Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 6 (Hoàn thành) - Chương VIII: Tại lâu đài của Nhục hình Công chúa

Một làn gió khuya lạnh giá cuồn cuộn trên đỉnh tòa tháp canh, thổi bay những đụn mây vẩn đục.

Sau họ, bóng tối lặng yên dần lọt vào tầm mắt. Nó tựa như đáy của một chiếc hồ tĩnh và trong suốt. Mái tóc bạc của Izabella cùng những bộ phận máy móc sáng lên rạng ngời dưới ánh trăng.

Kaito thấy ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt lam-và-tím lệch sắc―phần duy nhất vẫn không hề thay đổi trên cơ thể cô.

Cậu đáp lại ánh nhìn dịu dàng từ cô. Sau một chốc cân nhắc, cô gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Tôi cho đó là một quyết định hoàn toàn có lý. Và tôi cũng không phản đối gì với yêu cầu của cậu cả. Giờ cậu cứ thong thả mà làm thế đi, ở giai đoạn cuối cùng này thì như thế là tốt nhất. Có thể cậu sẽ không còn cơ hội nào khác đâu."

"Cảm ơn nhé. Tôi mừng vì cô thấy như thế."

"Cơ mà... Cậu sẽ giết được cô ấy thật sao?"

Không cần phải hỏi rằng cô đang nói về ai.

Mang theo mình biểu cảm tựa như một nụ cười, Kaito quyết định giữ im lặng. Izabella chắc chắn hiểu là cậu không có ý định trả lời mình. Song, cô vẫn tiếp tục dồn dập.

"Về việc giết Thiên Chúa và Quỷ Thần khi cả hai vẫn còn ở trong chủ thể của mình... Tôi đã hỏi qua Vlad rồi, và ông ấy xác nhận rằng phương pháp đem tới sự cứu thế của Jeanne vẫn khả thi. Vỏ bọc trở nên không chịu nổi được sức ép nữa là một chuyện, nhưng nếu chúng ta giết họ, bao gồm chủ thể, thì hai hợp đồng sẽ bị vô hiệu hóa, và cả Thiên Chúa lẫn Quỷ Thần sẽ bị ép quay trở về chiều không gian ban đầu của mình. Đó là cách duy nhất mà chúng ta có thể cứu được thế giới. Hoặc quan trọng nhất, Quỷ Thần chính là người thực hiện sự tuyệt diệt, nên chúng ta cần hạ được nó khi nó vẫn còn nằm trong vỏ bọc của mình...chính là Elisabeth. Nhưng mà..."

Izabella đưa ánh mắt đau xót về phía Kaito. Chính cô cũng hiểu.

"Elisabeth Le Fanu vô cùng quan trọng với Kaito Sena." Chuyện đó sẽ rõ ràng với bất kỳ ai nếu họ dành thời gian quanh cả hai người họ, dù chỉ chút ít. Kaito không trả lời. Rồi Izabella nói tiếp.

"Tôi không biết là điều này có giúp ích được gì không, nhưng tôi có một lời thú tội nhục nhã cần nói. Nó là một trong những lý do khiến tôi cực kỳ nao núng rằng liệu việc mang tới sự cứu thế có phải là điều đúng đắn hay không."

"...Chuyện gì?"

"Tôi không thể nào giết Jeanne de Rais được."

Kaito khẽ há hốc. Ngay khi đó, một làn gió dữ tốc lên. Trong một thoáng, Kaito tưởng như cậu có thể nghe được giọng nói hoài niệm gặm nhấm lấy tai mình. Dù thiếu hụt cảm xúc, nhưng nó lại mang theo mình vẻ ngọt ngào và ngân vang như chuông.

"Anh đúng là một Tên Khờ mà, phải chứ, quý anh?"

Kaito nhớ về Nhục hình Công chúa còn lại, cô bé hoàng kim đã tự gọi mình là thánh nhân và con điếm. Những hành động của cô chứa đựng vẻ chân thật máy móc, cũng như sự lạnh lùng đứng trên lằn ranh phi nhân loại.

Vì ưu tiên tính mạng Izabella hơn cả nghĩa vụ mang đến sự cứu thế của mình mà cô đã bị hóa thành cột Chúa Trời.

Izabella nhẹ nhàng trông lấy những bộ phận máy móc được gắn vào cơ thể mình. Ban đầu, chúng là thứ tạo nên Deus Ex Machina, món vũ khí sống của Jeanne.

"Khi lấy lại được nhận thức, tôi đã bối rối tột cùng. Sao mà tôi vẫn còn sống? Chuyện gì đã diễn ra? Cơ thể tôi đã trở thành thứ gì đây? Nhưng sau đó, chị Ain giúp tôi bình tĩnh lại, và Ngài Lute giải thích chuyện mà tôi đã trải qua. Nhưng thậm chí thế, tôi thật tình, thật sự không thể nào hiểu được chút gì hết!"

"Ừ, tôi không trách cô được. Chuyện đó thật điên rồ mà."

"Những sự thật được hé lộ đều nặng nề. Nhưng tôi có thể chấp nhận được những suy nghĩ của Thánh Nữ và cách mà mọi sự diễn ra. Nhưng tình yêu đầu đời... Tình yêu đầu đời đó! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế, và với tôi đó! Tôi không thể nào hiểu được; nó chẳng có lý chút nào hết!"

"Chờ đã, đó là phần mà cô không thể tin được hả?"

"Hửm? Còn gì khác...a. Còn về cơ thể máy móc của tôi... Đúng, tôi có đắm chìm vào tuyệt vọng trong một thoáng, tôi còn đi xa đến mức thấy hận Jeanne de Rais nữa. Nhưng thì ra là nó thật sự khá tiện dụng; giờ đây tôi có thể di chuyển nhanh nhẹn hơn. Và dù gì thì nó cũng cần thiết để cứu lấy mạng tôi. Tôi nhanh chóng quen với nó, và giờ đây tôi không cảm thấy gì hơn ngoài sự biết ơn."

"Hầy... Không gì khiến cô chùn chân cả, đúng chứ?"

Kaito vượt đi xa cả sự ngưỡng mộ và đáp xuống nỗi bàng hoàng. Trong trận chiến với ba ác quỷ, da Izabella đã bị xé toạc từ trong ra ngoài. Nhưng hồi ấy cô cũng chẳng hề quan tâm đến sự thay đổi về hình thể của mình chút nào. Thật sự vô cùng ấn tượng. Izabella phỗng ngực tự hào. Nhưng bất chợt, vẻ mặt cô trở nên đầy thương tiếc, và cô nhìn xuống đôi bàn tay máy móc to lớn của mình. Một nụ cười bâng khuâng nở trên mặt cô.

"Và rồi tôi nhớ ra. Khi chúng ta tách nhau ra, những lời mà cô ấy nói khi hôn lấy tóc tôi chỉ chứa chan mỗi sự thật trong chúng."

Kaito nhắm mắt rồi nhớ lại.

Chuyện đó cũng tưởng chừng như đã diễn ra hơn một thế kỷ trước.

Hồi còn ở hầm mộ tại Thủ Đô, Jeanne đã chủ động giao tiếp. Tại góc mà kẻ địch không thể nhìn thấy, cô đã cầm lấy một lọn tóc bạc của Izabella, rồi đặt một nụ hôn lên trên nó, tựa như điều một chàng hoàng tử sẽ làm với một nàng công chúa.

Đối diện với tấm lưng oai vệ của Izabella, cô khẽ thầm thì:

 "Tôi không hề ghét việc nhìn một con người bình thường cố chống trả lại họ. Dù sao, những hành động như thế chính là điều làm cho thế giới thay đổi. Chị có thể là một kẻ ngốc, một kẻ ngu ngơ, một kẻ đần, quý chị ạ, nhưng tôi tin rằng những hành động của chị đã giúp làm kim đồng hồ chậm lại khi chúng đang trên đường tiến đến hồi kết. Ngươi đã lọt vào mắt ta, và mắt thì không bao giờ dối lừa cả."

Rồi với chút vết tích của nỗi u sầu, cô thả tay ra và cất lên những lời cuối cùng.

"Vĩnh biệt nhé, thiếu nữ ngu ngốc và hào hiệp của tôi."

"Rồi Jeanne chọn cứu lấy tôi và đã bị biến thành cột Thiên Chúa."

Tất cả đều vì Izabella là tình yêu đầu đời của cô.

Izabella giơ tay lên bầu trời đêm được thắp sáng bởi những vì tinh tú. Rồi cô nắm chặt nó lại, như thể cố giữ lấy bàn tay của ai đó tại nơi xa xăm. Sau khoảng mười giây lặng im, cô lắc nhẹ đầu.

"Tôi không thể nào giết một người như thế được. Cô ấy không biết gì về thế giới; cô ấy ôm lấy tôi khi tôi khóc, cô ấy hôn lấy mái tóc tôi, cô ấy dành cho tôi thứ tình yêu đầu đời của mình và cứu lấy tôi vì nó... Sao mà tôi lại có thể giết cô ấy được cơ chứ?"

Mắt Izabella đầy ắp nỗi buồn rầu và đau khổ sâu sắc. Bỗng Kaito nhận ra:

Thông thường thì đưa ra lời thú nhận như thế là việc không thể nào tha thứ được.

Izabella đã giết vô vàn người bị hóa thành lũ thuộc hạ. Cứu lấy một mạng người vì cô chỉ đặt mỗi mình nó lên bàn cân và khẳng định rằng nó nặng ký là điều không thể nào tha thứ được. Và hẳn cô cũng phải biết đó là hành vi ngu ngốc đến nhường nào. Hơn hết cả, cô sẽ mất đi khả năng quay lại với những người mình đã giết mà dõng dạc nói rằng mình đã cứu lấy họ. Cô sẽ không thể nào coi bản thân là thứ gì khác ngoài một kẻ sát nhân.

Dẫu thế, ai cũng có lấy một người mà mình không thể giết.

Người mà ta thà moi con tim của chính mình ra còn hơn là đặt tay lên họ.

Izabella hít hơi vào, rồi thở ra. Cô âm thầm quay lại với Kaito.

"Giờ để tôi hỏi cậu một lần nữa. Ngài Kaito Sena. Đó là những gì tôi cảm thấy. Và tôi hình dung là đối với cậu, nó còn tệ hơn thế nữa."

Dù sao, Kaito Sena cũng là người không màng đặt Elisabeth lên trên cả thế giới. Vì thứ mà mình trân quý, rất có khả năng là cậu sẽ để thế giới chìm vào bóng tối. Nhưng Izabella cũng tin vào phẩm hạnh của cậu, và tin vào lời khẳng định mà cậu từng đưa ra. Vậy nên vì một thế giới bị nắm chặt trong vòng tay sắt thép của thần chết, cô thật tâm và cẩn thận đưa ra một cậu hỏi cho cậu.

"Cậu nói mình sẽ cứu lấy thế giới."

Nhưng để làm thế, cậu sẽ cần phải giết Elisabeth Le Fanu. Vậy tất cả chỉ là một lời nói dối to lớn thôi sao? Cậu đã lừa dối tất cả sao? Hay thứ mà cậu đã nói với họ là một sự thật trần trụi?

Rồi Izabella kết thúc buổi chất vấn, như thể đưa ra phán quyết cuối cùng.

"Liệu Kaito Sena có thể giết được Elisabeth Le Fanu không?"

༒༒༒

"Mình..."

Và thế là cơn hồi tưởng chấm dứt, Kaito mở mắt ra.

Hẳn cậu đã ngủ gục từ lúc nào đó.

Mới đây thôi, cậu đã trải nghiệm cảnh tượng ấy ngoài đời thực, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một giấc mộng. Nó đã nhạt nhòa rồi tan biến.

Hiện tại, Kaito đã rời khỏi Thủ Đô. Cậu dụi mắt và ngó lấy quang cảnh xung quanh.

Cậu đang ngồi trên mặt sàn đá và dựa mình vào thành giường cứng cáp. Tuy nó có một khung cửa sổ trập bằng gỗ, nhưng toàn thể căn phòng vẫn thật chật chội và bí bách. Nhờ vào bức tường đá dày mà nó cũng thật ngột ngạt. Tòa công trình được dựng nên như một pháo đài, không mảy may để tâm đến sự thoải mái của người sống bên trong. Và xét đến khu dành cho người hầu mà cậu hiện đang ở thì nó thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

"Được rồi... Gư, ực... Nào! Không biết là Hina dậy chưa nhỉ?"

Sau khi lén lút nuốt máu trong miệng xuống. Kaito quỳ lên mặt sàn đá lạnh lẽo. Cậu ngó lên giường.

Ở giữa tấm ga trắng sạch sẽ là một nàng hầu gái xinh đẹp với đôi mắt nhắm nghiền.

Cô đang cuộn mình lại như quả bóng và thở như trẻ con. Kể từ khi bị bất tỉnh ở Thủ Đô, cô đã hoạt động ở mức thấp. Năng lượng của cô là thứ đầu tiên mà Kaito kiểm tra, nhưng nó vẫn chảy bình thường. Không có gì lạ ở cô cả.

Cô chỉ đang yên giấc. Hay đúng hơn là cô đang sao chép lấy hành vi ngủ của con người. Và trong lúc này thì cô trông thật mong manh, tựa như một đứa trẻ. Không kìm được bản thân, Kaito chọc vào một bên của đôi bờ má trắng nõn. Cô cựa quậy qua lại.

"Ôi, Chủ nhân Kaito... Em hông ăn nổi nữa..."

"Uầy, dễ thương thế. Em ấy đang mơ hay sao à?"

Thực tế thì búp bê máy không được trang bị cho khả năng mơ. Nhưng thi thoảng thì những Thiết bị Tự Ghi hình của họ sẽ đồng thời chiếu lại lượng lớn cảnh tượng từng được quay lại. Hẳn đôi lúc họ sẽ thấy mình bị chìm trong bóng tối; nó tạo nên thứ hiện tượng không có gì khác so với những giấc mơ của loài người cả, Kaito cho là thế.

Nói cách khác, búp bê máy có thể mơ về những người mà họ yêu. Khi cậu nghĩ theo lối đó thì có vẻ điều này còn dễ thương hơn cả trước kia nữa. Kaito véo má Hina vài lần nữa. Khi lăn mình qua lại, cô cất lên tiếng thì thầm ngọt ngào.

"Em bảo rồi ạ, em không... Em đã ăn hết tất cả Chủ nhân Kaito mà em có thể ăn rồi..."

"Gì cơ, mình là người bị ăn á hả?"

"Hi-hi, ngài dễ sương tới mức em mún ăn ngài lun á, Chủ nhân Kaito ơi, và ngài nhon hệt như mong đợi của em đó."

"Anh không muốn nhận được câu trả lời đâu! Nè, nè, Hina, dậy đi! Đừng mơ mấy thứ đáng sợ thế nữa!"

"Ngài hônggggg...hửm-hở... Hửm? Chủ nhân Kaito?"

Bỗng Hina bật dậy. Có lẽ vì ngạc nhiên mà bánh răng trong ngực cô bắt đầu tăng tốc và phát thành tiếng. Cô chớp mắt và nhìn Kaito chằm chằm. Má cô ngay lập tức ửng đỏ.

"Ch-Chủ nhân Kaito... Trong, ưm, trong một phần triệu khả năng, nếu trí nhớ của em đúng... Có khi nào ngài đã nói là 'hẹn hò' không ạ? Không, không, hẳn đó phải là một giấc mơ rồi―em rất xin lỗi ạ!"

"Thật ra là anh chắc chắn có nhớ về việc mình đã mời vợ đi hẹn hò đó."

"Em chết đây."

"Xin đừng chết cạnh anh với nụ cười trên môi thế chứ."

Kaito hốt hoảng đỡ cô dậy trước khi cô kịp ngã ra sau một cách thanh bình. Cậu nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cô. Một chốc sau, họ lại đối mặt với nhau. Má Hina trở nên đỏ hơn nữa.

Cô định nói gì đó, nhưng thay vào đó lại che miệng vì bất ngờ. Đôi mắt lục bảo dáo dác liếc quanh. Trông như cuối cùng cô cũng nhận ra. Rồi cô nói, giọng run rẩy với vẻ ngạc nhiên và hoài niệm.

"X-xin ngài chờ đã ạ! Có lẽ nào―? Chúng ta đang...?"

"Ừ, anh dịch chuyển hai ta tới đây khi em ngủ. Thật khiến ta nhớ lại khi xưa, hở."

"Vâng, vô cùng ạ. Đầy hoài niệm ạ. A, chúng ta ở đây rồi. Chúng ta trở về rồi."

Hina gật đầu hết lần này đến lần khác. Cùng một nụ cười, Kaito nhìn quanh căn phòng lần nữa.

Thực tế thì chưa hề đủ lâu để thật sự gọi nơi đây là nơi đầy hoài niệm. Nhưng đối với hai người họ, mọi thứ cứ tựa như một ký ức xa xôi.

Không như khi họ chạy về đây từ Tận cùng Thế giới, bên ngoài thật yên tĩnh. Thậm chí âm thanh của lũ thuộc hạ luôn hiện hữu cũng không hề kéo đến. Sự tĩnh lặng của buổi đêm bao bọc lấy cả hai, cứ như thể chưa hề có thay đổi gì diễn ra. Nhưng đó chỉ là thứ mộng tưởng. Không có nơi nào như vậy trên thế giới cả.

Thật ra thì không có gì là mãi mãi. Mới đây thôi, nơi này cũng đầy rẫy lũ thuộc hạ.

Tuy nhiên, trước khi Hina tỉnh dậy, Kaito đã dùng cọc xiên lấy bọn chúng. Sự thanh bình mà họ đang tận hưởng lúc hiện giờ chỉ là nhất thời. Nhưng Kaito quyết định giấu đi sự thật phiền nhiễu và không hề lãng mạn ấy. Thay vào đó, cậu gật nhẹ đầu.

"Ừa, chúng ta về rồi. Về nơi mà cả hai ta thuộc về... Lâu đài của Elisabeth."

Hina đặt hai tay lên ngực. Bị chiếm hữu bởi dòng lũ xúc cảm, cô nhắm hai mắt lại.

Và vì thế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi cột Quỷ Thần thả ra đợt quân thứ năm―

―hai người họ đã rời tiền tuyến và quay trở về tòa lâu đài thân yêu mà mình nhớ nhung.

༒༒༒

"Về chuyện đó, thì... Thông thường thì anh sẽ muốn mang em tới nơi nào đó đặc biệt hơn, cơ mà thế giới đang kết thúc, nên... Trời ạ, giờ nói ra thì nghe đáng sợ thật đấy. Dù sao, anh nghĩ rằng hai ta có thể có một buổi hẹn hò tại gia. Em thấy thế nào?"

"Nghe tuyệt vời lắm ạ! Hay em phải nói là nghe vô cùùùùùùùng tuyệt vời đấy ạ!"

Nhận được lời mời của Kaito, Hina bắt đầu nhún lên nhún xuống. Mặt cô tràn trề niềm hạnh phúc thật tâm. Kaito gật đầu, cậu biết rằng cô sẽ nói thế.

Dù gì, lâu đài của Elisabeth cũng nơi đặc biệt với hai người họ. Kaito đến từ thế giới khác. Hina là búp bê máy. Đối với cả hai thì nó là nơi duy nhất mà họ có thể gọi là nhà. Và không chỉ thế. Nó cũng là nơi hai người gặp được nhau, là nơi mà họ dành những ngày tháng của mình, là nơi mà họ chiến đấu vì mạng sống chính mình, và là nơi mà cả hai đã hứa rằng họ sẽ trở thành gia đình thực thụ của nhau.

Vô vàn ký ức được rải rác quanh địa phận tòa lâu đài này.

Do đó, cả hai cùng hướng tới một nơi mà thông thường sẽ chẳng bao giờ kết nối với một buổi hẹn cả.

"Hi-hi, đây rồi! Như em đoán, đây chính là nơi hoài niệm hơn hết thảy!"

"Ừa, chắc chắn rồi. Chúng ta từng dành mọi ngày trong căn bếp này mà... Em lo liệu việc nấu nướng, còn anh thì lo việc rửa đĩa."

Hai người họ trao cho nhau nụ cười dịu dàng.

Hiện thời thì họ đang ở trong căn bếp chật chội và bất tiện của tòa lâu đài.

Thật sự thì đã rất lâu rồi họ mới cùng nhau tới đây. Kể từ khi Đại Vương khiến Elisabeth chìm vào cơn hôn mê, Kaito và Hina đã chưa từng có cơ hội để nấu ăn cạnh bên nhau.

Hina trìu mến nhìn quanh căn phòng. Rồi đột nhiên, mắt cô lóe lên.

"Ôi, ôi.. Đó là―!"

Hina chạy đến chiếc chạn trắng, rồi vội mở nó ra.

Bên trong là những chiếc hộp được sắp xếp ngay hàng thẳng lối. Hina lần lượt mở nắp từng hộp ra. Bên trong là lá trà, hạt và cánh hoa khô sặc sỡ sắc màu. Cô đã gom chúng lại để làm thức uống buổi sáng cho Elisabeth.

Sau khi kiểm tra những thứ bên trong, Hina thở dài nhẹ nhõm.

"Ôi, tạ ơn trời. Chúng chưa hỏng. Thậm chí sau khi chúng ta phản bội cô ấy thì Cô Elisabeth vẫn để nguyên chiếc chạn như thế. Cô ấy đúng thực là một người tốt bụng mà."

Hina lau nhẹ khóe mắt. Kaito cố mường tượng xem Elisabeth sẽ nói gì nếu cô thấy điều này. Hẳn cô ấy sẽ rống lên, Con bé đần này! Đừng có dễ dàng mà đề cao người khác thế chứ! Sự tồn tại của nó chỉ vụt khỏi óc ta mà thôi―không gì hơn thế hết! Song, quên quẳng đi đồ mà những người đã phản bội mình đã để lại thì đích thực rất giống với Elisabeth.

Mình nghĩ bản thân cô ấy không nhận ra đâu, nhưng cô ấy thật sự mềm mỏng với những người theo mình, đặc biệt là Hina. Đó cũng là một dạng của lòng tốt đó, Elisabeth.

Khi suy nghĩ, Kaito bắt đầu bước đi. Cậu mở chiếc tủ lạnh tinh linh ra. Dù những cư dân của tòa lâu đài đã đi mất, những tinh linh đá vẫn khỏe mạnh. Làn gió lạnh ngập tràn bên trong. Nhưng khi mùi hương ập đến thì cậu nhăn mặt lại.

Khi nhìn lấy tấm vách ngăn, cậu cất lên tiếng lẩm bẩm ráo hoảnh.

"Ừ, có lý thôi... Mình cho đây là chuyện sẽ xảy ra khi mà giờ họ đã đi cả rồi."

Toàn bộ thức ăn bên trong đều ôi thiu hết cả. Cũng là lẽ thường tình mà thôi. Chẳng có người thương nhân nào cần cù mang những miếng thịt tươi sống đến tòa lâu đài, và cũng chẳng có người sành ăn nào ngấu nghiến lấy chúng ngay cả.

Đồng thời, Kaito nhận ra.

Chiếc tủ lạnh kia luôn luôn trống rỗng. Nhiều nhất thì nó chỉ đầy ắp bia và shochu. (1)

Cũng có những lúc trong nó là thức ăn ôi thiu, hay những gói hàng mờ ám trông đầy phạm pháp.

Hồi bé, Kaito thi thoảng không thể chịu đựng nổi cơn đói và phải mở tủ lạnh ra. Mỗi lần như thế cậu đều bị đánh đập thảm thương đến nỗi cậu tưởng chừng như ruột mình sẽ bắn cả ra ngoài. Đôi lúc, thậm chí cậu còn bị ép uống lấy thuốc tẩy hay thứ chất lỏng không xác định gì đó như một hình phạt.

Đúng là hạnh phúc khi sở hữu một chiếc tủ lạnh luôn đầy ắp thức ăn tươi mới.

Và nếu có ai đó sung sướng đem thức ăn đến, ai đó vui vẻ chuẩn bị nó, và ai đó ăn chúng cùng một nụ cười trên mặt thì tất cả còn trở nên hạnh phúc hơn nữa.

Kaito lắc đầu, rồi đóng chiếc tủ lạnh tinh linh lại. Sau khi xoay người, cậu định bắt đầu tiếp tục bước đi nhưng lại ngay lập tức dừng chân.

Đứng trước cậu là Hina. Cả hai tay cô đang đặt phía sau lưng. Kaito nhỏ nhẹ gọi cô.

"Sao thế em?"

"Ừm, ngài thấy đó, Chủ nhân Kaito... Ta-đa!"

Và thế là Hina tiết lộ những thứ mà mình đang che giấu: phô mai cứng, mật ong được đóng trong sáp cùng một lọ hạt ngâm dầu. Kaito xoa đầu tán dương Hina. Cô ngọt ngào cất lên tiếng gù.

Và thế là cuối cùng, bữa tối của họ là một bữa đơn giản, nhưng đồng thời cũng nồng ấm.

Nó không thể nào so bì được với những bữa yến tiệc mà họ từng có―với đầy các món khai vị, thịt nội tạng được nấu, và những món tráng miệng ngọt ngào―Hina xót xa. Nhưng đối với Kaito, bữa ăn mà cô chế biến nên từ tài năng và tình yêu của mình thì còn hơn cả ấn tượng. Nó gồm có bánh quy nướng lên từ bột nhồi, được rắc hạt, mật ong và phô mai, cũng như xa-lát sặc sỡ làm từ rau tươi trong vườn. Tuy nhiên, khi nhìn những món ăn đã hoàn tất, cô lắc đầu lần nữa.

"Phải chi có thịt tươi để em nấu lên món chính. Với tư cách là một hầu gái thì em thấy điều này đáng hổ thẹn thật."

"Không đâu. Thế này là nhiều lắm rồi. Đồ Tể thường xuyên mang thịt tươi đến nên chúng ta chẳng bao giờ trữ thịt khô cả. Chịu thôi vậy."

"Ngài Đồ Tể đã rất tự hào về thịt của mình, và em rất thích nấu chúng. Chúng luôn bóng bẩy và óng ả, và chế biến chúng thật sự rất thỏa mãn ạ."

"...Anh chắc là ông ấy biết thế. Và anh chắc là những lời đó sẽ khiến ông ấy vui lắm."

Nói thế, Kaito vuốt ve đầu Hina. Cô mỉm cười, trông như sắp khóc.

Và bữa tối của họ đã nhanh chóng sẵn sàng. Tuy nhiên, thường thì Hina không ăn. Búp bê máy được trang bị chức năng tiêu hóa thức ăn và phân rã nó để họ có thể dự tiệc cùng với chủ nhân mình, nhưng họ không có nuôi dưỡng được gì từ hành vi đó cả. Thay vì tự mình ăn, cô thường thích nhìn Kaito và Elisabeth khi họ dùng bữa hơn. Nhưng hôm nay, cô quyết định ăn tối cùng Kaito.

Họ không ăn tại phòng ăn.

Thay vào đó, họ ăn ngay trước lỗ hổng trên tường phòng ngai.

Cả hai trải một chiếc khăn xuống sàn và bày biện đĩa lên trên nó. Họ cũng tận dụng chiếc bàn phụ mà Elisabeth từng thường xuyên sử dụng. Nằm trên nó là một thố đá đầy ắp mà Hina đã nhúng nửa chai rượu đắt tiền vào.

Bên cạnh, ba ly rượu được bày ra.

Vầng trăng bạc ngơi nghỉ trên bầu trời đêm trong vắt

Elisabeth rất thích uống rượu khi tắm mình trong ánh trăng. Và cô cũng thường lôi kéo Hina và Kaito uống cùng mình. Khi hồi tưởng lại chuyện đó, Kaito rót rượu vào ba chiếc ly.

Sắc đỏ rực rỡ hệt như hồng ngọc tan chảy của nó nhắc cậu nhớ đến đôi mắt của Elisabeth.

Kaito và Hina cố tình bỏ không chiếc ngai và ngồi xuống sàn. Khi nhìn lên mặt trăng, khoảng trống giữa hai bọn họ rõ rệt đến nỗi cứ như thể có ai đó đang ngồi tại nơi ấy. Hina cầm ly rượu bằng hai tay khi thầm thì.

"Em mong một ngày nào đó Cô Elisabeth sẽ có thể... Không, chắc chắn là cô ấy sẽ―"

"Ừ, ly này chúc cho cô ấy sẽ lại được uống rượu thế này nữa."

Với tiếng keng, họ chạm nhẹ ly vào nhau.

RgE8Vbt.jpg

Rồi cả hai nâng thứ rượu hảo hạng lên môi, tựa như để cầu nguyện chứ không phải vì cơn khát. Hina nhắm mắt lại, như để cố tận hưởng lấy thứ hương vị mà Elisabeth từng vô cùng yêu thích. Khi đó, Kaito lén búng tay.

"La (gục ngã)."

Lưỡi đao mà Kaito tạo thành lóe lên trong màn đêm. Đầu tên thuộc hạ rơi xuống. Tiếng hét đã bò trườn lên cổ họng nó giờ đây tan biến mà không để lại bất kỳ âm thanh nào. Vẫn trong tư thế chuẩn bị nhảy đến, cơ thể kinh tởm của nó rơi xuống khu rừng bên dưới. Hina mở mắt ra. Kẻ ngoài chiếc lỗ đã biến mất. Kaito thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy nơi nó đã ngã. Không có ai quấy nhiễu, cả hai tiếp tục bữa tối của mình.

Thứ duy nhất rọi lên họ là ánh trăng dịu nhẹ.

Ly rượu thứ ba đến phút chót vẫn mãi đầy.

༒༒༒

Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai cùng rửa đĩa bên nhau.

Đối với bất kỳ ai khác, thì chỉ trông như họ đang làm việc nhà. Nhưng đối với Kaito và Hina, thì nó là một phần hoàn toàn tự nhiên trong buổi hẹn hò của họ. Họ bắt đầu nói lên những cuộc hội thoại nhỏ nhặt khi lau khô ly rượu, cứ như thể để phỏng lại cái guồng quay cuộc sống thường ngày.

Họ cẩn thận đặt bộ đồ ăn về kệ của chúng. Kaito nhìn chằm chằm lấy những chiếc đĩa và ly được xếp thành hàng.

Nếu điều tồi tệ nhất xảy đến và sẽ không bao giờ có ai quay trở về nơi đây, thì ít nhất mình mong những thứ này vẫn còn mãi.

Với sự đa cảm đứng trên bờ vực của sự nguyện cầu, cậu đóng chiếc chạn lại. Bộ đồ ăn yêu thích nhất của Elisabeth biến mất khỏi tầm mắt cùng tiếng cách khẽ khàng. Cảm giác cứ tựa như cậu đang khép lại tấm rèm nào đó.

Trong vài giây, cậu đứng lặng người. Rồi cậu thả tay nắm ra và duỗi người.

"Nào... Giờ thì chúng ta làm gì đây?"

"Đúng thật ạ, làm gì đây ạ? Cũng khá trễ rồi."

Giờ chẳng phải là thời gian tốt để làm được nhiều thứ. Và họ cũng không còn nhiều thời gian. Sau khi thảo luận, họ quyết định quay về khu nhà của người hầu. Vì lý do gì đó mà họ đã tiến đến phòng của Hina.

Cô dẫn đầu và mở cửa ra. Rồi với một nụ cười rộng, cô năn nỉ Kaito tiến vào trong.

"Làm ơn ạ, Chủ nhân Kaito, ngài vào trước đi, ngài vào trước đi."

"Ơm, anh xin phép vào vậy."

"Ô, tất nhiên rồi ạ, chào mừng ngài đến với nơi ở giản dị của em! Éc, mình đang ở trong phòng mình cùng với Chủ nhân Kaito đó!"

Hina vô cùng bồn chồn. Tuy thế, cuộc trò chuyện thế này là hơi trễ vì tính đến nay thì họ đã biết nhau lâu rồi.

Dù gì thì họ cũng là một cặp đôi đã cưới, và mối quan hệ của họ không hề bị cản trở bởi tính lễ nghi. Hơn nữa, trước đây Kaito đã từng vào phòng Hina vài lần rồi. Nhưng vì nó đang diễn ra giữa một buổi hẹn hò, nên thứ trải nghiệm này thật căng thẳng đến lạ kỳ.

Kaito bước vào trong một cách kỳ quặc. Cậu ngó quanh căn phòng, tự hỏi ngồi xuống ở đâu là tốt nhất. Nghĩ rằng sẽ cần đến một chiếc ghế, cậu nhìn sang chiếc bàn. Rồi cậu nghiêng đầu sang một bên.

"...Hở?"

Có một giá sách nhỏ nằm trên bàn. Những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp trong chiếc khung gỗ. Song, có một khoảng trống ngay tại giữa, và một cuốn sách trông như nó thuộc về khoảng trống kia đang nằm trên bàn.

Nhìn tổng thể thì trông nó thật thiếu tự nhiên. Kaito gọi Hina.

"Này em, sao có mỗi quyển sách đó nằm ngoài thế?"

"Hửm? Ồ, em thề là em đã đặt nó vào cùng những cuốn khác rồi đó. Sao nó lại ở ngoài nhỉ?"

Hina chạy đến chiếc bàn và cầm quyển sách lên. Giờ khi nhìn kỹ hơn thì Kaito cảm thấy như cậu đã từng nhìn thấy chiếc bìa đỏ đó rồi. Đó là nhật ký của Hina. Khi mở nó ra, mắt cô trố lên.

Cô gần như nhảy nhót khi chạy đến cạnh bên Kaito. Cô phấn khích chỉ tay vào một trong những trang giấy.

"Ch-chủ nhân Kaito! Xin ngài nhìn này ạ! Đây ạ! Ngài nhìn vào đây đi ạ!"

"Khoan đã, đây là nhật ký của em mà, phải chứ? Có thật sự ổn không nếu anh đọc nó? Chờ đã...sao cơ?"

Sau khi ngó lấy nơi mà Hina đang chỉ tay đến, Kaito nghiêng đầu sang một bên. Những con chữ được viết nguệch ngoạc lên trên tờ giấy mỏng, nhưng kiểu chữ viết này không phải là của Hina. Khi đọc nội dung của phần đó, mắt cậu cũng trố lên theo.

"Đây...đây là..."

 "Khi Hina ngủ, ta sẽ thay mặt con bé viết tiếp quyển nhật ký này."

"Tôi tìm thấy quyển nhật ký mà có vẻ Quý cô Elisabeth đã đặt sai chỗ, nên tôi tự mình viết một mục thay cho cô ấy."

"Dù đây là gì đi nữa, thì do tìm thấy nó khi lục soát lâu đài nên tôi đã quyết định tự mình tiếp tục viết tiếp nó."

Kaito biết. Từ giữa, những tác giả đã bắt đầu thay đổi.

Ba trang cuối đã được viết nên bởi Elisabeth, Đồ Tể và Jeanne.

Từ lúc nào đó mà quyển nhật ký của Hina đã được truyền qua tay nhiều người khác nhau. Và tất cả họ đều đã tự mình viết nên những trang nhật ký thay cho cô. Kaito nhẹ nhàng vuốt ve những con chữ đặc trưng của họ.

Elisabeth. Đồ Tể. Jeanne.

Không một ai viết nên những trang đó giờ đây còn ở bên họ nữa.

Kaito hướng mắt đến những dòng cuối cùng trong từng trang.

"Cả ta và Kaito đều mong ngươi sớm thức dậy."

"Ít nhất, tôi mong những người tôi quen vẫn có thể mỉm cười lâu nhất có thể."

"Có lẽ nếu thiếu nữ của tôi ở đây, thì tôi có thể hỏi cô ấy về những phần vô lý kia."

Mỗi trang đã để lại những lời đầy lòng quan tâm cho một người khác nhau.

Kaito lắc đầu, rồi cố đóng quyển nhật ký lại. Nhưng trước khi cậu kịp làm thế, Hina với tay ra và đặt một ngón tay vào giữa những trang giấy để ngăn cậu lại. Cậu chớp mắt vài lần trước hành động bất chợt của cô.

"...Hina?"

"Ưm, nếu ngài chịu thì... Hay đúng hơn là nếu ngài có thể, có một thỉnh cầu mà em muốn đưa ra ạ."

Cô nhẹ nhàng cầm lên chiếc bút lông vũ từ bàn. Rồi cô chỉ vào lọ mực cạnh bên nó. Kaito hiểu rằng cô đang cố nói gì. Cậu cầm lấy quyển nhật ký của cô.

Sau khi lật qua những trang giấy, băng qua những trang của những người mà cậu quen, cậu mở đến một trang giấy trắng trống không nằm sau chúng.

Cậu nhìn chòng chọc vào nó.

"Anh luôn hả?"

"Ngài luôn ạ, Chủ nhân Kaito."

Hina gục gặc đầu lên xuống. Tông điệu của cô đầy e dè như thể sợ cậu từ chối.

Kaito khẽ khúc khích, rồi bước tới trước. Cậu lôi chiếc ghế ra từ bàn và ngồi xuống. Sau khi đặt quyển nhật ký lên bàn, cậu cầm lấy chiếc bút lông vũ và mở lọ mực.

Rồi cậu viết nên trang nhật ký của riêng mình.

Hina ngồi xuống bên giường với một nụ cười nhẹ nhõm. Tác phong và tư thế của cô đều hoàn hảo khi chờ đợi cậu viết xong.

Những giây phút trôi qua trong dịu êm. Tiếng rột roạt vang vọng trong sự tĩnh lặng.

Có một lần trong khi đang viết, Kaito đặt bút xuống. Ngay khi cầm nó lên lại, cậu búng khẽ tay. Một chiếc ghim bắn xuyên qua tim của một tên thuộc hạ đang bám vào bức tường bên ngoài tòa lâu đài. Tuy nhiên, Hina không nhận ra.

Cậu cũng len lén nuốt xuống thứ máu trào lên từ phổi mình. Rồi cậu tiếp tục đặt bút viết, hệt như chưa hề có chuyện gì từng xảy ra. Cuối cùng, cậu dừng bút hoàn toàn. Khi đóng quyển nhật ký lại, cậu buông lời thông báo.

"Được rồi, xong rồi."

"Oa, hoàn thành rồi! Tuyệt hảo! Vậy em đọc nó được không ạ?"

"Không. Thứ anh viết là bí mật."

"Sao lại thế ạ?!"

Khi nghe câu trả lời của Kaito, Hina nảy người lên. Dường như không muốn bỏ cuộc, cô ngồi dậy khỏi giường. Rồi cô vội giật lấy quyển nhật ký, Kaito tránh lấy những đầu ngón tay của cô khi nhanh chóng đứng dậy.

Hina càu nhàu khi dang tay ra. Cô điên cuồng van xin.

"Nhưng tại sao ạạạ? Không được phép đọc xem ngài nghĩ gì, ngài cảm thấy ra sao, ngài viết như thế nào... Ôi, thật đau đớn đến mức thà thế giới kết thúc đi còn hơn!"

"Ơ, ừ, có khả năng là nó sẽ thật sự kết thúc đó. Nhưng vẫn không được. Đây không phải là thứ mà em đọc khi người viết nên nó vẫn còn ở đây, phải chứ? Đọc nó sau đi!"

"Chủ nhân Kaito, ngài xấu tính quá, ngài bắt nạt em! Ngài vẫn ngầu như thường lệ đó!"

"Khoan, sao em lại khen anh ở đoạn cuối thế? Dù sao thì không vẫn là không, thôi nào!"

"Nnnn... Nhưng! Em! Muốn! Thế! Em sẽ cho ngài thấy sự bướng bỉnh nhiều hơn bao giờ hết!"

"Đừng khoe mẽ về chuyện đó chứ! Thật đấy, em ngừng đi!"

Hina cao hơn Kaito. Vì thế, trận chiến tranh giành quyển nhật ký bắt đầu trở nên căng thẳng.

Cả hai rảo bước quanh căn phòng, gần như đang khiêu vũ. Từ ngoài nhìn vào thì hẳn họ đang đùa giỡn với nhau, nhưng cả hai đều đang cực kỳ nghiêm túc. Kaito gọn gàng né được đòn nhử của Hina và nhảy lên. Tuy nhiên, sự thành công đó sinh ra sự bất cẩn. Chân đập vào cạnh giường, rồi cậu mất thăng bằng. Đó là lúc Hina xông tới.

"Á!"

"Éc!"

Vướng người vào nhau, cả hai cùng ngã xuống.

Họ ngã mạnh xuống giường.

Mái tóc bạc óng ả của Hina cạ qua má cậu. Đôi mắt lục bảo của cô chớp chớp ngay trước mắt cậu. Trước khi họ kịp nhận ra thì mũi cả hai đã gần kề đến nỗi chúng suýt chạm vào nhau.

Bất ngờ, Hina cong lưng lại một chút. Bộ ngực đẫy đà của cô ấn mạnh hơn lên ngực Kaito. Cô gần như đang đè chèn lấy cậu, nhưng cơ thể cô thật ấm áp và mềm mại.

Theo bản năng, Kaito nhớ về đêm mà họ dành cho nhau tại lãnh thổ thú nhân.

Quyển nhật ký rơi khỏi tay cậu. Lần này, không ai trong cả hai lấy nó cả. Nó rơi xuống sàn cùng tiếng thịch.

Kaito che mặt mình bằng một tay. Cậu rặn ra lời giải thích một cách khó khăn.

"Anh, ơm, anh không có cố tình ngã đâu đó."

"Ồ, em biết chứ! Ơ, ưm, em cũng không có cố tình ngã lên người ngài đâu, nhưng mà...thẳng thắn thì, em có...cố tình...ấn ngực mình lên người ngài...em rất xin lỗi ạ."

"Cái đó là cố tình, hử...?"

"Ng-ngài bảo ngài không để tâm nếu em hư hỏng, nên..."

"Ồ, không, anh vô cùng hạnh phúc luôn ấy, hay, kiểu như là, anh thấy mình nên cảm ơn em ấy, hoặc... Trời ạ, anh còn không biết là mình đang nói gì nữa. Anh chỉ... Anh xin lỗi."

Kaito vùi mặt vào tay mình. Khi thấy thế, Hina bắt đầu ào ào nói rằng Kaito dễ thương đến cỡ nào và hôn cậu khắp nơi. Mỗi lần di chuyển, bộ ngực mềm mại của cô lại ấn lên người cậu. Còn đòn kết liễu, cô di chuyển chân khỏi chiếc váy được vén lên của mình và quấn chúng quanh cơ thể Kaito.

Dù cảm giác khi chạm vào khớp cầu của cô có hơi kỳ lạ, nhưng da cô thật mượt mà và dễ chịu khi chạm vào.

Khi mặt ngày càng trở nên đỏ hơn, cậu ngó ra Hina từ sau khe hở giữa những ngón tay.

Đôi mắt lục bảo của cô đang ánh lên đầy ngọt ngào. Tuy nhiên, mặt cô lại có phần bất an.

Cậu chắc chắn rằng hẳn phải có thứ luật gì đó cấm làm nên vẻ mặt như thế.

"Trời ạ, anh không chịu nổi nữa!"

"Íp!"

Kaito giương tay ra và quấn Hina trong một cái ôm mạnh mẽ. Cô cất lên tiếng hét phấn khích.

Họ đổi vị trí, giờ đây cả hai đang nằm cạnh nhau. Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên mặt Hina như một đóa hoa đang nở. Cô dịu dàng rúc vào mặt cậu như một nàng cún. Để đáp lại cử chỉ nịnh nọt kia, cậu mở miệng ra.

Nhưng cậu chợt đờ người. Hina nghiêng đầu sang một bên. Cô gọi cậu với vẻ lo lắng.

"Ưm...Chủ nhân Kaito, có chuyện gì thế ạ?"

"...Không, không có gì."

Kaito chọn việc tránh né câu hỏi. Thật ra, cậu không muốn khiến cho Hina lo âu hơn mức cần thiết, nên cậu điều chỉnh lại máu và mắt mình. Cô từng bảo là máu người mình yêu có mang theo thứ mùi hương ngọt ngào. Nhưng có vẻ giờ đây cô không nhận ra nó. Cậu đã điều chỉnh đặc biệt vài thứ về máu mình để khiến nó trở nên không có mùi đối với búp bê máy. Giờ đây cậu thấy mừng vì đã làm thế.

Đồng thời, cậu cũng nuốt xuống lượng máu đang dâng lên từ cuống họng. Tuy nhiên, nếu cậu hôn cô thì cô sẽ nhận ra ngay. Và nếu cô biết được hiện trang của Kaito thì chắc chắn nó sẽ khiến cô ngập tràn nỗi u sầu sâu đậm. Vậy nên thay vì hôn, cậu ôm chặt lấy cô trong vòng tay mình. Khi đó, trí óc cậu chộn rộn lên.

Ừ...mình biết.

Trong thâm tâm, Kaito biết. Bên trong tòa lâu đài thật yên tĩnh. Nhưng đó không là gì hơn ngoài một lời nói dối.

Không gì mãi mãi như cũ. Thế giới bên ngoài đang ngập tràn lũ thuộc hạ. Cậu không còn khoác lên mình bộ đồng phục người hầu đó nữa, thứ đã từng là bộ đồ chính của cậu. Và cơ thể cậu giờ đây luôn ngập trong đau đớn.

Kaito nhớ lại điều đã được nói với mình một cách thật lòng vào đêm hôm đó.

"Cậu nói mình sẽ cứu lấy thế giới."

Ừ, mình đã thề là mình sẽ cứu lấy thế giới.

Nhưng đồng thời, cậu có một mục tiêu mà mình quyết thực hiện đến tận phút chót. Cậu hoàn toàn không muốn từ bỏ nó. Đó là vì sao cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của Izabella. Cậu chỉ mỉm cười và giữ vững sự im lặng.

Liệu Kaito Sena có thể giết được Elisabeth Le Fanu không?

Nếu cậu không thể...

Thế có nghĩa là...

"Hina, anh có chuyện quan trọng muốn hỏi em này."

"A, vâng ạ, Chủ nhân Kaito? Chuyện gì thế ạ?"

Hina có vẻ đã nhận ra sự nghiêm túc trong tông điệu cậu. Cô cựa mình không yên. Cậu vuốt ve tóc cô. Sau khi khắc ghi sự mềm mịn như lụa của nó vào tay mình, cậu nhỏ nhẹ nói.

"Em muốn có con không?"

"Gì cơ ạạạạạạạạạạ?"

Giọng Hina ngay lập tức vỡ ra. Toàn cơ thể cô rung lên. Nếu Kaito không ôm lấy cô thì hẳn cô đã ngã khỏi giường mất rồi. Mắt cô đảo quanh vì bối rối.

"Chủ-Chủ nhân Kaito, chuyện đó― Tại sao―? Vì sao―?"

Khi mặt đỏ ửng lên, những câu hỏi của cô trở nên rối bời và lúng túng.

Kaito tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

Với vẻ mặt đau khổ, cậu nhắm mắt lại trong một chốc.