Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

26 69

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 219

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

103 10365

Tập 1 - 3-3: Tháng 6 Ấy, Bầu Trời Chẳng Còn Cần Đến Ánh Dương

Thời gian dần trôi đến 5 giờ chiều. Tầm này thì vẫn còn hơi sớm với đám học sinh nghiêm túc tham gia hoạt động câu lạc bộ, nhưng với đa phần những học sinh khác thì đã là giờ tan học về nhà.

"Mai gặp lại."

Junna đeo túi đựng đàn guitar lên vai, tay xách cặp sách, quay đầu nhìn tôi trong phòng học rồi nói. Tôi giơ tay đáp lại một tiếng "Ừ".

"Mai gặp lại."

"Ừm."

Junna bước ra khỏi phòng nghe nhìn. Khoảnh khắc cánh cửa ấy được kéo lại, mọi thứ liền trở nên yên tĩnh. Tôi bỗng cảm thấy tiếng mưa giờ rõ ràng đến lạ thường. Giống như khoảnh khắc ta vừa tháo tai nghe chống ồn ra vậy.

"Haizz."

Tôi thở dài một hơi.

Kể từ khi biết Junna học ở phòng y tế rồi bắt đầu cùng cô ấy và cô Akagi ăn trưa thì mặc kệ dù trời có mưa hay không, bọn tôi vẫn thường xuyên gặp mặt. Có điều, thời gian chúng tôi có thể ở bên nhau rất hạn chế. Nghỉ trưa còn được chưa đầy một tiếng, cộng thêm khoảng thời gian sau giờ học, nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba tiếng đồng hồ.

Tôi rất muốn ở bên cô ấy thêm một chút nữa.

"Hôm nay vẫn chưa thể mở lời được... Haizz..."

Ý niệm『Có muốn về cùng không?』cứ nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng vẫn chẳng thể cất lên thành câu.

Kể từ khi quen biết Junna, chẳng hiểu vì gì mà chúng tôi luôn chọn chia tay nhau tại đây, chưa từng sánh vai rời khỏi phòng học. Lần nào tôi cũng hạ quyết tâm『Hôm nay nhất định phải nói』nhưng hễ cứ đến lúc quan trọng là lại chọn lùi bước, chẳng nói được gì.

Lo lắng bị chú ý, sợ bị nhìn thấy rồi đồn thổi này nọ lọ chai bởi những lời đồn đại kỳ quái các kiểu... Tôi đã luôn bị những nỗi niềm lo lắng ấy bủa vây mà chọn nuốt ngược lời vào trong.

Chưa kể là những ngày hai đứa được gặp nhau ở phòng nghe nhìn đều là những ngày mưa. Cả hai đều sẽ mang ô nên thành ra cũng chẳng tiện sánh bước cùng nhau. Đây cũng là một vấn đề thực tế.

...Cơ mà suy cho cùng, những điều này có lẽ vẫn chỉ là cái cớ cho sự nhút nhát của tôi mà thôi.

"...Ừm, cứ như vậy cũng tốt. Bây giờ thế này... cũng đủ rồi."

Tôi đeo tai nghe, bật nhạc của ban nhạc YOHILA do Junna, cũng chính là JUN, sáng tác. Tắt đèn, khóa cửa, rồi sau khi trả chìa khóa, tôi đi về phía cổng trường.

Trên giá để ô chẳng còn lại mấy chiếc. Đa số là ô nhựa trong suốt, nếu không dán ký hiệu thì khó mà phân biệt được.

Trong số đó, một chiếc ô đặc biệt nổi bật đập vào mắt tôi.

Một chiếc ô màu xanh tím. Hình bóng Junna hiện lên trong đầu tôi, nhưng cô ấy đã rời trường từ lâu rồi. Chắc là của học sinh khác.

Tôi tìm kiếm giữa đám ô nhựa chẳng có gì đặc sắc, cuối cùng cũng nắm lấy chiếc ô cán trắng có dán sticker logo ban nhạc YOHILA (Ưu đãi giới hạn sản xuất lần đầu của CD single mới nhất).

Ngay khi định bước ra ngoài thì từ sau cây cột đột nhiên có bóng người lao vút ra. Là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, như thể đã canh đúng thời điểm.

"...Ơ!?"

Tôi kinh ngạc mở to mắt, tháo tai nghe xuống.

"Junna... cậu vẫn chưa về à?"

"Ừm. Ô của tôi bị lấy trộm mất rồi."

Junna cúi đầu, trông có vẻ hơi chán nản.

Tôi liếc nhìn giá để ô. Trong cả rừng ô nhựa trong suốt ấy, chiếc ô màu xanh tím tựa như hoa cẩm tú cầu kia nổi bật một cách lạ thường dẫu nhìn từ phía xa.

"Ô nhựa thì đâu phải không mượn được chứ. Cứ lấy đại một chiếc mà dùng thôi. Miễn dùng xong nhớ trả lại là được mà?"

"Như vậy... không đủ chất rock."

...Cái gì mà chất rock chứ?

Junna dùng gót giày lười gõ gõ xuống sàn,

"Tự ý dùng đồ của người khác là không đúng đâu... nhưng mà nhé, ngoài trời đang mưa to lắm ấy. Không có ô sẽ ướt sũng mất, phải không? Cho nên là, Shigure nè..."

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, với vẻ mặt như đang làm nũng. Còn chiếc túi đàn guitar sau lưng cô ấy đã biến mất.

"...Có thể cho tôi về cùng được không?"

Hể... nhớ òi nè... nhớ òi... Bên đấy hình như trường học sẽ có tủ để đồ ở đại sảnh, và chỗ để ô cũng ở trong đấy Giày lười hay còn gọi là Loafer ấy