Có một bộ truyện tiểu thuyết mà tôi cực kỳ ưa thích, tên là [Rosalind bất hạnh].
Tôi đã đọc tất cả các tập được xuất bản, tài liệu xây dựng truyện, ngoại truyện, phụ truyện, truyện tranh chuyển thể, và ghi nhớ nội dung của chúng, từng chữ, từng hình minh họa.
Từ lúc sinh ra tới giờ, tôi hầu như chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc, nhưng cô bé nữ chính trong truyện tiểu thuyết này, Rosalind, đã khiến tôi biết “yêu mến”, “đồng cảm”, “phẫn nộ”, “đau xót”, và dấy lên trong lòng tôi “khát khao cứu giúp”.
Sáng sớm hôm nay, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy đến tiệm sách để mua tập cuối vừa mới phát hành. Không đợi nổi đến lúc về tới nơi ẩn náu, tôi đã ngồi xuống băng ghế đá ven đường và đọc ngấu nghiến dưới bầu trời xám xịt, mất hết cảnh giác.
Bình thường thì tôi chẳng bao giờ bất cẩn như thế, nhưng hiện tôi đang rất tò mò về kết thúc của câu chuyện. Liệu Rosalind có được hạnh phúc không? Liệu những khổ nhọc từ trước đến giờ của cô bé có được đền đáp không?
Thế nhưng...
“Tại sao...”
Vừa đọc xong thì tôi lẩm bẩm, sức lực rút hết khỏi cơ thể, tay buông quyển truyện tiểu thuyết rơi xuống mặt đường.
“Tại sao cái kết lại tệ hại như thế này!?”
Có gì đó âm ấm lăn dài trên gò má tôi. Tôi thử dùng tay quẹt, hóa ra là nước mắt.
Ngoại trừ những lúc diễn xuất, đó là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt thật.
Nhân tiện, tôi là điệp viên của một đất nước nọ, mật danh Raptor, không có tên, năm nay hai mươi bốn tuổi. Xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã được cơ quan tình báo của đất nước nhận về nuôi và làm các hoạt động tình báo kể từ lúc chưa tròn mười tuổi, đôi khi tham gia các công tác phá hoại, dẫn dắt cách mạng, ám sát, bảo vệ người quan trọng, làm kẻ giật dây, tất cả nhiệm vụ mà tôi tiếp nhận đều thành công.
Chính vì hoàn thành tất cả nhiệm vụ nên tôi đã được tặng cho cái mật danh Raptor (Chim săn mồi). Nó tựa như danh hiệu được phong cho điệp viên xuất sắc nhất tại cơ quan tình báo mà tôi trực thuộc.
Tôi là một kẻ vô cảm, được huấn luyện, nhận nhiệm vụ và hoàn thành chúng. Trái tim tôi luôn trống rỗng, tựa như cái xác vô hồn.
Thế nhưng, cô bé Rosalind bất hạnh trong truyện đã khiến cảm xúc của tôi lung lay. Tôi đã tình cờ vớ được tác phẩm này nhằm phục vụ cho công việc, nhưng giờ nghĩ lại, đây ắt hẳn là duyên phận.
Nó khiến tôi ôm ấp sự giận dữ, căm ghét, ý định giết người còn hơn đối với đám quân nhân huấn luyện áp đặt những bài đào tạo khắc nghiệt chết người hay bọn chỉ huy đưa ra nhiệm vụ nghe có vẻ bất khả thi.
Nó ban cho tôi niềm vui và hứng khởi mà tôi không cảm nhận được lúc hoàn thành nhiệm vụ, lúc được thăng chức, hay lúc được tặng cho cái mật danh Raptor.
Và nó gợi cho tôi – kẻ chưa bao giờ nghĩ ngợi sâu xa về hoàn cảnh của bản thân hay những người đáng thương – cảm xúc bi ai, tội nghiệp.
[Rosalind bất hạnh] là câu chuyện mở màn từ sự ra đời của nhân vật chính, Rosalind Bellclant, tại Vương quốc Albion mang phong cách châu Âu thời trung cổ, kế thừa các công trình kiến trúc La Mã.
Rosalind – được sinh ra trong gia đình hầu tước Bellclant, một trong thập đại quý tộc của Vương quốc Albion – bẩm sinh đã có làn da và mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc, cùng hội chứng kỳ lạ là dễ bị bỏng nắng. Hay nói cách khác là cô bé mắc bệnh bạch tạng.
Người mắc bệnh bạch tạng bị dân chúng ở Vương quốc Albion kỳ thị và gọi là kẻ xui xẻo. Hầu tước Edward – cha của Rosalind – cũng không ngoại lệ, tin vào lời đồn vô căn cứ ấy. Ông là một kẻ kiêu ngạo, vô cùng coi trọng danh dự. Ông không muốn thiên hạ biết con gái mình bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh bạch tạng, cho nên đã ép y sĩ đỡ đẻ cho con gái mình viết giấy chẩn đoán giả rằng Rosalind đã chết non, mặc dù thực tế là cô bé bị giam trong hầm ngục dưới dinh thự. Cái tên Rosalind đã được đặt từ trước khi cô bé ra đời.
Các thành viên gia đình hầu tước Bellclant bao gồm: gia chủ Edward, phu nhân Izabella và con trai cả Wyatt. Ông Edward thì miễn bàn rồi, nhưng ngay cả bà Izabella – mẹ ruột của Rosalind – cũng ghét cô bé, muốn quên đi sự tồn tại của cô. Còn ông anh Wyatt xem cô như nỗi nhục của dòng họ, chỉ nghĩ đến việc có cùng dòng máu với cô thôi thì hắn đã thấy tởm lợm như vừa cắn phải một con bọ xít.
Chủ là thế, đầy tớ cũng chẳng khá hơn. Ngoại trừ hầu gái trưởng Olivia, người được giao nhiệm vụ chăm lo cho Rosalind, thì gia nhân nào cũng coi thường cô bé, thường xuyên gọi cô bé là “con chuột bẩn thỉu”. Rặt một lũ rác rưởi.
Nhắc đến hầu gái trưởng Olivia, bà là một người thân thiện, chu đáo, ngoài chăm sóc ra thì còn dạy cho Rosalind đọc, viết và nói, chỉ cô bé tập thể dục bằng cách đi loanh quanh trong ngục để chân không bị thoái hóa, thế nhưng bà đã qua đời vì bệnh tật khi Rosalind lên chín tuổi. Vào thời điểm này, Rosalind đã trở thành một tuyệt thế giai nhân, mang dung mạo xinh đẹp không thua gì tiên nữ.
Tuy nhiên, người chăm sóc mới của Rosalind – Mary – con mụ mỗi lần đến chăm sóc lại rủa sả cô bé, là nhân vật đầu tiên khơi gợi ý định giết người trong tôi. Tại mụ mà Rosalind đã khép trái tim lại và không tin tưởng nhân loại.
Năm Rosalind mười một tuổi, gia chủ Edward qua đời do dịch bệnh. Người con trai cả – Wyatt – đã trở thành người đứng đầu gia đình Bellclant. Sau khi hắn thừa kế lãnh địa và tước vị, Rosalind bị đối xử còn tệ bạc hơn cả thời Edward. Ăn uống thì mỗi ngày một bữa, đã vậy khẩu phần chỉ là một mẩu bánh mì với chén súp rau vụn. Chưa dừng lại ở đó, mỗi lần hắn bực bội là lại xuống hầm ngục bạo hành Rosalind.
Có thể nói Wyatt là thằng chó tôi ghét cay ghét đắng, đến nỗi đã bao lần tôi tưởng tượng đến cảnh bản thân dùng mọi kiến thức mình biết để hành hạ và giết hắn.
Lúc Rosalind lên mười năm, Vương quốc Albion đã bại trận trong cuộc chiến xâm lược của Vương quốc Gustaf láng giềng và bị sáp nhập lãnh thổ vào Vương quốc ấy. Toàn bộ cựu quý tộc Albion đều bị tử hình, hoặc tịch thu tài sản rồi giáng chức thành thường dân. Ngay cả đám phản bội, gió chiều nào thuận theo chiều đấy như nhà Bellclant cũng không ngoại lệ, Wyatt và mẹ hắn bị lôi ra treo cổ vì tội bất trung.
Rosalind tuy được miễn tội do hoàn cảnh, nhưng sau nhiều năm bị giam cầm và ăn uống thiếu thốn, cô gầy gò, tiều tụy đến mức không đứng vững, và đã bị vứt vào khu ổ chuột của thủ đô.
May mắn thay, tại đấy, cô đã được bảo vệ bởi cô gái mười bảy tuổi đơn độc, mạnh khét tiếng trong khu vực – Nisha. Lúc bấy giờ, Nisha đang lo lắng về tương lai của mình thì tình cờ gặp Rosalind có hoàn cảnh tương tự, nên cô đã đồng cảm.
Sau đó, Rosalind và Nisha đã lọt vào mắt xanh của hoàng tử Karl Wolff, người kế thừa ngai vàng của Vương quốc Gustaf, phụ trách cai trị Albion trên cương vị là đại công tước Albion, đang trên đường khám phá thủ đô do tính hiếu kỳ. Hai cô gái được hoàng tử đưa về sống trong lâu đài Albion.
Do ảnh hưởng của môi trường xung quanh từ trước tới giờ nên ngoài Nisha ra thì Rosalind chẳng tin tưởng ai cả, nhưng nhờ lòng tốt của Karl và sự chăm sóc tận tụy của Nisha mà cô dần lấy lại được sức khỏe và lòng tin con người.
Cả Rosalind và Nisha đã đều đã phải lòng hoàng tử Karl. Song, khi đó, hôn thê chính trị của Karl – công chúa Berlicka của Vương quốc Martin – đã đến thăm lâu đài Albion.
Berlicka yêu hoàng tử Karl từ tận đáy lòng. Sớm nhìn thấu được điều đó, Nisha đã nhanh chóng rút lui, nhưng Rosalind thì lại không chịu bỏ cuộc, thế là hình thành mối quan hệ tay ba.
Giữa Rosalind và Berlicka, hoàng tử Karl sẽ chọn ai? Hay là chọn cả hai? Đáp án của câu hỏi ấy nằm trong tập cuối mà tôi vừa đọc xong.
“Kết thúc như cái quần què vậy! Đầu óc tác giả có vấn đề à!?”
Cuối cùng thì hoàng tử đã chọn Berlicka thay vì Rosalind. Sau khi đánh mất tình yêu, Rosalind đã rời bỏ lâu đài, để lại một bức thư với nội dung: “Cầu mong cho tương lai của hoàng tử Karl, Nisha và công chúa Berlicka được hạnh phúc”, và gieo mình xuống vách đá cùng với câu thì thầm: “Tại sao mình lại được sinh ra nhỉ...?”. Hết truyện.
“Đúng là lố bịch...!”
Tác giả này nổi tiếng viết chậm, bằng chứng là ngoại truyện với phụ truyện xuất bản còn nhiều hơn cả chính truyện. Tính từ lúc xuất bản tập kế cuối thì qua mấy năm rồi tập cuối mới được ra mắt.
Lão có biết tôi đã nóng lòng chờ đợi tập cuối này biết chừng nào không? Và sau bao lâu chờ đợi thì tôi nhận được cái kết như thế này ư?
Tôi vừa rủa thầm vừa rút điện thoại ra, gọi cho trụ sở thông tin bằng đường dây khẩn cấp.
“Alô, trụ sở đây. Raptor, có chuyện gì vậy?”
“Tôi bị quân địch bao vây rồi. E rằng khó thoát được.”
Nhìn lướt xung quanh, có thể thấy hàng trăm ánh mắt từ khắp mọi ngóc ngách đang nhắm vào tôi, sát khí ngùn ngụt.
Không phải là tôi không thoát được, nhưng sau khi đọc xong cái kết vừa rồi thì tôi chả còn lý do để sống nữa.
“Raptor, cậu mà không thoát được ư?”
“Không hẳn... Chỉ là tôi mệt rồi...”
Đầu óc tôi lúc này trống rỗng... cũng giống như Rosalind.
“Không biết... tôi được sinh ra vì cái gì nhỉ...?”
“Raptor?”
“Không có gì... Đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin nào đâu. Tôi sẽ kích hoạt thiết bị tự sát.”
“Raptor, nhờ cậu mà đất nước này đã nhiều lần được cứu, nhờ cậu mà vô số sinh mạng đã được cứu đó...”
Nói những lời ấy với tôi có ích gì? Chúng chẳng thể chạm được tới trái tim này. Dù có cứu được hàng triệu hay hàng tỷ người đi nữa, nếu không cứu được Rosalind thì đối với tôi cũng vô nghĩa.
“Cậu có lời trăng trối nào không?”
“...”
Tôi vừa nhập mã kích hoạt bom hiệu suất cao loại cực nhỏ mà mình giấu trong áo khoác, vừa suy nghĩ di ngôn. Nhưng nghĩ mãi thì chỉ ra được một câu mà thôi.
“Nếu tôi...”
“Nếu cậu làm sao?”
“Nếu tôi có mặt ở đó thì chắc chắn Rosalind đã được hạnh phúc rồi.”
Và thế là tôi bấm nút. Cùng với ánh sáng chói lóa, một vụ nổ lớn kinh thiên động địa đã xảy ra. Từ đó trở đi thì tôi không còn nhận thức được gì nữa.