Góc nhìn của Souhei.
Nanase đã quay trở về nhà bố mẹ cô ấy từ tuần trước.
Trong khoảng thời gian người hàng xóm của tôi không có nhà, tôi đã đi làm và học hành một cách chăm chỉ. Mặc dù tôi đã tận hưởng không khí cô đơn hiếm hoi này, nhưng việc không nghe thấy tiếng phim truyền hình từ nhà bên cạnh hay tiếng ngân nga lạc điệu của Nanase khi cô ấy phơi quần áo khiến tôi cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
Mỗi lần tôi ăn udon giá rẻ, giọng nói của Nanase lại vang lên trong đầu tôi, “Cậu nên ăn uống đủ chất hơn đi chứ!” Khi Nanase không mang bữa tối sang, chế độ ăn của tôi sẽ lại trở về như cũ, và nó không tốt chút nào.
Tôi phải tự nấu ăn để chứng minh rằng tôi vẫn có thể xoay sở mà không cần đến Nanase.
Tôi mua một ít hành lá chikuwa từ siêu thị và lấy dao và thớt–những thứ tôi chưa từng lôi ra sử dụng, ra khỏi chiếc kệ.
Tôi bắt đầu cắt chỗ hành lá và chikuwa một cách thận trọng. Tưởng rằng mình đã thành công, tôi nhận ra rằng hành lá vẫn còn bị dính vào nhau.
Rõ ràng là tôi không có năng khiếu nấu ăn. tôi thở dài và bắt đầu làm lại.
Tôi cho hành lá và chikuwa vào chảo rán, thêm chỗ udon 30 yên vào, xào lên và cuối cùng cho thêm một chút nước tương.
Không ngon bằng đồ ăn của Nanase, nhưng cũng không đến nỗi không ăn được.
Sau khi ăn xong, tôi bắt tay vào dọn dẹp.
Nấu ăn là một chuyện, nhưng việc dọn dẹp thực sự rất rắc rối. Tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục Nanase, người có thể làm điều này mỗi ngày. Từ giờ trở đi, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy biết ơn cô ấy nhiều hơn.
Dọn dẹp xong, tôi nằm xuống nghỉ ngơi để chuẩn bị đi làm thì nghe thấy tiếng ai đó leo lên cầu thang ở căn hộ. Kèm theo tiếng bước chân là tiếng bánh xe của chiếc vali.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở khóa ở phòng bên cạnh và câu “Về rồi đây” không dành cho ai cả. Vậy là Nanase đã quay trở lại.
Tôi định chợp mắt một chút, nhưng chuông cửa phòng tôi bất chợt kêu lên. Tôi đứng dậy và ra ở cửa.
“Ồ, Sagara-kun. Lâu ngày không gặp.”
Đứng đó là Nanase, cùng với lớp trang điểm trên mặt.
Cô ấy bảo lâu rồi không gặp, nhưng thực sự nó lâu đến vậy sao? Chắc đã được một tuần từ ngày Nanase về quê cho đến bây giờ.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt tươi cười đó, tôi nghĩ có lẽ cũng đã lâu thật.
“Mình đã bỏ lỡ Gozan no Okuribi vì lúc đó mình về quê mất rồi, mình muốn xem nó quá.” [note: Gozan no Okuribi, thường được gọi là Daimonji, là một lễ hội ở Kyoto, Nhật Bản. Đây là trọng tâm của lễ hội Obon vào ngày 16 tháng 8]
“...À. Đúng rồi, họ đúng là đang làm một thứ gì đó.”
“Cậu có thấy họ làm gì không, Sagara-kun? Hình như có thể thấy nó từ căn hộ của chúng ta đó, đúng chứ?”
“Không, tôi bận đi làm mất rồi.”
Tôi trả lời và cố gắng kìm lại một cái ngáp. Hôm nay tôi ngủ khá ít do có ca làm vào đêm qua.
“Xin lỗi. Cậu sắp ngủ à?”
“...Không sao, tôi ổn mà.”
Khi tôi trả lời, Nanase đưa cho tôi một chiếc túi giấy rồi nói, “Mình có quà này.” Chiếc logo in trên chiếc túi trông thật quen thuộc. Đó chắc là uirō từ một cửa hàng nổi tiếng ở Nagoya. [note: Uirō còn được gọi là uirō-mochi (外郎餠), là một loại bánh hấp truyền thống của Nhật Bản làm từ bột gạo nếp và đường.]
“Có ai lại đi mua uirō làm quà cho một người Nagoya khác à?”
“Nhưng mà kể cả khi ở Nagoya, câu cũng đâu được ăn nhiều uirō đâu đúng chứ?”
Cô ấy nói đúng; đúng là tôi không ăn quá nhiều uirō khi còn ở Nagoya. Tôi sẽ vui vẻ nhận món quà này vậy.
Cô ấy trông có vẻ hơi buồn trước khi rời đi, khiến tôi tự hỏi liệu mọi thứ có thực sự ổn không.
Tôi cố lựa lời và hỏi Nanase.
“...Vậy, chuyện của cậu thế nào rồi? Nhà cậu…”
“Ừm, mình đã có một khoảng thời gian khá thoải mái khi về nhà. Mình cũng không gặp bất kỳ đứa trẻ nào trong khu phố trong khoảng thời gian đó. Thật tuyệt khi được ăn đồ ăn mẹ nấu sau một thời gian dài. Mình đi thăm mộ với bố mẹ, và trên đường về, mình còn ghé qua nhà bà nữa… À, bà của mình sống ở Mikawa, còn nữa…”
Tôi vui vẻ lắng nghe Nanase kể về quãng thời gian khi về quê của cô.
Có vẻ như cuộc sống của gia đình cô khá tốt. Nanase chắc hẳn đã được bố mẹ hết mực yêu thương, và cô ấy cũng rất trân trọng họ. Một gia đình bình thường, tràn ngập hạnh phúc và tình yêu thương, một thứ mà tôi chỉ có thể tưởng tượng ra.
Sau khi kể chuyện về bà của cô ấy, Nanase đột nhiên dừng lại. Cô ấy còn tỏ vẻ ngập ngừng như thể muốn nói điều gì đó. Thấy vậy, tôi hỏi, “Sao vậy?”
“...Cậu không về quê sao? Sagara-kun?”
Trước câu hỏi bất ngờ đó, tôi vô tình nín thở. Sau khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi trả lời.
“...Tôi không muốn về.”
“...Tại sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên Nanase hỏi về chuyện gia đình tôi. Cô ấy đã cảm thấy điều kỳ lạ và né tránh chủ đề này cho đến bây giờ.
“Nanase, điều đó không liên quan đến cậu. Cậu nên quên nó đi.”
Giọng nói phát ra từ miệng tôi có hơi to hơn bình thường. Và đã quá muộn để rút lại nó. Nanase, bị cơn giận của tôi tấn công, mở to mắt và lùi lại một bước.
“Mình… xin lỗi.”
Tôi muốn tiếp tục cuộc hội thoại, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.
“...Vậy thì mình về phòng đây. Tạm biệt.”
Nanase nói và rời khỏi cửa phòng tôi, chiếc váy dài của cô hơi rung rinh trong không khí.
Mặc dù đó là chủ đề mà tôi không muốn nhắc đến, nhưng nói rằng nó không liên quan đến cô ấy thì đúng là hơi quá. Hay là không nhỉ? Nó đúng là không liên quan đến Nanase thật, nên chắc là không sao đâu.
Tôi không nói gì sai cả. Vậy tại sao tôi lại phải lo lắng về điều này nhỉ? Chết tiệt, đây chính lý do mấy mối quan hệ lại rắc rối đến vậy.
…Rốt cuộc thì, tốt nhất tôi không nên liên quan gì đến người khác.
Tôi nằm xuống chiếu tatami và nhắm mắt lại, cố gắng quên đi nỗi thất vọng đang dâng trào bên trong.
— — —
Góc nhìn của Haruko.
Tôi quay lại phòng mình, ngồi co gối ở một góc, và lặng lẽ suy ngẫm.
—Nanase, điều đó không liên quan đến cậu. Cậu nên quên nó đi.
Sagara-kun đã từ chối nói về chuyện đó một cách rất thẳng thừng. Giống như tôi không muốn mọi người biết đến con người thật của mình, Sagara-kun cũng có những phần trong con người cậu mà cậu ấy không hề muốn ai chạm tới.
Đó không phải là một nơi để một người như tôi có thể xâm phạm.
Có lẽ cho đến tận bây giờ tôi vẫn phụ thuộc quá nhiều vào Sagara-kun.
Ngay cả những điều tôi ngại nói với những người bạn khác vì sợ bị ghét, thì bằng một cách nào đó tôi vẫn có thể nói những điều đó cho Sagara-kun.
Cậu ấy là người duy nhất mà tôi có thể làm chính mình khi ở cùng. Mặc dù lúc nào cậu ấy cũng có vẻ miễn cưỡng, nhưng cậu ấy vẫn luôn giúp đỡ tôi.
…Nhưng. Có lẽ giờ tôi bị ghét mất rồi…
Trong khi đang cảm thấy hối hận vì hành động của bản thân, điện thoại tôi rung lên. Có một tin nhắn gửi từ Kinami-kun.
<Cậu quay lại chưa Nanase?>
Kinami-kun thi thoảng vẫn liên lạc với tôi trong dịp nghỉ hè. Nội dung của mấy tin nhắn đó cũng khá bình thường, nhưng do tôi không biết cách để kết thúc cuộc trò chuyện, nên tình trạng đó vẫn kéo dài tới bây giờ.
Tôi phân vân không biết có nên trả lời hay không, nhưng để quên đi cảm giác chán nản, tôi soạn tin nhắn và gửi lại.
<Tớ về trong hôm nay rồi>
<Ngày mai cậu rảnh không? Nếu được thì đi xem phi không?>
Bên dưới tin nhắn đó đính kèm một URL. Nó dẫn đến một trang web của một bộ phim hoạt hình mới của Disney. Tôi nhớ rằng đã xem đi xem lại DVD của bộ phim này hồi còn nhỏ, và đây là một trong những bộ yêu thích của tôi.
Tôi cảm thấy do dự. Đây là lần đầu tiên tôi được một người con trai mời đi chơi mà chỉ có hai người.
Mà không, có lẽ tôi là người nghĩ quá ở đây. Chắc Kinami-kun không có ý định cho một buổi hẹn chỉ có hai chúng tôi đâu.
Ngày mai tôi khá rảnh, và nếu như có Sacchan và mấy người khác ở đó, có lẽ điều đó sẽ khiến tâm trạng tôi ổn hơn đôi chút.
Trong khi đang hơi mơ hồ, tôi đã bấm gửi tin nhắn trả lời, “Nghe có vẻ vui đấy.” Và bên kia ngay lập tức phản hồi lại.
<Nanase, cậu đang ở tuyến Hankyu, đúng chứ? Hay chúng ta gặp nhau ở Kawaramachi nhé?>
Tôi chưa quyết định đã đi hay không, thì cậu ấy đã quyết định địa điểm gặp mặt rồi. Trong khi tôi đang hoảng loạn, một tin nhắn khác đã được gửi đến.
<Tớ đã đặt hai vé cho suất chiếu 2 giờ chiều rồi đó!>
Tôi cảm thấy như mình đang bị cậu ấy ép buộc. Tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi gục xuống với chiếc điện thoại trong tay. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng thật sự là tôi không muốn đi một chút nào cả.
Tôi tự mình lẩm bẩm, “Mình thật là ngốc mà.”
“Phim hay thật đấy! Tớ chỉ nhớ câu chuyện được nghe từ hồi nhỏ, nhưng giờ thì tớ đã hiểu nội dung của nó như thế nào rồi.”
Sau khi rời khỏi rạp, chúng tôi di chuyển đến một quán cà phê gần đó. Kinami-kun uống cà phê đá, và tôi đang nhâm nhi cốc cacao nóng của mình.
Nhiệt độ điều hòa trong rạp quá thấp, nên tôi cảm thấy lạnh khi ngồi xem phim, ngay cả luồng gió điều hòa ở đây cũng đủ để khiến tôi rùng mình vì lạnh rồi.
Ngồi xoa cánh tay lộ ra từ ống tay áo màu tím nhạt, tôi nghĩ rằng đáng lẽ mình nên mang một chiếc áo cardigan.
Kinami-kun, mặc áo phông kaki và quần short, đang vui vẻ nói chuyện về bộ phim.
Tôi ngồi đối diện cậu ấy và gật đầu theo những gì cậu ấy nói. Lúc đầu tôi có hơi lo lắng về việc ở một mình với Kinami-kun, nhưng nó không căng thẳng đến thế vì cậu ấy nói rất nhiều và tôi chỉ cần đáp lại một vài câu là được.
Quán cà phê tràn ngập những cuộc trò chuyện sôi nổi, và tôi có thể trông thấy các cặp đôi trong quán tỏ ra bầu không khí lãng mạn.
Tôi tự hỏi liệu tôi và Kinami-kun có trông giống như vậy không.
“Cậu và Sagara khá thân nhau đúng chứ?
“Ế, S-Sao thế?”
Cái tên Sagara-kun được nhắc lên khiên tôi cứng người lại. Kinami-kun nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“Hai người đang hẹn hò với nhau à?”
“Không, không.”
Kinami-kun mỉm cười khi thấy tôi lắc đầu. “Thế thì tốt rồi.”
“Thế cậu có thích hay đang hẹn hò với ai không?”
“Không, không có ai cả.”
Kinami-kun, khuấy ly cà phê đá của mình bằng ống hút, nhẹ nhàng nói:
“Vậy sao cậu không hẹn hò với tớ đi?”
Mặt tôi đông cứng lại với nụ cười vẫn hiện hữu trên mặt. Sau khi bối rối nhìn xung quanh, tôi nhìn chằm chằm vào cốc cacao nóng hổi ở trên bàn.
…Đây là tỏ tình, đúng chứ? Nếu như thế, thì đây là lần đầu tiên tôi được con trai tỏ tình.
Cuộc sống Đại Học màu hồng cần sự góp mặt của một người bạn trai tuyệt vời.
Kinami-kun có vẻ hơi vô tư, nhưng cậu ấy là một người vui vẻ và tươi sáng. Và vẻ ngoài của cậu ấy cũng không tệ.
Cậu ấy thản nhiên giữ cửa quán cà phê cho tôi đi vào, cho thấy cậu ấy rất chu đáo. Nói một cách khách quan thì, thì cậu ấy quá tối so với một người như tôi.
Tôi hồi trung học sẽ không bao giờ lọt vào mắt xanh của một người như Kinami-kun. Có lẽ ở bên Kinami-kun sẽ đưa tôi đến gần hơn với cuộc sống lý tưởng của mình.
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi đưa ra câu trả lời.
“Xin lỗi. Tớ không thể hẹn hò với cậu được, Kinami-kun.”
Khuôn mặt của Kinami-kun hơi thoáng buồn, nhưng rồi cậu ấy mỉm cười rồi nói.
“Không sao đâu. Xin lỗi vì đột nhiên nói mấy câu như vậy nhé.”
Cậu ấy thậm chí còn không hỏi tôi tại sao. Cậu ấy là một chàng trai tốt.
…Mặc dù vậy. Tại sao tôi lại nghĩ đến Sagara-kun ngay lúc này chứ?
Không giống Kinami-kun luôn tươi cười, Sagara-kun luôn mang trên mình vẻ mặt cáu kỉnh. Mặc dù cậu ấy tốt bụng nhưng cách thể hiện của cậu có phần hơi kỳ lạ và vụng về.
Cậu ấy luôn luôn sải bước nhanh hơn tôi khi cả hai cùng đi bộ vậy nên tôi luôn phải tăng tốc để bắt kịp cậu ấy.
Nhưng không hiểu sao, khi ở bên Sagara-kun, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi lặp lại “Tớ xin lỗi” một lần nữa và nhấp một ngụm cacao ấm của mình.
Vị ngọt của cacao bám vào cổ họng, khiến ngực tôi cảm giác như thắt lại.
— — —
Góc nhìn của Souhei
Ánh nắng chói lóa của mặt trời chiếu qua khe hở rèm cửa đánh thức tôi dậy.
Đã là cuối tháng Tám, cái nóng dữ dội cuối cùng cũng đã chịu dịu xuống, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nhưng mùa hè sắp kết thúc cũng đồng nghĩa với việc mùa đông sắp tới. Tôi nghe nói Kyoto rất lạnh vào mùa đông vì đây là vùng thấp, nên cả không khí nóng và không khí lạnh đều tích tụ vào nơi này.
Mùa hè nóng nực và mùa đông lạnh giá—sao nó lại thành ra như thế này chứ? Điều này quả thật rất tệ.
Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại. Đã đến trưa rồi sao. Hôm nay tôi có ca làm lúc 17:00. Chắc là bây giờ kiếm gì đó ăn vậy.
Khi tôi đang suy nghĩ nên ăn gì hôm nay, tôi để ý thấy túi giấy nằm ở góc phòng. Tôi uể oải đứng dậy và lấy đồ bên trong ra.
Đó là uirou, một món quà lưu niệm từ người hàng xóm. Chắc ăn trưa bằng chỗ này thôi.
Tôi vẫn đang trông chờ vào lòng tốt của Nanase, tôi nghĩ, và cảm thấy trống rỗng.
Tôi vẫn nhớ giọng nói run rẩy của Nanase khi nói “Tôi xin lỗi”. Cảm giác tội lỗi nhói lên trong ngực tôi.
Sau vụ đó, tôi không gặp Nanase nữa. Không có tiếng động nào phát ra từ phòng bên cạnh, có vẻ như cô ấy đang không có ở nhà.
Tôi bóc lớp ni lông ra khỏi chỗ uirou và cắn một miếng.
—Cậu không định về nhà sao, Sagara-kun?
…Không phải tôi không về, mà là tôi không muốn về. Tôi đã bắt đầu có những suy nghĩ đó từ khi vẫn còn lui tới thư viện hồi cấp ba.
Tiếng ve kêu vang vọng bên ngoài căn phòng. Làn gió ấm áp từ chiếc quạt lướt qua làn da ướt đẫm mồ hôi của tôi.
Vẻ mặt buồn bã của Nanase vẫn còn đọng lại trong đầu tôi và không thể phai mờ.
“...ra-kun, Sagara-kun.”
Bị lôi trở lại thực tại bởi một cú vỗ vai, tôi thấy Itogara-san đang nhẹ vẫy tay trước mặt tôi.
…Chết tiệt. Tôi đã bị mất tập trung trong khi đang trong ca làm. Cũng sắp đến 21:00, chuẩn bị hoàn thành công việc thôi.
“Em ổn chứ? Máy tính tiền đã tính xong doanh thu chưa?”
“À… vâng, ổn rồi…”
Trước khi tôi kịp nói hết, lôi lật hộp đựng tiền xu trên mặt của máy tính tiền. Itogara-san kêu lên “Ồ” và cười khúc khích, giúp tôi nhặt mấy đồng tiền xu rơi vãi trên sàn.
Trong khi xin lỗi Itogara-san, tôi gom những đồng xu và đưa trở lại vào hộp. Khi tôi trấn an bản thân bằng một tiếng thở dài, Itogara-san tỏ ra lo lắng.
“Lạ thật, Sagara-kun, người đáng tin cậy nhất lại tự nhiên tỏ ra vụng về như thế này. Có chuyện gì sao?”
“À… ừm, chỉ là… cái đó…”
“À, cãi nhau với bạn gái sao?”
“Cậu ấy không phải bạn gái em đâu! Chỉ là hàng xóm thôi…”
Tôi buột miệng nói nhiều hơn mức cần thiết và vội vàng ngậm miệng lại.
Itogara-san cười, “Có phải là cô gái dễ thương ở Gion Matsuri không?” Tôi do dự nhưng vẫn gật đầu.
“...Cũng không hẳn là cãi nhau cho lắm, em chỉ… phải ứng hơi ấy động vào chủ đề mà em không muốn nhắc đến thôi. Em đã làm cho cô ấy buồn, dù nhìn theo góc độ nào đi chăng nữa…”
Itogara-san gật đầu khi nghe tôi kể.
Bằng một cách nào đó, chị ấy tỏa ra một bầu không khí rất điềm tĩnh khiến tôi muốn kể ra nỗi lòng của mình trước mặt chị.
“Nếu em muốn làm lành, thì sao em không đi xin lỗi cô ấy đi?”
Một gợi ý hoàn toàn hợp lý. Tôi nhìn xuống và trả lời, “Vâng, chắc vậy.”
“À này. Hay là em mua đồ ngọt cho cô ấy đi?”
“Đồ ngọt sao?”
Tôi thấy hơi ngạc nhiên và ngước lên nhìn. Itogara-san tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừm. Chị cũng thường cãi nhau với bạn trai, nhưng tất cả đều sẽ được xí xóa hết qua một vài cây kem.”
Itogara-san sống chung với bạn trai chị ấy từ hồi trung học. Đối với tôi, người không có một chút hiểu biết nào về phụ nữ, thì lời khuyên này của chị ấy quả thật rất quý giá.
“Hơn nữa thì, cô bé ấy thích socola đúng không?”
“Hả? Sao chị lại biết thế…?”
Tại sao Itogara-san lại biết được chuyện đó chứ? Tôi nghiêng đầu thắc mắc, và chị ấy tiếp tục.
“Cô bé đó đôi khi vẫn tạt qua đây mà mua những thanh socola nhỏ đó.”
Chị ấy chỉ vào những thứ đồ ăn vặt socola được đặt ngay ngắn ở quầy thu ngân.
Đây là cửa hàng tiện lợi gần căn hộ tôi nhất, nên không có gì lạ khi Nanase thường xuyên mua đồ ở đây. Mặc dù vậy, tôi vẫn không biết rằng cô ấy thích ăn socola.
Nghĩ lại thì, tôi thật ra chẳng biết gì về Nanase cả.
Tôi chưa bao giờ tìm hiểu xem cô ấy thích gì hay không thích gì.
“À, hết giờ làm rồi. Thôi, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tôi cúi chào Itogara-san rồi quay về phòng thay đồ.
Lúc chuẩn bị về—tôi dừng lại và suy nghĩ một lúc, rồi quay lại ben trong cửa hàng.
Nhìn chằm chằm vào hàng đồ ngọt, tôi nghiêm túc cân nhắc các lựa chọn của mình.
Sau nhiều lần suy nghĩ và cân nhắc, tôi cầm một thứ khá giống hình cây nấm và đi đến quầy thu ngân.
Khi về đến khu căn hộ, tôi thấy đèn ở phòng bên cạnh vẫn còn sáng.
Hít một hơi thật sâu, tôi bấm chuông cửa, và tiếng ‘ping pong’ vang lên.
Ngay sau đó, Nanase xuất hiện với khuôn mặt không trang điểm, vội vàng chỉnh lại cặp kính đang tuột của mình.
“Sagara-kun?”
Tôi không nói lời nào, và đẩy túi đồ ngọt về phía cô ấy, và Nanase tò mò nhìn vào bên trong.
Nhìn khuôn mặt cô mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy chỗ đồ ngọt, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cái này cho mình sao? Tại sao tự nhiên lại…?”
“Chỉ là… vì tôi muốn thôi”, tôi trả lời, mặc dù nó cũng chẳng phải một câu trả lời.
Nhưng Nanase không hỏi thêm nữa. Cô ấy nói “Cảm ơn” và ôm chặt túi đồ ngọt như thể nó rất quý giá.
Đột nhiên tôi lại hơi lo rằng liêu chỗ socola đó có bị tan chảy không.
Tôi nhìn xuống và gãi má, rồi nhanh chóng lên tiếng.
“Tôi xin lỗi về chuyện hôm trước.”
Nanase tròn mắt, rồi cô ấy chớp mắt với vẻ mặt cau có.
“Không… Mình mới là người phải xin lỗi vì tự nhiên hỏi một điều thô lỗ như vậy.”
“Không, không phải vậy. Là do sự căng thẳng của tôi. Là do tôi giận dữ vô cớ.”
Khi tôi nói điều này, Nanase từ từ đưa tay phải ra.
“Vậy thì… chúng ta làm lành nhé?”
Tôi ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Bàn tay của cô thật ấm áp. Hoặc có lẽ là do bàn tay lạnh lẽo của tôi thôi.”
Nếu không có cái bắt tay này, thì tôi đã không nhận ra điều này.
Lần cuối tôi cãi nhau với ai đó rồi làm lành như thế này là từ khi nào nhỉ?
Tôi không muốn dính líu quá nhiều với bất kỳ ai, để tránh bị tổn thương là làm tổn thương người khác. Nhưng bằng cách nào đó, trước khi tôi nhận ra, tôi đã bắt đầu tỏ ra lo lắng về đủ thứ liên quan đến Nanase.
Một cô gái vụng về, chăm chỉ và nghiêm túc một cách đáng sợ đã từ lúc nào đó, chiếm lấy một vị trí nhỏ trong trái tim tôi.
Còn tôi… Tôi không còn quan tâm đến điều đó nữa.
“...Nanase, cậu thích socola sao?”
“Ừm, mình thích lắm. Nhưng mà, mình thích Takenoko hơn là Kinoko.”
“Vậy sao? Vậy thì chúng ta không hợp nhau rồi.”
“Chúng ta ăn chung đi Sagara-kun. Nếu mình ăn hết đống này bây giờ thì mình sẽ tăng cân mất.”
Nói xong, Nanase mỉm cười nhẹ. Khi cô ấy cười mà không trang điểm, đôi mắt đó như thế đang nhắm nghiền lại vậy.
Tôi đã hoàn toàn quen với việc nhìn thấy khuôn mặt đó.
Một làn gió đêm mát mẻ thôi qua chúng tôi, báo hiệu mùa hè đã kết thúc.
Takenoko No Sato (socola hình măng) Kinoko No Yama (socola hình nấm)