẳn tù tì để phân chia công việc. tôi sẽ luôn là người thua cuộc và phải đi dọn nhà vệ sinh.
Trước khi tôi kịp nêu lên ý kiến gì, Sudo đã giơ tay lên và hét lớn.
“Bắt đầu thôi nào! Oẳn tù tì…”
…Kéo. Còn tôi ra búa. Mọi người khác đều chọn giấy.
“Được rồi, Sagara là người thua cuộc. Vậy nên, xin hãy chấp nhận vinh dự và mặc bộ đồ này lên người đi.”
Nói xong, Sudo cầm chiếc đầu gấu trúc và hướng về phía tôi. Tôi cầm lấy cái đầu theo phản xạ và lên tiếng phải đối, “Này! Chờ đã!”
“Khoan đã. Tại sao lại để một con gấu trúc đi bán yakitori chứ? Nghe cứ là lạ sao ấy.”
“Ông lo lắng về điều đó à? Tất nhiên là để nổi bật rồi anh bạn! Nghiêm túc quá thì không ai quan tâm đâu!”
Chết tiệt, tôi không thể thắng được tên này. Và dù sao thì tôi cũng không muốn trở nên nổi tiếng. Trong khi đang loay hoay tìm lời đáp trả, Houjo, nhìn thấy hoàn cảnh khốn khổ của tôi, đã đưa ra một lời cứu cánh.
“Sagara, nếu như ông không thích thì để tôi làm cũng được.”
Tên này, vừa đẹp trai lại còn tốt bụng nữa. Chắc hẳn cậu ta phải có một khuyết điểm nào đó, như mắc chứng bệnh nào đó chẳng hạn. chứ không thì thế giới sẽ mất cân bằng mất.
Tôi đang định nói, “Nhờ cậu đó,” thì mấy đứa con gái trong lớp bắt đầu lên tiếng phản đối.
“Không đời nào! Giấu đi khuôn mặt của Houjo-kun là một sự lãng phí!”
Đám con gái nhanh chóng vây quanh tôi, và dồn ép tôi một cách mãnh liệt.
“Cậu sẽ làm nó mà đúng chứ, Sagara-kun? Tụi tôi muốn cậu mặc bộ đồ gấu trúc đó lắm luôn đó!”
“Không sao, không sao đâu! Chỉ cần mặc nó và lặng lẽ đi loanh quanh là được rồi!”
Sự đoàn kết của đám con con gái những lúc như thế này thực sự quá đáng sợ. Vì không chịu nổi bầu không khí này thêm nữa, cuối cùng tôi vẫn phải mặc bộ đồ gấu trúc đó. Thế giới này thật bất công mà.
“Ahaha! Trông kìa! Chẳng hợp với cậu chút nào cả!”
Sudo chỉ tay vào tôi và cười phá lên. Chính cậu đã ép tôi làm như thế này mà giờ còn cười nữa à?
Khi tôi đang tỏ ra tức giận trong bộ đồ gấu trúc, Nanase chạy về phía tôi với khuôn mặt rạng rỡ. Cô ấy nở một nụ cười tươi tắn không chút ý đồ gì, rồi nói,
“Wow, Sagara-kun trông dễ thương quá! Lát nữa chúng ta chụp ảnh chung nhé!”
…Thôi được, đành vậy. Chỉ hôm nay thôi đấy.
Và thế là, bằng một cách kỳ lạ, tôi thấy mình đang mặc một bộ đồ gấu trúc để bán yakitori.
Còn về việc thu hút khách hàng, tôi chỉ cần đi loanh quanh và cầm một tấm biển. Người duy nhất tôi nói chuyện cùng là Kinami, người đang ngồi cạnh tôi. Thật kỳ lạ khi cậu ta chỉ muốn dùng tôi làm mồi nhử để nói chuyện với phái nữ. Bằng chứng là cậu ta chỉ tiếp cận những cô gái trẻ.
“Này, Sagara.”
Trong lúc nghỉ ngơi ở tòa nhà sau trường, Kinami đưa cho tôi một chai nước khoáng.
“Uống đi này. Mặc bộ đấy chắc nóng lắm nhỉ.”
Thật vậy, nó nóng kinh khủng. Mặc dù đang là tháng 11, mọi người đang đi lại trong những bộ trang phục mùa thu đẹp đẽ, thì tôi lại đang đổ mồ hôi hột trong bộ đồ này.
Khi chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh, tôi nhấc chiếc đầu gấu trúc lên và tháo nó ra khỏi đầu mình. Ngay lập tức, việc hít thở trở nên dễ dàng hơn và cuối cùng tôi có thể hít thở sâu.
Kinami mở nắp chai nước và đưa cho tôi, khá ngạc nhiên là tên này cũng chu đáo phết. Tôi nghiêng chai nước để chỗ nước trong chai chảy xuống cổ họng.
…Ah, đã quá.
Làn gió thổi qua vuốt ve đôi má đẫm mồ hôi của tôi, khá là dễ chịu. Khi tôi đang hít thở sâu, Kinami đột nhiên lên tiếng.
“Này Sagara, về Nanase…”
… Không phải vụ đó nữa chứ, tôi nghĩ, rồi cảm thấy bực bội.
Gần đây, vì tôi dành nhiều thời gian hơn cho Nanase, tôi đã phải chịu kha khá hiểu lầm. Tôi sẽ sẵn sàng phủ nhận điều đó, nhưng mấy lời Kinami nói khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
“Thực ra thì, tôi đã tỏ tình Nanase trong dịp nghỉ hè.”
Tôi suýt nữa phun hết đống nước trong miệng mình ra. Thật là một điều bất ngờ mà.
“Tỏ… tỏ tình á? Cậu? Với Nanase?”
Không để ý đến sự ngạc nhiên của tôi, Kinami thản nhiên cười nói, “Ew, trông ghê quá.”
Tôi để ý thấy Kinami có vẻ để ý đến Nanase, nhưng tôi không biết rằng cậu ta đã tỏ tình rồi. Nanase cũng không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào về điều đó.
“...Vậy, hai người… đang hẹn hò à?”
Đối với Nanase, người luôn hướng đến cuộc sống Đại Học màu hồng, một chàng trai thông minh và tinh tế như Kinami có vẻ gần giống với một mẫu bạn trai lý tưởng.
Nanase đã từng nói rằng cô ấy thấy Kinami khó đối phó trước đây–nhưng nếu cảm xúc của cô ấy thay đổi và họ bắt đầu hẹn hò với nhau trong khi tôi không hay biết, thì điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
“Không, tôi bị từ chối rồi.”
Kinami trả lời hờ hững. À, tôi hiểu rồi. Tốt. Tôi vô tình thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức tự trách bản thân khi đã để lộ cảm xúc như vậy.
“Tôi nghĩ mối quan hệ hiện tại của bọn tôi vẫn đang khá ổn.”
Mặc dù nói vậy, trông Kinami có vẻ không quá sốc về chuyện đó. Vì kỳ nghỉ hè đã qua được hai tháng, có lẽ cậu ta đã vượt qua được cú sốc đó.
“Không biết Nanase có đang thích ai không nhỉ?”
“Tôi chịu.”
“Sagara, ông thân với Nanase, nên tôi nghĩ…”
“...Chịu.”
Tôi thật sự không biết, nên tôi quyết định trả lời thành thật. Kinami chỉ nói, “Tôi hiểu rồi,” tỏ vẻ hơi thất vọng.
“Này, Nanase tuyệt thật đấy, mới đó mà cô ấy đã vượt qua vòng sơ khảo của cuộc thi sắc đẹp rồi.”
“...Ừ, đúng rồi.”
“Còn Sagara, ông có bầu cho ai không?”
Tôi quyết định sử dụng quyền giữ im lặng của bản thân cho câu hỏi đó.
Không trả lời lại câu hỏi, tôi nói, “Hết giờ nghỉ rồi,” và đội lại chiếc đầu gấu trúc lên.