"À thì... Kể ra thì hồi mới gặp cậu là tôi đã có cảm giác kiểu như『Hình như người này là...』rồi ấy."
Tôi rời mắt khỏi trang Wikipedia đang hiển thị trên điện thoại, nhìn sang Junna.
"Vốn dĩ bản thân tôi chẳng mấy khi để tâm mà nghiên cứu thông tin về ban nhạc nào đó đâu, nhưng riêng YOHILA thì lại khá là để ý... Cái tên JUN, và cả việc cậu đang che giấu thân phận, tôi đều biết cả."
『Khi ấy...』
『Junna, cậu...』
Cậu chính là JUN của YOHILA, phải không?
Câu hỏi còn chưa kịp vang lên thì tiếng chuông báo vào lớp hôm ấy đã cắt ngang. Về sau tôi cảm thấy chuyện này tốt nhất là không nên nói ra, nên đành giấu kín trong lòng.
"Giọng nói cũng gần như y hệt ấy mà."
"...Cùng phải ha~"
Junna chỉ thờ ơ đáp bằng chất giọng bình thản như mọi khi. Vốn dĩ cảm xúc của cô ấy cũng chẳng dao động gì nhiều, nên nghe qua thì cũng chẳng có gì khác biệt.
"Vậy nên..."
Một buổi chiều mưa sau giờ tan học, tôi và Junna vẫn ngồi trong phòng nghe nhìn như thường lệ. Tôi khẽ mỉm cười nhìn cô ấy.
"Tôi sẽ không thay đổi. Kể cả khi đã biết Junna = JUN/YOHILA... thì cũng chẳng có gì thay đổi cả."
"...Ừm."
Junna nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu.
"Cảm ơn cậu nhé, Shigure."
Sau đó, cô ấy khẽ ngân nga vài giai điệu, lật cuốn sổ tay có ghi khuông nhạc ra, bắt đầu ghi lại nốt nhạc.
Vì trong cuộc điện thoại tối qua cô ấy có nhắc đến việc giai điệu chợt lóe lên trong đầu cùng cảm hứng sáng tác, nên tôi chỉ lặng lẽ ngồi lắng nghe những tiếng ngân nga ấy, ngắm nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của nàng thơ lướt qua thoăn thoắt trên mặt giấy.
"Giai điệu hay thật đấy."
"Đúng chứ?"
Ngay khi tiếng ngân nga và tiếng xoẹt xoẹt của ngòi bút cùng ngừng lại, tôi liền cảm thán đôi lời, còn Junna thì nở nụ cười đầy mãn nguyện.
"Đó là âm thanh mà cậu tạo ra đấy. A... Vậy là tôi đang dùng『Âm Thanh Của Shigure』để sáng tác rồi, thế cậu có muốn nghe thử không?"
"...Thật sự được à?"
"Dĩ nhiên rồi. Cơ mà lời vẫn chưa viết xong đâu nên giờ chỉ có tiếng ngân nga thôi. Với cả ngoài guitar và piano ra thì tất cả đều phải tổng hợp lại bằng máy tính... Nên nếu cậu không ngại bản demo thì tôi rất muốn cho cậu nghe thử đấy. Tôi rất muốn được nghe cảm nhận của cậu."
"Thế thì tôi dĩ nhiên phải đồng ý rồi."
Hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả. Được nghe thử một ca khúc hoàn toàn mới chưa phát hành của ban nhạc mình yêu thích, vinh hạnh đến thế là cùng.
Và khi tôi còn đang vừa vui mừng, vừa căng thẳng mà ngồi thẳng người dậy thì ngay lúc này...
"Shigure, ngồi xích lại đây chút coi. Ngồi gần tôi nè."
Junna đứng dậy, di chuyển đến ngồi cùng hàng ghế bên cạnh tôi. Tay cô cầm tai nghe có dây, chứ không phải tai nghe không dây đang đeo trên cổ.
"...Sao lại phải cố tình ngồi cạnh thế? Cậu cứ đưa cho tôi là được rồi mà..."
"Kệ đi."
Junna đẩy tôi sang một bên, ép tôi ngồi xuống. Cánh tay mềm mại của cô ấy chạm vào tay tôi, và một mùi hương ngọt ngào thoảng qua. Cơ thể tôi lập tức càng thêm cứng đờ, và bản chất của cái cảm giác căng thẳng cũng dần thay đổi.
"Để tôi đeo cho cậu."
Cô ấy đem tai nghe vào đôi tai còn đang ngây ra của tôi. Trước tiên là tai phải, sau đó là tai trái. Tai phải thì cô ấy chỉ cần nhẹ nhàng đeo vào, còn tai trái thì do vấn đề góc độ nên cô ấy phải vòng qua người tôi, dần rướn người tới.
"Haiya..."
Cứ như thế, cô ấy ngày càng sát gần tôi hơn. Mùi hương ngọt ngào kia càng thêm nồng đậm, còn có một "khối" nào đó mềm mại hơn cả cánh tay, nhẹ nhàng áp lên người tôi.
"Khó đeo thật đấy..."
Cô ấy còn khẽ cựa quậy người trong tư thế đó, khiến tôi thật sự chẳng thể nào chịu nổi. Hơi thở ấm nóng của cô ấy lướt qua tai tôi, khiến tôi gần như nín thở.
"...Ừm, xong rồi. Vậy tôi mở nhạc nhé."
Cuối cùng Junna cũng chịu kéo giãn khoảng cách, thao tác trên chiếc điện thoại để mở nhạc. Có lẽ là do thu âm tại nhà nên chất lượng âm thanh chẳng hề xuất sắc, tiếng trống điện tử và bass cũng hơi đơn điệu. Nhưng... có lẽ chính vì vậy mà nó lại càng trở nên đặc biệt. Một bản thu âm mộc mạc mà bình thường chẳng thể nào nghe được.
Tôi vừa lắng nghe một cách say sưa...
"......"
...nhưng lại chẳng thể tập trung chút nào. Có lẽ do Junna đang để ý phản ứng của tôi nên cô ấy từ đầu đến cuối đều nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Đã thế cơ thể ấy vẫn cứ sát sàn sạt. Nói thật, TÔI-HOÀN-TOÀN-CHẲNG-THỂ-NÀO-TẬP-TRUNG-ĐƯỢC.
"Thế nào?"
Một bài hát dài cứ như cỡ 2, 3 bài cộng lại cuối cùng cũng kết thúc, còn cô ấy thì hỏi về cảm nhận của tôi. Tôi vừa tháo tai nghe, vừa trả lời.
"À ừm... ờm... thì... khá hay, ừm!"
"...Hừm. Phản ứng có vẻ không tốt lắm nhỉ... Cậu thấy không hay à?"
Cô ấy hỏi với vẻ hơi bất an nên tôi liền vội vàng giải thích.
"Làm... làm sao có thể chứ! Chỉ là tôi hơi căng thẳng quá thôi. Thật sự rất tuyệt! Tôi rất thích đấy!"
"...Vậy à."
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc nhận lại chiếc tai nghe cũng đã chạm vào tay tôi, rồi khẽ nói.
"Tôi cũng vậy, tôi cũng thích."
...Với vẻ mặt rất nghiêm túc. Tim tôi bỗng đập thịch một cái, cảm giác như trái tim này đã bị cô ấy nắm chặt lấy.
Tôi đơ người ra không biết phải làm sao, còn Junna thì híp mắt cười, tinh nghịch nói thêm một câu.
"Là bài hát này đó."
"À à..."
Dù rằng đã biết Junna chính là JUN của YOHILA thì thái độ và suy nghĩ của tôi dành cho cô ấy vẫn chẳng hề đổi thay. Thế nhưng... còn cô ấy thì sao?
Cảm giác như... cô ấy rõ ràng đã dần trở nên gần gũi với tôi hơn so với cả trước khi tiết lộ thân phận.
Bất kể... là về thể xác... hay... là cả tinh thần.
☂
Hẹ hẹ hẹ, dắt ác