"Để tôi đưa thằng nhóc này về vậy."
37.9 độ. Sau khi cô Akagi đo lại nhiệt độ cho tôi thì theo lẽ đương nhiên, tôi được đặc cách cho về sớm. Junna cầm ô che cho tôi, chúng tôi cùng nhau lẽo đẽo theo sau cô Akagi, hướng về phía bãi đỗ xe.
"Em đi cùng có được không ạ?"
"Không được."
Cô Akagi lạnh lùng từ chối. Cô ấy đang che một chiếc ô màu đỏ thiết kế giống ô wagasa , quay đầu lại nói.
"Bây giờ đang là『giai đoạn quan trọng』mà phải không? Nếu bị lây cúm thì tệ lắm."
"Ưm..."
Junna khẽ rên một tiếng. Chiếc ô rung lên, nước mưa đọng trên mặt ô rơi xuống mặt đường kêu tí tách.
Ô của Junna có màu xanh tím, cũng chính là chiếc tôi thấy trên giá để ô hôm qua. Nói cách khác, lúc đó cô ấy không hề bị mất ô, hoặc nói toẹt ra là cổ nói xạo.
Động cơ của cô ấy rõ như ban ngày. Âu cũng là để tạo một cái『lý do』để có thể về nhà cùng tôi.
"Shigure."
Dưới chiếc ô giống hệt hôm đó, Junna khẽ nói. Hơi thở nóng rực của cô ấy phả nhẹ bên gáy tôi, hòa lẫn với mùi nhựa đường ẩm ướt và đôi chút mùi hương ngọt ngào, len vào khoang mũi.
"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
"Ừm..."
"Đợi cậu khỏe rồi, chúng ta cùng đi chơi nhé?"
"...Ừm."
Cô ấy nhân lúc hỗn loạn để tiện đường rủ tôi đi chơi. Ngoài mặt tuy là thuận miệng đồng ý, nhưng thực ra tôi cũng rất vui vẻ mà chấp nhận. Tôi gật đầu cười với cô ấy. Junna ngoài miệng tỏ vẻ như không có gì, chỉ nói một câu "Tốt quá rồi", nhưng thực tế thì...
Nhìn kỹ thì khóe mắt cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện những nếp nhăn nhỏ, khóe miệng thì khẽ nhếch lên, còn giọng điệu cũng hơi cao hơn bình thường một chút... Những thay đổi cảm xúc nhỏ bé này tôi đều có thể nhận ra. Mỗi khi tôi để ý thấy những biểu đạt tình cảm tinh tế như vậy của Junna, trong lòng lại cảm thấy một tia ấm áp.
"Lên xe đi."
Khi bước đến bên chiếc xe, cô Akagi thu ô lại rồi ngồi vào xe trước. Tôi chợt cảm thấy có vài điểm nghi hoặc.
"Cô ơi? Đấy là ghế phụ mà?"
"Xe của tôi là xe nhập khẩu. Bên trái mới là ghế lái, bên phải là ghế phụ."
"Xe, xe nhập khẩu á..."
Chiếc xe thể thao màu đen. Tôi không rành về xe lắm, cũng chẳng biết kiểu dáng cụ thể, nhưng ngoại thất và nội thất đều vô cùng tinh xảo, trông rất đắt tiền.
"...Làm giáo viên y tế thật sự kiếm được nhiều tiền vậy à?"
Tôi run lẩy bẩy vừa hỏi, vừa ngồi vào xe dưới tán ô của Junna. Thân xe gần như chạm sát mặt đất.
"Vậy em đi đây ạ. Cơ mà so với sức khỏe của Shigure thì giờ em còn sợ cô gây tai nạn hơn nữa cơ."
"Yên tâm đi. Cả đời này tôi cũng chỉ mới bị hai vụ tai nạn xe thôi."
...Vậy mà còn bị những hai lần!? Tôi vội vàng cẩn thận thắt chặt dây an toàn.
"Lái xe cẩn thận đấy", "Đâm trúng thì đền một trăm triệu đấy",... Những lời lẩm bẩm như vậy không ngừng phát ra từ miệng Junna. Tôi vừa đóng cửa xe lại liền không nghe được thanh âm giọng nói của cô ấy nữa. Cô Akagi đạp ga, khởi động xe. Trong mưa, Junna che chiếc ô màu xanh tím in hình hoa cẩm tú cầu vẫy tay tiễn chúng tôi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chúng tôi nữa.
"Được rồi, để coi... Ga tàu gần nhất thì gần quá... Nhà cậu ở đâu đấy?"
"Ở Kichijoji ạ."
"Tuyến Chuo à. Vậy đưa cậu đến Shinjuku là được rồi. Chạy nhanh chút thì 15 phút là tới."
"...Xin cô cứ lái cẩn thận đi ạ."
Ngoài cửa sổ xe, từ góc nhìn thấp này, cảnh đường phố phía tây Ikebukuro dần trôi đi theo những hạt mưa. Tôi lặng lẽ quan sát gò má của cô Akagi đang ngồi bên cạnh.
"Tôi muốn nói chút chuyện về Amemori."
Còn chẳng kịp đợi tôi mở lời thì cô Akagi đã chủ động nhắc đến. Cô ấy đề nghị đưa tôi về, có lẽ là để tìm một không gian mà Junna không nghe thấy, để nói với tôi chuyện này.
"Người quản lý của con bé, là bạn tôi."
"Người quản lý là... của cô ạ?"
Trong cơn mơ màng, đầu óc của tôi dần cố nhớ lại nội dung bài báo liên quan đến YOHILA.
"Là người của FABLE RECORDS phải không ạ? Là công ty đó sao?"
"...Không, không phải. Tuy chưa công bố chính thức nhưng YOHILA đã đổi công ty rồi. Con bé sẽ sớm ra mắt chính thức thôi."
Chuyện này thì tôi không mấy ngạc nhiên. Với độ nổi tiếng này của YOHILA và số view các bài hát trên các trang đăng tải video thì thậm chí bây giờ tôi còn thấy hơi muộn.
"Tôi là người đầu tiên phát hiện ra YOHILA, sau đó giới thiệu con bé cho văn phòng âm nhạc của một người bạn. Chuyện đó xảy ra tầm nửa năm trước. Bây giờ thì người bạn đó đang phụ trách quản lý cho Amemori, cũng tức là YOHILA, và cùng công ty thu âm chuẩn bị cho con bé ra mắt chính thức."
"...Thì ra là vậy."
Trong xe không có tiếng nhạc mà chỉ có tiếng mưa, tiếng điều hòa và tiếng động cơ xe, khẽ khàng vang vọng trong không khí thoảng mùi bạc hà.
"Cô biết Junna từ trước khi cậu ấy nhập học ạ?"
"Ừm. Là tôi đã khuyên con bé thi vào trường chúng ta. Vì tôi có thể nói chuyện với hiệu trưởng, xin cho con bé được sử dụng phòng y tế để đi học. Làm vậy có thể cân bằng giữa hoạt động âm nhạc và việc học."
"Cô thậm chí còn nắm được điểm yếu của hiệu trưởng luôn ạ?"
"Tôi và Amemori..."
Cô Akagi lờ tôi đi, tiếp tục nhấn ga.
"Tôi quen JUN của YOHILA thông qua người quen giới thiệu. Tôi quen vài kỹ sư thu âm và nhân viên phòng thu."
"Mối quan hệ của cô rộng thật đấy!?"
"Là quan hệ trước đây. Kurimoto-kun... Cậu có biết ban nhạc ENDY không?"
"Tất nhiên là biết ạ! Chỉ cần là người thích J-Rock thì không ai không biết ENDY cả."
ENDY là ban nhạc rock nữ bốn thành viên hoạt động khi tôi còn học tiểu học.
Họ đã hát opening cho nhiều bộ anime và phim điện ảnh, cũng thường xuyên xuất hiện trên các chương trình âm nhạc trên kênh truyền hình mặt đất . Tuy nhiên tầm ba năm trước, họ đột ngột tuyên bố tan rã. Sau buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn Nhật Bản tại Budokan, họ đã biến mất khỏi công chúng.
Họ kết hợp các phong cách như hardcore rock, hybrid rock, heavy metal và post-hardcore, thể hiện một khí thế dữ dội chẳng hề phù hợp với hình ảnh của một ban nhạc nữ. Cộng thêm giọng hát nội lực đầy cuốn hút của vocalist, quả thực vô cùng ngầu lòi. Đối với cá nhân tôi thì đây cũng chính là một trong những lý do khiến tôi say mê J-Rock.
"Vocalist trước đây của họ, chính là tôi."
"............Hả?"
Tôi không thể tin vào tai mình.
Tôi nhìn sang ghế lái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng bị che khuất bởi khẩu trang.
"Ơ, ơ... Em nghe nhầm gì phải không ạ? Cô Akagi vừa mới tự nhận mình là cựu vocalist của ENDY sao?"
"Tôi chính là EIMEE, Akagi Emi."
"Cho em xin chữ ký đi ạ!"
"Tôi đang lái xe mà."
Cô Akagi cười khổ. Có lẽ do phong cách trang điểm đã thay đổi nên chỉ nhìn vào mắt thì hoàn toàn chẳng thể nào nhận ra cô Akagi là EIMEE của ENDY. Mái tóc siêu ngắn màu đỏ như máu thời còn hoạt động trong ban nhạc, đã được thay bằng mái tóc ngắn màu đen không mấy nổi bật.
"Tại vì sẽ khá phiền phức nên tôi mới đeo khẩu trang suốt như này..."
Cái giọng nói khàn khàn mang âm sắc như metal đó... Dù hiện giờ có hơi ngột ngạt vì phải đeo khẩu trang, nhưng sau khi biết được thân phận thật của cô ấy rồi nghe lại, phải nói rằng quả thực giọng nói ấy giống hệt như trong trí nhớ.
"...Không chỉ âm nhạc, mà bản thân sáng tạo cũng thường được gọi là『hành vi bào mòn tâm hồn』."
Sau khi biết được thân phận thật của cô Akagi, tôi nhất thời căng thẳng đến không nói nên lời, còn cô ấy thì như đang tự nói với chính mình. Cô ấy nhìn về phía trước, đôi mắt ấy được điểm xuyết bởi lớp phấn mắt màu đỏ.
"Bởi vì sáng tạo, là được sinh ra từ những thứ cấu thành nên bản thân. Phải lặn sâu vào tận cùng nội tâm, đào bới ra viên ngọc quý giữa hàng ngàn hàng vạn hạt cát ấy, rồi tiến hành điêu khắc và mài giũa... Lặn quá sâu có thể sẽ ngạt thở, cũng có thể lần này đến lần khác lặn xuống đều không tìm thấy viên ngọc nào. Thậm chí trong quá trình mài giũa, mới nhận ra thứ mình vẫn luôn tưởng là ngọc quý, thực ra chỉ là một hòn đá bình thường."
Cô Akagi bình thản thuật lại. Dù là từ góc mặt nghiêng hay giọng nói, tôi đều không thể đọc được cảm xúc của cô ấy.
"Tác phẩm khó khăn cực khổ lắm mới hoàn thành, ấy vậy mà sau khi công bố ra thế gian, thứ đợi chờ ta lại là những lời đánh giá không chút lưu tình của kẻ khác. Tác phẩm bị tổn thương, cũng đồng nghĩa với việc tâm hồn người sáng tạo bị tổn thương, cho nên mới khó lòng chịu đựng đến vậy. Có kẻ còn tan vỡ cả tâm hồn, vĩnh viễn chẳng thể nào quay trở lại được nữa... Dù lý do tôi rút lui hoàn toàn là vì những nguyên nhân khác. Song, sống bằng cách phơi bày tâm hồn cho người khác xem, há nào phải chuyện dễ dàng."
Về việc tại sao ENDY đang ở đỉnh cao ba năm trước lại tan rã, thì dù đã từng có lời giải thích dưới dạng tin nhắn của các thành viên, nhưng những lời đó chưa chắc đã phản ánh toàn bộ sự thật. Vẻ u tối sâu thẳm trong mắt cô Akagi không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ mãi không thôi.
"Dù vậy, tôi vẫn có các thành viên ở bên. Chúng tôi đồng cam cộng khổ, là những người bạn có thể chia sẻ mọi thứ với nhau. Nhưng còn... JUN của YOHILA, cũng tức là Amemori, hiện tại vẫn đang quá đơn độc. Không có bạn đồng hành nào."
Đây có lẽ mới là trọng tâm những gì cô ấy muốn nói hôm nay. Tay cô Akagi nắm chặt vô lăng hơn, giọng nói cũng như dần mang theo sức mạnh.
"Sau khi từ nghệ sĩ indie vươn lên thị trường mainstream, sẽ phải đối mặt với những phản ứng mạnh mẽ chưa từng có. Bất kể là lời khen hay tiếng chê, thì đủ loại âm thanh vẫn sẽ ập đến như vũ bão. Nội tâm con người sẽ vì thế mà lung lay. Khi đó..."
Đèn hậu của chiếc xe phía trước như đang nhuộm đỏ rực gò má cô Akagi. Đèn đỏ bật sáng, cô ấy nhẹ nhàng, từ từ đạp phanh,
"Cậu phải trở thành chiếc ô của con bé."
Akagi nhìn về phía tôi.
"Tôi mong cậu có thể hỗ trợ Amemori. Dù cho đã có tôi, người quản lý, và cả những người lớn xung quanh cũng sẽ cố gắng hết sức để nâng đỡ con bé... Nhưng suy cho cùng, chúng tôi vẫn là người lớn. Mà giữa người lớn và người trẻ tuổi luôn có khoảng cách nhất định. Vì vậy, Kurimoto..."
Nói rồi, cô Akagi kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt mộc vẫn luôn giấu kín, bằng giọng nói không chút che đậy, quả quyết nói.
"Amemori... Xin nhờ cả vào cậu."
"Cô..."
Một luồng hơi nóng chắc chắn không phải do virus gây ra bỗng dâng lên trong lòng, tôi nhất thời nghẹn lời.
Nơi khóe mắt, những hạt mưa đập vào kính chắn gió rồi từ từ trượt xuống, cần gạt nước vung vẩy như một chiếc máy metronome bất quy tắc, đèn tín hiệu cho người đi bộ bắt đầu nhấp nháy,... Ngay khoảnh khắc trước khi chuyển sang màu đỏ, cuối cùng tôi cũng khẽ gật đầu.
"...Vâng."
Giá như tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cô Akagi, đáp lại cô một cách quả quyết và mạnh mẽ thì tốt biết mấy.
Nhưng đối mặt với áp lực tỏa ra từ cô Akagi kể từ khi cô ấy bỏ khẩu trang, và trong sự bất an kiểu: "Một người bình thường như mình, liệu có thể nào thật sự trở thành chỗ dựa cho nhạc sĩ Amemori được không?",
"Em, em sẽ cố gắng ạ..."
tôi đã đưa ra một câu trả lời chẳng đáng tin tẹo nào như vậy.
Cô Akagi nhếch đôi môi đỏ, mỉm cười.
"Ờ, tôi rất mong chờ đấy."
Rồi cô ấy khởi động lại xe, vừa lái xe, vừa một tay thao tác trên bảng điều khiển âm thanh:
"Lúc cậu còn chưa khỏe hẳn mà tôi lại làm phiền như này. Thôi thì coi như là chút quà xin lỗi nhé."
Cô ấy cho hiển thị danh sách toàn bộ ca khúc của ENDY lên màn hình, bao gồm cả những bài hát thời còn là ban nhạc indie hiện đã ngừng bán.
"Trước khi đến ga, cứ để tôi hát cho cậu nghe một bài nhé. Hòa theo bản nhạc nền gốc của chúng tôi... Có bài nào muốn yêu cầu không?"
☂
1 loại ô truyền thống của Nhật Bản Kênh truyền hình mặt đất là các kênh miễn phí dựa vào sóng vô tuyến ấy. Thường là đài quốc gia hoặc đài địa phương, không cần đăng ký cáp quang hay vệ tinh Nghe mà biến mất sau Budokan, quen không? J-Rock Band 4 người, nghe như syrup. Thích là ref, Mizushirock-sensei không nói thế