Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Truyện tương tự

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

88 9419

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

4 2

Make Dark Fantasy Great Again

(Đang ra)

Make Dark Fantasy Great Again

제팹가격인상니은

Tại sao lại là trò chơi ấy nhỉ? Chắc không thể nào thế giới này là cái trò chơi chó chết ấy đâu ha…

1 4

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

181 1238

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

24 136

Tập 01 - Khúc Dạo Đầu Trong Mưa

"Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: 'Cậu có thích trời mưa không?'", thì chắc hẳn tôi sẽ trả lời, "Không thích cũng chẳng ghét."

Người đời luôn xem mưa như điều phiền toái mà né tránh. Cảm giác nhớp nháp khó chịu, không khí ẩm ướt oi bức tột cùng, chiếc dù che mưa lại càng trở thành vật vướng víu - cùng vô số hoạt động chỉ dành cho ngày nắng đành gác lại: dã ngoại, hội thao, lễ hội âm nhạc ngoài trời hay thi đấu điền kinh...

"Này, đi hát karaoke không?"

Vào một ngày đầu tháng 6 nọ, trời bỗng đổ cơn mưa từ sáng sớm. Đội điền kinh đành hủy buổi tập chiều vì sân trơn trượt, chỉ vận động nhẹ trong nhà. Thời gian ngắn ngủi chỉ còn như một album nhạc.

"Kurimoto thì sao? Cậu tính làm gì?"

Khi thay đồng phục trong lớp học tràn ngập bụi bặm, một câu hỏi bất ngờ vang lên. Tôi đáp:

"...Thôi, có cuốn sách đang muốn đọc chút."

"Ồ...?"

... Chỉ đọc sách thôi mà đủ ư? Không khí ẩm ướt ngày mưa mang theo chút hơi lạnh.

Tôi thắt lại cà vạt, cuộn bộ đồ thể thao nhăn nhó lại rồi nhét vào chiếc cặp da bóng rồi rời khỏi lớp học nồng nặc mùi xịt khử mùi.

"Tên đó trông lập dị thật đấy nhỉ. Cảm giác như lúc nào cũng tỏ vẻ khó gần ấy..."

Tôi rảo bước nhanh hơn, cố lảng tránh những lời xì xào bàn tán đang văng vẳng bên tai.

"..................."

Hành lang ngày mưa trông cứ lờ mờ, vắng vẻ, im ắng.

Ánh nắng không xuyên qua nổi lớp cửa kính, chỉ có ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh chiếu xuống, ngập tràn sàn nhà cao su.

Trong căn phòng, tiếng giày lê lết trên nền nhà hòa cùng tiếng mưa rơi rả rích, vang vọng trong không gian vắng lặng.

Sự tĩnh mịch này cùng khung cảnh như được phủ lớp filter với độ bão hòa thấp, trông hợp gu tôi vô cùng. Vì thế tôi mới nói, mình cũng không hoàn toàn ghét những ngày mưa.

- Dĩ nhiên, cũng tuyệt đối không thể nói là thích.

Dù sao thì nếu đổ mưa, khắp nơi đâu đâu cũng sẽ ẩm ướt. Dẫu tôi có đang vui vì được nghỉ tập sớm thì chung quy lại, mang theo dù che mưa vẫn khá vướng víu. Mấy lọn tóc dựng lên cũng khiến người ta cảm thấy phiền. Tôi dùng tay vuốt lại mái tóc bê bết đang phản nghịch vì hơi ẩm ngày mưa, bước nhanh về hướng mục tiêu.

Cũng chẳng phải thư viện, mà là phòng học nghe nhìn.

Khi kết thúc tiết học thứ sáu, tôi đã bỏ quên cuốn tiểu thuyết ở đó.

Đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám với tình tiết thiết lập mới lạ, vừa hay đang đến đoạn hé lộ thủ pháp và danh tính hung thủ.

Do tôi đang nóng lòng muốn đọc tiếp nên khi băng qua hành lang, bước chân tôi vô thức tăng tốc, đi về tòa nhà phía tây.

Các phòng học chuyên dụng đều ở đó, còn phòng nghe nhìn thì ở tầng 2. Sau giờ tan học thường sẽ chẳng có ma nào sử dụng, tôi còn đang cho rằng cửa sẽ khóa - Hóa ra lại lo thừa rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vang lên một tiếng cót két, rồi bước vào trong.

- Đã có người tới trước.

Ở dãy ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ, có cô gái nọ một thân một mình đang ngồi đọc sách.

Ánh mắt từ đầu đến cuối như dán chặt vào trang giấy. Có lẽ là do đang quá mải mê đọc sách đi, đến nỗi có người lại gần cũng chẳng hề hay biết.

"Xin lỗi..." Tôi vừa bước lại vừa lên tiếng.

Cuốn sách cô ấy đang đọc là《Vụ Án Hoa Lệ Của Kẻ Giết Người Trong Suốt》-

"Đó là sách của tôi..."

Nhưng chỉ vừa nói được nửa câu lại nghẹn xuống.

Mái tóc đen cắt ngắn tạo nên đường tròn hoàn mỹ, thế nhưng lại bị chiếc headphone không dây đè lên, biến dạng đôi chút.

Có lẽ là do tính năng khử ồn nên cô vẫn hoàn toàn không phản ứng. Tôi chỉ đành thở dài rồi ngồi xuống dãy bàn phía trước.

"Này...?"

Tôi thử vẫy tay trước mặt cô ấy. Hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đang phảng phất vẻ buồn ngủ kia chợt mở to rồi nhìn sang.

"Kyaa!"

Cô ấy bỗng hất mạnh vai, la lên một tiếng ngắn ngũn.

Mái tóc đen xõa nhẹ tung bay, tôi chợt thấy vài lọn tóc nhuộm màu xanh tím. Cảm giác như phảng phất màu sắc của hoa cẩm tú cầu.

"Có, có chuyện gì à...?"

Mặc dù bất ngờ đến giật bắn người, nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn gần như không thay đổi, giọng nói cứ phẳng lặng vô hồn như thể chẳng hề mang chút cảm xúc nào. Cảm giác trông cứ như con rối vậy.

Gương mặt thanh tú, tinh xảo đến mức hoàn hảo. Làn da trắng nõn nà như thể chưa từng biết thế nào là nắng. Cái vẻ đẹp hoàn mỹ này càng làm tăng thêm cảm giác cô ấy cứ trông như búp bê.

Đờ đẫn thêm một hồi, tôi chậm rãi nói: "Xin lỗi... Cuốn sách này là của tôi."

"...? Xin thứ lỗi, tôi nghe không rõ."

"Tai nghe."

Tôi gõ nhẹ vào vành tai mình để ra hiệu. Cô gái "À..." lên một tiếng rồi tháo tai nghe đeo vào cổ.

Tôi nói lại lần nữa.

"Ờm... Cuốn sách đó là của tôi."

"Ừm..."

Đôi mi cô ấy rủ xuống. Bên phía tay phải, các trang sách đã dày cộm lên, trong khi bên trái ước chừng chỉ còn đâu cỡ hai mươi trang mỏng manh.

"Xin chờ chút, sắp đến đoạn kết rồi"

"Ế? À, ừm... được thôi."

Giọng điệu thông báo lạnh nhạt của cô ấy khiến tôi vô thức gật đầu. Đúng là kiểu người thích sống theo ý mình mà.

"Cảm ơn"

Có lẽ để tập trung đọc sách nên cô ấy đeo tai nghe lên lần nữa. Cái sự yên tĩnh đột ngột xuất hiện này bị tiếng mưa rơi tí tách vá lại đầy tinh tế, cũng không hẳn là hoàn toàn yên ắng.

Cho nên... Có lẽ im lặng thế này cũng không đến nỗi khiến người ta quá ngượng ngùng. Tôi ngồi lướt điện thoại đôi chút, chờ cô ấy đọc xong.

(............. Thật khó hiểu.)

"Ừm..."

Âm thanh lật giấy sột soạt vang lên. Tôi liếc nhìn cô gái mắt thì dán chặt vào sách, tay thì đang lật giấy qua lại không ngừng, thầm thở dài.

Từ màu cà vạt cho thấy chúng tôi đều là năm nhất, ngoài ra cũng chẳng thể biết gì thêm. Ngồi trong cái nơi thường ngày chả ma nào thèm tới này cùng với một nữ sinh lạ mặt - Hơn nữa cô ấy còn đang đọc ngấu nghiến tận hưởng quyển sách tôi chưa đọc xong. Tình huống này quả thực khéo còn kỳ lạ hơn cả tiểu thuyết.

"Đã để cậu đợi lâu rồi"

Cuối cùng, sau khoảng mười phút, cô gái cũng chịu gấp sách lại, tháo tai nghe ra.

Tôi ngước mặt lên khỏi điện thoại hỏi:

"Cảm nhận thế nào?"

"Rất thú vị"

Với gương mặt poker không chút gợn sóng, cô nói tiếp:

"Thiết lập suy nghĩ rất khác người, độc đáo, nhân vật thì cá tính, diễn biến cũng khó đoán, thủ pháp hoa lệ quả thực không thẹn với tiêu đề... Cú twist cuối cùng quả thật rất kinh người. Không ngờ người kể chuyện lại là - Ớ!?"

Tôi cuống quýt che miệng cô ta lại.

"Khoan đã, tôi còn chưa đọc xong. Cấm spoil không tôi nổi điên đấy. Rõ chưa?"

Tôi hạ giọng nhắc nhở cô gái. Cô ấy liền gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Thế là tôi buông tay ra. Cô ấy lập tức che miệng, rồi đôi mắt tam bạch cứ thế trừng tôi từ đầu đến chân.

"...Đột nhiên đụng chạm cơ thể thế. Hệ thống cảm nhận khoảng cách gặp bug rồi à?"

"Có mà quan niệm đạo đức của cô gặp bug ấy. Đi spoil truyện trinh thám là trọng tội trời không dung, đất không tha đấy! Suýt nữa thì bị cướp mất niềm vui lớn nhất đời người rồi. Tim tôi đau muốn tung rồi này."

Tôi đặt bàn tay vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại khi nãy lên ngực, thở dài. Nhịp tim tôi đang đập loạn xạ.

"... Cậu cũng vậy mà"

"Cũng vậy?"

Chẳng lẽ tim cô ấy cũng đang đập loạn? Nhưng nhìn cái biểu cảm không chút biến hóa cùng giọng nói đều đều kia đi, thực sự chẳng thể cảm thấy tim cô ấy đang đập loạn chút nào.

Bị cái cảm giác dị thường này hấp dẫn, cuối cùng tôi cũng hỏi:

"...Nhân tiện, còn chưa kịp hỏi tên cô. Xưng hô thế nào đây?"

"Shiina Ringo"

- Chắc chắn là tên giả. Dù nghĩ thế nhưng cân nhắc rằng có chút khả năng nào đó đây là tên thật, tôi đành nhịn cảm giác muốn chế nhạo xuống.

"Shiina à. Tôi là Kurimoto Shigure"

"Kurimoto... Shigure..."

Shiina (?) lẩm nhẩm tên tôi, nghiêng đầu.

"Shigure... là『Thời Vũ』trong Lẫm Liệt Thời Vũ à?"

"Là『Thi』trong thi nhân và『Mộ』trong màn đêm, Shigure"

"Ừ"

Cô ấy chỉ đáp qua loa, như đang muốn nói "Sao cũng được".

"Tên đẹp đấy"

Trái với suy nghĩ tôi, cô ấy khen ngợi bằng chất giọng vô cảm ấy. Đúng là kiểu người nhìn không thấu mà.

"... Nhân tiện"

"TK?"

"Đã nói không phải from Ling Tosite Sigure rồi mà"

"TAKA?"

"Cũng không phải vocalist của ONE OK ROCK mà."

Tôi cười khổ trước cô gái mặt lạnh như tiền đang chơi chữ, hỏi:

"Shiina-chan có chơi nhạc à? Câu lạc bộ K-ON à?"

Liếc nhìn hộp đàn guitar đang dựa tường. Móc khóa là đang đeo một chú ếch nhỏ, cũng không phải là ếch màu xanh lục thường thấy, mà là màu xanh tím giống lọn tóc nhuộm của cô.

"Không có"

Cô lắc đầu, giọng đều đều.

"Trường cấp ba này chắc không có câu lạc bộ K-ON đâu. Mà kể cả có tôi cũng không tham gia nữa. Tôi gia nhập...『Hội Nghiên Cứu Rock Gây Trầm Cảm』"

"Xàm thế, bịa ra đấy à? Chưa nghe qua bao giờ"

Thấy tôi nhíu mày, cô liền nhún vai: "Đúng rồi". Cô vờn vờn mái tóc cắt ngang trán đáp:

"Thành viên duy nhất đây. Thể loại niche quá nên không biết cũng phải. Tan học là hoạt động ở đây, cấm người không cùng đam mê"

"À không, cái này tôi biết"

"Ế?"

"Syrup, Art-School, People, THE NOVEMBERS... Mới đây có cả Yohila đúng không? Rock gây trầm cảm"

Nói còn chưa kịp dứt lời.

"...!"

Đôi mắt buồn ngủ của cô gái bỗng mở to, con ngươi trong vắt như đang gợn sóng lăn tăn. Bên ngoài tấm rèm cửa nặng trịch kia, tiếng mưa đập cửa kính bỗng trở nên dồn dập.

"... Ơ... cái này..."

Giọng nói mỏng manh mà tinh tế của cô như suýt bị mưa nuốt chửng, ngân vang mà dễ nghe như hợp âm Arpeggios dễ vỡ.

"- Cậu cũng thích ư?"

Nếu có ai hỏi tôi có thích mưa không, tôi chắc chắn sẽ dửng dưng mà đáp "không thích cũng chẳng ghét". Câu chuyện sắp kể là về tình yêu dành cho "cơn mưa" của kẻ vốn dửng dưng ấy.

Ở đây là dạng phòng Audio - Visual. Có đủ máy chiếu, máy tính, loa. Ở VN mình chắc dạo trước gọi là phòng máy chiếu. Nhưng mình trường tỉnh lẻ từ năm 2018 cũng đã trang bị đầy đủ máy tính TV loa cho các phòng học hết rồi nên chẳng ai đi dùng phòng máy chiếu nữa. Shigure: 時雨 - Thời Vũ - mưa theo mùa. Lẫm Liệt Thời Vũ là tên 1 band rock Ling Tosite Sigure. Đọc Shigure nên hiểu là Sigure trong band trên. Note team Trung: Trong tiếng Nhật, Shigure Thi Mộ đồng âm Shigure Thời Vũ. Nói chung là giải thích nghĩa tên hán tự thôi. Note bản Trung: Nhân tiện phát âm là Teka, hai chữ cái đầu là TK Ố mài gót OOR Mention, khóc mất. 1 band rock có tiếng của Nhật, nhạc cũng dạng dễ nghe. TAKA là vocal của band này Arppegios là tập hợp tất cả các vị trí nốt cấu tạo của một loại hợp âm theo một hệ thống sắp xếp bắt đầu từ nốt gốc hoặc nốt bậc 3 hoặc nốt bậc 5, bậc 7. GG dịch là hợp âm rải